Khát vọng trở về - Chương 384: Nỗi băn khoăn của Cô Cáo

Kim Hannah nói tiếp.

"Lần đầu tiên cô ấy quay trở lại đây, là khoảng hai tháng trước."
"Lần đầu tiên trở lại?"

"Đúng vậy. Cô ấy đã trở lại Thiên đường, nhưng không thể ở lại lâu. Thậm chí cô ấy không thể đến Valhalla vì tình trạng cô ấy quá tệ hại. Chắc là cậu biết nguyên nhân..."


"Tôi biết" - Seol Jihu cay đắng gật đầu.

"Chính xác là, mỗi khi chuẩn bị được một ít lễ vật, chúng tôi lại nhờ cô Baek Haeju thông báo cho cô Seo Yuhui. Khi đó, cô Seo Yuhui sẽ quay lại Thiên đường, ở lại một hoặc hai ngày trong phòng phục hồi đặc biệt của nhà thờ và sử dụng các lễ vật mà chúng tôi chuẩn bị. Khi lễ vật hết, cô ấy sẽ quay về Trái đất."

"Ồ... Vậy là hai người đó quen biết nhau trên Trái đất?"

"Đúng vậy. Tóm lại cô ấy đã trở lại hai tuần một lần, tổng cộng bốn lần. Tiếc là tình trạng của cô ấy không khá hơn chút nào, thậm chí còn tệ hơn".

Seol Jihu bình tĩnh gật đầu.

Kim Hannah cẩn thận quan sát biểu cảm của Seol Jihu. Theo cô biết, Seol Jihu đã gần như phát điên khi nghe tin Seo Yuhui bị tấn công lúc nửa đêm ở Haramark.

Nhưng lần này, cậu không hề tỏ ra lo lắng. Thậm chí trông Seol Jihu bình tĩnh đến mức lạnh lùng.

"Rồi sao nữa?"


"Tóm lại, tôi đã làm hết khả năng của mình".

Thật vậy, Kim Hannah đã thực hiện nhiệm vụ của mình một cách xuất sắc.

Trong tám tháng qua, khi Seol Jihu biến mất, cô đã tìm đến mọi nhà đấu giá trong bảy vương đô và mua tất cả các lễ vật được bày bán. Sau đó, cô gửi gửi chúng đến ngôi đền của Luxuria.

Mọi người đều hiểu lý do tại sao Valhalla phải tiêu tốn công sức và tiền bạc như thế. Sau trận chiến ở thung lũng Arden, Seo Yuhui đã sử dụng những phép thuật bậc cao để hỗ trợ và cứu mạng Seol Jihu, nên cô ấy bị tổn thương nghiêm trọng. Khi chưa hoàn toàn hồi phục, cô ấy lại tiếp tục sử dụng những phép vượt cấp để giúp Valhalla giành chiến thắng tại Linh Giới và Pháo đài Tigol.

Vì cô ấy đã vay mượn quá nhiều sức mạnh thần thánh, nên cô ấy phải trả giá đắt. Cúng tế lễ vật là cách duy nhất để giúp cô ấy bớt đau đớn và phục hồi lại sức mạnh. 


Thế nên, Valhalla không ngần ngại chi trả số tiền khổng lồ để cứu chữa cho thành viên quý giá này.
Đó là một câu chuyện hoàn toàn hợp lý.

Nhưng là người trong cuộc, Kim Hannah lại thấy có gì đó sai sai.

Cách Seo Yuhui trở về sau trận chiến ở Tigol, và cách Seol Jihu phản ứng với những tin xấu này, hoàn toàn bất bình thường.

Linh tính của cô, à không, trực giác của Quý cô Cáo đang cảnh báo dữ dội.

Phải có một kế hoạch. Một kế hoạch mà chỉ Seo Yuhui và Seol Jihu biết.

Một người là huyền thoại của Thiên đường, và người kia sắp trở thành huyền thoại tiếp theo.

Nếu hai người này bắt tay với nhau làm chuyện gì đó, liệu thế giới này sẽ biến động đến mức nào?


"Phải, cô đã làm hết khả năng. Rồi sao nữa?"

Đột nhiên, giọng nói của Seol Jihu vang lên.

