Khát vọng trở về - Chương 399: Kế hoạch mới của Seol Jihu


"Sinyong vẫn không lên tiếng ư??"

“Không, không có gì đáng báo cáo cả. Tôi nghe nói rằng họ đang điều tra vụ việc, nhưng đó chỉ là chiêu bài câu giờ mà thôi".

“Tôi không hiểu. Các đối tác đều đã quay lưng lại với họ. Sinyoung thực sự nghĩ rằng họ có thể lờ đi như không có chuyện gì xảy ra ư? "

“À... Họ nghĩ rằng họ là một con bạch tuộc. Hy sinh một vài chi cũng không sao. Miễn là đầu còn sống, họ có thể tái sinh. Đại loại là thế đó".

"Thật ư!?"

'Sự tự tin đó sẽ tồn tại được bao lâu?' - Seol Jihu tự lẩm bẩm và mở ngăn bàn của mình - 'Họ không nhận ra rằng tình hình càng lúc càng tệ hay sao?''

Đột nhiên, đôi bàn tay của Seol Jihu dừng lại và cậu ấy chớp mắt bối rối.

Kim Hannah đang e thẹn nhìn cậu. Đôi mắt cô long lanh như một thiếu nữ đang yêu.

Nghĩ lại thì, cô ấy bắt đầu nhìn Seol như thế, kể từ khi cậu bắt đầu khiêu khích Sinyoung.

"Cô đang vui à?"

"Tại sao cậu lại hỏi thế?"

"Hôm nay trông cô cười tươi lắm".

“Đừng làm tôi đỏ mặt chứ. Chỉ là do lớp trang điểm thôi, hihi." - Kim Hannah ôm mặt và giả bộ thở dài.

Thật ra thi, mấy hôm nay, ai cũng khen cô ấy xinh đẹp.

Thậm chí còn có tin đồn rằng cô đang yêu.

“Cậu có nhớ khi cậu chiêu mộ tôi, chúng ta đã hứa gì với nhau không? Cụ thể là lời hứa thứ hai".

Câu hỏi của Kim Hannah khá đột ngột, nhưng Seol Jihu ngay lập tức nhớ lại sự việc.

[Trở nên vĩ đại.]

[Tôi muốn nói rằng, cậu hãy phát triển tổ chức của mình trở nên vĩ đại. Đến mức cậu có thể coi thường Sinyoung.]

Nhiều năm đã trôi qua và Seol Jihu đã giữ lời hứa của mình.

Hiện tại, Valhalla chắc chắn mạnh hơn Sinyoung. Thậm chí Seol còn đang gây áp lực lớn cho Tập đoàn đình đám này.

Sinyoung, tổ chức đã tống cổ cô ấy ra ngoài.

Yun Seohui, người đã chế nhạo cô ấy.

Jung Minjong, người đã chuyển cô sang đội Chiến đấu.

Lúc này họ đang đang cảm thấy thế nào? Kim Hannah không thể kìm được sự sung sướng khi nghĩ đến chuyện đó.

Niềm vui của cô ấy mãnh liệt đến mức, có lần, cô ấy thậm chí còn nhảy nhót trong nhà tắm.

Cô ấy đã ăn uống điều độ hơn, tập thể dục thường xuyên hơn. Cô sinh hoạt điều độ và ngủ ngoan ngoãn như một đứa trẻ

Cô cảm thấy tràn đầy năng lượng hơn bao giờ hết.

Đương nhiên, điều đó khiến cô ấy trông quyến rũ hơn. Làn da của cô cũng mềm mại và mịn màng hơn. Đó là những tác động của việc sống điều độ.

“Ôi trời! Tôi mong chờ đến lúc Sinyoung phải tới quỳ gối xin chúng ta tha thứ. Ah~ tới lúc đó, cậu sẽ cho tôi đi cùng chứ?" - Kim Hannah vừa ôm mặt e thẹn, vùa hỏi.

"Tất nhiên, cô sẽ đi cùng tôi." - Seol Jihu khẽ mỉm cười.

"Cảm ơn anh... à quên, bố Jinah"

Một nụ cười rạng rỡ nở trên khuôn mặt của Kim Hannah.

