Khát vọng trở về - Chương 370: Đẳng cấp siêu việt - Phần 2
"Nhân tiện, chú biết không?"
Seol Jihu giáp đen từ từ quay đầu lại.
"Thử thách đầu tiên là một thử thách khá dễ dãi".
"Ý anh là gì??"
"Ví dụ, nếu thang điểm tối đa là 100 thì chú chỉ cần đạt 60 điểm là qua ải rồi".
"... Ý anh là tôi chỉ suýt soát đủ tiêu chuẩn?"
"Nói như thế còn nhẹ nhàng quá. Chú chỉ được 59,5 điểm thôi, ăn may nên được làm tròn thành 60 đấy".
Seol Jihu giáp đen vừa nói vừa chỉ vào cái rãnh nhỏ trên mặt đất, nơi Seol Jihu vừa dùng để trụ chân cho khỏi ngã.
"Dù sao đi nữa... Những gì chú làm vẫn nằm trong giới hạn có thể chấp nhận được. Vì vậy... chúc cmn mừng".
"... Vâng, quý hóa quá".
"Hehe. Đừng quá bức xúc. Anh mày chỉ hơi chán nản chút thôi. Nghĩ xem, anh phải đứng đây theo dõi chú suốt cả năm trời!"
Seol Jihu giáp đen uể oải nói, rồi nhổ một cọng cỏ khác và ngậm vào miêng.
"Dù sao... chuẩn bị tinh thần đi nhé. Thử nghiệm thứ hai không nhẹ nhàng và thân thiện như thế đâu".
Nghe anh ta nói thế, Seol Jihu đưa mắt tìm kiếm tảng đá.
Hóa ra nó đang ở dưới chân dốc thứ hai, như đang đợi cậu.
Khi Seol Jihu lo lắng tiến lại gần, một tiếng chuông vang lên.
[Ding!]
[Đi theo con đường này để leo lên đỉnh núi thứ hai.]
[1. Vừa leo vừa dẩy đá: Bạn phải đưa tảng đá lên đến đỉnh mà không để lại một vết xước nào trên đó.]
[2. Leo lên mà không đẩy tảng đá: Bạn phải lên đến đỉnh trước khi những tảng đá khác xuất hiện từ các lối rẽ và ngã tư.]
[Không được dùng lối tắt hay mưu mẹo trong trong quá trình này. Bạn phải bước lên đỉnh thứ hai bằng sức mạnh của mình, thì mới được công nhận là vượt qua thử thách.]
"Nhìn xem, những vết xước được tạo ra khi chú lăn tảng đá lên núi."
Giọng nói của Seol Jihu giáp đen lạnh lùng vang lên.
"Nếu chú muốn bảo vệ tảng đá khỏi trầy xước, chú phải bao phủ bề mặt của tảng đá bằng mana. Đương nhiên chú sẽ không thể sử dụng các kỹ năng cấp cao khác trong khi duy trì trạng thái đó. Dù sao, chú được sử dụng mana nên đây không phải là một hạn chế quá tệ hại, đúng không nào?"
Seol Jihu lặng lẽ đứng đó, im lặng một lúc lâu.
Không phải cậu không hiểu ý nghĩa của tin nhắn, hay những lời của Seol Jihu giáp đen. Vấn đề là cậu không biết làm thế nào để vượt qua thử thách này.
Đầu tiên, con đường này trông dài hơn nhiều so với con đường ban đầu.
Ngay cả độ dốc cũng cao hơn nhiều.
Nhớ về những tảng đá đột nhiên xuất hiện trên các lối rẽ và ngã tư đường, cậu không biết phải làm thế nào để đấy tảng đá lên mà không bị trầy xước.
Cách thức thứ hai cũng không dễ dàng hơn chút nào. Thử thách yêu cầu cậu phải lên đến đỉnh trước khi bất kỳ tảng đá nào xuất hiện. Nhưng làm sao cậu làm được điều đó cơ chứ? Chặng đường quá dài, dù cậu dùng cả Bước Chân Sấm Sét và hiệu ứng của Bông tai Festina thì cũng không thể vượt qua được trong thời gian ngắn ngủi như thế.
"Không dễ dàng chút nào, đúng không? Aigoo, liệu chú sẽ mất bao lâu để hoàn thành thử nghiệm này? Một năm? Hai năm? Ba năm? À, thôi được, anh sẽ quy ra thời gian ở Thiên đường nhé. 73 ngày? 110 ngày?"
