Khát vọng trở về - Chương 311: Seol Jihu trổ tài thương thuyết - Phần 1



"Wow, thật bất ngờ, thật bất ngờ."

Taciana Cinzia, sếp của Sicilia và là người được mệnh danh "Kẻ chinh phục phương nam".

Như mọi khi, cô đón tiếp Seol Jihu với một chiếc áo khoác màu đỏ thẫm phủ lên vai như một chiếc áo choàng, mái tóc đỏ rối bù như bờm của một con sư tử và giọng nói nhuốm màu lười nhác.

"Mới ngày nào cậu là tên lính mới tò te vừa đặt chân đến Haramark. Bây giờ, cậu đã vượt ra khỏi vị trí lãnh đạo của Carpe Diem và trở thành đại diện của một tổ chức đối tác Hoàng gia. Giờ cậu đang đứng ngang hàng với tôi rồi đấy".

"... Tôi chỉ gặp may thôi".

"Không cần phải còn khiêm tốn. Cậu vẫn luôn là một người đặc biệt, kể từ khi xuất hiện ở Khu Trung lập."

Khi Cinzia đưa điếu xì gà vào miệng, Agnes lặng lẽ bật lửa châm thuốc một cách thành thục.

"Không biết lần sau gặp nhau, cậu sẽ hóa thành cái thứ gì nữa đây. Này, cô nghĩ sao hả Agnes?"

"Tôi không có ý kiến ​​gì cả".

Agnes từ chối thẳng thừng và khi rút tay lại.

Một nụ cười uể oải hiện trên khuôn mặt Cinzia.

"Lâu lắm rồi cô mới gặp thằng bé nhà cô. Sao cô lạnh lùng thế?"

"Tôi chẳng có gì để nói cả. Cậu ta đã làm rất tốt, vậy thôi".

"Chà, một người mẹ phải nói gì đó có tâm một chút chứ. Ví dụ như, khuyến khích cậu ta nhắm đến vị trí Chấp chưởng giả chẳng hạn".

"Mẹ? Đừng nói lung tung, tôi vẫn là một trinh nữ trong trắng".

Cinzia bật cười trước thái độ lạnh lùng của Agnes.

"Tinh ý một chút nhé. Cô ấy đang diễn rất tuyệt, nhưng thực ra cô ấy đang hờn dỗi đấy".

"Huh? Cô Agnes đang hờn dỗi?"

"Mm Mm, chứ còn gì nữa? Cậu rời Haramark mà không nói lời nào với cô ấy. Agnes đã rất đau lòng đấy."

"Này, Seol! Nói cho mà biết nhé!!" -  Agnes cao giọng - ''Tôi không đau lòng đau mề gì đâu nhé! Tôi cũng chẳng thèm quan tâm đến cậu!"

"Ố ồ? Thế hôm ấy, đứa nào đã đi lang thang quanh tòa nhà trống vắng đó?"

Một tiếng ho ngắn vang lên. Agnes nghiến răng khi mặt cô bắt đầu đỏ lên.

Cinzia phá lên cười, vỗ tay.

"Xin lỗi, xin lỗi nhé. Chỉ là tôi muốn đẩy hai người lại gần nhau hơn thôi. Chà, nếu hai người kết hôn thì tuyệt, tôi có thể theo dõi cuộc sống hôn nhân của cả hai, hehe"

"Sếp à. Xin vui lòng tha cho tôi, đừng nói những điều vô nghĩa nữa".

"Được rồi, được rồi." - Cinzia xua tay - "Tôi cũng nói đùa thôi. Bây giờ, vào việc chính nhé. Chủ Hội Valhalla, cậu đến thăm Sicilia có việc gì vậy?.

Ssp.

Một tiếng rít dài vang lên, và một làn khói trắng tỏa ra từ giữa đôi môi của Cinzia.

Khi Seol Jihu đang chuẩn bị đọc bài phát biểu mà cậu đã chuẩn bị, thì...

