Khát vọng trở về - Chương 367: Thử thách kinh hoàng - Phần 1



Cùng lúc đó...

"Hộc! Hộc!"

Seol Jihu đang leo lên núi và thở hổn hển.

Cậu ta dùng tay đẩy mạnh, nhưng tảng đá không hề nhúc nhích. Thay vào đó, chân cậu đang bị đẩy lùi.

"Chết tiệt…!"

Seol Jihu hét lên và quay lại.

Rồi cậu nhíu mày cay đắng.

Cậu thậm chí còn chưa đến được nửa đường.

Thật vậy.

Seol Jihu chỉ mới đi được một phần ba của ngọn núi.

Dù đã 100 ngày trôi qua.

"Khốn nạn...".

Một tiếng càu nhàu thoát ra khỏi miệng Seol Jihu. Cậu nghiến răng ken két.

Hai bàn tay cậu run lẩy bẩy khi cố  đẩy tảng đá lên.

Seol Jihu tích tụ tất cả sức mạnh còn lại và dồn chúng vào tay mình. Toàn thân cậu lao về phía trước.

Tuy nhiên, tảng đá vẫn bất động.

Cho dù cậu cố gắng đến mấy, tảng đá vẫn im lìm giống như nó bị ai đóng đinh xuống đất.

Đôi mắt đỏ ngầu của Seol Jihu đau nhức.

Mồ hôi chảy xuống mắt cậu, và khóe mắt cậu giật giật, tầm nhìn của cậu ta cũng mờ đi.

Cậu ta muốn nhấc một tay ra khỏi tảng đá và lau mắt, nhưng cậu ta không thể làm được điều đó.

Đừng nói đến chuyện leo núi, ngay cả việc trụ vững như hiện tại cũng khó khăn lắm rồi.

Nếu cậu ta buông tay ra - dù chỉ một giây, tảng đá sẽ lăn xuống và nghiền nát cậu ta trong chớp mắt.

Cậu ta đã chết không biết bao nhiêu lần theo kiểu đó rồi.

Tuy nhiên, sức người không phải là vô hạn. Ngay cả việc đứng một chỗ như thế này cũng vô cùng khó khăn.

"Aaa, Á á á!"

Hiểu rõ điều đó, Seol Jihu gào lên thảm thiết..

Cậu ta dồn hết sức lực về phía trước, những đường gân trên tay cậu phồng lên như thể chúng sắp nổ tung.

Dù vậy, tảng đá vẫn không dịch chuyển, chỉ có đôi chân cậu trượt đi.

"Khụ!"

Seol Jihu gục đầu xuống.

Tách

Tách

Những giọt mồ hôi tuôn rơi từ mái tóc ướt đẫm của cậu. Không chỉ thế, mồ hôi còn chảy xuống làm người cậu ướt đẫm.

Cậu đã vứt bỏ chiếc áo của mình từ lâu, để lộ làn da trần. Chiếc áo không những cản trở chuyển động của cậu, mà còn khiến cậu bức bối và ngột ngạt.

Tình huống hiện tại khiến cậu bất lực đến nỗi cậu muốn trái tim mình muốn nổ tung. 

"A..."


Đột nhiên, Seol Jihu giật mình.

Cậu ta đã mất thăng bằng chỉ vì lơ đãng trong giây lát.

Bàn tay trái ướt đẫm mồ hôi của cậu đã trượt khỏi bề mặt tảng đá.

Mặc dù cậu giật mình tỉnh lại, nhưng muộn rồi.

Tảng đá rầm rầm lăn xuống như thể nó đang chờ đợi thời điểm này.

"Ah."

Một cảm giác nặng nề đè xuống cơ thể cậu, từ đầu đến chân.

Seol Jihu bàng hoàng và tầm nhìn của cậu mờ đi ngay lập tức.

Một lần nữa, cậu lại thất bại trong việc vượt qua giới hạn của mình.

Và cái giá phải trả là trải nghiệm chết chóc.


CRACK!!

CRACKKK!!!


Một âm thanh lạnh thấu xương vang lên.

Chẳng mấy chốc, tảng đá đã lăn tới chân núi, để lại một vệt máu tươi.

Tất cả những gì còn lại ở sườn núi là một cơ thể hấp hối 
đang  rỉ máu, với da thịt tơi tả và xương bị nghiền nát.


Cơ thể Seol khẽ co giật.


Thậm chí cậu không kịp hét lên một tiếng.


Mặc dù chỉ số sức bền của Seol Jihu đã lên tới mức Trung cấp (Trung bình), nhưng cơ thể cậu cũng không thể chịu được sức ép từ tảng đá.

Không lâu sau, cơ thể cậu bắt đầu mờ đi.

Và khi cơ thể tả tơi kia biến mất hoàn toàn, nó bắt đầu tái sinh ở dưới chân núi.

Giờ đây, Seol đã quay lại điểm xuất phát. Nơi cậu ta lần đầu tiên bước vào nơi này.

Mặc dù cậu đã hồi sinh, nhưng Seol Jihu vẫn chưa mở mắt ra. Cậu nằm yên, mồ hôi đầm đìa, trên cánh đồng mọc đầy cỏ dại.

Bao nhiêu lâu đã trôi qua?

Chỉ là hai mươi phút ở Thiên đường, nhưng ở nơi này đã là ba giờ hai mươi phút.

Tỉnh dậy, Seol Jihu lại leo lên núi.

Tất nhiên, kết quả lần này cũng không có gì khác biệt.

Càng lên đến đỉnh, ngọn núi càng trở nên dốc hơn. Không chỉ có thể, 
tảng đá dần dần tăng kích thước. Khi Seol đi được nửa đường, nó đã lớn lên gấp 1,5 lần.