Kim Hannah đã chìm vào suy tưởng quá lâu.

Khẽ nuốt nước bọt, Kim Hannah hắng giọng.

"Tôi muốn thảo luận về một vài điểm đáng ngờ..."

Cô cẩn thận đưa ra vấn đề, trong khi tiếp tục quan sát Seol Jihu. Thế nhưng....

Đôi mắt Seol Jihu nhìn chằm chằm vào cô, sáng quắc và trong suốt như một tấm gương, xoáy sâu vào tâm can cô.

Đừng hỏi gì cả

Ánh mắt ấy như đang muốn cảnh báo cô.

Nhìn thấy thế, Kim Hannah nao núng và vô thức nuốt nước bọt.

"Điểm đáng ngờ?"

Khóe mắt Seol Jihu hơi cong lên.

Ngay lúc đó, Kim Hannah cảm thấy tâm can mình cồn cào dữ dội. Như thể cô nhìn thấy đèn xanh nhấp nháy, nhưng khi cô bước chân xuống đường thì cô đã nghe tiếng còi xe.

Sau khi do dự một lát...

"Vâng..."

Cô chọn cách dừng lại chứ không băng qua đường. Vì trực giác của cô mách bảo rằng đèn sẽ chuyển màu đỏ ngay lập tức.

"Tôi tin rằng có một tổ chức khác đã can thiệp vào vấn đề này."

Cô nhanh chóng chuyển sang một vấn đề khác.

"Một tổ chức khác đã can thiệp? Họ ngăn chúng ta thu thập các lễ vật ư?" - Seol Jihu khẽ mỉm cười, và hỏi lại. Đến lúc này, Kim Hannah mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

"Không,  họ không ngăn cản chúng ta, mà là ngược lại."

"Ngược lại?"

"Vâng. Trụ sở chính của Đền thờ Luxuria, nằm ở vương đô Scheherazade, đã quyên tặng cho chúng ta khá nhiều cống phẩm. Tổng Giám mục thậm chí đã đến Eva và tự tay chăm sóc cô Seo Yuhui."

"Tổng Giám mục?" - Seol Jihu nhíu mày.

Kim Hannah lật một trang trên tập tài liệu và tiếp tục.

"Roberto Servillo. Đó là một người đàn ông đến từ Ý, thuộc Khu vực 2. Anh ấy là một Giám mục Cấp 6, thờ phụng nữ thần Luxuria."

Seol Jihu chớp mắt vài lần rồi đảo mắt.

"Nghĩa là...  họ không chỉ quyên góp các lễ vật, mà một Linh mục cấp 6 cũng đến để chăm sóc Yuhui Noona?"

Rồi cậu liếc nhìn Kim Hannah.

"Nếu vậy chúng ta nên biết ơn họ. Thế thì, tại sao cô lại nói rằng họ can thiệp vào vấn đề này?"

"Chuyện rất đơn giản."

Kim Hannah tiếp tục.

"Quan hệ giữa Tổng Giám mục Roberto Servillo và cô Seo Yuhui khá tệ hại".

"Ô? Đây là lần đầu tiên tôi nghe nói về điều này"

"Đương nhiên. Roberto Servillo là một người đàn ông khéo léo và biết cách lấy lòng công chúng. Vì vậy mối bất hòa giữa họ là một câu chuyện bí mật".

"Ra thế... Vậy tại sao cô lại biết chuyện đó?"

"Hmm, chuyện dài lắm. Ngày xưa, Đền thờ Luxuria và đền thờ Gula đã từng trải qua một kỷ nguyên thịnh vượng cùng. Đó là khi Sung Shihyun và Seo Yuhui, hai Chấp chưởng giả của hai vị thần, cùng hợp tác với nhau".

Seol Jihu gật đầu, ra hiệu cho cô tiếp tục.

"Tuy nhiên, mối quan hệ thân mật giữa họ không kéo dài dược lâu. Sau chuyến tấn công vào trung tâm Đế Chế, họ chia tay nhau vì bất hòa gì đó. Thế rồi Sung Shihyun gia nhập Sinyoung. Cô Seo Yuhui từ bỏ vị trí Chấp Chưởng giả và rời khỏi Thiên đường một thời gian. Không lâu sau, Sung Shihyun đã mất tích.

