Khát vọng trở về - Chương 318: Con gái nhà Aria

Chương 318: Quyết tâm của con gái nhà Aria

Ngày Charlotte Aria củng cố quyết tâm của mình, cũng là lúc phe nhân loại tiến hành tổng động viên nhân lực ở 5 thành phố, trong có có cả Haramark và Eva.

Khi mặt trời ló dạng vào sáng hôm sau, một nhóm người Trái đất đổ xô đến trước Cung điện Hoàng gia Eva. Họ đến để phản đối lệnh tổng động viên bất ngờ.

Mặc dù những người lính đang cố gắng ngăn chặn họ, nhưng thật không dễ để ngăn chặn những người Trái đất cứng đầu, đặc biệt là khi có tới hàng trăm người.

Nhóm người Trái đất cực kì quyết tâm, họ đã vượt qua được những người lính, tiến vào sảnh với ánh mắt hừng hực khí thế. Người đàn ông dẫn đầu nhóm chuẩn bị văng tục ngay khi thấy Nữ Hoàng, nhưng đột nhiên hắn ngậm họng lại.

Ở đó, Kim Hannah, Tong Chai, Delphine, Hao Win và một vài thành viên khác của Valhalla và các tổ chức liên kết với họ đang chờ sẵn cung điện, điều những người lính mong đợi đã xảy ra.

Đó là 1 sự sắp xếp tuyệt vời. Nếu không có những người này, nhóm người biểu tình có thể sẽ rút vũ khí và tấn công Nữ hoàng.

Tuy họ co rúm lại sau khi thấy các ông lớn đang đợi ở sẵn ở đó, tinh thần của đám đông vẫn không hề giảm xuống một chút nào. Người trong đám đông ai cũng trừng mắt dữ dội, chứng tỏ họ đang muốn đe dọa hoàng gia, yêu cầu rút lại lệnh tổng động viên.

Sau vài phút im lặng, Sorg Kuhne lên tiếng răn đe đám đông lộn xộn.

"Hoàng gia đang trực tiếp yêu cầu các ngươi đấy. Kháng lệnh hoàng gia giữa lúc nước sôi lửa bỏng như thế này là một tội nghiêm trọng, các ngươi mất trí rồi sao?”

"Kháng lệnh?? Trọng tội?? Hah."

Một tiếng khịt mũi vang lên.

" Đi mà ăn c*t đi thằng già."

Người đàn ông dẫn đầu cuộc biểu tình cười khẩy, khiến mặt của Sorg Kühne cứng lại. Sorg Kühne đã cố gắng gây áp lực cho họ bằng cách đề cập đến việc việc làm của họ là trọng tội, nhưng có vẻ họ không khúm núm như ông nghĩ.

"Mày mới là đứa mất trí đấy."

"Huh"

Lông mày ông nhướng lên.

"Cậu có quên rằng, mình đang diện kiến nữ hoàng không ?"

"Đ*t mẹ, đó là nữ hoàng của ông, đ*o phải của tụi này, được chứ. Nhân tiện, dù có nữ hoàng hay không th...."

Người đàn ông khịt mũi và gầm gừ trong khi để lộ hàm răng vàng khè.

"Bọn tao sẽ rời đi, nếu lũ chúng mày hủy cuộc dự thảo. Làm nhanh lên trong khi tụi tao còn đang vui."

"Anh nói gì cơ?"

Người đàn ông kia đưa ra tối hậu thư như đang chửi một con chó rách

Mặt Sorg Kühne đỏ bừng. Ông biết rằng sẽ có một số người biểu tình vượt quá giới hạn. Nhưng nhìn cái cách mà hắn ta thốt ra những lời thô tục, chuyện này sẽ khó hơn ông nghĩ.

"Thật nực cười, tại sao Hoàng gia lại phải hủy lệnh tổng động viên mà không có lí do chính đáng chứ."

"Huh? Chẳng phải sắp có một cuộc chiến lớn ở Liên Bang sao!!!!!"

Người đàn ông gào ầm lên

"Phe kí sinh trùng đang đánh nhau với Liên Bang!!!! Tại sao ông còn bắt chúng tôi tới đó???"

"Chẳng phải Liên Bang là hàng xóm của Eva hay sao???"

"Hàng xóm cái đ*t con m* mày".

"Cái gì cơ???"

"Tao chả nói sai ở đâu cả!! Sẽ là một câu chuyện khác nếu Eva bị tấn công!!! Nhưng bọn nó có đánh Eva đâu, tại sao chúng mày muốn lôi tụi tao ra đó chứ???"

