Khát vọng trở về - Chương 360: Hội ngộ ở Hawaii - Phần 2


Lúng túng, Phi Sora buột miệng.

"Anh đang nghĩ gì thế? Nhìn nè, tôi vừa mua một bộ bikini mới. Thấy thể nào hả?"

"…Ah ờ... Các cô đều xinh đẹp."

"Thôi đi bà chị. Nói chuyện với thây ma làm gì. Anh ta bị hớp hồn rồi".

Oh Rahee, mặc bộ bikini hai dây màu đen, vừa cười nhạt vừa đưa tay vuốt tóc.

Với một tiếng thở dài, Seol Jihu lặng lẽ nằm xuống cát.

Thật ra thì, cậu thà nhìn Maria mặc áo phông và quần soóc denim đi tung tăng trên biển, hơn là những cô nàng mặc bikini uốn éo trước mắt.

"Nếu mình nhắm mắt, liệu mình có thể ngủ đến ngày cuối cùng của chuyến đi không?'

Seol Jihu nhắm mắt lại với một ước vọng mơ hồ.

"Ê cưng, sao anh lại nằm đó? Đây không phải là lúc để ngủ đâu!"

Tất nhiên, ước mơ của Seol Jihu không bao giờ xảy ra. Thay vào đó, cậu cảm thấy ai đó đang nâng đôi chân của mình lên.

"Cưng à, thay vì ngủ, anh nên vui chơi một chút đi".

Cô nắm lấy hai bàn chân của cậu và lôi xềnh xệch đi.

Seol Jihu giãy dụa: "Để tôi yên nào! Tôi không muốn chơi bóng chuyền bãi biển."

"Huh? Ai bảo anh là chúng tôi sẽ chơi bóng chuyền bãi biển?"

"Hồi trước tôi xem một MV quảng cáo như vậy. Nhân vật nam ngồi ở bàn làm việc và đang than thở vì ngột ngạt, thế là mấy con hâm mặc bikini từ đâu nhảy xổ ra, túm cổ anh ta và quăng xuống sân bóng chuyền bãi biển trong tiếng nhạc xập xình".

"Huh? Anh đang kể chuyện hay đang nói kháy bọn tôi thế? Mà thôi, đi nào. Hugo đã thuê vài chiếc xe trượt nước phản lực cho chúng ta."

"Không, để tôi yên-"

"Thôi mà, đừng có nằm ườn ra nữa. Cùng nhau vui chơi một chút đi nào!"

Zzzzz.

Phi Sora kéo Seol Jihu băng qua bãi cát, để lại một vệt dài phía sau.

Đúng như Phi Sora đã nói, có vài chiếc xe trượt phản lực đang đậu trên bãi biển, kiên nhẫn chờ đợi họ.

Mỗi xe chở được hai người. Seol Jihu nhìn quanh rồi lên xe cùng Eun Yuri.

"Em biết lái xe trượt nước không, Eun Yuri?"

Eun Yuri lắc đầu mạnh đến nỗi những đường diềm trắng trên bộ bikini của cô cũng lắc lư.

Hóa ra, cô còn chưa có bằng lái xe máy.

Khẽ thở dài, Seol Jihu ngồi lên phía trước và khởi động.

"O-Oppa. Anh có thể đi chậm thôi, được không?"

Eun Yuri run run đưa tay siết chặt quanh eo cậu. Thấy vậy, Seol Jihu chậm rãi lái xe trượt nước như thể đang đi hóng gió.

Cậu cứ thế chạy thẳng một mạch ra biển. Không lâu sau, hai người đã đi khá xa bờ.

"Anh đi đâu thế Oppa?"

Hoảng hốt, Eun Yuri gọi tên Seol Jihu, nhưng không có phản hồi.

Đôi mắt của Seol Jihu cứ nhìn chằm chằm vào đường chân trời.

Ngay cả khi đang lái xe trượt nước, cậu vẫn nghĩ tới Thiên đường.

Nơi chân trời xa tít kia, chỉ có đại dương rộng lớn và bầu trời bao la, tạo thành một màu xanh thẳm.

Khung cảnh đó đẹp đến mê hoặc. Nếu cậu vượt qua đường chân trời đó, liệu cậu có đến được Thiên đường không?

Khẽ mỉm cười, Seol Jihu chuẩn bị tăng tốc. Đúng lúc đó...

Ào ạt

Một làn sóng lớn văng lên người cậu. Dòng nước lạnh khiến Seol Jihu bừng tỉnh.

"C-cái quái gì thế??"

"Ê tên ngốc này! Đây không phải là lúc để mơ mộng đâu nhé!"

