Khát vọng trở về - Chương 361: Những cựu binh tàn tạ - Phần 1

 "Ta hiểu cảm giác của cô".
 

Jang Maldong lắc đầu và mỉm cười cay đắng. Ông cũng không ngờ Seol Jihu sẽ nỗ lực đến mức đáng sợ như thế này.

"Ta định dùng quân chủ bài này cho ngày cuối cùng ở Hawaii, nhưng xem ra ta phải dùng luôn tối nay..."

Thế là tối hôm đó, Jang Maldong đưa Seol Jihu đến trung tâm thành phố Honolulu.

Họ đến một bệnh viện tên là Eden.


Seol Jihu biết rằng bệnh viện này cũng được thành lập bởi một cựu binh trở về từ Thiên đường.

Một người đàn ông - trông như một nhân viên bệnh viện - đã vội vã chạy ra chào đón Jang Maldong.

Seol Jihu im lặng nhìn ông lão nói chuyện với nhân viên bệnh viện.

Cậu không rõ tại sao Jang Maldong đưa mình đến đây, nhưng cậu đã chuẩn bị tinh thần để đối diện với mọi thứ.

Jang Maldong bảo rằng ông muốn đưa cậu đến nơi nào đó, để gặp ai đó.
 

Jang Maldong nhanh chóng quay lại với hai chiếc thẻ dành cho khách tham quan.

"Đeo vào rồi đi nào."
 

Ông đưa cho Seol Jihu một tấm thẻ và lặng lẽ quay đi.

Bệnh viện cực kỳ bận rộn.

Mặc dù đã muộn nhưng hành lang vẫn chật kín các bác sĩ, y tá và bệnh nhân.

"Hawaii là nơi tụ tập của những cựu binh Thiên đường".


Jang Maldong giải thích trong lúc dẫn Seol Jihu xuống sảnh.

"Vì nơi đây có một bệnh viện chuyên khoa dành riêng cho những người như chúng ta.
Tất nhiên, nơi này không phải là một tổ chức từ thiện, nhưng vẫn tốt hơn không có gì. Ít nhất là có một mạng lưới an toàn khi có sự cố xảy ra."

"Vậy... nếu chúng ta chết ở phía bên kia, bệnh viện này sẽ chăm sóc chúng ta phải không?"

"Đúng. Rất nhiều người chuyển đến Hawaii chỉ để ở gần bệnh viện này. Vì khoảng cách ngắn hơn có nghĩa là thời gian cấp cứu sẽ nhanh hơn. Tuy nhiên…."

Jang Maldong dừng lại và mím môi.

"Con có biết những người đó sống ra sao trên Trái đất không?"

"Con không…."

"Họ sẽ sống những ngày khốn khổ."

Jang Maldong khẽ nói.


"Tỷ lệ sống sót của những người bị đẩy khỏi Thiên đường là khoảng 57%. Nhưng hầu hết trong số đó là những người Cấp 1. Cấp càng cao thì tỷ lệ tử vong cang tăng theo cấp số nhân".

Jang Maldong rời mắt khỏi tập tài liệu và dừng bước.
 

Ông lặng lẽ nhìn vào căn phòng đang mở.

Bên trong, một người phụ nữ đang ngồi trên giường nhìn chằm chằm vào khoảng không.

Cô dường đã mất hết ý thức, bởi nước bọt đang chảy ra từ cái miệng há hốc. Và mặt cô lờ đờ như một con cá chết.

Seol Jihu nhìn theo ánh mắt của Jang Maldong và cau mày.

Bệnh nhân đó nhìn rất quen.

Cậu đã nhìn thấy cô ấy ở đâu đó trước đây.

"Đây là Julian Clara."

Jang Maldong đọc tên cô ấy từ tập tài liệu.

‘Ah' - Seol Jihu khẽ rên rỉ.

"Ta nhớ không nhầm thì cô ta là đồng đội của Samuel. Con có nhận ra cô ấy không?"

Seol Jihu khẽ gật đầu.

"Hồ sơ nói rằng cô ấy chết khi cô ấy đang ở cấp 2. Cô ấy đã ở Thiên đường khoảng bảy tháng?"

"Chỉ có bảy tháng ạ?"

"Cô ấy là một trong những người may mắn." - Jang Maldong nhấn mạnh - "Cô ta không làm gì quá cực đoan vì thời gian ở Thiên đường của cô ấy tương đối ngắn. Nhưng cô ấy dần dần trở nên loạn trí. Chứng loạn trí là một căn bệnh đáng sợ. Nó phát triển nhanh chóng và nuốt chửng tâm hồn người bệnh".

