Khát vọng trở về - Chương 314: Ý tưởng của Roselle



Mặc dù đó là một lời khen, nhưng Eun Yuri vẫn nhíu mày. Ý tưởng đó có thú vị hay không, cũng không phải là vấn đề quan trọng.

Điều quan trọng là ý tưởng đó có khả thi hay không.

"Đây là vấn đề cấp bách, thưa cô giáo".

"Hmm. Nếu em hỏi tôi rằng vấn đề này có khả thi hay không thì...."

Roselle xoa cằm bằng đầu ngón tay.

Eun Yuri tập trung vào miệng Roselle, trái tim đập thình thịch.

Roselle La Grazia là một phù thủy phi thường. Nếu họ có thể mượn sức mạnh của cô cho cuộc chiến sắp tới, cũng không khác gì nhận được sự hỗ trợ của thiên binh vạn mã.

Chẳng mấy chốc, Eun Yuri đã toát mồ hôi vì lo lắng. Thế rồi, đôi môi Roselle đã nở nụ cười.

"…Được."

Nét mặt Yuri sáng bừng lên.

"Đó là một điều khả thi..."

Roselle tiếp tục với giọng bình thản.

"Nhưng mà, để đạt được kết quả đó, chúng ta sẽ phải trải qua một quá trình không thể tránh khỏi, gồm bốn cửa ải khó khăn."

"Bốn? Nhiều vậy ư?"

"Đúng. Hai trong số đó phụ thuộc vào sức mạnh của chúng ta, nhưng hai cửa ải còn lại phải phụ thuộc vào số mệnh".

Nói xong, Roselle nhìn Eun Yuri.

"Thế nào, em có muốn thử không?"

"Vâng, thưa Tiểu thư" - Eun Yuri trả lời không chút ngại ngùng.

Roselle ngậm miệng lại và nhìn chăm chú vào Eun Yuri.

Đôi mắt cô ấy cháy bừng lửa đam mê và nhiệt huyết. Cô cảm thấy như đang nhìn vào chính bản thân mình ngày xưa.

Cô cười khúc khích trong khi gật đầu.

"Được rồi. Đệ tử yêu quý của tôi muốn liều mạng để giúp chồng mình. Phận làm thầy như tôi làm sao ngó lơ được!

"Không, không phải thể!."

Eun Yuri kiên quyết phủ nhận.

"Nhưng mà, nhìn anh ấy rất đáng thương! Nếu không có ai làm chỗ dựa cho anh ấy, e rằng anh ấy sẽ gục ngã mất".

"Uhm, tôi hiểu. Chà, tôi muốn nghe nhiều hơn về những câu chuyện tình yêu của đôi bạn trẻ này, nhưng thời gian không có nhiều. Thôi vậy, vào việc nào".

Roselle giơ bốn ngón tay.

"Trước tiên là những vấn đề chúng ta không thể giải quyết. Một trong số đó rõ ràng là sự hồi sinh của Cây thế giới. Nếu họ không làm được việc này, tôi cũng đành bó tay".

Toàn bộ kế hoạch của Seol Jihu đều dựa trên sự hồi sinh của Cây thế giới. Vì điểm này khá rõ ràng, Eun Yuri gật đầu đồng ý ngay lập tức.

"Vấn đề thứ hai là nhận được sự cho phép của Cây thế giới".

"Sự cho phép?"

"Đúng. Khi Cây thế giới hồi sinh, nó sẽ giành lại toàn bộ quyền kiểm soát mối kết nối, giữa bản thể của nó ở Linh giới với hình bóng của nó ở Trung địa. Vì vậy, chúng ta cần phải xin phép nó để sử dụng kết nối này".

"Đây là hai vấn đề chúng ta không kiểm soát được. Bây giờ, chúng ta sẽ nói về những vấn đề mà chúng ta có thể cố gắng giải quyết nhé".

Eun Yuri vội chăm chú lắng nghe.

"Như tôi đã nói trước đây, ý tưởng của em rất thú vị. Nhưng ngay cả khi chúng ta thành công, tôi cũng không biết mình sẽ sử dụng được bao nhiêu phần sức mạnh ở Trung Địa".

"Tại sao vậy?"

