Khát vọng trở về - Chương 308: Ma nữ tăng động



'Nhìn cô gái trần như nhộng giãy đành đạch trên sàn, Seol cay đắng lắc đầu.

Vì cô ta bị nhốt trong một phòng biệt giam, không có nổi một tia sáng nào. Đương nhiên cô ta sẽ khao khát được ra ngoài.

Nhưng Hoshino Urara là một tên tội phạm bị truy nã vì đã phạm tội nghiêm trọng. Thế nên, không dễ thả tự cho cô ta.

Người được quyền quyết định chuyện này phải là nữ hoàng Eva, người quản lý tối cao của vương đô Eva. Hoặc ít nhất là Chủ Hội của đối tác hoàng gia Eva.

Đó là điều khiến Adam Galaev bó tay.

Anh ta định mượn sự giúp đỡ của Evangeline Rose, để giải thoát Hoshino Urara, vì vậy anh ta liên tục năn nỉ cô ấy. Nhưng rốt cuộc thì anh ta vẫn bị từ chối liên tục.

Nhưng Seol Jihu thì khác. Cậu là nhân vật số một không thể tranh cãi trong số những người Trái đất ở Eva. Cả quan Phụ chính Đại thần lẫn nữ hoàng của Eva đều tin tưởng cậu ta.

Nếu Seol Jihu yêu cầu phóng thích Hoshino Urara, rất có thể họ sẽ xem xét yêu cầu đó một cách nghiêm túc.

Tất nhiên, tình huống tốt nhất vẫn là Hoshino Urara nói ra sự thật trước khi cậu ta phải dùng đến biện pháp đó.

Đó là lý do cậu ấy mang Kim Hannah. Vì cô có thể tìm hiểu thông tin từ Jung Sua, nên cậu nghĩ rằng lần này cô có thể làm được chuyện tương tự.

"Kim Kimahah."

Seol Jihu gọi Kim Hannah và ra hiệu. Nhưng ngạc nhiên chưa, Kim Hannah đã tỏ ra bối rối.

Vì cô ấy thường hành động nhanh nhẹn, Seol hy vọng rằng cậu sẽ được nghe những từ như, ‘Vâng, thưa Chủ Hội'.

Nhưng không. Hiện tại, cô ấy chỉ mím môi với đôi mắt hơi nheo lại.

"Chuyện gì vậy?"

Khi Seol Jihu hỏi, Kim Hannah thở dài.

"Cô ta... khó chơi đấy".

Seol Jihu bị bất ngờ. Cậu chưa bao giờ thấy Kim Hannah thiếu tự tin như vậy.

"Chúng ta đang ở thế bất lợi. Chúng ta đang vội vã, còn cô ta thì không. Hơn thế nữa-"

Kim Hannah lắc đầu và tiếp tục.

"... Hoshino Urara là một trong những con đũy điên rồ. Cô ta rất nổi tiếng - ngay cả trước cuộc thảm sát bừa bãi - vì sự lập dị của mình."

"T-Thật sao?"

"Đúng. Cậu đã nghe kể về Lục Đại Nữ Quái rồi, phải không? Con Quỷ Ham tiền Maria, Trinh Nữ Sát Nhân Chohong, Đồ Tể Haramark Agnes , Chim ưng Hiếu chiến Cinza, Ma Nữ Tăng động Hoshino Urara. Thậm chí cô ta là một dạng tiến hóa của Claire Agnes. Bởi vì cô ta luôn trong trạng thái điên rồ.

Seol Jihu muốn hỏi tại sao Kim Hannah lại bỏ quên một nữ quái, nhưng quyết định ngậm mồm lại.

"Vì vậy, lựa chọn duy nhất của chúng ta là nhờ hoàng gia giúp đỡ?"

"Tôi tin rằng đó là phương pháp dễ nhất và ít tốn thời gian nhất."

Seol Jihu liếc nhìn người phụ nữ đang giãy đành đạch trên mặt đất, với vẻ sự bất mãn.

