Khát vọng trở về - Chương 320: Hố thông thế giới



Khu vực Hỗn nguyên được mô tả là cực kỳ nhiều rủi ro.

Tuy nhiên, thật may cho đoàn thám hiểm. Thành viên của đoàn đều là những người lính lão luyện trên Thiên đường, họ biết rõ cách đối phó với hiện tượng lạ lẫm này.

Theo cảnh báo của Oana, họ không nên tự hành động hành động và tập trung theo bước cô.

Ngoại trừ một người.

“Mm Mm ~ Mùi hương của cái chết ~”

Hoshino Urara vẫn đang phởn phơ đi bộ cho đến bây giờ, đột nhiên dang hai tay ra và hít một hơi thật sâu.

"Đúng là nó rồi. Đây là những gì tôi đã chờ đợi. Tôi thấy mình đang sống ~ Aigooo, cảm giác này thật tuyệt…!"

Không một tia sáng chiếu xuống nơi này, nhưng cách cô ấy nhìn lên bầu trời và đứng mê mẩn, dường như cô ấy đang đạt cực khoái.

Tất nhiên, đây là điều mà Seol Jihu không thể hiểu được dù chỉ một chút. Mùi hương của cái chết đang khiến cô cảm thấy mình đang sống? .
Nhưng Hoshino Urara thực sự trông giống như cô ấy rất hài lòng. Cô ấy là một người hay nói nhảm và như một đứa trẻ mắc chứng rối loạn tâm thần, nhưng khoảnh khắc cô ấy bước vào Thế giới tâm linh, cô ấy trở nên im lặng hơn khi so sánh.

“Cha tôi để lại cho tôi một lời khuyên cuối cùng trước khi qua đời.”

Audrey Basler thì thầm sau khi thấy Hoshino Urara cười điên dại như một kẻ vừa chơi đồ quá liều.

“ Thế giới của những kẻ điên vô cùng rộng lớn. Bây giờ tôi cuối cùng cũng hiểu ý của ông ấy.”

Seol Jihu gật đầu. Audrey Basler cũng là một kẻ điên loạn có tiếng, trước khi đến với Eva. Nhưng giờ đây, cô nghi ngờ chính bản thân mình, sau khi đến Valhalla và thấy những người phụ nữ ở đây.

“Tôi cũng không nghĩ có ngày tôi coi cô Basler là người bình thường.”

Seol Jihu bình tĩnh trả lời trước khi lấy ra một miếng thịt bò khô từ trong túi của mình và nhai rau ráu.

“Achoo!”

Seol hắt xì, cảm thấy một cơn ớn lạnh đột nhiên vuốt ve tâm hồn mình, nhưng cậu không dừng lại hay quay đầu lại. Thấy Seol Jihu đã chú ý đến lời cảnh báo của mình, Oana nở một nụ cười méo mó.

“Nó cũng muốn một miếng.”  - Cô thì thầm.

Mặt Seol Jihu cứng đờ.

“Có phải nó là thứ mà Chohong đã gặp không?”

"Đúng. Nó đang theo chúng ta.”

“Có phải nó đứng sau tôi không?”

“Không, ở bên cạnh. Nó vẫy tay với miếng thịt bò. Nó hẳn phải nhạy cảm với mùi máu.”

Đây có phải là lý do tại cậu ấy cảm thấy bồn chồn và khó chịu ?

“…”

Cậu không muốn ăn nữa. Sau khi lặng lẽ phun miếng thịt bò ra khỏi  miệng, Seol Jihu suy nghĩ kỹ trước khi lấy ra một miếng mới.

Cậu không đói và không thèm ăn, nhưng cậu vẫn cố ép nó xuống cổ họng. Vì năm giác quan của cậu trở nên mờ nhạt, cậu không thể tin bất cứ điều gì cậu cảm thấy.

Và bởi vì ngay cả cảm giác khát và đói cũng trở nên mờ nhạt, cậu uống và ăn mỗi khi nhận được tín hiệu mờ nhạt nhất từ cơ thể mình.

