Khát vọng trở về - Chương 319: Nữ hoàng uy nghi

Khó có thể tin rằng đôi môi chúm chím như hoa anh đào kia, có thể phát ra tiếng gầm như vậy. Âm thanh rền vang như tiếng sấm nổ ầm ầm trên bầu trời giông bão.

Mọi người trong đại sảnh sửng sốt, quay lại đối mặt với ngai vàng.

Kim Hannah - người đã sẵn sàng can thiệp; Sorg Kühne - người đang đứng không nói nên lời; và ngay cả gã đàn ông đang đắc thắng chỉ tay. Tất cả bọn họ đều sững sờ khi Nữ hoàng đứng dậy và quắc mắt nhìn thẳng về phía trước.


Đôi mắt cô rạo rực như có sét nổ bên trong.

Thế rồi...-

"Bị giết chết trong khi chiến đấu với Liên bang?"


Ánh mắt lạnh lẽo của Charlotte Aria nhìn thẳng vào gã đàn ông kia.


"Ta phải cảm tạ Ký sinh trùng?"

Cổ họng cô run rẩy.

"Một tên khốn như ngươi,  chỉ quan tâm đến sự an toàn của chính mình, dám nói điều này trước mặt ta? Trong khi ngươi thậm chí còn không biết quyết tâm của anh trai ta. Ngươi dám nói những lời như vậy?"

Khuôn mặt Nữ hoàng trở nên nghiêm túc khác thường. Gã đàn ông dẫn đầu đám đông hẳn đã nhận ra sự thay đổi này, vộ vã ho.

"Khụ! Khụ! Ý... ý tôi không phải thế!"
 

"Ta đã bảo ngươi câm miệng lại!"
 

Gã đàn ông hoảng hốt ngậm miệng lại khi nghe tiếng gần dữ dội. Một sự im lặng lạnh lẽo giáng xuống. Sự hỗn loạn tràn ngập đại sảnh lúc ban nãy, đã biến mất như một ảo ảnh.

Thay vào đó, một áp lực nặng nề khó tả đã bao trùm toàn bộ không gian. Áp lực nặng nề khủng khiếp đến nỗi, môi của gã đàn ông run rẩy như thể bị nhiễm điện.

Sau khi nhìn quanh một lúc, Charlotte Aria từ từ cúi xuống. Sau đó, cô hỏi.

"Lý do của ngươi là gì?"

Gã đàn ông không thể trả lời. Hắn không thể mở miệng. Tinh thần của hắn ta đã bị nghiền nát đến tận cùng, và hắn ta có một linh cảm mạnh mẽ rằng, cuộc đời hắn sắp bế mạc rồi.

Hắn thực sự cảm thấy vận đen đã bao phủ quanh mình. Đôi mắt Nữ hoàng dường như đang nứt ra với vô vàn tia lửa điện.
 

"Một số người đang mạo hiểm mạng sống của họ và đi vào nơi nguy hiểm đê cứu tất cả mọi người. Còn ngươi, lý do gì ngươi lại hèn hạ và hoảng hốt đến mức đó?"

"Kh... Không! Tôi không hoảng hốt mà!"

"Không ư!?"

Người đàn ông co rúm lại trước tiếng hét nghiêm khắc. Tai hắn khẽ giật giật.


"Bảy vị thần đã đưa đường dẫn lối cho các ngươi tới đây, vì mục tiêu lớn lao là cứu Thiên đường".

Charlotte Aria thở nhẹ rồi tiếp tục.

"Người Trái đất có nghĩa vụ chống lại lũ Ký sinh trùng đang làm xáo trộn trật tự của thế giới này. Đây là nghĩa vụ và trách nhiệm của các người, khi đồng ý tới đây. Ta nói có đúng không?"

"..."


"Ta hỏi ngươi, ta nói có đúng không?"
 

Charlotte Aria gằn giọng.

Gã đàn ông nhanh chóng vẫy tay từ chối.

"Tôi... ý tôi không phải vậy, thưa bệ hạ. Bệ hạ nói hoàn toàn chính xác. Chỉ có điều, cuộc chiến này là việc của Liên bang..."
 

