Chương 307: Seol Jihu lại đi thăm tù



Dường như việc tìm kiếm cô gái đeo băng đô trắng là một lựa chọn đúng đắn.

Có lẽ Adam Galaev đã nhận ra sự độc đáo của cô ấy và yêu cầu giúp đỡ. Trong trường hợp đó, câu chuyện rất đơn giản. Seol Jihu chỉ cần đứng ra thế chỗ pháp sư kia, thuê cô gái làm người dẫn đường để vào khu vực được mô tả là "không gian chồng chéo".

Đó có lẽ là đường dẫn đến cõi Linh hồn phải ở đó.

"Tôi có một yêu cầu."

Seol Jihu vội lên tiếng

Sau một hồi giải thích, đôi mắt cô gái lấp lánh khi nghe câu chuyện về chuyến thăm của Liên bang.

"Ồ... Vậy, mục tiêu cuối cùng của anh là cứu lấy cõi Linh hồn?"

"Chính xác."

"Waoo... nếu anh có thể hồi sinh Cây thế giới trước cuộc chiến sắp tới thì..." - Cô gái mơ màng như thể cô vừa nghe thấy điều gì đó tuyệt vời.

"Đây là lý do tại sao tôi cần sự giúp đỡ của cô".

Cô gái trước mặt cậu là chìa khóa cho toàn bộ sự việc này. Nếu cô từ chối giúp đỡ, việc giải cứu Linh Giới sẽ trở thành một giấc mơ bất khả thi. 

Khi Seol Jihu cẩn thận đưa ra yêu cầu, cô ta lập tức đồng ý bằng giọng nói ma mị nhưng tràn đầy hứng khởi.

"Được chứ."

"Huh?"

"Tôi sẽ giúp anh."

"Thật vậy sao?" - Seol ngơ ngác. Cậu không ngờ mọi chuyện lại dễ dàng như thế.

"Vâng!"

"Nhưng tại sao…"

Seol Jihu bối rối. Thậm chí cậu còn đang chuẩn bị một bài phát biểu dài trong đầu để thuyết phục cô. Cậu cũng e ngại rằng cô sẽ đưa ra yêu cầu nào đó để buộc cậu đền đáp.

"Mmm, nếu anh hỏi tại sao, tôi thực sự có ba lý do."

Cô gái giơ ngón trỏ, ngón giữa và ngón đeo nhẫn lên.

"Trước tiên, anh đang cố gắng làm điều gì đó tốt cho Thiên đường. Nếu giúp anh, tức là tôi đang gieo "nhân" tốt đẹp, và sẽ nhận được "quả" tốt đẹp."

Cô nói như thể mình là một nhà hiền triết. Sau đó, cô ta nói tiếp.

"Thứ hai, anh đã cứu mạng tôi và anh trai tôi trong Bữa tiệc. Đương nhiên tôi phải đền ơn ân nhân của mình. Và cuối cùng…"

Với một nụ cười ngọt ngào, cô ngọ nguậy ngón tay.

"Tôi là người tốt bụng."

Rồi cô lại chọc vào má mình và mỉm cười rạng rỡ.

Seol Jihu ngây người ra một lúc trước hành động kỳ quặc của cô ta, nhưng rồi cậu cũng mỉm cười.

"Ok, tốt quá. Xin cảm ơn!"

Seol Jihu thở phào nhẹ nhõm khi nghe cô gái kia dễ dàng đồng ý giúp đỡ cậu. Tiếp theo, cậu hướng ánh mắt sang một bên. Người đàn ông vạm vỡ vẫn im lặng đứng đó. Seol Jihu cứ tưởng rằng anh ta sẽ phản đối gì đó, nhưng Khổng Lồ Vạm Vỡ vẫn giữ im lặng.

"Chuyện này thật tuyệt, phải không, Oppa?"

Khi cô gái hỏi, người đàn ông vạm vỡ ngẩng đầu lên và cuối cùng khẽ mở miệng:

"Anh có từ chối thì em vẫn đi."

"Đúng rồi."

"Hmm. Anh biết mà. Thôi, dù sao chúng ta cũng từng lên kế hoạch cho chuyện đó. Chỉ khác nhau về thời gian hành động mà thôi".

Nét mặt Seol Jihu trở nên tươi tắn hơn. Tuy nhiên, người đàn ông vạm vỡ đã nói thêm.

"Tôi muốn bổ sung thêm một vài điều kiện."

"Oppa!"

"Im lặng nghe anh nói đi."

"..."

