Khát vọng trở về - Chương 442: Một giấc mơ tươi đẹp

 

Một con chim với bộ lông sặc sỡ đang vội vã bay ngang qua bầu trời xám xịt. Con phượng hoàng nghển cổ sang trái rồi lại sang phải để tìm kiếm thứ gì đó. Nó chính là Gà Nhép.

 

Gà Nhép và Flone đã giữ lời hứa với Seol Jihu. Cả hai bay một mạch từ lúc chia tay đến khi về tới lãnh thổ Nhân loại. Ngay cả khi bắt gặp đội quân Ký sinh trùng, họ cũng chỉ tránh né chúng chứ không quay đầu bỏ chạy.

Trong trường hợp bắt buộc phải chiến đấu, Gà Nhép sẽ liều mạng mở đường máu, cho Flone mang theo Seo Yuhui và bay qua một cách an toàn.

Ngoài những lúc Seo Yuhui thức dậy, họ bay cả ngày lẫn đêm không ngừng nghỉ. Có lẽ vì cả hai đều bay được, nên nhóm này có thể trở về Haramark nhanh hơn bất kỳ ai khác.

Ngay khi trở về, Gà Nhép và Flone ném Seo Yuhui vào cung điện hoàng gia. Khi họ nghe tin từ Prihi, rằng Liên bang và lực lượng nhân loại đã vượt qua biên giới, họ ngay lập tức lên đường để giải cứu Seol Jihu.

Cũng như mọi người, họ nghĩ rằng đội quân cứu viện đã đến muộn… Nhưng họ không còn lựa chọn nào khác. Sau tất cả, họ vẫn đặt niềm tin vào cậu.

Dù chỉ là một hy vọng mong manh, nhưng họ tin rằng Seol Jihu sẽ không chết. Cũng như những lần trước đây.

Seol Jihu đã nhiều lần vượt qua hiểm cảnh.  Vì vậy, họ tin rằng lần này cậu ấy cũng sẽ vượt qua được.

Dù có gục ngã, cậu ấy chắc chắn sẽ đứng dậy và sống sót trở về.

Giống như mọi khi.

'Làm ơn….! Làm ơn đi!’

 Chim phượng hoàng không thể che giấu sự lo lắng của mình. Nó bay với tốc độ kinh hoàng, và đã bỏ xa Flone từ lâu.

Không có chút thông tin nào. Tìm Seol Jihu trong lãnh địa rộng lớn này chẳng khác nào mò kim đáy bể.

Cậu ta đã trốn thoát, hay vẫn bị bao vây, hay cậu ta đang bị truy đuổi? Nó không thể nào biết được.

Không chỉ vậy, Gà Nhép không thể duy trì hình dạng phượng hoàng của mình quá lâu. Thế nên nó đã phân công cho Flone bay đến vị trí mà trận chiến có thể diễn ra, còn nó sẽ lùng sục theo con đường dẫn về Haramark.

 “Mình đã bay xa đến mức này, mà vẫn không thấy cậu ấy…. Điều đó có nghĩa là… cậu ta đã trốn về phía Liên bang…? ”

 

Gà Nhép nghĩ ngợi một lúc, rồi lắc đầu và tiếp tục bay. Rồi đột nhiên, nó phát hiện ra một nguồn năng lượng tà ác.

Năng lượng này không giống như năng lượng của một con quỷ. Gà Nhép quyết định thay đổi hướng bay để kiểm tra cho chắc. Khi đến gần hơn, nó càng cảm thấy chắc chắn về danh tính của năng lượng tà ác kia.

Mùi thoang thoảng nhanh chóng biến thành mùi máu tanh nồng nặc.

 "Ah…!"

Đúng lúc đó, Gà Nhép hét lên. Khi nó nghĩ rằng mọi thứ không thể tồi tệ hơn nữa, nó bỗng cạn kiệt năng lượng.

"Chết tiệt!"

