Khát vọng trở về - Chương 304: Tìm Mùa xuân nơi đâu?



Seol Jihu đã bận rộn trở lại, ngay sau khi Khu Trung lập kết thúc.

''Mình cần phải tìm 'mùa xuân'.''

Cậu không biết chính xác mùa xuân là gì. Cậu thậm chí còn không biết tìm nó ở đâu.

Seol chỉ biết điều gì đó tương tự đã xảy ra trong kiếp trước và Eun Yuri, người sau đó được gọi là niềm hy vọng của loài người, đã đề cập rằng họ có thể đến Linh Giới thông qua 'mùa xuân'.

Seol Jihu kiếp trước đối xử với cô như thể cô là một con đũy điên rồ, gọi giải pháp của cô là ngu xuẩn, nhưng hiện tại Seol Jihu không nghĩ vậy.

Thực tế, ngay cả Liên bang cũng đã bỏ cuộc có nghĩa là thực sự không còn giải pháp nào khác, vì vậy điều duy nhất họ có thể dựa vào chính là mùa xuân.

Vì vậy, trong tháng này, Seol đã dốc toàn bộ thời gian của mình vào việc tìm kiếm nó, nhưng không có kết quả.

Mặc dù cậu đãlật tung cả thư viện hoàng gia và đọc tất cả các loại sách, nhưng không thể tìm thấy một manh mối nào. Như thể thứ đó không hề tồn tại,

Cho dù cậu có hỏi Roselle, Seo Yuhui hay cố làm phiền Flone , thì mọi người cũng đều lắc đầu. Tất cả bọn họ đều trả lời rằng họ chưa bao giờ nghe nói về mùa xuân.

"Yuri ơi, làm sao chúng ta có thể đi tới Linh giới vậy, hay là nói cho anh biết gì đó về mùa xuân đi mà."

Cậu tuyệt vọng đến nỗi cậu thậm chí còn hỏi Eun Yuri. Đương nhiên, hiện tại cô ấy không thể biết được, thế nên cô chỉ trố mắt ra nhìn cậu như một con dở hơi.

Đến lúc này, cậu bắt đầu nghi ngờ liệu mùa xuân có thực sự tồn tại hay không, và càng lúc cậu càng quạu hơn.

Trong khi sự lo âu Seol Jihu cứ lớn dần lên, một cơn gió nhỏ đã thổi vào Valhalla.

Park Woori, Yoo Yeolmu và Eun Yuri đã đi theo Jang Maldong về Carpe Diem huấn luyện . Điều đó giúp chỉ số của họ đạt mức tối thiểu để có thể chính thức gia nhập vào Vahalla.

Bên cạnh đó, 3 người trong tổ chức đã đủ điều kiện trở thành High Ranker.

Sau sự kiện Đêm ở Eva, Richard Hugo, Marcel Ghionea và Maria Yeriel, những người đang ở đỉnh cấp 4, gần như đạt yêu cầu để lên cấp. Nhờ những nỗ lực của họ trong Khu vực trung lập, họ đã kiếm được đủ điểm đóng góp còn thiếu.

Tất nhiên, vẫn còn quá sớm để ăn mừng.

Cuối cùng, họ vẫn chỉ là ứng cử viên, nghĩa là họ phải vượt qua bài kiểm tra do hoàng gia đưa ra để thăng hạng và trở thành High Ranker chính thức.

Bên cạnh đó, hai anh em Yi đều lên Cấp 3, và Gà Nhép cũng đã trưởng thành hơn.

Đầu tiên, kích thước của nó thay đổi. Khi mới nở, nó chỉ có kích thước bằng một quả bóng bàn, nhưng giờ thì nó to bằng nắm tay. Bộ lông của nó trở nên dày hơn, và trên hết, cái lông vũ độc đáo trên trán nó tăng từ một lên ba. Thế là giờ, đầu nó có tận 3 cọng lông.

