Khát vọng trở về - Chương 330: Kế hoạch của Gà Nhép



Trong khi đó.

“Chạy thẳng, cứ chạy thẳng về phía trước như thế này! Nhanh hơn nữa!”

Marcel Ghionea hiện đang chạy ở tốc độ tối đa.

Với tính cách của anh ta, anh sẽ không bao giờ chạy trốn. Nhưng đó là mệnh lệnh của Seol Jihu, và cũng là do tình huống cấp bách.

Thật lòng mà nói, dù anh ta có ở lại đi chăng nữa cũng không giúp được gì nhiều. Nhưng nếu anh ta thành công trong nhiệm vụ này, tình thế sẽ xoay chiều.

Marcel Ghionea tin vào những lời đó và dồn mana xuống chân mình để chạy nước rút điên cuồng.

Bao nhiêu thời gian đã trôi qua?

Ngay khi trán anh đầy mồ hôi và vị mặn bắt đầu chảy xuống miệng, anh bắt đầu nghe thấy một tiếng vang vọng từ xa.

“Chúng đang ở đó.”

Gà Nhép, kẻ đang ngồi trên đầu Marcel Ghionea, hối hả nói.

Thật vậy, nguồn gốc của tiếng ồn là đám đông các Tinh linh.

Dù họ rất đông, nhưng dường như họ đang bối rối, không thể làm gì.

"Dừng ở đây. Đừng đến quá gần.”

Marcel Ghionea dừng lại. Khi anh thở hổn hển và lau mồ hôi chảy xuống mặt, anh đột nhiên nghe thấy một tiếng thở dài cay đắng từ đỉnh đầu.

“Cái- cái gì kia?”

Marcel Ghionea trở nên bối rối khi nghe câu hỏi đó, và anh ta ngước mắt lên.

“Hả? Quái Ổ? Nó-nó đang làm gì ở đây?”

Trước mặt anh là một hồ nước khổng lồ. Trước đây nó có thể trông rất đẹp và kỳ ảo, nhưng bây giờ hồ đã chuyển thành màu đen và nhuốm đầy tà khí.

 Và nằm bên trong hồ chính là các Quái Ổ. Năm Quái Ổ khổng lồ, với kích thước lớn hơn cả những tòa nhà chọc trời, đang bao quanh một cái cây khô héo. Chúng đưa xúc tu bám vào cây, như thể đang hút chất dinh dưỡng từ đó”.

Nhìn cách các Quái Ổ phập phồng, chắc chắn chúng còn sống.

“Quái Ổ?  Anh gọi những thứ đó là Quái Ổ?”

 "Chờ đã. Đợi một chút. Chúng khác với những Quái Ổ bình thường.”

Marcel Ghionea vội vàng kiểm tra các Quái Ổ.

Anh sớm tìm ra sự khác biệt. Không chỉ lớn bất thường, màu sắc của chúng cũng kỳ lạ.

Bề mặt của Quái Ổ thường là màu xám. Tuy nhiên, những Quái Ổ trong hồ lại có tới năm màu: đỏ sẫm, xanh nước biển, xanh ngọc bích, nâu đất sét và xanh da trời.

Quan trọng hơn, anh có thể cảm thấy một nguồn sức mạnh lạ lùng, mỏng manh tỏa ra từ chúng.

Trong khi Marcel Ghionea giải thích với Gà Nhép, các Tinh linh nhận thấy sự xuất hiện của họ và lao tới.

[Sao vậy? Tại sao chỉ có hai người đến đây?]

[Họ vẫn còn chiến đấu chứ? Họ không chết, phải không? Đúng không?]

Khi các tinh linh lớn tiếng

"Yên nào!” -  Gà Nhép quát.

Môi trường xung quanh nhanh chóng trở nên im lặng.

Gà Nhép gập đôi cánh nhỏ bé của nó lại và suy nghĩ đăm chiêu.

