Khát vọng trở về - Chương 339: Ước nguyện và ảo vọng - Phần 1

Một lễ hội vô tận đã bắt đầu được tổ chức trong Linh Giới.

Đó là một bữa tiệc vui vẻ những màn nhảy múa tưng bừng, những lời chúc tụng, tiếng cười và nước mắt của các Tinh Linh.

Điều này không có gì đáng ngạc nhiên. Linh Giới tưởng chừng đã bị hủy diệt, nhưng sau cái chết và sự rút lui của hai Tư lệnh Ký sịnh trùng, nơi này đã được yên bình.

Chưa hết, sự phát triển nhanh chóng của Cây Thế giới mới cùng sự phục hồi của các Linh Vương đã giúp cho sức mạnh của Linh Giới phục hồi lại như cũ. Các Tinh linh mất mạng cũng đã được tái sinh từ cõi hư vô. Làm sao họ không hạnh phúc cơ chứ?

Trong khi đó,  khu vực xung quanh hồ trung tâm vẫn đang lao xao, ồn ào.

Thế rồi, các Tinh linh đang vui mừng bỗng quay về một hướng. Những màn nhảy múa chúc tụng dừng lại.

Phành phạch, phành phạch

Con phượng hoàng từ trên trời hạ cánh xuống, và một nhóm người đang vội vã chạy ra.

Họ là những vị cứu tinh của cõi Linh hồn, những người đã liều mạng để chiến đấu với các Tư lệnh Ký sinh trùng.

Đôi mắt của các Tinh linh trẻ trung sáng lên.

Người đang chạy đầu tiên là Seol Jihu.

Cậu ta ngạc nhiên khi thấy cái cây to lớn tới mức vượt cả tầm nhìn của cậu, cũng như sự xuất hiện đông đảo của các Tinh Linh, nhưng cậu vẫn không ngừng chạy.

Bây giờ, cậu vẫn còn công việc cần làm.

Pháo đài Tigol chắc chắn đang phải chống chọi trước thiên binh vạn mã của kẻ thù, vì vậy không có thời gian để tận hưởng chiến thắng.

Nếu đoàn thám hiểm mải mê nghỉ ngơi thư gian, và để pháo đài sụp đổ trong thời gian đó, chắc họ sẽ hối hận suốt đời.

Vì vậy, khi Seol Jihu nhìn thấy năm sự tồn tại – dường như là các Linh Vương, cậu ta hét lên.

“Pháo đài Tigol!”

Nhảy xuống hồ để bơi về phía cái cây, cậu lại hét lên.

“Hãy mở lại con đường nối liền với pháo đài Tigol!”

Tuy nhiên, cậu ta không nói hết câu của mình, khi một số Tinh linh bay vào vòng tay của cậu ta ngay lập tức.

“C-Chờ đã!”

[Con người! Anh ấy chính là một trong những người đó!]

"Ah! Này!"

[Chà! Wooooow!]

“Bây giờ không phải là lúc để ôm ấp!”

[Cảm ơn anh! Cảm ơn anh rất nhiều!!]

"Tránh đường cho tôi mau!"

[Ah…! Aaaang~!]

Seol Jihu vội vàng hất tay ra. Một Tinh linh xinh xắn màu đỏ, vừa bị cậu ẩy ngã, đã hoảng hốt và òa khóc.

“Ah, trời ạ…”

[Dừng lại.]

Ngay lúc đó, một giọng nói uy nghiêm vang lên.

Các tinh linh đều dừng lại và im lặng. Ngay cả Tinh linh màu đỏ đang khóc, cũng ngừng lại.

[Xin hãy tha thứ cho họ, chàng trai trẻ.]

Seol quay lại. Từ trên trời, một người khổng lồ đỏ rực đang nhìn xuống cậu ta.

[Các Tinh linh luôn hành động theo cảm xúc, đặc biệt là trong những tình huống như thế này.]

