Khát vọng trở về - Chương 327: Cổ Long ra oai


"Uhahaha! Đúng rồi! Chính nó! Đó là khuôn mặt mà ta yêu thích! Puhahaha!!"

Con kỳ lân đang trên bờ vực của cái chết, bỗng nhổm dậy nhảy múa tưng bừng. Giống như một con cáo mượn oai hùm, nó đang dựa vào sức mạnh của con Cổ Long để chế giễu đoàn thám hiểm.

Tuy nhiên, tiếng cười của con Kỳ Lân không thể kéo dài.

Vì một lý do đơn giản.

"Tốt lắm! Kindness Tráo Trở! Mau dạy cho lũ bố láo này một bài-Khẹc!"

CHÁT!

Ngay khi nó đang lớn lối la hét om sòm, nó bỗng bị đánh bay đi xa hàng chục mẹt và rơi xuống đất như một con chó chết. Thứ vừa tấn công nó, không phải bất cứ ai trong đội thám hiểm, mà là Tư lệnh thứ bảy, Kindness Tráo Trở.

'Cô ta tấn công hắn???'


Seol Jihu ngơ ngác, không dám tin vào đôi mắt của mình.

Temperance Thịnh Nộ cũng ngạc nhiên, nó cố kìm nén cơn đau và sững sờ nhìn chằm chằm vào con Cổ Long.

"Ng-ngươi làm gì vậy??"

"Câm mồm lại."

Một giọng nói lạnh lùng cắt lời Kỳ Lân. Khi Kindness Tráo Trở nhìn xuống với một ánh mắt lạnh lùng và khinh bỉ, con Kỳ lân nhanh chóng co rúm lại.

"Ta vẫn còn đang nói dở. Một kẻ yếu đuối như ngươi mà dám ra lệnh cho ta??"

"Khốn kiếp! Ta đâu có ra lệnh cho cô! Ta chỉ khuyên bảo cô như một đồng đội! Chúng ta cùng phục vụ Nữ hoàng mà!"

"Đồng minh?"

Kindness Tráo Trở ngước mắt lên. Cô ta trông như thể vừa nghe thấy trò đùa hài hước nhất thế kỷ.

"Ngươi…"

Nhìn vào Temperance Thịnh Nộ, cô ta phá lên cười.

"Ngươi không hiểu tại sao Nữ hoàng ném ngươi vào đây à?"

"Gì cơ?"

"Thật nực cười! Ngươi chỉ là một kẻ yếu đuối đến mức Nữ hoàng thương hại không muốn để ngươi đối đầu với kẻ thù mạnh mẽ. Vậy mà ngươi không biết thân biết phận, còn dám gáy to? Giờ thì ngươi lại lấy ta ra để làm cớ khoác lác? Một kẻ vô liêm sỉ như ngươi mà cũng dám tự xưng là đồng đội của ta ư??"

"Con thằn lằn chết tiệt! Ta đến đây để chinh phục vương quốc này theo lệnh Nữ hoàng!"

"Fufu, nói khoác mà không biết ngượng. Ta mới là kẻ đã xâm chiếm và chinh phục Linh giới, không phải ngươi. Những gì ngươi làm, chỉ là dọn dẹp tàn dư của kẻ thù mà thôi! "

"Keuk!"

Con kỳ lân nghiếng răng. Mặt nó tím ngắt vì giận dữ, nhưng nó không thể tìm thấy lý lẽ gì để phản bác".

"Chưa hết. Nếu ngươi chịu thừa nhận sự yếu kém của bản thân và và thành lập một đội quân cận vệ như Nữ hoàng đề nghị, ta sẽ chấp nhận coi ngươi là đồng đội. Nhưng mà..."

Kindness Tráo Trở dừng lại một lúc, nhìn qua lại giữa đội thám hiểm và Kỳ lân, rồi khịt mũi.

"Ngươi đã cố gắng bắt chước ta, và giờ thì bị thông cho nát háng. Thật thảm hại, thứ sinh vật yếu đuối!"

"...."

"Với một điểm yếu rõ ràng như vậy, ngươi không thấy xấu hổ khi tự gọi mình là Tư lệnh của Thất trùng quân ư?"

Kindness nhíu mày và lắc đầu.