"Chết tiệt. Tôi đã tự hỏi tại sao không có đội quân nào bảo vệ nơi này, nhưng hóa ra… chính lũ Quái Ổ là kẻ canh gác…”

[Tôi-tôi cảm thấy họ rồi. Họ đều ở hướng đó, phải không? Chúng ta có nên xông tới và tấn công mấy con kia không?]

“Đừng đùa. Nó thở một cái là các ngươi chết queo”.

[Vậy thì chúng ta phải làm gì đây!? Anh nói là chúng ta không có nhiều thời gian! Hãy cho chúng tôi biết phải làm gì, nhanh lên!]

Họ nói đúng. Mặc dù Gà Nhép đã cho phép Seol Jihu sử dụng sức mạnh của Thần Thương, nhưng đương nhiên Kindness vẫn chưa dùng tới sức mạnh thật sự. Không ai biết nhóm thám hiểm sẽ chống cự được trong bao lâu.

Vấn đề là bây giờ không có thời gian để suy nghĩ nữa. Tình hình quá khẩn cấp.

“Tôi đoán là không có sự lựa chọn nào khác…:

Gà Nhép cay đắng nhìn các Tinh linh. Sau đó, nó nói.

“Các người hãy…”

Khi Seol Jihu và Baek Haeju đang tấn công Cổ Long từ trên cao và dưới đất, một luồng ánh sáng dữ dội phát ra từ cơ thể Kindness Tráo Trở. Ánh sáng chói đến nỗi nó khiến họ suýt nữa mất đi thị lực.

Hậu quả là Seol Jihu lảo đảo và rơi xuống đất như một con diều đứt dây.

Nguyên nhân của ánh sáng cực mạnh và sự gia tăng năng lượng khổng lồ không ai khác chính là sức mạnh Thần tính.

Sức mạnh của một vị thần đã đốt cháy tơ nhện ngay lập tức và thậm chí đẩy Seol Jihu xuống một cách dễ dàng.

Baek Haeju cũng vậy. Bị cuốn đi bởi cơn bão năng lượng bất ngờ, cô văng đi xa.

"Chết tiệt!"

Seol Jihu than thở khi cậu rơi xuống đất. Suýt nữa họ đã thành công, vì vậy cậu xuýt xoa thất vọng khi cơ hội biến mất như một ảo ảnh.

Đáng lẽ ra họ nên tấn công sớm hơn, khi Kindness chưa kịp phòng vệ. Thật không may, cơ hội đầu tiên và duy nhất của họ đã ra đi trong vô vọng.

Chiến thuật này sẽ không còn hiệu nghiệm nữa.

‘Chúng ta cần quay lại Pháo đài Tigol càng sớm càng tốt…’

Nhiệm vụ của đoàn thám hiểm, không chỉ là đánh bại hai Tư lệnh Ký sinh trùng. Họ còn phải giải cứu các lãnh đạo Linh Giới và hồi sinh Cây thế giới. Vấn đề là họ không thể đối phó với kẻ thù trước mặt họ.

Thời gian thì cứ trôi đi như gió cuốn.

Seol Jihu cắn môi và nhìn lên bầu trời. Ánh sáng đã tắt từ bao giờ, và Kindness Tráo Trở đang bay trên cao và nhìn xuống họ. Nhìn mặt cô ta đỏ bừng, rõ ràng là cô ta đang giận dữ.

Tình hình ngày càng trở nên khó khăn hơn. Vì cô ấy suýt nữa bị đánh bại, có lẽ cô ấy sẽ không chơi đùa với họ nữa mà bắt đầu nghiêm túc.

Và quả thực, trái tim Kindness đang đập dữ dội. Hành động giải phóng Thần Tính, không phải do chủ ý của cô, mà là một hành độc bộc phát từ bản năng sinh tồn. Nói cách khác, các giác quan của cô đã đánh giá rằng cuộc tấn công này có thể khiến cô ta mất mạng.