Seol Jihu chưa bao giờ nhìn thấy người khổng lồ này trước đây, nhưng đánh giá qua khí chất của ông ấy, cậu biết ngay rằng đây chính là Hỏa Vương Ifrit.

“Tôi xin lỗi, tôi không cô ý…”

Khi cậu xoa đầu Tinh linh nhỏ, nó khẽ mỉm cười như thể chưa từng khóc.

Seol Jihu thở dài trước khi nhìn lên Ifrit với ánh mắt lo lắng.

[…Ta biết.]

Ifrit gật đầu, dường như hiểu tại sao Seol Jihu lại vội vàng như vậy.

[Sau khi đến tuổi trưởng thành, Cây thế giới đã giúp các vị gây áp lực với các Tư lệnh Ký sinh trùng. Sau đó, cây thần lấy lại quyền kiểm soát Cõi Linh hồn và ngay lập tức tuôn ra năng lượng cho sự ra đời của những sự sống mới.]

‘Sự sống mới?’

Nhìn xung quanh, Seol Jihu há hốc mồm. Hóa ra là vậy. Nhiều tinh linh đã sống lại và khiến nơi này tràn ngập các tinh linh, từ hạng thấp, hạng trung đến hạng cao.

 [Quá trình đó cũng đã kết thúc rồi.]

Mỉm cười ngọt ngào, Sylphid nói tiếp. Giọng cô không còn nghe yếu ớt như lúc trước, thay vào đó là cảm giác sảng khoái của những làn gió đang tuôn chảy trong lời nói của cô.

[Tất cả những gì còn lại bây giờ là…]

Rung rinh, rung rinh.

Khi Sylphid đang nói, những nhánh cây đột nhiên rung chuyển.

Khi Seol Jihu quay về trung tâm hồ, nét mặt cậu dần thay đổi.

Cảm giác khẩn cấp và gấp gáp biến mất, khi nhìn thấy cảnh tượng bất ngờ đã diễn ra.

Đứng ở đó là một cái cây to lớn, tráng lệ, tán cây rộng vài ki lô mét bao phủ toàn bộ hồ. Nó đứng nghiêm trang như đang chào mọi người, và những chiếc lá trong suốt của nó tỏa ra hào quang lung linh.

Ngoài ra còn có một quả táo đỏ treo trên ngọn cây, trông mọng nước và cuốn hút. Quanh gốc cây là ánh đèn màu hổ phách rung rinh như đang nhảy múa, khung cảnh đẹp như tranh vẽ đủ để thu hút sự kinh ngạc của bất cứ ai.

Ngay cả Seol Jihu không nói nên lời.

Ngay lúc đó, một trong những nhánh cây nhẹ nhàng di chuyển xuống. Nó hướng thẳng về phía Seol Jihu như muốn chỉ vào cậu ta, và những chiếc lá trên cành cây khẽ xào xạc.

Như thể nó đang nôn nóng vẫy gọi cậu ta đến gần hơn.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, khi Sylphid vẫy tay và mỉm cười.

"Ihihihi..."

Kết quả là, cả Seol Jihu và các thành viên đội thám hiểm phía sau cậu ta đều bị đẩy qua hồ.

Khi họ đáp xuống trước Cây thế giới, những nhánh cây rơi xuống và ôm chặt lấy Seol Jihu.

Xào xạ, xào xạc. Những chiếc lá xoa nhè nhẹ trên má Seol. Như một đứa trẻ sơ sinh nhận ra mẹ của mình và chạy đến ôm lấy mẹ.

[Ngài nhầm rồi, cây thế giới-nim. Anh ấy thực sự là người đã giúp Ngài tái sinh, nhưng anh ấy là con người. Anh ấy không phải là cha của ngài.]

Sylphid nói điều gì đó khó hiểu, nên Seol Jihu chỉ đứng yên và nhe răng cười.