"Nữ hoàng nhân từ đã giữ ngươi bên cạnh, chỉ vì bà ấy tò mò muốn xem kết quả thử nghiệm của ngươi. Nếu không, bà ấy đã thay thế ngươi từ lâu. Thật xấu hổ."

Kỳ lân cúi đầu trước những lời chỉ trích liên tục. Hành động của nó cho thấy, Kindness Tráo Trở đã nói những lời chính xác.

Kindness Tráo Trở lắc đầu như thể, ngay từ đầu cô ta không hy vọng gì vào con Kỳ lân này.

"Dù sao đi nữa, Linh giới hiện đang nằm trong phạm vi kiểm soát của ta. Thế nên là..."

Sau khi đe dọa con Kỳ lân đang thở hổn hển, Kindness đưa ánh mắt sang một bên.

Đội thám hiểm đang lặng lẽ theo dõi hai Tư lệnh quân đội.

Rõ ràng, họ không thể chạy trốn.

Họ kiệt sức sau trận chiến khốc liệt ban nãy.

Bây giờ, khi Kindness Tráo Trở xuất hiện, họ biết tình hình của họ bây giờ giống như trứng chọi đá.

Nhưng họ không có ý định từ bỏ dễ dàng như vậy.

Để phục hồi sức mạnh, mỗi hơi thở cũng vô cùng quan trọng.

"Hừm."

Khi đối mặt kẻ thù ghê gớm trước mặt, sự căng thẳng mà họ cảm thấy được, đã nhân lên ít nhất một chục lần.

Tuy nhiên, trước sự ngạc nhiên của họ, Kindness không làm gì cả. Cô ta nhìn chằm chằm vào đội thám hiểm trong khi nghiêng đầu.

"Tất cả các ngươi trông có vẻ mệt mỏi.

Sau đó, cô bất ngờ ngồi xuống đất.

Cô ta đang định làm gì?

Mọi người nín thở trước hành động bất ngờ của kẻ thù.

"Nghỉ ngơi đi."

Đó là một câu nói gây chấn động. Không, giọng cô ta hoàn toàn bình thản, nhưng vẫn đủ để đội thám hiểm bị sốc.

"N-Ngươi vừa nói gì?"

Ngay cả con Kỳ lân đang nằm lê lết ở đằng xa, cũng lên tiếng vì sốc.

"Nghỉ ngơi? Ngươi bị ngu - Aaaaack!"

Một tiếng hét phát ra trước khi nó kịp nói xong. Kindness Tráo Trở đã phẩy tay như thể cô ấy không muốn nói gì với nó nữa. Bụng Kỳ lân nổ tung và nội tạng nó tràn ra.

"Ng-Ngươiiiii!"

Kỳ lân hét lên phẫn nộ, nhưng nhanh chóng im lặng khi thấy bàn tay của Kindness giơ lên.

"Câm mồm. Nếu ngươi dám thốt ra một từ khác, ta sẽ giết ngươi, một lần và mãi mãi."

Có vẻ như cô không hề đùa cợt.

Con kỳ lân cắm xuống đất và nghiến răng nghiến lợi, khắp người nó run lên. Đó là một cảnh hài hước đủ khiến tất cả bật cười, nhưng chẳng ai dám cười cả vì Kindness Tráo trở là người dẫn chương trình.

Họ có thể cảm nhận được cảm giác uy quyền tuyệt đối từ lời nói của cô. Cô ta là kẻ sẽ trừng trị bất kỳ ai dám trái lời mình.

Đây có phải là sự vĩ đại của một thực thể sở hữu sức mạnh tuyệt đối?

"Nghĩ lại thì..."

Kindness phớt lờ con Kỳ lân đang rên rỉ và nhìn chằm chằm vào đội thám hiểm. Cô ta chống mu bàn tay lên cằm và lẩm bẩm.

"Con người là một giống loài cồng kềnh, đòi hỏi nhiều nguồn năng lượng để sống."

"..."

"Không sao đâu. Nghỉ ngơi đi. Trong thời gian này, các ngươi có thể ăn hoặc thậm chí ngủ cũng được."

