Khát vọng trở về - Chương 322: Những mối nghi ngờ


Chwing! 

Tiếng kim loại va đập vang lên, khi mọi người rút vũ khí.

Ngay khi Seol Jihu ra lệnh, mọi người đã cắt dây và giơ vũ khí để chuẩn bị cho trận chiến.

 'Đáng lẽ mình phải điều tra thêm một chút nữa'

Cậu cảm thấy sai sai khi ra lệnh cho mọi người tiến lên phía trước.

Tuy nhiên, họ không có thời gian. Các tinh linh rất đang trên bờ vực của cái chết, bất lực trước sự tấn công dữ dội của kẻ thù.

'Nếu mình có thể cứu được một trong số họ, mình sẽ có được thông tin về trạng thái hiện tại của Linh giới.'


Vậy là cậu quyết tâm cứu các Tinh linh trước.

Với hơn mười người đồng thời hành động, kẻ thù đã chú ý đến họ ngay lập tức. Chúng dừng cuộc thảm sát và quay lại nhìn. Sau đó, khi  nhìn thấy các thành viên của đội thám hiểm đang tiến về phía họ

[Hiiiiiiiick!]

Chúng lao đến bằng một tiếng thét chói tai, lạnh thấu xương.

"Chúng đang đến!"

Phi Sora hét lên khi những sinh vật khí kỳ lạ phát sáng màu xanh lam .

'Lửa ma trơi? '


Ở khoảng cách gần hơn, hình dáng của các thực thể này thậm chí còn đặc biệt hơn. Sáng rực như ngọn lửa từ bếp gas, ánh sáng ma quái bay qua như những sao chổi nhỏ.

Mặc dù Seol Jihu muốn quan sát chúng thêm một lúc nữa, nhưng...

Crackle!

Khi ngọn lửa gần chạm vào cậu, Seol Jihu đâm thương về phía trước.

“…”

Sau đó, cậu lập tức dừng lại trong vô thức. Đáng lẽ cậu phải cảm thấy mũi thương đâm xuyên qua thứ gì đó, nhưng không! Không có cảm giác như vậy truyền đến lòng bàn tay của cậu.

Nhưng thay vào đó, Seol thấy hơn chấn động. Cậu dừng lại vì kẻ thù đã đóng băng ngay khi mũi thương đâm vào nó.

[Kirrrrr! Kirrrr!]

Chúng không hề giãy dụa một chút nào. Không những vậy chúng còn không kêu lên một tiếng đau đớn nào

Khi kiểm tra kỹ hơn, năng lượng thần thánh chảy ra từ thần thương Tinh khiết, đã khuấy động và làm ngọn lửa ma trơi bị đóng băng.

'Đừng nói là...'

Suy nghĩ một lúc, Seol Jihu lập tức kích hoạt năng lượng chống tà.

Sau đó, khi một dòng điện vàng tuôn ra dữ dội từ mũi giáo, một âm thanh giống như tiếng nổ của quả bóng bay đập vào tai cậu.

[Kiaaaa Quang. Kiaaaa...]

Ngọn lửa khí màu xanh nổ tung, màu sắc của nó mờ đi ngay lập tức.

Nó dần trở nên nhạt nhòa rồi biến mất vào hư vô.

Đôi mắt của Seol Jihu nheo lại trước cảnh tượng đó.

'Cái gì vậy?'

Cậu không hề nghĩ rằng tình hình lại dễ dàng như vậy. Tuy nhiên, sự do dự của cậu không kéo dài được lâu. Cậu ta đang ở giữa trận chiến, và một thực thể khác cũng đang bay về phía cậu .

Seol Jihu thủ thế và vung tay lên. Khi mũi thương với ánh sáng hoàng kim quét dọc theo kẻ thù, nó bị tách làm đôi và tan chảy mà không thốt được một tiếng trước khi chết.

Ngay lập tức sau đó, bốn tên đồng loạt lao vào cậu từ bốn hướng, nhưng kết quả cũng không khác nhau. Khi Seol Jihu vung cây thương của mình, chúng phát nổ mà không thể nào chống cự.

Seol Jihu ngơ ngác. Sao lại dễ dàng như vậy?

Đáng ngạc nhiên hơn, Seol Jihu không phải là người duy nhất áp đảo kẻ thù. Chohong và Hugo cũng đang dễ dàng đánh đuổi chúng mà không gặp khó khăn gì.