“Khi cậu nói rằng cậu muốn xây dựng một tổ chức, tôi không ngờ ngày này sẽ đến…. Tôi rất vui vì đã đồng hành cùng cậu. Đó là một trong những quyết định đúng đắn nhất của cuộc đời tôi ”.

Nhìn Kim Hannah cười rạng rỡ, Seol khẽ mỉm cười.

Cậu nhớ lại lúc mình nhìn thấy cô qua Cửu Nhãn.

Cảnh tượng Kim Hannah hóa thành succubus, cười ha hả khi nhìn xuống đống tro tàn của Scheherazade, vẫn lởn vởn trong đầu cậu.

Kim Hannah của viễn cảnh đó và Kim Hannah hiện tại, vẫn mang mối thù hận giống nhau. Nhưng quá trình và kết quả lại hoàn toàn khác nhau.

Pháo đài Tigol được bảo vệ, Scheherazade đang phát triển mạnh mẽ, và— quan trọng nhất — Kim Hannah vẫn là một con người.

Một nụ cười khoan khoái nở trên môi Seol Jihu.

Bề ngoài, cậu  tỏ ra bình tĩnh, nhưng thật ra cậu cũng hơi lo lắng.

Cậu sợ mình quá độc đoán. Cậu sợ mình vô tình làm tổn thương người vô tội.

Nhưng lời nói của Kim Hannah đã cho cậu dũng khí để tiếp tục cố gắng.

Dù tương lai có ra sao, thì vẫn khá hơn viễn cảnh thê thảm trong Tầm nhìn Tương lai.

"Vậy, tiếp theo cậu sẽ làm gì?"

Kim Hannah hỏi với vẻ tò mò.

Hiện tại, Sinyoung đã dồn vào một góc, nhưng Valhalla cũng đã sử dụng hết tài nguyên của mình. Cô không thể đoán được kế hoạch tiếp theo của Seol Jihu.

Nhưng sau đó cô nhớ lại lời của cậu. Seol nói rằng nếu Sinyoung cố gắng dập lửa, cậu sẽ đổ cả thùng dầu vào đám cháy.

Và khoảnh khắc đó cuối cùng đã đến.

"Cô háo hức quá nhỉ."

Với một nụ cười tươi tắn, Seol Jihu bắt đầu lục lọi ngăn kéo bàn của mình.

“Tôi tưởng cô đã biết rồi. Tôi quên nói với cô ư?"

"Ah."

Kim Hannah sực nhớ ra, thế rồi cô lại tò mò nghiêng đầu. Cô không hiểu điều đó có liên quan gì đến tình hình hiện tại.

Sau chiến thắng ở Pháo đài Tigol, Gabriel đã mời Seol Jihu đến một cuộc họp, gặp gỡ các Thủ lĩnh của Liên bang. Ở đó, họ đã đưa ra một đề xuất thú vị.

Nhưng đề xuất ấy chưa  thể thực hiện ngay được vì quy mô quá lớn.

Gần một năm đã trôi qua. Seol đã cố gắng để trở nên mạnh mẽ hơn. Phần việc còn lại, cậu giao cho một đồng minh đáng tin cậy.

Việc chuẩn bị đã xong. Giờ là lúc để bắt đầu kế hoạch lớn.

"Alo"

Seol Jihu lấy ra một viên pha lê giao tiếp và đặt tay lên đó.

*


Sau cuộc gọi, Seol Jihu đã đến Cung điện Hoàng gia Eva để kiểm tra tiến độ của kế hoạch.

“Mm…. Kế hoạch đó…. ”

Quan Phụ Chính Sorg Kühne gãi đầu.

“Công tác chuẩn bị gần như đã hoàn tất. Chúng tôi đã chuẩn bị một khu đất đủ rộng và phối hợp với Thương hội Dongchun để tích trữ nguồn cung cấp. Sau những gì đã diễn ra, tôi cũng tin là cư dân sẽ không từ chối. Tuy nhiên…."

Xem xét giọng điệu của ông, dường như có vấn đề nào đó đang cản trở kế hoạch.

