Khát vọng trở về - Chương 354: Yêu cầu của Jang Maldong

Seol Jihu gào thét như một con bò điên.

Cậu nào có mơ ước gì cao sang? Cậu đâu cần Nữ thần ban cho cậu danh tiếng, tiền bạc hay bất kỳ thứ gì tương tự? Tất cả những gì cậu cần, là cầu xin Nữ thần đừng đặt cụm từ "ma năng" trong chức nghiệp của mình.

Dù những tia sét tiếp tục trút xuống đầu Seol Jihu, cậu ta vẫn ngoan cố đấm túi bụi vào bức tường thần thánh mà Gula dựng nên.

Đó là một cuộc đấu tranh tuyệt vọng.

Cuối cùng, mãi đến khi Luxuria sợ hãi can thiệp thì cuộc đấu tranh của Seol mới kết thúc.

Luxuria hứa rằng bà sẽ thuyết phục Gula bằng mọi giá. Nghe câu nói đó, Seol Jihu mới ngừng đấm vào tường và lờ đờ rời khỏi đền.

Trong khi đó, một bữa tiệc đã được tổ chức tại trụ sở Valhalla. Các thành viên đã trở về từ đền thờ, đang cười đùa và khoe khoang với nhau.

Mọi người hào hứng kể về chức nghiệp mới và những ân sủng mà thần linh dành cho họ. Nhưng khi họ thấy Seol Jihu lê bước vào phòng, nụ cười của họ nhanh chóng tắt lịm.

Người ta có câu "khi đi trai tráng, khi về bủng beo". Đây chính xác là tình trạng của Seol Jihu.

Lúc ở cuộc họp buổi sáng, trông cậu rất chỉnh tề, sạch sẽ tinh tươm như thể sắp đi dự tiệc. Nhưng bây giờ, sau một chuyến viếng thăm ngôi đền, đột nhiên cậu ta trở nên te tua từ đầu đến chân.

Vẻ nhếch nhác của Seol Jihu không thua kém bất kỳ gã ăn mày nào ở Eva.

"Cậu sao thế? Cậu vừa bị sét đánh à?"

Chohong lẩm bẩm với vẻ ngạc nhiên. Mặc dù cô ấy chỉ nói đùa, nhưng thực ra cô ấy đã đoán đúng.

"Tôi vừa trải qua một trận chiến"..

"Một trận chiến? Với ai? Ở cái đất Eva này, thằng ngu nào dám đánh nhau với cậu thế?"

"...Gula."

"…Gì cơ?" - Chohong trố mắt lên và há hốc mồm ra.

"Ah, thôi bỏ qua đi. Ugh, có lẽ nhân cơ hội này tôi sẽ chuyển sang phụng sự một vị thần khác." - Giọng Seol Jihu thều thào, và cậu thở hổn hển.

Chohong lắc đầu, phủi bụi trên quần áo Seol.

"Ai nghe câu này cũng nghĩ là cậu đang nói đùa. Nhưng dường như cậu nói chuyện rất nghiêm túc. Trùng hậu có ếm bùa gì vào đầu cậu không, mà cậu lại định phản thần như vậy?"

"Thôi đi! Từ cấp 2 đến cấp 4, tôi không dám nói cho ai nghe tên chức nghiệp của mình. Làm sao cô hiểu được nỗi lòng của tôi chứ!"

Seol Jihu cáu kỉnh làu bàu, rồi liếc nhìn Chohong từ trên xuống dưới.

Chohong vẫn đang cười toe toét.

"Nhìn cái mặt này thì chắc là cô cũng thăng cấp thành công rồi hả?"

"Tất nhiên rồi! Ehehe!"

Cô ấy hếch mặt lên và giơ hai ngón tay hình chữ V - Victory.

"Nghe đây. Từ giờ trở đi, tôi không chỉ là một Hiệp Sĩ Dòng đền, mà đã trở thành Thánh Hiệp sĩ!"

"Thánh Hiệp sĩ? Nghĩa là cô có thể sử dụng Thánh ca Giông tố như mấy nhân vật trong Starcraft, phải không?"

"Hehe, mấy gã Hàn Quốc nhà cậu đúng là đồ nghiện game".

Chohong tát nhẹ vào má Seol Jihu và cười khúc khích.