"Tôi nói là...."

Sorg Kühne trông như chết lặng

Có lẽ nên bỏ việc giải thích cho hắn ta qua một bên, hắn chả thèm nghe ai nói cả, cứ khăng khăng rằng mình đúng.

Thậm chí hắn còn tự tin hét to: "Liên Bang có làm sao thì cũng chả ảnh hưởng gì đến Eva cả."

Tuy nhiên, đây đơn giản là cách nghĩ của hầu hết người Trái đất. Đối với họ, Thiên Đường không khác gì một trò chơi MMORPG, thích thì họ tới, khi buồn chán hoặc không có thời gian rảnh thì về.

Họ còn có Trái đất, một ngôi nhà nơi họ lớn lên, một nơi họ có thể trở về. Không có lý do gì để họ mạo hiểm mạng sống của mình cho Thiên đường. Còn Seol Jihu là một trường hợp đặc biệt.

Đám đông bắt đầu rôm rả trở lại, hơn nữa, họ bắt đầu cổ vũ mọi thứ mà người đàn ông kia nói, làm cho đại sảnh trở nên ồn ào.

Trong khi cuộc tranh cãi tiếp tục trong vô nghĩa.

"..."

Charlotte Aria nhìn đám đông với vẻ mặt lo lắng.

Mặc dù cô đang cố tỏ ra hết sức bình tĩnh, nhưng hàm cô ấy đang run cầm cập. Cho dù cô có cố giữ nó bao nhiêu đi chăng nữa, răng cô vẫn nghiến lại liên tục.

Thành thật mà nói, cô đang sợ.

Cô sợ người đàn ông la hét liên tục. Mỗi lần anh gầm lên với đôi mắt đỏ ngầu, trái tim cô run rẩy. Cô muốn rời khỏi nơi này ngay lập tức. Nhưng cô cố gắng chịu đựng, nhìn Sorg Kühne, người đang chống lại họ một mình, cô muốn giúp nhưng.....

"..."

Cơ thể cô tự động co rúm lại bất cứ khi nào ánh mắt cô chạm vào đôi mắt lóe sáng của hắn ta.

Charlotte vô thức rụt người lại để tránh bị mắng. Từ nhỏ đến nay cô luôn sống trong vòng tay bao bọc của người khác. Vì thế, tình huống hiện tại quá khó để cô có thể tự mình đối mặt.

Cuối cùng, cô cẩn thận nhìn quanh đại sảnh với cái đầu hạ thấp. Cô muốn ai đó, bất cứ ai, ai cũng được, đến và giúp đỡ, che chở cô.

Mặc khác, cô cảm thấy bực bội khi nhìn vào lưng Kim Hannah, người đang lặng lẽ đứng nhìn. Cô ấy là người đứng về phía hoàng gia, vậy tại sao cô lại chỉ đứng đó và quan sát thôi chứ?

'Nếu Seol Jihu ở đây....’

Ngay khi cô nghĩ đến nó, cô liền nhăn mặt.

Charlotte đã thề sẽ không bao giờ nghĩ như thế nữa. Dù chỉ là một lần, cô muốn tự đứng trên đôi chân của mình mà không cần dựa dẫm vào người khác.

Cô bé thật sự muốn thay đổi....

"..."

Thật buồn cười, khi cô dõng dạc nói về việc mình sẽ báo đáp ân nghĩa của Seol.

Mặc dù cô bắt đầu có được lòng can đảm nhưng, kết quả vẫn không thay đổi. Khi đối diện thực tế, cô vẫn là một cô bé sợ hãi không thể nói một lời.

Đây là bản chất thực sự của Charlotte Aria.

Điều khủng khiếp hơn nữa là cô ấy đang tìm kiếm sự giúp đỡ từ bên ngoài ngay cả khi cô ấy nghĩ mình cần phải không lệ thuộc vào người khác nữa.

"Tôi..."

Cuối cùng, vẫn không có gì thay đổi. Cô sẽ mãi không bao giờ có thể thay đổi.

Cảm thấy tự ghê tởm chính bản thân mình một cách sâu sắc, đôi mắt của Charlotte Aria bắt đầu lấp lánh những giọt nước mắt. Chẳng mấy chốc, cô nhắm mắt lại và tự hỏi.

"Mình..."

M-Mình nên....? Mình nên làm gì trong tình huống này đây??