Nó đã cố gắng hết sức để duy trì hình dạng phượng hoàng của mình, nhưng không thể. Cuối cùng, nó đã lảo đảo và rơi từ trên trời xuống..

Cuối cùng, một tia sáng lóe lên từ bầu trời. Phượng hoàng biến mất và một con gà nhỏ màu vàng tươi rơi xuống đất.

CHÁT!

Gà Nhép đập mạnh xuống đất và lăn lộn vài vòng. Mãi một lúc sau, Gà Nhép mới đứng lên được.

"Kaahaak!"

Khập khiễng, Gà Nhép phun ra một ngụm máu. Một vết đỏ thẫm loang lổ xung quanh mỏ của nó. Bởi vì Gà Nhép liên tục biến thành hình dạng phượng hoàng, nên năng lượng sống của nó đã bị hao tổn nặng nề.

 Mặc dù vậy, Gà Nhép vẫn không dừng lại. Sau khi lau máu trên mỏ, nó nhanh chóng di chuyển đến vị trí của năng lượng tà ác và nhìn thấy…

 

'Đây là…!'

 

Gà Nhép bàng hoàng. Máu tươi đã đọng thành một vệt dài trên đất. Không, không phải một vệt máu mà là một con đường bằng máu kéo dài tưởng chừng như vô tận, và biến mất về phía chân trời.

Gà Nhép nhìn quanh, rồi đột ngột chạyđi. Đôi chân nhỏ bé của nó vội vã băng qua mặt đất khô cằn.

Gà Nhép hơi nghi ngờ, nhưng nó cảm thấy ngày càng sốt ruột. Thế là nó rảo bước nhanh hơn theo dấu máu.

 

Sau đó, cuối cùng, Gà Nhép đã ngừng chạy.

 

"Ah!"

 

Bên trong thung lũng cằn cỗi, Gà Nhép nhìn thấy một người đàn ông đang bước về phía trước. Mỗi bước chân lại tạo ra một vệt máu.

 

Đó thực sự là Seol Jihu.

 

Vẻ mặt nó sáng bừng lên khi nhìn thấy ngọn thương màu trắng của Seol Jihu.

 

"Hey!!"

 

Gà Nhép hú lên

 

"Heeeey!"

 

Đôi chân nó như xoắn vào nhau, và cái mỏ nó ríu rít.

"Đồng…!"

Nhưng ngay khi nó chuẩn bị hét lên, 'Đồng chí!', mỏ của nó bỗng đờ ra. Nó không nói nên lời, khuôn mặt đờ đẫn.

Người đàn ông đó bị mất cánh tay phải và đang di chuyển từng bước khó nhọc, bằng cách sử dụng ngọn thương trên tay trái như một cây gậy. Nhìn qua cũng thấy, người đàn ông đó đã kiệt sức,

Tình trạng cơ thể của cậu ấy… khó có thể được gọi là một con người. Từ ‘khủng khiếp’ cũng không đủ để mô tả Seol Jihu hiện tại.

Từ mắt đến mũi, từ đỉnh đầu đến gót chân… Mọi chỗ trên cơ thể cậu ấy đều nứt nẻ và loang lổ máu. Mùi hôi tanh của máu trộn lẫn với mồ hôi và mủ bốc lên nồng nặc. Máu nhiều đến mức cánh tay bị đứt lìa của cậu ấy trông chỉ như một vết xước.

Đến bây giờ Gà Nhép mới hiểu ra nguồn gốc của vệt máu kia. Nếu không có Thần Thương Tinh Khiết, nó sẽ nghĩ Seol Jihu mà một con zombie.

Đôi mắt của Gà Nhép run lên. Nó có thể đoán được những nỗi đau đớn và gian lao mà Seol Jihu phải trải qua, để đến được đây.

 

THỊCH!

 

Seol Jihu lê chân trên mặt đất, dùng cây thương làm nạng, và chậm chạp bước đi. Khi vô tình liếc qua chỗ Gà Nhép, cái đầu ủ rũ của cậu ta khẽ giật lên một cái.