"Thánh Hiệp sĩ, Thánh Hiệp sĩ..."

Seol Jihu lẩm bà lẩm bẩm, rõ ràng là đang ghen tị.

Chohong cũng thích được chú ý, nhưng phản ứng của Seol có vẻ hơi lạ. Cô tò mò hỏi:

"Cậu ghen tị cái quái gì vậy? Đúng là tôi đã trở thành Cấp 6, nhưng chắc chắn cậu phải nhận được nhiều phần thưởng hơn tôi chứ? Cậu là kẻ đã dẫn dắt tất cả mọi người mà!"

"... Thì đúng là vậy. Nhưng mà tôi xấu hổ lắm. Haizz, có lẽ tôi sẽ chuyển sang thờ phụng Ira".

Seol Jihu trả lời với giọng mệt mỏi và đảo mắt sang một bên. Ở đó, cậu thấy Hugo đang lăn lông lốc như một quả bóng da màu đen, mà hét inh ỏi.

"Uooooooong!"

Anh ta lăn về phía trước, sau đó nhảy lên khoa chân múa tay, rồi lại lăn từ bên này sang bên kia.

"... Anh ta bị sao thế?"

"Sướng quá hóa rồ ấy mà. Cuối cùng anh ta cũng trở thành một High Ranker".

"Ah. Phải... Hugo bị kẹt ở cấp 4 khá lâu rồi".

"Yeah. Anh ta từng là một Chiến Binh Man di. Giờ anh ta là... cái gì nhỉ? À, Thủ Lĩnh Man di".

"Thủ lĩnh Man di".

Cái tên này nghe hơn kinh nhưng cũng không tệ. Dù sao, nó rất hợp với Hugo.

Ira có vẻ rất sáng tạo khi đặt tên chức nghiệp.

Seol Jihu đang cân nhắc nghiêm túc về việc chuyển sang thờ phụng vị thần khác, thì đột nhiên...

"Oppa ~"

Một giọng nói ngọt lịm vang lên, làm gián đoạn dòng suy nghĩ của cậu.

Seol ngước lên nhìn thì thấy một cô gái tóc vàng với đôi má mũm mĩm, đang chắp tay sau mông và uốn éo.

"Cô Maria đó à?"

"Oppa! Anh biết không, em cũng lên cấp rồi đó!"

"Ah, xin chúc mừng. Cô vốn là một linh mục cao cấp, phải không? Vậy nghĩa là cô đã trở thành một Đại Linh mục. Chúc cô sớm thăng lên Giám mục".

"Yeah! Đúng rồi, bây giờ em là Đại Linh mục cấp 5. Nói về chuyện đó…."

Maria gõ nhẹ sàn nhà bằng chân trái, rồi đưa hai tay về phía trước với một nụ cười rạng rỡ.

Cô ấy đang cầm một tờ giấy.

Lông mày Seol Jihu nhăn lại.

"Cái gì đây? Hợp đồng?"

"Đúng rồi! Giờ em đã là một Đại Linh mục, là một nhân vật quyền thế trên Thiên đường. Em nghĩ đã đến lúc chúng ta vứt bỏ hợp đồng cũ và ký một hợp đồng mới, phù hợp với vị thế hiện tại của em..."

Đột nhiên Maria há hốc mồm và không nói thêm được câu nào.

Đôi mắt cô run rẩy yếu ớt khi cô liếc qua vai Seol Jihu.

Ở đó, Kim Hannah đang nhìn cô chằm chằm.

Khóe môi Kim Hannah nghiêng lên, tạo thành một nụ cười khinh bỉ.

Mặt Maria nhanh chóng nhăn lại. Cô suy nghĩ rất nhanh, và...

"Mẹ kiếp!"

"Gì cơ?"

"... Ah, k-không có gì! Em định soạn hợp đồng mới nhưng mà thôi bỏ đi! Chuyện nhảm nhí ấy mà! Chết tiệt, em sẽ gặp lại anh sau khi thời hạn hợp đồng cũ kết thúc!"

Maria nhanh chóng biến mất, hét lên những câu mà Seol Jihu không thể hiểu được.

"Cô ta không bao giờ thay đổi, nhỉ. Tiền bạc là thứ cô ta quan tâm nhất. Một con quỷ hám tiền".