Khổng Lồ Vạm Vỡ nhìn Seol và nói với giọng trầm trầm: "Vì yêu cầu của anh cũng giống như yêu cầu của Pháp sư đó, nên tôi cũng sẽ đưa ra điều kiện tương tự."

"Vâng. Cứ nói tiếp đi".

Seol Jihu gật đầu. Thỏa thuận rõ mọi việc thì sau này chuyện hợp tác cũng dễ dàng hơn..

Người đàn ông vạm vỡ quay lại và đối mặt với Seol.

"Tôi sẽ nói thẳng. Tôi có hai điều kiện."

"Xin mời."

"Trước tiên, dù mục đích cuối cùng của anh là gì, xin hãy mang theo một đội ngũ mạnh mẽ".

"Tất nhiên, tôi sẽ chuẩn bị một đoàn thám hiểm mạnh nhất có thể, ngay cả khi tôi phải nhờ sự giúp đỡ từ bên ngoài."

".... Tôi tin anh. Còn về điều kiện thứ hai..."

Người đàn ông vạm vỡ rơi vào im lặng một lúc lâu. Sau khi nhìn chằm chằm vào Seol Jihu, anh ta nói khẽ.

"Xin hãy bảo vệ chúng tôi."

Đôi mắt Seol Jihu mở to trước yêu cầu đột ngột.

"Tôi đã nghe nói về chiến tích của anh. Anh đã trở thành lãnh đạo của Tổ chức đối tác Hoàng gia Eva" - Người đàn ông vạm vỡ nói tiếp - "Anh có thể bảo vệ tôi và con bé này được không? Và đừng hỏi gì cả".

Seol Jihu muốn hỏi ý anh ta là gì, nhưng Khổng lồ Vạm vỡ đã chặn họng cậu. Seol Jihu ngập ngừng hỏi:

"Hai người có bị truy nã không?"

"Không. Chúng tôi không phải là tội phạm." - Khổng lồ Vạm vỡ đã thẳng thừng từ chối.

"Thế... kẻ thù của hai người là ai?"

"Khá đông".

"Chúng thuộc thổ chức nào?"

"Chúng tôi không biết." - Khổng lồ Vạm vỡ thở dài - "Tôi biết chuyện này nghe thật vô lý, nhưng chúng tôi không biết chính xác họ là ai. Chúng tôi thậm chí không hiểu bọn họ muốn gì ở chúng tôi."

"..."

"Tất cả những gì chúng tôi biết là, có những kẻ không thích chúng tôi và họ đang tìm mọi cách để phá rối chúng tôi."

Seol Jihu đần mặt ra.

Cậu không lạ gì chuyện này. Rốt cuộc, cậu đã trải nghiệm điều tương tự ở Haramark.

'Nghĩ kĩ thì....'

Cậu chợt nhớ đến Giai đoạn 3 của bữa tiệc. Vào thời điểm đó, Ira, Thần của sự Phẫn nộ, đã gọi người đàn ông vạm vỡ này là Thiên Sát Tinh và nói rằng anh ta phải chết.

Lúc đó, Seol Jihu đã từ chối.

Mặc dù đây chắc chắn là một chuyện cần tìm hiểu thêm, nhưng giờ không có nhiều thời gian. Ít nhất, cậu có thể bảo vệ họ cho đến khi xong việc.

"Hiểu rồi."

Seol Jihu nói sau khi sắp xếp suy nghĩ của mình.

"Tôi sẽ phải tìm hiểu thêm, nhưng tôi hứa rằng: miễn là chúng ta làm việc cùng nhau, Valhalla sẽ bảo vệ hai người".

"Tốt rồi".

Người đàn ông vạm vỡ đã rời khỏi bờ tường và đứng thẳng dậy. Chà, khi đứng thẳng, anh ta cao đến nỗi gần chạm vào trần nhà trọ.

"Vlad Halep."

"???"

"Còn tôi là Oana Halep."

Cô gái cũng reo lên và vẫy tay. Đó là lúc Seol Jihu nhận ra họ đang tự giới thiệu.

"Tôi là Seol Jihu."

Cô gái, không, Oana Halep vỗ tay như muốn ăn mừng thỏa thuận này.

Seol Jihu khẽ thở phào. Mọi việc đã gần như suôn sẻ, gây giờ chỉ còn một thứ

"... Thế, nơi đó là ở đâu?"

Tiếng vỗ tay đột ngột dừng lại. Đôi mắt của Oana Halep mở to.

Seol Jihu đột nhiên có một cảm giác tồi tệ.

"Tôi không biết"

Và cảm giác tồi tệ của cậu nhanh chóng trở thành hiện thực. Seol Jihu bị sốc.