"Có phải là tiền không?"

Seol đặt ngón trỏ lên ngón cái của mình để tạo thành hình một đồng xu.

"…Đúng vậy" - Sorg Kühne thừa nhận với một nụ cười cay đắng.

"Ngài nên nói với tôi sớm hơn."
"Tôi xin lỗi. Kế hoạch này là vì lợi ích của Eva, vì vậy tôi muốn thực hiện nó mà không cần dựa vào bất kỳ lực lượng bên ngoài nào ”.

Sorg Kühne nói vậy thôi, nhưng thật ra thì ông không muốn đặt thêm gánh nặng lên vai Seol Jihu. Cậu đã quá bận rộn rồi.

Seol Jihu đã nhìn thấu tâm tư của ông và tự tin tuyên bố.

"Đừng lo lắng về điều đó. Tiền không phải là vấn đề gì cả."

Sorg Kühne chớp mắt ngạc nhiên.

*


Sau khi trở về Valhalla, Seol Jihu chuẩn bị hành lý ngay lập tức.

"Flone!"

"Hmm?"

"Chúng ta đi hưởng tuần trăng mật nhes?"

"…Tuần trăng mật?"

Flone nghiêng đầu bối rối.

"Em có thể theo anh đi bất kỳ đâu, nhưng tuần trăng mật thì hơi…. Em có chồng rồi, anh nhớ không? Mặc dù em đã trở thành góa phụ ngay sau đám cưới." - Flone đặt tay lên eo và khịt mũi.

Seol Jihu mỉm cười, đặt tay lên vai Flone và hỏi.

“Cô không thấy mình hơi lỗi thời rồi sao?"

"Lỗi thời? Lỗi thời gì cơ? Anh đang nghi ngờ sự chung thủy của em ư?"

“Được rồi, vậy để tôi hỏi một câu nhé. Cô thích ai hơn, chồng cô hay tôi? ”

[Huh? Đ-Đó là….]

Flone có vẻ rung động trước câu hỏi của Seol Jihu.

“Sao, cô vừa nói gì nào? Tôi chẳng nghe thấy gì cả, nói to lên. Hay là cô không muốn đi?"

[Không, em muốn đi! Em thích anh hơn!]

Flone cười khúc khích, vòng tay ôm lấy Seol Jihu.

[Uhuhuhu. Ngoại tình vui hơn em tưởng. Vậy, chúng ta sẽ đi đâu?]

“Trước hết hãy đi thu thập khối tài sản thừa kế của nhà Rothschear. Có được không? Tôi cần các món thừa kế để làm một chuyện..."

"Đương nhiên rồi, anh còn phải hỏi nữa sao?"

Flone gật đầu đồng ý, rồi đột nhiên phá lên cười.

"Ahahaha! Lẽ ra nhà chồng em sẽ được thừa kế số tài sản đó. Vậy mà giờ em đang trao chúng cho nhân tình của em. Nếu nhà chồng em biết, chắc họ sẽ cay cú lắm!"

Flone cười ha hả. Có vẻ cô ấy đang hạnh phúc vì có thể trả thù nhà chồng.

"Vui quá. Chúng ta đi được chưa, tình yêu của em?"

Flone cười lớn và ôm lấy Seol Jihu.

Mặt Seol Jihu đờ ra. Cậu chỉ nói đùa, nhưng dường như Flone rất nhập tâm vào trò đùa này.

Dường như cậu vừa tự đào hố chôn mình thì phải.

Seo khịt mũi, rồi thông báo với các đồng đội rằng cậu sẽ đi 10 ngày.

Thế rồi cậu và Flone ra đi.

Tài sản thừa kế của Rothschear được chôn cất trong tổng cộng năm khu vực khác nhau.

Kho vàng nằm trong lãnh thổ Ký sinh trùng, nhưng vẫn sát biên giới.

Nơi đó cũng gần lãnh thổ của con người giống như như Hiến Tế lâu, và Seol Jihu giờ đã mạnh hơn trước rất nhiều. Vì vậy, cậu nghĩ mình nên liều một chút.