Những lời nhận xét cay nghiệt của Seol Jihu giáp đen cứ thế vang lên bên tai cậu.
"Hehe, dù sao thì thử thách này cũng thú vị hơn thử thách đầu tiên. Quyết định nhanh chóng và thực hiện nhanh chóng sẽ là chìa khóa để vượt qua thử nghiệm này."
Lắng nghe lời nói của anh ta, Seol Jihu lặng lẽ tăng cường quyết tâm của bản thân mình.
Không cần phải những chuyện này.
Một năm trước, khi đối mặt với thử thách đầu tiên, cậu cũng từng cảm thấy tuyệt vọng như thế.
Mặc dù hành trình rất gian khổ, nhưng cuối cùng cậu đã thành công đấy thôi?
Phải, việc cậu cần làm bây giờ là đối mặt với thử thách. Cứ thử qua thử lại, rồi sẽ tìm ra giải pháp thôi.
Mặc dù cậu không biết phải mất bao lâu, nhưng Seol tin rằng cậu sẽ sớm chinh phục được thử thách này.
"Có phải kỹ thuật của tôi sẽ được hoàn thiện không?"
"Hmm?"
Đôi mắt của Seol Jihu giáp đen mở to.
"Thì...Thử thách đầu tiên tập trung vào cơ thể của tôi. Thử thách thứ hai sẽ tập trung vào kỹ thuật của tôi, đúng không?"
"Chắc là thế. Mà chú hỏi vậy để làm gì?"
"Để đặt mục tiêu cho bản thân."
Seol Jihu nói với giọng quyết đoán.
"Tôi nhận thấy các thử thách này sẽ giúp tôi cân bằng cơ thể, tâm trí và kỹ thuật của mình".
"…Gì cơ?"
Seol Jihu giáp đen nhíu mày.
Sao trông anh ta lại khó chịu như thế?
"Mẹ kiếp! Lại là cái mớ kỹ thuật, tâm trí và cơ thể nhảm nhí đó. Ngay khi anh nghĩ chú đang đi đúng hướng thì chú lại quay đầu về mớ hỗn độn cũ".
Anh ta chỉ đang lẩm bẩm, nhưng Seol Jihu nghe rõ những lời đó.
Seol Jihu chớp mắt bối rối.
"Phì"
Seol Jihu đen nhổ cọng cỏ dại trong miệng và đứng phắt dậy.
"Anh hỏi chú một câu nhé. Chú có biết tại sao phải cân bằng tâm trí, kỹ thuật và cơ thể không?"
"À thì...-"
"Đừng nói những câu lý thuyết nhảm nhí".
Seol Jihu giáp đen phẩy tay chán nản.
"Thử giải thích cho anh nghe xem nào. Tại sao phải hòa hợp tâm trí, kỹ thuật và cơ thể thành một?"
Seol Jihu nhìn chằm chằm vào người đàn ông giáp đen trước mặt mình. Tại sao anh ta lại có vẻ cáu bẳn như thế?
"Sao, nói đi xem nào?"
"... Tôi không biết."
Seol Jihu giáp đen nhăn nhó.
"Thế đấy. Chú không biết. Chú không có manh mối. Chú chỉ nghe thấy mấy lý thuyết giáo điều".
"..."
"Chậc. Jang Maldong, cái lão già đó. Ông ta nhồi vào đầu cậu một câu chuyện thú vị, nhưng vô dụng".
Seol Jihu nhăn mặt. Cậu có thể bình tĩnh khi bị anh ta xúc phạm, nhưng cậu thực sự tức giận khi thấy lão sư bị chỉ trích.
Thấy thái độ của Seol Jihu thay đổi, Seol Jihu giáp đen nhíu mày.
"Đừng có trừng mắt nhìn anh như thế. Chú quên à, anh đủ tư cách để nói những câu này".
Mặc dù đây là một tuyên bố khá kiêu ngạo. Nhưng Seol Jihu chợt nhớ đến lời lão sư.
["Nhãi con, đừng giễu cợt họ trừ khi con có thể Khai Sáng một cõi Siêu việt của riêng mình và có thể đứng ngang hàng với họ.".]