"Của Liên bang?"
 

Khuôn mặt Charlotte Aria đỏ bừng lên. Cô nhăn nhó.
 

"Đây là cuộc chiến của Liên bang?"

Khi cô lặp lại lời nói của gã đàn ông, hắn lặng lẽ im miệng.

"Ngươi thật sự ngu đến nỗi không biết gì? Hay ngươi biết nhưng vẫn đang cố tình lẻo mép? Chà, có lẽ là ngươi biết..."
 

Charlotte Aria cười khẩy chế giễu hắn, như thể cô vừa nghe thấy một chuyện nực cười.

"Được rồi, để ta thông não cho ngươi. Ký sinh trùng đã tấn công Liên bang. Chiến trường nằm ngay gần Eva, và Liên bang đang là bức tường che chắn cho nhân loại. Nếu Pháo đài Tigol sụp đổ, mục tiêu tiếp theo của Ký sinh trùng là gì?"

Cô nói nhanh, không cho phép ai chen vào.
 

"Lý do Eva có thể an toàn được đến bây giờ là vì sự tồn tại của Liên bang và Pháo đài Tigol. Ngươi thực sự không hiểu?"

"..."
 

"Hay khi lực lượng Ký sinh trùng xông vào Eva, ngươi cũng nói rằng đó là việc riêng của Eva?"

Người đàn ông trở nên câm lặng trước lý lẽ sắc bén của cô, hắn lắp bắp không nói nên lời?

Nhưng ngay cả điều này cũng khiến Charlotte Aria nổi giận. Cô tiếp tục rủa xả gã đàn ông mà không hề nghỉ ngơi.

"Có phải ta ra lệnh cho các ngươi một nhiệm vụ khó khăn như giải cứu Linh giới, hay tấn công vào thủ đô của Đế chế? Không! Ta chỉ đưa ra một mệnh lệnh hợp lý, là chiến đấu với lũ Ký sinh trùng xâm lược!"

"..."
 

"Đó là để cứu Liên bang và, quan trọng hơn, bảo vệ Thiên đường. Vậy mà ngươi nói gì? Cuộc chiến đó không liên quan đến ngươi? Thật thô bỉ!"

"B-bệ hạ."

Chính tại thời điểm này, một người Trái đất khác bất ngờ giơ tay.

"Bệ hạ nói hoàn toàn đúng. Bệ hạ được sinh ra và lớn lên ở Thiên đường, vì vậy tôi hiểu rằng Người đang lo lắng cho sự tồn vong của Thiên đường."

Chàng trai trẻ này dịu dàng hơn người đàn ông trước và rõ ràng đang cố gắng xoa dịu cơn giận của Nữ hoàng.

"Nhưng mà, chúng tôi muốn bệ hạ suy nghĩ về hoàn cảnh của chúng tôi".

Đôi mắt Charlotte Aria vẫn lạnh lùng và băng giá. Cứ như thể những lời nói của người đàn ông trẻ tuổi khiến cô tức giận hơn nữa.

"À thì... Chúng tôi có gia đình của chúng tôi, có quê hương của chúng tôi.
Chúng tôi cũng có những việc riêng quan trọng. Nên là, Bệ hạ phải..."

"Việc riêng quan trọng?"

Charlotte Aria khịt mũi. Cô mở to mắt một cách bực bội.

"Vậy, nếu ngươi có nhiều việc riêng đến thế, ngươi còn đến đây làm gì?"

"Gì-gì cơ?"
 

"Nếu ngươi có việc riêng quan trọng, ngươi nên ở lại Trái đất để xử lý xong xuôi rồi mới vào Thiên đường chứ?"
 

Chàng trai câm nín mím môi. Anh ta biết những gì Nữ hoàng nói là hoàn toàn chính xác. Những người Trái đất đều được tạo điều kiện tối đa để có thể ở lại Thiên đường trong một thời gian dài.

"Ta thấy ngươi đang cố tìm lý do để trốn tránh nhiệm thì đúng hơn. Bận việc này, bận việc nọ. Những ngày qua, vô số kẻ như ngươi viện cớ cúp đuôi bỏ chạy. Ta không thể hiểu nổi, tại sao nhiều kẻ lại bận rộn vào đúng dịp này".
 