"Hừ, ai ngờ hắn lại đào tẩu sang phe Ký sinh trùng cơ chứ?" - Seol Jihu khịt mũi - "Rồi sao nữa?"

"Đền thờ Luxuria đã gặp nhiều khó khăn. Vào thời kỳ hoàng kim, họ thường tở ra hách dịch và độc đoán. Giờ đây khi Chấp Chưởng giả biên mất, họ đã phải trả giá".

Nhớ lại sự cố ở Haramark, Seol Jihu mím môi.

Dù cậu không gây thù chuốc oán với ai, nhưng cậu vẫn bị ghen ghét. Thế thì, những kẻ nắm quyền ở Đền thờ Luxuria còn bị căm thù đến mức nào nữa?"

"Ảnh hưởng của Đền thờ Luxuria ngày càng suy giảm. Các Linh mục vẫn có vai trò quan trọng trong các trận chiến, nên họ vẫn giữ được một chút oai nghiêm. Nhưng điều đó không đủ để các chức sắc quản lý Đền thờ hài lòng. Thế nên, Tổng Giám mục, người đại diện cho Đền thờ Luxuria, đã đưa ra một quyết định dứt khoát".

"Quyết định gì?"

"Ông ta đã bắt tay với Sinyoung." - Kim Hannah khẳng định.

"Aha."  - Seol Jihu kêu lên - "Đúng rồi nhỉ, cô từng là thành viên cấp cao của Sinyong mà".

Thật vậy, Kim Hannah từng là một giám đốc của Sinyoung, đương nhiên cô có thể nắm được những thông tin đó.

"Hmmm... Sinyoung... Chà, không ngờ tôi lại nghe thấy tên của họ ở đây."

Seol Jihu gõ nhẹ lên bàn bằng ngón tay.

"Tiểu thư Yun Seohui có hiềm khích với cô Baek Haeju và cô Seo Yuhui. Chuyện đó thì ai cũng biết".

"Nghĩa là, Yuhui Noona và Yun Seohui không ưa nhau. Và bởi vì Roberto Servillo đã bắt tay với Sinyoung, nên Yuhui Noona không ưa ông ta?"

"Tôi không chắc chắn lắm. Seo Yuhui là một người tốt bụng và tử tế, có thể cô ấy không bận tâm lắm. Nhưng ai mà biết được, chúng ta không thể bỏ qua bất kỳ rủi ro tiềm ẩn nào".

Kim Hannah tiếp tục.

"Thành thật mà nói, tôi không phản đối quyết định của Roberto Servillo. Trong thời điểm đó, ông ta không còn cách nào khác. Nhưng tôi e rằng Roberto Servillo sẽ coi cô ấy là một cái gai trong mắt".

"Vì sao?"

"Cậu thấy đấy, ông ta đã nỗ lực chèo lái Đền thờ Luxuria trong giai đoạn khó khăn, thế rồi cô Seo Yuhui đột ngột trở lại. Đối với các Linh mục Luxuria, cô Seo Yuhui có vai trò và quyền lực tuyệt đối".

Seol Jihu gật đầu. Trong trận chiến ở thung lũng Arden, Seo Yuhui đã dễ dàng huy động được một lực lượng linh mục đông đảo từ Đền thờ Luxuria.

"Ngay cả bây giờ, có rất nhiều linh mục vẫn mong muốn cô ấy quay về. Nữ thần Luxuria cũng công nhận rằng cô ấy vẫn là Đại Tông đồ của bà. Cậu thử nghĩ xem, trong trường hợp này, Roberto Servillo sẽ nghĩ gì?"

"Vậy... Cô đang nói rằng, mối bất hòa giữa họ chủ yếu liên quan đến khát vọng quyền lực?"

Seol Jihu cười thầm.

"Nhưng mà, tôi nghĩ là Yuhui Noona không quan tâm đến chuyện đó đâu".

"Đương nhiên cô ấy sẽ không quan tâm. Tôi đang lo lắng về Roberto Servillo cơ".

Seol Jihu xoa cằm. Cậu đã hiểu ý của Kim Hannah.

Vị giám mục, người không muốn Seo Yuhui trở về, lại chìa tay ra giúp đỡ cô ấy. Thậm chí ông ta còn đích thân đến Eva để trị thương cho cô. Chuyện này thực sự bất thường.