Thành thật mà nói, cảm giác thật sảng khoải.Seol hít một hơi thật sâu để hấp thụ luồng không khí sảng khoái quanh những chiếc lá, cậu cảm thấy cơn chóng mặt của mình biến mất như thể nó đang được thanh lọc.

Sssssss.

'…Huh?'

Không, đó không phải là một cảm giác.

Khi ánh sáng rực rỡ chiếu xuống Seol Jihu và các thành viên khác trong đội thám hiểm, cơ thể họ thực sự trải qua một sự thay đổi lớn lao.

Cả hai vết thương lớn nhỏ đều biến mất, làn da mới mọc lên và sức sống tràn vào cơ thể mệt mỏi của họ. Năng lượng tinh khiết, sạch sẽ dâng lên như nước sông lấp đầy mặt đất khô hạn.

Seol Jihu khẽ rên rỉ khi mana tinh khiết trào lên như thể đang thanh tẩy cơ thể cậu. Kinh mạch nứt nẻ của cậu đã được hồi phục lại như chưa từng có trận chiến khốc liệt vừa qua.

Thế rồi, một cái gì đó rơi xuống đầu cậu, khiến cậu ngơ ngác.

Seol Jihu bối rối xòe tay ra và nắm lấy thứ đó.

Thứ vừa rơi vào đầu cậu, chính là trái táo đỏ đang treo trên đỉnh Cây Thế giới.

[Ôi trời.]

Sylphid thích thú kêu lên.

[Đó là quả đầu tiên của Cây thế giới. Nó chắc hẳn rất thích anh.]

Seol Jihu nghịch ngợm với quả táo, nó vừa mềm vừa mịn vừa căng bóng thật thích thú.


Cậu ta vui vẻ nhận món quà thể hiện lòng biết ơn của Cây Thế giới, và cũng cảm ơn nó đã tặng cậu một món quà quý giá như vậy.

Nhưng lúc này, đó không phải là vấn đề quan trọng.

[Đừng lo lắng, chàng trai trẻ.]

Nhận thấy Seol Jihu lo lắng như thế nào, Ifrit bình tĩnh lên tiếng.

[Anh có thấy ánh hào quang nổi xung quanh Cây thế giới-nim không?]

“Y-Vâng?”

[Ngài ấy đang thực hiện những gì anh mong muốn. Ngài ấy đã chú tâm và nỗ lực rất nhiều”.

'Điều đó có nghĩa là…'

Seol Jihu gật đầu.

Cậu ta không chắc chắn chính xác những gì đang diễn ra, nhưng có vẻ như Cây thế giới đang làm hết sức mình.

“Tôi rất vui khi nghe điều đó, nhưng…”

Seol Jihu hỏi.

"Làm cái đó mất bao lâu?"

[Ta không chắc. Kết nối với Trung địa và tạo ra một hóa thân mới ở  Pháo đài Tigol, không phải là chuyện dễ dàng.]

Mặc dù nói vậy, Ifrit vẫn nở một nụ cười.

[Nhưng Cây Thế giới-nim là một thực thể Thần cấp.]

[Và bởi vì Ngài ấy vừa đến tuổi trưởng thành, sức mạnh của Cây Thế giới đang ở đỉnh cao. Sẽ không mất nhiều thời gian. Một vài phút nữa là đủ.]

‘Vài phút nữa, huh…’

Dù Seol rất tham lam nhưng cậu hiểu thế là tốt lắm rồi. Seol Jihu câm nín, bởi có vẻ như đó là tình huống tốt nhất.

[Dù sao đi nữa, không ngờ Ngài ấy lại trao cho anh trái Yggdrasil đầu tiên. Chà, đó là một chuyện phi thường..]

[Anh ấy hoàn toàn xứng đáng nhận được nó.]

[Tôi thừa nhận điều đó.]

Ifrit gật đầu đồng ý và chỉnh sửa lại tư thế.