Chohong nhếch mép, và điều khiển chiếc xe trượt phóng vút đi. Maria ngồi đằng sau, trợn mắt và lè lưỡi nhìn họ.

Ào ạt

Lại một cơn sóng khác ập vào.

Hoshino Urara hất nước lên không trung, trước khi xe trượt của cô va chạm với Seol Jihu.

"Ugh. Mấy người làm cái quái gì thế?"

Eun Yuri phản đối, nhưng tất cả những gì cô nhận được chỉ là một lời chế nhạo.

"Còn làm gì nữa? Đây là một cuộc chiến!"

"!!!"

"Chơi xe trượt thì phải tạt nước nhau mới vui chứ! Bám chắc vào nhé cô bé, kẻo rơi tòm xuống biển đấy, fufufu!"

Phi Sora ngồi ở ghế sau, vẫy tay chào họ, trong khi Hoshino Urara lái xe trượt lao vút ra xa.

Nhìn xung quanh, họ phát hiện ra Hugo và Audrey Basler cũng đang chờ cơ hội để tấn công họ.

"Chết tiệt"

 Bị ướt sũng từ đầu đến chân, Eun Yuri cắn môi.

"Oppa, chúng ta cũng nên..."

Cô nghẹn lời và cảm thấy nổi da gà. Bởi vì Seol Jihu đã...

"O-Oppa?"

Seol Jihu đã nổi giận. Trái tim cậu đang chạy huỳnh huỵch như một con bò điên.

Ngay từ đầu, cậu không muốn tham gia chuyến đi này. Niềm hạnh phúc nhỏ nhoi của cậu bây giờ là ngắm cảnh và hồi tưởng về Thiên đường.

Họ đã ép cậu đến đây, rồi bây giờ lại phá hỏng phút giây mơ mộng của cậu?

Cơn phẫn nộ quay cuồng bên trong tâm trí Seol Jihu như một cơn bão.

'Là các người chọn đấy nhé!'

Seol Jihu nghiến răng và siết chặt tay lái.

"Oppa! Chúng ta cùng cố gắng nào!"

Không nhận ra tình hình hiện tại, Eun Yuri ríu rít động viên Seol Jihu. Điều này chỉ làm cho vấn đề tồi tệ hơn.

Sự kiên nhẫn của Seol Jihu đã cạn, và cậu ngẩng đầu lên trong nháy mắt.

Đôi mắt cậu bừng bừng chiến ý, như thể có núi lửa phun trào.

"ĐỪNG TRÁCH TÔI ĐỘC ÁC!"

Vruaaang!

Seol Jihu lẩm bẩm và nhấn mạnh chân ga. Khi chiếc xe phản lực trượt về phía trước, đôi mắt của Eun Yuri trợn lên vì ngạc nhiên.

"O-Oppa! Chờ đã!"

Tiếng khóc tuyệt vọng của cô vang lên giữa không gian mênh mông

Cùng lúc ấy...

"Hmm?"

Jang Maldong đang theo dõi họ từ bờ biển, sững sờ vì ngạc nhiên.

Đột nhiên một trong những ván trượt phản lực tăng tốc, hất một cơn sóng lớn làm Chohong và Maria lảo đảo.

Chưa hết, chiếc xe trượt nhanh chóng xoay thành một vòng tròn, rồi tăng tốc lao vọt sang một bên.

"Oho, cú drift đẹp quá!"

Jang Maldong ngạc nhiên và dụi mắt.

Những cơn sóng khổng lồ được tạo ra bởi cú drift đã tấn công Chohong và Maria từ mọi phía và cả hai rơi xuống nước. Cả hai lóp ngóp giữa sóng biển và giơ tay đầu hàng trong vô vọng.

Nhưng Seol Jihu đã không dừng lại ở đó.

Cậu ta ngay lập tức lao về phía chiếc xe trượt nước đang chở Hugo và Yi Seol-Ah.

"Hừ! Không dễ thế đâu!"

Hugo phóng tới đối mặt với Seol Jihu.

Anh da đen nhe hàm răng sáng bóng, tràn đầy tự tin vào kỹ năng lướt sóng của mình, nhưng mà...

Seol Jihu đã lái xe trượt nước nhấp nhổm trước mặt Hugo. Sang trái rồi lại sang phải, mũi xe Seol Jihu liên tục tạo ra các đợt sóng từ nhỏ đến to. Sóng đè sóng, tạo thành lực cộng hưởng mạnh mẽ khiến xe trượt của Hugo bị lật.

Cùng một lúc, Yi Seol-Ah và Eun Yuri hét lên, rất hài hòa như một bản hòa tấu.

