Khát vọng trở về - Chương 316: Khu vực Hỗn Nguyên


Đoàn thám hiểm có tổng cộng mười sáu thành viên.

Nếu bao gồm cả Flone và Gà Nhép thì có mười tám người.

Seol đã thuê ba toa xe để mọi người có thể ngồi thoải mái. Những chiếc xe ngựa đang đợi họ ở gần cổng thành.

Sau khi chỉ đạo cho Agnes, Kazuki và Hoshino Urara, mỗi người phụ trách canh chừng một xe ngựa, cậu ta tự mình đi về phía cỗ xe đầu tiên.

"Chủ Hội."

Ngay khi cậu mở cửa và chuẩn bị lên toa xe, Kazuki gọi Seol Jihu.

"Vâng?"

"Hình như..."

Kazuki chỉ về một hướng nào đó bằng ngón tay. Seol Jihu theo phản xạ theo ngón tay trước khi nghiêng đầu.

Ngón tay Kazuki chỉ về phía một con hẻm nhỏ, đang phủ trong sương mù buổi sáng. Nhưng Seol Jihu không thấy bất cứ thứ gì lạ lùng.

"Sao vậy?"

"Hmm."

Kazuki dừng lại một giây trước khi lắc đầu.

"Thôi bỏ đi. Không có gì.

"Chúng ta có nên kiểm tra không?

"Chuyện này không quan trọng đến mức chúng ta phải trì hoãn chuyến đi. Có lẽ tôi nhầm".

"Chuyện lạ nha. Ngài Kazuki của chúng ta phạm sai lầm ư.

"Có lẽ tôi đã quá lo lắng. Xin lỗi."

Seol Jihu nhún vai trước khi lên xe ngựa.

Kazuki nhìn chằm chằm vào con hẻm thêm vài giây trước khi lặng lẽ bước vào và đóng cánh cửa lại..

Một lúc sau, những chiếc xe ngựa bắt đầu di chuyển theo hiệu lệnh của người đánh xe.

Ba chiếc xe ngựa đi qua cổng thành và nhanh chóng biến mất sau màn sương mù trắng.

Và sau đó.

"..."

Khi cỗ xe cuối cùng khuất khỏi tầm mắt, một người xuất hiện từ con hẻm. Đó là một cô gái nhỏ đội mũ trùm đầu, với  mái tóc vàng hoe phủ xuống vai.

Cô gái lặng lẽ bước ra khỏi ngõ.

Cô bước tới nơi Seol Jihu và Kazuki đã trò chuyện. Cô gái liên tục mở miêng ra rồi lại ngậm miệng vào như thể hối hận, nhưng không có lời nào phát ra.

Cô lặp lại những hành động vô nghĩa này một lúc rồi cuối cùng, gục đầu quay đi.

Nơi mà cô gái hướng đến là cung điện hoàng gia.

"Bệ hạ đi tạm biệt họ à?"

Khoảnh khắc cô lẻn vào qua một lối tắt bí mật trong vườn Thượng uyển, một giọng nói già nua vang lên.

Cô gái nao núng khi thấy một ông già nghiêm trang đứng cạnh lối vào.

"K-Kühne đó à."

"Vậy... Người có nói chuyện với Chủ hội Seol không?

Charlotte Aria, cúi đầu.

Hành động của cô đã nói thay cho câu trả lời. Sorg Kühne tặc lưỡi.

"Chà. Ít nhất thì Bệ hạ nên nói lời chia tay.

Giọng ông khe khẽ như thể đây là một chuyện nhỏ nhặt, Mà cũng đúng thôi.

Một nữ hoàng không có nghĩa vụ phải tiễn ai đó khi người ta rời khỏi thành đô.

Tuy nhiên, đây không phải là một cuộc thám hiểm bình thường, mà là một cuộc chiến thực sự được che đậy như một cuộc thám hiểm. Họ đang hướng đến cõi Linh giới, mạo hiểm mạng sống của họ để cứu tất cả Thiên đường.

Do đó, việc nữ hoàng tự nhốt mình trong phòng khiến ông hơi buồn. Thậm chí khi cô ấy ra ngoài, cô ấy cũng không có đủ dũng khí để gặp họ.

Viên quan Phụ chính già nua không giấu nổi nỗi thất vọng.

"Nhưng mà…"

Sau một hồi im lặng, Charlotte Aria cuối cùng cũng lên tiếng.