[Vì Cây Thế giới đã thừa nhận anh, nên chúng tôi cũng bày tỏ lòng biết ơn và tôn trọng tới anh.]

Đầu tiên là Ifrit, sao đó bốn vị Linh Vương còn cũng di chuyển.

Sylphid cúi đầu lịch sự với hai tay ôm lấy bụng, Ea cong người một cách tao nhã với bàn tay đặt lên ngực, và những người khác đều bày tỏ lòng biết ơn theo cách riêng của họ.

Không chỉ các Linh Vương, các Tinh linh gần đó cũng cúi đầu.

Seol Jihu gãi má. Cậu cảm nhận được sự chân thành của các Tinh linh, nhưng những tình huống như thế này luôn khiến cậu cảm thấy khó xử.

[Anh đã hồi sinh vị thần của chúng ta, và cứu thế giới chúng ta đang sống. Anh hoàn toàn xứng đáng nhận được sự ngưỡng mộ và tôn thờ của chúng ta.]

Ifrit nhấn mạnh một lần nữa trước khi đột nhiên hỏi.

[Anh có mong ước gì không?]

"Mong ước gì cơ??"

[Chúng ta muốn trả ơn cho anh, vì những điều tuyệt vời này. Miễn là điều đó khả thi, chúng ta sẽ thực hiện bất kỳ mong muốn nào của anh..]

Seol Jihu suy nghĩ đăm chiêu.

Dù cậu được trao cho một điều ước, nhưng thực sự thì bây giờ cậu cũng không có mong ước gì đặc biệt.

Điều duy nhất cậu có thể nghĩ đến, là yêu cầu các Tinh linh cống hiến hết mình để chiến đấu với Ký sinh trùng. Nhưng điều này có lẽ là chuyện đương nhiên rồi.

 "Tôi không biết. Tôi kh-“

Nhưng trước khi cậu nói xong, Seol cảm thấy có thứ gì đó thúc vào mạn sườn.

Quay lại theo phản xạ, Seol Jihu nhìn thấy con phượng hoàng đang ngoáy cái cổ dài và nhảy lên như con loi choi.

“Hử? Cái gì cơ?”

“Lại đây, tôi nói nghe nè!”

 Con phượng hoàng nhanh chóng thì thầm và đôi mắt Seol Jihu mở to.

“Hmm?”

“Chỉ cần lặp lại những gì tôi nói, từng chữ một”.

"Nhưng điều đó có nghĩa là gì?"

“Cậu hỏi nhiều thế? Đây là cơ hội tuyệt vời để những tên ngốc đó phải hành động. Tình hình cấp bách lắm rồi, không thể để như vậy mãi được!”

Seol Jihu ngước nhìn các vị Linh Vương với vẻ mặt bối rối.

“Uhm, đó không phải là một mong ước của riêng tôi, nhưng mà…”

Hắng giọng, cậu lặp lại những gì mình vừa nghe được.

“Tôi muốn các vị tha thứ cho các Thổ Tiên”.

Nghe điều này, Baek Haeju nhíu mày và vội quay đầu về phía Seol Jihu.

[….]

Các vị Linh Vương không trả lời ngay lập tức.

Sau một lúc im ắng, Ifrit khoanh tay và thở dài.

[Ngài lại dạy anh ta nói những điều vô nghĩa rồi]

“Vô nghĩa?”

Phượng hoàng nhíu mày.

“Ngu xuẩn. Thế giới này suýt nữa đã tàn lụi, vậy mà ngươi vẫn ôm khư khư chuyện quá khứ ư?”

[Nhưng…]

“Nhưng cái cục c** ấy. Lần này Linh giới đã được cứu. Đó là nhờ đối tác của tôi và bạn đồng hành của anh ấy.”

Con phượng hoàng không hề cười cợt, nhưng giọng chế giễu của nó rất rõ ràng.

“Những người này sắp phải đi rồi. Điều gì sẽ xảy ra nếu Ký sinh trùng tấn công nơi này một lần nữa? Các ngươi sẽ làm gì?”