"..."

"Mặc dù... điều đó còn phụ thuộc vào ý chí của mỗi người..."

Chính lúc đó.

Một âm thanh bất ngờ vang lên, khiến Jang Maldong dừng lại.

Đó là một tiếng ồn khá lớn, nhưng Clara cũng không phản ứng gì cả.

Seol Jihu vội vã chạy tới phòng tắm gần hành lang, nguồn gốc của tiếng ồn.

Ở đó, cậu thấy một người đàn ông da đen nằm bẹp dưới sàn, rên rỉ và run rẩy.

Một vài y tá chạy đến chỗ người đàn ông đó và giúp anh ta đứng dậy.

Người đàn ông cao lớn nhưng gầy tong teo như một bộ xương.

Miệng anh ta sùi bọt mép, và khuôn mặt anh ta nhiều vết nám như người già. Rõ ràng là anh ấy không ổn chút nào.

Với khuôn mặt cứng đờ, Jang Maldong lặng lẽ nhìn theo bệnh nhân đó. Một lúc sau, ông khẽ nói.

"…Đi nào."

Ông lặng lẽ cúi đầu bước đi.

Seol Jihu quay lại nhìn Clara một lúc, rồi vội vã đi theo ông già.

Họ cùng nhau rời khỏi tòa nhà chính và hướng đến khu tưởng niệm của bệnh viện.

Hàng trăm bình chứa tro cốt được đặt gọn gàng trong tủ, phía sau sổ kính.

Jang Maldong, cởi mũ phớt ra, và lục lọi trong đống hồ sơ. Trong khi đó, Seol Jihu nhìn quanh và nghẹn ngào.

Cậu nhận ra rất nhiều khuôn mặt quen thuộc.

"Samuel, Grace, Alex... Và cả cô Veronica!"

Một tiếng rên rỉ thoát ra khỏi đôi môi Seol Jihu, khi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Veronica trong tấm di ảnh được dán vào cửa sổ.

Họ đã cùng nhau hợp tác trong nhiệm vụ ở làng Ramman. Cô ấy là đồng đội của Mikhail. Cô ấy chắc cũng đã chết.

"Với những người Trái đất cấp 4, tỷ lệ tử vong tăng lên tới 50%. Đối với cấp 5, tỷ lệ tiếp tục tăng lên khoảng 60-70%. Điều này có nghĩa là cứ mười người thì có sáu đến bảy người chết."

Jang Maldong nói một cách bình tĩnh.

"Ta không hề nói bừa. Đây là thông số thống kê từ các bản báo cáo".

Vào thời điểm đó, một khuôn mặt lóe lên trong tâm trí Seol Jihu.

"Lão sư.... Thế còn Dylan..."

"Con vừa gặp nó rồi đấy".

"Huh? Khi nào?"

"Tại phòng tắm."

Đôi mắt Seol Jihu ngay lập tức mở to.

Dylan trong trí nhớ của cậu, hoàn toàn khác người đàn ông mà cậu thấy trước đó trong phòng tắm.

Anh ấy là một người đàn ông khỏe mạnh với vóc dáng rắn rỏi và cao lớn. Anh ấy trông không thua gì một cầu thủ bóng rổ hạng nhất.

"Không, không đời nào. Làm thế nào Dylan có thể..."

"Nó bị nghiện ma túy."

"Ma túy??"

"Phải. Ta đoán là nó đã dùng ma túy để giảm bớt nỗi đau và sự trống rỗng. Nhưng nó đã quá lạm dụng thứ đó..."

Seol Jihu lùi lại một cách vô thức trước khi quay lại.

"Con định làm gì? Con có thể làm gì?"

Giọng nói của Jang Maldong đã ngăn cậu lại.

"Ta từng đã đến gặp nó, khi mới nghe về cái chết của nó. Chohong và Hugo cũng vậy. Nhưng vô ích. Nó không nhớ bọn ta".

"Sao con không biết chuyện này? Không một ai kể cho con cả."

"Dĩ nhiên là không. Làm thế thì được ích gì?"

Mặt Seol Jihu run lên một chút.

Jang Maldong thở dài khi nhìn vào khuôn mặt cậu

"Jihu...."

Ông nói bằng giọng nhỏ nhẹ.

"Con biết không, đôi khi ta cảm thấy con đang hành xử như thể đang chơi một video game ở Thiên đường".


---

Xin các bạn donate cho nhóm thông qua Fanpage Moonsnovel để hỗ trợ chúng mình! 

































































4 nhận xét:

Được tạo bởi Blogger.