Khuôn mặt Charlotte Aria méo mó. Cơn thịnh nộ của cô bỗng trào dâng, vì cô chợt nhớ lại một chuyện cay đắng khác.

"Vài người trong số các ngươi có lẽ đã nghe đến cái tên Jung Sua."

Jung Sua. Cô ta là đại diện của tổ chức Evangeline, đối tác cũ của Hoàng gia Eva. Rất nhiều người ở đây đã nghe tới cái tên này.

"Cô ta cũng như vậy. Bất cứ khi nào có chuyện gì xảy ra, bất cứ khi nào Eva triệu tập một cuộc họp bàn nào đó, cô ấy lại nói với ta rằng, 'Tôi có một vấn đề quan trọng, đưa em duy nhất của tôi đang bị bệnh và nó đang gặp nguy kịch.' Đại loại thế, cô ấy sẽ đưa ra đủ mọi lý do để quay về Trái đất. Thế rồi sao? Cô ta sẽ đến Thiên đường ngay khi mọi chuyện bình yên
trở lại!"

Kkadeuk! Tiếng nghiến răng của Nữ hoàng vang lên khiến những người xung quanh lo sợ rằng cô có thể bị gãy răng.

"Các người nghĩ ta là một kẻ ngốc?"

"..."
 

"Nào, thử tập hợp tất cả những người Trái đất đang cư trú tại Eva, nói với họ rằng chiến tranh đã nổ ra và những người có việc riêng có thể quay về Trái đất. Ta muốn nghe xem các người sẽ bịa ra được những lý do thú vị gì."

"Nhưng... nhưng mà, vẫn có vài người có việc riêng thật..." - Chàng trai đảo mắt và lẩm bẩm.

"Ngươi thật là một kẻ mặt dày. Dày như gạch lót nền vậy" -  Charlotte Aria hít một hơi thật sâu.. Sau đó, cô nói một cách trang trọng với giọng kiên quyết.

"Được rồi..."
 

"Huh?"
 

"Như ngươi đã nói, thực sự có thể có những người Trái đất đang gặp vấn đề nghiêm trọng..."

Sau đó, cô quay đầu lại và gọi một cái tên.

"Kim Hannah!"

"V-Vâng!"

Kim Hannah giật mình, vội vã đứng nghiêm.
 

Charlotte Aria ngay lập tức tiếp tục.

"Hãy giúp ta gửi một chiếu chỉ của Hoàng gia, tới bảy ngôi đền."

"Chiếu chỉ? Ý Bệ hạ là..."
 

"Một chiếu chỉ đề nghị sửa lại bản giao kèo thần thánh..."

Cả đại sảnh xôn xao khi nghe đến bản giao kèo.

"Bổ sung thêm một điều khoản vào bản Giao kèo thần thánh. Những người Trái đất dám nói dối về hoàn cảnh của họ hoặc cố tình làm điều gì đó để trốn tránh nghĩa vụ tại Thiên đường, sẽ bị cấm quay lại thế giới này!"


Đó là một thông báo có sức công phá như một quả bom.

Ngay cả quan Phụ chính Đại thần cũng lặng người vì bị sốc. Ông không ngờ rằng Nữ hoàng có thể cứng rắn đến mức đề nghị trục xuất vĩnh viễn.

Đối với những người Trái đất đang đứng đó, khuôn mặt của họ không phải là "bị sốc" nữa, mà trở thành "sợ hãi".
 

"Bệ hạ đang nói gì vậy?!" - Hai gã đàn ông đồng thanh kêu lên.

"Có vấn đề gì không?"

Charlotte Aria thờ ơ hỏi lại.


"Tại sao các ngươi phải phản ứng kịch liệt như vậy? Ta chỉ để nghị trục xuất những kẻ xấu xa và hèn hạ muốn tìm cách trốn tránh nhiệm vụ. Những người đàng hoàng và tử tế đáng lẽ phải mừng rỡ chứ?"