Trước đây, nó chỉ có 1 cọng lông màu xanh lụcthì giờ, nó có thêm một cọng màu vàng và một cọng màu xanh lam tạo thành chữ V ở hai bên.

Trông nó khá giống con công.

Mặc dù có rất nhiều tin tức tốt lành đến nhưng, Seol không hề vui vẻ chút nào. Chẳng có tiến triển gì liên quan vấn đề quan trọng mà cậu phải khẩn trương giải quyết.

***

Seol Jihu chôn mình trong văn phòng của mình một lần nữa và liên tục thở dài. Cậu đã tìm kiếm đến đêm khuya mà không thấy kết quả gì cả.

'Mình nên làm gì đây?'

Seol xem qua các hồ sơ mà cậu ta đã mang về, nhưng cậu không thể tìm thấy bất cứ điều gì về mùa xuân.

'Mình có nên bỏ cuộc không?'

Trông cậu thật mệt mỏi

Rít hết điếu thuốc, cậu vứt vào gạt tàn, nơi tàn thuốc đã chất thành một đống. Seol đảo mắt nhìn xuống Gà Nhép đang nằm trên bàn làm việc. Nó đang ngủ, trông cực đáng yêu.

"Con gà này..."

Cậu hiểu rằng nó phải ngủ rất nhiều vì nó vẫn còn là một đứa bé, nhưng ....

"Tại sao mày lại ngủ vào lúc này, huh..."

Cậu vừa càu nhàu vừa lấy ngón tay chọt vào mông nó, nó pyak pyak mấy cái rồi nhìn về phía sau.

"Quê nhà mày đang sắp bị hủy diệt rồi đó, biết không? Vậy mà mày vẫn còn ngủ ngon lành đến thế à?"

"...''

Gà Nhép trừng mắt nhìn Seol Jihu, trước khi nó đột nhiên thở dài và mở cái mỏ của nó ra.

"Tôi hiểu cảm giác của anh, nhưng đừng nói những điều như thế. Tôi cũng lo lắng lắm chứ".

"Có thật không?"

"Tất nhiên. Đó là nơi tôi sinh ra và lớn lên. Tại sao tôi lại không lo lắng được!"

"Nếu đã lo lắng như vậy, thì hãy giúp ta cứu lấy nó đi, hoặc cho ta 1 giải pháp cũng được''.

"Tôi cũng muốn lắm, mà thực sự không biết cách nào hết. Tôi rời khỏi Linh Giới từ lâu lắm rồi, và tôi cũng chả quan tâm đến bất cứ điều gì ngoài nhiệm vụ của mình. Nếu biết điều gì đó thì tôi đã nói với anh rồi".

Gà Nhép ríu rít nói với giọng chán nản.

Đúng thật, nó chẳng có lý do gì để giấu cậu.

"Khỉ thật, tại sao Linh giới lại không chống trả chứ?? Chẳng phải ở đó có một vị vua hay sao?? Tại sao họ lại để mọi chuyện tệ hại đến mức này ????

"Ai bảo cậu thế? Cậu nghĩ họ nằm yên chịu chết à, rõ ràng họ đã tổ chức kháng chiến đó chứ".

"Rồi,sau đó thì sao ?"

"Có một kẻ được gọi là Vua Tinh Linh, nhưng thực ra ông ta vẫn chỉ là một thực thể phàm trần, được sinh ra với sức mạnh thần thánh".

Gà Nhép giải thích

"Trong mắt của các vị thần, loài người và tinh linh là 2 giống loài ngang nhau, không hơn không kém. Và đối thủ của họ là những kẻ có sức mạnh ngang ngửa các vị thần. Tưởng tượng qua cũng thấy lực lượng chênh lệch ra sao mà?"

"..."

"Thôi, đừng bám vào những thứ hão huyền và cố gắng tìm giải pháp khác đi. Thiên tiên là một chủng tộc đã đồng hành cùng các Tinh linh kể từ khi họ được sinh ra. Phải có một lý do chính đáng nào đó khiến họ buộc phải bỏ cuộc".

