Khát vọng trở về - Chương 407: Mệnh lệnh cuối cùng


Sau khi Valhalla rời đi, tòa nhà Sinyoung chìm trong câm lặng.

Các thành viên trong ban lãnh đạo đã quay về tòa nhà, với vẻ mặt cau có và tâm trạng cay đắng.

Đứng ở quầy lễ tân, các nhân viên biết ngay rằng có điều gì không ổn. Vì vậy họ cứ đứng đó và cúi gằm mặt, cho đến khi tất cả vị lãnh đạo bước lên lầu. Không một người nào dám mở miệng vì sợ mang vạ.

Tòa nhà vốn dĩ luôn nhộn nhịp, giờ vắng lặng như nghĩa địa lúc 12 giờ đêm.

Chỉ có một người duy nhất có thể mỉm cười trong bầu không khí u ám đó.

"Đây. Hãy hoàn thành việc đó ngay trong tuần này ”.

Tak, tak.

Yun Seohui gõ nhẹ tập tài liệu vào bàn. Đó là những hợp đồng Sinyoung đã ký với Valhalla, để đổi lấy sự sống còn.

“Giám đốc điều hành Jang, xin anh hãy yêu cầu tất cả nhân viên Sinyoung ký vào đây. Quãng đường từ Scheherazade đến Eva mất tới 6 ngày đi xe ngựa, nên anh hãy xử lý càng sớm càng tốt. Chúng ta phải hoàn thành lời hứa của mình ngay trong ngày Valhalla về đến Eva. "

Cô lắc tờ giấy trong tay, ra hiệu cho anh ta nhanh chóng cầm lấy, nhưng người đàn ông cứ đứng ngây ra đó. Với ánh mắt buồn bã, Giám đốc Jang lặng lẽ nhìn cô.

“Và... Chúng ta cần ra lệnh cho tất cả các chi nhánh đóng cửa...".

Yun Seohui nhún vai trước khi đặt các hợp đồng xuống và tiếp tục.

“… Ngoài ra, chúng ta cần tìm kiếm người kế nhiệm tôi. Ban lãnh đạo sẽ tổ chức một cuộc họp vào tuần tới để quyết định — à không, để thông báo quyết định".

“Người kế nhiệm, ý cô là…” - Giám đốc điều hành Jang, khẽ lên tiếng - "Thực ra thì ban lãnh đạo đã quyết định rồi, đúng không?"

"Đương nhiên" - Yun Seohui nhếch mép - "Ngoài cô ấy ra thì còn ai nữa? Dù sao Sinyoung cũng là một công ty gia đình mà”.
Giám đốc Jang cúi đầu. Nghĩ một lúc, anh ta cố tìm lời lẽ gì đó để an ủi Yun Seohui.

“Tổng Giám đốc…”

"Sao hả?"

“Tôi cảm thấy chuyện này…”

"Thôi nào. Không bàn cãi gì nữa" - Yun Seohui bình tĩnh nói - "Nếu chúng ta có lựa chọn khác thì tốt. Nhưng bây giờ, chúng ta đang đứng giữa ranh giới của sự sống và cái chết. Việc quan trọng nhất là sống sót, đúng không nào?"

Thật vậy, khi Valhalla tới Cung điện, Seol đã mang theo một lực lượng đông đảo và mạnh mẽ, đủ sức đè bẹp bất kỳ thế lực nào. Nếu Sinyoung ngoan cố thì rất có thể máu đã đổ, đầu đã rơi.

Bởi Valhalla có đủ sức mạnh và lý lẽ để làm vậy.

“Chúng ta đã sống sót, và vẫn là tổ chức đại diện của thành phố này. Thế là ổn. Chỉ cần sống sót, chúng ta có thể gây dựng lại mọi thứ".

“….”

"Cúi đầu vẫn tệ hơn là chết, phải không nào?"

Nỗi buồn hằn sâu trên khuôn mặt của Giám đốc Jang, khi anh nghe Yun Seohui giảng giải.