[Charlotte.]

Tại thời điểm này.

[Lắng nghe cẩn thận những gì tôi sắp nói.]

Những lời của Roselle nói tối qua đột nhiên xuất hiện trong đầu cô.

***

"Đừng..."

Charlotte Aria mở to mắt trước giọng điệu cương quyết của Roselle.

"Đừng làm gì hết, chỉ cần ngồi nhìn thôi."

Cô ngước nhìn Roselle một cách ngạc nhiên.

"Chuyện đang rất gấp, và cô sẽ chỉ làm phiền chúng tôi thôi".

Sự chỉ trích thậm tệ vang lên

"Với tình hình cấp thiết như hiện tại, tôi muốn dành thời gian của mình để làm điều gì đó có ý nghĩa hơn. Lãng phí thời gian của tôi khi tôi đã quá bận , đó là điều tôi rất ghét."

Nước da cô bé tái lại vì sốc.

Cô đã nghe Roselle la rầy mình rất nhiều lần trong việc học phép thuật. Nhưng những lời Roselle nói lúc đó rất thuyết phục, sau đó Roselle luôn cho Charlotte những lời khuyên chân thành.

Nhưng lần này thì khác, đó không phải là sự rầy la như mọi khi, nó giống như .... một sự lên án, và có vẻ như Roselle đang bỏ rơi người học trò của mình.

Nghe những lời đó từ người mình luôn tin tưởng và kính trọng, Charlotte không thể nói gì, cô dường như quên mất việc thở, con tim thì đau đớn tột cùng.

" Có thể nó hơi khó nghe, nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác, cô hiểu mà đúng chứ?"

"..."

Charlotte gật đầu, nhưng cô không cầm được nước mắt.

"T-Tôi, tôi xin lỗi, tôi thật là vô dụng, tuy là nữ hoàng nhưng, tôi chả giúp được cho ai cả..."

Nghe thấy điều trên, Roselle nghiêng đầu.

"Hở? Hình như cô nhầm rồi"

Roselle khoanh tay lắc đầu.

" Tôi bắt cô ở yên đó không có nghĩa do cô vô dụng, biết chưa."

"...T, thật ư?"

Roselle hằng giọng.

" Vì cô, Charlotte Aria có khả năng giúp đỡ người khác, nhưng cô đã không làm thế."

Charlotte bối rối

"Tôi sao? Tôi có... khả năng ư??? Và tôi chẳng giúp ai ư.??”

"Hãy nhìn bên kia xem, Yuri đang động não một cách điên cuồng để tiến bộ từng ngày. Còn cô..... Cô thuận lợi hơn rất nhiều, nhưng cô chả bao giờ động não cả. Nếu Yuri nhìn cô, cổ sẽ thấy như thế nào?"

"Không, tô..."

"Đừng có cãi".

Roselle cắt ngang lời Charlotte một cách dứt khoát.

"Như tôi đã nói trước đây, cô là nữ hoàng của một vương quốc. Nữ hoàng, là người lãnh đạo và được quần chúng tôn trọng. Một người ở vị trí như vậy có thực sự không có khả năng giúp đỡ người khác ư ??"

Charlotte Aria không nói nên lời, bởi vì lời mà Roselle ra là cực kì thuyết phục.

Roselle đi qua cô, thở dài rồi lắc đầu.

"Haizz, Seol quả là 1 tên kém may mắn, cậu ta đang gánh một nhiệm vụ gần như là bất khả thi, thế mà vợ cậu ta lại chả giúp gì được cho cậu cả. Đáng lí ra, cô ấy phải là đồng minh đáng tin cậy của mình nhưng, cô ta lại luôn mồm tự vả bản thân, đúng thật là vô tích sự. Ah, thật đáng thương ~~"

Mặc dù trông như cô đang nói chuyện một mình, nhưng ai cũng biết rằng, cô muốn Charlotte nghe được những câu từ đó.

"..."

Khi Roselle nhắc đến Seol, Charlotte đã nổi cơn thịnh nộ, đôi mắt cô rực sáng. Nhưng, đối mặt với cô chính là cô giáo mình, theo bản năng, cô lại đảo mắt nhìn quanh.

"K-Không, thật ra tôi đã nhờ người giúp anh ấy.... Ở hoàng gia, có một quan phụ chính tên Sorg Kühne, Ông ấy là một người rất trung thành và rất có năng lực...."

Charlotte lắp bắp.

Đôi mắt Roselle nheo lại.

