Khát vọng trở về - Chương 389: Seol Jihu thả mồi rắc thính - Phần 1


Buổi sáng, bầu trời cao và trong xanh, chẳng có một gợn mây. Nhưng vào buổi chiều, nhiều đám mây đen hiện ra và che phủ cả bầu trời, thế rồi một trận mưa lớn trút xuống...

Lạch Cạch!

Lạch cạch!

Bánh xe ngựa nảy lên nảy xuống trên con đường mòn ẩm ướt, để lại một vệt lún dài.

Bên trong cỗ xe thật yên tĩnh. Có bốn người ngồi bên trong và một người đang ngồi trên nóc xe ngựa, chính là Hoshino Urara.

Eun Yuri đang thẫn thờ nhìn về khoảng không trong khi hai tay cô đang di chuyển linh hoạt trong không khí, như thể cô đang chơi nhạc trên một chiếc piano vô hình.

Người ngoài sẽ nghĩ Eun Yuri bị dở hơi nhưng Chohong thì không. Cô biết Eun Yuri là một Pháp sư và những việc cô ấy đang làm có ý nghĩa gì. Vì thế, cô không quan tâm cho lắm.

Mà thật ra, đôi mắt của Yuri không thẫn thờ nhìn về khoảng không như Chohong nghĩ, mà nó đang thẫn thờ nhìn về phía cặp đôi đối diện Chohong- một người đàn ông trẻ đang ngồi trong góc và người phụ nữ đang dùng cái đùi của anh ta làm gối.

Đó là Seol Jihu và Seo Yuhui.

"Hmmm, hmmmm"

Khi những tiếng ngân nga khe khẽ vang lên. Seol cúi đầu nhìn xuống.

"Noona chưa chịu ngủ à ?"

"Un. Chị muốn ngủ lắm nhưng... liệu em có khó chịu không?"

"Không hoàn toàn không."

"K-Không, chị ổn."

"Thế.... chị có thể nằm như vầy lâu hơn không, nhờ em mà cổ chị rất thoải mái."

"Dĩ nhiên rồi. Và ngủ đi nhé, Noona vẫn chưa khỏe hẳn đâu đấy."

Sau đó, Seol cẩn thận đặt bàn tay của mình lên mắt Yuhui. Và khi bị bàn tay to lớn,thô ráp nhưng ấm áp ấy che nửa khuôn mặt, một nụ cười nở rộ trên khuôn mặt Seo Yuhui.

"Auung~ hông thấy gì hết ~~ mau bỏa da~~"

Bất cứ ai chứng kiến cảnh này đều biết rằng, cô ta đang nũng nịu trong hạnh phúc.

Chohong nhíu mày.

Cái cách mà 'Thánh nữ' nũng nịu, cái cách mà cô ta lăn đầu qua trái rồi phải, thưởng thức cái đùi của Chủ hội trông thật khó coi. Vì thế, cô nghĩ mình phải nói gì đó để ngăn hành động đê tiện này lại.

"Bà chị ngực bự, chị có chắc là mình đang ốm không ?"- Chohong giả bộ hỏi một cách vui vẻ.

"Dĩ nhiên... À, hiện tại tôi vẫn ổn là nhờ món này" - Seo Yuhui đưa tay trái ra với đôi mắt nhắm nghiền.

Chiếc nhẫn đính viên ngọc lục bảo trên ngón tay cô tỏa sáng rực rỡ, như tôn thêm vẻ đẹp của cô.

Chohong chồm người dậy để nhìn kĩ hơn.

"Cái gì đây? Nhẫn à?"

"Đúng vậy" - Seo Yuhui bắt đầu xòe bàn tay đeo nhẫn ra.

"Jihu tặng chị đấy ~~"

Khác với vẻ điềm tĩnh và cao quý thường ngày, Yuhui dường như đang khoe khoang. Cách cô phây phẩy cái tay đeo nhẫn như muốn khoe nó cho mọi người xem vậy.