Từ ngày cô ta hấp thụ được toàn bộ Thần tính, cô ta chưa bao giờ bị uy hiếp thế này! Đã bao lâu rồi cô ta mới cảm thấy bị đe dọa tới tính mạng?

Cô ta thậm chí không thể nhớ nổi.

Khóe miệng Kindness giật giật.

Cái cảm giác này, lâu lắm rồi chưa từng xuất hiện.

"Ta sẽ rút lại những lời ban nãy” - Cô bình tĩnh nói.

"Ngươi không phải là rác rưởi. Ngươi cũng không gặp may mắn. Đó là khả năng thực sự của ngươi. Ngươi xứng đáng là kẻ đã tiêu diệt Diligence Bất Diệt"

Kindness không còn coi thường cậu nữa, nhưng Seol Jihu trông không vui vẻ chút nào.

Đúng như cậu nghĩ, giọng điệu của Kindness cho thấy, cô ta sẽ không dễ dãi với họ nữa.

"Whew…."

Trái tim Twisted Kindness trái tim đang đập rất nhanh, nhưng đầu cô đang bình tĩnh phân tích tình hình.

Cô ta có một triết lý đặc biệt, rằng một trận chiến là nơi hai kẻ dùng chiến lực để phân cao thấp. Kẻ thắng là kẻ có chiến lực cao hơn, và kẻ thua là kẻ có chiến lực thấp hơn.

Chiến lực được tổng hòa từ năng lượng, kỹ thuật và sức mạnh thể chất, cũng như cách mà người ta sử dụng chúng ra sao.

Từ trước đến nay, khi so sánh chiến lực, chưa có kẻ nào đủ khả năng phân cao thấp với cô. Chỉ có Baek Haeju có thể cầm cự được một lúc. Thế nên bao lâu nay, tất cả những gì cô phải làm là trút chiến lực lên đối thủ.

 Nhưng khi Seol Jihu tham gia trận chiến, tình hình đã thay đổi.

Mặc dù cô không thể hiểu được làm thế nào mà cậu ta đột nhiên trở nên mạnh mẽ như vậy. Nhưng cô biết chắc chắn rằng, chiến lực của kẻ thù đã tăng lên đáng kể.

Nếu họ phối hợp hiệu quả như trước đây, tình huống tương tự có thể lặp lại lần nữa. Chưa kể, Ngôi sao của Avarice và con gái của Luxuria cũng là những kẻ không thể xem thường.

Lâu lắm rồi Kindness chưa biết đến thua cuộc, nên cô ta không muốn thua cuộc. Hiện tại, Kindness Tráo Trở cảm thấy hơi e ngại.

Cô đã nghĩ ra một giải pháp. Việc cô cần làm bây giờ là gia tăng lực chiến cho phe mình.

Cô có hai phương pháp để làm như vậy.

Đầu tiên là kêu gọi đồng minh.

"Ê, Temperance Thịnh Nộ!!"

Kỳ lân ngẩng đầu lên sau khi đột nhiên thấy cô gọi tên nó. Vì bị cô đe dọa, nên từ nãy đến tận bây giờ, Tư lệnh thứ tư vẫn lặng lẽ theo dõi trận chiến mà không dám nói một câu nào.
Tất nhiên, hắn cũng chăm chú điều trị vết thương.

"Tham chiến đi."

"?"

"Ta sẽ rút lại những lời ban nãy. Đừng ngồi đó nữa. Tham chiến đi, ta cần sức mạnh của ngươi”.

 "Gì cơ?"

Temperance Thịnh Nộ ngơ ngác.

"Ta không lặp lại nữa đâu. Đứng dậy và tham chiến đi."

Kindness vẫn nói bằng giọng ngạo mạn, nhưng cô ta đã yêu cầu hắn hỗ trợ. Đó là chuyện chưa từng thấy.