"Nếu tôi bảo họ hãy quay lại an toàn, hãy trở về yên ổn... Nhỡ đâu..."

"Vâng?"

"Nhỡ đâu họ cũng đi mãi mãi  như anh trai Campbell và Evangeline Rose..."

Khuôn mặt Sorg Kühne trở nên bàng hoàng. Đồng thời, ông nhận ra lý do tại sao Charlotte Aria từ chối gặp Seol.

Ngày Campbell Aria ra chiến trường, Charlotte Aria đã chia tay anh trai trong bằng nước mắt.

Tuy nhiên, vị vua trẻ đã không quay về.

Ngày Evangeline Rose tham dự bữa tiệc, Charlotte Aria đã cầu xin cô ấy đừng đi.

Tuy nhiên, Evangeline Rose đã khẳng định rằng điều đó là cần thiết cho tương lai của Thiên đường. Và cô ấy cũng không quay lại nữa.

Sorg Kühne nhớ lại cảnh chia tay của Nữ hoàng với những người đó, rồi mỉm cười cười cay đắng.

Cuối cùng ông cũng có thể hiểu được những cảm xúc của nữ hoàng.

Có lẽ cô ấy sợ rằng sự xuất hiện của mình là một điềm gở. Có lẽ cô ấy nghĩ rằng nếu cô chia tay Seol Jihu, cậu ấy cũng sẽ ra đi mãi mãi.

Và do đó, cô đã từ chối gặp họ với hy vọng họ sẽ quay trở lại.

Những người khác có thể cười nhạo trước những hành động lố bịch của cô, nhưng ít nhất Sorg Kühne đã hiểu cảm giác tuyệt vọng trong trái tim cô.

Charlotte Aria còn trẻ.

Cô vẫn còn là một nữ hoàng non nớt và thiếu kinh nghiệm, chưa thể bước ra khỏi những cái bóng bảo vệ của mình. Cô ấy sẵn sàng bấu víu vào mọi niềm tin vô căn cứ, miễn là người cô ấy yêu quý sẽ về với cô.

"Không khí buổi sáng lạnh lắm. Vào trong thôi, Bệ hạ".

Sorg Kühne cúi đầu và chuẩn bị quay lại thì Charlotte Aria đột nhiên gọi ông ta.

"Kühne."

Đó vẫn là một giọng nói rụt rè như mọi khi, nhưng lần này nghe rõ hơn.

"Seol Jihu sẽ quay trở lại, phải không?

Ông dừng lại rồi nhìn chằm chằm vào Charlotte Aria.

"Tôi lo lắng lắm. Tôi thực sự sắp vỡ tim ra rồi".

"..."

"Liệu tôi có nên ngồi chờ anh ấy hay không? Có phải chuyện này xảy ra vì tôi không cố gắng? Hay là vì tôi không chịu nỗ lực?... Nếu tôi cứ ngồi đây và chờ đợi, biết đâu anh ấy sẽ không quay về, giống như anh Campbell và chị Rose?"

Một tia sáng lóe lên trong đôi mắt của Sorg Kühne.

"Bệ hạ.... Tại sao đột nhiên Người lại nghĩ như vậy?"

Charlotte Aria im miệng. Trông giống như cô ấy có điều gì đó muốn nói nhưng không thể mở lời.

Sorg Kühne từ từ đến gần nữ hoàng và quỳ xuống. Ông đưa tay cầm lấy bàn tay cô.

"Nữ hoàng Bệ hạ."

Ông nói với giọng cảm thông và trân trọng nhất có thể.

"Bệ hạ không muốn ngồi nhìn, Bệ hạ mong muốn giúp đỡ Chủ hội Seol, phải không?"

Charlotte Aria run run gật đầu.

Một nụ cười hiện lên trên khuôn mặt nhăn nheo của Sorg Kühne.

"Thế là đủ."

"Đủ?"

"Tôi đã nói chuyện với Chủ hội Seol rất nhiều, và các công tác chuẩn bị đang được tiến hành.

"Oh…"

"Bệ Hạ chỉ cần suy nghĩ, quyết định và ra lệnh. Phần còn lại hãy để kẻ bề tôi này xử lý".

"..."

 Thông thường Charlotte Aria sẽ nói, 'T-Thật sao? Vậy thì tốt!'

Vì cô ấy không có khả năng làm gì, nên cô ấy sẽ giao hết mọi thứ cho ông ta.