Những tiếng la hét của họ không còn giống tiếng người nữa. Ví dụ như Eun Yuri, cô đã gào lên đến lạc cả giọng, nghe giống tiếng một con thú nào đó.

KIEEEEUKIAAAKK

"Cái quái gì thế? Cậu ta bị sao vậy? Tự nhiên lại lên cơn à?"

Chohong ngoi ngóp trên mặt nước, lẩm bẩm vì sốc.

"Đừng lo lắng! Tôi sẽ ngăn anh ta lại!"

"Ngầu đấy cưng! Nhưng màn trình diễn của anh sắp kết thúc rồi!"

Tràn đầy tự tin, Hoshino Urara và Phi Sora bắt đầu phóng xe lại gần Seol Jihu.

Tất nhiên, chuyện xảy ra tiếp theo là...

Vruaaaaang!

"Em xin lỗi! Em chừa rồi! Tha cho em!"

"Cưng à, cưng ơi, chờ đã, làm ơn chờ đã!"

Chỉ sau 10 giây, họ phải bẻ lái và phóng đi như ma đuổi. Nhưng vô ích, Seol Jihu đó bắt đầu đuổi theo họ hết tốc lực. Cậu nhanh chóng vượt qua chiếc xe trượt của họ và quét một đường mạnh mẽ. Đương nhiên, làn sóng đã hất hai cô nàng xuống nước.

"…Này."

Oh Rahee, người ngồi phía sau Kazuki, đưa tay ra và khẽ chọc lưng anh ta.

"Chúng ta chạy trốn đi. Tôi không muốn đối đầu với anh ta đâu".

"Cô đang nói gì vậy?" - Kazuki hỏi bằng tiếng Hàn bập bõm.

"Tôi nói là, chạy trốn đi. Chết tiệt, sao mình không học vài câu tiếng Nhật nhỉ?"

"Tôi không hiểu cô đang nói gì, nhưng chúng ta nên đi ngay. Tình hình có vẻ rát nguy hiểm.

Seol Jihu quay chiếc xe trượt của mình lượn lòng vòng để tìm kiếm mục tiêu tiếp theo. Gần đó, Audrey Basler và Yi Sungjin đã quyết định nhảy xuống nước đầu hàng. Khi nhìn thấy những gì đã xảy ra, Kazuki vội xoay người phóng về phía bờ.

Nhưng vô ích. Trước khi Kazuki kịp tăng tốc, Seol Jihu đã lao tới và hất cả anh ấy lẫn Oh Rahee cùng rơi xuống nước.

Mãi đến khi phóng lên bãi cát trên bờ biển, Seol Jihu mới tỉnh lại.

"??"

Một cơn đau đột ngột khiến cậu nhăn mặt.

Cậu nhìn xuống và thấy mười vệt móng tay ở hai bên hông.

Lưng cậu cũng đau rát. Như thể một con mèo bự đã cào cấu cậu liên hồi.

Khi Seol nhìn quanh, cậu thấy Eun Yuri chạy điên cuồng như bị ma đuổi. Nhưng rồi cô vấp chân trên cát và ngã lăn xuống.

"Uaah, huhuhu, huahuhuaha".

Với đôi mắt ngấn lệ, cô sợ hãi và lồm cồm bò đi ra.

'Chuyện gì vừa xảy ra vậy?'

Seol Jihu nghiêng đầu thắc mắc.

Có vài chiếc xe trượt vô chủ đang trôi nổi trên biển.

Cậu nhớ rằng mình đã nổi giận với những người khác, và thế là hết.

Nhưng cậu có cảm giác rằng một cái gì đó rất khủng khiếp và bạo lực đã xảy ra.

'Lẽ nào mình đã vô tình kích hoạt 'Cửu nhãn thấu tương lai'?

Trong lúc Seol Jihu đang ngơ ngác thì Kim Hannah bước tới.

"Làm gì mà mạnh tay thế... Cậu làm mọi người sợ chết khiếp đó, biết không?"

Cô ấy mặc bộ đồ tắm một mảnh màu xanh sẫm, để lộ vòng eo thon thả và duyên dáng.

Vì ngày thường Seol Jihu chỉ thấy Kim Hannah ăn mặc "kín cổng cao tường", nên đây là một trải nghiệm mới mẻ. Thấy Seol Jihu nhìn mình từ trên xuống dưới, cô nhếch mép cười với cậu.

"Này, cậu nhìn gì vậy? Sao không nói gì thế?"

"Đứa con thứ hai của chúng ta..."

"Huh?"

"Cô muốn đặt tên cho em của Jinah là gì?"

Ngay lập tức một cú đá bay tới. Seol Jihu vừa cười vừa lùi lại.

