Khát vọng trở về - Chương 305: Trong nhà tù Eva


Thước thánh của Sidus hướng dẫn Seol Jihu đến nhà tù trong Cung điện Hoàng gia Eva.

Thực sự thì cậu không hiểu sao nó lại dẫn cậu vào đây. Nhưng đã đến nơi rồi, cậu quyết định đi tham quan vài vòng cho biết.

Khi cậu mở cửa bước vào, cậu bắt gặp một người đàn ông, có vẻ là ông ta là quản ngục. Ông nhìn chằm chằm vào Seol Jihu khoảng hai giây trước khi bật dậy khỏi ghế.

"Aigo, tại sao chủ hội Vahalla lại có mặt tại nơi tầm thường như này cơ chứ ..."

Trong khi Seol đang tự hỏi phải trả lời như làm sao thì người đàn ông nói tiếp.

"À, hai người đi chung hả"

"Gì cơ ???"

"Cô ấy vào trong cũng được lúc rồi, nếu muốn, tôi có thể dẫn cậu tới gặp cổ."

Seol Jihu liền gật đầu. Người cai ngục chắc đã hiểu lầm, nhưng cũng có vẻ như có ai đó đã đến nhà tù trước cậu. Một người gần gũi với Seol mà người cai ngục biết.

"Mời đi lối này."

Seol Jihu theo sau người cai ngục, ông đang rút chìa khóa ra khỏi thắt lưng, trong khi cậu lại tự hỏi không biết đó có thể là ai.

"Wow"

Bên trong nhà tù sạch sẽ đến đáng ngạc nhiên, thực sự thì cậu nghĩ nhà tù sẽ dơ dáy,có mốc và cực ẩm ướt như trên phim. Nhưng ở đây có vẻ cũng không tệ.

Nhưng khi họ xuống tầng một và rồi tầng hai, khung cảnh thay đổi hoàn toàn. Mọi thứ quá một mét đều bị che khuất trong bóng tối hoàn toàn.

Không khí thì cực kì ẩm ướt và khó chịu, những bức tường phủ đầy rêu và trông thật dơ bẩn. Seol thì không gặp vấn đề gì liên quan đến điều kiện thiếu sáng nhờ ăn Hoàng phong phượng, nhưng những người khác thường sẽ phải dựa vào một ngọn đuốc để vượt qua chỗ này.

"Khá đáng sợ, nhỉ ".

Vị quản ngục mỉm cười trong lúc bước về phía trước.

"Tụi lính của tôi toàn né tầng hai, đứng ở đây kiểu như có con gì nó sắp vồ mình từ trong chỗ tối ý kakaka!!!".

"Vâng".

"Haha, đôi khi tôi thấy thương hại cho những kẻ bị biệt giam trong tầng này"

Yep, chẳng lạ gì khi bọn bị biệt giam chỗ này phát điên, hầu hết mọi người người sẽ phát điên nếu bị giam trong môi trường thiếu ánh sáng và kém vệ sinh như này.

Seol Jihu vừa hỏi trong khi vừa gật đầu

"Vậy là, tầng hai là nơi dành cho những tù nhân đặc biệt ?"

"Đúng. Một tù nhân được thả tùy thuộc vào bản án của họ. Nhưng những người cố gắng vượt ngục và những người phạm tội tương đối nặng bị nhốt ở tầng một. Thành thật mà nói, không phải ai cũng bị nhét xuống tầng hai.

Người đàn ông hắng giọng trước khi tiếp tục.

"Những tên tội phạm ở tầng 2 là những người đã gây ra những tội ác không thể tha thứ đối với Thiên Đường và Trái đất, hoặc những người không nên được tự do ở thế giới bên ngoài. Nhìn chung họ là những tên tội phạm khét tiếng, đa phần vì bị truy nã".

"Vào đây rồi chắc là hết đường ra ấy nhỉ?"

"Chà, cũng không phải là không thể ra. Chúng có thể thoát ra nếu chúng chết."