Là người đã theo dõi cô từ nhỏ, anh hiểu rõ những nỗ lực của Yun Seohui. Cô đã vượt qua bao trắc trở, bao thử thách để đạt đến vị trí đỉnh cao của Sinyoung.

Ngay cả Chủ tịch Yun Seojin - một người cực kỳ khó tính và độc đoán - cũng tin tưởng giao Sinyoung lại cho Yun Seohui để trở về an hưởng tuổi già.

Đáng lẽ đây phải là lúc cô ấy tỏa sáng, nhưng…

Thành quả mà cô đạt được sau hơn 20 năm phấn đấu, đã bị quét sạch chỉ sau một sai lầm.

Cô ấy không hề thể hiện cảm xúc gì trên khuôn mặt của mình, nhưng Giám đốc Jang có thể hiểu được nỗi lòng của cô.

“Đừng lo. Sinyoung sẽ phát triển dưới tay Tổng Giám đốc Yun Seora. Thậm chí còn hơn bây giờ. Chủ hội Valhalla sẽ chăm sóc cô ta".

Yun Seohui mỉm cười trước khi đứng dậy.

Cô cầm lấy chiếc áo khoác màu ngà của mình và khoác lên người.

“Còn lại xin nhờ anh xử lý nốt. Hôm nay tôi sẽ về nhà sớm. "

Cô đeo chiếc túi xách màu đen qua vai trước khi nhanh nhẹn bước ra khỏi văn phòng với những bước chân nhẹ như lông vũ.

Giám đốc Jang nắm chặt chồng hợp đồng bằng cả hai tay, trước khi từ từ cúi đầu.

*


Nơi Yun Seohui hướng tới là cánh cổng dịch chuyển đặt trong ngôi đền.

Cô ấy lập tức trở về Trái đất. Tọa độ dịch chuyển chính là văn phòng Công ty.

Sau khi ra khỏi văn phòng, cô quay đầu nhìn quanh, với ánh mắt lờ đờ.

“…”

Một vài người đã nhận ra sự hiện diện của cô..

“H-Xin chào Tiểu thư…”

Một nhân viên hoảng sợ cúi đầu. Sau đó, đôi mắt của Yun Seohui đột nhiên sáng lên trước khi cô nở một nụ cười rạng rỡ.

“Vâng, xin chào anh!”

“Tiểu thư đến đây chắc là để gặp Giám đốc Yun Seora... Ah, nhưng cô ấy đi vắng rồi".

"Không. Tôi không tới đây để gặp Seora. Tôi đang trên đường về nhà. "

"Ah."

“Anh là Kim Sungsoo, phải không? Anh chưa về nhà ư? Hết giờ làm rồi mà?"

“À, không. Tôi đang xử lý nốt vài vấn đề..."

"Hừm. Anh chờ Giám đốc Seora chứ gì? Chắc cô ấy lại trốn ra ngoài rồi".

Yun Seohui cười toe toét, rồi giơ cánh tay trái lên để kiểm tra đồng hồ.

“Cô ấy sẽ ra khỏi phòng xông hơi, và gọi cho anh vào khoảng 7:05 tối. Cô ấy sẽ nói rằng cuộc họp quá lâu nên cô ấy rẽ vào đó, thay vì về nhà".

Anh chàng Kim Sungsoo há hốc mồm khi thấy Yun Seohui bình thản tiên đoán về lịch trình của Yun Seora.

“Anh chỉ phải đợi 42 phút 17 giây nữa thôi. Chúc may mắn."

Sau khi nháy mắt với anh ta, Yun Seohui lại tiếp tục bước đi.

Thấy cô ấy bước xuống sảnh, mọi người vội vã cúi chào. Đáp lại, Yun Seohui cũng tươi cười đáp lại lời chào của họ.

Thậm chí cô ấy còn dừng lại để trò chuyện với một nửa số nhân viên ở sảnh. Kết quả là, cô ấy mất 20 mới ra tới cửa.

Cuối cùng, khi trời đã tối, Yun Seohui đi bộ qua con phố đông đúc để tới một tòa nhà cao chót vót.

