Khát vọng trở về - Chương 374: Con đường đẫm máu
Phong tỏa thị lực.
Sử dụng phương pháp đơn giản này, Seol Jihu giáp đen dễ dàng tăng độ khó của thử thách lên một tầm cao mới.
Ngay khi vượt qua thử thách đầu tiên, Seol Jihu đã phải đối mặt với một hành trình khắc nghiệt hơn.
Đẩy tảng đá lên đỉnh núi thứ nhất, cũng trở thành một vấn đề khó khăn.
Dù cậu đã đi trên con đường này hàng ngàn lần trước đây, cậu vẫn không biết mình có đi đúng hướng hay không.
Việc leo núi bây giờ tốn nhiều thời gian hơn trước vì cậu phải tập trung tất cả các giác quan để xác định phương hướng.
Chỉ cần mất tập trung một chút xíu thôi, cũng khiến cậu đi sai hướng hoặc làm cho tảng đá lăn xuống dốc.
Giữa việc "không dùng đến thị giác" và "đánh mất thị giác", có một sự khác biệt lớn lao.
"Chú có biết tại sao anh lại nói là chú được 59.5 điểm không?"
Nhìn Seol Jihu leo từng bước nặng nề và đau đớn, Seol Jihu đen cười khẩy.
Anh ta nói đúng. Nếu Seol Jihu đủ khả năng di chuyển tảng đá, cậu có thể lấy lại được thăng bằng trước khi tảng đá bắt đầu lăn sai hướng.
Thậm chí nếu tảng đá lăn sai hướng, cậu cũng có thể điều chỉnh lại tình hình một cách dễ dàng.
Nhưng hiện tại, Seol Jihu phải dốc hết sức lực mới có thể đẩy được tảng đá di chuyển. Thế nên, chỉ một sai lầm nhỏ cũng dẫn đến thất bại.
"Hehe, bộ não của chú chắc cũng có vài nếp nhăn, đúng không?"
Seol Jihu giáp đen nhạo báng, khi thì Seol Jihu gắng gượng tiến về phía trước.
"Thử nghĩ một chút nhé. Tại sao chỉ số Trực giác của chú không tăng lên, mặc dù chú đã nỗ lực hết mình? Chú có thấy lạ không?"
"..."
"Đáp án đơn giản thôi. Với phương pháp mà chú áp dụng từ trước đến nay, chú không thể vượt quá Trung cấp (Cao)."
"..."
"Chỉ lặp đi lặp lại những bài tập nhàm chán thì không thể tạo ra sự đột phá. Ngay cả các kỹ thuật đơn giản như Đâm, Xiên và Chém cũng có giới hạn. Thế nên, loại kỹ năng phức tạp như Trực Giác còn khó tiến bộ hơn nhiều".
"..."
"Có nhớ những gì ông già Jang Maldong từng nói khi chú tập với những viên đá không? Nhìn, nhận thức, không nghĩ ngợi, tấn công. Ông ta không sai, nhưng lời khuyên đó không phù hợp với chú".
"Tại sao? Bởi vì lời khuyên đó chỉ áp dụng cho những người biết cách nhìn, nhận thức và suy nghĩ một cách trôi chảy".
Theo ý kiến của Seol Jihu giáp đen, hiện tại Seol Jihu biết cách nhìn nhưng không biết cách nhận thức hay suy nghĩ.
"Đừng cắm đầu mà đi một cách hên xui như thế. Động não xem nào. Chú đã đi trên chặng đường này hơn một ngàn lần rồi cơ mà?"
"..."
"Hình ảnh con đường trong đầu chú. Đi theo con đường đó. Điều đó khó lắm sao?"
"..."
"Cái gì? Chú bảo nói dễ hơn làm? Mẹ kiếp, cái thằng đầu đất này! Não chú mày đang khóc đấy, tại sao chú không chịu tin tưởng nó?"
"Thằng đần! Chú mày ngủ nhiều quá đến mức lú lẫn rồi à?"
Sau vô số lời lăng mạ của Seol Jihu giáp đen, cuối cùng Seol Jihu mới nhận ra trực giác thực sự là gì.
Trực giác không chỉ liên quan đến cảm giác, mà còn phụ thuộc vào khả năng tưởng tượng. Thật vậy, Seol Jihu giáp đen đang cố gắng cảnh báo cậu đừng phụ thuộc quá nhiều vào cảm giác, mà phải dùng đến cả khả năng nhận thức của mình.
'Hình ảnh con đường trong đầu mình ư??'
