Khát vọng trở về - Chương 375: Chết ngàn lần để tìm đường sống - Phần 2


Thử thách lại bắt đầu.

Seol Jihu lặng lẽ leo lên núi, và Seol Jihu giáp đen lặng lẽ quan sát cậu.
 

'Liệu cậu ta sẽ tiếp tục được bao lâu?'

Anh ta khẽ thở dài khi thấy Seol Jihu bị nghiền nát bởi vài tảng đá.
 

Đã vài ngày trôi qua kể từ lần nói chuyện đó, nhưng Seol Jihu vẫn chưa tiến bộ được chút nào.
 

Nếu như trong tiểu thuyết hay truyện tranh, đáng lẽ cậu sẽ đạt được sự đột phá hoặc giác ngộ nào đó.

Nhưng thực tế luôn phũ phàng, và Seol Jihu giáp đen biết rõ điều đó.
 

Khi một cô gái khóc lóc bên người đồng đội hấp hối, anh ta vẫn sẽ chết, chứ không hề đứng dậy và thức tỉnh được sức mạnh mới.
 

Và khi cô gái kia điên cuồng lao vào kẻ thù, cô ta chỉ trở thành một miếng mồi ngon, chứ không thể báo thù được cho đồng đội.
 

Đó là điều mà anh ta nhận ra sao bao năm lăn lộn trên chiến trường.

Ai cũng có giới hạn của bản thân. Phải vượt qua được bức tường của sự giới hạn, người ta mới có thể vươn tới cảnh giới mới. 


Vấn đề là không phải ai cũng có thể vượt qua được giới hạn đó.

Mục tiêu càng lớn, giới hạn càng cao, số người có thể trèo qua nó càng ít. Đa số sẽ từ bỏ trong tuyệt vọng hoặc trở thành một kẻ tàn tạ.

Seol Jihu hiện tại không khác gì một quả bom hẹn giờ.

Cậu ta đã đối mặt với bức tường đó từ lâu rồi.

Cậu ta đang cố gắng bám trụ.
 

Chuyện gì sẽ xảy ra? Cậu ta sẽ trở thành một trong số ít người vượt qua giới hạn của họ, hay trở thành một kẻ thất bại thảm hại?

Trong khi anh ta hồi hộp theo dõi, thời gian vẫn lặng lẽ trôi.
 

Xuân qua, hè về, thu đi.
 

Thế rối, những cơn gió lạnh thổi qua.

Mùa đông đã tới. Mùa khó khăn nhất cho quá trình thử thách, cuối cùng cũng đã đến.

Ngày thứ 1348.

Tuyết rơi phủ trắng bầu trời và mặt đất.
 

Đến hôm nay, Seol Jihu giáp đen đã từ bỏ mọi hy vọng còn sót lại.

Và anh kết luận rằng, mình nên giảm độ khó của thử nghiệm thứ hai xuống mức ban đầu.

Anh nghĩ mình đã sai khi tin tưởng vào Seol Jihu trẻ tuổi kia. Anh tin vào cậu ta, vì cậu ta là chính anh.
 

Nhưng Seol Jihu trẻ tuổi kia đã bước vào Thiên đường qua một Dấu vàng. Cậu ấy hoàn toàn khác biệt với anh, kẻ bước vào Thiên đường với tư cách một nô lệ.

Dù anh ta cố gắng đến mấy, thì sự khác biệt giữa hai người vẫn không thể bù đắp được.

"Tệ thật... Có lẽ mình không còn cách nào khác".
 

Anh ta lắc đầu và lặng lẽ đi bộ đến điểm xuất phát.
 

Gần đây, Seol Jihu không khác gì một cỗ máy.

Ngay khi hồi sinh, cậu ta sẽ tự đâm vào mắt và tai mình, rồi chờ anh ta đến phá hủy khứu giác. Sau đó, cậu sẽ đẩy tảng đá lên đỉnh thứ nhất, rồi bị các tảng đá đè bẹp -  bằng cách này hay cách khác.

Seol Jihu giáp đen đã quan sát quá trình này hơn một ngàn lần. Nhưng lần này, anh ta khựng lại.

Đó là vì Seol Jihu đã khóc.

Những giọt nước mắt chảy dài từ đôi mắt vô hồn của anh.