‘Có lẽ là không có sự lựa chọn nào khác.'

Cuối cùng, cậu quay lại và bỏ đi.

*


"Không thể chấp nhận được!"

Một âm thanh băng giá vang lên.

Seol Jihu giật mình nhìn thẳng về phía trước. Cậu ta đã diện kiến nữ hoàng để xin cô phóng thích Hoshino Urara, nhưng bị từ chối kiên quyết.

"Hoshino Urara là một tên tội phạm tàn ác, đã đã phạm tội nghiêm trọng ở Eva. Vì cô ta đã giết cả dân bản địa và người Trái đất, nên cô ta thực sự là một mối nguy hiểm to lớn. Làm sao anh dám đề nghi phóng thích tên khủng bố này? Anh có chắc là kiểm soát được cô ta không?"

Cô nói tiếp.

"Tôi biết anh có mục đích tốt, nhưng tôi là nữ hoàng của Eva. Tôi phải ưu tiên sự an toàn của dân chúng lên trên hết. Thế nên, tôi không thể đồng ý chuyện này".

Cô thậm chí còn đưa ra một lập luận hợp lý.

Seol Jihu nhìn chằm chằm vào Charlotte Aria đang ngồi trên ngai vàng tỏa ra cơn giận dữ, rồi lén lút quay sang viên quan Phụ Chính đại thần. Sorg Kühne cũng ngạc nhiên như Seol Jihu, khuôn mặt ông như thể muốn nói: "Bệ hạ, ngài có uống nhầm thuốc không?"

Phản ứng bình thường của nữ hoàng sẽ là, ‘Mm ~ Được rồi, Jihu ~ Làm bất cứ điều gì anh muốn ~"

Nhưng hôm nay, phản ứng của cô khác hẳn, thậm chí cô đang cực kỳ nghiêm trang và oai vệ.

"B-bệ hạ, đây là yêu cầu của Chủ hội Seol. Chắc chắn anh ta phải có lý do nào đó khi đề nghị phóng thích Hoshino Urara. Có lẽ Bệ hạ nên cân nhắc kỹ hơn"

Sorg Kühne cúi gập người cầu xin.

Thông thường, Charlotte Aria sẽ là người hỗ trợ Seol Jihu. Dường như các vai trò đã được đảo ngược.

"Phải... Đúng là  Chủ Hội Seol có đóng góp to lớn cho Eva".

Charlotte Aria nhắm mắt lại và suy nghĩ. Cô ấy thở dài trong khoảnh khắc tiếp theo, rồi nói như thể đang cực kỳ khó xử.

"Tôi sẽ xem xét lại. Nhưng mà, Hoshino Urara là một kẻ rất nguy hiểm. Trái tim tôi đập thình thịch, khi nghĩ đến cảnh con mụ điên rồ đó đang lang thang ở Eva."

"Đúng."

"Nhưng những gì hai người nói cũng có lý . Đây chắc chắn không phải là lúc để tranh luận. Có vẻ như chúng ta phải thỏa hiệp".

"Thỏa hiệp?"

Charlotte Aria gật đầu quyết liệt:

"Đúng vậy. Do tình hình hiện tại đang cấp bách, tôi sẽ phóng thích Hoshino Urara. Nhưng để bù đắp cho chuyện đó, anh sẽ phải xoa dịu trái tim tôi."

"Xoa... xoa dịu? Nữ hoàng, ý Người là sao?"

"Đơn giản thôi. Mỗi ngày anh phải đến cung điện và trình diện tôi, báo cáo cho tôi nghe thông tin về những hành động của Hoshino Urara."

"???"

"Nhớ nhé, hôm nào cũng phải báo cáo. Không được bỏ lỡ một ngày nào".

Seol Jihu nghiêng đầu. Mệnh lệnh này nghe có vẻ hợp lý nhưng lại cứ sai sai kiểu gì ấy. Cậu ngẫm nghĩ một hồi và quay sang quan Phụ Chính đại thần.