"Cô không biết ư?"

"Không, tôi tưởng Oppa biết?" - Cô gái vừa nói vừa lắc đầu - "À phải rồi, hình như ngài Adam Galaev cũng không biết điều đó."

'Gì co?'

Seol Jihu nghẹn lời. Từ đầu đến giờ, cậu nghĩ Adam Galaev đã mất tích ở nơi đó. Nhưng những gì Oana vừa nói với Seol Juhu đã lật ngược giả thuyết đó.

Trong trường hợp đó, Pháp sư này đã bị mất tích ở đâu?

"Hmm... Anh ấy đến gặp chúng tôi và đúng là chúng tôi đã chấp nhận yêu cầu của anh ấy. Nhưng chúng tôi chưa kipj hợp tác. Chúng tôi không thể ngồi một chỗ và đợi anh ấy, trong khi anh ấy lang thang ở tận đẩu tận đâu. Chưa kể thời điểm đó chúng tôi cũng bị truy đuổi..." - Oana Halep ngập ngừng

"Quan trọng nhất, Adam Galaev đã thất hứa" -  Vlad Halep nói thêm: "Anh ta bảo rằng Hoàng gia Eva và tổ chức của Evangeline Rose sẽ hỗ trợ, nhưng dường như đó chỉ là lời nói dối. Chúng tôi không thể mạo hiểm đi theo ông ta mà không có ai bảo vệ cả".


Seol Jihu gật gù. Hóa ra là thế.

Có lẽ, đó là lý do tại sao Adam Galaev tuyệt vọng cầu xin sự giúp đỡ của Evangeline Rose.

"Sau đó…."

Seol Jihu cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng chân cậu run lên. Một nỗi thất vọng không thể diễn tả, đang ập vào cậu như một cơn sóng thần.

Mặc dù cậu sắp thành công rồi!

'Chờ đã.'

Đột nhiên, một câu hỏi nảy sinh trong đầu cậu.

'Nếu Adam Galaev không biết nơi đó là nơi nào, tại sao anh ta lại biết rằng có một không gian chồng chéo ở đó?'

Cậu vội ngẩng lên hỏi:

"Khoan đã, có phải là vẫn còn một người khác biết nơi ấy không?"

"À... Đúng. Adam Galaev không nói rõ ràng, nhưng có vẻ anh ta ám chỉ như vậy".

Oana Halep tiếp tục.

"Tôi đã nói với anh rồi, phải không?  Oppa và tôi đã giúp anh ấy một lần khi chúng tôi ở Eva."

Seol Jihu bàng hoàng gật đầu.

"Tôi không chắc anh có biết chuyện này không, vì nó đã xảy ra từ lâu lắm rồi. Vài năm trước, đã có một sự cố lớn ở Eva."

Đôi mắt Seol Jihu nheo lại. Nội dung những bức thư của Adam Galaev đột nhiên xuất hiện trong đầu cậu.

"Sự cố đó giống như một tia sét từ bầu trời quang đãng. Một Cung thủ cấp 6 đột nhiên phát điên và bắt đầu thảm sát những người ở Eva, không cần biết đó là dân bản địa hay người Trái đất" - Cô gái hào hứng kể.

[Tôi vẫn đang điều tra vụ việc vừa qua.] - Lá thư viết.

"Tôi đã vô tình có mặt ở đó, và cô ấy dường như đã bị thứ gì đó chiếm hữu. Tôi nhờ linh hồn Tà dâm giúp đỡ và trục xuất thứ đó ra. Chuyện này cũng khá đơn giản nếu anh có một con ma mạnh mẽ, hehe".

[Tôi đã tìm thấy cô gái Linh mục hệ Invidia, người đã giải quyết vụ việc hồi đó.] - Lá thư viết.

"Sau đó, ngài Galaev đã đến gặp tôi, có lẽ nhờ vậy nên anh ta đã quan sát thấy khả năng. Anh ta nói rằng, anh ta đã tìm thấy những mảnh ghép mà anh ta còn thiếu"

"Và điều đó nghĩa là..."

"Hmm, chúng ta không có cách nào để biết chắc chắn."

Oana nói trong khi nghịch mái tóc trắng.

"Tuy nhiên, anh ta đề cập đễn "những mảnh ghép", đúng không? Và anh ta nói thế khi đang điều tra vụ việc. Rất có thể, người phụ nữ bị nhốt trong nhà tù Eva đó..."

Oana không nói hết câu nhưng đôi mắt Seol Jihu đã sáng lên. Dù cậu cần phải xem xét vấn đề nhiều hơn, nhưng cậu bắt đầu hiểu được dòng cuối cùng trong lá thư thứ ba của Adam Galaev.