Seol Jihu gục đầu trước lời giải thích hợp lý của Gà Nhép.

Cậu đã có suy nghĩ tương tự vào những ngày đầu tiên. Con tim cậu luôn nhắc cậu không được bỏ cuộc, còn lí trí thì chửi rủa cậu, bắt cậu từ bỏ việc vô nghĩa này.

"À còn nữa, đừng bao giờ đánh thức tôi nữa, rõ chưa. Tôi không ngủ vì chán đời mà là để tiêu hóa hết Thần Năng đã ăn.."

"Thật sao? Thật sự xin lỗi ngươi nhé".

"Nếu anh biết rồi thì thôi.... Tôi ngủ đây"

"Được thôi. Vậy tôi có nên..."

Seol đột nhiên ngớ người ra, cậu thấy có gì đó nó sai sai.

"Huh..."
"Mình vừa nói chuyện với ai vậy???"

Seol Jihu lẩm bẩm với chính mình và nhìn xuống. Cậu thấy Gà Nhép đang chu cái mỏ nhỏ của nó ra hết cỡ để ngáp.

Đôi mắt của Seol Jihu mở to.

"Vãi c*t!!!"

Gà Nhép phát ra một tiếng thét khi tay của Seol Jihu đột nhiên siết chặt thân nó.

"Pyak!!!"

Mày đã nói chuyện phải không? Mày đã nói! Đúng là mày vừa nói chuyện, phải không?

"Py Pyak? Pyak?"

"Má ơi, tao quên mất mày từng nói chuyện lúc vẫn còn là quả trứng, đúng không? Đúng không?!!"

"Tổ cha anh! Làm cái quái gì thế!? Đừng lay tôi nữa! Chóng mặt quá!"

"Tao biết mà!"

Seol Jihu hét lên trong khi tay bóp chặt Gà nhép, nó giận dữ kêu lên, cố gắng xoay người ra khỏi nắm tay của cậu.

Đêm đó, những tiếng động ríu rít kỳ lạ vang lên từ văn phòng của Seol Jihu.

***

Sáng hôm sau.

Seol Jihu leo ​​lên cầu thang với chú gà đang nằm trên đỉnh đầu. Cậu dự định ăn trong khi suy nghĩ về việc nên tiếp tục cuộc tìm kiếm mùa xuân vô nghĩa hay tập trung vào việc gia tăng lực lượng quân sự của Vahalla để chuẩn bị cho cuộc chiến sắp tới.

"Cưng đấy à".

Nhưng ai đó đã đến trước Seol từ bao giờ.

Phi Sora đang ngồi ở bàn ăn sáng. Cô mím môi sau khi mút sạch đũa.

"Mấy ngày nay thật khó để nhìn thấy khuôn mặt của cưng đó. Cưng làm gì bận dữ vậy hả???"

"Ước gì tôi biết mình đang làm gì, haizzz"

"Chuyện của Liên bang hả ?"

"Ừm, đại loại thế. Tôi cần tìm một giải pháp nhưng..."

Seol Jihu trả lời với một tiếng thở dài và đi về phía bếp sau khi đặt Gà nhép xuống bàn,đối diện Phi Sora.

"Chúc cưng may mắn."

Nhún vai, Phi Sora nhét phần còn lại của cái bánh vào miệng rồi ra ngoài, khiến má cô phồng lên như cái bánh bao.

"Ah đúng rồi, mày muốn ăn sáng không".

Phi Sora đột ngột dừng bước khi cô nghe thấy tiếng Seol trong bếp. Thật sự thì trong bếp chỉ có 2 người họ mà thôi, dể hiểu khi Sora tưởng rằng Seol đang hỏi mình.

".....Gì cơ"?

Sora thờ ơ ngó vào trong bếp sau khi ngừng nhai và đáp lại Seol nhưng. ...

"Được đó".