Nếu không, cậu có thể ngã xuống bất cứ lúc nào khi đang tiếp tục cuộc hành trình.

"Tôi cảm thấy tốt hơn rất nhiều rồi, có vẻ tôi đã quen với nơi này. Con người thực sự nhanh chóng thích nghi với hoàn cảnh."

Oana vui mừng tự đứng dậy trong khi siết chặt nắm đấm của mình. Seol Jihu khá mệt mỏi khi thấy cô gái vừa nói vừa nôn nửa.

"Đi nào. Có vẻ như chúng ta sắp đến đích.”

Seol Jihu không nhớ Oana nói điều này bao nhiêu lần, nhưng cậu không phàn nàn và đáp lại bằng một nụ cười.

Bao nhiêu thời gian đã trôi qua? Vào lúc Oana thay đổi hướng đi sáu lần và tiếp tục dẫn dắt nhóm đi lòng vòng, Seol Jihu cảm thấy cơ thể mình trở nên nặng nề như thể cậu ta bị ốm nặng.

Nhưng chính tại thời điểm này, Seol Jihu cảm thấy sự bồn chồn biết mất. Cậu lo rằng con quái vật bí ẩn đã chán và bỏ rơi cậu ta, nhưng không...

'Chuyện này là sao?’'

Khoảnh khắc cậu nghĩ vậy, sương mù chợt mờ nhạt dần. Tầm nhìn mơ hồ của cậu trở nên rõ hơn, và môi trường xung quanh sáng tỏ. Mặc dù nó vẫn còn hơi mờ, nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với trước đây.

Điều đầu tiên lọt vào tầm nhìn của cậu là một khu vực rộng lớn với những tảng đá rải rác thưa thớt.

Đó là một cảnh tượng kỳ lạ. Sương mù lấp đầy trời và đất đang bao vây khu vực như thể màn sương này là thứ bao trùm thế giới.

Và ở trung tâm của khu này mở là một con suối nhỏ.

"Nó đây rồi."

Oana dừng lại.

“Nơi này có vẻ an toàn. Tôi không thấy bất kỳ rạn nứt nào trong không gian ở đây.”

Cô ấy có vẻ rất hạnh phúc, đi về bên trái và bên phải và dừng lại với một cú nhảy nhẹ. Sau đó, cô chỉ vào trung tâm và nói.

“Oh. Ngoại trừ chỗ đó.”

Seol Jihu ngay lập tức bước vào khu vực mở.

'Hoh.'

Cậu lập tức cảm nhận được sự khác biệt khi anh cảm nhận được cảm giác vững chắc của mặt đất dưới chân mình.

Khu vực này dường như là mắt bão mà Kazuki nói.

Ngay sau đó, các thành viên của đội thám hiểm đã chạy đến trung tâm của bãi đất. Nó trông giống như một con suối khi họ nhìn thấy từ xa, nhưng khi kiểm tra kỹ hơn, họ nhận ra đó là một cái hố - một cái hố lớn không đáy rộng 2 mét.

Không có nước bên trong hố, chỉ có một làn khói mờ ảo, giống như tinh thần.

“Oooooong ~!”

Hoshino Urara hớn hở lên và ngồi xổm xuống trước cái hố. Mọi người khác đứng ở một khoảng cách tốt từ nó và cúi cổ để nhìn xuống.

Seol Jihu nuốt nước bọt khi thấy Hoshino Urara nắm lấy một nắm đất để ném xuống hố.

'Và đây là…'

‘Mùa xuân’ được đề cập bởi Seol Jihu và Eun Yuri trong tương lai.

(Note: Mùa xuân ở đây là cội nguồn, suối nguồn).

Nhìn ky, nó không có vẻ gì đặc biệt cả. Tuy nhiên, Seol Jihu không tin vào mắt mình ở nơi này. Mặc dù nó có thể trông giống như một cái hố đối với anh ta, nhưng có khả năng đó là một thứ khác trong thực tế.