"Thấy chưa?"

 m tiết trong giọng nói của cô thay đổi. Thay vì chỉ điểm, có vẻ như cô đang trách phạt Charlotte Aria.

"Hãy giữ một cái đầu lạnh và trái tim nóng. Không, tôi không mong đợi điều này ở cô nhưng, Charlotte Aria, cô thậm chí còn không hổ thẹn với bản thân mình, thì làm sao có thể bước tiếp đây ?"

Charlotte chán nản cúi đầu.

Nhưng....

Roselle mỉm cười cay đắng và gọi Charlotte với giọng dịu dàng.

"Tôi hỏi cô lần cuối."

"Cô thật sự muốn giúp Seol, đúng chứ?"

".... Vâng."

"Có thật không?"

Charlotte Aria lặng lẽ gật đầu.

Nhưng với khả năng đọc suy nghĩ, Roselle phủ định điều Charlotte Aria đã nói.

"Tôi đang đọc suy nghĩ của cô, thứ tối thấy là ,lời cô nói chả có tí trọng lượng nào cả."

Charlotte Aria cắn môi.

"Nhưng..."

Lời nói của Roselle không còn lạnh lùng như ban nãy.

"Có vẻ như vẫn còn cơ hội."

Roselle mỉm cười.

"Một cơ hội duy nhất và cuối cùng để cô có thể phát triển."

"Đúng, dù gì đi nữa, cô vẫn là hậu duệ của gia tộc Aria. Thành viên duy nhất còn sống của gia tộc có thiên phú về lôi pháp đỉnh nhất thiên đường kia mà"

Mắt Roselle sáng lên, cô nói tiếp.

"Charlotte, cô còn nhớ yếu tố quan trọng nhất cho việc phát triển ma pháp huyết thống không?"

"Là cảm xúc"

Charlotte đáp ngay

"Đúng vậy. Dòng máu của Thủy đế đòi hỏi con cháu họ phải suy nghĩ linh hoạt, Hỏa đế thì đòi hỏi sự can đảm không ngừng, dòng dõi Băng đế thì cần phải giữ mọi lời hứa , và thứ Lôi đế cần..."

Roselle ngừng lời và liếc nhìn nữ hoàng. Cô đang ra hiệu cho Charlotte Aria kết thúc câu nói.

Charlotte Aria trả lời với vẻ mặt tươi tắn hơn 1 chút.

"Sự phẫn nộ"

"Đúng vậy"

Cô giáo vỗ tay.

Lôi Đế đòi hỏi con cháu họ phải có một cơn thịnh nộ để chống lại mọi sự bất công.

Sau đó, cô nhún vai.

"Nhưng, Charlotte mà tôi biết thì quá nhát so với tự nhiên, cứ như cô chỉ mang mỗi gen lặn của họ vậy. Nói cách khác, quá khó để cô có thể nổi đóa."

Roelle nháy mắt với Charlotte Aria, người đang nhìn chằm vào mình.

Nênnnnnn! Cô giáo này sẽ kể cho cô nghe về một phương pháp đặc biệt.

Một phương pháp đặc biệt?

Đúng, phương pháp đặc biệt.

Roselle dõng dạc nói.

"Nếu cô cảm thấy khó khăn khi tự mình nổi giận, tại sao cô không nghĩ về người mình yêu quý ? Cô luôn tự tin hơn khi làm điều đó mà, đúng chứ."

Charlotte Aria ngạc nhiên trước giọng điệu vui tươi của cô giáo .

"..."

"T-Tôi, chưa thật sự hiểu lắm"

"Đơn giản lắm, chỉ cần nghĩ về cậu ta"

"...huh?'

"Người đàn ông mà trò tin tưởng và yêu say đắm. Thật sự không nhất thiết phải là Seol, chỉ cần nghĩ đến người mà trò trân quý là được."

Trong khi Charlotte Aria đang cố để hiểu ý cô giáo, giọng nói của Roselle dần trở nên nhỏ lại.

"Charlotte, cô phải làm nếu cô muốn có được thứ gì đó mà mình muốn. Đây là quy luật tự nhiên."

"...."

"Tất nhiên, cô vẫn có thể có được những gì cô muốn bằng cách ngồi đợi, nhưng nhìn vào tỷ lệ thành công, sự lựa chọn tôi nói lúc nãy là vượt trội hơn hẳn. Điều tương tự cũng xảy ra với tình huống này."

Roselle tiếp tục.