Nói xong, Twisted Kindness nghiêng đầu:

"Đừng lo lắng. Miễn là các ngươi không cố gắng trốn khỏi tầm nhìn của ta, ta sẽ không chạm vào một sợi lông trên người các ngươi. Hãy nghỉ ngơi cho đến khi hồi phục hoàn toàn. Ta thề trước danh dự của ta, và quyền uy của Rồng Thần'".

Seol Jihu và các thành viên còn lại của đội thám hiểm đều nhíu mày.

Có lẽ cảm nhận được ánh mắt bối rối của họ, Twisted Kindness mỉm cười.

"Không hiểu à? Ta bảo các ngươi cứ việc ăn, ngủ, và hồi phục đầy đủ. Khi nào bình phục thì chiến dấu với ta".

Nói xong, cô phẩy tay và nhún vai.

"Đằng nào ta cũng đến đây rồi, chẳng lẽ lại không vận động một chút? Nhưng các ngươi dường như đứng cũng không vững rồi, tiêu diệt một đám người sắp chết cũng chẳng có gì đáng tự hào cả".

Theo một cách nào đó, hành động táo bạo  của cô ta, cho thấy cô ta rất tự tin vào khả năng của chính mình. Có lẽ đó là thái độ của một kẻ mạnh, đã lâu rồi không tìm được đối thủ xứng tầm.

"Sao, các ngươi định làm gì? Nghỉ ngơi đi. Còn nếu các ngươi muốn chiến luôn thì ta cũng chiều".

Seol Jihu gần như đã gật đầu.

Không nghi ngờ gì nữa, lời đề nghị của Kindness Tráo Trở hoàn toàn có lợi cho đội thám hiểm. Nhưng cậu vẫn ngần ngại vì cảm thấy vô cùng bồn chồn và sốt ruột.

Seol Jihu, người rất chú ý đến tình hình hiện tại, cảm thấy có gì đó ẩn sau lời nói của cô ta. Dù kẻ thù đang thể hiện lòng tốt, nhưng bằng cách nào đó, cậu cảm thấy có gì đó sai sai.

Trực giác của Seol đang báo động. Thay vì đang ban cho họ một ân huệ, có vẻ như cô ta đang nhắm đến một cái gì đó khác.

‘Rốt cuộc là sao?'


Giật mình và do dự, đôi mắt Seol Jihu bỗng dưng nheo lại.

'Mục tiêu thực sự của cô ta là gì?'


Cậu không thể tìm ra ý định thực sự của Kindness Tráo trở. Nhưng nhìn ánh mắt cô đang léo lên niềm vui, cậu đã quyết định.

Sẽ chiến đấu.

Seol không chắc chắn liệu đây có phải là lựa chọn đúng đắn hay không. Rất có thể là Kindness thực sự tử tế và cho họ một cơ hội.

Nhưng trực giác của cậu liên tục cảnh báo, rằng nếu cậu đồng ý với lời đề nghị của Kindness Tráo trở, mọi chuyện sẽ kết thúc tệ hại. Trực giác nhắc Seol rằng, kể cả khi họ đạt được mục tiêu và trở về Pháo đài Tigol, mọi thứ cũng quá muộn.

Vì vậy, sau khiquyết định, Seol Jihu siết chặt Thần thương trong tay mình.

Đôi mắt con Cổ Long sáng lên.

"…Tất cả mọi người."

Cả đoàn thám hiểm biết rằng họ chẳng có nhiều cơ hội

"Sẵn sàng chiến đấu."

Seol Jihu đứng thẳng dậy và ra lệnh.

Các thành viên đoàn thám hiểm không nói gì. Chỉ có âm thanh của vũ khí vang lên

"Hoh!"

Đôi mắt Cổ Long nheo lại. Cô ấy trông có vẻ ngạc nhiên, nhưng không nói gì nhiều và nhún vai cười toe toét.

"Thôi được-"

Đứng dậy, cô ta phủi mông.

"Hãy xem nào."

Nở nụ cười tươi khoe hàm răng trắng, cô ta vẫy tay chào họ.

"Đến đây."

Khoảnh khắc cô tiến lên một bước

Vụt!

Một cơn gió dữ dội đột ngột thổi rít lên.