"Vì khu vực Hỗn nguyên là một không gian nơi hai thế giới bị chồng chéo. Khi ở đó, một nửa của tôi sẽ ở thế giới này, một nửa còn lại sẽ ở thế giới khác. Vì vậy, ngay cả khi tôi sử dụng toàn bộ sức mạnh của mình trong Ảo Mộng Giới, e rằng chỉ một nửa sức mạnh có thể truyền tới Trung Địa".

"Nhưng... nhưng mà!"

"Phải. Thậm chí chúng ta còn không chắc rằng chúng ta có thể nhờ cậy mối kết nối của Cây Thế giới để đưa tôi đến Trung Địa hay không. Thế nên cách thức này khá mơ hồ."

Roselle hắng giọng sau khi giải thích lý do.

"Mơ hồ nghĩa là chúng ta không thể chắc chắn. Nhưng chúng ta có nên đánh cược với may rủi hay không?"

"..."

"Vậy tại sao chúng ta không biến phương pháp mơ hồ đó thành một phương pháp chắc chắn?"

"Chúng ta có thể làm thế được không?"

"Nào cô bé, đừng hỏi mãi như thế. Tôi nói với em rồi mà, hãy động não suy nghĩ trước khi đặt câu hỏi, phải không?"

Eun Yuri cắn môi khi bị cô giáo mắng.

Roselle chống tay lên bàn, tựa cằm lên mu bàn tay và nói.

"Nhớ lại xem nào. Khi ta phải đối mặt với một vấn đề khó khăn, ta nên làm gì?"

"Hãy suy nghĩ một cách đơn giản. Cô đã dạy em thế".

"Chính xác. Khi cố gắng giải quyết vấn đề, hãy nghĩ đến những phương án đơn giản nhất. Nên làm gì để tôi có thể tận dụng toàn bộ sức mạnh của mình ở Trung Địa?"

"... Chúng ta cần phải tập hợp nửa phần sức mạnh còn lại ở Ảo Mộng Giới và mang nó đến Trung Địa."

"Nhưng Khu vực Hỗn Nguyên không cho phép điều đó. Vì vậy chúng ta cần phải đưa ra một phương pháp khác ~"

Roselle liếc nhìn Eun Yuri và thì thầm.

"Nghĩ xem nào, trường phái ma thuật nào cho phép ta làm điều đó?"

Cô ấy ném cho Eun Yuri một gợi ý. Sau khi nghiền ngẫm, cô bé khẽ kêu lên.

"Là... thuật Chiêu hồn!"

"Chính xác."

Roselle mỉm cười.

"Mặc dù tôi chỉ còn là một ý chí trong Ảo Mộng Giới, nhưng tôi đã tạo ra thế giới này và tôi giống như một vị thần ở thế giới đó. Nếu em có thể học được Chiêu Hồn Đại Pháp đến cấp độ phù hợp, em có thể triệu hồi được toàn bộ sức mạnh của tôi".

Cô giơ tay trước khi tiếp tục.

"Tất nhiên, việc này khá vất vả và mất thời gian. Nhưng mà, giá trị cốt lõi của một Pháp sư là chuẩn bị những gì họ có thể, thay vì ngồi há miệng chờ sung. Em nghĩ sao?"

Đôi mắt của cô nàng Yuri sáng lên.

"Vâng!"

Nghe thấy câu trả lời tràn đầy năng lượng của Eun Yuri, Roselle mỉm cười hài lòng.

"Tốt. Sau đó, hãy tạm dừng quá trình rèn luyện hiện tại lại. Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ dạy em về thuật chiêu hồn. Báo trước nhé, đó là một môn học cực khó! Chuẩn bị tinh thần đi!"

Roselle quay đi sau khi đưa ra một cảnh báo nghiêm khắc. Thế rồi, cô nhìn thấy cô nàng tóc vàng nhạt đang ngây người nhìn họ.

"Charlotte?"

"H-Hmm?"

"Vì tình hình đã đến nước này, nên cô hãy tự học cho đến khi có thông báo mới. Đây là một vấn đề cấp bách, vì vậy tôi hy vọng cô hiểu cho."

"À vâng vâng! Được rồi, tôi ổn mà. Đừng lo lắng."