[Chúng ta cần sự giúp đỡ của cô ấy.] - Lá thư viết.

Mảnh ghép cuối cùng, dường như vẫn đang nằm ở nhà tù Eva.

Thế là, Seol Jihu trở lại Eva, cùng với anh em nhà Halep.

Sau khi nhờ Marcel Ghionea chăm sóc họ, cậu đưa Kim Hannah và đến nhà tù Eva. Nhìn thấy tòa nhà u ám, trái tim Seol chùng xuống. Cậu cảm thấy choáng váng.

Có lẽ ngay từ đầu, Thước thánh của Sidus không dẫn cậu tới gặp Jung Sua, mà dẫn cậu tới chỗ thủ phạm của vụ thảm sát bừa bãi, Hoshino Urara.

Tuy nhiên, Seol Jihu lắc đầu để xua đi những suy nghĩ chán nản của mình. Dù sao cậu cũng đã tìm được Oana Halep là người anh ta cần, vì vậy chuyến gặp Jung Sua cũng không phải là vô ích.

'Hy vọng mọi chuyện sẽ kết thúc tốt đẹp' - Seol Jihu vừa nghĩ vừa mở cửa. Viên cai hoang mang khi nghe nói tới mục đích của Seol, nhưng cậu phớt lờ lời cầu xin của anh ta.

Mở cánh cửa thép dẫn xuống tầng hầm, anh ta cảnh báo Seol phải cẩn thận

Kim Hannah biết đường đến đó. Dường như cô đã tò mò tìm gặp Hoshino Urara trong những lần ghé thăm trước đây.

"Đây rồi."

Họ đến một phòng giam ẩm thấp và tối tăm, không khác gì nơi Jung Sua bị giam cầm. Sự khác biệt duy nhất là không có nước thải và rác.

"..."

Bên trong phòng giam hoàn toàn câm lặng. Sau khi nhìn vào bên trong qua lỗ đưa thức ăn ở cánh cửa thép, Seol Jihu khẽ nhíu mày.

Cậu có thể thấy ai đó ngồi trong góc phòng giam. Đó là tấm lưng của một người phụ nữ với mái tóc ngắn, hơi giống Oh Rahee. Cô ta có một vóc dáng nhỏ hơn những gì Seol Jihu mong đợi, và cô đang nhìn chằm chằm vào tường.

Nhưng có một điều Seol Jihu không thể hiểu được. Đó là cô ấy đang hoàn toàn trần truồng, dù mọi tù nhân đều được trao một bộ quần áo tù.

Seol Jihu ho khan một tiếng, rồi gõ vào cánh cửa thép. Bởi vì họ đang ở trong một không gian kín, tiếng gõ của cậu vang vọng khắp căn hầm.

"Cô Hoshino Urara?"

Đôi vai nhỏ rung lên, rõ ràng cô ta đã nghe thấy giọng nói của cậu.

"Chúng ta có thể nói chuyện không?"

Người phụ nữ loạng choạng đứng dậy.

"Tiếng nói này"

Một giọng khàn khàn tuôn ra. Thấy cô ấy vẫn đang nhìn vào tường, Seol Jihu chuẩn bị nói chuyện với cô ấy một lần nữa thì...

Kwang! Cánh cửa thép đột nhiên rung lắc dữ dội.

Kim Hannah rùng mình và co rúm lại, trong khi Seol Jihu cũng lùi lại vì ngạc nhiên.

Cô ta đã ghé sát mặt vào cái lỗ. Hoshino Urara đã di chuyển từ góc phòng giam đến cánh cửa với tốc độ kinh hoàng. Mà không cần khởi động gì cả.

"Giọng nói này ~ ~"

Một âm thanh méo mó tuôn ra.

"~ Không phải của tên quản ngục".

Rồi người phụ nữ từ từ ngẩng đầu. Chẳng mấy chốc, một đôi mắt tròn xoe ngước lên nhìn Seol Jihu. Cặp mắt tràn đầy sự tò mò và kỳ vọng mệ hoặc

"Waoaoaoaoao! Là thật nè! Một người đàn ông lạ đã đến chơi với tôi!"

Người phụ nữ nhảy như một con ếch trong khi dán mắt vào cái lỗ. Sau đó, cô ấy lè lưỡi với một nụ cười ngớ ngẩn, giống như một người tị nạn đói khát vừa mới  tìm thấy thức ăn và nước uống.

"Oppa, Oppa ~ Anh có thể cho em ra ngoài khôngggggg?"