"Đồng chí…."

 

Chỉ lúc đó Gà Nhép mới lẩm bẩm một từ. Đó cũng là lúc Seol Jihu định thần lại.

'…Huh?'

Khẽ mở mắt, Seol Jihu nhìn thấy mặt đất. Cậu chớp mắt, tự hỏi chuyện gì đã xảy ra.

Cậu nhớ rằng mình đã cố gắng giết Sung Shihyun và bị các Tư lệnh vây đánh….

Vào lúc đó, Seol Jihu đang thất thần nhìn xuống đất, thì lông mày của cậu ấy nhíu lại. Cậu nhìn thấy một bóng hình quen thuộc, đang hiển hiện trong tầm mắt đờ đẫn của mình. Một vật nhỏ, màu vàng tươi đang vỗ cánh và ngước nhìn cậu.

“…!”

Nhìn kỹ hơn, dường như nó cũng đang ríu rít điều gì đó.

"Bỏ cái kiểu đó đi…! Này…!"

Khi cậu tập trung tinh thần để lắng nghe, một giọng nói điên cuồng vang lên bên tai cậu.

Seol Jihu nhìn chằm chằm vào Gà Nhép một lúc lâu trước khi đôi mắt cậu hơi mở to.

"Ngươi…."

 

Khi cậu ấy mở mắt, cậu bắt đầu nhìn thấy rõ Gà Nhép.

 “Ta đã bảo… là … đừng… quay lại…cơ mà?”

Giọng nói chìm của Seol Jihu vang lên đứt quãng.

"Tôi đã giữ lời hứa rồi, đồ ngốc!!" - Gà Nhép hét lên - “Tôi đã đưa người phụ nữ đó về đến Haramark an toàn! Giờ thì tôi làm gì cũng là quyền của tôi!”

"…Ngươi đã… đưa… cô ấy về?” – Seol ngơ ngác.

 ‘Hiểu rồi. Vậy là, Yuhui đã an toàn. Tuyệt quá’ - Seol Jihu thở phào nhẹ nhõm và nhủ nhầm.

Ngay khi cậu định nói "Cảm ơn", Gà Nhép đã ngắt lời.

“Để sau đi!! Dù sao, điều gì đã xảy ra với cậu thế? Cậu đã thực sự vượt qua được cái bẫy chết chóc đó rồi sao? ”

"Tôi ư…?"

Seol Jihu chậm rãi chớp mắt.

Không, cậu không bị mất ký ức. Thậm chí cậu còn nhớ mọi thứ rất rõ ràng và sống động.

Ngay khi cậu chuẩn bị lịm đi, một thông báo xuất hiện cho biết Tầm nhìn Tương lai đã được kích hoạt, và…

 

"Khụ khụ…!"

 

Seol Jihu ho trong khi cố nhớ lại những gì đã xảy ra. Dù chỉ là một tiếng ho nhẹ, một ngụm máu đã trào ra từ miệng cậu.

 

“Ukk….”

 

Seol Jihu cố gắng ép mình nuốt ngụm máu lại, nhưng vô ích.

 

"Mà thôi, kệ đi!” - Gà Nhép lắc đầu sợ hãi. - “Về tới nhà rồi kể cho tôi nghe cũng được! Hãy nhanh chóng đi tiếp nào! ”

 

Seol Jihu mỉm cười nhạt nhòa.

 

"…Chết tiệt! Cậu có thể đi bộ được nữa không? Hoặc… chờ đợi một lát! Hãy để tôi lấy lại chút năng lượng, và sau đó chúng ta có thể… ”

 

Gà Nhép lẩm bẩm, có lẽ nó cảm thấy xót xa khi nhìn thấy nụ cười của Seol Jihu.