"Mà thôi, tôi hiểu rồi" - Cinzia lên tiếng.

"Đoàn quan chức của Liên bang và chuyến thăm của Ngôi sao Avarice. Chỉ cần hai điều này cũng đủ để tôi đoán ra rồi. À ừm, dù tôi vẫn không hiểu tại sao Hoàng tộc Eva lại trả tự do cho con điên Hoshino Urara."

Seol Jihu thực sự ngạc nhiên. Tin tức về các hoạt động gần đây của cậu, dường như đã lan sang Haramark.

Dù sao thì, Philip Muller cũng rất quan tâm đến những vấn đề này. Rõ ràng, những người khổng lồ của Thiên đường, đang cẩn thận quan sát cậu ta.

"Đừng hiểu lầm. Tôi không soi mói cậu đâu, chỉ là tôi không ưa thằng cha đeo kính đó'.

Cinzia tặc lưỡi.

"Đương nhiên, phải có lý do gì đó thì cái tên ấy mới cất công đi xa như thế".

Cinzia ngước lên khi cô gõ đống tro của điếu xì gà vào ly rượu. Đồng thời, Seol Jihu cảm thấy tim mình đập thình thịch.

Trong tích tắc đó, bầu không khí xung quanh Cinzia đã thay đổi hoàn toàn. Mới ban nãy, đôi mắt cô uể oải như đôi mắt một con lười. Bây giờ, đôi mắt ấy sáng quắc như đôi mắt của một con sư tử say mồi.

Seol Jihu có thể cảm thấy một áp lực khủng khiếp. Có lẽ, ngay cả Hoshino Urara cũng phải im lặng khi đối diện với cô ta.

"Nhớ lại thì, tôi chính là tổng quản của Khu trung lập năm đó".

"Vâng."

"Cậu có nhớ những gì tôi nói lúc đó, trước mặt mọi người không?"

"Ah... Chị nói là... ta không rảnh để đi theo chăm sóc tụi bay, rằng khôn hồn thì tránh xa chị ra".

"Không, không phải câu đó."

Cinzia đan các ngón tay lại với nhau và dựa lưng vào chiếc ghế dài. Hếch mặt lên, cô ngạo nghễ nói.

"Tôi không biết cách nói chuyện kiểu vòng vo, tôi cũng không biết cách dùng những lời giả dối."

"Ah."

"Chủ Hội Seol, cậu đã dành thời gian đến đây, nên tôi muốn đi thẳng vào vấn đề. Cả hai chúng ta đều bận rộn và không nên lãng phí thời gian" - Cinzia nói ngắn gọn.

Seol Jihu hơi hoang mang...

"Chúng tôi từ chối."

Nỗi lo của cậu nhanh chóng trở thành sự thật.

"Sicilia không có ý định bắt tay với Valhalla và Hội pháp sư để giải cứu Liên bang. Vì vậy, chúng tôi sẽ không nhúng tay vào vấn đề này, theo bất kỳ cách thức nào".

Sau khi lấy điếu xì gà trong miệng ra và nhét nó vào ly rượu, Cinzia nói ngắn gọn:

"Đây là câu trả lời của tôi."

Trái tim Seol Jihu chết lặng. Như thể một tảng đá bị rơi xuống một hồ nước yên tĩnh.

Cậu muốn hỏi cô có nghiêm túc không, nhưng cậu không nói được câu nào.

Cậu không biết nói gì cả. Nếu Sicilia là một tổ chức chỉ hành động vì lợi ích giống như các bang hội trong Liên minh Eva, thì Seol Jihu sẽ không ngại chửi cho họ một trận.

Nhưng Sicilia thì khác. Trong cuộc chiến tại thung lũng Arden, họ đã tuân thủ kế hoạch của Hoàng gia Haramark mà không hề phàn nàn, đóng góp công sức rất lớn ở tiền tuyến.

Bản thân Cinzia đã suýt chết khi chiến đấu với Humility Xấu Xí, và Agnes cũng bị thương nặng đén nỗi bị đứt rời cả hai chân.