Phi Sora thậm chí đã chạy vào giữa lực lượng của kẻ thù và đang biểu diễn một màn múa kiếm. Khi thanh kiếm mang theo lửa thiêng tỏa ra mọi hướng, bất kỳ kẻ nào bị chạm vào kiêms đều nhanh chóng bị ngọn lửa nuốt chửng.

Ngay cả một người cấp 4 như Hugo cũng có thể chiến thắng kẻ địch dễ dàng, thì các chiến binh cấp cao khác còn nhàn nhã hơn.

Đội thám hiểm đã khuất phục lực lượng của kẻ thù ngay lập tức, và trận chiến kết thúc sớm hơn mọi người mong đợi.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy? Có phải những tên này quá yếu không?”
“Thật sự quá dễ dàng”

Chohong và Hugo, mặt mũi tươi cười như vừa chơi một trận tenis, vừa nói vừa cười và lau mồ hôi.
Họ hơi lo lắng trước trận chiến, nhưng với chiến thắng dễ dàng như vậy trong trận chiến đầu tiên, họ đã rất vui mừng.

Seol Jihu giữ im lặng. Đánh bại kẻ thù không phải là một điều xấu, và tinh thần là một khía cạnh quan trọng trong bất kỳ trận chiến nào. Dù còn nhiều điều khả nghi, nhưng cậu không muốn phá hỏng tâm trạng chiến thắng.

Tất nhiên,  cậu vẫn nghi ngờ gì về tình huống này.

Nhiều người dường như cũng giống Seol Jihu. Agnes, Oh Rahee và một vài người khác cũng đang âm thầm suy nghĩ sâu sắc.

“Chúng là Hắc ảnh.” - Philip Muller bình tĩnh lên tiếng - “Các sinh vật tâm linh xuất hiện từ âm khí”

“Đó là thứ chúng ta vừa chiến đấu?”

"Đúng vậy. Chỉ có một điều" - Philip Muller mím môi - “Một cái gì đó thật lạ.”

“?”

"Tôi nghĩ rằng sẽ có ít nhất một Chỉ huy và đội của hắn đang ở Linh giới. Không phải phỏng đoán, mà chắc chắn là vậy. Ký sinh trùng có bảy Tư lệnh, nhưng hai trong số chúng gần như không bao giờ xuất hiện ở Trung địa, ngay từ thời Đế Chế".

“Hai Tư lệnh…”

“Tư lênh thứ tư,Temperance Cuồng Nộ và Tư lệnh thứ bảy, Kindness tráo trở.”

“…”

“Hai tên này đã không xuất hiện ngay cả trong cuộc chiến toàn diện vừa qua khi Ký sinh trùng chinh phục Pháo đài Tigol. Mặc dù không phải là chúng hoàn toàn biến mất, nhưng chúng vẫn là những kẻ hiếm khi lộ diện  trong số bảy chỉ huy quân đội.”

Seol Jihu gật đầu.
“Nếu như vậy, có điểm nào kì lạ ở đây?”

“Hãy nghe tôi nói. Từ những gì chúng ta biết, Temperance Cuồng Nộ vốn là một Quái vật thần thoại, trong khi Kindness Tráo Trở là thành viên cuối cùng của dòng dõi Cổ Long.”
Philip Muller tiếp tục.

“Tuy nhiên, các sinh vật mà chúng ta vừa thấy là nhưng thực thể từ âm khí. Chúng không liên quan gì đến Quái thú hay Rồng.”

Nói cách khác, một chủng tộc không có mối liên hệ nào với các Chỉ huy quân đội đang xâm lược cõi Linh hồn.

“Tại sao lại thế?”

“Chắc chắn có nhiều hơn một hoặc hai điểm đáng ngờ.”

“Vì các thực thể này không có cơ thể vật lý, thật khó để nói rằng chúng là một phần của Quân đội Kí sinh trùng. Và chúng không thể được sinh ra bởi các Ký sinh trùng mẹ.”

Trong trường hợp đó, chúng phải là quân đội trực tiếp dưới trướng một Tư lệnh quân đội.

“Lẽ nào lại có thêm một chỉ huy quân đội khác ở đây?”