Tất nhiên, nếu Trùng Hậu hoặc các Tư lệnh xuất hiện, họ sẽ gặp rắc rối lớn. Tuy nhiên….

'Chắc không sao đâu. Mình có tin tức từ gián điệp rồi mà, hehe.'


Theo lời Tổng giám mục, Sung Shihyun kể rằng Trùng hậu và các Tư lệnh sẽ mất thêm ba đến bốn tháng để hồi phục hoàn toàn.

Không ngờ những kẻ phản bội cũng có lúc đem lại lợi ích.

Seol Jihu đi xe ngựa đến Grazia, nằm ở cực bắc của lãnh thổ loài người, và nhờ Flone đưa qua biển.

Cậu tin rằng mình sẽ kiếm được một số vàng lớn. Dù sao, Kho tàng của gia tộc Rothschear chưa bao giờ làm cậu thất vọng.

Kho báu được chôn trong một hang động gần bờ biển.

Vì vùng biển rất lớn và có nhiều hang động, nên việc tìm kiếm hơi mất công. Nhưng sau đó, những công việc còn lại khá dễ dàng.

Không giống như chuyến thám hiểm đền Mộng Ảo hay Hiến Tế Lâu, Seol không gặp khó khăn nào cả.

Gia tộc Rothschear, một trong Tứ đại gia tộc của Để chế, đã không phụ lòng mong đợi của Seol Jihu.

Đúng hơn, kho tàng đã vượt quá sức tưởng tượng của cậu.

Ngay khi bước qua cánh cổng đá, Seol đã há hốc mồm vì sốc.

Căn phòng rộng khoảng 330m2 chứa đầy những chiếc rương cũ kỹ.

Mỗi chiếc rương đều được chạm khắc với gia huy của Rothschear và lớn bằng cơ thể của một người trưởng thành. Chúng đều bị khóa cẩn thận, nhưng lúc này thì khóa nào chịu được sức mạnh của Seol Jihu?

Khi ánh sáng chói lọi tỏa ra, Seol Jihu cảm thấy chóng mặt.

Những thỏi vàng được chế tác tinh xảo được chất đầy trong chiếc rương.

Một số rương khác chứa đầy đồ trang sức quý giá, trong khi những chiếc rương khác chứa đầy cổ vật sang trọng, tất cả đều được xếp gọn gàng và ngăn nắp

"Anh nghĩ sao? Tuyệt lắm đúng không?"

Flone nhìn vẻ sửng sốt của Seol Jihu và hả hê.

Nhưng ngay sau đó...

Khuôn mặt cô ấy xị ra và cô ấy nói với một giọng đáng thương.

"Lấy chúng đi. Anh cứ lấy hết đi".

“…”

"Anh đã chiếm lấy cơ thể và trái tim tôi. Danh tiết của tôi đã bị vấy bẩn...Vậy thì tiền có ý nghĩa gì nữa? Anh cứ lấy hết đi".

Mặt Seol đần thối ra.

Từ hôm đó đến nay, Flone đã chìm trong cuốn tiểu thuyết của riêng mình. Rằng cô là một thiếu phụ trong gia đình danh giá, và Seol Jihu là kẻ vô lại đã chiếm đoạt cô bằng vũ lực.

Nhưng giờ không phải là lúc phản đối. Seol Jihu lắc đầu.

 “Đừng nói luyên thuyên nữa. Chúng ta đi nào, không nên ở đây lâu".

"Chắc chắn rồi, nhưng anh định di chuyển chúng như thế nào? Ở đây chỉ có hai ta."

Cô ấy nói đúng. Kho tàng quá lớn, họ không thể nhét vào những chiếc túi mở rộng không gian, cũng không thể vác về.

Tuy nhiên, Seol Jihu cười toe toét.

"Tôi đã chuẩn bị rồi."

Seol Jihu vẫy tay khe khẽ, thế rồi không khí tách ra làm đôi và từ vết nứt hình thành một lỗ đen nho nhỏ.

"Wow! Đây là gì vậy?"

“Đó là một trong những đặc quyền của Unique Ranker."