[Ta có thể nói nọ kia về High Ranker vì bản thân ta là High Ranker.]
[Top 10 thì giống như những vì sao trên bầu trời, ta đã là gì mà dám so sánh với họ?]
Seol Jihu bình tâm lại khi nhớ lại những gì Jang Maldong đã nói trong quá khứ.
Ngay cả Jang Maldong cũng phân loại High Ranker thành Đích thực và Giả hiệu. Người đàn ông trước mặt cậu cũng có quyền xây dựng nên những lý thuyết của riêng mình chứ.
"À ừ. Ông già đó không có lỗi. Làm sao ông ta biết chuyện chú có cái kỹ năng Tầm nhìn Tương lai cơ chứ? Đó là lỗi của anh, chậc chậc".
Seol Jihu giáp đen lắc đầu.
"Ngay từ đầu, anh không nên yêu cầu chú cao đến thế. Hiện tại chú vẫn chưa biết gì về cõi Siêu việt riêng..."
"Anh nhầm to rồi".
"Cái gì?"
"Nếu anh nói về chuyện đó, tôi cũng sở hữu Nhân Thương Hợp Nhất..."
"Ôi trời, thằng đầu đất".
Khi Seol Jihu cố gắng phản bác, Black Seol Jihu cau có.
"Thế đấy. Thảo nào người ta bảo rằng những tên ngốc là những tên cứng đầu nhất. Chú là anh điên đầu rồi đấy. Nghe này, ngài Chủ hội Seol Jihu..."
Anh ta vừa cười khẩy vừa nói tiếp.
"Cảnh giới mà anh đạt được trong những năm cuối đời không phải là thứ vớ vẩn như Nhân Thương Hợp Nhất, mà là Thương Thuật Hoàn Mỹ Vô Song. Nhât Thương Hợp Nhất chỉ là một cảnh giới tầm thường, còn lâu mới sánh được với những cảnh giới siêu việt.. Hiểu chưa?"
Anh ta nói chuyện như thể đang khinh miệt Seol Jihu chẳng biết cái quái gì cả.
"À tiện thể, trong khi chúng ta đang nói về chủ đề này...."
Seol Jihu giáp đen đặt tay lên vai Seol Jihu.
"Thử nói thêm về Nhân Thương Hợp Nhất xem nào."
"À thì..."
"Nếu chú định nói mấy câu vô nghĩa như kiểm 'coi cây thương là một phần cơ thể' thì làm ơn ngậm miệng lại".
Seol Jihu cứng họng.
Trong khi đó, Seol Jihu giáp đen nheo mắt.
"Chú không biết chứ gì?"
"..."
"Đương nhiên, làm sao chú biết được. Vì chú không giác ngộ được kỹ năng đó thông qua luyện tập và tích lũy kinh nghiệm."
Seol Jihu giáp đen vung tay.
Woooong!!!
Cùng với tiếng gió rít dữ dội, Thần thương Tinh khiết bay về phía anh ta.
"Chú nhận được kỹ năng đó, nhờ cây thương này. Cậu chỉ việc phát động kỹ năng, và sử dụng nó. Làm sao cậu hiểu , làm sao cậu thấm nhuần được Nhân Thương Hợp Nhất cơ chứ?"
"..."
"Giờ thì sao? Khi không có cây thương này trong tay, chú có dám nói luyên thuyện nữa không?"
Seol Jihu giáp đen nhìn cậu bằng ánh mắt thương hại trước khi đưa mắt sang Thần thương Tinh khiết.
"Anh thật sự xót xa cho cậu bạn này. Cậu ta là một vũ khí thần thánh, đủ sức đe dọa các thần linh, vậy mà cậu dùng nó như dùng chổi lau nhà. Chắc nó chán nản lắm rồi đấy."
'Ah! Tôi rất mạnh mẽ! Tôi chứa đựng rất nhiều quyền năng! Tại sao chủ nhân của tôi lại dốt nát đến thế? Sao anh ta kém cỏi đến thế? Tôi đã trao cho anh trái tim và tâm hồn mình, sao anh ta không chịu đối xử tử tế với mình chứ? Chỉ cần anh ta sử dụng tôi đúng cách, tôi có thể tiêu diệt toàn bộ lũ ký sinh trùng rác rưởi đó!'
Seol Jihu giáp đen giả bộ nhại lời Thần thương Tinh khiết, và cây thương khẽ rung lên như hưởng ứng.