Sicilia hoàn toàn có lý do và tư cách để từ chối kế hoạch này, bởi họ đã hoàn thành nghĩa vụ và trách nhiệm của mình.

Đó là lý do vì sao Seol Jihu không thể nói bất cứ điều gì. Sicilia là một tổ chức có trụ sở tại Haramark, cậu chẳng có lý do gì để kéo họ vào cuộc chiến hỗ trợ Liên bang."

Nhưng cậu cũng không thể bỏ cuộc và xách dép đi về. Như Philip Muller đã nói, họ cần sức mạnh của Cinza.

Seol Jihu phá vỡ sự im lặng và nói.

"Chị có thể cho tôi biết lý do không?"

"Lý do, huh."

Cinzia nhìn Seol Jihu, liên tục thay đổi biểu cảm và nhún vai.

"Nếu nói theo quan điểm của người ngoài, thì đây có thể là cái bẫy của con mụ Trùng hậu, giống như cuộc chiến ở thung lũng Arden. Haramark là một thành phố nằm ở tiền tuyến, vì vậy Sicilia phải chuẩn bị sẵn cho mọi tình huống. Biết đâu Thất trùng quân lại đưa một lực lượng du kích tách ra tấn công nơi này thì sao?"

"..."

"Đó là nói theo quan điểm của người ngoài. Còn nói theo kiểu người nhà thì... Hehe, chắc cậu đang muốn quan tâm tới lý do thực sự của tôi."

Seol Jihu nhìn cô chằm chằm với vẻ mặt cay đắng, và Cinzia cười toe toét.

"Được rồi, tôi sẽ nói cho cậu nghe. Đó là bởi vì tôi không muốn dẫn dắt cấp dưới của mình vào một cuộc chiến đã nắm chắc phần thua".

Seol Jihu cắn môi.

Cậu biết Ký sinh trùng đang có lợi thế. Đó là lý do tại sao cậu đã nỗ lực tìm mọi cách để lật ngược tình trạng này.

Chắc chắn Cinzia không biết toàn bộ chi tiết mà chỉ đoán lờ mờ thôi. Vậy mà cô ấy lại nói như thể kế hoạch của cậu sẽ thất bại 100%. Điều đó  khiến Seol Jihu cảm thấy khó chịu.

"Kẻ chinh phục Phương Nam. Đó là biệt danh mà một số người gọi tôi. Cậu có biết tại sao không?"

"…Không."

"Đó là bởi vì, trong những năm gần đây, chúng tôi đã thắng hầu hết các cuộc chiến. Thật ra thì có một lần chúng tôi đã phải thỏa hiệp do sự can thiệp của bên thứ ba, nhưng chúng tôi chưa bao giờ phải chịu một thất bại nhục nhã."

"..."

"Phương pháp của chúng tôi là gì? Tham chiến khi nắm chắc phần thắng, và tránh xa những cuộc chiến nắm chắc phần thua. Từ ngày thành lập tổ chức này, tôi đã giữ đúng nguyên tắc này trong bất kỳ cuộc chiến nào - trừ những cuộc chiến bắt buộc vì nghĩa vụ."

Giọng nói uể oải tiếp tục vang lên.

"Tất nhiên, tôi tôn trọng chủ nghĩa anh hùng của cậu. Tôi biết cậu là một người đi theo chính nghĩa. Nhưng cuộc chiến này không ổn. Nghĩ kiểu gì đi nữa, tôi cũng không thấy tia hy vọng nào".

"Nhưng chúng ta không thể ngồi một chỗ và xem Liên bang sụp đổ! Nếu Liên bang chết, nhân loại cũng tuyệt diệt theo".

"Cậu đã bao giờ suy tính xem Ký sinh trùng và Liên bang sẽ dự định gì trong cuộc chiến này không?"

Cinzia đặt cằm lên mu bàn tay và nhìn chằm chằm vào Seol Jihu.