Audrey Basler nở một nụ cười thích thú khi cô bước vào phòng.

Dường như cô ấy đã nghe được cuộc trò chuyện của họ, vì cô là một cung thủ rất thính tai.

"Cô đấy à? Thế nào rồi?"

"Ừm, tôi đã trở thành một Thiện Xạ cấp 5. Tôi cảm thấy hơi lạ vì tôi không làm được gì nhiều".

"Có lẽ cô đã kiếm được rất nhiều điểm khi tham gia vào chuyến đi tới Linh giới".

"Tôi cũng không biết nữa. Tôi chỉ xoay sở để tìm cách sống sót thôi. Nhưng đúng là tôi đã giết khá nhiều kẻ thù. Đây là lần đầu tiên tôi giết được nhiều như vậy".

"Dù sao đi nữa, chúc mừng cô đã trở thành High Ranker".

"Cảm ơn sếp. Tất cả đều nhờ có anh. Thực ra là, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể trở thành High Ranker".

Audrey Basler lẩm bẩm, cô vẫn còn cảm thấy bàng hoàng.

Đột nhiên cô nhìn ra cánh cửa.

"Kìa, nhìn xem. Cung Thép và Chim Én của chúng ta dường như đã lên cấp thành công. Fufufu. Tôi chưa bao giờ thấy hai gã mặt lạnh đó phấn khích như vậy".

Seol nhanh chóng nhận ra Cung Thép là Ghionea, và đoán rằng Chim Én mà Audrey đang nhắc đến là Kazuki.

"Cô có đoán được chức nghiệp của họ không?"

"Cung Thép thì tôi không biết, dù sao anh ta cũng là người sở hữu chức nghiệp độc nhất. Chim Én đẹp trai từng là một Người truy dấu cấp cao, tôi đoán rằng anh ấy sẽ trỏ thành một Thủ Lĩnh Biệt Kích".

'Thiện xạ, Thủ lĩnh Biệt Kích...'

Seol Jihu cố gắng kìm nén cơn ghen tuông của mình.

Là một thủ lĩnh, cậu biết rằng mình nên chúc mừng cho họ. Nhưng cậu cố nở nũ cười mà trái tim thì rỉ máu.

"Kekeke! Ta ---  chính ---- là ----- Thủ lĩnh Man di đây!"

Hugo vẫn nhảy cẫng lên vì sung sướng, rõ ràng không hề biết gì về cảm xúc của Seol Jihu.

Chohong nhìn Hugo với khuôn mặt chua chát, rồi khịt mũi.

"Nhảy múa đủ rồi đấy, tên nhãi nhép cấp 5".

Hugo dừng lại.

"Gì cơ?"

"Gì cái con khỉ. Chụy cấp 6 nè. Ngoan ngoãn lắng nghe lời tiền bối đi, hiểu chưa?"

Chohong cười khúc khích.

"Sao Ira lại cho một con tinh tinh trở thành High Ranker nhỉ?  Chắc hôm nay mát giời nên bà ấy dễ tính..."

"Mẹ kiếp. Cô không có tư cách chỉ trích tôi, đồ đầu đất. Đứa nào ngu đến nỗi không thể nhớ nổi một câu thần chú, nên mới phải chuyển từ Linh mục sang Chiến binh nhỉ?"

"Ờ, nhưng mà đứa ngu đấy lên cấp 6 rồi cơ!~"

"Con đũy!"

Hugo nắm chặt tay, nghiến răng ken két.

Anh ta dường như đang muốn nhảy xổ vào Chohong.

"Xem ai đang nói kìa."

Thế rồi, một giọng nói khàn khàn vang lên và ngắt lời hai người.

"Cấp 6 cơ à? Ghê nhỉ. Suýt nữa thì ta lên cơn đau tim vì sốc đấy".

"Gì cơ? Đứa nào vừa nói đấy?? Muốn chết hả?"

Chohong nắm lấy Thorn of Steel và nhìn xung quanh.

Nhưng sau đó cô lập tức dừng lại vì một ông già đang cầm cây gậy gỗ và nhìn chằm chằm vào cô.

Jang Maldong liếc nhìn cây chùy.

"Sao, cả ta mà con cũng muốn đánh hả?"

"Ông-Ông già?"

Giật mình, Chohong vội giấu Thorn of Steel ra sau lưng.

