Khát vọng trở về - Chương 413: Đáp án của Eun Yuri


Eun Yuri giơ hai ngón tay rồi chỉ vào Seol Jihu.

“Lý do khiến anh bối rối là vì, quá nhiều sự kiện đan xen vào nhau như mạng nhện”.

Đó là sự thật. Rất nhiều điều đã xảy ra trong một khoảng thời gian ngắn.

"Theo em thì, những rắc rối xung quanh anh có thể được phân thành hai loại ”.

"..."

"Đầu tiên là các vấn đề liên quan tới Sinyoung. Vụ tấn công đã kết thúc, thủ phạm và Jung Minjong đều đã chết. Nhưng…" - Eun Yuri hắng giọng - "Anh cảm thấy mọi chuyện có gì đó không ổn. Anh đang nghi ngờ vai trò của Yun Seohui trong những chuyện này, đúng không?"

Eun Yuri bóc trần những suy nghĩ sâu kín nhất của Seol Jihu.

Phải, đó chính là điều khiến cậu băn khoăn nghĩ ngợi. Yun Seohui có lên kế hoạch tấn công không? Cô ấy thực sự không biết chuyện này? Hay cô ấy đã biết, nhưng lại làm ngơ?

Nếu cậu có khả năng đọc suy nghĩ, chắc chắn cậu sẽ túm cổ Yun Seohui để đọc suy nghĩ của cô ta.

"Em hiểu tại sao anh và chị Hannah buộc Yun Seohui phải từ chức. Cô ấy là một kẻ khó lường, vì vậy cách tốt nhất là hạn chế ảnh hưởng của cô ta. Càng nhiều càng tốt ”.

Seol Jihu khẽ gật đầu.

"Thành thật mà nói, em cũng không hiểu nổi" - Eun Yuri nghiêng đầu nghĩ ngợi - "Cô ta thật bí ẩn. Nếu Yun Seohui là thủ phạm, có lẽ tính khí của cô ấy chỉ như một đứa trẻ 5 tuổi… ”.

Seol Jihu  bật cười: "Em nói gì thế? Nếu Yun Seohui chỉ như một đứa trẻ, thì anh phải lo lắng làm gì?"

Eun Yuri nhíu mày. 

“Anh nhầm rồi? Đôi khi, trẻ em đáng sợ hơn người lớn. Vì chúng không có ý thức về chuyện đúng hay sai, và hành động mà không quan tâm tới hậu quả".

Seol Jihu nhăn mặt. Cậu chợt nhớ tới một sự kiện trong quá khứ, anh trai cậu đã ném chiếc xe đạp của mình ra khỏi ban công tầng ba của họ vì "chán". 

Đúng vậy, trẻ em thường hành động mà không suy nghĩ cặn kẽ như người lớn. Seol Jihu khẽ gật đầu đồng ý.

Sau đó, cậu lại nhìn sang Eun Yuri. Cô ấy đã cụp một ngón tay xuống, và vẫn giơ một ngón tay lên.

“Rắc rối thứ hai là thử thách để trở thành Chấp chưởng giả của Gula. Anh đã hoàn thành xong kế hoạch của mình, nhưng Gula-nim bảo rằng vấn đề vẫn chưa được giải quyết. Đúng không nào?"

“Phải... " - Seol Jihu chăm chú lắng nghe cô ấy trước khi đột ngột lên tiếng - "Nhưng tại sao em lại chia những sự kiện này thành hai loại?"

Seol nghiêng đầu bối rối.

"Cả hai vấn đề đều liên quan đến nhau mà?"

"Anh nói đúng, cả hai đều có điểm chung. Chúng  đều bắt đầu từ vụ tập kích Valhalla ở trong rừng" - Eun Yuri gật đầu, rồi lại lắc đầu - "Nhưng em cho rằng, vụ tấn công chỉ là màn khởi đầu cho mọi thứ sau đó. Nói chính xác hơn, vụ tấn công đã mở màn cho hai sự kiện riêng biệt ”.

"Tại sao?"

"Bởi vì…."

Giọng Eun Yuri nhỏ lại, và sau một lúc im lặng, cô ấy nhún vai.

“Em đoán rằng Gula-nim đang ám chỉ như vậy.”

Seol Jihu lại càng bối rối hơn.

Eun Yuri nhìn cậu chằm chằm và nở một nụ cười bí ẩn.

"Anh là một kỹ sư đã tốt nghiệp chuyên ngành kỹ thuật, phải không?"

"Đúng."