"Và... tôi cần báo cáo thêm một chuyện".

Kim Hannah lên tiếng.

"Một lần, chúng tôi đã gặp Tổng Giám mục khi đang bảo vệ cô Seo Yuhui. Bất ngờ, Roberto Servillo đã hỏi tôi rằng: 'Chủ hội Valhalla đang ở đâu."

"Ông ta hỏi về tôi?"

"Đúng. Ông ấy yêu cầu được gặp cậu, bảo rằng có vài chuyện cần bàn bạc. Khi tôi nói rằng cậu đang xử lý vài chuyện quan trọng, ông ta tiếp tục gặng hỏi kỹ càng. Rằng những chuyện đó có liên quan tới cô Seo Yuhui không, rằng bao giờ cậu sẽ quay lại".

"Thế... cô đã nói gì với ông ấy?"

"Tôi nói là, tôi sẽ báo cáo với cậu. Hết. Thay vì giải thích kỹ lưỡng, cứ để cho ông ta tự do tưởng tượng".

Seol Jihu mỉm cười trước phản ứng của Kim Hannah.

"Làm tốt lắm."

"Thế ư?"

"Phải, đó là phản ứng hoàn hảo. Nếu có thể, tôi sẽ thưởng cho cô một con dấu vàng, haha".

Kim Hannah khịt mũi và mỉm cười khi nhìn thấy vẻ hạnh phúc của Seol Jihu.

"Chúng ta nên làm tiếp?"

"Dễ thôi. Cứ tiếp tục công việc như mọi khi".

"Ý cậu là gì?"

"Đi quanh các sàn đấu giá, mua lễ vật và nhờ cô Baek Haeju gọi Yuhui Noona. À, mà cô không cần lo chuyện đi mua lễ vật nữa đâu. Để tôi tự đi".

Seol Jihu đứng dậy khỏi chỗ ngồi và vươn vai.

"Các báo cáo khác có gì khẩn cấp không?"

"Không, không có gì quá cấp bách. Tôi chỉ lo lắng về vấn đề của cô Seo Yuhui."

"Thế thì tôi sẽ nghe những chuyện đó sau. Tôi muốn tập trung vào việc này, ngay từ bây giờ."

Seol Jihu cuối cùng đã đứng dậy.

Kim Hannah khẽ mỉm cười một cách tinh tế.

"Tôi hiểu rồi."

"Được rồi, cô có thể ra ngoài. Tôi cần một chút thời gian để suy nghĩ  kỹ lưỡng hơn".

Kim Hannah hạ tập báo cáo xuống.

Tuy nhiên, cô không ra ngoài.

Thay vì quay lại, cô bước về phía trước và đứng trước bàn làm việc của Seol Jihu.

"Này."

Bây giờ công việc xong xuôi, đã đến lúc chuyển sang vấn đề cá nhân. Cô Cáo đặt tập tài liệu xuống bàn và nheo mắt lại.

"Cậu không thấy mình quá độc đoán sao?"

"…Có lẽ..."

Seol Jihu nháy mắt.

"Nhưng mà, xin lỗi nhé, trong tình hình hiện tại thì tôi chưa thể tiết lộ bất cứ điều gì."

"Hứ... Ít nhất cũng ném cho tôi một vài gợi ý chứ"

Kim Hannah đã làm việc miệt mài trong suốt 8 tháng mà Seol Jihu đã biến mất. Vì vậy khi bị đối xử như thế này, cô cảm thấy hơi ấm ức.

"Hm... Xem ra tôi hơi khắc nghiệt với nữ hoàng của Valhalla rồi"

"Nữ hoàng cái con khỉ. Cậu gọi tôi là mẹ Jinah hả? Thế cậu có biết, các cặp vợ chồng sẽ chia sẻ mọi điều bí mật trên giường không? Cậu đã nằm ngủ cùng tôi rồi đấy, mà cậu vẫn chẳng nói gì cho tôi cả. Tôi thấy mình giống osin nơi văn phòng hơn".

"Nào nào, tôi có đối xử với cô tệ hại đến mức đó đâu".

Hai người vừa nói chuyện vừa cười khúc khích.