 

“A, cậu có một viên pha lê giao tiếp mà! Gọi cho họ đi …! ”

 

Seol Jihu lắc đầu. Đúng là cậu ta thực sự có một tinh thể giao tiếp. Thật không may, cậu ta không còn một chút mana nào để có thể kích hoạt nó.

 

Không hiểu sao, cậu không thể điều động được mana bên trong cơ thể mình nữa.

 

… Nhưng cậu có thể đoán được lý do.

 “….”

Sau một lúc im lặng, Seol Jihu tiếp tục bước đi. Sử dụng thần thương như một chiếc nạng, cậu dồn trọng lượng của mình lên nó và lê bước.

Bây giờ tỉnh lại, cậu mới nhận ra quá trình này gian nan và vất vả đến nhường nào. Toàn thân cậu đau nhói như thể bị ai đó dùng dao rạch nát.

 

Dù Seol Jihu giáp đen đã tự cắt đứt các dây thần kinh “cảm giác”, vậy mà cậu vẫn thấy đau như thế này!

‘À… nghĩ lại thì….’

Seol Jihu từ từ sắp xếp suy nghĩ của mình. Từ trước đến nay, cậu không thể nhớ những gì đã xảy ra khi Tầm nhìn Tương lai hoạt động.

 

Nhưng lần này thì khác. Cậu có thể lờ mờ nhớ lại những gì đã xảy ra, sau khi kỹ năng đó được kích hoạt và Seol Jihu giáp đen chiếm lấy cơ thể cậu.

 

Anh ta đã thay cậu chiến đấu với các Tư lệnh và suýt giết chết Sung Shihyun; sau đó trùng hậu đã can thiệp và tung đòn chí mạng, sau đó anh ta đã đánh lừa kẻ thù để chạy trốn, và…

 

[Làm tốt lắm….]

 

[Cậu đã làm rất tốt…. Thật đấy….]

 

Anh ta đã nói những lời đó với cậu.

 

'Khoan đã…. Sao lại …?'

 

Trong lúc suy nghĩ, Seol Jihu đột nhiên cảm thấy ý thức của mình mờ đi. Mắt cậu cũng từ từ nhắm lại.

 

"Ah! Này, này! ”

 

Một tiếng hét the thé đập vào tai cậu. Đôi mắt của cậu hơi mở ra.

 

Gà Nhép đang hét lên với vẻ mặt bức xúc. Nếu không nhờ tiếng hét lớn của nó, chắc chắn Seol Jihu đã bất tỉnh rồi.

 

"Cậu có ổn không?"

 

"Ừ, xin lỗi…."

 

Seol Jihu gục đầu xuống. Dựa trán vào cán thương, cậu thở hổn hển. Tại thời điểm này, ngay cả thở cũng khó.

 “Tôi không biết… tôi… đột nhiên đầu óc tôi trống rỗng…”

 

"Đừng có nói lung tung nữa!! Chúng ta sắp về đến nhà rồi…! ”

 

"Chúng ta sắp về ư…?"

 

“Đ… Đúng vậy! Chúng ta chỉ cần băng qua thung lũng này! Hãy bắt đầu! ”

 

Một lần nữa, cậu ta bắt đầu bước đi. Seol Jihu ngừng suy nghĩ mông lung và tập trung vào việc di chuyển đôi chân của mình.

 

Phải, chuyện gì đã xảy ra cũng không còn quan trọng nữa. Cu đã đạt được những gì cậu mong muốn. Cậu ấy đã bảo vệ được tấm bia, các đồng đội của cậu ấy đã an toàn, và Seo Yuhui cũng sống sót trở về.

Dù cậu đã phải chiến đấu đến điên cuồng và liều mạng, nhưng mà …

'Kết quả không tệ chút nào, huh….'

Seol cười thầm.

Nhưng bây giờ, seol Jihu mong ước một điều.

‘Tôi muốn… gặp mọi người….’

 

Cậu thực sự muốn nhìn thấy đồng đội của mình.

