Khát vọng trở về - Chương 376: Cảm nhận cảnh giới mới - Phần 2
Trái tim Seol Jihu đập thình thịch khi nhìn chằm chằm vào cửa sổ trạng thái của mình.
'Mình đã…'
Thành thật mà nói, cậu không nhớ rõ mình vừa làm gì. Cậu chỉ mơ hồ cảm thấy một điều. Rằng cậu đã dốc toàn tâm toàn ý để leo lên.
"Ah, chết tiệt!"
Seol Jihu chợt nhớ ra điều gì đó. Ngay cả bây giờ, cảm giác lúc cậu giang tay ra dường như còn vương vấn khắp cơ thể. Chỉ là, cậu không biết gọi cái cảm giác này là gì.
Seol Jihu ngồi phịch xuống đất và khoanh chân lại, trầm ngâm suy nghĩ. Cậu cảm thấy mình cần phải nhớ lại và phân tích cảm giác vừa trải qua. Thế là, cậu chìm vảo suy tưởng.
Bao nhiêu lâu đã trôi qua?
Khi trái tim nóng bỏng của Seol Jihu bắt đầu đập chậm lại, cậu chợt mở mắt ra.
'Chậc, đau đầu quá.'
Rồi cậu thấy ai đó đang nhìn mình chăm chú.
Đó chính là Seol Jihu giáp đen. Anh ta đang dựa lưng vào tảng đá, lặng lẽ quan sát cậu.
Khi mắt họ chạm nhau, Seol Jihu giáp đen cười toe toét.
"Khi nào chú nôn ra máu?"
"…Huh?"
"Thì, giống như trong phim kiếm hiệp ấy. Những đạo sĩ thường ngồi khoanh chân lại và chuyên tâm tu luyện. Thế rồi họ mở mắt ra, phun ra những ngụm máu tươi, và giác ngộ bí kíp võ công mới.
Seol Jihu cười nhạt. Những gì vừa xảy ra không giống "giác ngộ" cho lắm.
"À... Tinh thần và năng khiếu của tôi đã thay đổi."
"Tốt... Hả, khoan đã! Năng khiếu của chú cũng thay đổi?"
Đôi mắt của Seol Jihu giáp đen bỗng mở to.
"Tài năng của chú tiến hóa rồi hả? Nó không còn ở mức trung bình nữa, phải không?"
"Không, tài năng của tôi vẫn vậy. Nhưng tôi có thêm một năng khiếu mới: Tâm Hồn Hợp nhất".
"Ah…"
Anh ta lắc đầu tỏ vẻ tiếc rẻ.
"Nếu chú đạt được cảnh giới Thăng Hoa Tột độ thì tài năng của chú sẽ phát triển lên một bậc. Nhưng thôi, Tâm Hồn Hợp nhất cũng không tệ. Nó đem lại nhiều hiệu quả trong mọi lĩnh vực, cả chiến đấu, huấn luyện và giao hợp nữa".
"Oh, nghe thật t.... hả? trong cái gì cơ?"
"Giao hợp. Tức là chịch ấy, thằng đần".
"Tâm Hồn Hợp nhất thì có liên quan gì đến chuyện quan hệ tình dục???"
"Thử mà xem, nghiện ngay. Hehehe. Phụ nữ cũng thích cái đó lắm".
Seol Jihu ngớ người ra.
Trong khi đó, Seol Jihu giáp đen vẫn hào hứng hỏi tiếp.
"Thế... còn gì nữa không?"
"Trực giác của tôi đã thăng lên cấp 'Đỉnh cao'"
Seol Jihu giáp đen huýt sáo và vỗ tay. Anh lẩm bẩm: "Tốt lắm!!"
Rồi anh hất hàm, ra hiệu cho Seol Jihu tiếp tục nói.
"À... Tôi nhận được một Kỹ năng nghề nghiệp, gọi là Hòa hợp Tuyệt đối".
Seol Jihu mím môi.
"Nhưng tôi không biết.... Hm, tôi không biết diễn tả tình trạng hiện tại ra sao nữa. Anh có biết đó là gì không?"