"Thảo nào. Em thấy anh suy nghĩ quá nhiều. Khi giải quyết một vấn đề nào đó, anh muốn mỗi bước phải logic và chính xác, giống như toán học ”.

Eun Yuri bật cười và từ từ đứng dậy.

"Em không chê anh đâu, nhưng em nghĩ... cuộc sống không phải lúc nào cũng 1+1=2. Có rất nhiều sự kiện phi logic thường xảy ra trong cuộc sống. Đặc biệt là cảm xúc và lời nói. ”

Cô bước nhẹ qua bàn và đến bên cạnh Seol Jihu.

Eun Yuri nhìn chằm chằm xuống Seol Jihu. Sau đó, cô thở dài, và ngồi xuống bên cạnh cậu.

"Huh? Eun Yuri, em...?"

“Nào, dịch sang một bên đi….."

Eun Yuri mỉm cười, rồi lấy một mảnh giấy trên bàn và cầm cây bút lên.

"Em sẽ cố gắng logic hóa vấn đề cho anh nhé, ngài kỹ sư."

Bàn tay cô bắt đầu cử động.

Cô ấy viết những từ ‘Sinyoung’ và ‘Thử thách’ trên trang giấy trắng bằng nét chữ thanh lịch.

"Hãy nhớ lại những lời của Gula-nim" - Eun Yuri dùng đầu bút gõ vào chữ 'Thử thách' - "Anh cần phải dẫn dắt nhân loại thay đổi. Nhưng nhân loại vẫn còn mang một vấn đề nghiêm trọng, nên anh vẫn chưa hoàn thành thử thách".

"..."

"Nào, chúng ta hãy định nghĩa xem nhân loại là gì. Ở Thiên đường, nhân loại bao gồm những ai?"

Eun Yuri nói như một giáo viên đang giảng bài cho học trò.

Seol Jihu trả lời gần như ngay lập tức.

"Người Trái đất."

“Đúng vậy, người Trái đất là một phần của nhân loại. Còn gì nữa?"

"Còn... Huh? Còn... người bản địa?"

"Chính xác. Nghĩa là…."

Eun Yuri dừng lại và viết chữ 'người bản địa' và 'người Trái đất' bên cạnh chữ "Thử thách'.

''Dẫn dắt nhân loại thay đổi, tức là anh cần dẫn dắt cả người bản địa và người Trái đất. Kế tiếp…."

Eun Yuri khịt mũi.

“Từ giờ chúng ta sẽ dùng phương pháp loại suy".

"Phương pháp loại suy?"

“Đúng vậy. Cái nào sai chúng ta sẽ bỏ. Và sau cùng, thứ chưa bị loại bỏ chính là đáp án đúng".

Eun Yuri xoay cây bút trong tay, rồi bắt đầu viết.

Nhân loại = người bản địa + người Trái đất.

Thử thách chưa hoàn thành = Bởi vì nhân loại chưa thay đổi hết.

Nhân loại chưa thay đổi hết = Bởi vì nhân loại vẫn còn một vấn đề nghiêm trọng.

Sau đó, Eun Yuri khoanh tròn từ 'nhân loại'.

"Nếu ta thay thế từ này bằng hai từ kia thì....''

"Bởi vì người bản địa và người trái đất vẫn còn một vấn đề nghiêm trọng…. Ah."

Seol Jihu đột nhiên phát hiện ra.

Eun Yuri cười nhẹ: "Sao nào? Có phải là Gula-nim đã nói gì nữa không?"

[Những người đã thay đổi, chỉ là một phần nhỏ...]

[Ta công nhận rằng con đã dùng ba phương pháp trên để làm cho những người Trái đất phải thay đổi]

Eun Yuri gạch chéo cụm từ 'người Trái đất'.

Vậy là, chỉ còn lại từ 'người bản địa'.

"Thế đấy. Gula-nim còn trao cho anh một gợi ý quan trọng nữa."

Eun Yuri quay đầu về phía Seol Jihu.

[Về mặt vật lý... Con đã gần tới mục tiêu rồi] - Seol gật gù nhớ lại những lời của nữ thần.

"Vài tháng qua, anh có nói chuyện với người bản địa nào không?''

"…"

“Charlotte Aria, Sorg Kühne, Roe Scheherazade, và nữ hầu đã đến gặp chúng ta ngay trước khi chúng ta rời Scheherazade…. Cũng không nhiều lắm, đúng không? Theo anh, Charlotte và ông Sorg Kuhne có phải là những kẻ phản bội không? ”

Seol Jihu lắc đầu.