Kim Hannah tặc lưỡi.

"Dù sao đi nữa, chúc mừng chiến thắng của cậu?"

"Tôi thắng??"

"Phải, trong phần thi đấu xe trượt phản lực. Cậu đã đánh bại bọn họ, nên cậu đã chiến thắng áp đảo".

Kim Hannah khen ngợi cậu ta, nhưng Seol Jihu chẳng thèm quan tâm.

"Cô tính thắng thua để làm gì?"

"Nào nào, những buổi hội ngộ như thế này rất cần trò chơi và giải thưởng. Đó là chất xúc tác để gia tăng niềm vui và tình đoàn kết".

Dường như Seol Jihu vẫn không quan tâm.

Kim Hannah kéo kính râm xuống vừa đủ để Seol nhìn thấy mắt cô.

"Cậu có vẻ thờ ơ quá nhỉ. Nhưng nếu cậu biết giải thưởng dành cho nhà vô địch là gì, tôi cá là cậu sẽ phát cuồng cho mà xem".

"Giải thưởng là gì?"

"Một điều ước. Tất nhiên là trong phạm vi thực tế".

"Ước ư? Chúng ta đang ở trên Trái đất. Những thứ như thế đâu có hiệu quả".

"Ồ không, có thể lắm chứ. Ví dụ, cậu có thể ước được rời Hawaii và trở về Thiên đường.

"Tôi có được ước như thế thật không?"

"Tất nhiên. Đó là một điều ước mà. Và, Sư phụ đã đồng ý."

Khuôn mặt Seol Jihu lập tức bừng sáng.

"Tôi đã chuẩn bị 6 trò chơi cá nhân và 6 trò chơi tập thể, tổng cộng có 12 trò chơi. Nếu cậu giành được chiến thắng trong một nửa bạn số này, có lẽ cậu có thể giành giải nhất".

Đẩy kính râm lên, Kim Hannah nở một nụ cười tinh nghịch.

"Trò tiếp theo là bóng chuyền bãi biển. Không ai bắt cậu tham gia, nhưng nếu muốn chơi thì cậu cần phải bắt cặp với ai đó. Mỗi trò cậu có thể chọn một đối tác khác nhau. Nào, giờ thì cậu đã hứng thú chưa?"

Những lời nói của Kim Hannah khiến trái tim Seol Jihu đập rộn ràng. Cậu vội đi tìm kiếm đối tác.

Dưới một cái dù sặc sỡ, Eun Yuri đang nằm bẹp, cố gắng xoa dịu tâm hồn nhỏ bé của mình.

"Eun Yuri!"

Cô giật bắn mình khi nghe tiếng bước chân của Seol Jihu.

"Tiếp theo là bóng chuyền bãi biển!"

"Hở?"

"Nào, hợp lực tác chiến cùng anh một lần nữa. Thôi nào, dậy đi!"

"Hở?"

"Đi nào! Chúng ta sẽ tiếp tục đè bẹp họ và giành chiến thắng!"

 KHÔGGGGGGGGGGGGG!!!!

Eun Yuri bỏ chạy với một tiếng hét chói tai.

Seol Jihu mím môi khi nhìn thấy cô bỏ chạy với tất cả sức lực.

Đó là lúc cậu nhìn thấy Phi Sora loạng choạng bước lên bờ.

Seol Jihu quay lại.

"Cô Phi Sora!"

"V-Vâng? Tại sao anh đột nhiên hào hứng như vậy?"

"Hãy hợp tác với tôi trong trò chơi tiếp theo."

"Từ từ đã. Tôi đã quá mệt mỏi ~ Chờ đã!"

Lần này, vị thế của họ đã bị đảo ngược. Giờ thì Seol Jihu lôi xềnh xệch Phi Sora ra sân bóng..

Kim Hannah gật đầu hài lòng, nhìn Seol Jihu đang bừng bừng khí thế.

"Hehe. Trông cậu ta hào hứng ghê!"

Cô gọi đây là Chiến dịch Thả mồi Bắt Thỏ.

Cô đã áp dụng phương pháp được sử dụng trong chương trình nghĩa vụ quân sự. Các chỉ huy thường khuyến khích binh sĩ luyện tập chăm chỉ hơn bình thường bằng cách nói rằng họ có thể về nghỉ sớm nếu hoàn thành bài tập sớm. Nhưng thực ra, chẳng ai đủ sức hoàn thành sớm cả. Kết quả là các tân binh đã nỗ lực trong vô vọng.

'Hmm... Vụ đua xe trượt nước ban nãy hơi bất ngờ. Nhưng mấy trò sau thì không dễ chút nào đâu!"