"Dù sao đi nữa... nếu cậu muốn chuộc lỗi, thì cho tôi đi cùng tới sàn đấu giá nhé. Tôi sẽ không làm phiền cậu đâu".

"Hm... nếu cô rảnh thì cứ việc. À, nhưng tôi muốn nhờ cậy cô một chuyện".

"Nhờ cậy?"

"Uhm. Hãy dạy tôi cách diễn xuất".

Diễn xuất.

Dường như đây không phải là một lời đề nghị bình thường.

Cậu ta nói cậu muốn đến nhà đấu giá, nhưng lại nhờ cô dạy cách diễn xuất?

Kim Hannah không thể hiểu được Seol Jihu đang lên kế hoạch gì, nhưng dù sao cô cũng gật đầu.

"Nếu cậu muốn thì... được thôi."



*



Seol Jihu đã vào việc ngay lập tức.

Rời Eva, cậu đi qua tất cả các sàn đấu giá ở mọi thành phố.

Kim Hannah đi theo Seol Jihu, và quan sát tình hình một cách cẩn thận.

Dường như không có gì đáng chú ý cả. Cậu bắt chước mọi điều cô đã làm trong tám tháng qua.

Sự khác biệt duy nhất là trông cậu có vẻ rất phấn khích mỗi khi tìm thấy một món lễ vật. Ít nhất là qua vẻ bề ngoài.

Cậu còn đến thăm các Linh mục cấp cao và cầu xin họ bán cho mình những món lễ vật mà họ dự trữ.

Thậm chí cậu sẵn sàng trả giá cao ngất ngưởng để mua lại những món đồ đó, bất kể lễ vật cấp cao hay cấp thấp.

Trong mắt Kim Hannah, hành động của Seol Jihu không khác gì đốt tiền. Nhưng vì đã hứa, nên cô chỉ im lặng đi theo cậu ta và không hề ngăn cản gì cả.

Thế rồi những tin đồn bắt đầu lan truyền. Tin đồn nói rằng, Chủ hội của Valhalla, đã trở lại sau một thời gian dài vắng mặt, và săn tìm lễ vật như một kẻ điên rồ.

Cô chắc chắn Seol Jihu có lý do nào đó. Bởi vì khi trở về trụ sở Valhalla, cậu ta nhanh chóng trở lại bình thường và  tránh xa mọi người xung quanh.

Thế rồi hôm đó, những vị khách bất ngờ đã ghé thăm Valhalla.



*


Seol Jihu đang nhấm nháp ly nước lạnh, tự hỏi khi nào cô Baek Haeju sẽ quay lại. Bỗng nhiên, cánh cửa bật mở và một vài người xông vào.

"Chủ hội Seoooool!"

Cậu ngước lên, tự hỏi giọng nói vui vẻ này là của ai.

Hóa ra, những người ghé thăm cậu là bộ ba cô gái phép thuật mạnh mẽ nhất ở Eva.

"Anh đi đâu nhé! Mãi mới chịu về!"

Một cô gái tóc nâu nhạt chạy ùa tới.

"Có biết là tôi muốn gặp anh lắm không?!"

Odelette Delphine đập tay xuống bàn.

Seol Jihu chớp mắt.

"Ờ ờ... đúng là cũng hơi lâu".

"Đúng! Quá là lâu luôn!"

Vì lý do nào đó, giọng Odelette Delphine cực kỳ gấp gáp.

"Tôi muốn xin anh một chuyện cựccccccc kỳ quan trọng!"

"Xin tôi á?"

"Đúng!"

Odelette Delphine vỗ ngực.

"Cho tôi đến chỗ đó với!!"

Seol Jihu suýt nữa thì sặc nước.

"Chỗ đó? Chỗ đó là chỗ nào?"

"Tôi cũng muốn đi!"

"Cô đang nói cái gì vậy?"

"Anh biết rồi còn gì nữa???"

'Cô ấy không thể biết về Con đường Linh hồn, đúng không nhỉ?' - Seol Jihu lau mồ hôi và nhìn chằm chằm vào Odelette Delphine.

