Khát vọng trở về - Chương 311: Seol Jihu trổ tài thương thuyết - Phần 2



 Cinzia tặc lưỡi và thở dài.

"Haizz. Người ta vẫn gọi lũ con gái là "vịt giời", sớm muộn cũng bay đi mất. Giờ thì tôi đã hiểu".

"Tôi không phải là con gái của sếp".

"Thì có khác gì đâu. Tôi nuôi nấng cô bao lâu còn gì. Mà thôi, kệ đi".

Cinzia vẫy tay, giả bộ chán nản. Sau đó, nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của Seol Jihu, cô lộ ra nụ cười.

"Được rồi. Cứ làm những gì cậu muốn. Một phần do tôi lỡ lời, một phần nữa là cô ấy cũng muốn đi."

Nét mặt Seol Jihu lập tức sáng bừng lên.

"Cảm ơn chị, chị Cinzia. Và cả cô nữa, cô Agnes!"

Agnes khịt mũi. Cô hơi nghiêng đầu lên và hỏi:

"Khi nào đoàn thám hiểm khởi hành?"

"Chưa định ngày nào cả, nhưng tôi hy vọng càng sớm càng tốt".

"Hiểu rồi. Nhưng tôi cần thời gian để chuẩn bị, nên sẽ khó rời đi ngay."

"Tất nhiên. Khi nào cô đi được?"

"Một ngày là đủ. Sáng mai tôi sẽ đến văn phòng Carpe Diem."

Vì Cinzia đã cho phép, nên câu chuyện tiến triển nhanh chóng.

"Tôi còn phải đi thuê xe ngựa nữa'.

"Sao phải rắc rối thế? Cậu đã ghé qua Cung điện Hoàng gia Haramark chưa?"

"Chưa. Tôi định lát nữa sẽ đi".

"Vậy thì mọi chuyện sẽ ổn thôi. Hãy hỏi mượn công chúa Teresa cỗ xe nhanh nhất ở Haramark. Như thế nhanh hơn nhiều".

Cô ấy nói hoàn toàn đúng. Seol Jihu gật đầu.

"Sau đó…"

Agnes đẩy kính lên.

"Tôi sẽ gặp lại cậu vào ngày mai."

*


Sau cuộc họp, Seol Jihu đi thẳng đến cung điện. Để gặp Teresa và cũng để báo cho cô ất về kết quả của cuộc họp.

Teresa đang đợi Seol Jihu trên ghế, khoanh tay lại với vẻ nghiêm nghị.

"Công chúa!"

Nhìn thấy Seol Jihu reo lên chào mình, cô khịt mũi.

"Hừm, hay nhỉ!"

"Xin lỗi, gì cơ?"

"Tôi đã vứt bỏ danh dự của mình để cúi đầu xin anh đừng đi, vậy mà anh nỡ gạt tôi sang một bên. Giờ thì anh lại thò cái mặt ra đây nhờ vả tôi. Hoho! Thế giới này thật là hài hước."

"..."

"Sao, anh tưởng tôi vẫn là con bé Teresa đáng thương cầu xin tình yêu của anh à? Xin lỗi tình yêu đi, Teresa của ngày xưa đã không còn ở đây nữa."

Seol Jihu đần mặt ra.

Đôi môi Teresa nhếch lên.

"Đúng rồi! Khuôn mặt! Tôi muốn nhìn thấy khuôn mặt hối hận đó của anh! Rốt cuộc anh vẫn phải thò mặt về đây mà thôi! Oho ~ Ohohoho ~!

Cô thậm chí còn che miệng bằng mu bàn tay và cười khẩy.

"Sao, anh lảng vảng ở đây để làm gì? Anh quay trở lại vì cần mượn sức mạnh của tôi? Ok, giờ đến lujowtj anh! Hãy quỳ xuống và cầu xin trong nước mắt, giống như tôi đã làm hồi đó! Nói rằng anh xin lỗi bạn đã bỏ rơi tôi! Nói rằng anh nhận ra tôi tốt hơn gấp ngàn lần so với Nữ hoàng Eva vô dụng!"

Seol Jihu đứng im như tượng, mắt chớp chớp mồm đớp đớp. Một mặt,cậu ấy không biết nói gì, mặt khác, cậu cũng lo lắng cho Teresa. Cô ấy có ăn nhầm thứ gì không? Hay là cô ấy chơi đồ quá liều?