Cô nghe thấy 1 giọng nói trong vắt, líu lo, có phần đáng yêu, đang đáp lại lời của Seol.

"Ăn cỡ nào"

"Hmm, nếu được thì cho một suất bự luôn đi".

Con gà hô to dõng dạc

"..."

Sora ngừng nhai, cô ấy trợn con mắt và nhăn mặt, như thể không thể tin được những gì mình vừa nghe thấy. Cô cứ nhìn chằm chằm vào chú gà vừa nói chuyện ...Ánh mắt cô bắt đầu có sự hoài nghi.
Cảm nhận được có người liếc mình, Gà Nhép nhìn về phía Sora. Sau đó, nó nói.

"Nhìn con c.... Cô nhìn cái gì thế ??"

"..."

"Tôi đang hỏi cô đấy"

"M-mày thật sự nói được?"

"Hả, cô định nhờ tôi dạy nói hay là cái gì đó khác à ?"

Phi Sora nghẹn ngào, ho sù sụ và bắt đầu vỗ ngực.

"Vì nó đang phát triển. Tôi đã cho nó ăn Thần Năng đền thờ cách đây không lâu,có lẽ do đó nó có thể nói chuyện."

Giọng của Seol Jihu phát ra từ trong bếp. Sau khi Phi Sora nuốt miếng bánh, cô nhanh nheo mắt lại rồi hỏi Seol.

"Ah. Cưng đã nói đến việc nó là một Tinh Linh đúng chứ. Tôi nghĩ nó trông hơi khác. Nó có tận ba cái lông trên đầu và.....

"Có ai bảo cô là đứa lắm mồm chưa..."

Gà nhép nhíu mày và cắt lời Phi Sora.

"Sao cô lại ồn ào thế nhỉ?? Thật phiền phức".

"Ôi trời"

"Ôi trời ??? Nó có giúp tôi mọc thêm lông không??"

"Ái chà, sao con gà này bố láo quá vậy Seol?"

"Hmmm, con gái gì mà vừa lắm mồm còn vừa xấu nữa chứ."

"Mày nói gì cơ???"

Ánh mắt của Phi Sora bốc hỏa. Từ xưa đến giờ, chả ai dám bảo cô xấu cả, đa phần vì cô khá xinh đẹp, còn lại thì sợ bị cô đấm. Thế mà giờ nó...

" Mày chỉ là con gà mà thôi ".

Nhưng Gà Nhép đã không lùi bước. Nó dang rộng đôi cánh một cách đáng sợ.

"Đợi đi!!! Ngày tôi lấy lại sức mạnh vốn có, cô sẽ đứng thứ hai trong danh sách trả thù của tôi. Đầu tiên là cái thằng đen bóng kía!"

Gà Nhép thốt ra những lời dọa nạt trong khi nghiến răng.

"Chết tiệt. Vì tôi mang cơ thể nhỏ bé này nên mấy người ngạo mạn gây sự với tôi chứ gì! Mơ đi! Sớm muộn tôi sẽ lấy lại sức mạnh của mình. Sau đó, tôi sẽ nghiền nát cái cục kẹo màu nâu dốt nát của tên khốn đó và nuốt chửng anh ta."

(Edit: Vâng, chúng ta hãy cầu nguyện cho Hugo nào...)

Phi Sora không thể tin vào những gì cô đang nghe. Trong khi đó, Gà nhép chạy tới...

"Ê nhóc, cưng chỉ là thằng nhóc nhỏ xíu. Rồi sao, mày sẽ làm gì?"

"Á à, cô muốn chơi chứ gì? Cô muốn chơi luôn bây giờ chứ gì?"

Nó dồn sức vào đôi chân nhỏ xíu, nhảy lên không trung và đấm túi bụi vào không khí. Chà, hai cái cánh của nó cố nắm lại thành nắm tay, nhưng có vẻ nắm mãi chưa xong.

"Hah."