"Hehe. Ehehehe"

Mặt khác, Charlotte Aria đang cười như một con hâm, đưa tay vuốt ve tấm lưng cơ bắp của Seol jihu. Có vẻ cô ấy rất vui khi cuối cùng cũng được gặp cậu.

"..."

Trong khi ấy, Eun Yuri đang nhìn chằm chằm vào khoảng không, nghịch ngợm với một cây gậy nhỏ.

Seol sực nhớ ra rằng, thời gian gần đây các cô gái này bắt đầu tổ chức các cuộc họp để thảo luận về phép thuật.

Đến bây giờ cậu mới nhận ra ý nghĩa trong lời nói của Odelette Delphine.

"Tại sao cô lại hỏi tôi?"

"Aaaaah! Cho tôi đi với! Làm ơn đi mà!"

Odelette Delphine nằm lăn xuống sàn và bắt đầu lăn lộn ăn vạ.

"Làm ơn đi mà! Cho tôi đi với!!!!"

Cô ấy bắt đầu giẫm đạp như một đứa trẻ con.

Không hiểu sao, con dòi, à quên, Charlotte lại thấy thấy điều này thật thú vị. Thế là cô nhanh chóng tham gia.

"Cho cô ấy đi với ~~! Cho cô ấy đi với ~~!"

Lăn ~ sang trái. Lăn ~ sang phải.

Khi hai cô gái lăn lộn trước mặt cậu, Seol bắt đầu choáng váng.

Seol Jihu liếc nhìn Eun Yuri, hy vọng cô sẽ làm gì đó để can thiệp. Nhưng mà...

"Cố lên, cố lên!"

Eun Yuri đang cổ vũ họ, vẫy vẫy cây gậy nhỏ theo nhịp lăn của họ, như một vị nhạc trưởng.

Và cô ấy làm thế với khuôn mặt vô cảm.

Seol Jihu nhắm mắt lại.

Cậu tưởng rằng Charlotte Aria đã trở thành một nữ hoàng đáng kính, đang vực dậy cả một quốc gia. Nhưng cô ta vẫn chẳng trưởng thành thêm chút nào.

"…Nữ hoàng uy nghi"...

Khi Seol Jihu nhìn xuống Charlotte Aria như một giáo viên nhìn đứa học sinh hư, cô khựng lại.

"Nếu ông Sorg Kühne nhìn thấy điều này, ông ấy sẽ rất thất vọng."

Tuyệt chiêu này thực sự có hiệu quả. Charlotte Aria lồm cồm bò dậy.

"A... Không.... chỉ là... Lâu lắm rồi em không thấy anh nên em muốn làm nũng một chút... lúc cần thì em vẫn nghiêm túc mà..."

"..."

"Ban đầu em không định nói với cô ấy đâu.... nhưng Delphine nhận thấy rằng Yuri và em đang phát triển nhanh bất thường...."

"..."

"Em đã hỏi cô giáo, và cô Roselle nói rằng cô ấy sẽ cân nhắc. Chúng em đoán rằng nếu anh lên tiếng thì mọi chuyện sẽ xong xuôi. Nên...."

Charlotte Aria xoa xoa hai bàn tay và cúi đầu như một đứa trẻ đang hối lỗi.

Seol Jihu lắc đầu.

"Được rồi, cứ tự nhiên."

"Có thật không?"

"Thật hảảả???"

Hai đứa trẻ, à không, Nữ hoàng - Charlotte Aria và Trưởng chi nhánh Hội Pháp sư - Odelette Delphine, sung sướng ngẩng đầu lên.

Thực ra Seol Jihu sẽ vui vẻ nói đồng ý nếu họ đến hỏi cậu theo cách bình thường.

Cậu đã quen biết Odelette Delphine từ lâu, và hiểu rõ tài năng của cô.

Nếu cô ấy học cùng Roselle, cô ấy có thể trở nên mạnh mẽ hơn và đóng vai trò quan trọng trong các trận chiến tương lai. Làm sao Seol Jihu lại phản đối cơ chứ?

"Nữ hoàng, Người biết cách đưa cô ấy đến Thế giới giấc mơ phải không?"

"Un!"

"Hãy tới và báo cho Tiểu thư Roselle xem cô ấy phản ứng ra sao. Nếu cô ấy từ chối thì tôi cũng bó tay".

"Yaaaay!

