Khát vọng trở về - Chương 347: Nỗi thất vọng của Seol Jihu - Phần 2
"Chết tiệt!"
CHÁT!
Seol Jihu đấm mạnh xuống đất, ngay khi vừa hạ cánh.
Cậu rất tự tin cho đến khi Trùng hậu bất ngờ ngẩng đầu lên. Đúng vào giây phút cuối cùng.
Cậu đã thành công đến 90%.
Ngọn thương của cậu chắc chắn đã chạm tới mụ ta.
Nó chỉ không đủ mạnh để chẻ đôi mụ.
Trong lúc ấy, những người còn lại đã tới.
Cậu nghe thấy tiếng bước chân của những người lính đang lao về phía các Ký sinh trùng mẹ, tiếng vũ khí và tiếng gào thét của ký sinh trùng vang lên.
Nhưng Seol Jihu vẫn quỳ gối.
Cậu ta đã đổ tất cả sức lực và ý chí vào cuộc tấn công cuối cùng đó.
Cậu ta mệt mỏi, nhưng điều khiến anh ta bận tâm hơn cả sự mệt mỏi là việc cậu không thể hạ được Trùng hậu.
'MÌnh đã lỡ mất cơ hội đó!'
Đó là một cơ hội kỳ diệu được tạo ra bởi sự trùng hợp và may mắn.
Không phải lúc nào Trùng hậu cũng xuất hiện.
Đây có thể là cơ hội quý giá để kết thúc cuộc chiến dài.
"Chết tiệt!"
Khi tiếng la hét của các loài Ký sinh trùng mẹ bắt đầu lắng xuống, Seol Jihu lại đấm xuống đất.
Tất cả thời gian tiếp tục trôi qua, và trận chiến đang dần đi đến hồi kết.
Các loài Ký sinh trùng mẹ rất mạnh mẽ, nhưng không đủ mạnh để đánh bại đội quân đang hừng hực khí thế.
Điều tốt nhất chúng có thể làm, là trì hoãn thời gian cho Trùng hậu bỏ chạy.
Và ngay sau đó,khi con Regina cuối cùng ngã xuống, kẻ địch đã bị tiêu diệt hoàn toàn.
Chiến trường vang dội tiếng reo hò.
Những tiếng gầm chói tai vang vọng trong không khí.
Mọi người chưa bao giờ chứng kiến cảnh tượng kỳ vĩ đó. Đội quân Ký sinh trùng đáng sợ và Nữ hoàng của chúng, đã phải chạy trốn để tìm đường sống.
Khi chúng đến, chúng nhuộm toàn bộ dãy núi và bầu trời trong màu xám xịt. Nhưng khi chúng rời đi, chúng đã mất tất cả mọi thứ, trừ các Tư lệnh và Quái Ổ.
Ngày hôm nay sẽ đi vào lịch sử như một chiến thắng vĩ đại.
Gabriel, sau khi xác nhận rằng trận chiến đã kết thúc, đã nhanh chóng chạy đến bên người làm nên chiến thắng này.
Ngay cả lúc đó, Seol Jihu vẫn cúi đầu xuống.
'Anh ấy thực sự rất thất vọng.'
Gabriel mỉm cười khi nhìn thấy chàng trai trẻ khát khao chiến thắng.
Đồng thời, khát khao của cậu làm cô hơi sợ một chút. Mặc dù có thành tích tuyệt vời, nhưng cậu ấy không hài lòng chút nào.
‘H'm.'
Gabriel đã ho một chút để thu hút sự chú ý của Seol Jihu.
"Cảm ơn anh. Anh thật tuyệt....'
"..."
"Tôi đã thấy cuộc tấn công cuối cùng đó. Chỉ một chút nữa là..."
"..."
"Dù sao chúng ta cũng thắng rồi. Anh định ở đó bao lâu?"
Seol Jihu từ từ ngẩng đầu lên.
Gabriel nở nụ cười dịu dàng.
Seol Jihu nhìn chằm chằm vào Gabriel. Mái tóc bạc của cô ấy đang xù lên, không phù hợp với một thiên thần chỉn chu.
"Trận chiến chưa kết thúc đâu".
Đôi mắt Seol Jihu sáng lên.
'Ah.'
Cậu loạng choạng bước đi.
Cô ấy đã nói đúng. Kẻ thù rút lui nhưng điều đó không có nghĩa là chiến tranh đã kết thúc.
Vẫn còn một vấn đề quan trọng hơn thế nhiều.
Đột nhiên, Seol Jihu nhớ đến đồng đội của mình và nhìn xung quanh.
Hầu hết đều bận rộn vui mừng, nhưng có một nơi ồn ào đến kỳ lạ.