Nhưng vì một số lý do, lần này, Charlotte Aria đã không gật đầu một cách dễ dàng.

[Lắng nghe cẩn thận những gì tôi sắp nói, Charlotte.]

Lời khuyên của Roselle trong Ảo Mộng Giới, bất chợt lướt qua tâm trí cô.

Charlotte Aria siết chặt cả hai nắm tay và nghiến răng.

"…Không."

Cô ấy trông vừa buồn bã vừa tức giận cùng một lúc.

"Tôi... tôi cũng sẽ hành động!"

"Bệ hạ??" - Sorg Kühne há hốc mồm, đôi mắt mở to như mắt ếch.

*


Cỗ xe yên lặng trong suốt chuyến đi.

Dù cậu bảo mọi người "hãy hợp tác cùng nhau", nhưng tình hình này có vẻ không đúng cho lắm.

Kể từ khi họ rời khỏi Eva, chẳng ai nói với nhau câu nào. Mỗi thành viên dường như đều chất chứa nhiều nỗi niềm suy tư trong tâm trí của họ.

Seol Jihu nhìn quanh cỗ xe, cảm thấy có lỗi vì đã kéo mọi người vào một nhiệm vụ khó khăn. Thế rồi, cậu nhìn chằm chằm vào một người.

Đó là Baek Haeju, người đang đi trên cùng cỗ xe với cậu.

Đôi mắt cô dịu dàng nhắm lại, và cô tựa lưng vào thành xe như đang suy nghĩ. Thật đáng kinh ngạc khi cô vẫn hoàn toàn đứng yên, bất chấp việc chiếc xe ngựa đang chạy ầm ầm trên con đường mòn gập ghềnh sỏi đá.

"..."

Cảm nhận được ánh mắt của cậu, cô mở mắt ra nhìn cậu, nhưng không đụng đậy gì.

'Cửu Nhãn không hiệu quả với cô ấy;.

Có lẽ đó là vì cô ấy đã tiếp nhận một vật phẩm thiêng liêng. Cậu không thể nhìn thấy Cửa sổ trạng thái của Baek Haeju hay màu sắc của cô ta, giống như khi cậu nhìn vào các Chấp chưởng giả.

Có nhiều điều khiến cậu ta tò mò, nhưng Seol Jihu không muốn hỏi cô. Một phần là vì câu hỏi đó có thể hơi thô lỗ, nhưng quan trọng hơn, cô ấy đang tỏa ra một khí chất lạnh lẽo và xa cách.

Mặc dù vậy, cô ấy vẫn là một con người. Cô ấy đã bị thu hút khi một chuyện lạ xảy ra.

"Cảm ơn đồng chí."

Đó là khi Gà Nhép nói chuyện với Seol Jihu.

"Ngươi nói gì cơ?"

"Thì, cậu đã cố làm hết sức mình để giúp đỡ cõi Linh hồn. Bản thân tôi cũng là một linh hồn, tôi nên cảm ơn cậu".

"Hừ. Sao mấy hôm trước ngươi tỉnh bơ vậy".

"Nào nào, tôi có nhiệm vụ phải làm mà. Tình cảm và lý trí khó song hành cùng nhau. Linh giới là nơi tôi sinh ra và lớn lên. Làm sao tôi không lo lắng cớ chứ?

"Oh."

"Đúng vậy, trong mọi trường hợp, tôi sẽ giúp cậu hết khả năng. Những tên chết tiệt đó, tụi nó sẽ biết tay!"

Seol Jihu cười khúc khích khi thấy Gà Nhép nhíu mày và kêu ríu rít.

"Fufufu! Ngươi vẫn chỉ là một con gà nhỏ, ngươi có thể làm gì chứ?"

"Hừ. Cậu chẳng biết gì cả. Đúng là tuổi trẻ chưa trải sự đời".

Thường thì nó sẽ gào lên ăn vạ, nhưng hôm nay, Gà Nhép hiên ngang vênh mặt lên.

"Ở Trung địa thì đúng là thế thật. Nhưng nếu chúng ta ở trong cõi linh hồn, đó lại là một câu chuyện khác nha".

"Ồ! Thực vậy ư?"

"Tất nhiên rồi!" - Gà Nhép tự hào đáp.

Thế rồi nó bỗng lặng lẽ lẩm bẩm: "Chà, miễn là các Linh Vương đều an toàn...."