“Aigoo, lâu lắm rồi mới thấy tiểu thư" - Người bảo vệ vui vẻ vẫy tay chào đón cô.

“Đã lâu không gặp, ông chú ~ Gần đây chú khỏe chứ?"

"Không có đặc biệt. Cũng thường thôi ấy mà".

“Fufu, từ giờ tôi sẽ ở đây thường xuyên hơn. Chúng ta sẽ trò chuyện với nhau, và ông chú sẽ không còn buồn chán nữa đâu!"

Sau khi trêu đùa với nhân viên bảo vệ, Yun Seohui vẫy tay chào anh ta và bước vào thang máy.

Khóe môi cô ấy vẫn cong lên thành một nụ cười, cho đến khi cô ấy bước ra khỏi thang máy tầng cao nhất và đứng trước cửa phòng mình.

Cô gõ mật khẩu trên khóa, rồi từ từ mở cửa.

Căn phòng tối om, rộng hơn 330 mét vuông. Vì khắp các bức tường đều có rèm dày che phủ, nên không một tia sáng nào có thể lọt trong phòng.

Và khi cô bật đèn lên, một ngôi nhà trống rỗng hiện ra.

Thật sự là trống rỗng. Trống rỗng đến mức trần trụi. Không có bất kỳ đồ trang trí thông thường nào, chỉ có những đồ đạc tối thiểu cần thiết để sinh hoạt.

Và khuôn mặt của Yun Seohui đột ngột thay đổi ngay khi cô bước vào cửa.

Từ mắt, mũi, miệng cho đến các chi tiết trên mặt cô đều đờ ra, không có chút biểu cảm nào. Giống như một con robot lạnh lẽo.

Với khuôn mặt vô cảm, Yun Seohui định treo túi xách lên móc áo theo thói quen. Nhưng rồi cô dừng lại, buông tay và thả chiếc túi rơi xuống sàn.

Cô từ từ cởi áo khoác của mình và ném nó xuống đất. Cô cũng cởi cúc áo sơ mi trước khi ngồi phịch xuống chiếc ghế xích đu gần cửa sổ.

Với những động tác thuần thục, cô đặt điếu thuốc vào miệng và châm lửa.

"…Chán quá…"

Khói thuốc tỏa ra từ đôi môi đỏ mọng của cô.


Cô cứ ngồi đó, lặng lẽ nhìn vào hư vô.

Đã bao nhiêu lâu rồi?

Khi đường phố tối dần và đêm về khuya, cô vẫn ngồi đó im lìm như pho tượng. Chỉ có chiếc gàn tàn ngày càng đầy lên.

Có quá nhiều thứ đang trôi trong đầu cô. Đặc biệt là những suy nghĩ về cuộc họp, hay cụ thể hơn, về Seol Jihu.

Nói một cách chính xác, kết quả của cuộc họp hôm nay không tệ.

Một cuộc đàm phán chỉ có thể diễn ra công bằng, nếu hai bên đều bình đẳng hoặc bên yếu hơn sở hữu một con át chủ bài nào đó.

Nhưng hôm nay thì khác. Sinyoung chẳng có gì để có thể thương lượng với Valhalla. Ngay từ đầu, cuộc họp này không giống một cuộc đàm phán mà giống như một buổi thỏa thuận đầu hàng.

Chưa kể Valhalla còn có Kim Hannah.

Vì cô ta từng bị Sinyoung đá đít đuổi đi, nên Kim Hannah sẽ không cho Sinyoung bất kỳ cơ hội nào.

Nếu hôm nay hai bên đôi co tranh cãi, rất có thể Sinyoung sẽ rơi vào bẫy của Kim Hannah. Giả sử cô bác bỏ được một điều kiện nào đó, Kim Hannah sẽ tìm cách thay bằng hai điều kiện mới.

Thay vì sa lầy, cách tốt nhất là thúc đẩy cho cuộc họp kết thúc càng sớm càng tốt.

Trên thực tế, cô ấy đã thành công.