"Này."

Philip Muller hẳn cũng nghĩ giống như vậy khi anh quay lại và hỏi Oana, người đang ngồi thoải mái và xoa bóp bắp chân.

“Cô thấy cái hố đó trông như thế nào?”

“Uun-“ - Oana nghiêng đầu - "Không gian?"

"Gì cơ?"
Nói chính xác hơn, có một cửa sổ thủy tinh bị nứt như ai đó đá một quả bóng đá vào nó, và xa hơn là không gian. Tôi thậm chí có thể nhìn thấy các ngôi sao, các hành tinh và khoảng không vô tận.

"…Không gian…"
Philip Muller xoa cằm và suy nghĩ.

"Cô đang làm gì đấy?"
Ngay lúc đó, Agnes lẩm bẩm với giọng khó chịu.

Hoshino Urara nắm lấy một tảng đá có kích thước bằng cơ thể cô và ném nó xuống hố.

Kế tiếp…

"Hở?"

"Ah?"

Philip Muller và Oana đồng thời kêu lên

“Sương mù lắng xuống?”

“Cửa sổ rộng ra một chút!”

Họ nói cùng một lúc.

Khi ánh mắt của mọi người đổ dồn vào Hoshino Urara, cô chớp mắt nhanh chóng và gãi đầu.

“À ừm, tôi chỉ tò mò xem nó sâu đến đâu thôi”

Agnes nhíu mày.
“Hãy im lặng và quay trở lại đây.”

“Arigato ~”
Hoshino Urara nhanh chóng quay lại.

Sự rạn nứt dường như đã nhỏ hơn
Oana bị bất ngờ, nhưng Philip Muller đã phản ứng hơi khác.

"Có thể nào…"
Anh lẩm bẩm với giọng nghiêm túc như thể có gì đó trong đầu.

"Tôi hiểu rồi. Phỏng đoán của tôi có thể đúng. Vụ va chạm đã tạo ra một sự sụp đổ nội bộ. Nó không mở rộng ra vì hiện tượng phục hồi đã diễn ra ngay lập tức.”

“Oi, Qúy ngài Pháp sư, anh có thể ngừng nói chuyện với chính mình và cho chúng tôi một lời giải thích không?”

Nghe giọng nói bất mãn của Chohong, Philip Muller gật đầu đồng ý.
“Chắc cô đã nghe nói về các quy luật vật lý”.

“…?”

“Trong một hệ cô lập, năng lượng không thể được tạo ra và cũng không tự nhiên mất đi, nó chỉ chuyển hóa từ dạng này sang dạng khác. Và định luật thứ hai nói rằng entropy của vũ trụ luôn tăng. Vì vậy, nếu bạn cho rằng một hệ cô lập tùy ý có 2n nguyên tử, thì entropy sẽ tăng theo hướng…”

Philip Muller dừng lời giải thích giữa chừng và tỏ vẻ bối rối. Hầu hết các thành viên của Valhalla, bao gồm cả Chohong, cũng đang nhìn anh ta với khuôn mặt choáng váng.

”Được rồi, giả sử tôi bị trầy xước ở cánh tay.”

Cuối cùng, Philip Muller gõ nhẹ vào cánh tay và thay đổi cách nói chuyện.

“Chuyện gì sẽ xảy ra nếu bạn để lại chấn thương? Cơ thể sẽ làm gì?”

“Bạn sẽ nhận được một cái vảy.”

Phi Sora trả lời.

"Đúng. Và lý do chúng ta bị bong vảy là để chống nhiễm trùng, bụi và các mảnh vụn khác. Vì vậy, lý do khiến sương mù lắng xuống, hay đúng hơn, lý do lỗ nứt bị thu hẹp, cũng vì một trường hợp tương tự.”

Philip Muller hắng giọng.

“Đối với Trung địa, cái hố đó giống như một vết thương. Những gì chúng ta đang cố gắng làm là vượt qua hố, vì vậy thế giới đang coi chúng ta là những mảnh vỡ và cố gắng lấp cái hố lại. Bạn có thể coi đây như một quá trình tự phục hồi.”