"Con có khác gì nó đâu mà lên giọng khoe khoang thế?"

"Nè nè ông già, đúng là tôi khởi đầu không khác gì một con chó, nhưng tôi đã nỗ lực vươn lên! Tại sao ông cứ mắng mỏ tôi thế?" - Chohong nhăn mặt.

"Thì Hugo cũng vậy"-  Jang Maldong bình thản trả lời.

Nghe vậy, Chohong đỏ mặt xấu hổ và càu nhàu.

"Lão sư, người nói đúng! Người thật là một ông già sáng suốt!"

Hugo bắt đầu xun xoe chạy tới xoa bóp vai cho Jang Maldong, với một nụ cười toe toét trên khuôn mặt.

"Con nói chuyện như thể con đã trở thành Unique Ranker vậy. Tự kiểm điểm bản thân đi!"

Jang Maldong tặc lưỡi và quay đi chỗ khác.

Thế rồi, ông nhận ra chàng trai trẻ đứng đối diện mình, và khuôn mặt ông dần dần giãn ra.

Seol Jihu cũng vậy.

Một nụ cười rạng rỡ hiện ra trên khuôn mặt nhăn nhó của cậu

"Lão sư!"

"Uhm - hmm."

"Lão sư về đây lúc nào vậy?"

"Ta vừa về. Nghe tin con quay lại Eva, ta cũng rời Haramark. Với lại..."

Jang Maldong dừng lại và chớp mắt.

Ông chĩa cây gậy về phía Seol Jihu.

"Con làm sao thế? Con vừa bị sét đánh à?"

".... Vâng" - Seol Jihu đỏ mặt và gãi đầu.



*


Khu vực sảnh ồn ào đến mức Seol Jihu và Jang Maldong phải di chuyển đi chỗ khác để nói chuyện.

Seol Jihu rất vui khi gặp lại Jang Maldong. Cậu hào hứng kể cho ông nghe mọi chuyện.

"Ồ. Vậy là, con thực sự đã để lại một vết sẹo trên khuôn mặt Trùng hậu?"

"Chỉ là một vết xước thôi ạ. Khi ngọn giáo rời khỏi tay con, con tin chắc mình đã thành công. Vậy mà đúng vào khoảnh khắc cuối cùng, mụ lại ngẩng đầu lên..."

"Hahaha. Thằng nhóc này, con vừa đả thương một vị thần, một thực thể quyền năng nhất trên hành tinh này đấy. Nào, nói cho ta nghe cảm giác của con đi. Ta đã sẵn sàng để nghe bài phát biểu của người anh hùng vĩ đại."

"Trời... Cả Lão sư cũng nói vậy sao. Đó chỉ là những lời tâng bốc thôi. Con nói thật nhé, từ hôm đấy đến nay, mỗi sáng thức dậy con đều cảm ơn Thần linh đã phù hộ cho mình sống sót".

"Fufufu. Con đúng là một thằng nhóc thật thà. Nhưng con nói đúng, những gì đã xảy ra đúng là một phép màu".

Seol Jihu và Jang Maldong mỉm cười với nhau.

Nói chuyện với Jang Maldong đã làm Seol Jihu bình tĩnh lại một chút..

"À, thế con đang phiền lòng vì chuyện gì thế?" - Ông lão ngẩng lên hỏi.

Seol Jihu nao núng.

Cậu đã cẩn thận che giấu những nỗi băn khoăn của mình, nhưng Jang Maldong đã nhìn thấu âm tư của cậu.

"Con vừa sống sót trở về từ một cuộc chiến khốc liệt, thậm chí còn đạt được mọi mục tiêu mà con muốn. Sao không tươi tỉnh lên mà ăn mừng một chút chứ?"

"Chà... Mọi chuyện phức tạp lắm ạ."

Seol Jihu lẩm bẩm, từ từ đảo mắt.

"Phức tạp như thế nào? Nói ta nghe xem." - Jang Maldong gặng hỏi.

Sau một hồi do dự, Seol Jihu kể cho ông nghe về vụ việc ở đền thờ.

"..."

Jang Maldong gõ nhẹ ngón tay vào bàn và nghiêng đầu.

"Con nói đúng. Trái Cây thế giới là một vật phẩm quý, còn Thần tính của Chừng Mực thì... Chà, ta cũng không biết làm gì cho hợp lý".