Dường như cậu ta cũng không nhận ra điều đó, vì khuôn mặt cậu ta vẫn vô cảm và đờ đẫn.

‘Chuyện này không ổn chút nào!'
 

Anh ta biết rõ rằng tinh thần của Seol Jihu đang bị đày đọa, nhưng dường như tình trạng của cậu ấy bây giờ còn tệ hơn dự kiến..

Việc cậu ta không nhận ra rằng mình đang khóc, cho thấy cảm xúc và lý trí của cậu ấy đã bị bào mòn đến mức nào.

Mặc dù Seol Jihu giáp đen rất lạnh lùng, nhưng anh ta không thể đứng yên và nhìn cậu phát điên.
 

'Không thể tiếp tục thêm được nữa.'

Sau khi hạ quyết tâm của mình, anh ta vội vàng bước về phía trước.
 

Seol Jihu đã đâm vào mắt, và chuẩn bị đâm vào tai mình. Nhưng anh ta đã giơ tay ra và cản cậu lại.

"Chú làm tốt lắm. Dừng lại được rồi".
 

"..."

"Ý anh là vụ giới hạn giác quan. Chúng ta dừng lại được rồi".
 

Seol Jihu không trả lời. Cậu đứng yên trong vài giây, rồi đưa ngón tay ra. Nếu Seol Jihu giáp đen không giữ cậu, cậu lại đâm chúng vào tai mình.
 

Rõ ràng là cậu không có ý định dừng lại.

"Thôi nào, anh bảo chú rồi. Dừng lại đi" -  Anh ta cố nở một nụ cười thân thiện - "Đừng hiểu nhầm. Anh không trách chú. Ý anh là, chúng ta nên quay lại và thử tiến hành thử thách như ban đầu".

"..."


"Chú đã cố gắng nhiều rồi. Giờ hãy thử quay lại với thử thách ban đầu đi. Chú sẽ bất ngờ đấy".

Giọng nói của Seol Jihu giáp đen nghe rất ôn hòa. Đó là vì những ngày qua, Seol Jihu đã chăm chỉ và nỗ lưc rất nhiều. Làm sao anh ta có thể nổi cáu hay mỉa mai cậu?
 

Tất nhiên, cả hai bên đều biết ý nghĩa thực sự đằng sau những lời đề nghị kia. Quay lại thử thách ban đầu, nghĩa là từ bỏ thử thách hiện tại.
 

"... Khứu giác.."
 

Ngay lúc đó, Seol Jihu thều thào nói.

"Sau khi lên đỉnh thứ nhất, tôi sẽ tự hủy khứu giác".

"Gì cơ? Này, này!

Khi cậu giằng tay ra, Seol Jihu giáp đen vô thức siết chặt tay mình. Sức mạnh của cậu ấy đã tăng lên đáng kể.

"Chú không nhận ra tình hình nguy hiểm hiện tại sao?"

Thấy Seol Jihu không có ý định nghe lời mình, anh ta gắt lên.

"Cứ thế này, chú sẽ đánh mất tất cả cảm xúc và lý trí đấy! Chú có muốn trở thành một xác sống không? Chú tưởng cứ làm thế này thì chú sẽ thành công sao?"

"..."
 

"Nếu thế, đáng lẽ chú phải tiến bộ từ lâu rồi. Anh cá là chú cố thêm cả ngàn lần nữa cũng vô ích thôi!"
 

"...!"
 

"Đừng cứng đầu nữa và dừng lại đi. Nếu một phương pháp không hiệu quả, chú phải tìm các phương pháp khác. Chỉ có những kẻ điên mới cắm đầu đi vào đường cụt thôi".

"…Tôi biết…"

Seol Jihu khẽ thì thầm.

"Tôi biết nhưng…"

Sau khi im lặng một lúc lâu, cậu bất ngờ hỏi.

"Anh có thể đánh bại chúng không? Khi giao chiến một chọi một"

"…Không."

Dù không biết tại sao cậu lại hỏi như thế, nhưng Seol Jihu giáp đen vẫn trả lời.

"Anh đã giết Charity, nhưng có những người khác hỗ trợ. Nếu chúng không Hóa Thần thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn, nhưng khi chúng Hóa thần, tình hình trở nên vô cùng khó khăn".
 

"…Thế hả…?"

Seol Jihu mỉm cười.

Cậu đang tự cười nhạo bản thân mình.
 