“Patience Bùng Nổ là một sinh vật tinh linh, nhưng tôi nghe nói đội quân của cô ta hoàn toàn là Banshee. Tôi chưa bao giờ nghe nói về việc cô ấy lãnh đạo một đội quân Hắc ảnh.”

Nghe Philip Muller giải thích, Seol Jihu trở nên đăm chiêu.

'Đúng là kỳ lạ'

“Rốt cuộc là thứ gì.” - Cậu cắn môi.

Philip Muller đột nhiên giảm âm lượng và thì thầm.

“Mặc dù không có cách nào để chắc chắn, tôi đã nghe được điều gì đó từ Ngôi sao của Sloth trước đó.”
“Ngôi sao trước đây của Sloth?”

“Tôi đang nói về Chấp trưởng giả tiền nhiệm, đàn anh của Taciana Cinzia.”

Philip Muller tiếp tục.

“Sau khi trở thành một Chấp trưởng giả, anh ta đã chiến đấu với Tư lệnh thứ tư một lần. Anh ta đã suýt chết và may mắn trốn được. Đó là khi anh ấy nói rằng Temperance Cuồng Nộ là một con Kỳ lân.

"Kỳ lân…"

“Đây là vấn đề. Đúng là Kỳ lân thuộc chủng tộc Quái thú, nhưng chúng vẫn không liên quan gì đến âm khí.”

Chính tại thời điểm này, Seol Jihu đã nhận ra suy đoán của Philip Muller.

“Anh đang đoán rằng Temperance Cuồng Nộ đã đổi sang chủng tộc khác?.”

“Đó chính là điều tôi suy nghĩ, hoặc có thể có một cái gì đó tương tự”

Seol Jihu cắn môi khi một điều gì đó Gabriel nói trong quá khứ ,đột nhiên xuất hiện trong tâm trí cậu.

'Trùng hậu đã có một con bài mới…’


Kẻ sống sót là kẻ mạnh. Đó là một khái niệm đơn giản. Nếu Nữ hoàng Ký sinh trùng tìm thấy một sinh vật mạnh hơn, mụ ta hoàn toàn có thể thay đổi một trong những Tư lệnh.

Trong mọi trường hợp, đây chỉ là những suy đoán. Họ không thể đi đến bất kỳ kết luận nào. Họ sẽ phải nhìn bằng chính mắt mình thì mới chắc chắn được.

“Tôi biết anh đang nói gì, nhưng…”

Ngay lúc đó, Kazuki bỗng xen vào giữa họ. Anh giơ ngón tay và chỉ về phía trước. Một nhóm nhỏ các Tinh linh sống sót sau cuộc tấn công của lũ Hắc ảnh, đang thì thầm với nhau.

[Con người? Họ không phải là con người sao?]
[Không đời nào! Làm sao con người có thể vào thế giới này!]

Seol Jihu nuốt nước bọt. Mỗi Linh hồn tỏa sáng ở một trong năm màu, có nhiều kiểu dáng khác nhau, từ động vật đến một cô gái nhỏ. Chúng đều nhỏ. Thành thật mà nói, họ không có vẻ mạnh mẽ cho lắm.

[Họ đã đánh bại những tên khốn đó! Có lẽ họ ở đây để giúp đỡ chúng ta!]

[Tôi có thể tin họ nếu họ là Tiên thiên. Nhưng con người thì...?]

[Nhưng đó là sự thật! Họ đã cứu chúng ta!]

[Đợi đã, có hào quang của một Tinh Linh mà tôi chưa bao giờ cảm thấy trước kia]]

Đánh giá qua cách họ nói chuyện với nhau, rõ ràng họ còn trẻ. Tuy nhiên, có thể họ sẽ giải thích được cho nhóm Seol Jihu về trạng thái hiện tại của Linh giới.

Khi Seol Jihu đi về phía trước, ánh mắt của các Tinh linh đều quay về phía cậu. Nhìn lên với đôi mắt khẩn khoản, các Tinh Linh kêu lên:

[Giúp chúng tôi với!]

[Xin hãy giúp đỡ chúng tôi!]

[Xin hãy cứu các vị vua!]

[Xin hãy cứu thế giới của chúng tôi!]

Họ bắt đầu khẩn cầu dưới chân cậu.

Khi Seol Jihu bối rối, cậu cảm thấy thứ gì đó chọc vào cổ mình.