Nhưng tại sao cô ấy lại cảm thấy chán nản như thế này?

Là vì cô phải cúi đầu chịu nhục?

Không, cô đã từng trải qua vô số tình huống còn khó khăn hơn trong quá khứ, và cô tự tin rằng mình có thể chịu đựng gấp đôi, gấp ba lần hôm nay.

Là vì ảnh hưởng của Sinyoung đã suy giảm?

Không, cô đã chuẩn bị tinh thần cho điều đó từ lâu.

Là vì cô buộc phải rời khỏi vị trí lãnh đạo tối cao, thứ mà cô đã đánh đổi bằng cả tuổi thơ và cả tuổi thanh xuân của mình?

Cũng có thể, nhưng đây chỉ là một lý do phụ.

Thế thì cô chán nản vì chuyện gì?

Yun Seohui suy nghĩ một lúc lâu, thế rồi một ký ức chợt lóe lên trong đầu cô.

Vài năm trước.

Yun Seohui đã tìm thấy một công ty có vẻ hấp dẫn và quyết định nuốt chửng công ty này.

Không ngờ, đối phương có tiềm lực mạnh mẽ hơn cô tưởng và họ đã đáp trả bằng một cuộc phản công khủng khiếp. Đến nỗi Sinyoung suýt nữa thì mất quyền kiểm soát Hội đồng quản trị.

Đó là một thất bại cay đắng, cũng giống như sự cố này.

Khi Yun Seohui đến thăm công ty đó, nữ CEO đối phương đã bảo cô rằng:

[Cô là một người khá thú vị, thật đấy. Giống như tôi ngày xưa.]

[Cô nghĩ rằng mình rất tài giỏi, rằng nếu cô quyết tâm thì cô có thể đạt được mọi thứ. Có đúng không nào?]

[Ngày xưa tôi cũng thế đó. Mãi đến khi gặp thất bại, tôi mới tỉnh ra. Dường như định mệnh đã sắp xếp cho chúng ta gặp nhau. Vậy thì, với tư cách là tiền bối, tôi sẽ cho cô một lời khuyên.]

[Thế giới không xoay quanh cô. Cô không phải là Trung tâm của thế giới. Nếu cô cứ sống như thế này, cô sẽ chết sớm đấy.]

[Thứ gì không thuộc về cô, thì sẽ không bao giờ thuộc về cô.]

… Phải rồi.

Chính người đàn ông tên là Seol Jihu đã làm cho mọi toan tính của cô sụp đổ.

3 năm trước, cô đã cảm thấy người đàn ông này thật khó nắm bắt. Nhưng đến bây giờ cô mới nhận ra.

Yun Seohui vẫn ngoan cố nghĩ rằng kế hoạch của mình không hề sai. Chỉ có điều, đối thủ của cô quá phi thường, đến mức mọi toan tính của cô chỉ là trò trẻ con.

Seol Jihu đã phát triển với tốc độ đáng sợ. Dù cô có vắt chân lên cổ cũng không theo kịp.

Yun Seohui vùi mình vào ghế và ngửa cổ ra đằng sau.

Cô bơ phờ nhìn lên trần nhà với đôi mắt cô đơn, lặng lẽ nhớ lại những lời của Seol Jihu.

[Tôi vẫn biết ơn về chuyện đó. Thật đấy.]

[Tôi xin trân trọng bày tỏ lòng biết ơn tới Sinyoung.]

'Chỉ có thế thôi ư?' - Yun Seohui lẩm bẩm.


Cô đã nỗ lực giúp đỡ Seol Jihu ở Thiên đường và Trái đất, nhưng sao người đàn ông đó không ngả về bên cô? Cô đâu cần một lời cảm ơn suông?

'Anh bắt tôi từ chức? Sao anh khắc nghiệt thế?'

Yun Seohui ngồi ngây ra và tự nói chuyện một mình.