"Vâng. Gula bảo rằng con cần thu thập nguồn sức mạnh khổng lồ để hồi sinh thần Temperance... nhưng thu thập ở đâu thì bà ấy không nói!"

"Một vị thần cũng phải băn khoăn, nghĩa là  việc này cực kỳ khó khăn. Có lẽ chúng ta cứ giữ cục Thần tính lại đã. Biết đâu sau này con có thể tìm thấy kho báu nào đó... Hoặc nó có thể hữu ích khi chúng ta cần một lượng điểm đóng góp khổng lồ trong thời gian ngắn."

"Con hiểu. Con sẽ thông báo với mọi người và cất nó đi."

"Giữ cẩn thận đấy nhé. Đừng để nó rơi vào tay Ký sinh trùng một lần nữa."

"Tất nhiên. Con giữ nó bên trong kho ở đền thờ" - Seol Jihu mỉm cười và gật đầu với Jang Maldong.

"Tốt. Còn về cấp độ của con..." - Jang Maldong vuốt cằm - "Ta hiểu tại sao con băn khoăn như vậy. Con vừa mới thuần thục các kỹ năng của Cấp 5, và đột nhiên, con đường đến Cấp 7 đã mở ra. Tâm trí và cơ thể của con vẫn giữ nguyên, nhưng kỹ thuật của con bỗng tăng lên hàng chục lần".

Seol Jihu cười cay đắng.

Cậu hơi băn khoăn về chuyện đó thật, nhưng cậu buồn vì chuyện khác cơ.

Nhưng cậu ta không thể nói với Sư phụ rằng cậu đang buồn vì tên chức nghiệp của mình.

Hơn nữa, vấn đề mà Jang Maldong chỉ ra thực sự là một vấn đề lớn.

"Nhưng vấn đề đó có thể khắc phục được"- Seol Jihu đứng nghiêm trang và siết chặt tay, lộ vẻ quyết tâm.

Jang Maldong nheo mắt.

"Vẻ tự tin đó... Con định sử dụng 'thứ đó' ư?"

"Vâng, con nghĩ rằng đã đến thời điểm phù hợp rồi. Cuộc chiến vừa rồi nhắc con rằng, không thể chần chừ thêm nữa. Lão sư nghĩ sao?" - Seol Jihu thận trọng hỏi.

"Hmm... Ý tưởng đó không tồi đâu"

Trái với nỗi lo lắng của Seol Jihu, Jang Maldong bình thản trả lời.

"Trên thực tế, ta cũng nghĩ như con. Nếu con ở cấp độ thấp, thì chuyện này thật lãng phí. Nhưng giờ con đã thành High Ranker, mọi thứ đã thay đổi".

"Lão sư cũng nghĩ vậy ư?"

"Phải, nhưng con phải tự chuẩn bị cho tinh thần"

Jang Maldong tiếp tục.

"Từ cấp 5 đến cấp 7. Cuộc thử nghiệm khá khó khăn vì con đang truy cầu nguồn sức mạnh lớn lao. Liệu con có chịu nổi không?

"Con đâu có quyền lựa chọn? Thực ra con cũng muốn chuẩn bị một chút, nhưng không biết bắt đầu từ đâu."

Seol Jihu nhìn chằm chằm vào Jang Maldong với đôi mắt rực cháy niềm đam mê.

Cậu đang tìm kiếm lời khuyên.

Hiểu được những suy nghĩ của Seol, Jang Maldong khẽ nhếch mép.

"Việc đầu tiên mà con cần làm là..."

"Vâng?"

"Con cần nghỉ ngơi một chút."

"Gì cơ ạ?"

"Còn hỏi nữa ư? Ta nói khó hiểu lắm à??"

"K-Không có gì. Con chỉ thấy ngạc nhiên khi sư phụ nói rằng con cần phải nghỉ ngơi."

"Ta nói rồi còn gì. Nghỉ ngơi cũng là một phần thiết yếu của đào tạo, đúng không?"

Jang Maldong mỉm cười.

"Tất nhiên có những lúc con phải đẩy mình vượt quá giới hạn. Nhưng con đã làm điều đó trong suốt cuộc chiến vừa qua. Giờ là lúc thả lỏng một chút".