 

Cậu muốn đoàn tụ với mọi người, ôm lấy họ và chia sẻ niềm vui khi còn sống trở về.

 

Và để làm được điều đó, cậu phải ra khỏi thung lũng này.

 

Cậu ta đã hạ quyết tâm như vậy. Nhưng mà….

 

Seol Jihu thẫn thờ nhìn Gà Nhép, nó đang dẫn đường và không ngừng động viên cậu. Sau một giây ngắn ngủi, ánh mắt cậu nhìn xuống đất.

 

Seol cố gắng ngẩng đầu lên, nhưng nó vẫn tiếp tục gục xuống. Cùng với đó, tóc mái xõa xuống che khuất tầm nhìn của cậu.

 

'Mình muốn nghỉ ngơi….'

 

Đây không giống như cảm giác kiệt sức hoặc mệt mỏi thông thường. Cậu muốn bước đi, nhưng cậu không thể kiểm soát được cơ thể của mình nữa. Cơ bắp của cậu đang tự dừng lại. Seol cảm thấy rằng, nếu cậu nhắm mắt lại thì cậu sẽ chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng.

Chẳng mấy chốc, ánh sáng trong mắt cậu mờ đi. Hình dáng của Gà Nhép cũng rung rinh như thể cậu ta đang ở dưới nước.

 

Đột nhiên, cậu cảm thấy có gì đó cứng ở chân mình. Cùng lúc đó, những bước chân của Seol Jihu dừng lại.

 

'Đi tiếp nào!' - Gà Con nghiến răng.

 

Trước mặt cậu là một ngọn đồi.

Ngọn đồi không dốc, nhưng đường lên quá dài. Bình thường đây chỉ là một trò chơi với Seol Jihu, nhưng lúc này, cậu không thể nhích thêm một bước.

 

Cậu không có lỗi.  Việc cậu ấy còn sống và di chuyển được đã là một phép màu. Thứ duy nhất giữ cho cơ thể này khỏi gục ngã, là ý chí sắt đá của cậu.

 

Một cơn gió lạnh thổi qua.

 

"Ah…."

 

Seol Jihu rùng mình, hơi lạnh dường như xuyên thấu vào nội tạng. Cuối cùng, cậu không thể chịu đựng được nữa và khuỵu xuống.

 

Cơ thể cậu ta đã nóng như thiêu trong trận chiến, nhưng bây giờ nó chợt lạnh giá. Cậu có thể cảm thấy than nhiệt mình đang giảm dần.

"Gà Nhép…." - Một giọng nói rên rỉ phát ra. - "Ngươi có ở đó không…?"

 

‘Mình phải làm gì đây ?’-  Gà Nhép nhìn xung quanh trước khi há hốc mồm hoảng hốt. Seol Jihu đang trên bờ vực suy sụp.

 

"C-Có chuyện gì vậy !?"

 

Gà Con vội vàng chạy đến gần và hét lên.

 

“Thành thật mà nói… tôi đã… băn khoăn… trong một thời gian….dài”

 

Khụ khụ. Seol Jihu lại ho và thở hổn hển.

 

"Gà Nhép này…."

 

Sau một khoảng thời gian im lặng, Seol Jihu cuối cùng cũng nói nốt câu. Mặt cậu hơi giãn ra.

"Điều gì sẽ xảy ra với tôi…?"

 

"C-Cái gì?"

 

“Liệu tôi có… thực sự quên…?”

 

“….”

 

“Quên đi mọi thứ đã xảy ra ở Thiên đường… mọi thứ liên quan đến nơi này… mọi thứ…?”

 

Giọng cậu run run thốt lên. Khi cậu ta tiếp tục câu của mình từng cụm từ một, vẻ mặt Gà Nhép nhăn nhó vì đau khổ .

 

“Tôi không muốn quên….”

 

Một tiếng than thở xen lẫn một tiếng thở dài thoát ra khỏi miệng cậu.