"Seol bảo đây là một món quà và còn tự tay đeo vào ngón tay tôi nữa."

Chiếc nhẫn đang nằm trên ngón áp út bàn tay trái của Yuhui.

Eun Yuri liếc nhìn Seo Yuhui một lúc... Sau đó, cô nhìn xuống chiếc nhẫn trên ngón áp út của mình, thở dài và lắc đầu.

(Note: Seol vẫn chưa bỏ thói quen đeo nhẫn vào ngón áp út của chị em :))

"Vậy cái nhẫn này có tác dụng gì ?"

"Đây là một tạo tác đặc biệt, nó tích trữ nguồn năng lượng thánh khá lớn bên trong."- Seol nhanh chóng trả lời.

"Tổng giám mục đã nhận được vật phẩm từ Luxuria-nim khi ông ta lên cấp 6. Yuhui Noona có thể cạn sạch năng lượng thánh bất cứ lúc nào trên đường đi, đúng chứ? Cái nhẫn này sẽ giải quyết vấn đề đó. Sẽ không có vấn đề gì xảy ra trong ít nhất mười ngày."

"À há, ra là ......hừ!"

Chohong gật đầu và bỗng giật mình khi nhận ra ai vừa trả lời. Cô lườm Seol một cái rồi khịt mũi, quay mặt đi chỗ khác.

Trông cô như muốn thét lên: 'Ai thèm hỏi cậu chứ!'

Seol Jihu cười khúc khích. Có vẻ như Chohong vẫn chưa quên vụ cãi lộn của họ vài ngày trước trong lúc tập luyện.

Và khi Seol nhìn chằm chằm về phía Chohong, khóe môi cậu len lén cong lên.  Có vẻ như, cậu đã nghĩ ra vài trò khá 'hay ho' để chơi với Chohong.

Đúng lúc đó...

" KHÔNG XONG RỒI !!!"

Rầm! Ngay sau tiếng thét chói tai vang lên, cửa xe mở toang ra trong khi lũ Horus vẫn đang phi nước đại.

Một người phụ nữ ướt đẫm nước mưa, bỗng đu người và nhảy tọt vào bên trong.

"Mọi người nghe đây!"

Và cô chính là Hoshino Urara.

"Tài xế bảo rằng anh ta phải dừng lại gấp!"

Tức thì, Seo Yuhui bật dậy. Chohong nắm lấy Thorn of Steel, Yuri bắt đầu niệm phép và Seol siết chặt Thần thương.

Hoshino Urara nhìn quanh một lượt rồi gật đầu.

"Tài xế bảo chúng ta phải dựng trại sớm hơn dự kiến vì lũ Horus mệt nhanh hơn khi chạy dưới mưa."

"..."
"..."
"..."
"..."

Một sự im lặng bao trùm khắp cỗ xe...

"Mọi người hiểu hết chưa?"

Hoshino Urara đặt tay lên eo và ưỡn ngực thì...

"CON MẸ MÀYYYYY!!!!"

Ngay sau đó, một tiếng thét chói tai khác vang lên và cái chân của Chohong tự nhiên va vào mặt của Hoshino Urara.

"Éccc---!"

Cú đạp của Chohong khiến cô văng khỏi cỗ xe ngựa cả chục mét, kéo theo đó là tiếng thét như lợn bị chọc tiết...

"Con mẹ nó chứ!!! Đóng quách cái cửa lại đi!" - Chohong nói trong lúc sôi máu.

Sau đó ...Seo Yuhui lại nằm xuống và tựa vào đùi Jihu, còn Eun Yuri thì đi đóng cửa và...Cạch!

Cánh cửa đã bị khóa lại.

"Uaaaaaanggg!!!! Tôi xin lỗiii!!!!! Đừng bỏ tôi lại mà !!!!!!"