Vốn dĩ, Seol Jihu không phải là người cẩu thả. sau khi nhận được gợi ý, cậu đã cố gắng hình dung cả những chi tiết nhỏ nhất về con đường, chẳng hạn như cỏ dại hay đá vụn bên lề đường, hoặc các khúc cua trên sườn dốc.
Cậu tập trung suy nghĩ cho đến khi mường tượng ra một bức tranh chi tiết hết cỡ, rồi mới bắt đầu đẩy tảng đá về phía trước.
'Liệu mình có đi đúng đường không?'
'Mình có bước lệch hướng không?'
Dù cảm giác bất an vẫn trào dâng, nhưng Seol Jihu không còn hoảng hốt nữa. Cậu tự định vị xem mình đang ở đâu trong bức tranh toàn cảnh về con đường.
Và thế là, nỗi tuyệt vọng che lấp tâm trí cậu, đã dần biến mất.
[Khả năng Trực giác - Trung cấp (Cao), đã nâng cấp thành Trực giác - Cao cấp (Thấp).]
Cuối cùng, cậu đã quen với việc mất đi thị giác.
"Tốt lắm. Đó là ý nghĩa của quá trình nhận thức và suy nghĩ."
Seol Jihu giáp đen gật đầu.
*
Ngày thứ 422.
Seol Jihu đã có thể đẩy đá lên đỉnh núi đầu tiên mà không gặp nhiều khó khăn.
Nhưng đó chỉ là bước khởi động.
Điều kiện để vượt qua thử thách thứ hai là đặt tảng đá còn nguyên vẹn trên đỉnh núi tiếp theo.
Từ đây trở đi, hầu hết các hạn chế đã được gỡ bỏ và cậu ta có thể sử dụng mana của mình. Nhưng chỉ đi được vài bước, cậu nhận ra rằng điều đó là vô nghĩa.
Ầm ầm!
Những tảng đá đang ồ ạt lăn về phía cậu, như đàn sói dữ.
HUỴCH
"Ặc!"
Seol Jihu trợn mắt và suýt ngã gục, khi những tảng đá kia va chạm với tảng đá mà cậu đang di chuyển.
Mặc dù cậu đang bảo vệ tảng đá của mình bằng mana, mặc dù cậu đã kích hoạt toàn bộ mạch mana của mình. Nhưng xung lực từ cú va đập quá mạnh. Seol Jihu cảm thấy một cú sốc truyền từ lòng bàn tay lên cánh tay, rồi đến toàn bộ cơ thể cậu.
Và mọi chuyện chưa kết thúc ở đó.
RẦM!
RẦM!
RẦM!
Khi những tảng đá va đập và chồng chất lên nhau, áp lực khủng bố tiếp tục đè lên người cậu.
Sau mỗi cú va chạm, cậu buộc phải lùi lại một bước. Seol vừa đi được 15 bước, thì bây giờ lại phải lùi tới 14 bước.
Sử dụng phương pháp đơn giản này, Seol Jihu giáp đen dễ dàng tăng độ khó của thử thách lên một tầm cao mới.
Ngay khi vượt qua thử thách đầu tiên, Seol Jihu đã phải đối mặt với một hành trình khắc nghiệt hơn.
Đẩy tảng đá lên đỉnh núi thứ nhất, cũng trở thành một vấn đề khó khăn.
Dù cậu đã đi trên con đường này hàng ngàn lần trước đây, cậu vẫn không biết mình có đi đúng hướng hay không.
Việc leo núi bây giờ tốn nhiều thời gian hơn trước vì cậu phải tập trung tất cả các giác quan để xác định phương hướng.
Chỉ cần mất tập trung một chút xíu thôi, cũng khiến cậu đi sai hướng hoặc làm cho tảng đá lăn xuống dốc.
Giữa việc "không dùng đến thị giác" và "đánh mất thị giác", có một sự khác biệt lớn lao.
"Chú có biết tại sao anh lại nói là chú được 59.5 điểm không?"
Nhìn Seol Jihu leo từng bước nặng nề và đau đớn, Seol Jihu đen cười khẩy.
Anh ta nói đúng. Nếu Seol Jihu đủ khả năng di chuyển tảng đá, cậu có thể lấy lại được thăng bằng trước khi tảng đá bắt đầu lăn sai hướng.
Thậm chí nếu tảng đá lăn sai hướng, cậu cũng có thể điều chỉnh lại tình hình một cách dễ dàng.