Charlotte Aria đã cố hết sức để trả lời một cách thờ ơ, nhưng cô không thể che giấu biểu cảm thất vọng trên khuôn mặt mình.

Mặc dù cô ấy không tinh tế, nhưng cô ấy vẫn có thể hiểu ý Roselle nghĩa là: 'Dạy riêng Eun Yuri sẽ hiệu quả hơn, vì vậy, chớ làm phiền chúng tôi".

"Cảm ơn cô nhé, Nữ hoàng. Sau đó, về vấn đề thứ tư..."

Roselle dừng lại. Cô chăm chú nhìn Charlotte Aria đang buồn bã.

"…Chờ đã."

Sau khi bảo Eun Yuri chờ mình một chút, Roselle nhẹ nhàng bước tới. Rồi cô nhẹ nhàng nói với cô gái tóc vàng đang ủ rũ.

"Tại sao trông cô lại chán nản như vậy?"

"Hmm? Không có, chỉ là…" - Charlotte Aria lẩm bẩm -  "Chỉ là... cả chị và Yuri thật tuyệt vời".

"Vì chúng tôi rất tuyệt vời? Có thật vậy không?"

"...."

"Có thật không?"

Khi Roselle hỏi lại, Charlotte Aria thì thầm: "…Tôi-"

Cô cẩn thận nói khẽ

"Tôi cũng muốn giúp, nhưng tôi không đủ thông minh hiểu những gì hai người đang nói, và tôi cũng không thể nghĩ ra một ý tưởng hay như Yuri."

"Aha!"

Roselle cười toe toét.

"Hmm, quả là một chàng trai may mắn!. Có tới hai người phụ nữ xinh đẹp và đáng yêu, đang quan tâm chăm sóc anh ấy."

"K-Không! Không phải là vậy!"

Charlotte Aria xua tay trong bối rối.

Roselle cười khúc khích trước phản ứng của Nữ hoàng Eva.

"Cô có muốn giúp anh ấy không? Dù sao thì, cô cũng là nữ hoàng của một vương quốc."

"Phải, nhưng mà..." - Giọng nói của Charlotte Aria nhỏ dần - "Tôi không biết gì cả, tôi vừa vô dụng vừa kém cỏi..."

Cô ấy chắc đang xấu hổ lắm, vì không dám nhìn vào đôi mắt của Roselle.

"Hnng."

Roselle khịt mũi sau khi quan sát nữ hoàng.

'Chà, chà!'

Roselle khẽ kêu lên .

Thật lòng mà nói, Charlotte Aria kém hơn nhiều so với Eun Yuri. Đó không chỉ vì sự khác biệt về tài năng. Roselle nhấn mạnh rằng, thái độ học tập là thứ quan trọng nhất.

Nhưng mà, ngay trong điểm này thì Charlotte Aria cũng thua kém rất nhiều so với Eun Yuri. Mặc dù cô ấy rất giỏi trong việc bắt chước những gì đã thấy, nhưng cô ấy thiếu tinh thần tìm tòi và nghiên cứu.

Không phải vì cô ấy không muốn cải thiện bản thân, nhưng mỗi lần thử điều gì đó mới, cô lại sợ hãi và rụt rè.

Thế nên, chỉ sau một thời gian ngắn thì Yuri đã vượt qua Charlotte Aria.

Nhưng cô ấy là một người hiền lành và tử tế, nên Charlotte Aria không ghen tuông mà ngược lại, cô ấy rất ngưỡng mộ Eun Yuri.

Roselle cũng không quá quan tâm đến chuyện này. Hai đồ đệ thân nhau cũng tốt, dù sao thì cô cũng không đặt nhiều áp lực lên Charlotte Aria.

Thông thường là thế.

Nhưng mà lần này, Roselle có thể cảm thấy một cảm xúc mãnh liệt đang bùng cháy trong tim Charlotte Aria.

Thật vậy. Đây là lần đầu tiên Nữ hoàng Eva cảm thấy ganh đua và muốn cạnh tranh với Eun Yuri.

'Chuyện gì đã xảy ra…?'

Không mất nhiều thời gian, Roselle đã hiểu được lý do.

Seol Jihu.

Phải, tất cả những suy nghĩ của Charlotte Aria chỉ hướng về chàng trai ấy.