"Ey, đồng chí."

Gà Nhép đang đứng trên vai cậu từ bao giờ.

“Hãy để tôi nói chuyện với những thiếu niên này.”

“N-Này…?”

“Sẽ ổn thôi. Tôi tò mò về một vài điều.”

Seol Jihu suy nghĩ một lúc trước khi gật đầu. Vì Gà Nhép cũng là một Tinh linh, nên có thể nói chuyện với chúng dễ dàng hơn.

Gà Nhép nhảy xuống khi nhận được sự cho phép của Seol Jihu. Ngay khi nó hạ cánh xuống mặt đất, các Tinh linh đều bị sốc.

[Hở? Ai đây?]

"Các ngươi thấy sao? Ta là tinh linh, giống như các ngươi.”

[Nhưng tôi chưa bao giờ thấy một Linh giống như cậu trước đây]

"Đó là hiển nhiên. Các ngươi còn quá trẻ để có thể biết đến ta.”

[Eeh? Mùi này là mùi của năm yếu tố và thậm chí cả ánh sáng và bóng tối…. Cậu là ai?]

"Im lặng! Ngay cả Linh Vương cũng không dám nói chuyện với ta như vậy! Một tinh linh cấp thấp nên tỏ ra tôn kính khi đứng trước một kẻ cao quý như ta".

Khi Gà nhép lên tiếng, các Tinh linh lập tức im lặng. Họ hẳn đã cảm thấy sự khác biệt trong phong thái của tinh linh lạ mặt kia.

“Dù sao đi nữa, ta có một vài câu muốn hỏi tất cả các ngươi.”

Gà Nhép hắng giọng và nói.

“Nếu tất cả chưa nhận ra, những người này là quân tiếp viện được gửi bởi Thiên Tiên để cứu thế giới của chúng ta. Có nghĩa là, chúng ta là đồng minh.”

Nghe điều này, nước da của các Tinh linh sáng lên.

“Nhưng bọn ta mới đến đây, vì vậy bọn ta không biết gì về những việc đang diễn ra. Mỗi giây mỗi phút đều có giá trị. Trả lời bằng tất cả những gì các ngươi biết, hiểu chưa?”

[U-Un!]

“Tốt, câu hỏi đầu tiên. Các Linh Vương đang ở đâu?”

[...]

“Ta có thể cảm nhận được chúng, nhưng quá mờ nhạt. Chuyện quái gì đã xảy ra với Linh giới vậy?”

[… Họ đã bị bắt.]

"Hả?"

Khi một Tinh linh trả lời bằng giọng nói chán nản, Gà nhép nhíu mày ngay lập tức.

“Ifrit, Aqua, Terra, Ea và Sylphid. Cả năm người đều bị bắt?”

[Uun. Kẻ thù mà họ đang chiến đấu, hắn quá đáng sợ]

Tiếng nức nở được nghe từ những Tinh linh nhỏ. Gà nhép phát ra một nhỏ, rồi nghiến răng.

(Trans 1: Gà có răng à anh em???)

“Lũ chết tiệt, vậy còn hai Linh Chúa thì sao?”

[?]

“Ta đang nói về Ophinü Odor và Diffidem Odor.”

[Chúng tôi không biết. Những người lớn bảo rằng chúng tôi không thể tự tiện mở phong ấn cho họ]

“Ngu xuẩn!”

Gà nhép chửi thẳng mặt trước khi tinh linh nói xong.

“Bọn đần độn! Ngay cả trong tình huống như vậy…”

Tinh linh kia run rẩy trước màn chửi rủa của Gà nhép.

"…Đồng chí."

Sau khi lẩm bẩm, Gà nhép quay đầu lại và ngước nhìn Seol Jihu.

“Tình hình tồi tệ hơn chúng ta mong đợi. Nếu được, tôi muốn cả nhóm ưu tiên giải cứu các Linh Vương.”

Giải cứu Vua của các Tinh linh. Không có vấn đề gì khi làm điều đó, nhất là khi việc ấy sẽ giúp họ cứu Linh giới. Nhưng Seol Jihu có một câu hỏi.

“Họ có còn sống không?”

“Tôi có thể cảm nhận được sự sống của họ.”
Gà nhép chép miệng và nói.