Khi Seol Jihu tiếp tục nhìn chằm chằm vào cô một cách lo lắng, tiếng cười của Teresa bất ngờ tắt lịm. Cô liếc nhìn cậu liên tục để xem biểu cảm của cậu, rồi từ từ ngậm miệng lại.

"..."

"E hèm"

Khi một sự im lặng khó xử lan tỏa trong không khí, một tiếng ho nhỏ vang lên. Ngay sau đó, Teresa đứng dậy khỏi chỗ ngồi và vội vã bước về phía trước.

"Ôi trời! Jihu của em! Anh đến đây từ khi nào?"

Cô nắm lấy tay Seol Jihu, trông vui mừng khôn xiết. Cách cô thay đổi thái độ  khiến Seol Jihu càng ngơ ngác hơn.

"Lâu rồi không gặp! Anh có nhớ em không? Em nhớ anh lắm đó!"

"V-Vâng. Công chúa ơi, vừa nãy..."

" Ah, đừng bận tâm mà. Không có gì đâu."

"Không, sao lại nói là "không có gì" cơ chứ! Ban nãy..."

"Oops, anh đã gặp cô ta rồi à. Anh biết không, có một tính cách khác ẩn giấu trong em. Tôi gọi cô ấy là Phù thủy xấu xa hoặc Teresa Hắc ám. Thi thoảng cô ta thò mặt ra và chiếm lấy thân xác em. Cứ mặc kệ cô ta. '


"...."

"Ừm, em bị bệnh này từ khi còn nhỏ cơ."

"Tôi hiểu rồi, vậy đó là Teresa Hắc ám. Thế thì... Teresa hiện tại là Teresa Ánh sáng, phải không?"

"À ừm... Mà thôi, cuộc họp với Sicilia như thế nào rồi?|"

Teresa hỏi như thể cô vừa mới nhớ ra chuyện đó. Rõ ràng cô ấy đang cố gắng thay đổi chủ đề, nhưng Seol Jihu quyết định bỏ qua chuyện ban nãy.

Khi cậu kể lại mọi chuyện, Teresa rất ngạc nhiên.

"Wow, tuyệt vời! Cô ấy đồng ý hành động ư?"?

Cô vỗ tay và reo hò, như thể Seol vừa hoàn thành một kỳ tích. Dường như trong mắt Teresa, Sicilia không được dễ thương cho lắm.

"Tuyệt quá! Sicilia đã đồng ý, vậy thì Hoàng gia có thể hành động mà không gặp khó khăn gì".

Seol Jihu khẽ cúi đầu.

"Tôi xin lỗi. Điều này vsẽ khiến Haramark gặp rủi ro, vậy mà Công chúa vẫn..."

" Eii, đừng lo. Em đã bỏ lại phía sau một số người để bảo vệ Haramark.|

Teresa nói với giọng tự tin.

"Hơn nữa, ngay cả khi Ký sinh trùng xâm chiếm nơi này, ít nhất thì chúng tôi vẫn có thể cầm cự chờ quân tiếp viện đến. Anh quên pháo đài Arden rồi ư?"

Nhớ lại thì, thung lũng Arden cũng có một pháo đài. Teresa từng kể cho cậu nghe về tiến độ xây dựng của pháo đài này, và gần đây nhất, cô nói rằng pháo đài đã đủ lớn để bao phủ một nửa thung lũng.

Tất nhiên, không ai có thể đảm bảo rằng pháo đài có thể trụ vững trước đội quân Ký sinh trùng, nhưng nếu như một Tư Lệnh không xuất hiện, chắc chắn nó có thể câu giờ chờ quân tiếp viện đến.

"…Công chúa nói đúng."

Một nụ cười mỏng manh xuất hiện trên khuôn mặt Seol Jihu. Pháo đài mà cậu ta đã liều mạng để bảo vệ trong quá khứ, đang chứng minh giá trị của nó.

"Ước gì anh có thể gặp Cha và Tướng Sanctus trước khi rời đi. Thật không may, cả hai đều không có ở đây."

"Chắc họ bận lắm nhỉ?"

"Vâng. Tướng Sanctus đang bận rộn huấn luyện bộ binh và giáp binh. Còn cha đang gặp gỡ với người đứng đầu tiểu đoàn kỵ binh để thuyết phục ông ta".

"Tiểu đoàn kỵ binh?"

"Họ là đội kỵ binh từng là niềm tự hào của Eva. Haramark nổi danh với trọng giáp binh, còn Eva  nổi danh với kỵ binh. Mặc dù vậy, họ đã giải tán và di cư sang Haramark.