Thế nên, cơ bắp Seol Jihu đã sớm đạt đến giới hạn. Và cậu ta không thể leo lên được nữa.

Dù cậu cố dồn sức về phía trước, thì tảng đá cũng chỉ ngày càng nặng hơn.

'Chết tiệt.'
Seol Jihu cay đắng đến mức, cậu nghĩ rằng mình đang bị đùa giỡn.

Nhưng tảng đá không phải là khó khăn duy nhất.

Điều đầu tiên Seol Jihu cảm thấy sau khi đến nơi này, là thiếu nhu cầu ăn uống.

Cậu cũng không đói hay khát.

Và dù cậu có chết, cậu cũng sẽ được hồi sinh ở điểm xuất phát.


Ban đầu, cậu rất vui, nghĩ rằng đó là môi trường hoàn hảo để luyện tập.

Nhưng cậu đã nhầm.


Dù cậu không cảm thấy đói hay khát, tâm trí cậu vẫn mệt mỏi.

Ngay cả nỗi đau cũng vậy.


Lần đầu tiên bị chết, Seol Jihu đã la hét đến lịm cả người,


Giờ đây cậu đã chết hàng trăm lần, nhưng cảm giác bị nghiền nát vẫn khiến cậu run sợ.


Điều an ủi duy nhất là chỉ số Sức bền của cậu đã tăng lên một bậc, sau những cái chết lặp đi lặp lại.

Seol Jihu mỉm cười cay đắng trước, rồi nhíu mày nhìn xuống tay mình.


Cậu rất mệt mỏi. Cậu đau đớn và mệt mỏi đến nỗi không muốn sống nữa.


Nhưng điều làm cậu mệt mỏi nhất là cậu không hiểu thử thách này có ý nghĩa gì.


Chẳng có mục tiêu gì rõ ràng.

Cậu không biết tại sao mình phải làm thế.


Tại sao các vị thần không cho cậu vài thử thách để lựa chọn hoặc thay đổi? Tại sao họ lại bắt cậu phải làm đi làm lại công việc nhàm chán, vất vả và khủng khiếp này?


Đẩy một tảng đá lên núi trong 100 ngày liên tục mà không có mục đích rõ ràng. Chỉ điều đó thôi cũng đủ khiến người ta phát điên.

Nếu không nhờ những bài tập luyện của Jang Maldong, có lẽ Seol Jihu đã bị điên loạn từ lâu.

Dù sao, cũng không phải là không có chút tiến bộ nào.

Nơi cậu ta hồi sinh lần này đã cách điểm hồi sinh ban đầu khoảng 26 bước.


Nhưng mà, mất 100 ngày mới vượt qua được 26 bước chân! Cậu sẽ mất bao lâu để hoàn thành chặng đường này?

Seol Jihu cũng không biết nữa.

Với tốc độ này, không biết liệu cậu ta có vượt qua được thử nghiệm đầu tiên hay không.

Cảm thấy bất lực, Seol Jihu gục đầu xuống.

Ngay khi cậu nhắm mắt lại, nhìn chằm chằm vào vệt máu thấm vào con đường lên núi

'…Huh?'


Trước khi cậu nhận ra, sức nặng đè xuống cánh tay cậu dường như đã nhẹ đi một chút. Lòng bàn tay cậu, vốn đang quằn quại vì cơn đau, trở nên ấm áp khi máu lưu thông.

Chuyện gì đã xảy ra?

Có cậu đã trượt tay lần nữa?

Cậu hoảng hồn nhìn lại, nhưng hóa ra tay cậu vẫn đang đẩy tảng đá.


Và, một tin nhắn hiện lên.


[Chỉ số Sức mạnh của bạn tăng từ Trung cấp (Trung bình) lên Trung cấp (Cao).]

Sức mạnh của cậu đã tăng lên một bậc. Đây là lần thứ hai cậu tăng được chỉ số của bản thân, kể từ khi bước vào nơi này.


"Tuyệt! Tiếp tục nào…!"

Trong khoảnh khắc tiếp theo, Seol Jihu đẩy tảng đá trong sự phấn khích.

Mọi thứ đã thay đổi một chút.


Tảng đá từ từ chuyển động như thể vừa thoát khỏi một rào cản vô hình.

"Tốt lắm…!"

Cậu ta hét lên trong sự phấn khích, nhưng thật ra cậu cũng hơi lo sợ.


Sau một trăm ngày đau đớn và gian khổ, 
cậu đạt được kết quả này. Nhưng nếu cậu ta không thể vượt qua thử thách đầu tiên thì sao?


Hy vọng càng nhiều, thất vọng càng lớn.

Và đúng như vậy. Càng đến gần đỉnh, tảng đá càng lúc càng lớn cho đến khi cuối cùng nó to gấp đôi kích thước ban đầu.

Seol cảm thấy trọng lượng của nó tăng lên gấp vài lần.

"Uek!"

Cuối cùng, tảng đá lại đứng im trên sườn núi.

"Làm ơn đi…!"

Dù Seol Jihu, tuyệt vọng cầu xin, tảng đá vẫn đứng lạnh lùng tại chỗ. Một lần nưa, Seol Jihu đã đạt đến giới hạn. Dù chỉ còn khoảng ba mươi bước nữa.

Hai mắt Seol Jihu mờ đi.

Cậu cố gắng chúi  người về phía trước, nhưng điều đó chỉ khiến cậu trượt ngã.

"Ah... Không!!"

Khi cậu ngã xuống đất, tảng đá ầm ầm lăn xuống núi như một trận tuyết lở.

Bây giờ cậu phải quay lại và bắt đầu lại từ đầu.

"Haizzz".


Seol Jihu thốt ra một tiếng thở dài từ tận đáy lòng.

8 nhận xét:

Được tạo bởi Blogger.