Khát vọng trở về - Phụ chương 15: Hai người đàn ông phi thường

Seol Jihu nhận ra rằng mình đã chủ quan. Mang theo một vật phẩm và một thanh kiếm có sự sống, rõ ràng là người đàn ông này không hề tầm thường.


Một lần nữa, sự im lặng bao trùm nhà hàng.

Thay vì bắt chuyện, Seol Jihu tập trung vào việc nấu nướng.

Kim Soohyun trò chuyện với quả cầu của mình trong khi chờ đợi.

“Nhân tiện, chuyện gì đang xảy ra vậy? Việc ngươi đột nhiên xuất hiện làm ta cũng bất ngờ...”

[Cần lý do sao? Cậu biết chuyện gì đang xảy ra mà.]

"Ờ. Nhưng chuyện ngươi xuất hiện..."

[Không có lý do gì đặc biệt cả. Chỉ là… tôi có nhiều mối liên hệ với thế giới này.]

Kim Soohyun có vẻ ngạc nhiên trước câu nói của Zero Code.

"Thế ư?"

[Thế giới này lẽ ra đã diệt vong từ rất lâu rồi…. Nhưng tôi đã chấp nhận lời đề nghị của một nữ thần nhỏ bé, cho phép đảo ngược một phần thời gian của thế giới này.]

[Ồ ồ... Lạ nha, ngươi hiếm khi chấp nhận đề nghị của ai đó...]

[Tôi không thể làm ngơ cho Trùng hậu] - Zero Code đáp - [Tôi không nói rằng mọi chuyện hoàn toàn là do cậu. Nhưng cậu gián tiếp liên quan đến thế giới này. Đừng phủ nhận điều đó.]

“Hừm….” - Kim Soohyun bặm môi -"Ừ thì, ta cũng đang băn khoăn…. Ta nhớ rằng mình đã chém đôi thiên tính của mụ ta rồi mà. Lẽ ra một thời gian sau, mú ấy phải chết một cách tự nhiên...Làm sao mụ có thể sống sót nhỉ? ”

[Do lòng tham của một kẻ ngốc. Ngay cả các vị thần cũng phạm sai lầm] - Zero Code thờ ơ đáp.

Có vẻ như Kim Soohyun đã hiểu ra.


Đột nhiên, anh ta liếc nhìn về hướng Seol Jihu.

"Này, Zero Code." - Anh hạ giọng thì thầm -“Ta vừa mới kích hoạt Con mắt Thứ ba, và….”

[Đó là chuyện đương nhiên] - Zero Code nói - [Nếu ví như con người thì... Tam Nhãn của cậu và Cửu Nhãn của người đó giống như anh em ruột.]

"Có thật không?"

[Tam Nhãn được sinh ra trước. Hãy cố gắng lên, và cậu sẽ nhìn thấu được Cửu Nhãn. Nhưng đó không phải là một đối thủ dễ dàng…. Con mắt Thứ ba là một tồn tại ở cấp độ cao hơn, nhưng Cửu Nhãn có nhiều tính năng hơn.

“….”

[Cứ coi chúng như anh chị em. Chúng không hoàn toàn tương thích với nhau đâu].

“Thật là một sự trùng hợp kỳ lạ…”

Cuối cùng, thức ăn đã xong.

“Đây là ramen mà anh yêu cầu. Hãy tận hưởng đi nhé."

"Ah. Cảm ơn anh."

Ba bát mì ramen được đặt trên bàn. Bát thứ nhất đặt trước mặt Kim Soohyun, Bát thứ hai đặt trước quả cầu màu xanh, và bát thứ ba đặt trước thanh kiếm dựa vào ghế.

"Cảm ơn vì món ăn." - Kim Soohyun cầm đũa lên và chắp tay vào nhau.

[Mmm. Ăn thôi] - Zero Code bay lên không trung và đắm mình trong cái bát.

Excalibur vẫn hoàn toàn đứng yên.

Soạp!

Khi Kim Soohyun cắn một miếng ramen.

“….”

Anh ta nao núng.


Khịt, khịt!

Chiến Thần bắt đầu hít hà phần mì còn lại. Anh ngẩng đầu lên nhìn Seol Jihu, ánh mắt đầy khó hiểu và tò mò.