Nhưng hiện tại, Seol Jihu phải dốc hết sức lực mới có thể đẩy được tảng đá di chuyển. Thế nên, chỉ một sai lầm nhỏ cũng dẫn đến thất bại.
"Hehe, bộ não của chú chắc cũng có vài nếp nhăn, đúng không?"
Seol Jihu giáp đen nhạo báng, khi thì Seol Jihu gắng gượng tiến về phía trước.
"Thử nghĩ một chút nhé. Tại sao chỉ số Trực giác của chú không tăng lên, mặc dù chú đã nỗ lực hết mình? Chú có thấy lạ không?"
"..."
"Đáp án đơn giản thôi. Với phương pháp mà chú áp dụng từ trước đến nay, chú không thể vượt quá Trung cấp (Cao)."
"..."
"Chỉ lặp đi lặp lại những bài tập nhàm chán thì không thể tạo ra sự đột phá. Ngay cả các kỹ thuật đơn giản như Đâm, Xiên và Chém cũng có giới hạn. Thế nên, loại kỹ năng phức tạp như Trực Giác còn khó tiến bộ hơn nhiều".
"..."
"Có nhớ những gì ông già Jang Maldong từng nói khi chú tập với những viên đá không? Nhìn, nhận thức, không nghĩ ngợi, tấn công. Ông ta không sai, nhưng lời khuyên đó không phù hợp với chú".
"Tại sao? Bởi vì lời khuyên đó chỉ áp dụng cho những người biết cách nhìn, nhận thức và suy nghĩ một cách trôi chảy".
Theo ý kiến của Seol Jihu giáp đen, hiện tại Seol Jihu biết cách nhìn nhưng không biết cách nhận thức hay suy nghĩ.
"Đừng cắm đầu mà đi một cách hên xui như thế. Động não xem nào. Chú đã đi trên chặng đường này hơn một ngàn lần rồi cơ mà?"
"..."
"Hình ảnh con đường trong đầu chú. Đi theo con đường đó. Điều đó khó lắm sao?"
"..."
"Cái gì? Chú bảo nói dễ hơn làm? Mẹ kiếp, cái thằng đầu đất này! Não chú mày đang khóc đấy, tại sao chú không chịu tin tưởng nó?"
"Thằng đần! Chú mày ngủ nhiều quá đến mức lú lẫn rồi à?"
Sau vô số lời lăng mạ của Seol Jihu giáp đen, cuối cùng Seol Jihu mới nhận ra trực giác thực sự là gì.
Trực giác không chỉ liên quan đến cảm giác, mà còn phụ thuộc vào khả năng tưởng tượng. Thật vậy, Seol Jihu giáp đen đang cố gắng cảnh báo cậu đừng phụ thuộc quá nhiều vào cảm giác, mà phải dùng đến cả khả năng nhận thức của mình.
'Hình ảnh con đường trong đầu mình ư??'
Vốn dĩ, Seol Jihu không phải là người cẩu thả. sau khi nhận được gợi ý, cậu đã cố gắng hình dung cả những chi tiết nhỏ nhất về con đường, chẳng hạn như cỏ dại hay đá vụn bên lề đường, hoặc các khúc cua trên sườn dốc.
Cậu tập trung suy nghĩ cho đến khi mường tượng ra một bức tranh chi tiết hết cỡ, rồi mới bắt đầu đẩy tảng đá về phía trước.
'Liệu mình có đi đúng đường không?'
'Mình có bước lệch hướng không?'
Dù cảm giác bất an vẫn trào dâng, nhưng Seol Jihu không còn hoảng hốt nữa. Cậu tự định vị xem mình đang ở đâu trong bức tranh toàn cảnh về con đường.
Và thế là, nỗi tuyệt vọng che lấp tâm trí cậu, đã dần biến mất.
[Khả năng Trực giác - Trung cấp (Cao), đã nâng cấp thành Trực giác - Cao cấp (Thấp).]
Cuối cùng, cậu đã quen với việc mất đi thị giác.
"Tốt lắm. Đó là ý nghĩa của quá trình nhận thức và suy nghĩ."
Seol Jihu giáp đen gật đầu.
*
Ngày thứ 422.
Seol Jihu đã có thể đẩy đá lên đỉnh núi đầu tiên mà không gặp nhiều khó khăn.
Nhưng đó chỉ là bước khởi động.
Điều kiện để vượt qua thử thách thứ hai là đặt tảng đá còn nguyên vẹn trên đỉnh núi tiếp theo.
Từ đây trở đi, hầu hết các hạn chế đã được gỡ bỏ và cậu ta có thể sử dụng mana của mình. Nhưng chỉ đi được vài bước, cậu nhận ra rằng điều đó là vô nghĩa.