"Hãy suy nghĩ về những người trò có thể giúp và những gì đã xảy ra do trò không làm gì cả."

Charlotte Aria nao núng.

Khuôn mặt của ba người đã mất và một người khác lóe lên trong tâm trí cô.

"Một khi trò làm được bước trên..."

Roselle lên tiếng.

"Cơn thịnh nộ..."

Nước da của Charlotte Aria tái đi.

"Mục tiêu có thể là bất kì ai. Trò có thể nổi cơn thịnh nộ ở mọi nơi trên cái thiên đường chết tiệt này, trò có thể nổi cơn thịnh nộ lên cục đá đang chắn đường trò hoặc là với chính sự bất lực của của trò."

Roselle đặt tay lên ngực của Charlotte Aria.

"Tới đâu, không quan trọng, chỉ cần nổi giận, thế thôi."

Giọng nói thì thầm của cô vang vọng bên tai.

"Sau đó…"

*

[Hãy dùng cơn giận để giải quyết vấn đề của cô.]

Dù chỉ một lần.

"..."

Charlotte Aria mở mắt ra.

Tình hình trong sảnh vẫn vậy. Đám đông biểu tình đang tạo một cuộc bạo loạn, và Sorg Kühne phải đối mặt với tất cả, một mình.

Charlotte Aria cẩn thận quan sát đám đông với ánh mắt thờ ơ. Sau đó, cô từ từ nhớ lại. Từng người một, cô nhớ lại khuôn mặt của những người mà cô trân trọng nhất.

[Điều này liên quan đến người dân của Eva nói riêng và của Thiên đường nói chung. Tôi sẽ không lùi bước.]

Campbell Aria, người lo cho mọi người hơn bất kỳ ai khác.

[Bởi vì đây là việc phải làm.]

Evangeline Rose, ngườii hơi tự cao tự đại nhưng luôn muốn bảo vệ Thiên đường hơn bất kỳ ai khác.

[Chúng tai không có thời gian. Mỗi giây mỗi phút trôi qua đều vô cùng quan trọng.]

Và Seol Jihu, người đã cống hiến cho Thiên đường hơn bất kỳ ai khác.

Khi cô làm vậy, đột nhiên, một thứ gì đó không thể diễn tả được trỗi lên từ tận đáy lòng và bắn ra một cách mạnh mẽ

'Tại sao?'

Evangeline Rose đã nỗ lực rất nhiều.

Seol Jihu đã mạo hiểm mạng sống của mình, vượt qua ranh giới giữa sự sống và cái chết để cứu nơi đây.

'Tại sao?'

Họ đều tới từ trái đất, vậy tại sao họ lại khác nhau đến như vậy?

Hay do họ thiếu hiểu biết? Hay họ chỉ lo cho tính mạng?

Tất nhiên, nhân loại sẽ là món đồ chơi tiếp theo của kí sinh trùng một khi Pháo đài Tigol và Liên bang sụp đổ. Vậy làm sao mà những người này có thể hành xử ngu dốt đến thế?

Trong thực tế, đây là câu hỏi mà cô ấy nên hỏi từ lâu. Nhưng với Charlotte Aria, người luôn lặp đi lập lại câu. "Giúp tôi với! ', Đây là một cảm giác hơi lạ.

Và vì thế…

[Cơn giận đó..]

Cô nổi giận.

[... Nó đưa đẩy cô tới đâu, không quan trọng. Chỉ cần nổi cơn thịnh nộ, và để cơn thịnh nộ của mình dẫn dắt...]

Cô nghiến răng, nhìn những kẻ côn đồ không chịu nghe Sorg Kühne.

Cơn thịnh nộ lan tỏa khắp trái tim cô, nhìn những kẻ vô lại đã làm xáo trộn kế hoạch của Seol Jihu và cố gắng phá hủy nó.....

Nỗi thất vọng đang tích tụ trong người cô, vì cô không thể thốt ra một từ nào.

'Tại sao!?'

Charlotte Aria khẽ rên rỉ.

Mặt cô nóng bừng. Hơi nước nóng bốc lên trong tâm khảm, khiến trái tim cô bỏng rát.

Chính lúc đó.

"Nhà ngươi thực sự muốn làm trái lệnh Nữ hoàng à" - Ông lão cố gắng lên giọng. Nhưng mà...

"Đ* m*!! Lệnh của Nữ hoàng?? Mày nghĩ bọn tao ngu à?? Tất cả là lệnh của mày, mày luôn đứng sau giật dây con Nữ hoàng non choẹt đó."