Temperance Thịnh Nộ ngạc nhiên khi nghe thấy đề nghị của Kindness Tráo Trở. Sau đó, hắn nhìn chằm chằm vào đội thám hiểm với vẻ ngạc nhiên. Không ngờ họ có thể khiến con rồng kiêu ngạo này phải rút lại lời nói của mình.

Trong khoảnh khắc tiếp theo, Tư lệnh thứ tư đứng dậy. Mặc dù hắn muốn chế giễu Kindness Tráo Trở vài câu, nhưng nhìn cô ta đang nghiêm túc như thế, hắn không ngu đến nỗi chọc vào ổ kiến lửa.

Chắc chắn là cô ta không yêu cầu Kỳ Lân giúp đỡ, để công việc trở nên dễ dàng hơn. Mà cô ta yêu cầu hắn tham gia để giảm nguy cơ rủi ro.

‘Đừng nói là…’

Kỳ Lân rùng mình. Điều này có nghĩa là, hai tư lệnh có thể thua cuộc. Dù nghe rất vô lý, nhưng chuyện này vẫn có thể xảy ra.

"Được rồi. Từ giờ trở đi, tôi sẽ giúp cô một tay."

Vậy là Temperance Thịnh Nộ tuyên bố trở lại trận chiến.

Khuôn mặt của các thành viên đội thám hiểm sững sờ. Cảm giác như họ vừa vất vả vượt qua một ngọn núi cao, rồi lại thấy trước mặt là ngọn núi khác cao hơn.

Nhưng mà, vẫn chưa hết. Kindness vẫn còn một phương pháp khác để tăng chiến lực.

"Bây giờ ta hiểu rồi."

Cô nhìn chằm chằm vào Seol Jihu với ánh mắt sâu thẳm và nói.

"Ta đã hiểu ý định của Nữ hoàng. Ta chưa bao giờ nhìn thấy một chòm sao như ngươi. Ngươi thực sự là một Ngôi sao quái đản."

Cô ta nói điều gì đó mà Seol không thể hiểu được.

"Nữ hoàng nói đúng. Tốt hơn hết là cứ để mặc ngươi ở một chỗ. Càng chạm vào ngươi thì càng phiền phức”.

“..”

Cô đưa hai tay xuống thắt lưng và nắm lấy kiếm của mình,. Hai thanh kiếm được bọc trong một cái vỏ lớn. Nhìn qua thì chúng chỉ là hai thanh kiếm bình thường, nhưng vừa xuất hiện, chúng đã nhỏ ra những giọt máu đỏ lòm.

Song kiếm trong tay cô ta, trông cực kỳ đáng ngại.

"Nhưng Nữ hoàng cũng nói là….một con cá hồi bơi ngược dòng, dù hung hăng đến mấy cũng không thể đảo dòng nước chảy”.

Tiếp theo, cô gọn gàng xoắn hai chân vào nhau trong không trung, rồi giương song kiếm lên.

 "Phải. Dù chòm sao của ngươi có phi thường đến mấy…”

Và cô ta giương kiếm lên thành hình chữ X.

"Cuối cùng, ngươi vẫn chỉ là một ngôi sao trong vũ trụ rộng lớn."

Cô dang rộng đôi cánh của mình và lẩm bẩm.

"Nhân danh Trời và Đất."

Cổ Long nhìn xuống Seol Jihu, đôi mắt bò sát của cô ta lóe sáng.

"Ta sẽ đặt mọi thứ vào trật tự, và ném ngôi sao bất trị này về cõi hư không!”

**


Mặt khác, tại Pháo đài Tigol, Liên bang đã ở trong một trận chiến đẫm máu, đến nỗi từ ’kinh khủng” cũng không đủ để miêu tả.

Sự lộn xộn bắt đầu ngay từ các bức tường thành. Vô số quái vật bay đang tung hoành trên bầu trời. Mặc dù các Thú nhân vừa chạy vừa vung những móng vuốt sắc nhọn của họ, và các Thổ Tiên cũng chiến đấu oanh liệt bằng cách ném mình vào giữa đám đông kẻ thù, họ vẫn bị áp đảo trước số lượng kẻ thù đông đảo.