Phi Sora ngây người nhìn nó một lúc rồi mới cười phá lên.

"Tôi chỉ đến đây để ăn sáng, nhưng bây giờ... Bây tôi đã thấy một thứ khá hay ho".

“Muimuimuimui~" - Nó khiêu khích cô.

"Wow. Máu chiến nhỉ? Đúng là chủ nào tớ nấy..."

Tak! Phi Sora đập mạnh thìa xuống và đẩy ghế ra, rồi đứng dậy một cách thô bạo. Cô trừng mắt nhìn chú gà đang khiêu khích mình bằng cái mỏ của nó. Sau đó, cô lấy đĩa của mình và bước tới chỗ Seol.

Trong khi đó, Seol Jihu vẫn đang nấu ăn trong bếp.

"Cưng à, nó đến từ đâu thế? Không ai dạy nó cách cư xử à??"

"Tôi không biết,Cô Phi Sora có làm gì với nó không?"

"Dĩ nhiên là không! Tôi chỉ chơi một vài trò đùa khi nó đang ngủ vì nó quá dễ thương."

"Có lẽ là lí do đó. Nó thực sự ghét bất cứ ai làm nó thức dậy khi nó đang ngủ. Thế mà cô lại đùa giỡn với nó. Cô đã làm điều đó bao nhiêu lần để khiến nó quạu như vậy?"

Seol Jihu bình tĩnh hỏi trong khi lật quả trứng chiên.

Phi Sora bắt đầu suy nghĩ trong khi nhìn lên. Một, hai, ba, bốn Cô đã ngừng đếm sau mười. Cảm thấy tội lỗi, cô hắng giọng và đổi chủ đề.

"À phải ha, tôi nghe người ta nó cậu đã mua hết cửa hàng vip rồi đúng chứ.?"

"Ừ "

"Cậu có thể bán cho tôi cái gì không? Tôi không yêu cầu cậu cho tôi miễn phí. Chà, tôi sẽ mừng lắm nếu cậu giảm giá cho tôi đó"

"Thứ gì tôi có thể bán à?"

Cậu đã trao Cây đóng dấu của Miyal cho Yuri, kỉ vật của Morai cho Yuhui, còn hạt giống của cây thế giới và 5 hạt mầm phải giữ lại.

"Thứ duy nhất tôi còn chính là Đôi hài của Thần Khí Pneuma".

Nhưng, Seol đột nhiên bất động. Một ký ức xẹt qua trí nhớ. Cậu đã đọc một dòng mô tả vật phẩm lúc còn ở khu trung lập.

"...Hey"

Phi Sora nhìn Seol Jihu với một ánh mắt kỳ quặc. Cậu ta đang đứng đờ ra...

"Phi Sora"

"Vâng?"

"Cảm ơn nhé".

"Gì cơ?"

Seol Jihu bất ngờ cảm ơn cô trước khi buông chiếc chảo rán ra. Rồi cậu ta xoay người và 
lao ra khỏi bếp.

"Này cưng ơi, quả trứng cháy mất, cưng đi đâu thế ???'"

"Ê! Thức ăn của tôi thì sao?"

Tiếng hét của Phi Sora vang lên, theo sau tiếng hét của chú gà.

Tuy nhiên, Seol Jihu không dừng lại. Cậu bay xuống cầu thang, lao đến văn phòng của mình và điên cuồng tìm kiếm một thứ trong chiếc túi anh đặt cẩn thận trong góc.

'Chắc chắn là có'

Seol lấy ra một viên đá hình lưỡi liềm. Đó là một trong những món đồ cậu kiếm được từ Khu trung lập.

Anh bình tĩnh, kiểm soát nhịp đập của tim trước khi kích hoạt Quan sát chung.

[Thức thánh của Sidus]

Một mảnh của thước đo thần thánh thuộc về Sidus, vị thần của các vì sao. Mặc dù chỉ dùng được một lần, nó có thể phân tích quỹ đạo của các ngôi sao đang quay trong không gian và cho một chòm sao biết nó nên đi theo con đường nào.