'Có lẽ…'

Mắt Roselle sáng lên.

"Này Charlotte"

"Hmm?"

Roselle bước lại gần, đưa tay ôm lấy hai má phúng phính của Charlotte Aria, nói khẽ với đôi mắt đầy những kỳ vọng.

"Hãy lắng nghe cẩn thận những gì tôi sắp nói."

Charlotte Aria mở to mắt và gật đầu kinh ngạc.

*


Cỗ xe nhanh chóng chở Seol Jihu và Agnes đến Eva.

Agnes há hốc mồm sau khi nhìn thấy mảnh đất vuông vắn to đẹp ở giữa trung tâm thành phố.

"Cậu giàu vậy???"

"Chà, cô sẽ ngạc nhiên hơn nữa khi biết rằng bao nhiêu đồng vàng đã được bỏ ra để xây dựng tòa nhà này." - Seol Jihu càu nhàu khi cậu băng qua khu vườn đầy mùi hoa tươi mát - "Kim Hannah là người phụ trách thiết kế. Cô ấy thậm chí còn mời một Nhà giả kim..."

"Cô Cáo thiết kế ư? Tại sao lại mời một nhà giả kim?"

"Tôi không rõ lắm, dường như cô ta thuê người đó để xây dựng suối nước nóng. Thực sự, tôi cảm thấy mình giống một ông chồng tội nghiệp, chỉ dám đứng nhìn mụ vợ điên cuồng mua sắm bằng thẻ tín dụng của mình."

Tất nhiên, đây không phải là một tuyên bố công bằng, bởi Kim Hannah đã tiết kiệm cho cậu khá nhiều tiền. Chỉ là Seol hay càu nhàu về Kim Hannah mà thôi.

"Suối nước nóng? À, Eva là vùng núi lửa..." - Đôi mắt Agnes lấp lánh khi cô gật đầu.

"Cả hai suối nước nóng đều ở tầng hầm, một dành cho nam, một dành cho nữ. Cô có thể xuống tắm bất cứ lúc nào. Chắc chắn rằng cô sẽ thích nó."

Seol Jihu vừa mở cửa vừa gạ gẫm.

"Uhmm, chúng ta vừa đi xe ngựa suốt một quãng đường dài. Sao không đi tắm nước nóng với tôi?"

"Đừng nói nhảm nữa".

Seol Jihu mím môi khi bị từ chối thẳng thừng.

"Haha, Haha. Được rồi, có rất nhiều phòng dành cho khách, vì vậy cô có thể lấy bất cứ phòng nào cô thích. Và…?"

Seol Jihu dừng lại khi bước vào sảnh tầng một.

Cậu há hốc mồm. Có một người phụ nữ tóc ngắn đang nằm trên mặt đất, tay chân giang ra.

Seol Jihu tin chắc rằng, không có bất kỳ thành viên nào của Valhalla sẽ hành động thô lỗ bỉ ổi như thế này. Ngay cả Chohong và Hugo cũng không cư xử kiểu đó.

"...Cô Hoshino Urara?"

Ngay khi cậu lên tiếng, Hoshino Urara nhảy dựng lên như một mũi lên. Cô ấy nhìn Seol Jihu và ngoác mồm cười lớn

"OPPAAAAAA!"

Sau đó, phi nước đại về phía cậu như một con ngựa điên. Tuy nhiên, chỉ sau nửa giây...

"NÀ NÍ???"

Khi nhìn thấy người hầu gái đứng đằng sau Seol Jihu, cô hét lên kinh hoàng, lộn nhào lại và lăn tròn về phía sau".

Sau đó, cô lồm cồm bò dậy và trợn mắt lên vì choáng váng.

"..."

"..."

Hai người phụ nữ nhìn nhau câm lặng.

Thế rồi Hoshino Urara từ từ cử động. Đôi môi cô run rẩy trước khi cô trân trọng quỳ xuống. Cô thậm chí còn khum hai tay lên đầu gối.

Biểu cảm của cô cũng cực kỳ điềm tĩnh và gọn gàng. Mất năm giây, cô nàng điên rồ đã biến thành một quý cô trong gia đình danh giá.

"Mừng anh đã trở về!"