Cho dù họ giết bao nhiêu quái vật đi chăng nữa, số lượng kẻ thù vẫn không giảm. Bầu trời và mặt đất vẫn đen kịt bóng ký sinh trùng.

“Aaaack!”

Một Thổ Tiên bị con Khủng long bay vồ lấy và kéo lên trời. Cô khóc lóc thảm thiết, nhưng con Khủng long bay đã thả cô xuống đất. Xương và nội tạng cô vỡ nát, còn cơ thể bầm dập của cô sớm trở thành thức ăn cho các ký sinh trùng đói khát. Thoáng chốc, chỗ cô ngã xuống chỉ còn lại một vũng máu và vài mảnh giáp vụn.

Cảnh tượng bên dưới thậm chí còn kinh dị nhiều.

Các xác chết được xếp chồng lên nhau, tạo thành một ngọn núi lớn. Lũ xác sống và ký sinh trùng đang bước lên ngọn núi này để trèo lên tường thành, như thủy triều dâng cao.

"Đằng kia!!"

"Chặn chúng lại! Chặn chúng lại mau!!”

Các Thiên Tiên điên cuồng bắn tên như mưa, nhưng thật vô ích khi đối mặt với số lượng quân thù áp đảo như vậy. Trên thực tế, họ cũng trở thành mục tiêu cho các tay bắn tỉa Evil Phantom, và cơ thể thủng lỗ chỗ của họ cũng rơi xuống, trở thành một phần của núi xác chết.

Trước tình hình nguy cấp, những người lính liên tục liên lạc với cấp trên để xin thêm tiếp viện.

“Lôi-Lôi Thạch đã sẵn sàng!”

Một viên Lôi Thạch đã ra lò. Các người lùn vừa chế tạo nó xong.

“…”

Gabriel cắn môi. Mặc dù đây là tin tốt, nhưng cô hoàn toàn biết rằng Lôi Thạch chỉ có tác dụng tức thời. Dù nó đủ sức quét sạch hàng vạn kẻ thù trong giây lát, nhưng mà, chẳng mấy chốc, Quái Ổ và các Ký sinh trùng Mẹ sẽ sản sinh ra những ký sinh trùng mới.

Khi Cây thế giới biến mất, Lôi Thạch là vũ khí duy nhất mà Liên bang có thể dùng để đối phó với các Tư lệnh. Chính vì thế, mất đi một Lôi Thạch là họ mất đi một quân bài chủ chốt.

 Liên bang cũng biết điều này và đó là lý do tại sao họ đã cố gắng hết sức để tiết kiệm Lôi Thạch. Nhưng mà…

 "…Chết tiệt."

Không còn cách nào khác. Tình hình đã chuyển biến xấu.

 Gabriel nghiến răng và hét lên.

“Kích nổ Lôi Thạch!”

Ngay sau khi mệnh lệnh vang lên, một tiếng nổ sấm sét nổ ra từ mọi hướng của pháo đài.

Những sinh vật màu đen lúc nhúc trên bầu trời bị xóa sạch, và màu xanh bắt đầu ló ra.

Những làn sóng kẻ thù bị đẩy dạt đi hàng ngàn mét.

Nhưng điều đó chỉ kéo dài một lúc.

Chẳng mấy chốc, những đội quân mới lại tràn vào như mưa đá.

Tuy nhiên, họ không có thời gian để tuyệt vọng.

“Thưa-Thưa ngài! Bức tường phía Tây!”

“Tháp canh phía đông đã sụp đổ! Xin hãy gửi quân tiếp viện càng sớm càng tốt!”

Yêu cầu tiếp viện đến từ mọi phía.

Gabriel không thể đổ lỗi cho họ. Sự thật phũ phàng là mọi nơi đều đang chuẩn bị sụp đổ.