Odelette Delphine, người đang lặng lẽ đứng quan sát, hoàn toàn há hốc mồm khâm phục. Cô không ngờ Nữ hoàng có thể ứng phó khéo léo như thế.

"Khốn kiếp! Không phải mấy người cũng đang né tránh đó sao?"

Gã đàn ông đứng đầu giận dữ lên tiếng
 

"Không phải là cô cũng trốn tránh cuộc chiến này ư? Cô cũng đang trốn ở nơi an toàn còn gì?"

Hắn ta bắt đầu nổi điên và nói lăng nhăn. Nhưng mà, câu nói ngu xuẩn của hắn sớm trở nên vô tác dụng.
 

"Cô ngồi ở đây và bắt với chúng tôi.."

"Nếu là về chuyện đó, ngươi không phải lo lắng."

Charlotte Aria khịt mũi.

"Vì ta sẽ trực tiếp tham gia vào cuộc chiến này."

Tuyên bố của Nữ hoàng đã khiến gã đàn ông nọ há hốc mồm.


"Bản thân ta sẽ nhận trách nhiệm cao quý của người đứng đầu đất nước. Ngay khi các Pháp sư đến từ Haramark đến đây, chính hoàng ta sẽ đích thân dẫn quân đến Pháo đài Tigol."

Nghe đến đây, gã đàn ông đứng đầu trở nên bàng hoàng và lo lắng. Hắn bắt đầu ngạc nhiên tự hỏi, đây có thực sự là Nữ hoàng yếu đuối mà hắn vẫn thường nghe nói tới hay không.
 

Quan trọng hơn, nếu tình hình cứ tiếp diễn thế này, hắn và đồng bọn thực sự sẽ bị kéo vào cuộc chiến tranh.

Bằng mọi giá, hắn phải tìm ra một lý do để né tránh.

Và hắn nhớ ra rằng Eva không có quân đội, chỉ có vệ binh và dân quân. Thế nhưng ngay khi hắn định lên tiếng...



"Chúng thần nguyện quyết tử theo Nữ hoàng ra trận!"
 

Không biết từ đâu, một giọng nói hùng hồn vang lên trong đại sảnh.

Cùng với tiếng giày sắt vang lên, một người đàn ông cao lớn bước vào qua cánh cửa.
 

Sorg Kühne há hốc mồm ngạc nhiên.
 

"Ông là…"

Khi mọi người nhìn chằm chằm vào người vừa xuất hiện...
 

"Johan Nikola xin tham kiến Nữ hoàng"
 

Sau khi tiết lộ tên của mình, người đàn ông cắt ngang đám đông và phủ phục trước mặt Nữ hoàng.

"Kẻ bề tôi này đã trở lại sau khi nghe lệnh của Người!"

Eva đã từng có một tiểu đoàn kỵ binh nổi tiếng, là lực lượng quân sự mạnh nhất và
cũng là niềm tự hào của họ. 

Người thủ lĩnh của tiểu đoàn này đã quay trở lại.

Một nụ cười hạnh phúc nở trên khuôn mặt Charlotte Aria. Cô đã nghe Teresa kể về những nỗ lực của Vua Prihi. Người chỉ huy này đã đến rất đúng lúc.

"Đã lâu không gặp,
Johan Nikola."

"Xin thứ lỗi. Mặc dù kẻ hèn này muốn đến sớm hơn, nhưng phải mất một thời gian khá dài để tập hợp được những đồng đội cũ. Xin hãy tha thứ cho chúng thần".


"Không cần xin lỗi. Chắc chắn ngươi đã nghe những tin tức gần đây. Dù ngươi chỉ mới quay về, nhưng rất tiếc, ta buộc phải yêu cầu ngươi chuẩn bị để ra trận một lần nữa".

"Vâng, thưa Bệ hạ! Trong suốt những năm qua, kẻ tôi tớ này đã chờ giây phút này từ lâu. Hạ thần sẽ dốc sức để chống lại Ký sinh trùng!"
 

Johan Nikola liếc nhìn đám đông của người Trái đất đang đứng bên cạnh và mỉm cười.

