Khát vọng trở về - Chương 303: Điềm báo cơn Sóng thần - Phần 1



Cả căn phòng đã im lặng một lúc lâu.

Một sự im lặng đột ngột, có thể mang nhiều nghĩa. Hoặc là không ai muốn nói gì, hoặc mọi người đang bị sốc đến nỗi không nói thành lời.

Tình trạng này là loại thứ hai. Mọi người đang nhìn Hạt mầm Aphriso với vẻ hoài nghi.

Lý do duy nhất khiến họ tin rằng mình không nằm mơ, là do bằng chứng đã ở ngay trước mặt họ. 

Những đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào nó.

Sau một hồi im lặng, Gabriel lắp bắp.

"Tôi thật sự rất ngạc nhiên khi nghe tin Diligence Bất Diệt tử trận...."

"Anh thật sự phi thường..." - Yuirel cũng lên tiếng - "Cũng giống như lần đó... Anh ta luôn có cách giải quyết những vấn đề mà Liên bang không thể làm gì được."

Giọng cô có vẻ hơi chán nản.

Thiên Tiên bật khóc. Cô đứng dậy và nhìn qua nhìn lại giữa hạt giống Cây thế giới và hạt mầm Aphriso, khi nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.

Seol Jihu bị bất ngờ khi thấy Thiên Tiên lặng lẽ khóc, nhưng chuyện đó giúp cậu nhận ra rằng Liên bang đang tuyệt vọng như thế nào.

"Tôi hiểu cảm giác của cô...."

Gabriel liếc nhìn Thiên Tiên đang thổn thức, với ánh mắt nghiêm khắc.

"Tuy nhiên, đừng mừng vội. Vẫn còn quá sớm để mừng đến rơi nước mắt".

"K- Không. Tôi không khóc những giọt nước mắt của niềm vui..." - Thiên Tiên ngừng khóc và trả lời bằng một giọng nhỏ nhẹ - "Tôi khóc vì hối hận. Đúng như Tiên tướng Yuriel đã nói..."

Câu trả lời của cô ấy không giống một người đang vui.

Seol Jihu biết lý do tại sao. Gabriel đã đề cập đến ba vấn đề cản trở sự hồi sinh của Cây thế giới. Những món đồ mà Seol Jihu đã lấy ra, chỉ giải quyết được hai trong số chúng.

Tất nhiên, giải quyết hai vấn đề là một thành tựu to lớn không thể phủ nhận, nhưng điều đó không có nghĩa là tình hình đã thay đổi. Chỉ là bây giờ họ đã có một tia hy vọng.

"Thật là đáng tiếc."

Gabriel thở dài nặng nề.

"Tình hình sẽ tốt hơn nhiều nếu anh mang những món đồ đó đến cho chúng tôi sớm hơn một chút. Nếu chúng tôi có những vật phẩm đó từ lúc kết nối với Linh Giới bắt đầu trục trặc, có lẽ chúng tôi đã làm được gì đó..."

Bây giờ họ đã có hạt giống, thứ sẽ trở thành Cây thế giới mới. Họ cũng đã có các chất dinh dưỡng giúp hạt giống phát triển. Thứ duy nhất còn lại bây giờ là...

"Thật là đáng tiếc, thật đáng tiếc, nhưng Cây thế giới không thể phát triển ở Trung địa..."

(Note: Trung địa, hay còn gọi là Thế giới vật chất, chính là thế giới mà mọi người đang sống).

"Ở đây không có đất đai và môi trường màu mỡ cho Cây thế giới phát triển sao?".

"Cây thế giới được sinh ra trong cõi linh hồn. Cây thế giới tồn tại trong pháo đài Tigol chỉ là bản thể đại diện của cây đó."

"Ý cô là, chúng ta không thể gieo hạt giống ở vùng đất này?"

"Tiếc là không. Cây thế giới chỉ có thể phát triển trong một khu vực đặc biệt của Linh Giới. Trồng hạt giống ở Trung địa không khác gì chờ đợi một bông hoa nở bên trong thùng rác."

Điều đó nghĩa là...

"Chúng ta cần gửi hạt giống và chất dinh dưỡng đến cõi Linh giới bằng cách nào đó".

Hạt giống của Cây thế giới và Hạt mầm Aphriso không khác gì rác ở thế giới này. Để những vật phẩm này thể hiện giá trị thực sự của chúng, chúng ta phải xây dựng lại kết nối với Linh giới và gửi vật phẩm đến đó. Ngày xưa, chúng tôi có thể đi lại giữa hai cõi thông qua Cây thế giới. Nhưng giờ Cây thế giới đã khô héo, chuyện này không thể làm được."

Tình huống khó xử này khiến Seol Jihu không nói nên lời. Cậu cứ tưởng đưa đồ cho họ là xong, nhưng họ nói rằng đã quá muộn.

"Chết tiệt."

Gabriel ôm mặt.

"Thà không hỏi thì hơn. Giờ thì tôi còn cay đắng hơn nữa".