Anh ta lại cười khẩy và khịt mũi.
"Chú nghe thấy chưa?"
Sau đó, anh ta nâng cây thương lên cao và kiểm tra nó kỹ lưỡng.
"Dù sao đi nữa.... Wow, cây thương này thật phi thường! Nó không những đẹp mà còn mạnh mẽ nữa... Mẹ kiếp, giá hồi đó mình có cây thương này..."
Người đàn ông giáp đen than thở khi vuốt ve Thần thương Tinh khiết.
Seol Jihu vẫn giữ im lặng.
Hay đúng hơn, cậu không có gì để nói cả.
Một ngọn lửa đang thiêu đốt trái tim cậu
[Cậu biết không? Thần thương đã cố nói chuyện với cậu, kể từ khi cậu đánh thức nó. Ngay cả trong trận chiến trước, nó đã la hét và gào thét trong tuyệt vọng.]
[Nhưng cậu chưa bao giờ nghe thấy một lời nào.]
Nhớ lại những lời của Gà Nhép, Seol Jihu thực sự cảm thấy xấu hổ.
"Tốt. Im lặng, nghĩa là chú còn có chút lương tâm".
Seol Jihu giáp đen vỗ vai Seol Jihu cởi trần.
"Chú có một mục tiêu, đúng không? Tốt lắm. Chú mơ ước? Càng tốt hơn nữa".
"..."
"Nhưng mà, anh bạn trẻ, vào thời điểm này, chú cần nhìn mọi thứ với ánh mắt thực tế hơn."
"..."
"Tập trung vào nhiệm vụ trước mắt, thế là đủ. Chú chỉ mới bắt đầu đi bộ và thậm chí còn chưa biết chạy, thì đừng mơ đến chuyện bay nhảy, hiểu chứ?"
"..."
"Aigoo ~ Thật bực bội. Cảm giác như anh đang đọc cuốn tiểu thuyết về một nhân vật đầu đất".
Seol Jihu giáp đen ném Thần thương xuống đất và quay lại.
"Hãy nghĩ lại đi, soi vào gương xem mình đã là ai~"
Ngân nga một bài hát cũ rích, anh ta lẳng lặng bước về phía trước, rồi liếc nhìn lại.
Seol Jihu vẫn đứng trơ trơ ở đó, với khuôn mặt vô cảm.
"..."
Sau khi Baek Haeju bỏ đi, Seol Jihu đã nỗ lực đẩy đá trong tám tháng mà không nói một lời phàn nàn nào.
Cậu ta vừa mới vượt qua thử thách đầu tiên, và vẫn đang phấn khích. Tại sao gã mặc giáp đen kia lại khắc nghiệt như thế chứ?
Seol Jihu lặng lẽ quay lại. Cậu bước tới tảng đá và hờ hững đặt tay lên nó. Mặc dù cậu cố gắng tỏ ra không bối rối, nhưng nhìn qua cũng thấy, cậu đang chán nản.
Seol Jihu giáp đen thở dài.
"Mới nói có thế thôi mà đã xị mặt ra rồi? Chú mày nên cắt trym và mặc váy vào đi".
Thấy Seol Jihu cố gắng đẩy tảng đá, anh ta lại nói tiếp.
"Chú cứ thế đẩy đá mà không có kế hoạch gì à? Chú thích bị đá nghiền lắm hả, bị nghiền nhiều quá đâm nghiện rồi phải không?"
Chỉ sau đó, Seol Jihu mới từ từ quay đầu lại.
Seol Jihu giáp đen giơ tay.
"Chà, thôi được rồi, đừng giận. Anh hơi vô tâm một chút, chú thông cảm nhé".
Sau đó, anh ta khoanh tay giảng giải.
"Bây giờ, vui lòng động não một chút. Chú có thấy các tin nhắn nói về quy tắc của thử thách thứ hai không? Chú có thể chọn một trong hai phương pháp. Tức là, đạt 50 trên 100 điểm là qua ải. Đừng có nghĩ đến việc cân bằng tâm trí, kỹ thuật và cơ thể, cái đó còn khó hơn cả đạt 100 điểm đấy".
'Muốn vượt qua thử thách, ít nhất hãy đạt 50 điểm trước đã'. Seol Jihu không thể phản đối những lời này.