Seol Jihu giáp đen bỗng ‘Ah' một tiếng.

"Này... đừng nói là..."


"Khi tôi đang leo núi thì đột nhiên tôi nghĩ ra điều này".
 

Ngay khi Seol Jihu giáp đen chuẩn bị nói gì đó, Seol Jihu bỗng lên tiếng.

"Nếu tôi thất bại ở đây, thì lần sau, khi giao chiến với Ký sinh trùng, tôi sẽ chết. Chắc chắn là thế".

Seol Jihu tiếp tục nói với giọng cay đắng.
 

"Tôi đã giành chiến thắng vài lần khi đối đầu với Ký sinh trùng..."
 

"..."
 

"Nhưng không hiểu sao, tôi cảm thấy cuộc chiến ở pháo đài Tigol sẽ là chiến thắng cuối cùng"

Seol Jihu giáp đen ngậm miệng lại.

"Tôi cảm thấy... sẽ không còn phép lạ nào nữa. Không còn may mắn nào nữa..."

Cậu nói đúng. Sau trận chiến ở pháo đài Tigol, cái tên Seol Jihu đã khắc sâu trong tâm trí Ký sinh trùng.
 

Khi cậu trở thành một kẻ đáng gờm như thế, Ký sinh trùng sẽ không đùa giỡn với cậu như Temperence Thịnh Nộ, không thăm dò cậu như Diligence Bất Diệt, và không thử sức cậu như Kindness Tráo Trở.
 

Ngược lại, chúng sẽ làm mọi cách để giết cậu. Có lẽ chúng sẽ Hóa Thần và xông vào tấn công cậu ngay từ giây phút đầu tiên.
 

"Anh mạnh mẽ như thế, mà còn cảm thấy khó khăn".

Đôi mắt Seol Jihu giật giật.

"Vậy còn tôi? Ngay cả chuyện này tôi cũng không làm được!"

Môi cậu cũng run lên.

"Khi tôi nghĩ đến đó, tôi cảm thấy mình thật thảm hại"

Mặc dù đã rất cố gắng để kìm chế, nhưng nước mắt lại bắt đầu chảy xuống. Seol Jihu tiếp tục với giọng thều thào.

"Tôi biết mình đang hành động ngu xuẩn, nhưng có còn cách nào nữa đâu!"

Seol Jihu giáp đen vô tình thả lỏng tay.


Bởi vì anh ta hiểu tại sao cậu lại ngoan cố như thế.
 

Cuối cùng, cậu giật tay ra và đâm vào màng nhĩ của mình.

Sau đó cậu ta lê bước về phía trước trong khi đẩy tảng đá lên.

Không có ai bảo cậu ta làm như vậy, nhưng cậu vẫn quyết tâm đi tiếp.

Dưới tuyết rơi, Seol lặng lẽ trèo lên con đường băng giá.
 

Không phải cậu không bị cám dỗ trước lời đề nghị của Seol Jihu giáp đen.

Thực tế, suýt nữa cậu đã gật đầu.
 

Nhưng có một lý do khiến cậu không thể nhận lời.

Cậu thà chết còn hơn là bỏ cuộc.
 

Vì cậu không thể bỏ rơi trên Thiên đường.

Vì cậu biết rằng, sớm muộn cậu cũng phải tham gia vào trận chiến sinh tử với Ký sinh trùng.

Cậu thà hóa thành một thây ma tàn tạ ở đây còn hơn là chết như một con chó dưới tay kẻ thù.

Sau khi leo lên đến đỉnh đầu tiên và phá hủy khứu giác của mình, Seol Jihu đặt chân lên con đường dốc thứ hai.

Cậu không nhớ mình đã đặt chân lên đây bao nhiêu lần rồi.
 

RẦM!

Một cú sốc mãnh liệt đã truyền đến cơ thể cậu.
 

Đôi chân cậu dừng lại.

Cậu biết rằng, không nên đâm đầu vào ngõ cụt.
 

Nhưng mà, dù phải đối mặt với sự hủy diệt, cậu vẫn muốn xem mình có thể tiến được đến đâu.
 

Và vì thế…

'Đi nào…'
Cậu dồn sức vào đôi chân của mình.

'Đi nào…'
Cậu tập trung tư tưởng và tiến lên một cách chậm chạp.