Sau khi bị đạp văng khỏi cỗ xe ngựa, Hoshino Urara vẫn kiên trì đuổi theo nhưng ... tiếng la hét thì ngày càng nhỏ dần.



*


Hạt mưa bắt đầu dày hơn, cỗ xe ngựa cũng dừng hẳn.

Đáng lẽ họ sẽ đến đích trong tối nay hoặc sáng mai nhưng, họ đã chậm hơn so với lịch trình do trận mưa lớn này.

Jihu đảm nhận việc dựng lều và nấu ramen làm bữa tối cho cả bọn. Vì đây là chuyến thám hiểm đầu tiên của Yuri nên Jihu đã đưa cho cô một thứ mà cậu đã đặc biệt chuẩn bị cho cô nàng.

Eun Yuri nhìn xuống ... Đó là một đôi đũa bạc và chiếc cốc thủy tinh.

(Note: Trong tiếng Hàn thì Eun là bạc và Yuri là thủy tinh.)

Thấy mọi người đều dùng đũa gỗ và cốc giấy, cô liên chạy đến chỗ Seol Jihu nói gì đó và tức giận ném luôn đôi đũa bạc và cốc thủy tinh xuống đất....

Khi bữa tối kết thúc cũng là lúc Urara đến được chỗ cắm trại, cô thở hổn hển, vác thân xác tả tơi lùng sục xung quanh nhưng chả có gì để ăn nữa.

"Chả...còn...chi..."

"..."

Thấy cô vừa rên rỉ, vừa liếm phần nước súp còn đọng lại trong nồi như một con chó đói, cả bốn người đều chui vào lều và coi như chưa thấy gì.

Vào lều, Jihu chui ngay vào chiếc túi ngủ mà Yuri đã chuẩn bị cho cậu và chìm vào suy tư.

' Bọn chúng sẽ biện hộ ra sao nhỉ? Chắc chắn chúng không chịu thừa nhận ngay đâu...'

Nhưng chuyện này cũng không phải là vấn đề cần băn khoăn nhiều. Thứ cần lưu tâm đến bây giờ là, bọn chúng đang ra tay còn Jihu đã kịp chuẩn bị để chống lại chúng.

Nhờ có Seo Yuhui, Jihu mới có thể đi trước chúng một bước và làm nên được vở kịch này.

'Có phải mọi thứ đang diễn ra quá suôn sẽ không?'

Nếu Seo Yuhui không chuẩn bị cái bẫy này từ trước, thì Jihu thực sự có lẽ đã nằm ngay ngắn trong cái rọ mà chúng giăng ra, cả khi cậu có Cửu nhãn thấu tương lai. Chúng quá thận trọng, quá cáo già. Chúng ném cho cậu những viên đạn bọc đường, đặt trong một bàn tiệc hoàn hảo.

Tinh vi là thế nhưng, Seo Yuhui vẫn nhìn thấu được dã tâm của thằng già đó một cách ngoạn mục. Hơn thế, cô còn đoán được mọi động tĩnh của hắn.Như thể cô biết chắc rằng tên Tổng giám mục đó sẽ làm điều đó, điều nọ, điều này và điều kia.

Như thể cô ấy đã từng trải nghiệm mọi thứ.

Đúng là Seo Yuhui đã hoạt động trên Thiên đường trong nhiều năm, nên cô ấy có thể nắm rõ tính cách và âm mưu của chúng. Nhưng cậu vẫn cảm thấy sai sai ở đâu đó.

'Nếu mình dùng điểm cống hiến để xin xem lại giấc mơ năm xưa, liệu gula-nim có đồng ý không?'

Seol thở dài, rồi vô thức nghiêng sang một bên và vô tình thấy ai đó. Hai người chưa hề nói với nhau một câu nào kể từ khi rời khỏi Eva.

"..."

Seol ngọ nguậy.Cậu từ từ tiến tới và nằm cạnh Chohong.

"..."

Chohong cũng ngọ nguậy. Cô xoay người và dịch sang chỗ khác.