Nghe thấy giọng nói lảnh lót chói tai bỗng biến thành giọng nói điềm tĩnh du dương, Seol Jihu không tin vào tai mình.

Hoshino Urara biến thành một cô nàng nết na thùy mị???

"Đã lâu không gặp, chị Hai. Chào mừng chị đến đây. Mặc dù đây có thể là một nơi thấp kém, xin hãy tự nhiên như ở nhà".

Cô cúi đầu lịch sự cho đến khi trán gần chạm đất.

Seol Jihu dụi mắt như thể cậu vừa nhìn thấy một con lợn trèo cây. Sau đó, cậu lại ngạc nhiên một lần nữa.

Đó là bởi vì Agnes đang đi về phía trước với một khuôn mặt chán nản.

"Cô Agnes?"

"Cậu bảo  rằng có một suối nước nóng ở tầng dưới hả?"

"Um, cô nên chọn một phòng..."

"Không cần hướng dẫn tôi. Tôi tự lo được. Cứ để mặc tôi".

Cô bước nhanh và biến mất.

Seol Jihu há hốc mồm.

Agnes đang né tránh Urara??

Hoshino Urara đợi cho đến khi Agnes biến mất khỏi tầm nhìn rồi mới nhổm dậy.

"Oppppaa!"

Hét lên như một con vịt, cô nắm lấy đôi bàn taycủa Seol Jihu và làm ầm lên.

"Anh điên rồi! Tại sao người đó lại ở đây? Tại sao anh lại đưa cô ấy đến đây !!?"

"Cho... cho chuyến thám hiểm. Mời cô ấy khó lắm đấy!"

"Trời đất quỷ thần thiên địa ơi! Anh điên rồi! Anh có biết đó là ai không!? Anh muốn chết hả, Oppa!? Anh muốn chia tay hai hòn bi bé nhỏ của mình, phải không!?"

"Tại sao? Cô ấy là một người tuyệt vời mà:

"Tuyệt vời cái cục ***!!"

Hoshino Urara nhảy chồm chồm lên như thể cô ấy thực sự phát điên.

"Mẹ kiếp, tôt chết mất, cái đuỵt! Anh mù, anh điên, anh khùng thật rồi!"

Chỉ vào hướng Agnes vừa biến mất, Hoshino Urara run run dí mặt mình vào mặt Seol và lẩm bẩm:

"Oppa, nếu anh không biết, em sẽ kể anh nghe. Anh đã bao giờ nghe về cuộc nội chiến Haramark chưa?"

"Có, tôi có nghe qua".

"Phải, tôi đã ở đó."

"Uhm, và sao nữa?"

"Và cái con khỉ! Anh có biết không? Cô ta đã bắt các thành viên trong tổ chức của kẻ thù, nha! Mổ bụng chúng nha! Nhào ruột như nấu mỳ nha! Sau đó cô ta-"

Hoshino Urara đột nhiên hắng giọng, rồi giơ ngón tay giữa lên và quét qua mặt. Cô ấy dường như đang bắt chước Agnes đẩy kính lên.

"Cô ta cười toe toét và bảo mọi người: Nào ăn đi! Món này ngon lắm đó! Hãy thưởng thức đi! Nhìn này! Đây là sản phẩm từ thuộc hạ của ngươi đấy! Kakakaka!"

Hoshino Urara nhe răng ra và lắc đầu điên cuồng.

"Đó! Cô ta đã làm vậy đó, biết khônggggg!"

Sau đó, cô đột ngột trở nên nghiêm túc.

"Em nói thật đó tình yêu ơi! Em thề em hứa em đảm bảo! Em mà nói sai thì kiến cù nách em đến chết!"

"..."

"Chưa hết đâu! Cô ta còn dùng xác của những kẻ đó để đãi tiệc trong buổi đàm phán! Cô ta làm thế chỉ vì muốn uy hiếp kẻ thù! Đó là một người phụ nữ điên rồ. Cô ta điên hơn em gấp 10, không, gấp 100, 1000 lần!"

Seol Jihu trông có vẻ ngạc nhiên. Dường như cô ấy không nói dối vì vẻ mặt cô lộ rõ vẻ kinh hoàng.