"Những binh sĩ của Bệ hạ đã sẵn sàng đợi lệnh!! Toàn bộ quân đội đang chờ sẵn bên ngoài!"

Charlotte nghiêng cằm và nở nụ cười vui sướng. Quay sang những người Trái đất đang đứng sững sờ, cô hỏi.

"Các ngươi có muốn nói gì thêm không?"

Thấy những gã đó nhăn nhó, cô nhếch mép. Cô cũng không thèm quan tâm tới chúng nữa.

"Hao Win."

Nghe nói đến tên mình, Hao Win - người mặc đồ đen, ngẩng đầu nhìn lên.

"Ta đã nghe nói rằng anh là người đứng đầu Hội Tam Hoàng và là bạn thân của Chủ hội Valhalla"

"Vâng, thưa bệ hạ."

"Trong trường hợp đó, xin anh hãy chung tay với Hội pháp sư và Hội sát thủ để hỗ trợ Valhalla. Từ thời điểm này trở đi, niêm phong tất cả các cánh cổng dẫn về Trái đất. Chỉ những người có hoàn cảnh thực sự hợp lý mới được phép sử dụng cổng dịch chuyển. Kẻ nào từ chối lời thề mới sẽ không được phép quay về"

"Xin vâng lệnh Bệ hạ".

Hao Win ngoan ngoãn cúi đầu.

"Quan Phụ chính."

Sorg Kühne giật mình khi Charlotte Aria gọi ông ta. Mặc dù ông ta mở miệng theo phản xạ, nhưng không có âm thanh nào phát ra. Khóe mắt ông đã đỏ lên từ khi nào.
 

Đó là chuyện đương nhiên. Charlotte Aria hiện tại đang cho thấy vẻ uy nghiêm và sáng suốt y như cha và anh của cô năm xưa.
 

Ông ấy đã chờ đợi khoảnh khắc này lâu lắm rồi. Ông ấy đã mòn mỏi và khao khát được nhìn thấy cảnh tượng này từ bao năm rồi.

"Mở kho hàng của Hoàng gia. Liên hệ với Thương hội Dongchun và cố gắng hết sức để đảm bảo nguồn cung cấp lương thực thực phẩm cho dân chúng".

Không, còn quá sớm để có thể khóc vì vui sướng.

Đây vẫn chỉ là sự khởi đầu.

Nữ hoàng sẽ còn phát triển và trở nên vĩ đại hơn nữa.

"…Vâng, thưa Bệ hạ."

Với giọng khàn khàn vì xúc động, Sorg Kühne cúi đầu thật sâu.

Charlotte Aria hít một hơn thật sâu và cất tiếng.

"Ta ra lệnh cho tất cả mọi người."

Và Nữ hoàng Eva từ từ đứng dậy.

"Không ai được rút lui".
 

Cô chốt hạ buổi họp bằng một mệnh lệnh quyền uy.
 

"Mặc dù chúng ta từng chĩa kiếm vào Liên bang trong quá khứ, nhưng hiện tại họ là một đồng minh không thể thiếu và không thể thay thế của nhân loại."

"..."
 

"Vì vậy, Eva sẽ chấp nhận yêu cầu chi viện của Liên bang. Hãy nhanh chóng chuẩn bị và hành quân tới Pháo đài Tigol."

Sau đó, cô nhìn chằm chằm vào đám đông của người Trái đất.

"Những người kẻ chối bỏ mệnh lệnh này và cố tình truyền bá những thông tin giả dối hoặc kích động phản kháng..."

Một lần nữa, Đôi mắt Nữ hoàng lóe lên những tia sấm sét.
 

"Chúng sẽ bị trừng phạt nặng nề dưới uy quyền của Hoàng tộc Aria!"

Tuyên bố chiến tranh của Eva, là điểm đầu tiên cho thấy tính toán của Trùng hậu Đế vương đang dần sai lệch.

Khi những bánh răng số phận bắt đầu lệch ra khỏi vị trí....


Đoàn thám hiểm vẫn đang lang thang quanh một nơi không xác định.