Vấn đề là cô không có cách nào để giúp đỡ họ. Cô đã hết quân để chi viện và cũng hết cả Thạch Lôi  để kích nổ.

'Vậy là…'

Nhìn quanh bãi chiến trường đổ nát, nhìn quanh các đồng đội tàn tạ, cô cay đắng lác đầu. Mọi nỗ lực đã đến hồi kết.

‘Hết rồi. Hết cách rồi…’

 Nhìn chằm chằm vào bầu trời đen kịt một lần nữa, Gabriel nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Cuối cùng thì, ngày tàn của Pháo đài cũng đến.

‘Chúng ta có nên rút lui không?’

Một ý nghĩ lóe lên trong đầu cô. Gabriel hoàn toàn biết chuyện gì sẽ xảy ra với Thiên đường một khi họ từ bỏ Pháo đài Tigol. Nhưng đâu còn cách nào khác ?

Khoảnh khắc Gabriel mở mắt và nhìn về phía chân trời…

« ? »

Cô chớp mắt.

Đoàn quân xác sống đã ngừng tấn công. Các ký sinh trùng cũng đã dừng lại và đang xoay người nhìn đi đâu đó.

Chuyện gì đã xảy ra?

Khi Gabriel nhìn theo hướng đó, cô trở nên bàng hoàng.

Đó là lẽ đương nhiên.

Từ sườn núi xa xôi, những bóng người bắt đầu xuất hiện.

Ppooooooo

Khi âm thanh của một cái Tù Và lớn vang lên, chiến trường lập tức im lặng.

Trước khi cô chú ý, những cái bóng đã trải dài theo chiều ngang và lấp đầy toàn bộ sườn núi.

Ppoooooo

Âm thanh của Tù Và lại vang lên một lần nữa.

Khi Gabriel tỉnh cơn mê, cô nghe thấy tiếng bước chân chạy về phía mình một cách vội vàng.

“Tin khẩn cấp! Tin khẩn cấp!”

Một Thiên Tiên lao tới và phủ phục trước mặt Gabriel.

"Thông tin liên lạc…! Đường truyền liên lạc đã được kết nối lại!”

“Đường truyền thông tin đã được kết nối?”

Gabriel hỏi lại trong bàng hoàng.

"Đúng! Eva đã gửi quân tiếp viện!”

"Ở đâu cơ?"

Một Thú Nhân có bộ lông ướt đẫm máu, hỏi lại với vẻ hoài nghi. Đương nhiên, anh ta không tin điều đó, vì nhân loại đã nhắm mắt làm ngơ nhìn Thú Nhân Hợp Quốc bị đánh tơi tả, và nhân loại cũng luôn từ chối mọi yêu cầu hỗ trợ của Liên bang.

“Eva gửi quân tiếp viện? Không thể nào! Đừng có đùa!”

Khi Thú Nhân đó hỏi lại, nữ Thiên Tiên giơ cánh tay run rẩy của cô lên. Trên lòng bàn tay cô là một tinh thể giao tiếp đang phát sáng.

Những ánh mắt xung quanh đều tập trung trên quả cầu pha lê, cho thấy một đội kỵ binh đang đứng thành hàng thẳng tắp.

Đôi mắt Gabriel mở to. Cô không nhầm. Kẻ đứng đầu đoàn quân kia là một con người. Một người cưỡi ngựa, mái tóc hồng của cô ấy tung bay trong gió.

“Đúng… đúng là quân tiếp viên”.

Thú Nhân nọ câm lặng. Phao cứu sinh đã tới, đúng lúc họ đang đứng trên bờ vực tuyệt vọng.

“Không chỉ là Eva…”

Tiếng sụt sịt của Thiên Tiên đã phá vỡ sự im lặng.

“ Odor, Grazia, Caligo và Haramark đều gửi quân tiếp viện…”

Với đôi mắt đẫm lệ…

… Và đôi môi run rẩy.