'Anh có biết tôi đã làm việc chăm chỉ như thế nào để giành được kết quả như thế này không? Vậy mà giờ anh bắt tôi bỏ lại tất cả mọi thứ? Thà anh giết tôi đi còn hơn!'
Cô ấy nói như thể Seol Jihu đang ở ngay trước mặt cô ấy.

'Anh chẳng biết cái quái gì cả!'

Đó là những lời mà cô không thể nói trong cuộc họp.

Yun Seohui nhìn chằm chằm lên trần nhà với ánh mắt hằn học.

Rồi đột nhiên, cô cười khẩy. Cô chợt nhớ đến ánh mắt sững sờ của Seol Jihu, lúc cô bình thản ký vào bản hợp đồng.

Tại sao cô ấy lại chấp nhận ký vào bản hợp đồng đó? Vì cô ấy nghĩ cho tương lai của Sinyoung? Vì cô ấy đã nản lòng? Vì cô ấy hối hận và muốn chịu trách nhiệm?

Thường thì người ta sẽ nghĩ vậy. Nhưng ý định thực sự của Yun Seohui lại hoàn toàn khác.

Đó là bởi vì cô ấy muốn gieo một mối lo lắng vào trái tim Seol Jihu.

Và quả thật, cô ấy đã thành công.

'Hehe. Khi tôi làm thế, anh sốc lắm đúng không?'

Không ai có thể đoán được nước cờ quái đản này.

"Há!"

Cô chợt bật cười.

“Ahahahaha…!”

Cô cũng không hiểu tại sao mình lại cười.

Rồi cô ấy đột ngột dừng lại.

'Tại sao anh lại làm thế với tôi?'

Cô nhìn chằm chằm lên trần nhà và giận dữ quát lên.

"Tại sao vị anh hùng của Thiên đường lại ghét tôi đến như vậy?"

"Sao anh có thể làm vậy với tôi?"

Cảm xúc của cô bùng nổ, và những lời chửi mắng tràn ra như một con đập vỡ.

'Tôi không muốn làm thế! Tôi không cố giết anh!'

'Tôi không biết. Tôi thực sự không biết! Làm sao tôi kiểm soát được suy nghĩ của tất cả mọi người!'

'Tôi biết rằng anh đang tức giận. Nhưng anh có biết tôi đã cố gắng như thế nào không'


“Anh có biết tôi đã bảo vệ anh và gia đình anh ở Trái đất bao nhiêu lần không? Sau tất cả những gì tôi đã làm, tại sao anh không cho tôi một cơ hội?'

'Anh luôn trân trọng luật nhân quả cơ mà? Vậy thì tại sao lại thế này?'


'Tại sao anh lại khắc nghiệt với tôi như thế?'


Giọng cô ấy vang lên giữa căn phòng.

Nước mắt cô đã trào ra từ lúc nào.

Sau đó, cô ấy đột nhiên cười phá lên..

Bên trong căn trống trải, những âm thanh dở khóc dở cười xen kẽ nhau.

“Huhuu… Haha... Hic hic..."

Một lúc sau, Yun Seohui nhanh chóng hít thở sâu và lau nước mắt.

'Dù sao thì... anh đã quyết định chơi tôi chứ gì.'

Cô bất ngờ lấy trong túi ra một chiếc điện thoại và bấm lia lịa.

Trong bóng tối, khóe môi cô cong lên thành một nụ cười ma mị.

'Được, có giỏi thì giết tôi đi'

Những ngón tay của cô di chuyển nhanh chóng. Màn hình điện thoại đã sáng lên.

'Thà chết huy hoàng như con thiêu thân còn hơn là sống tàn tạ tối tăm như con gián'.

(Note: Thiêu thân thường lao mình vào lửa và chết cháy).

Những làn khói thuốc trắng xóa phụt ra khỏi miệng cô.

'Tôi chẳng làm gì sai cả.'

Yun Seohui vẫn lẩm bẩm trong khi bấm điện thoại.

"Tất cả là tại anh'.

Turururu.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, nhưng người đó không nghe máy ngay lập tức.

Một lần, hai lần… Đến hồi chuông thứ ba, mới có người nhấc máy.