Người đàn ông gầm lên trước khi đột nhiên phun một lời chế nhạo.

"Khôn là mày đã mang nó ra! Phải, hãy hỏi nó về chủ đề này ,liệu nó có thực sự muốn chiến tranh hay không đây."

Anh chỉ ngón tay và hỏi.

"Hãy nghĩ đi, không phải con người đã chống lại Liên bang trong quá khứ sao?"

"Đó là một thời gian dài trước đây. Chuyện đó thì có liên quan gì?"

"Đó là quan điểm của mày. Từ những gì tao nghe nói, người của hoàng gia Eva đã chết trong cuộc chiến đó?"

Hắn nghe ai nói vậy? Sorg không nói nên lời. Ông dường như đứng hình vì sốc.

"Ngươi chả biết gì về chuyện đó cả!"

"Như đã nói, tao không nói tào lao về những gì mày nghĩ. Chúng ta hãy nghe lời của Nữ hoàng, hmm?"

"Có được sáng kiến hay, người đàn ông mỉm cười và nói một cách trơ trẽn."

"Để bọn tao tự nắm quyền quyết định. Nếu Liên Bang sụp đổ thì càng tốt cho Nữ hoàng chứ sao!"


"N-ngươi nói gì?"

"Rõ là vậy~~ ~! Theo một cách nào đó, Ký sinh trùng đã giúp cô ta báo thù cho gia đình. Đúng chứ ?"

Khoảnh khắc Charlotte Aria nghe thấy tiếng này

"Mày có lầm không? Hừ! Giúp đỡ Liên bang?? Vớ va vớ vẩn. Vua của chúng mày, cái tên Campbell đó, đã bị Liên Bang giết chết, và tao cá là hắn vẫn đang ôm hận trong mộ của mình"

Đôi mắt của Charlotte Aria mở to. Những lời này như đang tiếp thêm dầu vào lửa.

Ngay lập tức, máu cô sôi lên. Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng. Mỗi con người đều có giới hạn.

"Ngươi…!"

Nước da của Charlotte Aria tái nhợt, rồi đỏ rực.

Cơn rùng mình quét xuống lưng cô lan ra khắp cơ thể. Cơn rùng mình càng lớn hơn và cơ thể cứng ngắc của cô bắt đầu run rẩy.

Mặt khác, Kim Hannah, người đang lặng lẽ quan sát, tặc lưỡi. Lý do cô duy trì sự im lặng cho đến nay là vì yêu cầu của Sorg Kühne.

Ông nói rằng Nữ hoàng đang cố gắng thay đổi, rằng cô nên ở lại và quan sát một chút.

"Là nó"

Đây là giới hạn. Những người Trái đất ngày càng hung dữ. Đây là thời gian để trần áp họ.

Kim Hannah đã không còn một chút mong đợi vàoCharlotte Aria, vì vậy cô ấy chuyển ánh mắt xuống đám đông.

Đó là lý do tại sao cô không chú ý đến Nữ Hoàng

"Ngươi đã nói xong chưa?"

Sorg Kühne, người đang tranh cãi sôi nổi

"Gì? Tao đã nói gì sai ? Chỉ cần hỏi Nữ hoàng thôi!"

Và ngay cả thằng bố láo nhất trong đám biểu tình, người gào thét vào mặt quan Phụ Chính, cũng không chú ý đến Nữ hoàng.

Hơi thở bốc ra từ miệng Nữ hoàng trở nên cực kỳ nóng, và mũi cô cũng thế.

Thế rồi...

Pzzzt!

Đó là một tia lửa lóe lên từ đôi mắt của cô.

"Giữ lấy."

Sau đó, ngay khi Kim Hannah chuẩn bị bước vào đám đông

"Ngươi…"

Với một run rẩy

"Ngươi…"

Răng cô nghiến lại

"Ngươi dám…!"

Đôi mắt nữ hoàng phát ra ánh sáng vàng kêu lách tách.

Đồng thời…

"Cút đi thằng già, để tao hỏi"

Cái miệng đang nghiến răng khẽ nhúc nhích và đôi môi dính đầy vết cắn và vết bầm mở ra.

“NGẬM CÁI MỒM THỐI THA CỦA NGƯƠI LẠI!!!!”

Sau đó, một tiếng gầm to như sấm nổ ra.

1 nhận xét:

Được tạo bởi Blogger.