"..."

"Nhìn bề ngoài thì con có vẻ ổn, nhưng ta biết, con đã kiệt sức - cả về thể chất lẫn tinh thần. Có đúng không nào?"

Seol Jihu vẫn im lặng.

Jang Maldong nhìn Seol chằm chằm, rồi lại nhấn mạnh.

"Nếu con liên tục kéo một sợi dây, nó sẽ đứt. Hãy nới lỏng nó một chút và cho nó thời gian để phục hồi. Tóm lại, việc con cần làm bây giờ là thả lỏng và nghỉ ngơi. Việc huấn luyện là chuyện của tương lai".

Seol Jihu thở dài.

Cậu muốn bác bỏ ý kiến của ông, nhưng không biết cãi kiểu gì.

Rồi đột nhiên...

"Con đã ở đây quá lâu rồi. Sao con không ghé thăm Trái đất một thời gian?"

Seol Jihu nao núng trước lời nhận xét bất ngờ.

Phản ứng của cậu chỉ diễn ra trong một giây, nhưng Jang Maldong đã kịp nhận ra.

"Tr-Trái đất ý ạ?"

"Đúng. Lâu lắm rồi con chưa về, đúng không?"

"À vâng tất nhiên. Con biết mình phải thiết lập một môi trường an toàn ở Trái đất, nhưng con làm việc ấy rồi mà!"

Jang Maldong nở một nụ cười bí ẩn, khi ông cẩn thận kiểm tra Seol Jihu.

Cậu ấy lại như thế.

Bất cứ khi nào Jang Maldong nhắc đến Trái đất, Seol Jihu đều tỏ ra do dự.

Dù Jang Maldong ép cậu trở về, cậu sẽ nhanh chóng quay lại Thiên đường mọi giá.

Sau trận chiến ở Thung lũng Arden, ông đã phát hiện ra rằng Seol Jihu là một người nghiện Thiên đường. Nhưng các triệu chứng càng ngày càng tồi tệ hơn.

Seol Jihu hành động như thể cậu đã hoàn toàn quên cuộc sống ở Trái đất. Jang Maldong thực sự lo lắng về điều đó.

Seol Jihu có thể sa lầy ở Thiên đường và không thể quay về Trái đất. Ông thực sự lo lắng về chuyện đó.

Với vẻ quyết tâm, ông lão hỏi.

"Con đã ăn gì chưa?"

"Gì ạ? Không, con chưa ăn".

"Vậy thì đi ăn tối cùng ta. Đã lâu rồi chúng ta không ngồi ăn với nhau. Đừng có từ chối đấy nhé".

Một đề nghj bất ngờ.

Đôi mắt Seol Jihu trợn tròn lên, khi  thấy ông lão đứng dậy khỏi chỗ ngồi với một nụ cười.

"Tại sao con lại nhìn ta như vậy?"

"... Hôm nay sư phụ lạ lắm".

"Lạ như thế nào? Chúng ta chỉ đi ăn vài món và uống vài ly thôi mà. Hay con không muốn ăn tối với một ông già như ta?"

"Dĩ nhiên là không. Con sẽ mời lão sư một bữa no nê. Nhưng con phải đi thay đồ đã, sư phụ xem, nhìn con te tua thế này!"

"Nhanh lên nhé. Mấy hôm nay ta chỉ ăn thịt khô và bánh mì. Ta thèm đồ ăn tươi lắm rồi".

Jang Maldong cười lớn, nói rằng ông sẽ đợi Seol Jihu ở cổng.



*


Seol Jihu tắm rửa và thay đồ khá nhanh, nhưng lại gặp phải một sự cố không mong muốn.

Cậu cần tiền để đi ăn ở nhà hàng.

Nhưng cậu không có đồng nào cả.

Nói chính xác hơn, cậu ta có rất nhiều tiền trong kho lưu trữ của đền thờ, nhưng hiện tại cậu không thể vào đền được.

Tất nhiên, có khả năng là Jang Maldong đã mang tiền, nhưng nếu bắt ông trả tiền thì thật là ê mặt. Nhất là khi cậu vừa tuyên bố rằng sẽ mời ông một bữa no nê.

Vì vậy, Cậu đành phải đi vay tiền.

"Kim Hahah...."