Môi trường xung quanh hoàn toàn im ắng. Một màn sương mù trắng che khuất hoàn toàn tầm nhìn và đường đi của họ.


Điềy may mắn duy nhất là không có quái vật nhảy ra tấn công.

Nhưng đó là chuyện đương nhiên. Dù là người hay quái vật, bất kỳ ai lạc vào nơi này đều sẽ phát điên từ lâu.


Họ sẽ bị tâm thần bởi cảm giác lo lắng hoặc sợ hãi đối với những điều chưa biết.

Đầu tiên, các giác quan của họ trở nên mờ nhạt. Cho dù Seol Jihu tập trung vào các giác quan của mình nhiều đến mấy, cậu ta cũng không thể biết được rằng mình đang đi trên mặt đất, trên mây hay trên nước.


Khô chỉ là xúc giác, mà cả năm giác quan cũng trở nên mơ hồ. Đương nhiên, ý thức về phương hướng và thời gian cũng trở nên mờ nhạt.

Bao lâu đã trôi qua? Một giờ hay mười giờ? Hay là cả một ngày?
 

Với vẻ bồn chồn, Seol Jihu nhìn chằm chằm vào cô gái tóc trắng dẫn đường. Đôi chân cô đang khập khiễng. Rõ ràng là cô ấy đã kiệt sức.

"Tôi nghĩ rằng chúng ta sắp đến nơi".
 

Khi cả nhóm nhìn xuống từ ngọn đồi, khu vực trung tâm dường như không còn xa lắm. Đáng lẽ họ chỉ mất ba đến bốn giờ mà thôi.

Nhưng khoảnh khắc họ bước vào vùng sương mù, Oana Halep không đi thẳng mà cứ rẽ ngang rẽ dọc. Ngay cả bây giờ, cô ấy cũng đang dẫn họ đi lòng vòng.

Khi Seol Jihu hỏi tại sao cô làm thế, cô nói rằng có một vết nứt nghiêm trọng ở phía trước. Mặc dù Seol Jihu không hiểu rõ lắm, nhưng dường như, nếu cậu đi thẳng thì cậu sẽ lọt bẫy hay bọ sao đó.

"Ọe!"


Oana, người đang nhìn xung quanh, đột ngột dừng lại. Đưa tay che miệng, cô cúi xuống.

Đây đã là lần thứ mười hai cô ấy nôn ọe. Càng đến gần trung tâm, cô càng bị nôn nhiều hơn.

Maria nhanh chóng niệm một câu thần chú và đặt tay lên lưng cô.

"..."
 

Seol Jihu dừng lại trước khi đi quá xa. Một ánh mắt nào đó vừa lướt qua cổ cậu. Đó không phải là cái nhìn chằm chằm của đồng đội, mà là của một thực thể nào đó đáng ngại hơn, nguy hiểm hơn.

Mặt khác, cậu nghe thấy âm thanh của thứ gì đó bị kéo lê trên mặt đất.

'Nó là gì?'


Ngay khi cậu chuẩn bị quay sang tìm kiếm thực thể đó...


"Đừng nhìn!"
 

Oana run rẩy và vội vàng cảnh báo.

Seol Jihu khựng lại. Nhưng mà-

"Ể, cái gì thế??"

Chohong đã không kịp nghe thấy lời Oana và nhìn chằm chằm vào dấu vết của thực thể kia.
 

  Vù!

Trong khoảnh khắc tiếp theo, tiếng gió rít lên, đôi mắt Chohong mở to và cô nghiêng ngả.

"Ack"

Chohong quay cuồng trước khi ngã quỵ xuống với một tiếng hét lớn.

"Chohong!"

Euy Euu,. aah

Rất may, sinh mạng của cô ấy không bị đe dọa. Cô chỉ run rẩy như một chiếc lá rung rinh trong cơn gió bão.

"Brrrrr"


"Cô sao rồi, có ổn không?"

"Tôi không biết. Cảm giác như có thứ gì đó đột nhiên xâm nhập vào cơ thể tôi và làm linh hồn tôi rung chuyển".
 

Khi Chohong ngẩng đầu lên ngơ ngác, Oana lắc đầu.