"Tôi hiểu rồi. Nhưng vì bệ hạ đang bận học ma thuật của tiểu thư Roselle, nên những ngày đó, tôi có thể báo cáo với ngài Sorg Kühne được không?"

"Không! ta không cho phép!!"

Charlotte đã giãy nảy lên, mặc dù đây là một gợi ý hợp lý.

"Anh phải báo cáo cho tôi. Nghe rõ chưa!"

"...."

Seol Jihu nhìn chằm chằm vào Charlotte Aria bằng ánh mắt trân trối. Sorg Kühne cũng vậy.

Thấy hai người đàn ông trợn mắt lên nhìn mình, Charlotte đỏ mặt và quay đi chỗ khác.

"K-Không, tôi chỉ..."

Rồi cô mếu máo với giọng mít ướt, và trở lại nguyên hình dạng con dòi nhóc nhè.

"Ý tôi là.... hic! Suốt bao nhiêu ngày rồi anh không chịu đén thăm tôi! Lúc tôi đến Valhalla, anh cũng chuồn mất! Tôi rất buồn, rất buồn đó!"

Ra là thế. Nữ hoàng đáng kính đang hờn dỗi và nhân cơ hội này để ăn vạ Seol Jihu.

"..."

Sorg Kühne buông một tiếng thở dài khi nhìn cô gái nhỏ xấu hổ cúi gằm mặt trên ngai vàng. Ông ôm mặt lắc đầu, tại sao nữ hoàng lại cư xử như một đứa con nít ích kỷ như vậy chứ?!

"Thôi thì... Hai người muốn làm gì thì làm!"

Sorg Kühne định thở dài, nhưng ông kìm lại. Ít nhất thì, khoảnh khắc oai vệ ban nãy của Nữ hoàng cũng khá là đáng khen ngợi. Dù nó chỉ diễn ra vài phút.

Sau một hồi im lặng, Sorg Kühne quay sang Seol Jihu và hỏi.

"Chuyện phóng thích con quỷ cái kia... Đó thực sự là cách duy nhất ư?"

"Phải."

Seol Jihu cắn môi.

"Chúng ta có thể thử những biện pháp khác, như tra tấn hay dụ dỗ cô ta, nhưng ai biết những biện pháp đó có hiệu quả hay không? Hơn nữa, chúng ta không có nhiều thời gian. Mỗi phút mỗi giây đều quan trọng".

Nét mặt Sorg Kühne nhăn nhó. Ông cũng hiểu rõ tình hình hiện tại. Chẳng ai muốn phóng thích cho một tên tội phạm bị truy nã, nhưng tình huống này không cho phép họ trì hoãn".

Hơn nữa, ông cũng nhớ tới những lời Seol nói ngày xưa.

[Sau khi ổn định lại Eva, tôi muốn cải thiện mối quan hệ của loài người với Liên bang.]

Gần đây, ai cũng thấy Seol Jihu đang cố gắng thực hiện lời hứa thứ hai của mình. Ông không thể phá hỏng nỗ lực của cậu.

Sorg Kühne nhẹ nhàng nhắm mắt lại và nhớ lại cuộc gặp đầu tiên của họ. Tiếp theo, ông nghĩ tới tình trạng hiện tại của Eva.

Những gì Seol đã làm cho Eva, chính là sự đảm bảo thuyết phục nhất.

"Chắc là không có cách nào khác rồi " - Sau một hồi im lặng, Sorg Kühne nghiêm túc gật đầu.

*


Lệnh phóng thích Hoshino Urara đã được phê chuẩn.

Trả tự do cho một kẻ phạm trọng tội, là điều chưa từng có ở Eva. Đương nhiên, một cuộc hỗn loạn lớn đã nổ ra trong nhà tù.

Chỉ vì một người.