Ầm ầm!
Những tảng đá đang ồ ạt lăn về phía cậu, như đàn sói dữ.
HUỴCH
"Ặc!"
Seol Jihu trợn mắt và suýt ngã gục, khi những tảng đá kia va chạm với tảng đá mà cậu đang di chuyển.
Mặc dù cậu đang bảo vệ tảng đá của mình bằng mana, mặc dù cậu đã kích hoạt toàn bộ mạch mana của mình. Nhưng xung lực từ cú va đập quá mạnh. Seol Jihu cảm thấy một cú sốc truyền từ lòng bàn tay lên cánh tay, rồi đến toàn bộ cơ thể cậu.
Và mọi chuyện chưa kết thúc ở đó.
RẦM!
RẦM!
RẦM!
Khi những tảng đá va đập và chồng chất lên nhau, áp lực khủng bố tiếp tục đè lên người cậu.
Sau mỗi cú va chạm, cậu buộc phải lùi lại một bước. Seol vừa đi được 15 bước, thì bây giờ lại phải lùi tới 14 bước.
Seol Jihu cố gắng dồn sức để đỡ 15 tảng đá.
Khuôn mặt cậu đỏ bừng như mặt trời. Những đường gân trên cánh tay cậu nổi lên như những con lươn, và da cậu nứt ra, máu phun dữ dội.
Kinh mạch của cậu đang gào thét vì cậu vận quá nhiều mana.
'Mình-mình phải nhanh lên mới được!'
Seol biết, cậu phải phá vỡ những tảng đá. Nhưng bằng cách nào đây?'
Khuôn mặt cậu nhăn nhó vì đau đớn.
Cậu không được phép phá vỡ tảng đá mà cậu đang chạm vào. Có nghĩa là, cậu phải tìm cách phá vỡ tảng đá thứ hai cho đến tảng đá thứ mười lăm.
Chuyện đó không phải là bất khả thi.
Cậu có thể bắt chước cách của Baek Haeju, phóng năng lượng của mình lên bầu trời, uốn cong rồi dội nó xuống tảng đá mà cậu định phá hủy.
Tuy nhiên, để làm được như vậy, cậu phải rút một tay ra, hướng nó lên bầu trời và tạo ra Ngọn lao Ma pháp.
Liệu cậu có làm được không? Dùng hai tay để chống đỡ đã khó lắm rồi, vậy mà giờ chỉ được dùng một tay!
Nghĩ ngợi một lúc, Seol Jihu từ từ rụt bàn tay trái lại.
Thay vì rút tay ra, cậu chỉ duy chuyển bàn tay một chút, nghiêng lòng bàn tay hướng lên trời.
"Chà chà! Thông minh đấy!"
Cậu nghe thấy tiếng cười chế giễu của Seol Jihu giáp đen, nhưng cậu không thèm quan tâm.
Seol Jihu nghiến răng.
Chỉ cần phá vỡ ít nhất một tảng đá, tình hình sẽ tốt hơn rất nhiều.
'Làm ơn đi…!'
Seol Jihu vừa cầu nguyện vừa tạo ra Ngọn lao Ma pháp.
Cậu cẩn thận tính toán khoảng cách đến mục tiêu, cũng như phương hướng tấn công, rồi phóng ngọn lao đi.
Dù không thể nhắm chính xác, nhưng cậu hy vọng rằng ngọn lao sẽ rơi xuống một nơi nào đó, giữa những tảng đá kia.
Kwang!
May mắn thay, cậu nghe thấy tiếng tảng đá vỡ tan.
Một phần sức nặng đã biến mất. Seol Jihu thở hổn hển, lòng ngập tràn vui sướng.
Tuy nhiên, ngay trước khi cậu kịp thở phào nhẹ nhõm, cậu kinh ngạc thốt lên.
'Cái quái gì vậy!'
Một tiếng thét cay đắng thoát ra khỏi miệng cậu.
Trọng lượng đã nhanh chóng trở lại trạng thái ban đầu.
Nhưng cậu đã phá vỡ một tảng đá rồi cơ mà?
"Tiếc quá, tiếc quá. Những tảng đá còn lại đã lớn lên, để bù đắp sự mất mát của tảng đá kia".
Giọng nói của Seol Jihu giáp đen lại vang lên.
Seol Jihu há hốc mồm vì sốc.
"Chết tiệt! Điều này..."
"Không công bằng hả? Nhưng mà, thử thách này là vậy đó".