Seol Jihu cười khúc khích trước câu đùa của quản giáo.

"Ah, cô ấy đây."

Cuối cùng họ cũng đã đến nơi . Nhìn theo ngón trỏ của cai ngục, Seol Jihu thấy một tấm lưng quen thuộc. Mặc dù hành lang hơi tối, Seol Jihu có thể biết đó là ai, thông qua mái tóc đuôi ngựa và trang phục công sở của cô.

'Tại sao Kim Hannah lại ở đây?'

Câu hỏi nảy trong đầu Seol Jihu, nhưng cậu dừng bước.

"Cảm ơn ông. Tôi sẽ lo mọi việc từ đây."

"Vâng thưa ngài. Tôi sẽ mở cửa cho đến khi ngài đi lên."

Viên cai ngục cúi đầu lịch sự trước khi quay lại và bỏ đi. Seol Jihu chậm rãi đi về phía cô Kim.
Kim Hannah trông hơi lạ. Cô đang đứng trước cánh cửa phòng giam đang đóng chặt mà không nhúc nhích. Có lẽ cô ấy đang tập trung cao độ vì cô không chú ý gì đến Seol khi cậu đang đứng phía sau cô ấy.

Sau khi cân nhắc 1 lúc...

"Yo"

Seol Jihu nói to khi cậu đập vào vai Kim Hannah.

Đáng ngạc nhiên, Kim Hannah không la toáng lên. Nhưng người cô ấy cứng đờ ra, và cô ấy rít lên một tiếng, cô ấy chắc chắn đã giật mình.

Seol Jihu hỏi trong khi thất vọng vì phản ứng của cô.

"Cô làm gì ở đây vậy?"

Kim Hannah co rúm lại, cô không nói nên lời. Có lẽ vì ánh sáng ban ngày không chiếu vào nơi này, nên khuôn mặt cô trông nhợt nhạt.

"Cậu... cậu....."

Kim Hannah run bần bật trong sự ngạc nhiên và tức giận trước khi thở dài.

"Eh hew. Đồ khốn, cậu làm tôi đứng tim suýt chết đó.  Và tôi mới là người nên hỏi mới đúng. Điều gì mang anh đến đây?"

"Ừm thì tôi tới để làm vài thứ thôi"

"Vài thứ ??"

"Đại loại thế. Còn cô? Tới đây làm gì?

Nói xong, Seol Jihu bước lại gần cánh cửa sắt rỉ sét.

"Này này, khoan đã."

Kim Hannah đã cố gắng ngăn cậu lại, nhưng Seol đã nhìn trộm vào trong phòng giam thông qua cái lỗ hình chữ nhật dùng để đặt khay thức ăn.

"...Ewww".

Cậu ta nhíu mày ngay sau đó. Lý do đầu tiên là mùi hôi thối trộn lẫn với tất cả các loại mùii bốc lên. 

Lý do thứ hai là anh ta chỉ có thể nhìn thấy 2 màu đen và đỏ.

Ngay lúc đó, màu đỏ đen nhấp nháy. Nhận ra nó chính là 1 con ngươi đỏ ngầu, Seol Jihu lùi lại trong sợ hãi.

"Cứu tôi....!!!!".

Cái cửa đang kêu cứu, đúng hơn là người bên trong cái cửa đang cầu xin sự giúp đỡ.

"Cứu tôi với. Cứu tôi! Xin hãy thả tôi ra! Tôi sai rồi. Làm hơn hãy thả tôi ra đi mà...."

Một giọng nói tuyệt vọng xen lẫn tiếng nức nở vang lên. Khi Seol Jihu nhìn chằm chằm vào cánh cửa trong sự kinh ngạc

" Ah, grrrr".

Kim Hannah ấn trán với một chút thất vọng. Phản ứng của cô giống như mình vừa bị tụi bạn thân thấy tấm hình lúc đang cởi truồng hồi bé ấy.