'Hị hị'

Seol cười nhạt và tiến lại bên cô một lần nữa.

"Chohong."- Cậu thì thầm vào tai Chohong nhưng cô không đáp lại.

Nhưng khi Jihu nhấc chân lên, đặt lên bụng cô thì....

" Cút ra." - Cô phản ứng lại ngay lập tức.

"Thoải mái ghê ~~"

"Tôi bảo là cút ra chỗ khác."

"E hèm." - Jihu hằng giọng một cách nghiêm nghị - "Cái cô vợ hỗn hào này, nói chuyện với chồng yêu của em như thế à ?"

" Não cậu chập à ???"- Chohong khịt mũi và nằm quay lưng về phía Jihu - "Chồng chồng cái mông bà. Giờ thì cút được chưa ? Nếu tôi đếm tới ba mà cậu vẫn không bỏ cái giò ra thì tôi bẻ nó nhé. Một."

"Câu đó dành cho tôi mới đúng. Nếu cô không quay lại đây, cô sẽ phải hối tiếc đó".

"Hai."

"Haizz, cô có phải là Hugo không đấy? Hờn dỗi chỉ vì bị mắng trong lúc luyện tập".

"Ba"

"Tôi nói sai chỗ nào cơ chứ? Lúc học thì phải tập trung chứ. Cô toàn tới buổi tập chỉ để tám chuyện thì có đau tôi không, cô có biết tôi ức chế thế nào không???"

"Đủ rồi, cậu muốn chết chứ gì?"

"NOONA!!!" - Jihu đột nhiên hét lớn.

Seo Yuhui, người đang ngồi cạnh Eun Yuri và học các tư thế yoga tốt cho cơ thể, bỗng giật mình và quay lại.

"H-Hả?"

"Em có vài điều muốn hỏi. Một Linh Mục mà thề trước tên của thần linh, thì sẽ thế nào ạ?"

Chohong nao núng. Cô có thể cảm thấy đôi chân Seol đang ấn lên người mình.

"Một Linh Mục thề trước tên của thần linh á? Chuyện đó... không đùa được đâu!"

"Có thật không?"

"Đương nhiên rồi. Trong bốn chức nghiệp cơ bản, các linh mục có mối quan hệ cực kỳ gần gũi với các vị thần của họ. Thế nên, nếu họ vi phạm lời thề, họ sẽ phải chịu một hình phạt nặng nề. Thế nên những Linh mục khôn ngoan sẽ không bao giờ thế trước Thần linh của họ".

Có nghĩa là, Chohong là một kẻ không hề khôn ngoan.

Mà điều này thì chẳng có gì phải bàn cãi!

Seol Jihu cười toe toét.

"Mà nếu họ còn làm cả một bản giao kèo thì sao? Dù chỉ là một tờ giấy viết tay thôi."

"Giấy viết tay cũng đủ ràng buộc rồi. Lúc đó thì đừng hòng trốn thoát. Mà sao em lại hỏi vậy?" -  Seo Yuhui hỏi trong lúc gập người theo một tư thế Yoga.

Jihu quay sang nhìn Chohong bằng ánh mắt hợm hĩnh.

"Chà chà, tờ giấy để đâu rồi ta~"

"..."

"Để tôi nghĩ xem nào. Tôi nghĩ cô không cần gọi tôi là Chồng yêu đâu. Anh yêu, Oppa hoặc là Chủ nhân cũng được."

Chohong run lên bần bật. Sau đó, cô xoay người lại và đối mặt với Jihu. Mặt cô vừa đỏ bừng, vừa tím tái vì giận giữ.

"Mẹ nó... Cậu còn nhớ...!"

"Đương nhiên. Seol Jihu này có trí nhớ rất tốt, nên là...  tôn trọng tôi tí đê, dù đã hơn chục năm nhưng tôi vẫn nhớ hết cái bảng tuần hoàn các nguyên tố hóa học đấy."