"Tôi đây, giám đốc Jung Minjong. ”

".…"

“Đến giờ này chắc anh cũng nghe được kết quả của cuộc họp rồi, phải không?”

Người đó  vẫn không trả lời.

Yun Seohui tiếp tục nói với giọng vui vẻ.

“Thật đáng tiếc. Nhưng tôi đã cố hết sức rồi. Tôi sẽ ra đi cùng với anh, nên đừng buồn nhé".

Yun Seohui nghiêng đầu.

Cô ấy kẹp điện thoại giữa vai và má, trong khi lấy ra một điếu thuốc mới.

“Dù sao, đến nước này rồi, tôi muốn anh làm việc này."

"Một nhiệm vụ?"

Người cuối cùng đã lên tiếng.

Yun Seohui mỉm cười và bật lửa lên.

"Đúng vậy. Nhớ nhé, phải chắc chắn rằng anh là người chịu trách nhiệm về sự cố này ”.

Sau khi nhắc lại lần nữa, Yun Seohui từ từ lên tiếng.

"ĐỪNG hiểu nhầm. Tôi KHÔNG bảo anh tấn công Seol Jihu, nhớ nhé?"

"…Vâng".

Một giọng nói nặng nề vang lên sau một thời gian dài im lặng.

"Tôi đã hiểu ý tiểu thư".

Đến tận lúc này, Yun Seohui mới nở nụ cười mãn nguyện.

Đó là lý do cô thích làm việc với Jung Minjong. Dù cô nói mơ hồ như thế nào đi chăng nữa, anh ta cũng biết chính xác rằng cô muốn gì.

Giống như bây giờ, cô ta KHÔNG bảo Jiung Minjong tấn công Seol Jihu. Nhưng anh ta hiểu ngay rằng Yun Seohui MUỐN anh ta làm điều đó.

Yun Seohui tắt máy.

Cô đảo mắt một hồi trước khi nhấn vào một số mới.

Nhưng sau hai hồi chuông, cô ấy đột ngột kết thúc cuộc gọi.

'Hmm... Chị đã chịu khổ đủ rồi, giờ em  hãy tự dọn rác đi nhé, Seora'.

Cười toe toét như một đứa trẻ nghịch ngợm, cô đứng dậy, kéo rèm cửa lại và áp mặt vào cửa sổ.

'…Tôi muốn nhìn thấy...'

Cô thổi một hơi vào tấm kính, làm nó mờ đi.

'...Khuôn mặt méo mó và đau khổ của anh, trong khi anh quỳ gối vì hối tiếc. Ah~ Mong chờ quá đi'


Cô ngừng một lát rồi áp trán vào cửa sổ.

'Anh biết không? Nếu tôi không thể có được một món đồ chơi... thì tôi sẽ tự phá hủy nó'.

Khẽ thì thầm một mình, Yun Seohui cười khúc khích.

Rồi cô ấy từ từ ngước mắt lên.

Ngoài kia, tòa nhà Sinyoung lạnh lẽo sừng sững ở trên cao, như đang nhìn chằm chằm vào cô.

10 nhận xét:

  1. hình như bả sắp động vào gia đình jihu :))

    Trả lờiXóa
  2. Tiếc thương đéo gì tầm này :))) chết là đáng

    Trả lờiXóa
  3. (・_・) tui là người vị tha nên tui vẫn muốn theo flag quay đầu zề harem haizz chán ghê (っ- ‸ – ς)

    Trả lờiXóa
  4. Buồn thế là mất luôn ẻm rồi vậy là kiếp này ẻm cht thật rồi .2 chương liền 2 số phậnn buồn 😭

    Trả lờiXóa
  5. Chắc sẽ có pha cua gắt đấy, ae đội mũ bảo hiểm ngồi vững vào 🙂🙂

    Trả lờiXóa
  6. mong có doujinshi theo chiều bà này thắng và Bả giết từng người thân của main rồi main chế lun rồi bả về phe parasite rồi nó thắng nốt.

    Trả lờiXóa

Được tạo bởi Blogger.