"Nhanh lên! Nhanh lên nààào ~~~~"

Hoshino Urara nhảy múa đầy phấn khích, sau khi thấy Sorg Kühne đứng trước cánh cửa thép. Đó là chuyện đương nhiên, cô ấy có nằm mơ cũng không dám nghĩ tới chuyện này.

Đôi mắt Hoshino Urara long lanh như những vì sao, khi Sorg Kühne đưa chìa vào lỗ khóa.

"Huhahahaha! Cuối cùng tôi cũng được rời khỏi nhà tù này!"

Cô cười ré lên, đôi đồng tử nhấp nhảy trong cơn điên loạn.

"Wahahahaha! Khoảnh khắc tôi ra khỏi đây, lão hói! Tôi sẽ xử lão đầu tiên! Puahahahaha!"

Sorg Kühne giật mình và rút chìa khóa ra.

"Không! Chờ đã! Tôi chỉ đùa thôi! Tôi xin thề! Tôi sẽ sống ngoan ngoãn hiền lành tốt bụng tử tế chân thành! Tôi sẽ trở thành một vị thánh cho mà xem.!

Thế là Sorg Kühne lại đưa chìa khóa vào lỗ khó.

"Ohohohoho! Thằng già đầu hói, cứ chờ đấy! Khoảnh khắc chụy ra khỏi nơi này, chị sẽ nhổ trụi tóc trên đầu lão, cho cái đầu đó láng mịn như mông của chụy luôn! Muahahaha, thời điểm báo thù đã tới rồi, khà khà khà!"

Khi ông rút chìa khóa ra

"Tôi xin lỗi! Tôi xin lỗi mà! Xin hãy cho tôi ra khỏi đây đi mà! Tôi sẽ hiến dâng thể xác và linh hồn này cho Eva! Nữ hoàng vạn tuế! Vạn vạn tuế!!"

Khi ông đưa nó vào ổ...

"Tụi bay dám hả! Bà sẽ giết, giết hết! Bà sẽ cho tụi bay nếm trải đau khổ thực sự! Uryaryaryarya!"

Khi ông rút chìa ra ngoài...

"Nghiêm! Chào cờ, chào!"

Sorg Kühne quay lại nhìn Seol Jihu, mặt nhăn nhó và không nói nên lời.

"Ông cứ mở ra đi" - Chohong không thể chịu đựng được nữa và lẩm bẩm trong thất vọng - "Có rất nhiều High Ranker ở đây. Nếu con đũy này dám giở trò, nó sẽ biết tay".

"... Được, tôi sẽ tin tưởng các vị".

Cuối cùng, Sorg Kühne đưa chìa khóa vào và mở khóa.

Cạch.

Khi cánh cửa thép từ từ mở ra, Hoshino Urara đã hiện diện trước mắt mọi người.

Và không mặc gì cả.

"..."

"Hừ, cô không thể mặc nổi bộ quần áo cho tử tế à?" - Oh Rahee vừa làu bàu vừa rút kiếm ra, nhưng Hoshino Urara không hề nhúc nhích. Chỉ có khóe môi cô khẽ cong lên.

Rồi đột nhiên, cô dang tay ra như một ảo thuật gia trên sâu khấu.

"KITAAAAAAA!"

Bằng một bộ pháp kì dị, cô lao thẳng ra khỏi phòng giam. Nhưng ngay sau đó, các thành viên Valhalla đã kịp tóm cổ cô ta. Cô ta không thể thoát khỏi vòng vây của Marcel Ghionea, Kazuki và Oh Rahee cùng một lúc.

"...Uh wa waaaaa"

Bị đè xuống đất như một con gián, Hoshino Urara thút thít: "Thế đấy! Bảo thả người ta mà lại bắt người ta luôn! Huhuhuhu!"

"Diễn trò thế đủ rồi"

Chohong nhìn xuống bằng ánh mắt lạnh lùng, và giơ cây Thorn of Steel ra.