Sau một hồi im lặng, Kim Hannah càu nhàu.

"Tôi chỉ đang tận hưởng sở thích của mình thôi.

"?"

"Đừng nói gì hết, tôi đã bảo tra tấn chính là sở thích của tôi hay sao, cậu cũng cho phép tôi rồi còn gì."

"Tôi cho phép hồ......à"

"Vụ Jung Sua ấy, nhớ ra chưa"

[Về chuyện Jung Sua. Cậu để tôi xử lý con ranh đó nhé?]

[Tôi sẽ làm cho nó ị ra máu thì thôi.]

'Ah.'

Seol Jihu cuối cùng đã nhận ra lý do tại sao Kim Hannah ở đây, và những gì đã xảy ra cho kẻ bị giam trong này mà thôi.

Đó là đại diện trước đây của Evangeline - Jung Sua.

Seol Jihu biết cô ta đang ở trong tù. Cậu chỉ không biết cô đang ở tầng hầm thứ hai. Bình tâm lại, cậu nhìn vào trong một lần nữa.

"Xin hãy cứu tôi!!!!"

"..."

Thành thật mà nói, cô ta không thực sự trông giống Jung Sua. Có thể là vì cậu chỉ có thể nhìn thấy một góc của cô qua cái khe, do cách cô bám vào cánh cửa và lải nhải suốt, Có vẻ như cô ta đã bị điên.

"Vậy, cô đã xoa bóp cho cô ấy bao lâu rồi"

"Tôi có làm gì đâu ".

Hannah trả lời với giọng thờ ơ.

"Tôi còn chẳng đụng tay lên người cô ta nữa là..."

"..."

"Thật sự thì tôi chỉ thay đổi căn phòng cổ ở tí thôi."

"Hả? là sao"

Cậu tự hỏi tại sao chỗ này lại có mùi rất tệ. Sàn thì ướt do nước thải, và tất cả các loại phân và rác thải trôi nổi hệt như hồ bơi
.
Cậu không thể nhìn thấy gì khác ngoài mấy thứ xu uế. Thậm chí còn chẳng có một chiếc giường.

"Vậy ra mùi hôi của tầng hai từ đây mà ra"

"Dù sao, cậu tới đây làm gì, thăm cô ta à?."

Seol Jihu ngạc nhiên trước câu hỏi của Kim Hannah. Tại sao Saintes Mesures of Sidus chỉ dẫn cậu đến gặp Jung Sua? Cô ta biết thì biết gì?

"Tôi sẽ làm mọi lời anh nói mà,tôi thề sẽ không bước vào thiên đường 1 lần nào nữa! Nói điêu làm chó, vậy nên hãy thả tôi ra đi mà"

Seol Jihu nhìn chằm chằm vào Jung Sua đang nài nỉ. Thành thật mà nói, cậu không nghĩ cô ta biết điều gì. Mặc dù cô ta là đại diện của một tổ chức, nhưng với tư cách là một người Trái đất, cô ấy chẳng hơn gì một kẻ cơ hội tầm thường.

Nhưng sau đó.
'Chờ đã nào.'

Tên của một người phụ nữ đột nhiên xuất hiện trong tâm trí cậu. Evangeline Rose, người sáng lập và đại diện của tổ chức hiện đã tan rã.

Jung Sua là kẻ chỉ theo đuổi lợi ích của bản thân , nhưng Evangeline Rose thì khác. Mặc dù cách làm của của cô còn gây tranh cãi, Seol Jihu biết rằng cô là một người Trái đất thực sự làm việc vì lợi ích của Thiên đường.

Sau cái chết của Evangeline Rose, Jung Sua tiếp quản thành công vị trí chủ hội. Điều này có nghĩa là Jung Sua có một quyền lực khá lớn trong tổ chức Evangeline sau cái chết của Evangeline Rose.