"?" - Seol Jihu cũng nghiêng đầu đáp lại - "Có chuyện gì không?"

"K-Không, không có gì đâu."

Kim Soohyun có vẻ bối rối một cách bất thường, rồi quay lại nhìn bát ramen với vẻ hoài nghi.

Seol Jihu nhìn anh một lúc rồi đưa mắt sang phía bên kia bàn. Cậu tự hỏi, làm thế nào mà thanh kiếm kia có thể ăn ramen?

Chính lúc đó.

"Huaaaa."

Cậu nghe thấy một câu cảm thán.

Seol Jihu quay đầu lại và thấy Kim Soohyun nghiêng cái bát lên mồm rồi đặt nó xuống bàn. Bát của anh đã cạn sạch.

'Đã xong rồi?'

Nhưng Seol Jihu chỉ rời mắt trong giây lát thôi mà. Sao anh ta ăn nhanh vậy?


"Điều này…."

Kim Soohyun thở ra một hơi dài rồi bặm môi. Gương mặt anh trông rạng rỡ hơn nhiều so với lúc mới đến nhà hàng.

“… Thật vô lý.” - Anh ấy lẩm bẩm sau một hồi im lặng.

[Nhận ra rồi hả] - Zero Code trả lời - [Chắc hẳn cậu đã cảm thấy điều đó. Bóng tối bên trong cậu đã được hóa giải một phần.]

“Nhưng làm sao điều này có thể xảy ra? Chỉ là một bát ramen thôi mà. "

[Đó không phải là ramen bình thường. Đó là ramen được tạo ra bởi Chòm sao Vàng với tiềm năng vô hạn. Bởi một thực thể mạnh mẽ nhưng vẫn muốn được là con người bằng cả trái tim mình.]

Zero Code tiếp tục.

[Không phải vô cớ mà anh ta được chỉ định là Di sản Văn hóa của Vũ trụ. Tôi đã biết rằng món ăn của anh ấy giúp được cậu].

Kim Soohyun vẫn sững sờ.


[Quan trọng hơn, con người này đã thắng được 16 người vợ của cậu, và cả Suna. Liệu cậu có thể làm được như vậy không?]

Chiến Thần rùng mình

Cuối cùng anh ấy đã nhận ra Seol Jihu tuyệt vời đến mức nào.

"Thế…. nếu ta tiếp tục ăn món ramen này, 
liệu bóng tối trong ta có biến mất vĩnh viễn không? ”


[Không] - Zero Code phủ nhận hoàn toàn - [Chừng nào cậu vẫn cần đến phần hắc ám của mình, thì Hỗn Mang bên trong cậu sẽ không biến mất.]

"Thế ư...?"

[Nhưng món ramen này sẽ là một giọt dầu thắp lên ngọn lửa của ánh sáng, vốn đã tàn lụi trong tim cậu. Chỉ vậy thôi cũng có ích lắm rồi. Cậu nhận được rất nhiều điều từ cuộc gặp gỡ này đấy].

“….”

[Cậu đang mang nợ anh ấy].

“À — tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi.” - Kim Soohyun giơ cả hai tay lên trời. Với một tiếng thở dài, anh quay mặt về phía Seol Jihu.

"Bây giờ... Anh có thời gian để nói chuyện không?"

Cuối cùng, giây phút mà Seol Jihu chờ đợi, đã đến.

"Tất nhiên là có." - Seol Jihu đáp lại không chút do dự.

“Tôi chắc rằng anh biết chuyện gì đang xảy ra, vì vậy tôi sẽ vào thẳng vấn đề” -  Kim Soohyun lên tiếng - “Tôi nghe nói anh muốn gặp tôi,  thay mặt cho các Thiên thần sa ngã. Và anh muốn tôi tha thứ cho họ ”.

“Mm…. Không."

"…Hả?" - Kim Soohyun nhíu mày. Anh không tin vào đôi tai của mình nữa.

“Tôi đã nghe những gì đã xảy ra, nhưng cuối cùng tôi chỉ là người ngoài cuộc. Tôi không biết chính xác chuyện gì đã xảy ra giữa anh và họ, và tôi sẽ không bao giờ can thiệp”.