“Như vậy nghĩa là sao?” -  Hugo hét toáng lên - “Tôi không hiểu bất cứ điều gì anh đang nói.”

Chohong cũng nhún vai và lắc đầu.

Philip Muller cau có.

“Chết tiệt thật. Nếu anh không thể hiểu ngay cả lời giải thích ngu ngốc đó, thì hãy đổ lỗi cho bộ não của chính mình. Tôi đã cố hết sức để cô đọng những vấn đề nằm trong một bài nghiên cứu dài 20 trang thành một vài câu. Vậy mà cái đầu anh vẫn không hiểu nổi là sao???”

“Anh đang nói rằng số người có thể vào cái hố đó là một con số hạn chế, phải không?”

Khi Seol Jihu cất tiếng hỏi, Philip Muller thở phào nhẹ nhõm.
Phải, có thể nói nó hiện tại số người đang bị giới hạn”.
“Anh nói ‘hiện tại’ nghĩa là sao…”

“Chà, cậu không thể đánh đồng chính xác Hiện tượng Astral với quá trình tự phục hồi của cơ thể. Không ai biết liệu cái hố đó sẽ đóng lại lúc nào, phục hồi kích thước ban đầu hay lớn hơn. Tôi còn rất nhiều câu hỏi chưa được trả lời.”

Philip Muller nói nhanh, sau đó tháo kính ra để lau chúng.

“Dù sao đi nữa, điều tôi có thể nói chắc chắn ngay bây giờ là có một cơ hội tốt để chúng ta có thể vào Linh giới thông qua cái hố đó. Nhưng mà không phải ai trong chúng ta cũng có thể vào.”

“Và nếu chúng ta đi, chúng ta nên đi càng sớm càng tốt” - Agnes thêm vào.

"Đúng vậy" - Seol Jihu vội vã đồng ý.

Mặc dù mọi người đều mệt mỏi từ cuộc hành trình và xứng đáng được nghỉ ngơi chu đáo, nhưng đây không phải là chỗ để nghỉ ngơi.

Chỉ đứng yên một chỗ thôi, tâm trí họ cũng rối loạn và sức chịu đựng của họ cũng bị rút cạn liên tục.

Mặc dù mọi thứ đã khá hơn một chút so với ban nãy, nhưng các giác quan của họ đã không hoàn toàn trở lại bình thường.

"Sau đó-"
Trước khi nói, Seol Jihu liếc nhìn Baek Haeju, tự hỏi liệu cô ấy có rút lui không. Tuy nhiên, cô đang lặng lẽ nhìn xuống hố.

'Ngay cả một tảng đá nặng cũng chỉ làm giảm sự rạn nứt một chút. Nếu mọi người đều có thể vào trong thì tốt.'

Cùng lúc đó, Seol Jihu chuẩn bị đưa ra mệnh lệnh thì đột nhiên thay đổi ý định. Nghĩ kỹ thì, không ai bắt họ phải vào từng người một.

“Chúng ta sẽ nhảy vào cùng một lúc.” - Seol lên tiếng - “Nếu từng người bước vào, rất có thế cái hố sẽ dịch chuyển chúng ta đến các địa điểm khác nhau của Linh giới.”

“Tôi hiểu những gì cậu nói, nhưng sao không chia làm hai đội ? Nhỡ đâu cái hố không thể chấp nhận tất cả mọi người, và chúng ta sẽ không biết điều gì xảy ra với những người bị bỏ rơi.”

Philip Muller đưa ra ý kiến của mình.

Đồng ý với anh ta, Seol Jihu lập tức chọn ra tám người.

Ngoại trừ bản thân, cậu ta chọn ra các Chiến binh và Cung thủ cấp cao và sau đó bao gồm cả các Linh mục.

Đội đầu tiên buộc một sợi dây vào cổ tay của họ để kết nối mọi người lại với nhau và sau đó đứng quanh cái hố.

