Khát vọng trở về - Chương 360: Hội ngộ ở Hawaii - Phần 1
"Khụ!"
Seol Jihu mở cửa căn hộ của mình và khẽ ho một tiếng.
Có ba người đang ngồi bên trong.
Yi Seol-Ah đang ngồi ngóc nức nở trên sàn nhà, còn Yi Sungjin đang an ủi chị gái mình.
Trong khi đó, Phi Sora đang quỳ gối, gấp gọn quần áo Seol Jihu. Dường như cô đang đóng gói hành lý cho cậu, y như một bà nội trợ đảm đang.
Ngay cả thuốc men, bàn chải đánh răng và kem đánh răng cũng được nhét vào túi Ziploc và cho vào vali.
Đang nhét đồ lót của Seol Jihu vào túi, cô ngẩng lên và liếc về phía cửa.
"…Anh quay trở lại rồi à?"
Giọng cô bỗng nhu mì và đáng yêu lạ lùng.
"Anh đã bớt giận chưa?"
"..."
"Xin lỗi vì đã mở tủ của anh mà không được phép, nhưng chúng ta không có nhiều thời gian. Vì vậy tôi đã tự ý gói ghém đồ đạc..."
"Cứ để tôi làm là được rồi..."
"Mà, tôi thực sự rất ngạc nhiên đấy. Không chỉ căn hộ mà tất cả mọi thứ, kể cả quần áo của anh cũng được đóng gói gọn gàng. Không phải anh làm chuyện này, đúng không?"
Khi Phi Sora nói với vẻ bình thản, Seol Jihu thậm chí còn cảm thấy có lỗi hơn.
"…Tôi xin lỗi." - Cậu khẽ gãi đầu.
"Tôi cũng phải xin lỗi" - Phi Sora khịt mũi - "Tôi cũng không ngờ anh lại phản ứng mạnh mẽ như vậy".
"..."
"Nhưng mà, sao anh lại quát vào mặt lũ trẻ như vậy? Anh là chủ hội, thì cũng giống như bố của lũ trẻ vậy. Anh làm con bé sợ chết khiếp rồi đấy. Nhìn kia kìa!" - Phi Sora cằn nhằn.
"S-Sư huynh!" - Yi Seol-Ah gọi Seol Jihu trong khi khóc nức nở.
"..."
Seol Jihu lập tức cúi đầu xuống.
"Anh xin lỗi. Anh đã hơi nóng nảy..."
"Kìa, Daddy xin lỗi rồi. Cô cũng ngừng khóc đi" - Phi Sora chế giễu.
Yi Seol-Ah gật đầu và lau mắt.
Khi Seol Jihu an ủi cô, trông cô đã tươi tỉnh hơn một chút.
"Ái chà chà?!"
Đúng lúc đó, một âm thanh chế giễu vang lên.
Kim Hannah đang dựa vào cửa và khoanh tay lại.
"Cậu lập gia đình khi nào thế?"
"Hả? Cô nói gì cơ?"
"Cậu gọi tôi là mẹ Jinah, nhưng chuyện này là sao? Cậu có tới hai đứa con khác?"
Phi Sora ngơ ngác quay sang nhìn Kim Hannah.
"Bố Jinah à, mau giải thích đi. Đừng để tôi chìa đơn ly hôn ra. Nào, vợ cậu là ai? Tôi hay là con đũy chó nào?"
"Khặc!"
Nghe đến đây, Phi Sora bật cười.
"Bố Jinah!!! Tên hay lắm, Kakaka!"
Seol Jihu mỉm cười cay đắng khi thấy Phi Sora lăn lộn trên sàn.
**
Sáng sớm hôm sau, một chiếc xe đã đưa họ đến sân bay quốc tế Incheon. Seol Jihu và sáu người khác đã lên máy bay tới Hawaii.
Sau khoảng tám tiếng rưỡi, máy bay đã đến đích.
Tuy phải ngồi máy bayhơn 8 tiếng liên tục nhưng Seol trông vẫn khá tươi tắn.