"Nếu tôi là người đứng đầu Liên bang, tôi sẽ cắt lỗ. Phương án hợp lý là từ bỏ Pháo đài Tigol đã không còn tác dụng, và chuẩn bị kế hoạch cho tương lai. Đó là điều tốt nhất họ có thể làm."

"Nhưng... nhưng Pháo đài Tigol không phải là một pháo đài đơn thuần."

"Tôi hiểu. Phải, Pháo đài đó có tầm quan trọng chiến lược bởi nó là điểm án ngữ biên giới. Nhưng bây giờ Cây thế giới đã khô héo, Pháo đài Tigol chỉ còn là một món đồ chơi quá khổ."

"Cô Cinzia."

"Đủ rồi."

Khi Seol Jihu cố gắng thuyết phục cô một lần nữa, Cinzia đã thẳng thừng ngắt lời.

"Đừng làm phiền tôi nữa. Khi tôi nói không, nghĩa là không."

Seol Jihu nghiến răng.

"Tôi có thể cân nhắc,  nếu cậu nhờ tôi tạo ra một tình huống có thể dẫn đến chiến thắng. Nhưng cậu muốn tôi đưa người đến Pháo đài Tigol mà không có lý do gì hợp lý. Cậu thực sự nghĩ rằng tôi sẽ đồng ý đưa đàn em của mình đến chỗ chết ư?"

Seol Jihu lặng lẽ nuốt nước bọt. Cậu có thể cảm thấy ý chí quyết đoán lắng đọng trong mỗi từ của Cinzia.

"Nếu cậu thực sự muốn tôi hành động, hãy tạo ra một tình huống chắc thắng, để thuyết phục tôi".

"..."

"Nếu cậu hiểu rồi thì xin mời đứng dậy. Tôi vẫn đang nói chuyện với cậu, chỉ vì tôi tôn trọng những thành quả của cậu trong thời gian qua. Nhưng thực lòng thì tôi đang cực kỳ kiên nhẫn với cậu đấy, Chủ hội Seol".

Thật vậy, nếu người đang ngồi ở đây không phải là Seol, có lẽ cô đã tống cổ hắn ra khỏi cửa từ lâu.

Tuy nhiên, Seol Jihu không đứng dậy. Cậu biết Cinzia đã thẳng thừng từ chối yêu cầu của mình. Mặc dù trái tim của cậu đang rất cay đắng, nhưng cậu phải nhanh chóng chuyển sang kịch bản thứ hai.

"Nếu tôi có thể tạo ra một tình huống chắc thắng, có lẽ tôi chẳng cần đến đây." - Seol Jihu nói một cách bình tĩnh - "Tuy nhiên, tình hình hiện tại không ổn chút nào. Phải, dù chúng ta làm gì đi nữa, tôi cũng không nghĩ rằng Trùng hậu Đế vương sẽ ngồi nhìn".

"Tất nhiên. Vậy thì sao?" - Cinza hỏi với giọng cộc lốc.

Cinzia ghét nói chuyện theo cách vòng vo. Thế nên Seol Jihu cũng nói toạc móng heo luôn.

"Dù cô không có kế hoạch tham gia chiến tranh, nhưng tôi hy vọng cô sẽ chờ sẵn ở gần chiến trường."

"Gì?"

"Tôi sẽ đi hồi sinh Cây thế giới."

Lông mày Cinzia nhíu lại. Khi Seol Jihu kể rõ kế hoạch của mình, một khoảng lặng giống như lớp băng mỏng rơi xuống căn phòng.

"Vậy, cậu muốn nói với tôi là..." -  Cinzia nghiêng đầu và nhìn Seol với một ánh mắt sâu thẳm - "Hãy quan sát tình trạng của trận chiến và xác nhận sự hồi sinh của Cây thế giới, rồi đưa ra quyết định. Có đúng vậy không?"

"Tôi chỉ yêu cầu cô sẵn sàng tham gia trận chiến, vậy thôi. Dù tôi hồi sinh được Cây thế giới, nhưng nếu..."