Khi Seol mở cửa, Kim Hannah đứng dậy khỏi bàn làm việc và nheo mắt nhìn cậu".

"Của cậu đây".

Cô thở dài rồi cởi áo ra, ném vào mặt cậu.

"Áo của tôi đây. Muốn làm gì thì làm. Tôi đang bận việc, vì vậy đừng làm phiền tôi."

"Không, tôi không cần áo khoác của cô!"

"Huh?'

"Cho tôi ít tiền."

Seol Jihu đưa hai tay về phía trước.

Kim Hannah cau mày.

"Ngay bây giờ ư? Cậu cần bao nhiêu? Một người như cậu mà cũng thiết tiền á?"

"Chỉ cần vài đồng để trả tiền ăn tối thôi. Tôi mời lão sư ăn uống một bữa".

Kim Hannah ngơ ngác chớp mắt.

"Haizz. Đúng thật, mấy tên càng giàu thì càng keo kiệt".

"... Không phải thế đâu. Hiện tại tôi không có tiền".

"Thì đến đền thờ mà lấy".

"Tôi bị cấm vận rồi".

"Cấm? Gula cấm cậu?"

Kim Hannah sững sờ.

"Cậu thực sự đã gây chiến với Gula? Cậu có đùa không đấy?"

"Không."

"Trời ơi, tôi điên mất!"

Kim Hannah lắc đầu.

Cô chầm chậm đứng dậy khỏi chỗ ngồi và nghiêng người về phía Seol Jihu.

"Bố Jinah à, anh đang làm gì vậy? Tại sao lại gây chiến với nữ thần bảo trợ của mình? Anh phải lo lắng cho tương lai của con gái chúng ta chứ?"

"Anh biết, anh biết, nhưng anh cần ít tiền tiêu vặt. Anh đã hy sinh rất nhiều cho gia đình này, mẹ Jinah có thể cho anh vài đồng để đi ăn một bữa được không?"

"Haizz. Tôi sắp điên theo cậu rồi đấy".

Kim Hannah cầm lấy ví của mình với một tiếng thở dài.

Sau đó, cô ấy chộp lấy chiếc áo khoác mà cô vùa ném vào mặt Seol Jihu, khoác lên người và bắt đầu đi về phía cửa.

"Cô đi đâu thế?"

"Cậu bảo là cậu định đi ăn tối với thầy Jang, đúng không? Tôi cũng muốn đi cùng."

"Tôi tưởng cô đang làm việc?"

"Tôi cũng cần ăn tối mà".

"Nhưng... Đây là cuộc hẹn của hai thầy trò chúng tôi."

"Tôi cảm thấy mình nên tham gia. Hai người sẽ nói những điều quan trọng, phải không? Tôi biết một nơi vừa đẹp vừa yên tĩnh."

"Huh?"

"Nào, đừng có đần mặt ra nữa. Cả lão sư Jang và cậu đều không thích uống rượu. Nhưng hai người lại rủ nhau đi ăn tối. Đây chắc chắn là một vỏ bọc để nói những điều quan trọng."

Trí thông minh của cô ấy thật phi thường.

'Có lẽ cô ấy là một con cáo với chín cái đuôi ẩn dưới lớp váy. Có lẽ cô ấy thực sự là một Thú nhân.'

Seol Jihu nghĩ thầm.

---

Xin các bạn donate cho nhóm thông qua Fanpage Moonsnovel để hỗ trợ chúng mình! 
























































13 nhận xét:

  1. bản năng làm mẹ của Kim Hannah cũng cao phết, thx nhóm

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Thì tiên tri là có 2 con nhưng phải chăm 3 đứa trê mà :v

      Xóa
  2. Cảm ơn nhóm dịch nhiều !!

    Trả lờiXóa
  3. lúc đầu tôi còn đọc nhầm là "cô ấy có đuôi ẩn dưới lớp váy"

    Trả lờiXóa
  4. Thank nhóm, chờ dài cổ cũng ra, thank

    Trả lờiXóa
  5. Bth ngày nào cũng có chap mới sao nay 2 ngày đc có 1 chap z :<
    Cố lên trans ơi <3

    Trả lờiXóa
  6. Tội Jihu thật =)) bà Gula đặt tên nào cũng khắm =))

    Trả lờiXóa

Được tạo bởi Blogger.