Seol Jihu vừa mỉm cười vừa nói.

“Một người đối xử với kẻ khác ra sao, là do bản thân người đó quyết định. Có tha thứ hay không, quyết định đó thuộc về anh. Tôi không thể yêu cầu anh làm gì cả "

Đôi mắt Kim Soohyun khẽ lóe sáng.

“Tôi chỉ giúp họ đi tìm câu trả lời. Để các Thiên thần sa ngã biết họ phải làm gì, và tiếp tục cuộc sống của họ." - Seol Jihu gật đầu - "Thế thôi."

Kim Soohyun nhìn Seol Jihu với ánh mắt ngạc nhiên.

“Một người đối xử với kẻ khác ra sao, là do bản thân người đó quyết định...."

Anh ta lẩm bẩm trước khi đột nhiên nở một nụ cười: "Tôi thích điều đó."

"Cảm ơn anh."

“Ừm….” - Kim Soohyun gãi đầu như thể vừa nhớ ra điều gì đó - “Nhưng nếu chỉ có vậy, thì tôi có thể cho anh câu trả lời từ lâu rồi. Tại sao anh không hỏi tôi cho nhanh…? ”

Seol Jihu nhìn Kim Soohyun với vẻ mặt sững sờ. Những gì cậu đã trải qua, đang lướt qua tâm trí cậu như một cuốn phim. Thực sự cậu muốn gắt lên 'Anh đùa tôi đấy à?'

"…Haizz." - Seol Jihu cười khổ - “Vợ của anh…. Họ là những người rất tốt. "

Nghe đến đó, Kim Soohyun đã hiểu ra mọi chuyện và nhắm chặt mắt lại.

“Thảo nào. Tôi cứ tự hỏi tại sao họ liên tục yêu cầu tôi đi du lịch đến những nơi khác nhau….”

"Không sao đâu."

"Không, tôi thực sự nên xin lỗi."

Kim Soohyun cúi đầu. Thế rồi anh ấy nói với Seol Jihu rằng, khi về nhà, anh ấy sẽ mắng cho họ một trận.

Nhưng Seol Jihu không tin điều đó.

'Anh ta giống một một người đàn ông sợ vợ'.

Đó là những gì mà Seol Jihu nghĩ. Thường thì những kẻ giống nhau sẽ nhanh chóng nhận ra nhau.

"Anh có thể cho tôi câu trả lời được không? Ngay bây giờ?"

Seol Jihu hỏi, và Kim Soohyun im lặng.

"Sự thật là…."

Sau một lúc im lặng, Chiến Thần bắt đầu nói.

"Tôi không bao giờ muốn tha thứ cho các Thiên thần sa ngã."

Khuôn mặt của Kim Soohyun đột ngột trở nên nghiêm nghiêm nghị, và Seol Jihu cũng vậy.

“Nhưng sau khi ăn ramen của anh…. Nghe có vẻ hài hước, nhưng tôi đã thay đổi quyết định. "

Kim Soohyun đặt bát xuống và ngẩng đầu lên.

"Tôi sẽ đưa các Thiên thần sa ngã trở lại Thiên giới."

Seol Jihu tròn mắt: "Anh thực sự có ý đó?"

"Đúng." - Kim Soohyun nói với giọng kiên quyết: "10 năm…. Không, 17 năm. ”

Chiến Thần vừa nói, vừa nhìn thẳng vào Seol Jihu: “Hương vị ramen của anh đã phá tan mối hận thù không nguôi trong 17 năm qua.”

Vậy là Seol Jihu đã nhận được hồi âm từ Võ Thần, và đó cũng là một câu trả lời vượt quá kỳ vọng của cậu.

“Tuy nhiên, những con khốn đó… Ý tôi là, những thiên thần đó sẽ chỉ được phép quay trở lại Thiên giới.”

Kim Soohyun tiếp tục.

“Tôi sẽ thanh tẩy chúng khỏi sự sa ngã và trả lại quyền năng của chúng. Nhưng mà, các Thiên thần sẽ tiếp tục bị giám sát nghiêm ngặt ”.

Theo lời Chiến Thần, các Thiên thần sẽ vẫn bị kiểm soát. Về vấn đề này, Seol Jihu có thể cảm nhận được ý chí kiên cường và quyết đoán của Kim Soohyun.