Tại thời điểm này, hai người rõ ràng đã bị loại khỏi cuộc thám hiểm.
"Cảm ơn bạn."

Trước khi lên đường, Seol Jihu liếc lại và cảm ơn anh chị em Halep. Seol chỉ yêu cầu họ hướng dẫn đường đi. Sẽ là quá nhiều nếu anh ta yêu cầu họ tham gia nhiệm vụ giải cứu Vương quốc Linh hồn.

"Chúc 2 người quay về an toàn. Tôi sẽ cho Kim Hannah biết trước khi đến đó, để hai người có thể đi thẳng đến Eva.”

Oana không nói gì cả. Cô chỉ nhìn cậu với một nụ cười kỳ dị.

Seol Jihu nhìn lại cái hố.

Cuối cùng, cậu đã đến được đây.

'Không!
'

Đây mới chỉ là vạch xuất phát thôi. Seol Jihu tự nhủ.

“Euu Euu, tôi muốn đi tè…”

Đứng trước cái hố khổng lồ, chắc hẳn đã khiến cô lo lắng khi Maria khoanh chân và thút thít.

Đó không chỉ có cô. Các thành viên của đội đầu tiên đều có vẻ lo lắng rõ ràng.

“Hãy chuẩn bị sẵn sàng, mọi người.”

Seol Jihu siết chặt tay trái và phải - trong tay cậu là bàn tay của Seo Yuhui và Baek Haeju. Cậu nói lớn.

"Năm bốn ba hai một…."

Cậu bắt đầu đếm, nhìn chằm chằm vào cái hố. Cuối cùng, khi Seol đếm đến số 0, các thành viên của đội đã nhảy vào trong.

“Uryaryarya!”
Một người cố đè nén nỗi sợ hãi và nhảy xuống.

“ Valhalla!”
Một người khác nhảy vào với một tiếng hét dũng cảm.

“Seol Jihu, thằng chó đẻ!”
Một linh mục ném mình vào hố, như một thiếu nữ bị lừa gạt đang nhảy cầu tự tử.

“Eeeh? Chờ đã, waaaait!”
Và một người khác rơi xuống hố như thể bị kéo vào.

TÕM!

Trong khoảnh khắc tiếp theo, Seol Jihu cảm thấy mình rơi xuống nước. Ban nãy khi cậu kiểm tra hố, trong đó chỉ có khói, nhưng một thứ gì đó nặng nề không thể tả được đang đè xuống cậu ta.

Nhưng điều đó chỉ kéo dài một lúc. Chẳng mấy chốc, một cảm giác kỳ quái chi phối cậu, như thể toàn tân cậu bị kéo giãn ra.

Seol Jihu nhắm mắt lại, cố chịu đựng nỗi đau này.

Và trong lòng, cậu thành tâm cầu nguyện.
Rằng khi cậu mở mắt ra, cậu sẽ ở Linh giới.

*

Một đội quân đã đến Eva.
Đó là một đội quân lớn, bao gồm các lực lượng từ bốn thành phố, do Teresa lãnh đạo.

Khi Teresa đến thăm Cung điện Hoàng gia Eva để tiếp nhận quyền chỉ huy quân đội của Eva, cô đã gặp tin tức đáng ngạc nhiên từ quan Phụ Chính của hoàng gia.

“Charlotte đã rời đi?”
“Vâng, bệ hạ đã rời khỏi khu vực biên giới với một Pháp sư đến từ Haramark ngày hôm qua, cùng một trăm binh sĩ.”

"Gì? Tại sao cô ấy…”

“Bệ hạ nói rằng có một số việc phải làm. Ngài ấy yêu cầu tôi nói với công chúa rằng ngài ấy xin lỗi vì không thể cô; và ngài ấy sẽ gặp công chúa tại Pháo đài Tigol.”
Teresa nhìn Sorg Kühne như đang, hỏi liệu Charlotte Aria có mất trí không. Tuy nhiên, khi nhìn thấy khuôn mặt của Sorg Kühne, cô gật đầu xác nhận.