Nhưng cậu không thể tưởng tượng ra cảnh Agnes, người vẫn luôn hành xử nghiêm túc và lịch thiệp, lại nhe răng ra cười "Kakaka!!'

"Cô ấy đối xử tốt với tôi" - Seol Jihu lắc đầu.

Thấy Hoshino Urara đang nghiến răng lo lắng, cậu sực nhớ ra điều gì đó và hỏi.

"Dù sao đi nữa, tại sao cô lại nằm giữa sảnh như thế?"

"Cơ thể em đã hồi phục, nhưng em không thể tìm thấy Oppa. Em nhớ anh quá, em buồn quá, em chán quá!~"

"..."

"Em nằm như thế này suốt ba, bốn ngày rồi. À, trừ những lần em đi ăn. À, cả lúc đi ị nữa"

Seol Jihu há hốc mồm. Hoshino Urara thực sự đã làm những chuyện đó?"

"..."

Cậu choáng váng và quay ngoắt đi chỗ khác.

"Phải rồi, cô có thấy Yuhui Noona không?"

"Yu... Yu Noona? À ~ Cái chị ngực bự hả?"

Hoshino Urara vừa nói vừa đặt tay lên ngực và vẽ một vòng tròn lớn. Sau đó, cô lắc đầu.

"Chưa, em chưa thấy chị ấy!"

"Tôi hiểu rồi."

Seol Jihu trở nên lo lắng. Cậu đã đi gần mười ngày, nhưng Seo Yuhui vẫn không quay trở lại.

"Hay là có gì bất trắc?"

Seol lo lắng. Cậu nhăn nhó vì đã giao cho cô một yêu cầu khó khăn.

"Chắc chị ấy sẽ sớm trở lại thôi."

Nhưng Seol Jihu quyết định tin tưởng vào Seo Yuhui và chờ đợi.

*


Cơn bão chiến tranh bắt đầu treo lơ lửng trong không trung.

Không rõ Liên bang có cố tình rò rỉ thông tin hay không, nhưng ở khắp mọi nơi, người ta bắt đầu đồn đại về đội quân khổng lồ của Ký sinh trùng.

Những người Trái đất xôn xao bàn tàn.

Khi Hoàng gia Eva tích cực tập hợp lại quân đội của họ, mọi người bắt đầu tin rằng những tin đồn là sự thật.

Là tổ chức gần gũi nhất với cuộc chiến này, không khí ở Valhalla cũng trở nên nặng nề hơn.

Thông qua trực giác, các thành viên dường như đã hiểu sơ sơ. Nhất là khi Seo Yuhui biến mất khá lâu và Seol Jihu đột nhiên đưa Agnes về.

Trực giác của họ chuyển sang niềm tin, khi Philip Muller quay lại Valhalla để gặp riêng chủ hội Seol Jihu.

Và do đó, họ đã chuẩn bị mọi thứ có thể trước khi đi thám hiểm.

Bây giờ chỉ còn một việc phải làm, đó là chờ đợi một người. À không, hai người.

Mãi đến trưa hôm đó, Seo Yuhui mới quay trở lại.

Seol Jihu, người đang hồi hộp chờ đợi như một chú cún con, chạy xuống tầng một ngay khi nghe tin Seo Yuhui, trở về.

"Noona?"

"Jihu!"

"Sao chị đi lâu thế!?"

Thấy Seo Yuhui đang đứng ở lối vào, Seol Jihu bay như một con bướm và lao vào cô. Vùi mặt vào bộ ngực quyến rũ của cô, cậu khịt mũi như một con chó nhỏ nhớ mùi hương của chủ nhân.

"Em đã lo lắng lắm đó!"

"Thế ư? Xin lỗi, xin lỗi! Mất nhiều thời gian hơn chị tưởng... Ahahaha! Nhột quá!"

Seol đắm chìm trong mùi hương của Seo Yuhui, và dụi má mình trên làn da mềm mại của cô ấy

"Óe"

Seol Jihu nao núng khi nhìn thấy ai đó đứng đằng sau Seo Yuhui, tay cầm một cây thương màu ngọc bích.

"..."

Một người phụ nữ mặc áo choàng truyền thống màu trắng đang lạnh lùng nhìn cậu.



4 nhận xét:

Được tạo bởi Blogger.