"Keuuuuuu!"
"Bởi vì, trọng lượng của các tảng đá được tính toán để phù hợp với cấp độ hiện tại của chú."
"Sao cơ!?"
"Đừng lo. Chú hãy thử phá hủy cả 14 tảng đá cùng một lúc xem nào".
"!!!"
Seol Jihu thở hổn hển trong đau đớn và kinh hoàng.
Trái ngược với biểu cảm đau khổ của cậu, Seol Jihu giáp đen thờ ơ ngáp và lấy tay che miệng.
"Anh nói rồi, thử thách thứ hai khó hơn nhiều so với thử thách đầu tiên. Chú phải làm rất nhiều việc cùng một lúc!"
"Khốn nạn!!"
"Chà, chú còn thời gian và sức lực để phàn nàn cơ à? Chú vẫn chưa nhận được bài học gì sao?"
Nghe đến đó, Seol Jihu cảm thấy lạnh gáy và tay cậu run lên..
Chẳng mấy chốc, sự e ngại của cậu đã được chứng minh là đúng.
"Anh cảnh báo chú rồi, phải không? Thử thách thứ hai thú vị lắm đó".
Khi Seol Jihu giáp đen còn đang cười khúc khích...
Ầm ầm!
Seol Jihu nghe thấy tiếng những tảng đá lăn xuống dốc lần nữa.
Nhưng lần này, âm thanh phát ra từ bên trái và bên phải, không phải từ phía trước.
Khuôn mặt cậu đờ ra vì sốc.
Đến lúc này, cậu mới nhớ ra rằng con đường thứ hai không phải là một đường mòn thẳng tắp như ở thử thách đầu tiên. Ngược lại, con đường thứ hai có vô số ngã tư và lối rẽ.
"Ah…."
Seol Jihu run rẩy trong tuyệt vọng.
Nhưng vì cậu đang bị phong tỏa thị giác, cậu không thể biết được những tảng đá đó đang ở đâu hay chúng cách cậu bao xa.
Theo bản năng, cậu phóng ra một Ngọn lao Ma pháp, nhưng nó chệch hướng và rơi xuống đất.
UỲNH!!
Một tảng lớn lăn ra và xô ngã Seol Jihu.
Khi cậu bất lực ngã xuống, những tảng đá tiếp theo bắn đầu nối nhau lắn xuống, như những bánh xe lu.
"Tạm biệt nhé."
Seol Jihu giáp đen vẫy tay.
"Aaaaaak!"
Những tảng lăn qua cơ thể Seol Jihu, đè bẹp và xé cậu ta thành nhiều mảnh.
*
Seol Jihu tìm thấy một cách để vượt qua thử thách thứ hai.
Tổng trọng lượng của các tảng đá trên đường sẽ không thay đổi. Nếu cậu phá hủy tất cả những tảng đá đó cùng một lúc, cậu sẽ thoát khỏi chúng.
Seol Jihu quyết định rằng, cậu sẽ phá hủy những tảng đá trước khi chúng kịp đến gần cậu.
Nhưng nói thì dễ hơn làm rất nhiều.
Cậu không thể nhìn thấy hướng và khoảng cách của những tảng đá đang lao tới, nên không thể nhắm Ngọn lao Ma pháp vào trúng mục tiêu.
Bên cạnh đó, thứ tự rơi của các tảng đá luôn thay đổi. Vì vậy, dù cậu cố nhớ thứ tự của chúng cũng vô ích.
Cuối cùng, Seol Jihu quyết định dựa vào thính giác của mình.
Cậu tập trung toàn bộ tâm trívào tai.
Mỗi khi nghe thấy âm thanh của một tảng đá lăn gần đó, cậu lại ném lao vào nó.
Trong tình huống này, sơ sẩy một chút là chết. Và cậu đã chết rất nhiều lần, để học cách nhắm mắt ném lao, để học cách điều khiển mana bọc quanh các tảng đá cho chính xác.
Nhưng...
Những nỗ lực của cậu đã không bị lãng phí.
Khi cậu tìm ra cách sử dụng Ngọn lao Ma pháp hợp lý hơn, cậu có thể tập trung hơn vào thính giác của mình.
Thời gian trôi qua, và một ngày nọ, cậu đã phá hủy được bảy tảng đá liên tiếp. Cuối cùng cậu đã nhìn thấy tia hy vọng. Cậu thực sự nghĩ rằng mình có thể vượt qua thử thách này.
Sau 672 ngày, đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy hy vọng như vậy.