Không có cách nào để một thành viên bét bảng sẽ được thăng tiến một cách trơn tru lên vị trí cao nhất, ngay cả khi Charlotte Aria ủng hộ cô ấy. Có khả năng Jung Sua từng có vai trò trưởng nhóm trong tổ chức.

Nói cách khác, Jung Sua hẳn đã theo dõi Evangeline Rose từ phía sau.

'Người bảo vệ của Eva, huh'

Nghĩ lại thì,không chỉ một hoặc hai lần. Cho dù cậu ta có thích hay không, sau khi cậu ta chuyển đến Eva, những gì Seol Jihu đang cố gắng làm luôn luôn trùng với những gì Evangeline Rose đã cố gắng làm, như khi cậu ta đánh bại Liên minh Eva hoặc khi cậu ta muốn chiêu mộ Eun Yuri.

Vì vậy, biết đâu cậu vẫn có thể moi vài thông tin về Rose từ Jung Sua thì sao?

Seol Jihu lên tiếng.

"Tôi hỏi cô vài câu được chứ?"
"Vâng vâng!"

Jung Sua gật đầu điên cuồng. Cô ấy đã sẵn sàng để trả lời bất cứ điều gì.

"Đơn giản thôi. Cô có biết tại sao Evangeline Rose tham gia tiệc không?|

"Bữa tiệc ư?"

Khuôn mặt của Jung Sua nhăn nhó một cách đáng thương.

"T-Tôi thật sự không biết lí do,thậm chí là chả ai có thể biết cả, Rose là người chả tin ai bao giờ hết và cô ta là người luôn tự mình làm mọi việc."

Cô ta nói không sai.

[Tính cách của Unni là như thế. Cô ấy không tin tưởng người khác một cách dễ dàng và luôn cố gắng làm mọi việc một mình.]

Em gái của Evangeline Rose cũng mô tả cô là một con sói đơn độc.

[Cô ấy thực sự là một người xuất sắc. Nhưng nói thật với cậu, ta không thích cô ấy lắm.]

[Evangeline Rose là một người Trái đất có nguyên tắc và cũng có khả năng đạt được mục tiêu của mình.]

[Nhưng cô ấy gặp tôi và luôn nói thế này]

[Cô ấy không có bất kỳ mong đợi gì về làm việc nhóm. Thay vì làm cùng mấy người, tôi thà tự làm còn hơn. Cô ấy luôn như vậy.]

Sorg Kühne cũng nói điều tương tự.

Vì vậy, Seol Jihu quyết định mở rộng câu hỏi hơn một chút.

"Hãy nói cho tôi biết nếu cô có một sự nghi ngờ hoặc phỏng đoán cũng được. Ngay cả khi đó không phải là lý do tại sao cô ấy tham gia vào bữa tiệc, nó vẫn ổn miễn là nó có liên quan."

"Tôi không biết. Tôi thực sự không biết gì về mọi thứ liên quan cả, thật đấy"

Seol Jihu có thể thấy rõ sự lo lắng trong giọng nói của cô. Jung Sua cau có. Cô ấy thì thầm liên tục trong khi Seol đang chất vấn. Có vẻ như cô ấy thực sự muốn thoát khỏi nơi này.

Nhưng dù Seol Jihu có đợi bao lâu,thông tin anh muốn nó không xuất hiện. Có vẻ như Jung Sua cũng không giấu giếm điều gì.

'Có lẽ mình đã đoán sai.'

Ngay khi Seol Jihu thất vọng quay mặt đi chỗ khác và nghĩ về việc tìm kiếm manh mối, đôi mắt của Jung Sua đột nhiên mở to.

"P-P-Pháp sư!!!!!!"

Cô hét lên như muốn nắm lấy một chiếc phao cứu sinh đang dần biến mất.

Seol Jihu dừng lại.

"Pháp sư?"

V-Vâng! Pháp sư!là Galaev!Đó là người đã cố gắng ngăn Evangeline Rose tham gia vào bữa tiệc!

"Adam Galaev...."