“Ngoài ra, năm vương đô này này đã tiến hành Tổng động viên các chiến binh Trái đất. Ngay cả những Chấp chưởng giả cũng đến. Ba trong số họ đã đến!"

“Nhân loại đã gửi quân tiếp viện?!” – Các tướng lĩnh Thú Nhân nhìn nhau với vẻ hoài nghi”

Với giọng nói nghẹn ngào, cô lại lên tiếng.

“Nhân loại đã đáp lại đề nghị trợ giúp của Liên bang!”

Ánh sáng của hy vọng tưởng chừng vụt tắt, giờ lại le lói xuất hiện.

**

Cùng lúc ấy..

“Các người có thể tự sát đi được không?”

[?]

“Ý ta là đi chết đi. Nhanh lên."

Các tinh linh rơi vào tình trạng hỗn loạn trước những lời của Gà Nhép

[H-hả? Sao lại…?]

"Dừng lại!"

Khi một loạt câu hỏi sắp được đưa ra, Little Chick cao giọng.

“Ta nói rõ rồi mà! Ta không có thời gian để giải thích!”

[N-Nhưng!]

"Tại sao? Các ngươi bỗng nhiên lại sợ chết à?”

 [G-gì cơ!?]

Little Chick nói với giọng chế giễu:

“Lũ ngốc, chẳng lẽ các ngươi không biết tại sao chỉ có hai chúng ta đến đây à.”

[Là-là vì]

“Những người kia, đến để giúp các ngươi. Họ đang chiến đấu liều mạng vì Linh giới. Và giờ họ cần sinh mạng của các ngươi!”

 [...]

“Muốn ta giải thích cũng được thôi, nhưng ta càng nói lâu, thì nguy cơ thất bại càng cao”.

 Các tinh linh rơi vào im lặng trước sự đe dọa của Gà Nhép.

"Quyết định của các ngươi là gì?"

[Chúng tôi chỉ cần lao vào chiến đấu thôi hả?] - Một Tinh Linh cẩn thận hỏi.

"Đúng rồi. Đánh nhau. Chiến đấu cho tới giây phút cùng. Dù có chết cũng chết sao cho hữu ích. Quẫy mạnh vào, giãy dụa mạnh vào. Làm sao cho lũ Quái Ổ kia chỉ chú tâm vào các ngươi!”

 [Đó là tất cả những gì chúng tôi cần làm ư?]

"Thế là đủ rồi. Mà các ngươi cũng chỉ làm được thế thôi chứ mong chờ gì hơn! Nhanh lên nào!”

Khi Gà Nhép thúc giục, các Tinh linh quay lại.

Và như thế…

[Iyaaaaaaa!]
[Uwaaaaah!]

Hàng vạn tinh linh còn sót lại của Linh giới, bắt đầu lao về phía hồ.

Đương nhiên, Quái Ổ đã phản ứng. Chúng đã nhìn thấy các Tinh linh bay vào từ mọi hướng, và hàng trăm xúc tu nằm dưới mặt hồ lập tức bắn lên.

Marcel Ghionea theo dõi trận chiến tại hồ diễn ra với vẻ mặt cay đắng.

Đây không thể gọi là một trận chiến.

Các tinh linh đã bị tàn sát bởi các xúc tu và rơi xuống như ruồi. Dù anh ta nhìn kiểu gì đi nữa, đây cũng chỉ là một cuộc thảm sát.

“Này, anh Cung Thủ”.

Gà Nhép bất ngờ lên tiếng.

“Nghe nói kỹ năng bắn tỉa của anh rất xuất sắc. Chức nghiệp của anh là Cung thủ Thép, phải không?”

Nghe điều này, Marcel Ghionea giật mình. Cuối cùng anh đã nhận ra ý định của Gà Nhẹp.

“Tốt lắm. Sau đó, trước khi bắn tên, anh hãy buộc những thứ mà Chủ Hội giao cho anh vào mũi tên”.