Nếu cậu có thể phá hủy thêm một vài tảng đá ở ngã tư đường, hoặc nếu cậu may mắn hơn, có lẽ cậu có thể vượt qua thử thách này. Trái tim cậu như nhảy múa, và trí óc cậu tràn ngập sự tự tin.
Cho đến khi Seol Jihu phá hủy tia hy vọng đó.
"Tiếp theo là loại bỏ thính giác nhé. Chú lạm dụng nó hơi nhiều".
Seol Jihu giáp đen đã sử dụng mana để phá hủy màng nhĩ của cậu
Thế là, mọi thứ quay trở lại bước một.
Seol Jihu ôm đầu trong và nghiến răng. Giải pháp tiếp theo của cậu là dựa vào khứu giác.
Nghe có vẻ buồn cười, nhưng đó là phương pháp duy nhất hữu dụng lúc này.
Cậu thấy những tảng đá có mùi máu.
Đó là dấu vết của vô số cái chết bi thảm, của vô số lần bị nghiền nát.
Và thế là, Seol Jihu sụt sịt. Cậu ta ngửi như một con chó tìm thức ăn.
Phân biệt các tảng đá bằng mùi thì khó khăn hơn nhiều so với phân biệt chúng bằng âm thanh. Nhưng ít nhất, giải pháp này cũng có hiệu quả.
Mùi máu tanh đã trở thành mục tiêu cho cậu.
Tất nhiên, gã đàn ông giáp đen không cho phép điều đó….
[Tiếp theo là khứu giác. Chú biết điều này sẽ xảy ra, phải không?]
Ngay khi cậu quen với việc bị điếc, Seol Jihu giáp đen đã cướp mất khứu giác của cậu.
Seol Jihu ngã gục khi bị tước đi những tri giác của mình. Cậu không biết phải làm gì tiếp theo.
"Anh biết chú đang cố gắng, nên anh không muốn chú mất thời gian. Cải thiện tri giác? Chuyện đó cũng tốt, nhưng đừng phụ thuộc vào một giác quan nào riêng biệt. Chúphải kết nối các bước khác nhau thành một quy trình trôi chảy, như xâu chuỗi hạt. Tại sao chú cứ bám lấy một giác qun mãi thế?"
Rất tiếc, giọng nói của Seol Jihu giáp đen đã không còn quan trọng, và cũng không đến tai Seol Jihu được nữa.
Bây giờ tất cả những gì Seol Jihu còn lại là cảm giác vị giác, xúc giác và trực giác của mình.
Nhưng chặng đường thứ hai khó hơn chặng đầu tiên rất nhiều. Thậm chí sau mỗi lần, thứ tự rơi của những tảng đá và vị trí các ngã tư đều bị thay đổi.
Chưa bao giờ cậu thấy các giác quan lại quý giá đến thế.
Cậu không thể nhìn thấy gì.
Cậu không thể nghe thấy gì.
Cậu cũng không thể ngửi thấy mùi gì.
Cậu đã mất hầu hết các giác quan của mình. Nhưng tệ hơn là cậu không tiến bộ được nữa. Mỗi khi bước lên con đường thứ hai, cậu sẽ bị nghiền nát trong vòng chưa đầy một phút.
Ba năm đã trôi qua.
Seol Jihu đã ở đây hơn một ngàn ngày!
Ầm Âm
"…Giết tôi luôn đi." - Seol quằn quai trong vũng máu.
Cùng lúc đó, Seol Jihu giáp đen lắc đầu khi nhìn những tảng đá lăn xuống dốc lần nữa.
"Hay là mình loại trừ nốt khả năng cảm nhận không gian nhỉ?" - Anh lẩm bẩm và liếm môi.
*
Ngày 1078.
"Uaaaaaaah!"
Seol Jihu hét lớn và chạy hết tốc lực.
Cậu đã vứt bỏ tảng đá ở dưới chân dốc.
Bởi vì phương án đầu tiên không đem lại hiệu quả, cậu đã thử chuyển sang phương án thứ hai.
Điều kiện của Phương án thứ hai là ‘Lên đến đỉnh núi trước khi những tảng đá xuất hiện từ con đường và ngã tư'.
Khổ nỗi, điều này cũng chẳng dễ dàng.
Mặc dù cậu đã dốc toàn bộ mana xuống chân và sử dụng Tốc độ Sấm Sét, thì khi đi được nửa đường, cậu vận bị kẹt ở giữa nhưng tảng đá.
Tuy nhiên, Seol Jihu không bỏ cuộc.