 

“Tôi không thể… trở về… như ngày trước”

 

"Tự dưng cậu nói nhảm cái gì vậy?" - Gà Nhép ngắt lời, nó không thể chịu đựng được nữa. - "Nếu có sức để nói nhảm thì đi tiếp mau lên!!"

 

“….”

 

"Thôi nào, dậy đi! Đã đến nước này rồi mà cậu còn định bỏ cuộc ư? Chúng ta sắp về nhà rồi! Cậu chỉ cần băng qua ngọn đồi này thôi!!"

 

“….”

 

"Này này! Chẳng phải cậu đã nói rằng cậu không muốn quên sao !? Thế thì cậu không thể chết! Cậu cần phải sống sót trở về! ”

 

Gà Nhép hét toáng lên.

 

Nó rùng mình trong khi thúc giục cậu. Một ánh sáng yếu ớt phát ra từ cơ thể nó, nhưng ánh sáng đó nhanh chóng tan biến và nó ho ra một ngụm máu.

 

Vì nó cố biến hình trong khi hết năng lượng, nên nó đã bị chấn thương.

“Argh, cơ thể chết tiệt này! Cơ thể chết tiệt, chết tiệt này! Lẽ ra, cậu nên giúp tôi trưởng thành sớm hơn! ”

 

Là một con phượng hoàng thần thánh nhưng nó vẫn cảm thấy đau đớn. Khi Gà Nhép đang cau mày và cất giọng giận dữ, nó đột ngột mở to mắt và ngẩng đầu lên.

 

Seol Jihu, người đã khuỵu xuống, từ từ đứng dậy.

 

"Được rồi…." - Sau gượng dậy, cậu cười cay đắng - “Ta đi đây…”

 

“… Đồ khốn!” - Gà Nhép bật khóc - “Tôi biết là cậu làm được mà! Cậu dám trêu tôi hả! Giờ này mà cậu còn muốn chơi khăm tôi! "

“Trông ta giống như đang đùa lắm à…”

 

“Dù sao thì, đi thôi! Cậuchỉ cần leo lên ngọn đồi này, thế là xong! Quân tiếp viện đang đến, vì vậy chúng ta sẽ sớm gặp được họ! ”

 

Gà Nhép dùng mỏ kéo quần Seol Jihu, nhưng điều này có vẻ vô ích. Thế là, nó leo lên đồi, nhảy cẫng lên và tuyệt vọng hét vào mặt cậu ta.

 

Seol Jihu vắt kiệt từng giọt năng lượng còn sót lại trong người và nhìn lên. Cậu ấy dồn sức vào mắt. Tầm nhìn của cậu ấy dần rõ nét và cậu đã nhìn thấy ngọn đồi.

Vì lý do nào đó, ngọn đồi trước mặt cậu khá giống ngọn núi mà cậu phải leo trong Con đường linh hồn. Ý chí của cậu, một lần nữa bùng lên.

 

 "Nhanh lên nào!" – Gà Nhép hét lên.

 

"Được rồi được rồi…." - Seol Jihu gật đầu - "Tôi phải sống…. Vì tôi không thể quên…. ”

Seol Jihu từ từ nhấc chân lên. Mặc dù không thể ngẩng đầu lên, nhưng cậu đột nhiên cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

 

Đi thôi, đi thôi, đi thôi.

 

Ngay cả khi phải chết ở đây….

 

Chỉ một bước nữa….

 

Ngay cả khi không thể… mở mắt ra…

 

Hãy bước thêm… một bước nữa…

 

Và đi….

 

Seol tự nhủ trong đầu. Đó là những lời mà cậu đã tự nhủ hàng ngàn lần trong Con đường Linh hồn.

 

"Chỉ một chút nữa thôi ! Tôi đoán là họ sắp tới rồi!”

 

Gà con vừa hét vừa leo lên đồi.