“ Hạt giống và hạt cói?”

“Nếu tôi đoán đúng, các Linh Vương đang ở trong những tổ đó.”

Marcel Ghionea nao núng trong khi nghe phán đoán của con gà nhỏ.

"Tôi nghe mọi người nói rằng Ký sinh trùng đã tạo ra sinh vật đột biến bằng các ký sinh lên vật chủ còn sống, và ép vật chủ sinh sản. Rất có thể chúng đang thực hiện thí nghiệm tương tự ở Linh giới”.

Trong trường hợp đó, Ký sinh trùng sẽ tạo ra được những Tinh Linh Ký sinh.

"Không đời nào…"

Khuôn mặt Marcel Ghionea méo mó. Đó là một điều cực kỳ nguy hiểm. Phải ngăn chặn kế hoạch đó bằng mọi giá!

“ Nếu kế hoạch của chúng thành công, kết quả sẽ rất tệ. Nhưng có vẻ như chúng chưa thành công. Đây có thể là cơ hội của chúng ta”.

"Cơ hội?"

Marcel Ghionea hỏi khi anh buộc chặt hạt giống và hạt cói vào mũi tên của mình.

Gà nhỏ chỉ vào cái cây khô héo ở giữa hồ.

“ Vì cơ thể chính của Cây thế giới vẫn còn.”

“Ý cậu là Cây thế giới vẫn còn sống?

“Không, tôi không nói thế. Tôi nói là cơ thể vẫn còn”

“???”

 Con Gà nhanh chóng tiếp tục.

“Thế này nhé. Hãy tưởng tượng rằng có một người chết trước mặt anh, và anh có một lọ thuốc thần kỳ có thể hồi sinh người chết. Thế thì, tất cả những gì anh cần làm là cho thuốc vào xác chết.”

Marcel Ghionea cuối cùng cũng hiểu những gì Gà Nhép đang nói.

Nó muốn anh ta bắn một mũi tên gắn vào hạt giống và hạt cói, xuyên vào vào thân Cây thế giới.

Đó là một ý tưởng mới mẻ. Nhiều câu hỏi lóe lên trong đầu anh. Ngay cả khi Cây thế giới hồi sinh, chuyện gì sẽ xảy ra? Xung quanh toàn Quái Ổ mạnh mẽ thế cơ mà?

Nhưng đó không phải việc của anh.

“Tất cả những gì tôi phải làm là bắn tên?”

“Phải. Làm cho mũi tên cắm sâu vào thân cây”.

Những lời đó là đủ rồi.

Marcel Ghionea giương cung tên và nhắm bắn.

Nếu họ định làm thế, phải làm càng sớm càng tốt. Khi số lượng Tinh linh giảm dần, Quái Ổ sẽ phát hiện được ý định của họ.

Nhưng sự thật thì, đây là một nhiệm vụ gần như bất khả thi.


---

Dịch và biên tập bởi các thành viên nhà MSN


Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547


Like Fanpage để ủng hộ nhóm: https://www.facebook.com/Moonsnovel


Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.


---

Xin các bạn donate cho nhóm thông qua Fanpage Moonsnovel để hỗ trợ chúng mình! 



Chương 332

Chương 331

Chương 330

Chương 329

Chương 328

Chương 327

Chương 326

Chương 325

Chương 324

Chương 323 

Chương 322 

Chương 321

Chương 320

Chương 319

Chương 318

Chương 317

Chương 316

Chương 315

Chương 314

Chương 313

Chương 312

Chương 311 - Phần 2

Chương 311 - Phần 1

Chương 310

Chương 309

Chương 308

Chương 307

Chương 306

Chương 305

Chương 304

Chương 303 - Phần 2
Chương 303 - Phần 1

Chương 302

Chương 301 - Phần 2

Chương 301 - Phần 1

Chương 300



1 nhận xét:

Được tạo bởi Blogger.