Kim Hannah hơi ngạc nhiên khi Seol Jihu đã giành được chiến thắng trong cuộc đấu bóng chuyền bãi biển. Dù vậy, cô vẫn rất bình tĩnh. Thậm chí cô còn nở một nụ cười ranh mãnh khi nhìn Seol Jihu gầm lên trong chiến thắng.

Lý do là Kim Hannah đã điều tra kỹ lưỡng, để đảm bảo rằng trò nào cũng có sẵn vài người giỏi. Cô thậm chí còn cảm thấy ái ngại cho Seol Jihu.

Nhưng nụ cười của cô biến mất nhanh chóng.

Trò chơi thứ ba là bi-a.

"Kuhuhuhu. Xin lỗi, nhưng bi-a là môn ưa thích của tôi. Cậu bỏ cuộc đi là vừa!"

Hugo kiêu ngạo tuyên bố và vung vẩy cây gậy bi-a.
Sự tự tin đó hoàn toàn có căn cứ. Anh ta đánh bại các đối thủ của mình một cách dễ dàng và lọt vào trận chung kết. Nhưng sau đó...

"Không thể nào, sao cậu chơi giỏi vậy? Cậu có phải tuyển thủ chuyên nghiệp không đấy?"

Hugo trợn mắt há hồm khi khi xem Seol Jihu thi đấu.

Anh da đen đã cố gắng hết sức, nhưng đối thủ của anh còn xuất sắc hơn. Cậu ta liên tục ghi điểm và cuối cùng đã giành chiến thắng.

"Phù, tôi thắng rồi nhé. Anh chơi cũng giỏi đấy, Hugo."

Seol Jihu vừa khen ngợi Hugo vừa lau mồ hôi trên trán. Trong khi đó, Hugo gục xuống vì sốc.

Điều tương tự đã xảy ra trong trò chơi thứ tư.

Kazuki và Chohong thắng giòn giã để lọt vào trận chung kết, nhưng bị Seol Jihu và Hoshino Urara đánh bại sau một trận chiến khốc liệt.

"Mấy tên yếu đuối! Đã sáng mắt ra chưa? Đây chính là sức mạnh của Máy ủi Seol Jihu-nim! Fufufuf!"

Hoshino Urara giơ cả hai tay lên không trung trong niềm hân hoan chiến thắng.

Kim Hannah không còn cười được nữa.

Để hạ nhiệt sự hưng phấn của Seol Jihu, cô quyết định tổ chức luôn trò chơi thứ năm - trò Poker. Theo dự kiến, đáng lẽ trò này sẽ diễn ra vào ngày hôm sau.

Cô thậm chí còn dùng mọi chiêu trò quỷ quyệt để chơi xỏ Seol Jihu, nhưng vô ích.

Sử dụng năng lực của Cửu nhãn, Seol Jihu nhanh chóng chiến thắng một lần nữa, sau một trận đấu kịch tính.

Cậu đã giành chiến thắng năm lần chỉ trong một ngày.

"…Tôi xin lỗi…."

Cuối cùng, Kim Hannah đành cúi đầu xin lỗi Jang Maldong.

"Tôi không bao giờ tưởng tượng được Jihu lại giỏi như thế. Chuyện này quá phi lý. Cực kỳ phi lý!" - Kim Hannah nhăn nhó phàn nàn  - "Hugo bảo rằng Seol Jihu chơi như một cơ thủ chuyên nghiệp. Ngài thấy có quái đản không? Trong khi Seol Jihu chỉ mới chơi bi-a khi lên đại học!"

"Thật ra thì ta ngạc nhiên với trò xe trượt phản lực hơn."

"... Và bóng bàn cũng vậy! Tôi nghe nói Kazuki từng là một vận động viên bóng bàn nghiệp dư đầy hứa hẹn. Tại sao Jihu có thể giành chiến thắng trước một người như vậy chứ?"

"Fufufu, người ta vẫn nói là trái bóng tròn mà. Chuyện gì cũng có thể xảy ra được".

"Và cả trò Poker nữa! Tôi đã phải chơi gian lận, vậy mà vẫn thua! Như thể cậu ta đang coi thường tôi!"

Kim Hannah hoa chân múa tay điên cuồng.

Seol Jihu đang nghiền nát mọi chướng ngại vật mà cô chuẩn bị cho cậu.

Giờ thì, cô bắt đầu cảm thấy đồng cảm với Trùng hậu Đế Vương.


---

Xin các bạn donate cho nhóm thông qua Fanpage Moonsnovel để hỗ trợ chúng mình! 

































































5 nhận xét:

Được tạo bởi Blogger.