[Điều đó sẽ không xảy ra nữa.]

“Không cái c**. Ngươi định nhờ người khác giúp đỡ một lần nữa à?”

Ifrit ngậm miệng lại.

“Ngươi thừa biết mà, thành công lần này nhờ may mắn, nếu kẻ địch nghiêm túc ngay từ đầu thì chúng ta không có cơ hội nào cả!”

[Mm…]

“Nếu các ngươi không cứng đầu như thế, bọn ta chẳng cần phải đến đây. Argg, công việc ở Trung địa đã bận rộn lắm rồi. Bọn ta không có thời gian để thi thoảng lại đến cứu giúp nơi này!”

 [...]

“Nếu các ngươi từ chối thỏa hiệp và gặp nạn một lần nữa thì Linh Giới chắc chắn sẽ bị hủy diệt hoàn toàn. Hãy nhớ đó, đồ ngốc.”

Ifrit vôi xoa xịu con phượng hoàng hung dữ.

[Tôi không có gì để nói nữa]



Khi Ifrit lẩm bẩm một cách cay đắng, Thủy Vương Aqua, nói bằng giọng thanh thản.

[Tôi chấp nhận yêu cầu đó. Những gì Arcus-nim nói hoàn toàn chính xác. Chúng ta đã chuẩn bị kỹ lưỡng để đối mặt với các Tư lệnh, nhưng nhưng cuối cùng chúng ta đã bị đánh bại dễ dàng.]

[Thật vậy. Nếu chúng ta không thay đổi, điều tương tự sẽ dễ dàng xảy ra lần nữa.]

Sylphid đồng ý với Aqua và cũng chấp nhận yêu cầu.

[Chúng ta không thể lặp lại tình huống đó. Tất nhiên, chúng ta chưa thể quên tội lỗi của các Thổ Tiên, nhưng chúng ta phải mở phong ấn cho hai Linh chúa thôi.]

Vậy là hai Linh Vương đã ủng hộ yêu cầu của Seol Jihu.

Ifrit quay sang hai người còn lại.

[Vâng, hiện tại Thiên Tiên và Thổ Tiên đã làm hòa với nhau ở Trung địa rồi. Tôi cũng nghĩ là chúng ta phải ưu tiên xử lý kẻ thù chung đã.]

Thổ Vương bất đắc dĩ đồng ý.

Ea không nói gì. Cô chỉ đơn giản là khịt mũi và quay đi. Rõ ràng là cô ấy không thoải mái, nhưng cô ấy dường như hiểu rằng tình thế không cho phép cô ôm thù hận trong lòng.

[Vì phần lớn các Linh Vương đã đồng ý…]

Ifrit thở dài, rồi nhìn xuống Seol Jihu với một ánh mắt sâu thẳm.

[Chàng trai trẻ, không, vị cứu tinh của chúng ta.]

Ông tiếp tục với một giọng uy nghiêm, dù còn hơi do dự.

[Đó có thực sự là những gì anh muốn?]

“Vâng, xin hãy tha thứ cho các Thổ Tiên!”

Seol Jihu gật đầu ngay lập tức.

[Nếu vậy thì, không còn các nào nào. Dù sao đó cũng là yêu cầu của vị cứu tinh, và cùng là vì đại cuộc.]

Rồi sau một hồi do dự, ông nói với vẻ quyết tâm.

[Các Linh Vương chấp nhận yêu cầu của anh!]

Baek Haeju và một vài người khác mở to mắt hoài nghi.

[Ta, Ifrit, đại diện cho tất cả các Tinh linh, từ đây hứa sẽ tha thứ cho các Thổ Tiên.]

[Từ nay, Ophinü Odor sẽ mở phong ấn, và giải phóng cho Diffidem Odor.]

[Nhưng lưu ý, điều này không phải do ý chí của chúng tôi, mà hoàn toàn theo yêu cầu của vị cứu tinh.]