Seol Jihu sực nhớ ra. Điều đầu tiên Sorg Kühne làm sau khi Valhalla trở thành tổ chức đối tác của Eva, là tập hợp lại quân đội.

Lực lượng quân đội chính quy của Eva đã tan rã sau cái chết của vị vua trước, Campbell Aria. Nói cách khác, ngoài lực lượng cảnh sát trật tự công cộng, thời điểm đó Eva không có một đội quân nào.

Hầu hết những chiến binh lão luyện đã nghỉ hưu hoặc chạy sang tị nạn ở các vương quốc khác. Một số đã chạy sang Haramark

"Tôi hiểu rồi."

"Vâng, cha đang thuyết phục người thủ lĩnh của tiểu đoàn kỵ binh năm xưa, mời ông ta quay lại chiến trường".

Khi nghe Teresa giải thích mọi thứ, Seol ngỡ ngàng.

"...Nhanh quá."

Phải, cậu không ngờ Hoàng gia Haramark sẽ tự mình làm tất cả việc này. Cậu vô tình nắm chặt tay.

‘Vậy là, mình không phải một kẻ cô độc..."

Những ngày trước, cậu cảm thấy cay đắng như một kẻ cầm đèn đi trong bão tuyết.

Nhưng hóa ra, cậu không hề cô đơn. Những người xung quanh cậu, cũng đang nỗ lực giúp đỡ cậu.

Nghĩ vậy, lòng can đảm và biết ơn dâng lên ngập tràn trái tim Seol.

"Họ rời khỏi quê hương vì thất vọng trước những hành vì ngốc nghếch của Charlotte Aria và sự bạo ngược của Liên minh Eva. Nhưng điều đó không có nghĩa là họ đanh mất lòng trung thành với quê hương.  Vì Charlotte Aria và Eva đều đã thay đổi, nên có lẽ..."H'm?"

Teresa ngừng lại. Đó là bởi vì cô cảm thấy một đôi bàn tay thô ráp nắm lấy vai cô.

Tiếp theo, khuôn mặt Seol Jihu từ từ lại gần và trán cậu chạm vào người cô.

"...Haizz"

Cô chớp mắt bối rối. Nhưng sau một khoảnh khắc, một nụ cười ấm áp lan khắp miệng Teresa.

Cô đã nhận ra ý định của Seol Jihu.

[Đầu của em, xoa đầu em đi.]

[Lưng em nữa.]

Teresa đã làm điều tương tự khi Ký sinh trùng xua quân  xâm chiếm Thung lũng Arden. Dù Hoàng gia ra lệnh, những người Trái đất vẫn không chịu hợp tác.

Vào thời điểm đó, cô đã tin tưởng và dựa dẫm vào Seol Jihu .

Nhìn lại, Công chúa khá bối rối.  Khi tâm trí cô sắp phát điện vì những cảm xúc lo lắng, sợ hãi và thất vọng, cô chỉ cần vùi mặt vào ngực cậu và cảm nhận bàn tay ấm áp của cậu. Vậy là những cảm xúc tiêu cực dần tan biến.

Bây giờ, Seol Jihu cũng đang lâm vào tình trạng tương tự, nên cậu đang tin tưởng và dựa dẫm vào cô.

Nghĩ đến đây, cô bắt đầu cảm thấy vui hơn. Teresa từ từ đưa tay lên và nhẹ nhàng vuốt ve lưng Seol Jihu'

Seol Jihu khẽ rên rỉ khi hơi ấm bắt đầu lan tỏa trên lưng cậu.

"Vất vả lắm đúng không, chồng yêu?"

"Không, hoàn toàn không…"

"Em hiểu mà. Anh sắp bị những gánh nặng đó đè bẹp rồi đây này".

"Ừm... Cảm ơn công chúa..."

"Em biết. Tất nhiên, em biết mà".

Teresa mỉm cười và nhón chân lên.

"Đừng lo nữa".

Cô vùi mặt Seol vào bộ ngực ấm áp của mình, rồi khẽ nhắm mắt lại.

"Chúng ta..."

Lời thì thầm của cô dần dần mờ nhạt. Sau đó, công chúa nói với giọng đầy quyết tâm.

"Chúng ta sẽ không thua. Không phải bây giờ, và không bao giờ."





9 nhận xét:

Được tạo bởi Blogger.