"..."

"Cho em ra ngoài đi, hmm?"

Hoshino Urara. Tên của cô ấy rõ ràng cho thấy cô ấy là người Nhật Bản. Giọng nói của cô ta nghe thật kỳ dị, đặc biệt là khi cô ta ngân nga những từ cuối câu.

"Nếu anh cho em ra ngoài, em có thể làm bất cứ điều gì anh muốn ~ Bất cứ điều gì cũng được ~"

Cô ta nháy mắt và liếm môi, như thể đang cố tỏ vẻ quyến rũ. Seol Jihu hắng giọng.

"Có một điều tôi muốn hỏi cô....|

"Oh o. Nếu em trả lời, anh sẽ cho em ra chứ?"

"Cô có biết về... mùa xuân không?"

"Mùa xuân? Giống như mùa trong năm á? Hay là nhan sắc xuân thì của em, hí hí hí hí..."

"Không, tôi muốn nói... ừm, thứ đó có thể gọi là cội nguồn..."

"À vâng, cội nguồn. Em biết từ đó. Em đã trả lời câu hỏi của anh rồi, giờ cho em ra đi! Nhanh lên nào, nào nào nào nào nào nào!!!""

Cô ấy có vẻ là một kẻ lắm mồm. Seol Jihu lắc đầu.

"Tôi không nói về định nghĩa trong từ điển."

"Huh?"

Cô nghiêng đầu trước khi liếc nhìn.

"À há. Vậy ý anh là, đó là một từ ẩn dụ? Giống như nước chảy ra từ thằng nhỏ của Oppa, phải hơm?"

"... tôi không đùa với cô đâu".

"Thế à, em xin lỗi nhé nhé nhé nhé. Vậy chắc là nước chảy ra từ cái hang động xinh đẹp của em".

Seol Jihu há hốc mồm nhăn mặt. 

Thấy biểu cảm của cậu, Hoshino Urara lẩm bẩm và đóng sầm cửa lại.

"Khỉ gió!  Mình chưa bao giờ thấy ai điên đến thế! Tự nhiên đến đây và lảm nhảm về mùa xuân! Đúng là đồ điên".

Seol Jihu ngớ người. Ai mới là kẻ điên cơ?

Cậu muốn ném trả những lời đó vào mặt cô ta, nhưng cậu cố chịu đựng và tiếp tục.

"Đó là một nơi mà không gian bị chồng chéo".

Tiếng cười tắt lim.

Thấy vậy, Seol nói thêm.

"Chắc cô biết Adam Galaev."

Nghe điều này, khuôn mặt Hoshino Urara đổi màu. Cô ấy tỏ vẻ nghiêm túc hơn một chút.

"Anh ta nhờ anh đến đây?"

"Không, Adam Galaev hiện đang mất tích."

"Mất tích? Chà, nghĩa là anh ta không phản bội tôi? Hoặc... chờ đã, mẹ kiếp, hay là anh ta tự đi rồi?"

Cô lẩm bẩm tự nói với chính mình.

"Cô Hoshino Urara, cô có biết nơi đó ở đâu không?"

"Yeah, tôi biết."

Seol Jihu nắm chặt tay. Cuối cùng cậu đã có được câu trả lời mình muốn.

"... bởi vì tôi đã từng đến đó"

Hoshino Urara định nói gì đó nhưng đột nhiên ngậm miệng lại.

"…Đợi, đợi, đợi. Tôi có một câu hỏi. Thực tế là..."

Cô nhìn Seol bằng ánh mắt nghi ngờ. Sau đó, cô cười toe toét và rú lên.

Nụ cười ngớ ngẩn khiến cô ta trông như một chú hề.

"Oppa."

Hoshino Urara hạ giọng và thì thầm.

"Anh biết những gì em sắp nói, phải không?"

"..."

"Nào. Một hai..."

Đếm đến ba, cô nằm lăn ra sàn, giãy đành đạch rồi hét lên.

"Em sẽ nói với anh, nếu anh thả em ra!

---

Dịch và biên tập bởi các thành viên nhà MSN


Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547


Like Fanpage để ủng hộ nhóm: https://www.facebook.com/Moonsnovel


Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.


---


Xin các bạn donate cho nhóm thông qua Fanpage Moonsnovel để hỗ trợ chúng mình! 


Chương 307

Chương 306

Chương 305

Chương 304

Chương 303 - Phần 2
Chương 303 - Phần 1

Chương 302

Chương 301 - Phần 2

Chương 301 - Phần 1

Chương 300



9 nhận xét:

Được tạo bởi Blogger.