Seol Jihu đang chăm chú quan sát Gà Nhép, đột nhiên nhìn lên.

Baek Haeju, người im lặng suốt thời gian qua, đang nhìn chằm chằm vào Little Chick với đôi mắt mở to.

'Cô ấy có thích động vật không nhỉ?'

Dường như cô ấy khá quan tâm tới sinh vật nhỏ nhắn này..

Seol Jihu suy nghĩ một chút trước khi nhẹ nhàng bế Gà Nhép lên.

"C-Cái gì? Đồng chí, cậu đang làm gì vậy?"

Seol Jihu đã giơ chú gà đang giãy dụa và hót líu lo cho Baek Haeju.

"Anh chàng này có thể trông giống như một chú gà con, nhưng thật ra nó là một thần thú huyền thoại".

"Này! Tôi có tên nhá! Tôi là Linh hồn Arcus!"

"Cô có muốn thử chạm vào nó không? Không sao đâu!"

Baek Haeju dường như chấp nhận lời đề nghị của Seol Jihu. Với đôi mắt long lanh, cô cẩn thận đưa tay ra.

"Pyak!"

Cô ấy đã vội vàng rút tay lại, khi con gà cáu bẳn mổ vào bàn tay cô.

"Prrrrrrr."

Nó thậm chí còn mở cái mỏ ra để gầm gừ với cô.

"Ê! Ngươi sao vậy?"

"Sao cái con khỉ! Cậu có quyền gì mà rủ rê người khác chạm vào tôi!?"

Con Gà Nhép trở nên tức giận.

"Sao cậu dám làm thế! Cậu có biết là các Linh Vương cũng không dám chạm vào tôi như thế này không hả?"

Seol Jihu sững sờ nhìn con Gà Nhép đang cáu bẳn.

"Cái gì, sờ một chút thì có sao?."

"Ai nói thế?"

"Ngươi đã đứng yên khi Yuhui Noona chạm vào ngươi đó thôi".

"N-Người đó thì khác!"

Gà Nhép trừng mắt nhìn Baek Haeju.

"Tôi không thích cô này."

"Này, đừng nói vậy chứ! Cô ấy đã đến đây để giúp chúng ta mà!"

Seol Jihu mắng nó, bảo nó xin lỗi cô, nhưng Gà Nhép chỉ khịt mũi.

"Hừm! Tôi không biết cô ấy có kế hoạch gì, nhưng tôi từ chối nói chuyện với một kẻ dị giáo".

Nét mặt của Baek Haeju đanh lại. Seol bối rối:

"Ngươi vừa nói gì cơ, Gà Nhép? Một giáo phái?

"Đó là một dị giáo vì vì giáo điều cơ bản của nó rất khác lạ. Hãy tháo cái mặt nạ kia ra. Sau đó, tôi sẽ cho phép cô ấy chạm vào tôi."

Con gà bé nhỏ quay đầu rồi chui vào túi Seol Jihu.

'Dị giáo? Là sao ta?'

Seol Jihu cố lôi nó ra khỏi túi, nhưng Gà Nhép cương quyết nằm lỳ trong đó.

"Tôi-tôi rất xin lỗi. Tên nhóc này thật bất lịch sự".

Khi Seol quay sang Baek Haeju để xin lỗi, cậu thấy cô không nhìn mình. Thay vào đó, cô ấy đã nhắm mắt lại, giả vờ như không có gì xảy ra.

*


Sau đúng bảy ngày kể từ khi họ rời Eva, những chiếc xe ngựa đã đến đích.

Đó là một khu vực gần với Haramark hơn là biên giới Liên bang.

Sau khi đi nửa ngày theo sự chỉ dẫn của Hoshino Urara, họ đã đến một nơi kỳ lạ.

Sau khi băng qua vùng bình nguyên với những con dốc nhỏ, vượt qua nhiều thung lũng uốn lượn, họ có thể thấy một đồng bằng hoang vu.

Dù là một kẻ điên rồi nhưng Hoshino Urara vẫn giữ đúng lời hứa của mình.

"Aaah ~ Không khí thật trong lành ~ ~

Đứng trên đỉnh đồi, cô hét lên trong khi chỉ xuống bên dưới.

"Nó kia kìa!"

Seol Jihu, người vội vã đi theo cô, thực sự ngạc nhiên trước cảnh tượng đó.

Đó là một khu rừng tre lớn, với sương mù dày đặc bao phủ bên trên.