Ở đó, một số binh sĩ đang kéo đến chật kín quanh một thứ trông giống như tòa tháp.
'Bộ binh Haramark?'
Cậu phát hiện ra Jan Sanctus trong đám đông.
Có vẻ như anh ta cùng đồng đội đã tham gia cuộc rượt đuổi và cùng mọi người đánh bại làn sóng Ký sinh trùng cuối cùng.
Nhưng tại sao tất cả lại tập trung tại một nơi như thế?
Cả tướng lẫn lính đều nhăn nhó.
'Có lẽ nào...'
Seol Jihu len qua đám đông, và được chào đón bởi thực tế tàn khốc.
Cậu thở hổn hển.
Thứ mà cậu ta nghĩ là một tòa tháp, thực ra là cơ thể của một con Medusa.
Và có một nhân vật quen thuộc đang nằm bên dưới nó.
"…Công chúa?"
Teresa Hussey.
Khi dòng máu đỏ thẫm từ từ thấm ướt đẫm mặt đất nơi cô nằm, Seol Jihu quỳ xuống.
'"Công - công chúa!"
Mái tóc màu hồng bóng mượt của cô ấy đã ướt đẫm bởi dịch nhầy của ký sinh trùng, mặt và áo giáp của cô ấy dính đầy máu. Điều này khiến Seol hơi khó nhận ra cô ấy. Nhưng cô gái nằm trên vũng máu chắc chắn là Teresa.
Với hy vọng mờ nhạt, Seol Jihu đặt ngón tay dưới mũi Teresa.
Nhưng cô ấy không thở.
"Chuyện gì đã xảy ra…?"
Seol Jihu liếc nhìn xung quanh, yêu cầu một lời giải thích.
"...À... thì"
Một trong những người lính lắp bắp lo lắng.
"C-Chúng tôi không chắc chắn, thưa ngài. Chúng tôi đã đánh bại tất cả các ký sinh trùng và chuyển sang loài mẹ, và sau đó chúng tôi nghe thấy tiếng công chúa hét lên."
Trái tim Seol Jihu loạn nhịp.
Điều đó có nghĩa là cô còn sống cho đến khi Nữ hoàng Ký sinh trùng bỏ trốn.
Và cô ấy đã chết trong cuộc rượt đuổi cuối cùng.
"Công chúa…."
Teresa trông như đang ngủ, với đôi mắt nhắm nghiền.
Seol Jihu run rẩy.
Đây là một cuộc chiến thảm khốc.
Cậu biết, chắc chắn phải có người hy sinh.
Tuy nhiên, cậu hy vọng Teresa là một ngoại lệ.
Cậu muốn cô sống.
Seol Jihu đưa bàn tay run rẩy và vuốt ve má Teresa.
Chính lúc đó, một giọng nói trầm vang lên phía sau anh.
"Cậu làm gì thế! Sao không đẩy cái thứ chết tiệt kia ra? Cứ thế này, công chúa sẽ chết ngạt thật đấy!"
"??"
Seol Jihu nhìn lại.
Jan Sanctus đang tặc lưỡi với vẻ mặt khó chịu.
Khi cậu quay đầu lại, cậu thấy công chúa đang liếc nhìn mình với đôi mắt he hé.
"..."
"...."
Cậu nghe thấy một tiếng thở mạnh.
"A, em vẫn còn sống!"
Teresa ríu rít
"…Công chúa?"
"Anh biết không, em đang chiến đấu với Medusa thì một con gián đột nhiên nhảy vào lưng em!"
"Công chúa?"
"Em không kịp đuổi nó đi, thế là em hoảng quá và lăn tròn trên mặt đất. Đúng lúc ấy thì con Medusa rơi xuống đầu em".
"Công chúa?"
"À thì, em đã mắc kẹt ở đây nãy giờ, và những người lính này đã cố gắng kéo em ra. Rồi em thấy anh tiến về phía em, và..."
Giọng nói của Teresa từ từ biến thành tiếng thì thầm.
Cô nhận thấy Seol Jihu đang nhíu mày.
"Anh biết đấy, em đã rất lo lắng suốt bao ngày qua. Vì cái hợp đồng truy dấu ấy...Vì vậy, em rất muốn anh cũng..."
Công chúa lầm bầm và đảo mắt.
Cô chớp mắt nhanh chóng và liếc nhìn Seol Jihu. Chậm rãi, đôi môi cô mím lại.
"Hôn em một cái được không?!"
Seol Jihu nhìn chằm chằm vào Teresa với khuôn mặt trống rỗng, rồi cúi xuống và húc vào đầu cô.
Một tiếng rít thoát ra khỏi môi Teresa.
"Ow Ow! Ý em không phải thế!"