“Tinh linh sau khi chết sẽ không trở về hư vô. Thay vào đó, họ trở lại Cây thế giới và tái sinh. Cậu có thể coi đó như một vòng luân hồi sinh tử vĩnh cửu.

“Nhưng cây thế giới đã-“

"Đã chết. Vì chu kỳ này bị phá vỡ, các Tinh linh sẽ biến mất khi họ chết. Đáng lẽ là vậy, nhưng…”

Gà Nhép dừng lại trước khi thở dài.

"Nhưng…?"

“Các vị vua tinh linh đã bị bắt từ lâu vẫn chưa chết. Điều kỳ lạ là tất cả họ đều ở cùng một nơi. Tôi có một cảm giác xấu về việc này. Nếu để yên, tôi sợ…”

Gà nhép không nói hết câu, nhưng Seol Jihu hiểu những gì nó đang cố nói.

''Được thôi, chẳng có lý do gì để từ chối''.

Cậu ta cũng có cảm giác rằng điều gì đó khủng khiếp sẽ xảy ra nếu các Linh Vương bị bỏ lại trong tay kẻ thù. Mặt khác, giải cứu họ nhanh chóng và nhận được sự giúp đỡ của họ dường như là một ý tưởng tốt.

Là những vị vua của thế giới này, chắc chắn họ sẽ có ích trong việc chiến đấu với các Tư lệnh.

"Được. Ngươi có biết họ ở đâu không?"

"Tôi biết. Đó là nơi có Cây thế giới.

Đôi mắt của Seol Jihu sáng lên.

"Đi nào. Không chần chừ gì nữa.”

[Hãy đi cùng nhau!]

[Chúng tôi cũng sẽ giúp!]

Nghe Seol Jihu trả lời Gà nhép, các Tinh linh trẻ háo hức lên tiếng. Tuy nhiên, Gà nhép khịt mũi và từ chối kiên quyết.

“Thật nực cười. Các ngươi thậm chí không thể xử lý một Hắc ảnh”

[Nhưng mà!]

"Lắng nghe ta. Ta không nói các ngươi vô dụng. Ta chắc chắn rằng các ngươi biết hoàn cảnh của mình, nhưng các ngươi vẫn cố gắng cứu các Linh vương.”

Các tinh linh gật đầu lắng nghe.

“…Tsk, các Tinh linh cấp thấp nhất đang phải đối mặt với kẻ thù... Ta hiểu điều gì đã xảy ra với những kẻ có thứ hạng cao hơn.”

Gà Nhép nói một cách tiếc nuối.

“Tình hình này mà kéo dài thì càng có lợi cho kẻ thù. Bây giờ là một tình huống ngàn cân treo sợi tóc. Các ngươi hãy tản ra và tập hợp tất cả mọi người.”

[Tập hợp tất cả mọi người?]

“Phải có những nhóm tàn dư khác ở ẩn. Mang chúng theo để chiến đấu. Ít nhất, các ngươi có thể đóng vai trò là lá chắn của bọn ta. Ngay cả khi ngươi chết, ngươi sẽ sống lại một khi Cây thế giới hồi sinh.”

[Mọi người có thể hồi sinh Cây thế giới!?]

“Ta không có thời gian để ngồi và giải thích. Chỉ cần làm như ta nói. Đây là một vấn đề cấp bách. Các ngươi càng mất nhiều thời gian, cơ hội để chúng ta cứu các Linh Vương càng nhỏ. Hiểu chưa”

Gà nhép nhấn mạnh tính cấp bách của vấn đề nhiều lần và cuối cùng các Tinh linh đã bị thuyết phục.

[Hiểu rồi! Sau đó chúng ta sẽ gặp nhau ở Cây thế giới?]
[Chúng tôi sẽ nhanh chóng và mang theo nhiều tinh linh nhất có thể!]

Dù họ có thể bị phục kích lần nữa, nhưng họ không yêu cầu được bảo vệ. Seol Jihu cảm phục khi thấy những chàng trai nhỏ can đảm phân tán theo mọi hướng.

'…Không.'


Có lẽ điều này chỉ là tự nhiên. Không thể nhìn thấy bất kỳ hy vọng nào cho tương lai, họ đã vùng vẫy trong tuyệt vọng. Giờ đây một chiếc phao cứu sinh bất ngờ được ném tới, nên họ sẽ nắm lấy nó bằng tất cả sức lực của mình.