Thật vật, khi Seol lên Cấp 7, cậu ấy quá bận rộn với việc huấn luyện và thử thách đến nỗi quên mất những đặc quyền của mình.

Kho đồ là một đặc quyền như thế.

Seo Yuhui đã dùng Kho đồ để cất các món vật phẩm quý giá, ví dụ như Kỷ vật của Morai hay Tinh hoa Soma. Khi nhớ đến cảnh Seo Yuhui lấy Kỷ vật của Morai ra khỏi Kho đồ, Seol Jihu vội vã đến đền thờ Gula và dùng điểm Cống hiến để đổi lấy Kho đồ của mình.

Seol Jihu xắn tay áo lên.

“Chỉ cần ném những cái rương vào cái lỗ đó. Flone, cô sẽ giúp tôi chứ? ”

"Đương nhiên! Tôi là một tiểu thư danh giá, nhưng anh đã làm tôi vấy bẩn! Giờ thì tôi chẳng ngại gì nữa!"

“… Flone?”

"Ahahaha! Tại anh bày trò trước đấy chứ!"

Cả hai vừa thu dọn kho tàng, vừa cười nói vui vẻ.

*


“…”

Sorg Kühne chưa bao giờ kinh ngạc đến mức này.

Ông bàng hoàng đến nỗi không nói nên lời.

Khi ông dẫn Seol đến một căn phòng trống...

"Nhìn nhé. Vàng ơi, mở ra. ”

Seol Jihu lấy ra một cái rương từ Kho đồ, và mở ra. Vàng thỏi đổ xuống ào ạt.

"Ngọc ơi! Mở ra!"

Với tiếng cười khúc khích, một hồn ma xinh đẹp dốc một cái rương và những viên ngọc lấp lánh đổ xuống như thác nước.

"Không…"

Sorg Kühne há hốc miệng….

"…Thể tin được."

Sau khi lấp đầy bốn căn phòng, Seol mới dừng lại.

"Như thế này đủ chưa?"

Seol Jihu vừa phủi tay vừa hỏi.

Khi nhìn lại những căn phòng đầy ắp vàng bạc châu báu, viên quan Phụ Chính chớp mắt bàng hoàng.

“À, đây là tài sản thừa kế của nhà Rothschear.”

“Rothschear? Ý cậu là...  Ngọn giáo của Đế chế…! ”

"Chuẩn luôn!" - Flone gật gù và khoanh tay.

Sorg Kühne đưa hai tay ôm mặt.

"Chuyện gì vậy?"

"…Không có gì cả. Mọi chuyện nằm ngoài sự hiểu biết của tôi".

Ông lắc đầu lia lịa, rồi lắp bắp.


“Tôi-tôi không cần nhiều đến vậy. Đây là phần thưởng của một chuyến thám hiểm và Chủ hội Seol cũng nên..."
Nhưng Seol Jihu đã lắc đầu và ngắt lời ông.
“… Cậu... cậu không cần chúng ư?"

"Ai chẳng có lòng tham. Nhưng tôi đã có đủ rồi. Trong kho của tôi vẫn còn nhiều lắm".

Seol Jihu cầm một vốc ngọc lên và khịt mũi.

“Và… kế hoạch sắp tới sẽ cần rất nhiều tiền. Tôi tin rằng ngài sẽ sử dụng kho tàng này một cách hợp lý".
Câu nói của Seol chứa đựng rất nhiều ẩn ý.
Vẻ mặt của Sorg Kühne trở nên nghiêm nghị và ông ấy hít một hơi thật sâu.

Cảm động trước niềm tin của Seol Jihu, đôi mắt ông ấy bùng cháy đầy nhiệt huyết.

“… Tôi sẽ không dùng số tiền này cho một mình Eva".
Sau một vài giây im lặng, ông nghẹn ngào nói.

“Tôi sẽ sử dụng nó để tái thiết toàn bộ Thiên đường. Tôi xin thề!"

"Ngài có thể ưu tiên Odour và Haramark không?"

"Vâng. Tôi hứa."