Philip Muller há hốc mồm. Seo Yuhui và Agnes cũng nhìn chằm chằm vào Seol Jihu với vẻ mặt kinh ngạc.

Họ là những người biết rõ câu chuyện xảy ra trong quá khứ. Lý do tại sao tộc Tiên lại tách ra, lý do tại sao các Thổ Tiên bị mù và phải bịt mắt bằng vải.

Thật bất ngờ, sau bao nhiêu năm, các Linh Vương đã chấp nhận yêu cầu của Seol Jihu và tuyên thệ tha thứ cho các Thổ Tiên.

Mối thù hằn sâu xa giữa các Thiên Tiên và Thổ Tiên, vốn tồn tại hàng ngàn năm qua, giờ đã được giải quyết.

Ít nhất, điều này sẽ mang đến cho Seol vô số điểm Cống hiến.

“H'm.” - Con phượng hoàng khịt mũi - “Tốt, cuối cùng các ngươi cũng nhận được một bài học quan trọng.”

"Cảm ơn các vị."

Mặc dù nói lời cảm ơn, Seol Jihu vẫn bối rối. Đó là lẽ đương nhiên, vì cậu không biết gì về mối thù hằn xa xưa, cũng như tội lỗi của các Thổ Tiên.

“Chà…Tôi không hiểu rõ chi tiết lắm, nhưng các vị đừng nên phiền lòng. Dù sao, kẻ thù của kẻ thù là bạn”.

[Kẻ thù của kẻ thù là bạn? Chà, hay đấy]

Ifrit lặp lại lời Seol Jihu từ rồi cười khúc khích.

[Đó thực sự là câu nói hoàn hảo cho tình huống này.]

Ngay khi Ifrit nói xong, các nhánh của Cây thế giới, bao gồm cả những nhánh đang  ôm lấy Seol Jihu, từ từ run lên.

Woooooong!

Một âm thanh mạnh mẽ vang lên, và năm vị Linh Vương đồng loạt quay lại.

Đồng thời, tầm nhìn của Seol Jihu bị lấp đầy bởi ánh sáng vàng.

Chohong hét lên.

“Nhìn kìa! Cây thế giới…”

…đã tỏa sáng.

Những đốm hào quang rực rỡ xung quanh Cây thế giới đã tập hợp lại với nhau, và toàn bộ cái cây đang phát ra ánh sáng vàng rực rỡ.

Đó là tất cả. Như thể cộng hưởng với hiện tượng này, cơ thể của các thành viên đội thám hiểm đang tỏa sáng trong cùng một ánh sáng.

Seol Jihu từ từ đưa tay lên.

Bàn tay cậu ta tan dần thành những đốm sáng và bay vào không trung. Ánh sáng đó nhanh chóng được Cây thế giới hấp thụ.

"Đây là…"

[Việc chuẩn đã hoàn thành.]

Tiếp theo, khi Seol Jihu và các thành viên đoàn thám hiểm khác ngước nhìn

Kwaaaaaaaa!

Toàn bộ Cây thế giới đột nhiên biến thành một cụm ánh sáng khổng lồ và bắn lên trời.

Trong chớp mắt, một cột ánh sáng tráng lệ được dựng lên, xuyên qua bầu trời và bắn vào không gian.

Đến thời điểm này, một nửa cơ thể Seol Jihu đã biến thành đốm sáng. Khi ý thức của cậu dần trở nên mờ nhạt, cậu cảm thấy mình bị hút đi đâu đó.

Ngay khi tầm nhìn của anh chuyển sang màu trắng

[Cảm ơn chàng trai trẻ, đã cho chúng tôi cơ hội để trả thù.]

Seol Jihu có thể nghe thấy tiếng la hét của Ifrit vang lên.

[Hẹn gặp lại trong Pháo đài Tigol!]


11 nhận xét:

Được tạo bởi Blogger.