Chất lượng của vé hạng thương gia đúng như những gì mà cậu mong đợi.
Những chiếc vé đắt đỏ này giá khoảng 10triệu won/người nhưng với các thành viên của Vahalla, số tiền này không thành vấn đề. Bởi họ là những người đã tạo dựng được tên tuổi và kiếm được rất nhiều tiền từ Thiên Đường.
Tính ra thì, một chiếc vé chỉ xấp xỉ 20 đồng bạc.
Vì thế, họ đã có quãng thời gian thoải mái khi bay và không phải xếp hàng để gửi hành lý.
Mặc khác, Seol luôn cảm thấy tội lỗi trong suốt cuộc hành trình.
Nhà Eun Yuri thì khá giàu nên em ấy không phải lo tiền vé nhưng, Seol-Ah và Sungjin thì ngược lại...
Cậu đã nhìn thấy lão sư Jang mua vé cho cả hai.
Seol Jihu, đứng trên cương vị là chủ hội, đáng ra phải quan tâm đến tài chính của mỗi người nhưng, xử lí quá nhiều công chuyện liên quan đến gia đình khiến cậu quên bén mất chuyện của họ. Nó làm cậu chả mấy dễ chịu gì.
Vừa ra khỏi sân bay Honolulu thì...
"Âyyy!!! Bên đây nè!!!"
Vài người đã đến trước và đang đợi họ.
Seol Jihu khẽ mỉm cười khi thấy Chohong vẫy tay về phía mình với cái mồm như loa kẹo kéo.
Cô mặc khá giản dị hệt như lúc ở Thiên Đường- một cái áo ba lỗ cùng cái quần short cá heo nhảy múa.
Cạnh cô là Hugo đang cười tươi hết nấc và tràn đầy sức sống với outfit du lịch biển xịn xò của hãng lui ít vui tôn.
Chohong mỉm cười và nói bằng tiếng Quảng đông.
(Note: Những đoạn in nghiêng chữ đậm là tiếng Quảng Đông).
"Cuối cùng thầy trò mình cũng gặp nhau tại Trái đất! Đây, để con bê hành lí giúp thầy nào!"
Jang Maldong nhìn Chohong với cặp mắt đầy sự hoài nghi.
"Không cần, ta tự lo được."
"Đưa đây nào, ông già khỉ gió! Ông có biết là tôi chờ cơ hội này bao lâu rồi không? Để có thể cầm cái này giáng vào đầu ông..."
"Cảm ơn ý tốt của con nhưng, ta tự lo được."
"Đưa đây xem nào ông già chết tiệt! Muốn chết hả!"
Chohong nở một nụ cười duyên dáng, trong khi luôn mồm rủa xả Jang Maldong. Nhưng mà...
Nụ cười dần tắt lịm đi khi cô thấy lão sư đang lườm mình.
"Ta nói không là không!"
Takk!!! Vừa dứt lời, Jang Maldong liền vung gậy gõ thẳng vào đầu Chohong.
"Uiii!"- Cô túm đầu quằn quại.
"Mọe kiếp! Sư phụ sư chính gì mà cứ như là...... Tôi chỉ muốn giúp thôi mà!"
"Đừng có láo toét! Mày định đập đầu ta chứ giúp đỡ gì!"
"!!!!"
Chohong trợn mắt và há hốc mồm.
"Ông già, ông biết tiếng Quảng Đông ư ???"
"Cả tiếng Anh, Pháp, Nhật , Đức nữa. Ta cá là cái đứa cúng tiền cho đền thờ để trù thầy nó chết sớm không nghĩ rằng ổng từng là phiên dịch viên đâu. Đúng không cái con chết bầm này!!!"
"...Hể?"
Bị lão sư Jang bắt thóp, mặt Chohong tái nhợt đi.
'Lạy chúa! May mà mình chỉ tuồn có vài câu' - Cô lẩm bẩm.