Kim Hannah, người vẫn đang im lặng lắng nghe cuộc trò chuyện bỗng lên tiếng.

"Ông ta đã từng làm việc trong tổ chức Evangeline. Dù vậy, ông ta giống một thành viên danh dự hơn là một thành viên chính thức...."

"Có vẻ cô biết ông ta nhỉ ".

"Yeah. Nhưng một ngày nọ, ông ta rời Evangeline mà không rõ lý do. Điều này đã diễn ra rất lâu trước khi bữa tiệc cậu tham gia khai mạc, vì vậy nó không thực sự có ý nghĩa về mặt thời gian...."

Seol Jihu liếc nhìn Jung Sua, người vẫn đang bám vào cánh cửa.

"Không, điều đó không đúng!"

Jung Sua vội vàng hét lên.

"Đúng là ông ta đã rời Evangeline Rose, nhưng họ không hoàn toàn cắt liên lạc. Họ vẫn tiếp tục trao đổi qua thư! Evangeline Rose có thể đã không trả lời, nhưng tôi biết cô ấy đã nhận được chúng! Tôi đã nhìn thấy những lá thư bằng chính mắt của mình!"

"Những lá thư ghi những gì?".

"Thật sự thì tôi cũng không nhớ rõ về nó.... Trong 1 bức thư có nói rằng việc đột kích bữa tiệc không hiệu quả..... Thế là họ cần ông ấy giúp một tay, và phương pháp của ông ta khá hiệu quả, nhưng tôi không biết ý ông ấy là gì."

Jung Sua lắp bắp với giọng mơ hồ, nhưng miệng của Seol Jihu vang lên.

'Phương pháp???.'

[Chà, tôi thực sự không thể đổ lỗi cho cô ấy về tình trạng của Eva hồi đó. Nhưng tôi nghĩ rằng cô ấy đã sai khi sa thải một Pháp sư duy nhất của tổ chức chỉ vì cô ấy không đồng ý với ý kiến người đó.]

Nghĩ lại thì, Sorg Kühne cũng đã nói như thế.

Seol Jihu cuối cùng đã tìm thấy một hướng đi mới. Tất nhiên, cậu sẽ cần phải nghiên cứu kỹ hơn cho chắc chắn.

"Bức thư…"

"Vâng vâng. Anh bảo bất kỳ manh mối nào cũng được, phải không?

Jung Sua trông có vẻ nhẹ nhõm khi Seol Jihu có dấu hiệu quan tâm. Cô khẽ thở dài và lấy lại bình tĩnh.

"Liệu cô có thể cho tôi biết thêm về những bức thư được chứ, ý tôi là..."

“Ah… mmm….”

Jung Sua giả vờ mâu thuẫn trước khi nói bằng giọng .

"Nếu anh có thể cho tôi ra thì..."

Khuôn mặt của Seol Jihu biến sắc.

"Ý tôi là! Tôi thực sự không nhớ rõ! Vì vậy, nếu tôi được ra ngoài và...."

Jung Sua tiếp tục trong sự bối rối, nhưng Seol Jihu lờ đi. Cậu ấy không còn năng lượng để đối phó với vở kịch khó chơi của Jung Sua. Vì ở đây có một chuyên gia, giao phó vấn đề cho cô ấy và ra về có vẻ tốt nhất.

"Kim Kimahah."

Có lẽ đánh giá rằng đây không còn là một nơi riêng tư, Kim Hannah bắt đầu vươn vai.

"Cô đã nghe thấy tất cả những gì tôi vừa nói, phải không?"

"Dĩ nhiên".

"Ngay cả chi tiết nhỏ nhất cũng rất quan trọng. Tìm hiểu mọi thứ cô ấy biết về Evangeline Rose."

Mặt của Jung Sua bị bóp méo một cách thảm hại.

"Cô có thể làm được, phải không?"

"Tất nhiên. Nhưng-"

"Đừng lo lắng. Tôi về đây, cô muốn làm gì thì làm đi."