Nhưng điểm quan trọng nhất không phải là cảnh quan của nơi này. Hoshino Urara đi đi lại lại và quan sát cẩn thận khu rừng tre, và lên tiếng với một biểu hiện nghiêm túc hiếm thấy.

"Nhìn kìa. Em bảo rồi mà, thấy chưa!"

Seol Jihu kêu lên một tiếng.

Không chỉ mình cậu mà mọi người trong đội thám hiểm, cũng trố mắt nhìn cảnh tượng trước mặt với vẻ nghi. Bất kể họ nhìn nó ở góc nào, dù là từ giữa, từ trái hay phải, toàn bộ khung cảnh vẫn như cũ.

Dường như vùng đất này đang chơi khăm họ, chỉ cho họ thấy một hướng của nó.

"Lạ thật".

[Mhm.]

Flone nhìn chăm chú vào cảnh tượng trước mắt, rồi nhận xét bằng một giọng ngạc nhiên.

[Nếu nó là một hồ nước hoặc một con suối thì cũng hợp lý. Nhưng sao lại có một đại dương rộng lớn ở độ cao này nhỉ? Em chưa bao giờ nghe đến chuyện đó.]

Seol Jihu nhăn mặt.

"Chờ đã."

[Huh?]

"Flone, cô vừa nói gì? Một đại dương?

[Vâng. Có một đại dương trước mặt chúng ta. Trông nó khá đáng sợ.... dòng nước đen và đục ngầu!]

Cô ấy trông không giống đang nói đùa. Nhưng cho dù Seol Jihu dụi mắt bao nhiêu lần, cậu cũng không thể nhìn thấy một đại dương nào cả. Thậm chí không có cái hồ nào hết!

"Cô nói một đại dương, nghĩa là sao? Tôi chỉ có thể thấy một rừng tre và sương mù.

[Hả, anh nói gì cơ? Sương mù... uhmn, em có thể thấy một chút sương mù, nhưng rừng tre ở đâu cơ?] - Flone ngơ ngác nhìn xung quanh.

"Đừng hoảng."

Kazuki lên tiếng.

"Cả hai người đều nói đúng. Chỉ có điều mỗi người đang nhìn vào những cảnh khác nhau."

Nói cách khác, cảnh tượng trước mắt người sống không giống như cảnh tượng trước mặt người chết.

"Vậy... nơi đó là một khu vực dung hợp giữa một đại dương và một khu rừng?"

"…Chà." - Kazuki cúi đầu - "Tôi không chắc lắm, nhưng ngài Ian từng nói với tôi chuyện này".

"Ông ấy đã nói gì?"

"Khi hai vật thể từ các thế giới khác nhau được hợp nhất lại, người phàm chỉ có thể nhìn thấy một phần rất nhỏ bên ngoài. Đó là trường hợp của chúng ta" - Kazuki tiếp tục giải thích - "Nhưng nếu ai đó có thể nhìn thấy cả hai vật thể cùng một lúc, người đó sẽ thấy hai thế giới hòa quyện vào nhau".

Seol Jihu ngơ ngẩn nhìn Kazuki, khi anh ta nói về một vấn đề khó hiểu.

"Nói đơn giản thế này nhé. Cậu nghĩ xem, chúng ta trông sẽ ra sao nếu cậu và tôi giao thoa rồi hợp nhất với nhau?"

".... Tôi không muốn tưởng tượng đến điều đó."

"Đương nhiên, Đó chắc chắn không phải là một cảnh tượng dễ chịu."

Sau khi nói điều đó, vẻ lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt Kazuki.

"Chúng ta đã cảm thấy khó chịu như vậy, không biết Linh mục đó sẽ thấy thế nào nữa".

Đột nhiên,  một tiếng kêu vang lên từ phía bên kia. Seol Jihu nhìn lại theo phản xạ, và mặt cậu tối sầm. Đúng như Kazuki lo lắng...

Oana Halep đang nằm trên mặt đất.

"Oana! Oana! Cố trụ vững nào!"

"Heuk!! Heeuk!"

Vlad Halep cố gắng lắc em gái mình và gào lên, nhưng đôi mắt cô ấy đã trợn lên. Cô ấy trông giống như một người bị động kinh, khi mắt cô ấy trợn tròn và hơi thở gấp gáp.

Kiểm tra tình trạng của Oana, Seo Yuhui vội vàng hét lên.