"Tôi hiểu ý cậu rồi.... Nếu tôi nhân thông báo muộn và đến trễ, thì cây Thế giới hồi sinh cũng vô ích."

"Ngôi sao của Avarice nói rằng, dù Cây thế giới được hồi sinh nhưng chúng ta vẫn không nắm chắc phần thắng. Nhân loại cần chung tay với Liên bang. Mỗi Chấp chưởng giả đều là một lực lượng chiến đấu mạnh mẽ và quý giá. Thế nên...."

Seol Jihu khẩn khoản cầu xin. Cinzia khoanh tay và gục đầu. Khác với ban nãy, cô không từ chối nữa. Là một Pháp sư, cô biết rằng có thể tới Linh giới thông qua khu vực Hỗn Nguyên".

Hơn nữa, Seol Jihu đã cho cô xem Hạt giống cây thế giới và Aphriso trộm Sedge, chứng minh rằng kế hoạch của cậu ta không phải là không có cơ sở.

"Nếu cây thế giới hồi sinh thì..."

Trong quá khứ khi Cây thế giới còn khỏe mạnh, Pháo đài Tigol là một bức tường bất khả xâm phạm. Thậm chí Pháo đài đã chống chọi được cuộc xâm lược của 200 Quái Ổ và năm Tư lệnh.

Tất nhiên, Liên bang cũng phải dồn toàn bộ nhân lực của mình để bảo vệ pháo đài, do đó họ không thể đưa quân đi hỗ trợ Linh Giới. Thế nên Ký sinh trùng mới có cơ hội tập kích Linh giới và phá hủy Cây Thế giới.

Trong mọi trường hợp, có một điều chắc chắn. Đó là, nếu kế hoạch của Seol Jihu có hiệu quả, thì gió có thể đảo chiều..

"Phải... Giá trị của Pháo đài Tigol trở lại như xưa, nếu kế hoạch của cậu có hiệu quả".

Mặc dù cô ấy không nói rằng họ sẽ chiến thắng, nhưng đề nghị của Seol cũng khá hợp lý.

Cậu chỉ yêu cầu Sicilia đứng gần pháo đài, đợi cho đến khi Cây Thế giới hồi sinh, rồi mới quyết định xem có nên tham gia trận chiến hay không.

"Tham chiến nếu chắc thắng, và rút lui nếu chắc thua. Tôi trao cho chị quyền quyết định cuối cùng."

Cinzia trả lời sau khi suy nghĩ một lúc lâu.

"Hmm, đó cũng không phải là một đề nghị xấu. Ít nhất vẫn tốt  hơn nhiều so với việc yêu cầu chúng tôi làm khiên thịt."

Cô cười nhạt và tiếp tục.

"Tôi sẽ phải suy nghĩ thêm... Nhưng ít nhất thì, ý tưởng đó cũng cho tôi cái cớ để điều động anh em".

Câu trả lời của cô nghe dễ chịu hơn ban nãy nhiều.

"Tuy nhiên, đừng mơ tưởng chuyện chúng tôi liều mạng cứu ai cả. Tôi sẽ ra lệnh rút lui ngay khi thấy không còn cơ hội".

"Thật ra, đó là lý do tại sao tôi muốn xin chị cứu giúp..." - Seol Jihu hít một hơi thật sâu trước khi tiếp tục -  "Hãy cho tôi mượn cô Agnes."

"…Gì cơ?"

"Xin hãy cho tôi mượn cô Agnes, cho phép cô ấy đi cùng tôi tới Linh giới".

Cinzia nhíu mày trước yêu cầu bất ngờ. Cùng lúc đó, đôi mắt Agnes sáng lên.

Ban đầu, Seol Jihu muốn nhờ Cinzia. Nhưng điều đó là bất khả thi.

Vai trò của cô ấy rất quan trọng, và với đặc điểm của Haramark, nhân loại cần cô ấy ở lại Trung địa để chỉ huy những người Trái đất.