"Vậy thì chỉ còn lại hai người. Roe Scheherazade và nữ hầu của cô ấy. ”

Eun Yuri ấn cây bút xuống. Cô đã dễ dàng tìm ra vấn đề mà Seol Jihu bế tắc suốt nhiều ngày.

Seol Jihu nhìn chằm chằm vào tờ giấy. Khuôn mặt cậu lộ rõ vẻ băn khoăn.

“Eun Yuri. Nhưng-"

"Em biết anh đang nghĩ gì." - Eun Yuri ngắt lời -  "Anh cho rằng em đã gạch bỏ 'người Trái đất' quá vội vã, đúng không? Và tại sao em lại kết luận đối tượng là Roe Scheherazade và nữ hầu mà không phải ai khác".

"Đúng không nào?” - Eun Yuri liếc nhìn cậu.

Seol Jihu trố mắt ra và ngậm miệng lại.

"Đây là câu trả lời của em. Đúng là người Trái đất vẫn còn nhiều khúc mắc, nhưng họ vẫn đang thay đổi từng ngày. Nếu còn vấn đề gì đó, thì vấn đề sẽ phát sinh ở tương lai, không phải ở hiện tại. Thực tế thì anh đã tác động rất nhiều đến người Trái đất, nhưng chưa làm gì với dân bản địa. Đó là một thiếu sót lớn, phải không?

"..."

"Về những kẻ phản bội. Liệu Nữ hoàng Ký sinh trùng có dụ dỗ một thường dân hay không? Chắc chắn là không. Trừ khi mụ ấy bị điên. "

"..."

"Ngoài Eva, gần đây anh chỉ đặt chân đến Scheherazade. Đó chính là "gần" về mặt vật lý, phải không?"

Seol không thể phản bác, vì cô nói hoàn toàn đúng. Theo hồ sơ của Ian, Nữ hoàng Ký sinh trùng chỉ quan tâm đến những kẻ hữu ích. Và trong số những người bản địa mà Seol Jihu tiếp xúc trong thời gian qua, chỉ có vài kẻ đáp ứng được tiêu chuẩn đó.

Eun Yuri khẽ thở dài.

"Em nói rồi mà. Anh suy nghĩ quá phức tạp và cứng nhắc.:

"..."

"Em hiểu lý do tại sao. Kẻ thù của chúng ta rất mạnh, vì vậy nên anh đã rèn luyện bản thân để có thể cân nhắc và tính toán mọi khả năng. Nhưng lần này anh nên dùng trực giác."

"...."

"Bởi vì…. Gula-nim chính là người bảo hộ của anh."

Nhiệm vụ của Thất đại tội là bảo vệ Thiên đường khỏi nanh vuốt của Trùng hậu.

Nếu họ thất bại, chắc chắn họ sẽ bị nuốt chửng như Thất đại đức.

Vì sự tồn vong của họ, Thất đại tội sẽ tìm mọi cách để giúp Seol Jihu chiến đấu với Nữ hoàng Ký sinh trùng.

Eun Yuri bình tĩnh nhìn Seol Jihu.

“Em chắc chắn rằng... không chỉ Gula-nim mà cả những vị thần còn lại đều mong anh vượt qua thử thách. Thế nên, bà ấy đã cố gắng tìm cách gợi ý cho anh".

Seol Jihu nhắm mắt trầm tư.

Eun Yuri nhìn cậu chằm chằm một lúc trước khi cẩn thận nói.

"Và hơn thế nữa... Anh không cảm thấy ư? ”

"?"

“Khi chúng ta rời khỏi Scheherazade... Em đã có một linh cảm tồi tệ…. ”

Seol Jihu nao núng.

Đúng là cậu đã cảm thấy thế.

Trên đường trở về, cậu cảm thấy lo lắng mơ hồ, và trái tim cậu liên tục nhói lên. Giống như linh tính mách bảo rằng, một điều gì đó tồi tệ sắp xảy ra ở Scheherazade.

Giờ thì, ngay cả  Eun Yuri - một người có năng lực ngoại cảm - cũng nói như vậy. Càng lúc Seol Jihu càng tin rằng giả thuyết của Eun Yuri là đúng đắn.

“Lúc đó em nghĩ rằng mình chỉ đang tưởng tượng, nhưng khi nói chuyện với anh, em chợt nhớ lại cảm giác đó." -  Eun Yuri gật gù - "Em nghĩ rằng anh nên thử tìm hiểu theo hướng này".