Nghe điều này, Kim Hannah im lặng. Dường như cô không muốn người khác thấy cô đang tận hưởng sở thích của mình.

Seol Jihu quay đi.

"Chờ ! Chờ đã! Tôi sẽ nói hết với anh! Xin đừng đi! Đừng để tôi một mình với con mụ này !!"

Jung Sua muộn màng hét lên, nhưng Seol Jihu rời đi không do dự.

***

Kim Hannah trở về lúc trời đã khuya, Seol Jihu dự kiến ​​cô sẽ mất vài ngày, nhưng cô đã quay lại sớm hơn anh dự kiến.

Cô ấy nói cô ấy có thể quay lại sớm hơn nhưng bị phải đi tìm hiểu chuyện gì đó.

"Đây là những vật dụng cá nhân của Evangeline Rose. Sự mê đắm của Jung Sua với trò nhập vai, không ngờ cũng có ích."

Kim Hannah vừa nói vừa đặt chiếc túi xuống bàn.

Seol Jihu liếc nhìn cái túi.

"Trò chơi nhập vai?"

"Ừ, cô ấy hẳn đã nghĩ rằng mình cần phải biết rõ về Evangeline Rose nếu muốn bắt chước Evangeline Rose. Đó là lý do tại sao cô ấy giữ tất cả các vật dụng cá nhân của mình dưới cái cớ chuyển giao nhiệm vụ."

"Chúng ở đâu vậy?"

"Trong kho lưu trữ của đền. À, cô ấy cũng có một số tài sản cá nhân, vì vậy tôi đã lấy chúng để thêm vào công quỹ của Valhalla."

Seol Jihu kinh ngạc. Cậu đã ra lệnh cho cô đào bới mọi chi tiết, và Kim Hannah đã làm chính xác điều đó.

"Jung Sua đâu rồi?"

"Tôi đã gửi cô ấy về trái đất. Đó là một lời hứa. Chà, những chuyện xảy ra với cô ấy trên Trái đất không phải là chuyện của tôi."

Kim Hannah đã đưa ra một nhận xét trước khi lục lọi trong túi. Có phải Seol Jihu đã nhầm lẫn không? Cậu e rằng Kim Hannah đã 'tiễn' JungSua sang thế giới bên kia chứ không phải về nhà.

"Trước tiên, đây là những bộ quần áo và đồ lót mà Evangeline Rose đã mặc khi còn sống. Áo khoác của cô ấy cũng ở đây."

Kim Hannah vừa nói vừa lấy ra vài bộ quần áo.

"Đừng đùa nữa."

"Tôi không nói đùa. Cậu bảo lấy bất cứ thứ gì , phải không? Với lại, một Cung Thủ có khả năng có thể khám phá ra nhiều manh mối chỉ từ những gì Jung Sua mặc.

"…Có thật không?"

Sau khi suy nghĩ một lúc, Seol Jihu gật đầu, nghĩ rằng chuyện này cũng có lý.

Cái tên Ayase Kazuki hiện lên trong đầu Seol. Một Cung Thủ tầm cỡ anh ta sẽ có thể moi được điều gì đó. 

"Và còn nữa..."

Kim Hannah nhìn Seol và nói một cách bình tĩnh.

"Tôi nghĩ ai đó sẽ thích nó."

"Ây, tôi không phải thằng biến thái nhé. Tôi không thích ngửi quần áo của mấy cô gái ngẫu nhiên ngoài đường đâu"

Seol giãy nảy lên, còn Kim Hannah nhìn chằm chằm vào cậu. Mặc dù cô ấy có nhiều điều muốn nói, cô ấy lắc đầu.

"Dù sao, có nhiều các loại vật phẩm ở đây, nhưng có lẽ cậu nên xem cái này trước."

Kim Hannah đặt tay lên bàn. Ba tờ giấy được gấp gọn gàng được trên đó.

"Đây là những bức thư mà Jung Sua nói đến."