Đó là lý do tại sao cậu xin mượn Agnes. Nếu không có chim ưng, thì hãy tìm chim cắt. Nếu không có sư tử, thì hãy tìm chó sói.

Mặc dù Agnes không mạnh như một Chấp chưởng giả, cô ấy vẫn là một trong những người mạnh nhất trên Thiên đường.

"Chị vừa nói với tôi mà? Rằng chị sẽ cho tôi mượn sức của chị, để tạo ra một tình huống có thể dẫn đến chiến thắng."

Cinzia ngớ người ra. Như thể cô vừa bị gài bẫy.

"Cậu…"

Cinzia đột nhiên khịt mũi.

"Hừ. Có phải đây mới là mục tiêu ban đầu của cậu không?"

Seol Jihu đã không nói gì. Cậu chỉ nhìn cô chăm chú.

Cinzia cười thầm.

"Fufufu, có vẻ như cậu đã học được vài thứ từ con cáo ranh mãnh đó. Từ nay tôi sẽ phải cẩn thận lời ăn tiếng nói của mình mới được".

"Xin chị giúp cho. Sự góp mặt của cô Agnes sẽ giúp chúng tôi có thêm nhiều cơ hội để hồi sinh Cây thế giới."

"Oh, tôi không phủ nhận điều đó. Ai dám đánh giá thấp sức mạnh của Tri Chu Diệt Ác từng tung hoành nơi chiến địa cơ chứ. Hơn nữa..."

(Note: Tri Chu = con nhện)

Cinzia ngập ngừng, khóe môi cong lên. Cô ấy trông giống như đang suy ngẫm về lựa chọn của mình nhưng cũng có thể cô ấy đang tận hưởng tình huống này.

Sau một hồi im lặng, Cinzia lên tiếng.

"Chà chà, khó quá khó quá! Thực sự, đây là lần đầu tiên tôi phải đưa ra một quyết định khó khăn như thế này!"

Cô lắc đầu sang trái trái và sang phải, rồi liếc sang bên.

"Này, cô nghĩ sao?"

"Tôi nghĩ rằng đó là một ý tưởng tốt".

Thật bất ngờ, Agnes trả lời ngay.

Cinzia kêu lên: "Hoh! Vậy lý do của cô là...?"

"Từ những gì cậu ta nói, kế hoạch này khá hợp lý. Vì sếp không phản đối gì cả, nên đây có vẻ là một phương pháp thực tế."

"... Và?"

"Tôi cũng tin rằng đây là một nhiệm vụ tốt cho tình hình hiện tại của tôi. Tôi đã bị kẹt ở cấp 6 khá lâu rồi. Nếu nhiệm vụ này thành công, có lẽ tôi sẽ tích lũy đủ điểm cống hiến để lên được cấp 7".

"Hết rồi hả?"

Thấy Cinza vẫn gặng hỏi, Agnes ngập ngừng nói tiếp.

"Quan trọng nhất, nếu đoàn thám hiểm gồm những người mà Chủ Hội Seol vừa nói, thì đây là lực lượng có một không hai, chưa từng thấy trong lịch sử Thiên đường. Những huyền thoại mà mọi người thường chỉ nghe tên, giờ đã tụ tập cùng một chỗ. Thật sự là, tôi cũng muốn hợp tác cùng với họ."

Câu trả lời của Agnes khá hợp lý. Kề vai sát cánh cùng với những người khổng lồ của Thiên đường. Đó là một cơ hội hiếm có.

Cinzia phá lên cười.

"Chà. Cô không hề đề cập đến những nguy hiểm liên quan đến chuyến đi này. Sao cô không thừa nhận rằng mình muốn giúp đỡ đứa con trai đang gặp rắc rối?"

Agnes không trả lời. Cô lặng lẽ đảo mắt và nhìn ra ngoài cửa sổ.

2 nhận xét:

Được tạo bởi Blogger.