Hoshino Urara ngẩng đầu lên và rụt rè nhìn Chohong.

"Kawaiii ne ~" (Note: Kawaii là dễ thương nha các bạn)

"Ngậm mồm lại, hoặc là cô sẽ được nhìn thấy những chiếc răng của mình bị đánh bật ra."

"Euu... em xin lỗi."

Cô lập tức cúi đầu xuống.

"Em ngoan rồi ạ, xin hãy thả em ra, em sẽ không chạy đâu ạ, em thề em hứa em đảm bảo".

Cô ta vặn vẹo thân thể trần truồng trên mặt đất và khẩn khoản cầu xin.

Khi Seol Jihu ra hiệu cho mọi người, cô ta mới được thả lỏng đôi chút.

"Cảm ơn, cảm ơn anh giai. Oicha!"

Hoshino Urara nhảy dựng lên, rồi vươn vai và vặn vẹo cơ thể. Rõ ràng cô ấy là một cung thủ đẳng cấp cao, bị nhốt bao lâu rồi mà cơ thể cô ấy vẫn có thể uốn cong một cách linh hoạt.

"Auu, auuu! Sao phê thế này nhỉ! Không khí khác hẳn trong phòng giam!"

"…Chết tiệt. Coi như ngươi may mắn."

Sorg Kühne gầm gừ, có vẻ như ông ấy rất khó chịu khi thấy một tên tội phạm đang vươn vai nhàn nhã.

"Nếu không phải vì tình hình hiện tại quá cấp bách! Nếu không phải vì Chủ Hội Seol đã bảo lãnh cho ngươi! Thì đáng lẽ, ngươi sẽ chết mục xương trong tù!"

"Nà ní?"

"Biết khôn thì hợp tác với Valhalla cho tử tế. Nếu ta nghe nói ngươi phạm tội gì đó một lần nữa, đích thân ta sẽ lôi đầu ngươi về phòng giam này!"

Hoshino Urara ngừng vươn vai khi nghe thấy lời đe dọa của Sorg Kühne. Cô liếc nhìn ông, rồi nhếch mép.

"Ghê nhỉ? Lão lôi cái gì cơ? Lão đủ sức không đó?"

"Ngươi nói gì??"

Hoshino Urara mỉm cười và gõ nhẹ vào đầu cô.

Theo phản xạ, Sorg Kühne xoa đầu minh. Nhưng chẳng có gì trên đó cả, chỉ có làn da bóng loáng.

Hoshino Urara cười khúc khích.

"À, ta quên mất, đầu lão chẳng có gì để lôi cả. Heheeh!"

Sorg Kühne chớp mắt bàng hoàng. Một lúc sau, ông na nổi khủng lên.

"Ngươi dám!"

"Quan Phụ Chính! Xin hãy bình tĩnh!"

Trong khi Kim Hannah vỗ về Sorg Kühne, thì Seol Jihu vội vã đưa Hoshino Urara ra khỏi nhà tù.

"Hmm"

Cô nhắm chặt mắt, dường như đang bị chói mắt vì lâu rồi không thấy ánh sáng mặt trời.

"Ahh ~ Đây là mùi của tự do ~ Oishiiiiiyo."

Cô lè lưỡi và liếm không khí như muốn nếm nó. Sau khi nhìn xung quanh với một cặp mắt mờ ám, cô ta tìm thấy một hầu gái đang đi ngang qua.

Hoshino Urara cười toe toét.

"Kikikkiii!"

Cô hầu gái co rúm lại.

"Atashi nihonjin desune ~"

"G...gì cơ?"

"Cô không biết à? Nico Nico Ni ne ~?"

"C-cô làm gì thế!"

Người giúp việc sợ hãi, ba chân bốn cằng bỏ chạy.

"Onee-san? Ganbarimashou ~!" -  Hoshino Urara gào lên, vừa nhảy vừa vỗ tay.

(Note: Ganbarimashou nghĩa là "cùng cố gắng nhé!")