"Yeahhh!!"

Hai đứa trẻ reo lên sung sướng rồi chạy ra ngoài.

Chỉ sau đó, Seol Jihu mới có thể thở phào.

Rồi cậu liếc nhìn Eun Yuri, cô ta đang quan sát họ như thể đang xem một vở hài kịch.

"Này... Tiểu thư Roselle có muốn nhận cô Odelette Delphine làm đệ tử không?"

Eun Yuri lắc đầu.

"Không hẳn. Cô ấy hơi đau đầu".

"Đau đầu??"

"Vâng. Về tài năng của chúng tôi, cô Roselle nói rằng tôi là thiên tài, Nữ hoàng Aria là Phi thường, và Delphine là Sáng chói".

Seol từ từ nhớ lại

Thiên tài, Phi thường và Sáng Chói.

Ba người này cạnh tranh, chắc sẽ sẽ đem lại hiệu ứng tích cực.

"Nhưng lúc này, Sư phụ sẽ đau đầu".

Eun Yuri tiếp tục.

"Cô phải chọn một người kế vị, nên khi có thêm đệ tử, cô ấy sẽ phải lo lắng nhiều hơn. Chà, dù sao cô ấy là một người dễ mềm lòng".

Seol Jihu gật đầu.

Hiện tại, Eun Yuri là ứng cử viên phù hợp nhất để tiếp nhận Ánh sáng Trí tuệ Vĩnh cửu của Roselle. Nhưng giờ thì cô đã có một đối thủ cạnh tranh.

"Chắc không sao đâu."

Thấy Seol Jihu đăm chiêu suy nghĩ, Eun Yuri vung vẩy cây gậy.

"Anh yên tâm, nếu em e ngại đối thủ cạnh tranh, em sẽ không vung gậy vui vẻ như thế này đâu. Cô ấy tham gia càng tốt chứ sao".

"Có thật không?"

"Thật mà. Lần nào gặp nhau, chúng em cũng tranh cãi. Vì chúng em theo đuổi những con đường hoàn toàn khác nhau.

Eun Yuri là một Pháp sư, Charlotte Aria là một Phù thủy và Odellete Delphine là một Ảo thuật sư.

"Em mệt mỏi với mớ lý thuyết của cô ta lắm rồi. Giờ thì, khi trở thành đồng môn, em có thể trừng trị cô ta, hahaha. Và nếu cô giáo chọn em làm truyền nhân, cô ta sẽ biết thế nào là lễ độ".

Sau đó, Eun Yuri khịt mũi và cười khẩy: "Hừ, ma thuật mà quanh quẩn trong giới hạn của sách vở, thì không xứng đáng là ma thuật! Ma thuật phải là những thứ vượt qua sự tưởng tượng của lẽ thường!"

Seol Jihu ngớ người. Cậu hy vọng rằng mình sẽ được nghe những lời lẽ tràn đầy cảm hứng. Kiểu "Có thêm đối thủ thì vui hơn" hoặc "Chúng em sẽ cạnh tranh với nhau để vươn tới tầm cao mới". Nhưng không, cậu đã nhầm. Tâm tư của cô gái này thật khó đỡ.

"Em có vẻ tự tin nhỉ?"

"Một pháp sư không tự tin thì chỉ là một kẻ thua cuộc. Nhưng…"

Eun Yuri mím môi.

"Gần đây em hơi lo lắng. Dạo này cô giáo thường mắng mỏ và chỉ trích em".

"Cô Roselle mắng em ư?"

"Vâng. Cô ấy bảo em rằng đừng nên phí sức lan man, mà hãy chăm chú nghiên cứu một lĩnh vực để đạt tới cảnh giới cao nhất".

Seol Jihu trở nên tò mò khi nghe câu nói này. Cậu thử kích Cửu nhãn, và...

‘Éc!'

Cậu suýt ngã ngửa vì ngạc nhiên, sau khi nhìn thấy cửa sổ trạng thái của Eun Yuri.


---

Dịch và biên tập bởi các thành viên nhà MSN

Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547


Like Fanpage để ủng hộ nhóm: https://www.facebook.com/Moonsnovel

Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.

MỤC LỤC



















































































4 nhận xét:

Được tạo bởi Blogger.