Thấy Sorg Kühne tỏ rõ quyết tâm, Seol mỉm cười/
“Vì vậy, vấn đề tiền bạc được giải quyết…. Còn Bệ hạ thì sao? ”

“Tôi đã nói với cô ấy về kế hoạch này từ lâu rồi. Cô ấy đã tìm thấy Lời thề Hoàng gia và đã sẵn sàng cho mọi chuyện. "

"Tuyệt lắm. Còn bài diễn thuyết? ”

“Cô ấy nói rằng cô ấy không cần ai giúp đỡ. Cô ấy sẽ nói những lời từ sâu thẳm trái tim mình. "

‘Từ trái tim cô ấy….’

Seol Jihu xoa cằm.

Cậu nhớ lại cảnh Charlotte Aria lăn lộn trên sàn cùng Odelette Delphine và la hét ỏm tỏi. Tự nhiên Seol cảm thấy đau đầu.

"Nếu khó quá thì... để tôi làm cho".

“Không, không sao đâu.” - Sorg Kühne tự tin.

“Tôi hiểu nỗi lo của cậu. Nhưng Bệ hạ đã thay đổi nhiều rồi. Hãy tin ở cô ấy".

“Ừm. Nhưng... chuyện này khá quan trọng. "

“Tôi biết, nhưng hãy cho cô ấy một cơ hội. Cô ấy sẽ tôn vinh uy quyền của gia tộc Aria  trước toàn thế giới. "

Khi ông lão nài nỉ, Seol Jihu không thể từ chối được nữa.

“Được rồi. Tôi cũng sẽ lo liệu công việc của mình. ”

*


Khi Seol Jihu trở lại Valhalla, cậu đã bị Kim Hannah mắng thậm tệ.

"Cậu có điên không? Cậu có bị điên không!"

"Cái-Cái gì?"

“Cậu đã cho họ mọi thứ? Thậm chí cậu không để lại một xu nào? "

"À... vâng…."

"Không thể nào!"

Kim Hannah hét lên.

“Tại sao cậu lại làm thế?? Tôi hỏi nghiêm túc đấy, làm sao cậu có thể...? ”

Cô ôm đầu và thở hổn hển.

Seol Jihu bối rối hỏi: " Valhalla đang bị thiếu tiền ư?"

"Tất nhiên là không rồi!"

"Thì đó! Chúng ta vẫn đang có đủ tiền để chi tiêu, và sau chuyện vừa rồi, chúng ta cũng thu được khá nhiều chiến lợi phẩm. Sao cô phải gào lên như thế? Kế hoạch này tốn rất nhiều tiền ”.

"Nhưng mà! Cậu cũng phải nghĩ đến lợi nhuận chứ! Cậu nghĩ mình là nhà từ thiện à?"

"Gì cơ? Cô mới là đồ điên!" - Flone đột ngột can thiệp, cô không thể che giấu sự tức giận của mình - "Đừng có chọc cười tôi! Cô chẳng có quyền gì cả. Seol hỏi tôi và tôi đã đồng ý".

"Ý... ý của tôi không phải như vậy!"

"Đó là tiền của ai? Của tôi! Cô có quyền gì mà ý kiến ý cò? Cô nghĩ mình là ai chứ?"

Kim Hannah bối rối.

Flone là một hồn ma khét tiếng tàn ác, và mọi điều cô ấy nói đều đúng. Thế nên Kim Hannah không nói nên lời.

“Nhưng… Giá mà cậu ấy giữ lại một nửa số vàng đó….”

Kim Hannah khuỵu xuống,ôm đầu tiếc rẻ.

"Xì!"
Flone khịt mũi vênh mặt lên, còn Seol Jihu cười cay đắng khi chứng kiến màn đấu khẩu của họ.
*


Cùng lúc đó, một bầu không khí u ám Cung điện Bại vong.
Trong vài ngày qua, Nữ hoàng Parasite liên tục quan sát các thiên thể.

[Sao... sao lại… thế này...]


---

Dịch và biên tập bởi các thành viên nhà MSN

Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547


Like Fanpage để ủng hộ nhóm: https://www.facebook.com/Moonsnovel

Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.

MỤC LỤC



























3 nhận xét:

Được tạo bởi Blogger.