'Cô ấy bị bệnh tâm thần chăng?'


Kazuki lặng lẽ nhìn cô ta và lẩm bẩm.

Thật vậy, cô gái này dường như bị tăng động. Cái miêng cô ta không ngơi nghỉ một giây nào.

Chỉ cần ở cạnh cô ta cũng khiến Seol Jihu phát ốm.

"Mm Mm ~ Hình như tôi hơi phấn khích quá thì phải? Tôi bắt đầu đói rồi".

Sau khi chạy loanh quanh như con điên suốt hàng chục phút, Hoshino Urara quay lại nhìn Seol với đôi mắt lấp lánh.

"Có ai muốn cho tôi ăn không??"

Cô bước tới trong những bước ngắn và nhanh, nắm lấy cánh tay Seol Jihu, và giơ nó lên cao. Sau đó, cô hét lên.

'"Haaaaaaitto!"

"..."

Seol Jihu chán nản rút tay ra.

"…Anh có ổn không?" - Oh Rahee nhìn cậu với vẻ thương hại.

"Tại sao cô lại hỏi thế?"

"Thì, khuôn mặt của anh như đang muốn nói: "Cút đi, con điên".

Seol Jihu thở dài và lắc đầu.

"…Ta về thôi."

Seol Jihu ngao ngán bước đi, dắt theo Hoshino Urara, người đang phàn nàn về cái bụng trống rỗng của cô.

"Itaaaaai!"

(Note: Itai tạm dịch là "đau quá")

*


Ấn tượng đầu tiên của Seol Jihu về Hoshino Urara là ‘ồn ào'. Ấn tượng tiếp theo là "tăng động" và "thiếu tập trung".

Cô ấy tiếp tục lảm nhảm ngay cả khi đang ăn, thân hình liên tục nhún nhảy. Đến nỗi cậu thực sự muốn banh mồm cô ta ra và nhét cái đèn pin vào để kiểm tra xem có động cơ ở trong đó hay không.

"...Burrrrp"

Nhưng hóa ra, cô ta vẫn là một con người. Khi được ăn no, cô bắt đầu im lặng một chút".

" Ah ~ Thật tuyệt. Rời khỏi nhà tù, ăn thức ăn ngon. Đây chính là hạnh phúc chứ còn gì nữa! Từ nay mình sẽ sống tử tế, sống lành mạnh, sống thiện lạnh!"

Seol Jihu nhìn chằm chằm vào Hoshino Urara với vẻ bất lực.

Dường như cô ta cũng cảm nhận được ánh mắt của cậu, nên cô ta quay lại và mỉm cười.

"Aiin ~ Anh đang nhìn gì vậy? Đừng lo lắng. Em sẽ giữ lời mà".

"Tốt nhất là cô nên làm thế".

"Tất nhiên. Bây giờ chúng ta đã nói về chủ đề này, hãy nói nhanh gọn nhé. Uhm, em không thích những thứ phức tạp. Anh đang cố gắng đến đó, phải không, Oppa?"

Seol Jihu lặng lẽ gật đầu. Hoshino Urara vỗ tay.

"Yoshi! Thế thì tốt! Hãy đi cùng nhau nào."

"Cùng nhau?"

"Vâng. Anh biết không, khi em được ra khỏi nhà tù, việc em muốn làm nhất chính là quay lại nơi đó. Để xem thứ gì đã khiến em phát điên."

"Có chuyện gì đã xảy ra với cô vậy?" - Seol Jihu tò mò hỏi, cậu cần một lời giải thích chi tiết hơn.

Hoshino Urara nghiêng người về phía trước và cau mày.

"Anh! Nhìn em, nhìn em nè!"

"??"

"Anh thấy mắt, mũi và môi của em ở phía trước, phải không?"

"Đúng."

"Và anh thấy tai của em ở bên cạnh."

"Đương nhiên."

"Vậy anh sẽ cảm thấy gì nếu nhìn thấy tai của em ở phía trước?"