Cô biết Sorg Kühne cũng nghiêm khắc và cẩn thận như cô. Trừ khi ông ta cũng mất trí, chắc chắn ông sẽ không để một đứa trẻ ngáo ngơ chạy ra ngoài.

'Vì vậy nghĩa là...'

Teresa đã rất ngạc nhiên trong nhiều lần khi trên đường đến đây.

Ngoài Haramark và Odor, các Hoàng gia khác cũng gửi quân tiếp viện, nhưng chỉ là một nhúm quân.

Số lượng quân lính đó chỉ đủ để các Hoàng gia giữ thể diện. Phần lớn quân lực của họ vẫn án ngữ trong thành đô. Tuy nhiên, Teresa phải chấp nhận vì những Chấp chưởng giả ở hai thành đô đó đã ra trận.

Tuy nhiên, Eva thì khác. Kể cả về kích cỡ của quân đội hay chất lượng của những người Trái đất, cô đã xoay sở để tập hợp một lực lượng ngang tầm với Haramark.

Teresa dự kiến đây sẽ tiếp quản quyền binh từ quan Phụ Chính nhưng dường như không phải vậy. Sorg Kühne tiết lộ rằng Charlotte Aria đã tự mình xử lý mọi việc, thậm chí còn giành quyền kiểm soát các cổng dịch chuyển ở đền thờ.

“Ngay cả tôi cũng gặp khó khăn khi cố gắng ra lệnh cho những người Trái đất… Chà, thật khó tin. Chuyện gì đã xảy ra?"

“Khi trời nổi bão tố, thì sấm sét cũng thét 
gầm.” -  Sorg Kühne trả lời mơ hồ với một nụ cười đầy ẩn ý.

Teresa không thể che giấu sự ngạc nhiên của mình.
"Tôi hiểu rồi. Vị vua quá cố sẽ tự hào lắm.”

“Kẻ bề tôi này cũng nghĩ vậy”.

"Dù sao thì cũng cám ơn ông. Có phải đội trưởng của tiểu đoàn kị binh đang đợi bên ngoài không?”

“Là anh ta, nhưng ông có định rời đi ngay không?”

“Sẽ thật tuyệt nếu chúng ta có thể nghỉ ngơi, nhưng thật không may, tình huống này đòi hỏi sự vội vàng.”

Khi Teresa đang quay lại, cô dừng lại và đút tay vào túi. Khi cô rút tay ra, một viên pha lê giao tiếp nằm trong tay cô.

“Ông Kühne, lần cuối ông liên lạc với Liên bang là khi nào?”

“Chúng tôi vẫn liên lạc trong vài ngày qua”.

“Tôi đã mất liên lạc với họ bốn giờ trước. Tôi đã gọi lại cho liên tục, nhưng họ không nhận cuộc gọi”.

Nét mặt của Sorg Kühne cứng đờ lại.

Việc liên lạc với Liên đoàn bị cắt đứt hoàn toàn? Điều đó có nghĩa là...

Ký sinh trùng đã đến nơi.

“Đây là lý do tại sao chúng ta cần phải nhanh lên.”
Teresa thở dài.

Sorg Kühne không biết phải nói gì.

“…Tôi chúc cô quay về bình yên.”

Tất cả những gì ông có thể làm là cầu nguyện cho sự trở lại an toàn của cô.

“Bình an ư? Mất một hoặc hai phần cơ thể cũng được, miễn là tôi còn sống”  - Teresa cười khúc khích trước khi nói lời từ biệt và nhanh chóng rời khỏi cung điện.

Ba mươi, bốn mươi phút sau, các lực lượng đồng minh của năm vương quốc, dẫn đầu bởi một đội kỵ binh mười ngàn người, đã diễu hành ra khỏi cổng phía nam của Eva.

Đến pháo đài Tigol - nơi một trận chiến khốc liệt có thể đã diễn ra.

10 nhận xét:

Được tạo bởi Blogger.