"Tôi cũng không biết nó là thứ gì".


"Cô có thể nhìn thấy nó không?"

"Tôi có thể, nhưng..."

Mắt Oana nheo lại.


"Ngoại hình của nó rất kì dị. Nó khoác một chiếc áo choàng rơm, mang theo một túi vải trong tay, nhìn như một xác chết nhỏ bé."

Mọi người đều nhăn nhó. Chưa ai nghe nói về một con quái vật giống với con mà cô vừa mô tả.

"Tôi nghĩ rằng, thực thể này cũng ở trong tình trạng tương tự như chúng ta. Nó bị lạc vào vùng Hỗn nguyên và đang lang thang ở đây".
 

"Vậy... tại sao nó lại muốn nhập vào tôi?"
 

"Tôi không chắc. Có lẽ nó muốn được giúp đỡ? Chắc là nó nhìn thấy hoặc cảm thấy chúng ta..."

"Thật là vãi linh hồn".
 

Chohong co rúm lại trước lời giải thích của cô, và cảm thấy dựng tóc gáy vì hoảng sợ.

"Tôi không muốn nói ra đâu, nhưng mà..." - Kazuki lên tiếng - "Nhưng tôi đã có một trải nghiệm tương tự, cách đây vài giờ. Một cái gì đó giống như khuôn mặt của con người mọc ra từ một cây tre, và miệng của nó ngọ nguậy, như muốn bảo tôi đến gần."

"Không được đến gần nó. Không bao giờ." - Oana nói với giọng mệt mỏi - "Không cần biết anh thấy gì hoặc nghe gì, cứ mặc kệ và đi theo tôi. Nếu các vị lơ là, tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra đâu!"

Chohong uể oải ngồi dậy với vẻ. Không chỉ mình cô ấy. Khuôn mặt của mọi người đều lộ rõ vẻ mệt mỏi.

Cơ thể của họ bị tra tấn bởi những cảm giác mới mẻ và lạ lẫm. Khổ sở nhất là, không biết họ còn cách đích bao xa.

‘Thật kinh khủng...'


Càng lúc, Seol Jihu càng hiểu rõ sự nguy hiểm của nơi này.

Khi mệt mỏi, người ta cần phải nghỉ ngơi. Nhưng ở nơi này, họ không thể nghỉ được.
 

Cuối cùng, họ chỉ có một trong hai lựa chọn - kiệt sức và gục ngã, hoặc đến đích.

"Chúng ta
phải nhanh chóng tìm lối ra..."

Pháo đài Tigol có thể đang lâm vào một trận chiến khốc liệt. Vì các tinh thể truyền thông đã ngừng hoạt động, nên họ không có cách nào biết được tình trạng hiện tại.

Điều này khiến Seol muốn nhanh chóng đến đích hơn nữa.

"Đi nào" - Oana quay lại giục cả đoàn.

"Cô có ổn không?"

"Thành thật mà nói, tôi không ổn chút nào. Càng đi, tôi càng cảm thấy khó chịu. Nhưng đây dường như là một hiện tượng tốt."

"Ý cô là gì?"

"Cảm giác này trở nên mạnh mẽ hơn có nghĩa là chúng ta đang tiến gần đến trung tâm hơn, phải không?" - Oana nói những lời đầy hy vọng.

'…Đúng vâyh.'

Nghe điều này, Seol Jihu cố kìm nén sự thất vọng trong lòng.

Cậu ta biết Ký sinh trùng sẽ làm gì đó. Cậu đang làm mọi thứ để chuẩn bị cho chuyện đó.


Dù cậu không thể gạt bỏ hoàn toàn những lo lắng của mình, nhưng cậu tin rằng những đồng đội của mình sẽ xử lý những phần còn lại.
 

Không. Bây giờ, cậu phải tin họ.

Sau khi suy nghĩ miên man, Seol Jihu ra lệnh cho đoàn thám hiểm tiếp tục hành trình.

Rũ bỏ những suy nghĩ vu vơ, cậu bước qua màn sương mù dày đặc.

3 nhận xét:

Được tạo bởi Blogger.