 

“Tôi nghe thấy gì đó! Họ sắp đến rồi! Hãy nghe xem! ”

 

Nó nhảy cẫng lên…

 

“Cậu không muốn về à? Tôi đi trước bây giờ! Nhanh lên”

 

 … Và la hét không ngừng.

 

“Hừ! Được rồi! Tôi sẽ tặng cho cậu một đặc ân! Nếu cậu có thể leo lên ngọn đồi này, tôi sẽ mở khóa nấc thứ sáu và thứ bảy của Thần thương Tinh khiết! ” - Gà Nhép bắt đầu nói nhảm - "Nhưng trước đó, cậu phải giúp tôi tiến hóa đến tuổi trưởng thành đã!"

 

Nó nói bất kỳ thứ gì nó nghĩ ra trong đầu.

“Muốn thế, cậu phải sống sót trở về…!”

 

Chính lúc đó.

 

KENG!

 

Một âm thanh kim loại đột nhiên vang lên.

 

"!"

 

Gà Nhép vội vàng quay lại. Nó ngay lập tức trở nên choáng váng.

 

Điều đầu tiên đập vào mắt nó là ngọn thương Tinh khiết đang lăn xuống đồi.

 

"Ah…."

 

Gà Nhép sững sờ khi nhìn thấy Seol Jihu. Bàn tay trái đang nắm lấy Thần thương, nay đã bất lực buông thõng xuống.

 

Bên trong đôi mắt khép hờ của Seol là đôi đồng tử mờ đục. Thân hình cậu lắc lư nghiêng ngả.

 

Tóc cậu ấy không ngừng tung bay, và…

 

 

‘Hừ?’

 

Seol Jihu mở mắt sau vài cái chớp mắt. Cậu ấy vừa bất tỉnh trong giây lát, và cảnh vật bỗng thay đổi.

 

Những cánh hoa rung rinh trong một khu vườn xinh đẹp.

 

'Đây là….'

 

Ngay khi cậu nhận ra khu vườn quen thuộc của Roselle, khung cảnh trước mặt nhanh chóng thay đổi.

 

Cậu lại nhìn thấy ngọn đồi.

 

"Mình có nhìn nhầm không ...?"

 

Seol Jihu nghiêng đầu rồi bất ngờ mở to mắt.

 

"Sao tự nhiên lại có một con đường ... hả?"

 

Khi ngước mắt lên nhìn, cậu không giấu nổi sự bàng hoàng.

 

‘Huuuuh?’

 

Ở trên ngọn đồi, cậu nhìn thấy khung cảnh mà cậu khao khát hơn bất cứ thứ gì khác.

 

Không chỉ có một hoặc hai người ở đó. Hơn một chục người đang nhìn về phía cậu.

 

'Tất cả mọi người…!'

 

Baek Haeju, không, Yoo Seonhwa đang chăm chú nhìn cậu. Hai bàn tay cô ấy run run đan vào nhau.

 

Kazuki đang khoanh tay với vẻ mặt bình thản.

 

Maria đang giơ cây thánh giá bị hỏng lên, và la hét điều gì đó một cách giận dữ.

 

Teresa đang mỉm cười tươi tắn và nháy mắt với cậu.

 

Philip Muller, người đang ngồi đọc sách, nhổm dậy và gập cuốn sách lại.

 

Eun Yuri vẫy tay với khuôn mặt vô cảm, và Marcel Ghionea giơ nỏ lên với một nụ cười ngượng nghịu.

 

Agnes đẩy kính của mình lên và gật gù, còn Oh Rahee cười toe toét trong khi nghịch ngợm phần đuôi tóc của  mình.

 

Yi Seol-Ah đang nắm tay Hoshino Urara và nhảy cẫng lên vì sung sướng, và Hugo cũng hào hứng hú hét chào mừng cậu.

 

Audrey Basler lắc đầu nhìn bộ ba với vẻ chán nản. Trong khi đó, Wu Lei và White Tiger đang cười ầm lên.