Xuất hiện đằng sau Kindness như một con ma, Oh Rahee bổ thanh kiếm màu máu của cô xuống cổ con Cổ Long. Tập trung tất cả sức lực vào đòn tấn công này, cô ấy đã hành động với một tốc độ thực sự khủng khiếp.

Nhưng điều đáng ngạc nhiên hơn nữa là Kindness Tráo trở đã tránh được đòn này, bằng cách hơi nghiêng đầu sang một bên. Chưa kể, Cổ Long vẫn đang nhìn vào những người còn lại của đội thám hiểm.

Lưỡi kiếm màu máu tiếp tục chém với tốc độ đáng kinh ngạc, nhưng lần này, nó bị chặn lại bởi cánh tay của cô ta.

Lông mày Oh Rahee co giật. Cô ấy đang sử dụng kiếm khí, nhưng thậm chí không có vết xước nào xuất hiện trên cánh tay của Kindness.

"Haaaaaat!"

Tuy nhiên, Oh Rahee đã không dừng lại. Giờ cô đã cưỡi lên lưng hổ, cô không thể dừng lại được nữa. Lựa chọn duy nhất của cô ấy là tiếp tục tấn công. Cô ấy điên cuồng vung thanh kiếm của mình.

Thanh trường kiếm của cô lóe lên với tốc độ kinh hoàng.

Tuy nhiên, Kindness Tráo Trở bình thản như không có chuyện gì xảy ra. Cô ta thờ ơ bước về phía trước, chỉ khẽ phẩy tay gạt đòn tấn công của Oh Rahee như thể đuổi một con ruồi,.

Oh Rahee nỗ lực đuổi theo Kindness Tráo Trở và tấn công liên tục, nhưng biểu cảm của cô ấy dần dần chuyển sang vẻ bàng hoàng. Cô ấy không thể tin được những gì đang diễn ra.

"Biến đi."

Kindness nhíu mày và đuổi Oh Rahee.

Những gì Oh Rahee nhìn thấy, là một cái đuôi vừa dài vừa to quất vào sườn của cô.

Puk!

Cùng với âm thanh nặng nề, cơ thể Oh Rahee bắn vào rừng cây như một viên đạn, rồi đâm sầm vào một tảng đá và rơi xuống đất.

Thanh trường kiếm của cô cũng xoay tròn trong không trung, rồi cắm xuống đất.

Trong khoảnh khắc tiếp theo

"Uaaaaah!"

"Valhalla muôn năm!!"

Các thành viên của đội thám hiểm đồng loạt lao về phía trước. Nhưng Kindness vẫn thờ ơ. Sự tương phản rõ ràng, đã cho thấy sự khác biệt giữa sức mạnh của hai bên.

Ngay lúc đó, Kindness Tráo Trở đột ngột khụyu đầu gối và hạ thấp trọng tâm của mình. Sau đó, khoảnh khắc cô ta nhảy lên khỏi mặt đất, những người đang chạy hoảng hồn trố mắt.

Một cơn gió mạnh đột nhiên thổi vào Chohong, người đang chạy đầu tiên. trong nháy mắt, Kindness Tráo Trở đã lao đến trước mặt cô ấy.

Pang!

Con Cổ Long không đấm hoặc đâm vào Chohong. Áp lực gió từ chuyển động của Kindness Tráo Trở cũng đủ để khiến Chohong văng đi.

Ngay lúc đó, đôi mắt của Kindness nhìn vào đoàn thám hiểm. Cô ta dang hai tay ra như hai tia sét. Hoshino Urara và Hugo, những người chuẩn bị vung vũ khí của họ, không kịp kêu  một lời và ngã ngửa ra.

Những sợi tơ của Agnes đã thấm đẫm sức mạnh thần thánh từ Seo Yuhui, chúng bay lên và cố gắng quấn lấy tay Cổ Long. Nhưng Kindness chỉ lách người và thổi bay những sợi tơ.

Cùng lúc đó, cô dùng cái đuôi của mình để chộp lấy mũi tên của Kazuki đang bay tới. Sau đó, cô ném nó trở lại bằng cái đuôi của mình.

Mũi tên lần này còn bay nhanh hơn lúc đầu, xuyên qua hàng rào bảo vệ của Seo Yuhui và cắm thẳng vào bụng Agnes.

"Aaaack!"