Trong khi đó, hai người đàn ông đang bắt đầu cuộc trò chuyện với nhau.
"Ohaiyoo~! Kazuki-san."
"Annyeong. Vậy là cuối cùng chúng ta cũng gặp nhau tại đất mẹ, nhỉ."
"..."
Người Hàn chào bằng tiếng Nhật trong khi người Nhật đáp lại bằng tiếng Hàn.
"Wow!! tôi không nghĩ rằng anh biết tiếng Hàn đấy."
"Tôi chỉ học vài câu xã giao trong lúc ngồi trên máy bay thôi. "
Kazuki trả lời ngay lập tức, như thể anh đã chờ đợi nó từ lâu.
Ngay sau đó, Seol nhìn thấy một người con gái dáng người nhỏ nhắn, mặc áo khoác kimono hình hoa anh đào, đang đứng khép nép phía sau Kazuki.
Làn da cô trắng hồng, mái tóc ngắn đen tuyền được chải gọn gàng phản phất mùi trà thanh tao ...
Nhận thấy Seol đang nhìn mình, cô mỉm cười lịch sự và cúi đầu chào cậu.
Giật mình, cậu cũng vội vã đáp lại cô bằng cái gật đầu.
Cậu thề rằng, cậu chưa hề thấy một ai ở Valhalla trông giống như cô gái này.
'Em ấy chắc là người quen của Kazuki nhỉ?'
Mặc dù xa lạ nhưng, cô vẫn trông thân quen một cách lạ kì...
"Cough!"
Cậu đang cố lục tung kí ức để nhớ xem cô ấy là ai nhưng, thấy Kazuki giả vờ ho, Seol rút ra được kết luận.
"Hoho, đi chơi với anh em mà lại dắt cả người yêu đi cùng à ?"
"...?"
"Tôi chả hiểu cậu nói gì cả nhưng tôi cảm thấy không thoải mái cho lắm. Cậu đang xúc phạm tôi hả"
"Người yêu. Tôi nói là người yêu. Cô ấy là bồ anh phải không?"
Kazuki thở dài...
"Đó là Urara."
"... Gì cơ?"
Seol sững sờ, rồi ngay lập tức, cậu cười sặc sụa...
"Đó là Urara cơ à??? Anh nghĩ tôi tin điều đó chắc?? "
"Hah, đúng, nó rất bựa nhưng... đó là sự thật."
"..."
Không khí vui tươi dần biến mất
"Tôi nghĩ anh khá hơn thế này nhiều nhưng, có vẻ tôi đã lầm."
Seol nheo mắt và bắt đầu lườm Kazuki.
Kazuki hiểu chuyện gì đang diễn ra. Seol luôn biết đến anh là một người có tác phong cực kì chuẩn mực nhưng, lúc này thì không, chủ hội đang nghi ngờ anh là kẻ gian dối.
"Tôi cũng khá ngạc nhiên nhưng, nó là sự thật, cái hộ chiếu của cô ấy đã chứng minh rằng, đó chính là Hoshino Urara. "
"Hừ, anh vẫn còn cãi hả? Tôi không bị lừa đâu!"
Seol lắc đầu rồi tiến về phía cô gái mặc áo khoác hoa anh đào, với nụ cười thân thiện.
"Hello, can i ask you a question?" (Xin chào, cho anh hỏi em vài câu được không?)
"H-Hi." (X-xin chào).
"What's your relationship with Mr. Kazuki?" (Em và ngài Kazuki có quan hệ ra sao?)
Trước khi nghiện cờ bạc, Seol đã học ngoại ngữ gần 20 năm.
Việc nói tiếng Anh lưu loát bỗng khiến cậu tự tin hơn rất nhiều. Còn cô gái thì bối rối...
"Ah, uhm..."
Cô ấp úng, do dự rồi liên tục nhìn qua nhìn lại Seol và Kazuki. Và rồi...
Má cô đỏ ửng, cô cúi gằm mặt xuống và lon ton về phía Kazuki và ôm chặt cánh tay anh.