 

Chohong và Phi Sora thì hơi khó chịu. Cả hai khịt mũi rồi đồng thời duỗi tay ra. Cách họ vẫy tay chào cậu, dường như họ đang bảo cậu hãy nhanh chân lên.

 

Seol Jihu sững sờ, khóe miệng cậu giật giật.

"Tất cả họ đều còn sống ...!"

 

Phải, mọi người đều đã sống sót và đang chờ cậu ấy trở lại.

Gà Nhép đã không nói dối.

Ở trung tâm của cả nhóm là Seo Yuhui. Cô ấy nhìn Seol Jihu với đôi mắt đỏ hoe, khẽ khi nhắm lại. Sau đó cô ấy quệt nước mắt và nở một nụ cười rạng rỡ.

Bên trong giấc mơ hạnh phúc đó, Seol Jihu nắm chặt tay.

Cậu ta trở nên mất kiên nhẫn và hào hứng chạy về phía trước.

 

Đó là lý do tại sao cậu không nhìn thấy cơ thể của mình đang lảo đảo. Và phía sau lưng cậu, Roselle lặng lẽ nhắm mắt lại với vẻ thương hại.

 

Không biết gì cả, Seol Jihu bật cười.

 

Đó là một nụ cười rạng rỡ.

 

"Tôi…!"

 

Sau đó….

 

HUỴCH

 

Cơ thể của Seol Jihu rơi xuống đất.

 

Thế rồi, nó không còn di chuyển nữa.

Ban nãy bàn chân của cậu ta hào hứng giơ lên, nhưng không thể hạ xuống được nữa.

Gà Nhép đứng ngây ra trong một giây. Với đôi mắt bàng hoàng, nó vội vàng quay xuống.

 

“Ê… Ê!”

 

Nó lắp bắp kêu lên.

 

“Này…!”

 

Nhưngkhông có phản hồi nào.

 

"…Đồng chí ơi!"

 

Seol Jihu không hề nhúc nhích.

 

Con ngươi của nó ngân ngấn nước.  Cái mỏ của nó cũng co giật.

 

"Này …!"

 

Gà Nhép định hét lên điều gì đó, nhưng nó nhanh chóng ngậm miệng lại.

“Keuk…!”

 

Mặt nó nhăn nhó nhưng một miếng giẻ rách, và nó gục đầu xuống.

 

Chẳng bao lâu, một ánh sáng yếu ớt bắt đầu phát ra từ cơ thể của Gà Nhép.

 

… Thật ra, Gà Nhép đã biết.

 

Nó đã biết điều gì sẽ xảy ra. Từ trước khi nó phát hiện ra cơ thể của Seol Jihu.

 

Mặc dù  Linh hồn Arcus là một con phượng hoàng bất tử, cuộc sống của nó không phải là vĩnh cửu. Sinh mạng của nó sẽ kết thúc cùng với cái chết của chủ nhân, và nó sẽ trở lại hình dạng quả trứng. Để chờ đợi một chủ nhân mới.

 

Khi đang tìm kiếm Seol Jihu, Gà Nhép đã cảm thấy sinh lực mình tan biến dần. Chỉ là nó không muốn tin vào điều đó.

"Thức dậy đi…."

 

Gà Nhép nức nở.

 

 “Dậy đi… đồ khốn…!”

 

Nước mắt chảy dài trên má nó.

 

“Cậu luôn luôn vượt qua hiểm nguy mà…! Luôn luôn như thế…! Tại sao…!"

 

Seol Jihu vẫn không trả lời.

 

Một nụ cười nở trên miệng cậu, như thể cậu đang chìm trong một giấc mơ hạnh phúc.

 

‘Tôi đã….’

'Về nhà rồi ….'

Chỉ có một giọng nói khàn khàn khàn yếu đuối vang lên.

 MỤC LỤC



Chương 442






9 nhận xét:

Được tạo bởi Blogger.