“Như vậy là quá đủ rồi. Tôi chắc chắn rằng các Thiên thần sa ngã sẽ vui mừng đón nhận thông tin này" -Seol Jihu mỉm cười. 

Cậu biết rằng mình không nên nhúng tay vào chuyện này nữa. Cậu không có quyền, và cũng không đủ khả năng. Cậu nên dừng lại ở giới hạn hiện tại.


“Vậy thì, tôi sẽ quay lại ngay bây giờ. Các Thiên thần sa ngã sẽ được đưa về Thiên Giới trong vài ngày tới. "


"Hiểu rồi. Tôi sẽ báo cho họ biết. "


“À, còn nữa….” - Kim Soohyun đứng dậy - “Có một điều tôi muốn nhờ anh.”


Anh lững thững đi về phía Seol Jihu.


“Tôi nghe nói... anh đã giành chiến thắng trong Tòa Án Tại gia... thậm chí là thắng một cách áp đảo….”


"Tòa Án Tại gia?"


“Hơi khó giải thích, nhưng mà...”


Kim Soohyun thở dài và nói.


“Tôi biết rằng điều này nghe hơi thô lỗ ... nhưng anh có thể dạy tôi cách nấu mì không? Làm ơn đi. Tôi xin anh đó.."


Seol Jihu mở to mắt ngạc nheien. Kim Soohyun trông nghiêm túc và tuyệt vọng hơn bao giờ hết.


“Huh….”


Seol Jihu thở dài khi nhìn thấy vẻ tuyệt vọng của Chiến Thần.


“Tôi sẽ trả tiền, bao nhiêu cũng được! Làm ơn đi!!"


"Được rồi. Anh không cần phải trả tiền đâu. " - Seol Jihu cười toe toét -“Tôi không phải kiểu người thích giấu diếm bí quyết. Nếu anh thích, tôi rất sẵn lòng dạy cho anh. Thậm chí nếu anh muốn, chúng ta có thể bắt đầu ngay bây giờ!”.


Khuôn mặt Kim Soohyun sáng bừng lên. Anh không thể tin được rằng trên đời này lại có một người tốt bụng như vậy.


[Tôi khuyên cậu đừng làm chuyện dại dột….]


Zero Code khịt mũi, nhưng Kim Soohyun không để ý đến nó. Anh vào bếp với quyết tâm hừng hực của một Chiến Thần oai phong lẫm liệt. 



***


Và sau đó, một giờ sau.


"Lần nữa!"


Giọng nói tức giận của Seol Jihu vang lên bên trong nhà hàng.


Ở bồn nước, Kim Soohyun toát mồ hôi hột trong khi đổ nước vào nồi.


“Vẫn chưa được à…?”


"Lần nữa."


“Nhưng... chỉ là đổ nước thôi mà. Có cần phức tạp như vậy không…? ”


"Chỉ là đổ nước?" - Lông mày Seol Jihu nhăn lại - "Anh đừng đùa! Hương vị của ramen được quyết định bởi lượng nước! Tôi nói rồi, ngay cả sự khác biệt 0,0001mL là không thể chấp nhận được!"

"...!!!"

"Lần nữa!"


Kim Soohyun nhăn nhó rên rỉ. Nhưng mà, muộn mất rồi...

 

---

---

Dịch và biên tập bởi các thành viên nhà MSN


Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547


Like Fanpage để ủng hộ nhóm: https://www.facebook.com/Moonsnovel


Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.


MỤC LỤC



Phụ chương 15.2

Phụ chương 15


7 nhận xét:

  1. Haha. Giỏi chiến đấu rồi thì không có nghĩa là cái gì cũng sẽ giỏi.

    Trả lờiXóa
  2. đánh nhau giỏi ko đồng nghĩa voiws nấu anw ngon
    mà rồi ai cũng sợ vợ cả thôi

    Trả lờiXóa
  3. Nhận xét này đã bị tác giả xóa.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Bạn cho team xin email hoặc FB được không? Mình muốn trao đổi chút!

      Xóa
  4. Khổ thân anh võ thần =))))

    Trả lờiXóa

Được tạo bởi Blogger.