"G-Gì cơ!!!"- Kazuki giật mình và vô tình đẩy ngã cô.
"Ê! Sao anh phũ quá vậy???" - Seol gắt lên.
"Nhìn kĩ đi !!!"
Kazuki giận dữ và chỉ tay về phía cô gái...
"Huh?"
Jihu nhíu mày.
Cô đang nằm sõng soài dưới nền đất, tay thì bụm miệng cố ngăn mình bật cười thành tiếng. Và sau một lúc...
Nhận thấy cả 2 đang nhìn. Cô nhếch mép cười và tháo obi của mình ra đồng thời ném luôn chiếc áo khoác kimono lên không trung...
Thế là chiếc váy bên trong đã lộ diện.
Hula hula hula ~ Hula hula ~
Mặc một chiếc muumuu - chiếc váy truyền thống của Hawaii - cô bắt đầu nhảy điệu hula.
"Là... là cô Hoshino Urara?"
Seol Jihu trợn mắt lên.
Cô chỉ thay đổi biểu cảm, nhưng khí chất của cô đã hoàn toàn thay đổi.
Một cô gái nhu mì truyền thống, phù hợp với thư pháp và trà đạo; đã biến thành một kẻ quấy rối ồn ào, chỉ trong chớp mắt.
"Thấy chưa. Tôi nói rồi mà".
"Chờ đã, tại sao Hoshino Urara lại ở đây?"
Đúng lúc này, Jang Maldong cất tiếng gọi họ.
Seol Jihu bò vào trong chiếc SUV và Hugo lái xe đến khách sạn.
Họ dự định ở tại ‘Full Moon', một khách sạn năm sao được thành lập bởi một cựu binh Thiên đường, gần Bãi biển Waikiki.
Không có gì đặc biệt trong ngày đầu tiên.
Chuyến bay của họ rất thoải mái, nhưng vì hầu hết họ đã dành cả ngày để chuẩn bị cho chuyến đi, nên ai cũng mệt mỏi.
Vì vậy, vào ngày đầu tiên, họ thay quần áo ngủ và thư giãn tại khách sạn, trò chuyện, ăn tối và đi ngủ sớm.
Và ngày hôm sau, mọi người đi biển như đã hứa.
Bãi biển nhộn nhịp và đông đúc vì hàng ngàn khách du lịch, nhưng Seol Jihu ngồi một mình dưới một chiếc, thờ ơ với đám đông.
Cậu chỉ ngồi đó, lơ đãng nhìn ra phía biển.
"Này cưng, anh ngồi một mình ở đó làm gì thế?"
Một giọng nói sôi nổi vang lên.
Phi Sora và những cô gái khác từ Valhalla, tất cả đều mặc bikini với nhiều màu sắc khác nhau, đang đến gần cậu.
Họ đều là những cô gái xinh đẹp, nên những ánh mắt đổ dồn về phía họ.
Trong khi đó, Seol Jihu nhìn chằm chằm vào Phi Sora.
Cô mặc một bộ bikini màu đỏ cực kỳ gợi cảm, khoe vóc dáng hoàn hảo. Đây là đồ lót hay đồ tắm? Chà, bố ai mà biết được.
"Này, đừng có soi mói tôi như thế! Anh đúng là đồ biến th..."
Phi Sora định trêu Seol nhưng cô dừng lại giữa chừng và làm bộ mặt bối rối.
Đôi mắt của Seol Jihu, dù đang nhìn cô, nhưng lờ đờ như một con cá chết thối.
Cậu ấy dường như không quan tâm đến tất cả về họ. Phi Sora có thể đọc được suy nghĩ trong đầu Seol Jihu.
'Tôi là ai? Đây là đâu? Tại sao tôi lại lãng phí thời gian của mình ở đây?'
Thịt thôi. Mỡ dâng miệng mèo
Trả lờiXóaThanks
Trả lờiXóaPhí hk tận hưởng đi
Trả lờiXóalike
Trả lờiXóa