Chẳng mấy chốc, những tảng đá sẽ bắt đầu lăn xuống.
 

Seol Jihu phóng lao ma pháp về phía chúng.
 

Cậu không biết mình đã phá hủy bao nhiêu tảng đá.

Cậu chỉ biết một điều chắc chắn, rằng cậu sắp phải chịu đòn.

CHÁT!


Một tảng đá đập mạnh vào vai trái của cậu.

"Heuuuu!"

Seol Jihu cố kìm nén tiếng rên rỉ, khi xương cậu nứt ra.
 

Trước khi cậu kịp rên xong, một tảng đá khác lại húc vào xương sườn bên phải.
 

"Keeeeuu!"

Cậu cố ngậm miệng và nuốt những ngụm máu tươi.

Dù vậy, Seol Jihu vẫn không ngừng phóng lao ma pháp ra tứ phía.

CHÁT


"Heeuuuuu!"

Giữa trởi đất lạnh buốt giá kèm theo bão tuyết

CHÁT!
 

"Huaaaaaaa!"

Seol Jihu vừa rên rỉ vừa ôm lấy tảng đá và tiếp tục tiến lên. Như thể cậu đang thề rằng cậu sẽ bảo vệ nó.
 

CHÁT!!
 

"Keeeeuuuu!"

'Cố lên nào. Mình phải chịu đựng. Phải vượt qua thử thách để có thể chống lại kẻ thù'.


'Đi nào…!'


'Đi nào. Đi nào. Đi nào.'

'Dù có trở thành xác sống cũng được'.


'Tiến lên nào, dù chỉ thêm một bước nữa.'


'Dù mình có phải quay về điểm xuất phát như một kẻ què quặt.... thì cũng không sao cả'

'Hãy tiến lên, dù chỉ thêm một bước...'



MỤC LỤC



Chương 376 - Phần 2
Chương 376 - Phần 1

Chương 375 - Phần 2
Chương 375 - Phần 1

Chương 374

Chương 373

Chương 372 - Phần 2

Chương 372 - Phần 1

Chương 371 - Phần 2

Chương 371 - Phần 1

Chương 370 - Phần 2

Chương 370 - Phần 1

Chương 369 - Phần 2

Chương 369 - Phần 1

Chương 368 - Phần 2

Chương 368 - Phần 1

Chương 367 - Phần 2

Chương 367 - Phần 1

Chương 366 - Phần 2

Chương 366 - Phần 1

Chương 365

Chương 364 - Phần 2

Chương 364 - Phần 1

Chương 363

Chương 362

Chương 361 - Phần 2

Chương 361 - Phần 1

Chương 360 - Phần 2

Chương 360 - Phần 1

Chương  359 - Phần 2

Chương 359 - Phần 1

Chương 358

Chương 357 

Chương 356

Chương 355

Chương 354

Chương 353

Chương 352

Chương 351 - Phần 2

Chương 351 - Phần 1

Chương 350

Chương 349

Chương 348 - Phần 2

Chương 348 - Phần 1

Chương 347 - Phần 2

Chương 347 - Phần 1

Chương 346 - Phần 2

Chương 346 - Phần 1

Chương 345 - Phần 2

Chương 345

Chương 344

Chương 343 - Phần 2

Chương 343 - Phần 1

Chương 342 - Phần 2

Chương 342 - Phần 1

Chương 341

Chương 340 - Phần 2

Chương 340 - Phần 1

Chương 339 - Phần 2

Chương 339 - Phần 1

Chương 338

Chương 337

Chương 336

Chương 335 - Phần 2

Chương 335 - Phần 1

Chương 334

Chương 333

Chương 332

Chương 331

Chương 330

Chương 329

Chương 328

Chương 327

Chương 326

Chương 325

Chương 324

Chương 323 

Chương 322 

Chương 321

Chương 320

Chương 319

Chương 318

Chương 317

Chương 316

Chương 315

Chương 314

Chương 313

Chương 312

Chương 311 - Phần 2

Chương 311 - Phần 1

Chương 310

Chương 309

Chương 308

Chương 307

Chương 306

Chương 305

Chương 304

Chương 303 - Phần 2
Chương 303 - Phần 1

Chương 302

Chương 301 - Phần 2

Chương 301 - Phần 1

Chương 300



6 nhận xét:

Được tạo bởi Blogger.