'Giá như những người Trái đất cũng can đảm và kiên quyết như họ'


Seol Jihu cười khúc khích trước khi rũ bỏ suy nghĩ ra khỏi đầu.

"Đi nào."

“Tôi sẽ dẫn đường cho các đồng chí".

Đội thám hiểm bắt đầu hành động với Gà nhép đi tiên phong. Seol Jihu im lặng, bước đi lặng lẽ trong khi cảnh giác với mọi thứ xung quanh.

'Gà nhép cho biết các vị vua tinh linh đang ở gần Cây thế giới?'

Điều này có nghĩa là cậu có thể có khả năng đạt được hai mục tiêu của mình cùng một lúc.

'Nếu mọi việc suôn sẻ...'

Cuộc thám hiểm mà họ đoán là khó khăn, có thể kết thúc dễ dàng. Giống như cách trận chiến đầu tiên của họ kết thúc với một chiến thắng dễ dàng.

Tất nhiên, Seol không lạc quan lắm. Sẽ thật tuyệt nếu mọi thứ diễn ra suôn sẻ như một chiếc thuyền buồm thuận theo cơn gió. Nhưng Ký sinh trùng không phải là những kẻ ngốc có thể bị coi thường.

'Mình nghi ngờ chúng vẫn...'

Ngay khi cậu nghĩ đến đó...

[Tôi…]

 [Tôi có một giả thuyết mà tôi đã giữ cho riêng mình.]


[Tôi chưa nói điều đó cho đến bây giờ vì tất cả chỉ là phỏng đoán.]


Seol Jihu nhớ tới những lời Ian nói trước khi chết, tại pháo đài Arden.

[Seol. Ngay bây giờ, Nữ hoàng Ký sinh trùng, vì lý do gì đó, đang trở nên nôn nóng.]

[Lý do bà ta tập trung tấn công nhân loại.]


[Lý do bà ta đột nhiên từ bỏ Pháo đài Tigol và tấn công Haramark.]


[Lý do hai trong số bảy Tư lệnh không ở cõi vật chất.]


Nhớ lại những lời đó, Seol Jihu vô tình cắn môi dưới.

[Nếu chúng ta suy nghĩ kỹ và kết nối những thứ này lại với nhau, tôi tin rằng chúng ta sẽ có thể đi đến câu trả lời - chìa khóa để đánh bại Ký sinh trùng.]

[Đừng cố gắng hiểu mọi thứ ngay bây giờ. Một chàng trai thông minh như cậu, chắc chắn một ngày nào đó sẽ tìm ra câu trả lời. Bây giờ, chỉ cần nhớ những gì tôi nói với cậu. Và…!]


[Và, CHẠY NGAY ĐI!]


' Ngài Ian.'

Trái tim cậu trở nên nặng trĩu khi nhớ tới vị Pháp sư già tốt bụng và tài giỏi.

Thật ra cậu vẫn không chắc ý ông là gì.

Nhưng…

[Sau đó tôi sẽ trả lời cậu. Đại diện cho mọi người]

Seol biết một điều chắc chắn.


[Đúng.]


[Chắc chắn cậu là một Ngôi sao cần được bảo vệ. Một ngôi sao mà ngay cả Nữ hoàng Ký sinh trùng cũng sợ.]


“…”

…Đúng. Phải có lý do nào đó.

Một lý do mà Ian bảo cậu ta bỏ rơi mọi người và trốn thoát một mình.

---

Dịch và biên tập bởi các thành viên nhà MSN


Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547


Like Fanpage để ủng hộ nhóm: https://www.facebook.com/Moonsnovel


Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.


---

Xin các bạn donate cho nhóm thông qua Fanpage Moonsnovel để hỗ trợ chúng mình! 



Chương 323 

Chương 322 

Chương 321

Chương 320

Chương 319

Chương 318

Chương 317

Chương 316

Chương 315

Chương 314

Chương 313

Chương 312

Chương 311 - Phần 2

Chương 311 - Phần 1

Chương 310

Chương 309

Chương 308

Chương 307

Chương 306

Chương 305

Chương 304

Chương 303 - Phần 2
Chương 303 - Phần 1

Chương 302

Chương 301 - Phần 2

Chương 301 - Phần 1

Chương 300



4 nhận xét:

Được tạo bởi Blogger.