Seol Jihu nhíu mày.

Kazuki, người đang ngồi bên cạnh và lắng nghe, cũng nhăn mặt.

"Đừng nói chuyện vô lý nữa"

"Phải, nó rất vô lý" - Hoshino Urara trợn mắt lên và nói tiếp. - "Đó là cảm giác của em khi ở chỗ đó. Anh hiểu không? Khung cảnh không thay đổi, bất kể em nhìn từ góc nào đi chăng nữa. Hmm, kỳ dị lắm!"

"Nghĩa là, cô đã vào nơi đó?"

"Tất nhiên! Em đã tò mò và đi vào đó... chà, nên nói điều này như thế nào nhỉ?"

Hoshino Urara rên rỉ như thể cô không biết tìm từ gì để mô ta.

Thấy vậy, Kazuki hỏi.

"Cảm giác của cô đã bị méo mó?"

"Ah! Đúng! Đúng là vậy!"  - Hoshino Urara reo lên vui mừng - "Em đi mà cứ tưởng như mình không đi. Em thở mà cứ tưởng như mình không thở. Nhưng...sao anh lại biết cảm giác đó hả, Oppa?"

Kazuki lẩm bẩm.

"Phải rồi... Đó là Thế giới Tâm linh...  Tôi đã từng nghe ngài Ian kể về nó..."

"Ooooooh! Đúng rồi. Thế giới tâm linh hay tâm thần gì đó, sao cũng được! Cái tên pháp sư ở Eva cũng nói vậy đó!"

Hoshino Urara nhìn chằm chằm vào Kazuki, người đang trầm ngâm suy nghĩ, và nhún vai.

"Dù sao đi nữa, tâm trí em đã trở nên rối bời khi em lạc lối và lang thang khắp nơi. Khi em tỉnh lại, em đã ở Eva."

[Cô bị ma nhập rồi.]

Flone, người đang nghe lén từ bên trong mặt dây chuyền, thì thầm.

"Oh yeah!"

Ngay lúc đó, Hoshino Urara đặt chiếc thìa xuống.

"Em nhớ rồi. Những gì em vừa nói chưa đủ làm anh hài lòng đúng không, anh đẹp giai? Lại đây, lại đây!"

Cô vẫy tay gọi Seol trong khi nghiêng về phía trước.

"Em bào nhá! Gã Pháp sư đó nói với em là, hắn có một cách để vượt qua nơi đó. Đây mới là thông tin chất lượng này!"

"Cách gì?"

"Hắn bảo phải tìm một linh mục. Ờ, Thiên đường có hàng ngàn Linh mục, nhưng em biết một người..."

Seol Jihu cười khẩy/

"Er! Tại sao anh lại cười? Em nói thật đó, thật mà! Em vẫn nhớ rõ ràng. Khi em tỉnh lại, cô gái Linh mục đó đã ở trước mặt em".

Seol Jihu đưa mắt nhìn sang. Oana Halep và anh trai cô đang ngồi ăn ở phía bên kia.

"Cô gái đó là một Linh mục tóc trắng. Khuôn mặt của cô ta trông ngáo ngơ lắm, nhưng cũng khá gợi tình, hehee. Anh hiểu ý em không? Ah, này, chú ý xem nào! Anh đang nhìn vào đâu đấy? Tập trung vào... Hmm?"

Hoshino Urara quay đầu nhìn theo ánh mắt Seol Jihu. Trong khoảnh khắc tiếp theo, đôi mắt cô mở to.

"Hở? Ồ đúng, Linh mục đó trông giống cô gái kia. Thân hình mảnh dẻ, đôi mắt dâm đãng, quyến rũ và..."

"Chính là cô ta đó".

"Ah!?"

Hoshino Urara giật mình kinh ngạc.

"Wow! Thật hả?! Ấy ơi, ấy là cô gái từ hồi đó, phải không?!"