Tuy nhiên, người dùng sẽ không biết nên chọn con đường nào và cũng không biết liệu thời gian hay quá trình này đúng hay sai.

Seol Jihu cẩn thận đọc mô tả nhiều lần.

Lý do cậu dẹp nó qua 1 bên có lẽ do phần mô tả của Thước thánh Sidus hơi khó hiểu.

Nói cách khác, cậu không chắc chắn. Không có gì đảm bảo rằng nó sẽ cho cậu ta biết làm thế nào để đến cõi Linh hồn. Ngay cả nó đã rẽ lối cho cậu 1 hướng đi, cậu không thể chắc chắn liệu nó có đúng không.

Tuy nhiên, cậu không còn cách nào khác.

Seol Jihu nắm lấy Thước thánh Sidus trong tay với một trái tim đập loạn xị. Sau đó cậu truyền mana của mình vào nó.


Wooong!~

Một tiếng động lớn vang lên, theo sau là những cơn run dữ dội trong tay cậu ta.

Tuy nhiên, cơn co giật chỉ kéo dài trong giây lát. Viên đá bắt đầu phát ra ánh sáng xanh và kéo Seol Jihu theo một hướng nhất định. Cảm giác như có một bàn tay mềm mại đang kéo tay cậu, thúc giục cậu nhanh lên và đi theo nó.

'Uh, uh.'

Seol Jihu được dẫn dắt bởi Saintes Mesures of Sidus, xuống cầu thang đến lối vào, ra khỏi tòa nhà và hướng về thành phố, và cuối cùng đi qua thành phố và vào con đường chính.

Thật bất ngờ, ở cuối con đường là Cung điện Hoàng gia Eva.

Seol Jihu nuốt sự ngạc nhiên của mình khi Saintes Mesures of Sidus bắt đầu dẫn anh ta tới căn cứ hoàng gia.

Không ai trong số những người lính chặn lối vào của anh ta mặc dù cho Seol một vài cái nhìn. Thay vào đó, họ lịch sự gật đầu với Seol. Mặc dù địa vị của Seol Jihu đóng vai trò quan trọng nhưng điều đó chưa đủ bởi vì Charlotte Aria đã nghiêm khắc ra lệnh cho họ tuyệt đối không cản trở các chuyến thăm của Seol Jihu.

Nhờ đó, Seol Jihu đã có thể vào mà không gặp vấn đề gì.

Và một lát sau.

'Nó đưa mình sẽ đến đâu?'

Seol Jihu cảm thấy cảm giác kéo dần dần yếu đi khi anh đi qua doanh trại và bước tiếp. Cùng lúc với cảm giác kéo hoàn toàn biến mất. Saintes Mesures of Sidus trở thành một nắm tro.

Cậu dừng bước. Sau khi duỗi tay vài lần, Seol Jihu từ từ ngẩng đầu lên.

Mắt cậu lập tức mở to khi nhìn thấy tòa nhà trước mặt. Đó là một nơi anh đã đến thăm một lần trước đây. Đó là một nơi rất xa cung điện.

'Đây là….'

Trước mặt cậu là một tòa nhà khiến bất cứ ai nhìn vào đều cảm thấy chán nản.

Đó là nhà tù trong khuôn viên Cung điện Hoàng gia Eva. 

---

Dịch và biên tập bởi các thành viên nhà MSN


Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547


Like Fanpage để ủng hộ nhóm: https://www.facebook.com/Moonsnovel


Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.


---

Xin các bạn donate cho nhóm thông qua Fanpage Moonsnovel để hỗ trợ chúng mình! 


Chương 307

Chương 306

Chương 305

Chương 304

Chương 303 - Phần 2
Chương 303 - Phần 1

Chương 302

Chương 301 - Phần 2

Chương 301 - Phần 1

Chương 300




4 nhận xét:

Được tạo bởi Blogger.