“…”

“Trong khi thử, có thể anh sẽ bắt gặp những manh mối mới... Dần dần anh sẽ thu hẹp được phạm vi tìm kiếm, và tìm ra đáp án.

Đến lúc này, Seol Jihu không còn lý do gì để phản bác nữa. Cậu cảm thấy Eun Yuri nói rất đúng.

Nhớ lại thì, Cửu nhãn không có tác dụng với Roe Scheherazade. Và cách nói chuyện của cô ta cũng có nhiều câu ẩn ý.

[Anh… không định tiêu diệt Sinyoung sao?]

[Vấn đề không chỉ giới hạn ở những người Trái đất.]

Và cả oán khí ghê rợn tỏa ra từ người cô ta nữa... Đó chắc chắn không phải là chuyện bình thường.

Sau khi nghĩ ngợi một lúc, Seol Jihu từ từ mở mắt ra.

Mọi thứ đã dần sáng tỏ.

Cậu thấy mình thật sáng suốt khi quyết định trò chuyện với Eun Yuri.

Cô ấy không đưa ra  câu trả lời, nhưng cô ấy đã giúp cậu tìm ra phương hướng để thoát khỏi bế tắc.

Seol Jihu gật đầu và nói.

“Anh hiểu rồi. Chúng ta sẽ phải điều tra Roe Scheherazade và nữ hầu của cô ta".

“Điều đó không khó đâu. Anh chỉ cần tìm cách đưa họ tới chỗ cô giáo... À, kỹ năng tán tỉnh của anh sẽ giúp mọi thứ trở nên dễ dàng hơn đấy”.

Eun Yuri mỉm cười, và thì thầm: “Hoặc… nếu anh vẫn lo lắng, chúng ta có thể thu hẹp danh sách nghi phạm lại.”

Seol Jihu trợn tròn mắt.
"Bằng cách nào??"

"Tận dụng những ẩn số."

"Ẩn số?"

"Uhm. Đó là cách các siêu máy tính giải những bài toán cực kỳ phức tạp trong chớp mắt."

"Nhưng... Anh đâu có ẩn số nào?" - Seol Jihu nghiêng đầu thắc mắc.

“Tùy theo cách..."

Nói đến đó, Eun Yuri đột nhiên dừng lại và hướng ánh mắt về phía cửa.

Seol Jihu cũng làm như vậy.

Có ai đó chạy tới, và cánh cửa bật tung.

"Này, cậu có ở đây không?"

Người vừa chạy vào chính là Chohong.

Cô liếc nhìn vào phòng và sững sờ dừng lạikhi thấy hai người đang ngồi sát bên nhau. Eun Yuri còn đang nép bên cạnh Seol Jihu nữa.

“… Hai người đang vui vẻ à?" -  Chohong từ từ nhíu mày.

"Đâu... đâu có!"

"Không phải đâu!"

Cả hai vội vã phủ nhận.

Thấy vậy, Chohong khịt mũi.

“Haizzz. Khỏi cần chối. Hóa ra cậu đưa cô ta đến đây để bổ sung hương vị mới vào thực đơn của mình. Nhưng mà, tôi tưởng cậu không thích mấy đứa ngực lép?" không thích nó nhỏ? "

"Lép?"

Eun Yuri bối rối và chợt nao núng.

Sau đó, cô nhanh chóng lấy tay che ngực và trừng mắt nhìn Chohong.

Seol cũng ngại ngùng và tìm cách đánh trống lảng.

“Có chuyện gì vậy? Thậm chí cô còn không gõ cửa. "

"À, cậu có khách ấy mà" - Chohong chỉ tay ra ngoài hành lang.

"Khách?"

“Ừ. Mụ Cáo đang đón chúng. Tôi định chờ cậu nhưng mà lâu quá. Mụ Cáo bảo tôi phải gọi cậu ngay lập tức".

Khách? Vào đúng thời điểm này?

"Họ là ai?" - Seol Jihu tò mò quay sang hỏi Eun Yuri.

Nhưng tất nhiên, Eun Yuri cũng không biết gì.

“Dù sao, cậu nên ra đó tiếp đón khách của mình đi. Muốn chịch choạc thì để đến tối".

Chohong cười khẩy khi nhìn hai người ngồi sát cạnh nhau, như một cặp tình nhân.

Seol Jihu và Eun Yuri vội vã nhảy ra khỏi ghế và lùi ra xa. Nhưng đã muộn, Chohong đi mất rồi.



MỤC LỤC













































































































4 nhận xét:

Được tạo bởi Blogger.