"Đúng là tôi." - Oana Halep mỉm cười rụt rè và vẫy tay - "Xin chào..."

"Yo! Xin chào!" - Hoshino Urara vui vẻ đáp lại, rồi ngồi phịch xuống.

"Hừ. Đáng lẽ anh phải nói cho em nghe trước chứ. Xấu hổ ghê cơ..."

"Cô có cho tôi nói đâu, mà cô biết xấu hổ hả?"

"Dù sao đi nữa, hmm, có vẻ anh đã chuẩn bị kỹ lưỡng rồi. Được rồi, tốt lắm. Em sẵn sàng rồi, ta có thể đi luôn nếu anh muốn".

Hoshino Urara siết chặt nắm tay và nói với giọng hớn hở.

Seol Jihu đã rất hạnh phúc khi nghe điều này nhưng lắc đầu.

"Chúng tôi dự định sẽ đi càng sớm càng tốt, nhưng không phải bây giờ."

"Tại sao ~?"

"Chúng tôi vẫn phải chuẩn bị một số thứ. Cô cũng cần phải phục hồi thể chaasts chứ, cô Hoshino Urara?"

Nghe điều này, đôi mắt của Hoshino Urara nhìn chằm chằm vào không khí trống rỗng. Chắc cô ấy đang kiểm tra Cửa sổ trạng thái của mình.

"…Anh nói đúng. Tình trạng thể chất của em bây giờ như c*t vậy. Còn thua cả mấy tên cấp 5, chứ đừng nói là cấp 6."

"Hãy nghỉ ngơi chút đi. Chúng ta sẽ đi sớm thôi. Trong thời gian chờ đợi, hãy tập trung phục hồi thể lực."

Hoshino Urara hào hứng huýt sáo.

"Iya ~ Quả là một người đàn ông lịch lãm. Em thật may mắn  vì gặp được một người đàn ông rất chu đáo và ân cần như anh."

Hoshino Urara bắt đầu mơ màng.

"Em nên làm gì đây? Oppa, em thích anh mất rồi!"

Cô đưa hai tay lên má và hét lên, "Kyaa!" như mấy cô bé học sinh trong manga.

"Hay là... Anh ơi, tối nay chuỵch nhau đi anh1!'

Seol Jihu lạnh lùng đứng dậy, mặc kệ cô ta. Trông có vẻ như cô ấy không có ý định chạy trốn. Hơn nữa Chohong và những người khác sẽ theo dõi cô ta sát sao, nên cậu không có lý do gì để chơi cùng cô.

"Đi nghỉ đi. Cô nên lấy lại sức lực trước khi chúng ta khởi hành."

"Tuân lệnh!"  - Hoshino Urara nhảy dựng lên và chào theo kiểu nhà binh.

Seol Jihu rời khỏi quán ăn trong khi mát xa thái dương.

‘Thật là một ngày mệt mỏi'


Nhưng bây giờ, cuối cùng cậu đã vẽ xong bức tranh hoàn chỉnh cho kế hoạch sắp tới.

"Những việc còn lại là...'


Trong lúc Seol đang suy nghĩ miên man, một trong những người khổng lồ của Thiên đường đã đến thăm Valhalla.

Để gặp vị Chủ Hội của chúng ta.

Vị khách này là một người mà Seol không mong đợi một chút nào.


---

Dịch và biên tập bởi các thành viên nhà MSN


Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547


Like Fanpage để ủng hộ nhóm: https://www.facebook.com/Moonsnovel


Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.


---

Xin các bạn donate cho nhóm thông qua Fanpage Moonsnovel để hỗ trợ chúng mình! 


Chương 308

Chương 307

Chương 306

Chương 305

Chương 304

Chương 303 - Phần 2
Chương 303 - Phần 1

Chương 302

Chương 301 - Phần 2

Chương 301 - Phần 1

Chương 300

Xem Mục lục Full

7 nhận xét:

Được tạo bởi Blogger.