"Đây là thử thách thứ hai rồi, không còn là lần đầu tiên nữa. Chú phải khôn ra một chút chứ. Nghĩ ra một kế hoạch tử tế xem nào. Đừng nói mấy câu vô nghĩa kiểu 'Mình sẽ vượt qua nó, giống như khi vượt qua thử thách đầu tiên'. Hiểu chưa?"
Anh ta lại nói trúng tim đen của Seol Jihu. Cậu cúi đầu bất lực.
Trong khi đó, anh ta đã tiếp cận Seol Jihu.
Anh dừng lại trước mặt cậu và nhìn cậu chăm chú.
Sau một hồi im lặng, anh ta vung tay
"…Hey."
Theo phản xạ, Seol Jihu nhắm mắt lại.
Khi cậu mở mắt ra, cậu thấy hai ngón tay của Seol Jihu giáp đen lơ lửng ngay trước nhãn cầu của mình. Thiếu chút nữa thôi là cậu bị chọc mù mắt.
"Thấy sao hả??" - Seol Jihu giáp đen hỏi - "Chú có thấy anh đang định đâm vào mắt chú không?"
"Không." - Seol Jihu lắc đầu.
"Vậy thì tại sao chú lại nhắm mắt?"
"…Tôi không biết. Tôi chỉ làm theo phản xạ.
"Chính xác."
Seol Jihu đen tiếp tục nói.
"Bộ não của chủ cảm nhận được sự nguy hiểm và gửi tín hiệu để cơ thể cậu tự phát động cơ chế bảo vệ. Chứ không phải là cậu nghĩ ‘Ah, tên khốn này đang cố đâm vào mắt mình. Mình cần phải nhắm mắt lại'."
"À... vâng, vâng".
"Hiểu chưa? Tương tự khi nói về Nhân Thương Hợp nhất, phải làm sao để chú có thể điều khiển cây thương bằng bản năng và trực giác, giống như cách cậu nhắm mắt vậy".
Seol Jihu nhìn vào bản thể tương lai của mình bằng một ánh mắt ngạc nhiên.
[Ta nói rồi, đừng suy nghĩ rồi mới hành động. Tấn công ngay khi con nhìn thấy nó! Di chuyển bằng trực giác của con!]
[Một cao thủ thực thụ sẽ tấn công xong từ trước khi con kịp nhận thức được chuyện gì vừa xảy ra. Và khi con mải suy nghĩ, đầu con đã bay lên không trung rồi!]
Mặc dù có thể là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, nhưng tất cả mọi thứ mà Seol Jihu giáp đen nói, dường như khớp với những lời dạy của Jang Maldong.
Dù cách diễn giải của họ khác nhau, nhưng đạo lý thì giống nhau.
"Chú muốn nhanh chóng đạt tới cảnh giới cao hơn, đúng không?"
"Tất nhiên. Nhưng tôi biết mình không nên tham lam".
"Không sao.. Anh sẽ giúp chú học hỏi thông qua kinh nghiệm. Tham lam không phải là điều xấu. Nếu cách này hiệu quả thì rất tuyệt. Còn nếu không hiệu quả, chú cũng sẽ ngộ ra được điều gì đó. Không thành công cũng thành nhân mà, hehe."
Seol Jihu giáp đen vừa mỉm cười vừa lên tiếng. Có vẻ như anh ta đang định giúp cậu.
"Cách này là một biện pháp rất tuyệt".
"Huh?"
"Chú có muốn thông thạo Nhân Thương Hợp Nhất không? Đây là một phương pháp mà anh đã dùng trong quá khứ. À, chú có Trực giác nên tình hình có thể dễ dàng hơn một chút."
Đôi mắt Seol Jihu mở to.
"Phương pháp đó là gì?"
"Nâng cao độ khó của thử thách".
"Huh? Tôi tưởng là không được thay đổi nội dung của các thử nghiệm.?"
"Phải, chúng ta không thể, nhưng vẫn có cách..."
Nói xong, Seol Jihu trợn mắt.
"Nhưng mà, cách này khó khăn lắm đấy nhé. Anh e là chú sẽ hối hận cho mà coi".
"Không đâu, tôi sẽ...."
"Gớm, khỏi tinh tướng. Anh là chú mà, anh lạ gì chú đâu. Mà kệ đi, nếu chú hối hận, anh sẽ oánh cho chú ngậm cái mỏ lại".