Seol cười khúc khích trước khi đặt nốt cái chân còn lại lên người Chohong.

" Aww, thoải mái ghê~ Cái gối này tuyệt quá ~~"

"Cậu.... Cậu đúng là cái tên vô liêm sỉ!!!!"

"Suỵt, cái gối thì không biết nói nhớ chưa. Nhân tiện, tối nay chăm sóc tôi tốt nhé."

Nhìn cảnh này, Seo Yuhui chỉ có thể nghiêng đầu, cô nào hay biết rằng cả mình và Kim Hannah đều liên quan đến chuyện này cơ chứ.

'Hừm'

Cô nhìn chằm chằm vào bộ đôi, sau đó cô rút khỏi lớp học Yoga của Eun Yuri và tiến về phía cả hai.

"Jihu, đừng làm vậy nữa"

"Huh? Em chỉ đang đùa một chút thôi mà..."

"Nhưng cô Chohong không thích chuyện đó. Bỏ chân ra đi. Nếu em cần gác chân lên đâu đó, thì gác lên noona đây này".

"Argh, thôi được rồi!"  - Chohong đột nhiên hét lên - "Làm gối cũng được chứ sao, mẹ kiếp! Dù sao thì em cũng quen bị bắt nạt rồi!"

"N-Nhưng..."

"Với lại, chị đang ốm còn gì. Cứ đi ngủ đê, mặc kệ tên khốn này cho em".

"Nhưng... nhưng mà, sinh sực của tôi vẫn đang chảy trong cơ thể Jihu..."

Đột nhiên, cuộc trò chuyện chuyển hướng sang một diễn biến kỳ lạ. Giờ thì hai người phụ nữ lại tranh nhau làm gối cho Seol Jihu,

Họ cãi nhau một lúc rồi cuối cùng cũng thỏa hiệp.

Seol sẽ gối đầu lên Seo Yuhui và gác chân lên Chohong.

Đột nhiên thành công ngoài mong đợi, Seol Jihu bối rối chớp mắt. Nhưng dù sao, chuyện này cũng thật tuyệt nên cậu chẳng ngu gì mà phàn nàn. Thay vào đó, Seol khoan khoái nhắm mắt và chìm vào giấc ngủ.

Đêm đó.

Seol Jihu đã có một giấc mơ.

Trong giấc mơ ấy, cậu cùng Seo Yuhui ngồi trên một chiếc thuyền, cưỡi trên những con sóng êm đềm và ngắm nhìn hoàng hôn lấp lánh trên biển.

Cậu đang ngả người thư giãn, và Seo Yuhui đang ôm cậu với vẻ mặt đầy hạnh phúc.

[Cuối cùng thì, chỉ còn lại chúng ta ở đây.]

Dường như đó là một giấc mơ yên bình.

[Con thỏ bé nhỏ của chị...]

Cho đến khi Seol cảm thấy một cơn ớn lạnh dọc sống lưng.

[Chạy trốn đi! Mau lên!]

Seol Jihu giáp đen đột nhiên xuất hiện từ hư không và giục cậu bỏ chạy.

[Oh? Thỏ đen cũng ở đây!?]

Seol Yuhui đứng dậy và ôm chầm lấy cả hai.

[Lại đây nào Thỏ trắng ~ Lại đây nào Thỏ đen ~ Hôm nay các em là của chị!!!!]

Seol Jihu giật mình mở mắt ra giữa đêm, và thấy mình ướt đẫm mồ hôi từ đầu đến chân.

Cuối cùng, cậu lặng lẽ chui vào một góc để ngủ. Không chăn, không gối, giống như lúc ở Con đường Linh hồn vậy.


---

Dịch và biên tập bởi các thành viên nhà MSN

Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547


Like Fanpage để ủng hộ nhóm: https://www.facebook.com/Moonsnovel

Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.

MỤC LỤC































5 nhận xét:

Được tạo bởi Blogger.