Những bức thư Adam Galaev gửi Evangeline Rose.

Phải, đây là những gì Seol muốn. Lướt qua, cậu thấy chúng khá dài.

Seol Jihu bắt đầu đọc.

-Đến người tôi yêu, Evangeline Rose-

Tôi đã suy nghĩ rất nhiều trước khi cầm bút. Ngay sau đó, tôi đã gặp khó khăn khi viết vài từ đầu tiên. Lý do tôi viết bức thư này là vì muốn hy vọng rằng cô sẽ thay đổi suy nghĩ của mình. Có lẽ cô sẽ cần nó.

Tôi biết cô quan tâmThiên đường đến nhường nào và những gì cô đang tìm kiếm để đạt được sự thịnh vượng cho Eva. Tôi cũng vậy. Mặc dù ý kiến ​​của chúng ta đã xung đột và chúng ta đã đi những con đường riêng biệt, nhưng tôi tin rằng mục tiêu cuối cùng của chúng ta là không thay đổi.
Tôi muốn nói chuyện với cô một lần nữa.

Tôi sẽ đợi.

A. Galaev

- Tôi đã nhận được thư của cô. Tôi hiểu cô sẽ không đổi ý về việc tham gia bữa tiệc. Tôi cũng hiểu rằng cô không tin tưởng vào kế hoạch của tôi. Nhưng đặt sự nguy hiểm của bữa tiệc sang một bên, tôi vẫn tin rằng Điều ước không thể thực hiện được mong muốn của chúng ta. Theo một cách nào đó, dường như tình trạng của cả hai chúng ta đều giống nhau.

Điều tôi muốn nói với cô là cô cần tin tưởng người khác nhiều hơn, đặc biệt là những người chia sẻ giá trị của mình với cô và người mong muốn được thấy cô hạnh phúc.

Không ai có thể một mình đi đến cuối con đường mãi được. Gần đây, tôi đã có được nó, cảm giác có đồng đội.

Để cô biết những gì tôi đang làm, tôi vẫn đang điều tra những vụ việc vừa qua. Kế hoạch cô bảo là không khả thi, giờ đã cho thấy một vài tiến bộ.

Vẫn còn một chút thời gian cho đến khi bữa tiệc khai mạc. Hãy xem xét quyết định của tôi cho đến khi đó.

A. Galaev

--- Evangeline Rose yêu quý

Tôi xin lỗi vì đã trả lời trễ. Tôi phải thừa nhận, việc cô nói sẽ không trả lời thư nữa, đã làm tôi rất buồn. Nhưng điều đó không thể ngăn tôi làm việc.

Kết quả là, tôi đã tìm được một trợ lý xuất sắc.

Tôi tìm thấy cô gái Linh mục từ Đền thờ Invidia, người đã giải quyết vụ việc hồi đó. Mặc dù khá lòng vòng, tôi đã nói chuyện với anh trai của đứa trẻ đó. Tôi không ngờ rằng cô gái này sẽ giúp tôi hoàn thành kế hoạch của mình.

Như tôi đã nói trong bức thư trước, tôi hy vọng rằng cô có thể tin tưởng tôi nhiều hơn.

Như tôi đã nói như vậy trong thư của tôi. Gần đây mọi thứ đã được giải quyết theo những cách kỳ lạ. 
Rằng chúng ta cần phải hành động nhanh lên.

Tôi không biết cuộc chiến tại thung lũng Arden của Haramark đã ảnh hưởng đến cô như thế nào. 
Nhưng nếu tôi có thể cho cô một lời khuyên, thì đó chính là, cô không phải người Trái đất duy nhất đang làm việc vì tương lai của Thiên đường.

Tất nhiên, tôi hoàn toàn đồng ý rằng chúng ta cần phải hành động nhanh chóng. Nhưng tôi nghĩ cô cũng không nên chịu rủi ro không cần thiết khi vào bữa tiệc

Evangeline Rose, tôi cầu xin cô lần cuối.