Seol Jihu giáp đen lên tiếng đe dọa, rồi đột nhiên trở nên nghiêm túc.
"Chú đã quyết tâm chưa đấy?"
Seol Jihu gật đầu.
"Ok, vậy hãy bỏ tất cả vật phẩm ra. À, chú có thể giữ cây thương".
Seol Jihu ngoan ngoãn tháo Bông tai Festina và vòng tay bảo vệ ra.
"Là chú muốn đi theo phương pháp này đấy nhé".
Seol Jihu giáp đen hỏi lại một lần nữa.
"Được rồi, được rồi. Thế phương pháp đó là gì vậy?"
Sau khi cởi áo choàng, Seol Jihu dừng lại.
Seol Jihu giáp đen vẫn giơ tay lên và đứng đó.
"Tốt. Bây giờ thì…"
Trước khi Seol Jihu kịp cảm thấy có gì đó không ổn, Seol Jihu giáp đen đã nở một nụ cười tinh quái.
"Chúng ta bắt đầu nhé?"
Đồng thời, những ngón tay của anh ta đâm vào mắt Seol Jihu.
PHẬP!
Máu trào ra từ hốc mắt cậu.
"Aaackkk!"
Và một tiếng hét thê thảm vang lên.
Xin các bạn donate cho nhóm thông qua Fanpage Moonsnovel để hỗ trợ chúng mình!
Chương 371 - Phần 1
Chương 370 - Phần 2
Chương 370 - Phần 1
Chương 369 - Phần 2
Chương 369 - Phần 1
Chương 368 - Phần 2
Chương 368 - Phần 1
Chương 367 - Phần 2
Chương 367 - Phần 1
Chương 366 - Phần 2
Chương 366 - Phần 1
Chương 365
Chương 364 - Phần 2
Chương 364 - Phần 1
Chương 363
Chương 362
Chương 361 - Phần 2
Chương 361 - Phần 1
Chương 360 - Phần 2
Chương 360 - Phần 1
Chương 359 - Phần 2
Chương 359 - Phần 1
Chương 358
Chương 357
Chương 356
Chương 355
Chương 354
Chương 353
Chương 352
Chương 351 - Phần 2
Chương 351 - Phần 1
Chương 350
Chương 349
Chương 348 - Phần 2
Chương 348 - Phần 1
Chương 347 - Phần 2
Chương 347 - Phần 1
Chương 346 - Phần 2
Chương 346 - Phần 1
Chương 345 - Phần 2
Chương 345
Chương 344
Chương 343 - Phần 2
Chương 343 - Phần 1
Chương 342 - Phần 2
Chương 342 - Phần 1
Chương 341
Chương 340 - Phần 2
Chương 340 - Phần 1
Chương 339 - Phần 2
Chương 339 - Phần 1
Chương 338
Chương 337
Chương 336
Chương 335 - Phần 2
Chương 335 - Phần 1
Chương 334
Chương 333
Chương 332
Chương 331
Chương 330
Chương 329
Chương 328
Chương 327
Chương 326
Chương 325
Chương 324
Chương 323
Chương 322
Chương 321
Chương 320
Chương 319
Chương 318
Chương 317
Chương 316
Chương 315
Chương 314
Chương 313
Chương 312
Chương 311 - Phần 2
Chương 311 - Phần 1
Chương 310
Chương 309
Chương 308
Chương 307
Chương 306
Chương 305
Chương 304
Chương 303 - Phần 2
Chương 303 - Phần 1
Chương 302
Chương 301 - Phần 2
Chương 301 - Phần 1
Chương 300
Cục vkl
Trả lờiXóaNhận xét này đã bị tác giả xóa.
Trả lờiXóaHội người mù
Trả lờiXóavlin :)). chọc mù mắt ko do dự :))
Trả lờiXóaThanks
Trả lờiXóaHấp dẫn vl :)))
Trả lờiXóaHiệp sĩ mù. Công nhận main hên từ nhỏ đến lớn nhỉ.
Trả lờiXóaThanks nhóm dịch nhiều nhé
Trả lờiXóaMía lại 2 thánh 😄
Trả lờiXóaDứt khoát vl =))
Trả lờiXóathốn chưa từng có :))
Trả lờiXóa