Không phải là cậu quyết tâm cao độ, mà là cậu không suy nghĩ gì nữa.
Ngay sau khi hồi sinh, cậu lại chạy và chạy.
Thậm chí cậu không thèm đẩy tảng đá lên đến đỉnh đầu tiên nữa.
Dù Seol Jihu không phá hủy giác quan của cậu, thì cậu cũng chẳng quan tâm nữa.
Dù cậu có thể tránh né những tảng đá lắn xuống, nhưng không, cậu mặc kệ.
"Mẹ kiếp! Mẹ kiếppppppp!"
Seol Jihu nắm lấy Thần thương, vừa chạy vừa vung loạn xạ.
Cậu cứ thế chạy và la hét điên cuồng, ngay cả khi hai chân đã bị nghiền nát.
Rõ ràng cậu đang trên bờ vực điên loạn.
"…Huh."
Seol Jihu giáp đen nhìn chằm chằm vào chàng trai trẻ đang quằn quại như một thây ma không đầu. Sau đó, anh ta bẻ cành cây trong tay làm đôi.
Trước đó, mỗi khi Seol Jihu chết, anh ta lại vạch một vệt trên mặt đất. Nhưng từ khi Seol Jihu chạy điên loạn vô nghĩa, anh ta không thèm đếm nữa.
'Tại sao lần này lại yên tĩnh như vậy?'
Anh lẩm bẩm. Lần này, Seol Jihu không vừa chạy vừa la hét nữa. Có gì đó khác biệt đang xảy ra.
Seol đen nhìn xuống bên dưới với đôi mắt thờ ơ, rồi đứng dậy. Anh ta đến gần Seol Jihu để tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra.
Seol Jihu đang đứng ở điểm xuất phát, khịt mũi giận dữ.
Cơ thể cậu vẫn chưa tái tạo xong, vì cái chết mới đây quá thê thảm.
"Tại sao chú lại đứng đó?" - Seol Jihu giáp đen nói - "Chú mệt quá à?"
Với đôi mắt long lanh đầy thất vọng, Seol Jihu quay lại đối mặt với anh.
Seol Jihu giáp đen nhếch mép đáp lại.
"Chú đang làm gì đấy? Thích thì cứ đi chết thêm vài lần nữa đi".
Trước giọng nói mỉa mai, nét mặt Seol Jihu trở nên méo mó .
Ực.
Cổ họng cậu nhúc nhích, thế rồi một giọng nói yếu ớt vang lên.
"Anh muốn gì ở tôi…?"
"Hmm?"
"Anh muốn tôi làm gì nữa? Anh bảo anh là người trợ giúp của tôi. Vậy thì nói cho tôi biết đi".
"Chú vẫn chưa biết câu trả lời à? Với lại, sao tự nhiên chú lại có hứng nói chuyện phiếm thế?"
"Không. Tôi không biết câu trả lời là gì cả. Anh phong tỏa thị giác, thính giác, khứu giác của tôi!"
"Thì nâng cao trực giác của chú lên".
"Đẩy tảng đá cũng khó lắm rồi!"
"Thì nâng cao sức mạnh của chú lên".
"Nhưng còn có đá ở ngã tư và lối rẽ!"
"Thì nâng cao mana và kiếm khí lên. À, nâng cao khả năng kiểm soát khí lực nữa".
Seol Jihu đưa mắt lườm người đàn ông mặc giáp đen. Cậu biết anh ta nói đúng, nhưng cậu không kìm nổi cảm giác phẫn uất.
"Oh?"
Seol Jihu đen nở một nụ cười tinh quái.
"Hay là chú muốn đánh nhau? Thử đi".
Tiếng nghiến răng kèn kẹt vang lên.
Hơi thở của Seol Jihu run rẩy.
Đôi mắt cậu bừng cháy với sự giận dữ mãnh liệt, và cậu mong muốn xé nát gã đàn ông kia thành hàng triệu mảnh.
Trong cơn tuyệt vọng, Seol Jihu cố gắng làm dịu hơi thở của mình.
Đột nhiên, cậu cúi đầu và nhắm chặt mắt.
Sau giây phút im lặng, cậu chậm rãi nói
"..Tôi bỏ cuộc."
"??"
"Tôi nói là, tôi bỏ cuộc!"
"Chú định từ bỏ?"
Và thế là...
"Đúng! Tôi từ bỏ! Tôi từ bỏ, tôi từ bỏ, tôi từ bỏ!
Những tiếng hét vang lên thành một tràng dài như tiếng pháo nổ.