Agnes đau nhói, cô nhận ra rằng bụng mình đã bị đâm thủng. Thét lên đau đớn, cô vội lùi lại.

Chính lúc đó.

Trong khi Kindness Tráo Trở đang mải nhìn theo mũi tên, Baek Haeju và Phi Sora lao vào từ hai phía.

Tuy nhiên, ngọn thương và thanh kiếm của họ đã dừng lại giữa không trung, trước khi có thể tiếp cận mục tiêu.

Kindness đã quay lại ngay lập tức và giơ tay túm lấy vũ khí của họ.

"Uuuuuu!"

"Argg!!!!"

Cho dù họ vặn hay kéo vũ khí đến mấy, họ vẫn không thể nhúc nhích. Cảm giác như vũ khí của họ bị mắc kẹt trong một tảng đá.

Kindness lắc đầu.

"Ngươi đuối sức lắm rồi, Nữ hoàng Thiêng liêng."

Rồi Cổ Long vung tay lên. Baek Haeju và Phi Sora bị nhấc lên như hai món đồ chơi, rồi đập mạnh vào nhau.

Cả hai nhăn nhó, đánh rơi vũ khí và ngã lăn quay trên mặt đất.

Kindness khịt mũi và vứt hai món vũ khí sang một bên.

Cô ta từ hạ cánh tay xuống, và một chân vẫn giơ lên như một nghệ sĩ trượt băng nghệ thuật. Trông cô ta xinh đẹp và duyên dáng như một nữ thần chiến tranh.

Seol Jihu ngơ ngác và sững sờ nhìn chằm chằm vào con Cổ Long.

Cậu ấy không có sự lựa chọn nào khác. Vì đã có nhiều kỹ năng và kinh nghiệm chiến đấu, cậu ta biết các chuyển động của cô ta tuyệt vời và phi thường đến mức nào.

Không có một động tác thừa thãi. Cô ta đã chiến đấu chỉ bằng vài động tác đơn giản nhưng rất vi diệu. Seol Jihu cảm giác như chuyển động của cô ta giống như dòng nước tinh khiết, không có bất kỳ tạp chất và cặn bẩn nào.

"Thế nào hả??" -  Kindness nở một nụ cười quyến rũ - "Như vậy đã đủ để chứng minh sự khác biệt rõ ràng giữa chúng ta chưa?"

"..."

"Tất nhiên, ta biết các ngươi vừa trải qua một trận chiến khốc liệt."

Kindness gật đầu và nói bằng một giọng nhỏ nhẹ, hiền dịu. Không phù hợp với cô ta chút nào.

"Nếu các ngươi muốn nghỉ ngơi, cứ việc nghỉ. Ta sẽ kiên nhẫn chờ đợi. À đừng lo, các đồng đội của ngươi vẫn còn sống."

Cô ta nói như thể cô ta cố tình không giết họ.

Seol Jihu nhăn nhó.

Lý trí của cậu  bảo cậu chấp nhận lời đề nghị này, nhưng bản năng của cậu đã quyết liệt từ chối. Seol nhìn chằm chằm vào mắt cô ta, hai đồng tử của cô lóe sáng. Ánh mắt của Cổ Long tràn ngập sự kỳ vọng dữ dội, mặc dù có thể giết chết cậu ta ngay lập tức.

Cứ như thể cô ta muốn thấy gì đó.

Một cảm giác kỳ lạ thôi thúc Seol Jihu từ tận đáy lòng, và Seol Jihu nghiến chặt răng.

Khi cậu thủ thế và bộc phát chiến ý, nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt Kindness bỗng trở nên độc ác..

"Fufufu. Thế đấy. Ta đã cố gắng dẫn dắt, mà rốt cuộc vẫn vô dụng. Ngôi sao này thật cứng đầu..."

Sau những lời lẩm bẩm khó hiểu, cô ta bình thản thủ thế.

"Tốt thôi. Nếu ngôi sao của ngươi khăng khăng muốn đi theo con đường đó..."

Và thế là...

"Để xem ngươi có đủ khả năng để đi theo con đường ấy hay không!"

Một trong những trận chiến tàn khốc và tuyệt vọng nhất cuộc đời Seol Jihu, đã bắt đầu.

4 nhận xét:

Được tạo bởi Blogger.