Cô càu nhàu, nói rằng cô đã có thêm chút hy vọng nhưng lại là thứ hy vọng vô ích. Sau đó cô gửi một tín hiệu trong nháy mắt. Yuirel đứng dậy khỏi chỗ ngồi và giao cho Seol một bộ quần áo được gấp gọn gàng. Nhìn thoáng qua, nó trông giống như một bộ đồng phục màu đen.

"Đây là một món quà."

"Quà?"

"Nó được dệt bằng lông của Thiên thần Sa ngã, tóc của Thổ Tiên và cánh của Thiên Tiên. Cự nhận đi. Anh là một đối tác quý báu của Liên Bang. Ít nhất chúng tôi nên làm gì đó cho anh..."

"…Cảm ơn các vị."

Seol Jihu trả lời với giọng cay đắng. Cậu ta nên hạnh phúc vì cuối cùng đã có được một bộ giáp tốt, nhưng khuôn mặt cậu ta tối sầm. Cậu đang băn khoăn dữ dội và suy nghĩ mông lung.

"Sau đó, chúng tôi xin phép ra về".

"Sao cơ?"

"Chúng tôi đã ở đây quá lâu. Vì chúng tôi đã xong việc, nên chúng tôi phải trở về..."

Gabriel đặt cả hai tay lên bàn. Nhưng trước khi cô hoàn toàn đứng dậy, cô thì thầm.

"Dù sao đi nữa, vì chúng ta không thể dựa vào Linh giới nữa, chúng ta cần phải tự làm gì đó..."

Nhìn cách cô ấy cay đắng và ngập ngừng, dường như cô ấy không mong đợi nhiều. Có lẽ cô ấy cũng biết nhân loại đang lộn xộn ra sao.

"Tôi sẽ không nói nhiều. Nhưng chuyện này cần phải thông báo... Nhờ có anh, thời gian qua Ký sinh trùng đã im ắng khá lâu. Nhưng chúng sẽ sớm hành động thôi."

Nghe thấy câu đó, Seol Jihu ngước mắt lên và nhìn lên Gabriel.

"Tôi nghĩ rằng sự héo tàn của Cây thế giới chỉ là khúc dạo đầu."

"Một khúc dạo đầu...?"

"Ký sinh trùng đã im lặng quá lâu."

Gabriel bình tĩnh tiếp tục.

"Tất nhiên, Diligence đã chết và Himility Khó coi đã phải rời khỏi chiến trường sau khi Hóa thần. Mặc dù vậy, một khoảng thời gian dài đã trôi qua và tôi tin là chúng đã tìm lại được sức mạnh. Và bây giờ chúng sắp hành động"..

"..."

"Điều này có nghĩa là..."

Nước da Seol Jihu tái đi. Cậu có một cảm giác đáng ngại về những gì sẽ xảy ra tiếp theo.

"Lũ Ký sinh trùng đã tìm ra cách đối phó với anh, kẻ thù đã giáng cho chúng một thất bại thảm hại trong cuộc chiến ở thung lũng Arden. Nữ hoàng Ký sinh trùng sẽ không mắc phải sai lầm tương tự đâu. Tôi e là vậy:".

Seol Jihu lặng lẽ nghiến răng.

"Tôi chỉ báo cho anh vậy thôi" - Gabriel vuốt lại mái tóc dài của cô - "Sau đó, chúng tôi xin phép. Rất vui được gặp anh"

Nói xong, Gabriel đứng dậy và bỏ đi.

"Chờ đã."

Ngay khi cô chuẩn bị mở cửa và rời khỏi thì...

"Nếu chúng ta có thể tới Linh Giới..."

Seol Jihu xoay người và nói

"Nếu chúng ta có thể tạo ra một cây thế giới mới..."

Gabriel dừng lại.

"Nếu chúng ta có thể làm điều đó..."

"Chà..." -  Gabriel quay lưng lại và nói - "Các Thiên Tiên và Hội đồng quản trị của Liên bang đã kết luận rằng chúng ta không thể làm gì được. Tôi không biết nhân loại có thể làm được gì. Xin đừng đưa ra những giả thuyết vô nghĩa."

Gabriel cười nhạt.

"Nhưng... anh là người đã làm được những điều bất khả thi, nên tôi cũng muốn mong đợi một tương lai màu hồng. Đây là câu trả lời của tôi. Nếu anh có thể làm điều đó, thì nhân loại và Liên bang sẽ không dễ bị diệt vong đâu".

"..."

"Liên bang cũng sẽ biết ơn nhân loại. Thậm chí điều này có thể khiến Thú Nhân Hợp Quốc thay đổi suy nghĩ của họ."

Gabriel nhún vai và nói nốt: "Sau đó, Liên bang và nhân loại có thể hướng đến một mối quan hệ gần gũi hơn nhiều so với hiện tại".



---

Dịch và biên tập bởi các thành viên nhà MSN


Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547

Like Fanpage để ủng hộ nhóm: https://www.facebook.com/Moonsnovel


Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.

---

Xin các bạn donate cho nhóm thông qua Fanpage Moonsnovel để hỗ trợ chúng mình! 

5 nhận xét:

Được tạo bởi Blogger.