Nước mắt Teresa trào ra khi cô xoa xoa trán mình.
"Tốt lắm!."
Jan Sanctus mỉm cười và vỗ vai Seol Jihu.
"Cô làm tôi sợ đó... Thật sự luôn:.
Seol Jihu nằm trên mặt đất và giang tay chân ra. Cảm giác như trò đùa này đã lấy đi mấy năm tuổi thọ của cậu.
Khi tình hình suôn sẻ, sự mệt mỏi bắt đầu trỗi dậy.
Seol Jihu nhìn lên bầu trời đêm với đôi mắt đầy mệt mỏi.
Màu cam của hoàng hôn đã mờ dần trên bầu trời yên tĩnh.
Tất cả những gì đã xảy ra vài giờ trước, dường như chỉ là ảo ảnh.
‘Mọi chuyện kết thúc rồi ư?'
'Thật ư?'
Bị nhấn chìm bởi một cảm giác xa lạ, cậu tự hỏi mình.
Cậu nên gọi nó là gì? Bối rối? Lo lắng?
Tất cả đều không phải.
Từ khi đến vùng Hỗng nguyên, cậu không có nổi một ngày nghỉ.
Việc nằm đây thư giãn khiến cậu thấy lạ lẫm.
Những tiếng reo hò vẫn đang tiếp diễn.
Những tiếng khóc của niềm vui xen lẫn với tiếng hò reo, đã giúp cậunhận ra rằng chiến thắng này là thật.
Seol Jihu hít một hơi dài.
'Chúng ta thực sự đã thắng...'
Vâng, Liên bang và nhân loại đã chiến thắng.
Cùng nhau, họ đã đánh bại Ký sinh trùng trong một cuộc chiến toàn diện.
Họ đã ngăn chặn sự sụp đổ của Thiên đường.
Dù chỉ là trong thời gian ngắn.
Trùng hậu chắc chắn sẽ đưa ra một kế hoạch khác, nhưng ít nhất họ đã ngăn chặn được sự hủy diệt tàn khốc và giữ được pháo đài Tigol
'Xong rồi….'
Đôi mắt Seol Jihu từ từ nhắm lại vì quá mệt mỏi.
Bầu trời, có màu đỏ thẫm chỉ vài phút trước, đã chuyển sang màu chàm dịu hơn khi màn đêm buông xuống.
'…Một ngôi sao?'
Cậu ta nghĩ rằng mình đã nhìn thấy một ngôi sao lấp lánh, nhưng tầm nhìn của cậu nhanh chóng mờ đi.
Giữa những tiếng reo hò và tiếng đồng đội gọi tên mình, Seol Jihu nhắm mắt lại.
Một nụ cười yếu ớt lướt qua môi Seol khi cậu chìm vào giấc ngủ sâu.
Thay vì mặt trăng, một ngôi sao sáng chói chiếu xuống Seol Jihu đang nằm trên cánh đồng.
---
Dịch và biên tập bởi các thành viên nhà MSN
Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547
Like Fanpage để ủng hộ nhóm: https://www.facebook.com/Moonsnovel
Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.
---
Xin các bạn donate cho nhóm thông qua Fanpage Moonsnovel để hỗ trợ chúng mình!
Chương 348 - Phần 1
Chương 347 - Phần 2
Chương 347 - Phần 1
Chương 346 - Phần 2
Chương 346 - Phần 1
Chương 345 - Phần 2
Chương 345
Chương 344
Chương 343 - Phần 2
Chương 343 - Phần 1
Chương 342 - Phần 2
Chương 342 - Phần 1
Chương 341
Chương 340 - Phần 2
Chương 340 - Phần 1
Chương 339 - Phần 2
Chương 339 - Phần 1
Chương 338
Chương 337
Chương 336
Chương 335 - Phần 2
Chương 335 - Phần 1
Chương 334
Chương 333
Chương 332
Chương 331
Chương 330
Chương 329
Chương 328
Chương 327
Chương 326
Chương 325
Chương 324
Chương 323
Chương 322
Chương 321
Chương 320
Chương 319
Chương 318
Chương 317
Chương 316
Chương 315
Chương 314
Chương 313
Chương 312
Chương 311 - Phần 2
Chương 311 - Phần 1
Chương 310
Chương 309
Chương 308
Chương 307
Chương 306
Chương 305
Chương 304
Chương 303 - Phần 2
Chương 303 - Phần 1
Chương 302
Chương 301 - Phần 2
Chương 301 - Phần 1
Chương 300
Nice
Trả lờiXóatuyệt vời.... truyện rất hay... buff ko quá đáng... những gì được buff đều xứng đáng với nỗ lực của main đã bỏ qua
Trả lờiXóa