"Maria! Dùng phép Truyền sinh lực đi!"

"Hả? Đó là một phép của High Ranker... Em mới cấp 4 thôi!"

"Thế thì, phép Thông khí mạch? Cô biết phép đó, phải không?"

"Em biết, nhưng..."

Maria nghiêng đầu ngơ ngác nhưng vẫn ngoan ngoãn đọc thần chú.

Khi một cơn gió nhẹ xen lẫn với ánh sáng trắng lọt vào lỗ mũi Oana, cơn co giật của cô ấy dần dần dịu xuống.

"Ổn rồi, cô Oana. Mọi thứ đều ổn, vì vậy hãy tập trung nhìn vào đây".

Seo Yuhui phát ra một tia sáng nhỏ ở đầu ngón tay và đặt nó vào giữa hai hàng lông mày của Oana. Đôi mắt điên cuồng của cô ấy, cuối cùng cũng ngừng chuyển động.

"Cô có nghe thấy giọng nói của tôi không?"

"Huk! Huk!"

"Hít vào, thở ra. Thở vào, thở ra. Từ từ thôi".

"Phù! Phù!"

Oana nuốt nước bọt.

Một lát sau.

Cô gái trẻ ngây người nhìn vào những người xung quanh và....

"Euwhaaaaaa"

…Cô ấy bật khóc.

"Thật đáng sợ, nó thật đáng sợ

"Không sao,  không sao rồi."

"Tôi xin lỗi, tôi rất tiếc... Tôi chưa bao giờ thấy bất cứ điều gì như thế đó. Thật là kỳ quái và khủng khiếp!"

Seol Jihu nghiến răng nhìn Oana khóc nức nở trong vòng tay Seo Yuhui.

Suốt bao năm qua, Oana Halep đã nhìn thấy những thứ mà con người bình thường không thể nhìn được. Mặc dù vậy, cô không thể nhìn thấy cảnh tượng trước mặt và bị sốc đến mức co giật

Nghĩa là cô ấy vừa nhìn thấy thứ gì đó vượt xa trí tưởng tượng của con người. Một thứ gì đó nằm ngoài lý luận của con người.

Seo Yuhui kiên nhẫn chờ đợi Oana bình tĩnh lại trước khi thì thầm với cô.

"Cô có thể cho chúng tôi biết những gì cô đã thấy không? Nếu khó giải thích quá thì vẽ cũng được..."

Oana gật đầu.

Khi Marcel Ghionea mang cho cô một cây bút và tờ giấy, cô cố gắng ngồi dậy và bắt đầu vẽ.

Sau 10 phút, cây bút rơi xuống khỏi bàn tay Oana.

Khi Seo Jihu cúi xuống nhặt tờ giấy, các thành viên còn lại rúc vào người cậu để nhìn vào bức tranh.

Oana dường như có tài vẽ tranh, nên bản vẽ của Oana có nhiều chi tiết hơn họ mong đợi.

Tuy nhiên, thà cô ấy không biết vẽ thì tốt hơn. Vì cô ấy vẻ  quá chi tiết, nên tất cả mọi người đều sững sờ và nhăn mặt.

Seol Jihu nhìn chằm chằm vào bức tranh với đôi mắt nheo lại, như thể đó là điều dị thường nhất trên thế giới.

"…Cái này là cái gì?"

Chohong, người cũng đang nhìn nó với cái cằm tựa vào vai Seol Jihu, lắp bắp.

"C-cái gì đây? Có chuyện gì với bức tranh này vậy?"



---

Dịch và biên tập bởi các thành viên nhà MSN

Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547


Like Fanpage để ủng hộ nhóm: https://www.facebook.com/Moonsnovel

Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.

---

Xin các bạn donate cho nhóm thông qua Fanpage Moonsnovel để hỗ trợ chúng mình! 

















2 nhận xét:

  1. Tôi đồng ý với gà nhép thấy nó sau sau ấy

    Trả lờiXóa
  2. Mình thấy seonhwa vẫn rất tốt với seol, vẫn vì thiên đường, nhưng ko biết vì lý do gì đó mà cô đổi khuôn mặt bla bla, khác hoàng toàn... ko biết có liên quan đến chuyện cô quá mạnh (lv8 đầu tiên) hay ko. Dù có ntn vẫn là fan seonhwa vì ban đầu cô quá tốt

    Trả lờiXóa

Được tạo bởi Blogger.