Seol Jihu thực sự không thể chịu nổi nữa.
Cậu đang đi trên một hành trình vô vọng, phải chịu vô số thất bại và chết chóc.
Cho dù cậu có cố gắng thế nào, mỗi khi cậu đạt được một tia hy vọng, gã đàn ông kia lại tạo ra những hạn chế mới và xé toạc hy vọng của cậu.
Cậu đã chịu đựng điều đó hơn một ngàn ngày, nhưng đến hôm nay thì sự tuyệt vọng đã bùng nổ.
"Hey." - Seol giáp đen nhíu mày - "Không phải chú đã hứa rồi sao?"
"...!"
"Anh đã cảnh báo chú. Chính chú quyết định thử cơ mà".
"Mẹ kiếp! Nhưng đây không phải là huấn luyện!"
KEENG!
Seol Jihu gào lên và ném Thần thương xuống đất.
"Anh gọi đây là huấn luyện? Đừng có đùa! Đây là sự tra tấn!"
"À há!" - Seol Jihu giáp đen khịt mũi.
Trong khi đó, Seol Jihu vẫn hét lên
"Huấn luyện cái con mẹ gì! Anh chỉ muốn hành hạ tôi đến chết!"
"Ờ"
"Huh?"
"Chú nói đúng. Anh đang cố gắng hành hạ chú, nhóc ạ" - Seol Jihu giáp đen cười khúc khích.
"Anh... đồ chó đẻ!" - Trong giây lát, nét mặt Seol Jihu tối sầm lại và mana của cậu bùng phát.
Seol Jihu đen gật đầu.
"Tiến lên. Như thế vui hơn nhiều đấy".
Rồi đột nhiên, Seol Jihu cảm thấy đau nhói.
"Uek!"
Cậu lăn trên mặt đất và hứng chịu một cú đá khác vào ngực.
Seol Jihu giáp đen đang cười khẩy, giân chân đạp xuống ngực Seol Jihu.
Cậu không thể nhận ra được chuyển động của anh ta.
"Để anh hỏi chú vài câu nhé" - Seol Jihu giáp đen bắt đầu với giọng lạnh lùng.
"Ngay từ đầu, chú đến đây làm gì?"
Seol Jihu quắc mắt nhìn vào gã đàn ông đang cười khẩy.
"Chính xác thì chú nghĩ Thử thách Thiêng liêng là gì?"
"..."
"Đó là loại thử thách nhằm đo lường quyết tâm và bản ngã của chú. Ai bảo chú rằng đây là huấn luyện? Thật hài hước. Chú tưởng đây là phòng tập ở Valhalla hay Cự Thạch Sơn à?"
Seol Jihu đen bỏ chân ra, rồi từ từ anh quỳ xuống bên cạnh Seol Jihu.
"Hay chú nghĩ rằng đây là một nhiệm vụ thú vị, giống như những gì bạn đã nhận được trong Hướng dẫn hoặc Vùng trung lập? Chú nghĩ rằng một phần thưởng tốt đẹp đang chờ đợi chú?"
Lông mi Seol Jihu run run nhẹ.
Trong khi đó, Seol Jihu giáp đen gầm gừ.
"Câm miệng lại, thằng đầu b*** giẻ rách" - Giọng nói băng giá đâm vào tai cậu - "Và nhìn cho kỹ đây này".
Anh ta đưa cả hay tay ôm mặt cậu, và lắc lia lịa.
"Ở đây, không có cái đ** gì tương tự như thế, hiểu chưa? Không có nhiệm vụ thú vị và không có phần thưởng tuyệt vời. Nơi này chỉ mang lại cho chú một thứ duy nhất, đó là thời gian".
"..."
"Chú đổ càng nhiều máu và mồ hôi, thì phần thưởng càng giá trị. Còn nếu chú nghĩ đây là một trò chơi, thì lôi điểm đóng góp và điểm kỹ năng ra mà dùng, đến đây làm quái gì?"
Seol Jihu giáp đen hất cậu sang một bên và từ từ đứng dậy.
"Mẹ kiếp, anh đ** thể hiểu được".
Anh ta lẩm bẩm với giọng mệt mỏi trước khi giơ một tay lên.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, Seol Jihu hoàn toàn bị sốc.
Truyện càng ngày càng hay. Cố lên nhóm dịch.
Trả lờiXóaĐức :)))
Trả lờiXóaLike
Trả lờiXóasốc :V
Trả lờiXóaThông não chi thuật 😄
Trả lờiXóa