Tôi cần cô giúp đỡ trong kế hoạch này Tôi chắc chắn cô biết điều này có nghĩa là gì.

Chúng tôi cần sự giúp đỡ của cô .
A. Galaev

"Những bức thư này, có vẻ như..."

Seol Jihu mím môi. Có thể nói rằng họ đang nói về một điều cực kỳ quan trọng, nhưng thực chất thì nó không được đề cập đến.

"Như cậu đã thấy trong thư..."


Kim Hannah nói ngay khi Seol Jihu đặt lá thư cuối cùng xuống.

"Không có gì được viết chi tiết hết. Vì vấn đề khá quan trọng, có vẻ như họ tránh nói những chi tiết cụ thể về mục đích."

Sau đó, Kim Hannah chỉ vào một phần của một lá thư.

"Nhưng không phải là chúng ta không có manh mối."

"Manh mối?"

"Đúng. Tôi có thể không hiểu những chi tiết cụ thể, nhưng tôi có thể tìm thấy những người liên quan.

Nghĩ lại thì, Pháp sư đã đề cập đến một trợ lý, thậm chí còn đi xa hơn khi nói rằng anh ta và Evangeline Rose cần sự giúp đỡ của cô.

Vấn đề ở chỗ,  cô gái này là ai.

"Trùng hợp thay...."

Kim Hannah tiếp tục, sau khi Seol Jihu bắt đầu trầm ngâm suy nghĩ.

"Tôi tin rằng tôi biết người trợ lý này là ai."

"Hể, làm sao mà cô lại biết được chứ"

"Cậu nhớ những gì cậu kêu tôi làm khi về Haramark không ?"

"...."?

"Hajz,chả cậu bảo tôi hãy để ý tới 2 người hay sao?"

Seol Jihu lục lọi trong trí nhớ của mình trước khi đi "Ah" lên. Thiên sát tinh và cô gái đeo băng đô màu trắng. Anh đã hoàn toàn quên mất họ cho đến bây giờ.

"Khoan đã, thế họ thì liên quan gì đến chuyện này?"

"Cô gái là nữ trợ lý được đề cập trong lá thư".

"Cô có chắc không?"

"Có, tôi chắc chắn." - Kim Hannah khẳng định - "Tôi đã để ý đến họ khi cậu hỏi tôi ở Haramark. Tôi không thể kìm nén sự tò mò của mình. Tôi biết họ đã liên lạc với Pháp sư này từ hồi đó."

Kim Hannah nói bằng giọng quyết đoán.

"Tôi không biết chi tiết, nhưng chắc chắn rằng Adam Galaev đã liên lạc với Linh mục Invidia này. Tôi đã xác nhận điều này khi tôi còn ở Sinyoung, và quan trọng hơn, thời gian họ gặp nhau và thời điểm lá thư thứ hai được gửi khá là trùng khớp."

Kim Hannah nói thêm rằng cô về trễ là vì cô đã đến Hội sát thủ để xác nhận mọi chuyện.

"Sau đó…"

Seol Jihu nói với giọng bàng hoàng.

"Chúng tôi cần tìm họ"

"Tôi nghĩ cậu đã nói vậy, vì thế tôi đã đăng ký một nhiệm vụ rồi"

Kim Hannah nháy mắt trong khi mỉm cười ranh mãnh.

---

Dịch và biên tập bởi các thành viên nhà MSN


Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547


Like Fanpage để ủng hộ nhóm: https://www.facebook.com/Moonsnovel


Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.


---

Xin các bạn donate cho nhóm thông qua Fanpage Moonsnovel để hỗ trợ chúng mình! 


Chương 307

Chương 306

Chương 305

Chương 304

Chương 303 - Phần 2
Chương 303 - Phần 1

Chương 302

Chương 301 - Phần 2

Chương 301 - Phần 1

Chương 300



7 nhận xét:

Được tạo bởi Blogger.