"Chú không biết sao? Đó gọi là một cảnh giới mới".
"Huh?"
"Một cảnh giới mà, ý chí và hành động của chú hoàn toàn thống nhất với nhau. Có vẻ như đây là bước khởi đầu để đạt tới cảnh giới Tam hợp Tuyệt đối... Chà, nếu chú không hiểu thì cứ coi đây là một cấp độ cao hơn của Nhân thương hợp nhất".
"Huh? Các cảnh giới cũng có cấp bậc ư?"
"Đương nhiên rồi. Với cảnh giới Thăng Hoa Tột độ, anh đã đánh bại Sung Shihyun. Cảnh giới của hắn là Vạn Vật Dung Hòa".
Seol Jihu gãi đầu.
Cậu cứ tưởng rằng mình sẽ nắm bắt được chân tướng của những cảnh giới này, nhưng chúng phức tạp hơn cậu nghĩ.
"Cứ bình tĩnh. Chú đã sống như một người bình thường suốt hơn hai mươi năm, nên cảm giác này hơi lạ lẫm. Từ từ chú sẽ quen thôi".
Seol Jihu giáp đen bước tới gần Seol Jihu. Anh dừng lại ngay trước mặt cậu rồi nói với vẻ dịu dàng.
"Và..."
Chính lúc đó.
Seol Jihu, đang tò mò chờ xem anh ta nói gì, chợt mở to mắt và lập tức quay đi.
Hai ngón tay lướt qua mắt cậu, trong gang tấc.
"??"
Khi cậu ngơ ngác quay lại, cậu thấy anh ta đang cười toe toét.
"Thấy chưa? Tốc độ của chú đã cải thiện hơn rất nhiều"
"?"
"Hồi đó, chú chỉ biết nhăn mặt và không kịp phản ứng gì cả".
Cuối cùng Seol Jihu đã hiểu ra. Dù cậu chưa thể nhìn thấy chuyển động của anh ta, nhưng cậu đã cảm nhận được và né tránh kịp thời.
Đó là kết quả của Trực giác đã đạt tới đỉnh cao, và cảnh giới Hòa hợp Tuyệt đối. Cậu bắt đầu hiểu được cảm giác mới mẻ ban nãy là gì.
"Nếu chú muốn thử nghiệm một chút..."
Seol Jihu giáp đen vươn tay ra.
Thần thương Tinh khiết vẽ một vòng cung trong không trung và bay vào tay anh ta. Sau đó anh ta trao lại cây thương cho Seol Jihu.
"Chắc chú chưa dùng được Kiếm Quang Chân Khí, hãy thử sử dụng Kiếm Khí xem."
"Kiếm Khí?"
"Trèo lên đỉnh đi, và thử vận khí xem nào".
Vì lý do nào đó, cây thương rung lên ầm ĩ.
Nắm lấy Thần thương Tinh khiết, Seol Jihu chạy đến đỉnh núi đầu tiên. Sau khi tin nhắn hiện lên, thông báo rằng cậu có thể sử dụng lại mana, Seol Jihu hít một hơi thật sâu và vận khí.
Ngay lập tức..
"Ah."
Cậu đã cảm nhận được sự thay đổi.
Trước đây, cậu ta sẽ phải suy nghĩ xem mình sẽ sử dụng kỹ năng gì, rồi vận mana của mình luân chuyển trong cơ thể để thực hiện kỹ năng đó. Nhưng bây giờ, mana trong cơ thể Seol Jihu đã di chuyển trôi chảy theo ý chí của cậu.
Mặc dù điều này chỉ khiến tốc độ vận khí tăng lên một chút, nhưng cảm giác thì hoàn toàn khác biệt.
Cứ như thể cậu đã hòa hợp với kỹ năng của mình, đến mức Seol Jihu nghĩ rằng mana đang đọc được suy nghĩ của cậu.
Như thể cậu đã bước vào một thế giới hoàn toàn mới.
"Anh nói rồi mà, Kiếm khí của High Ranker chỉ là trò trẻ con bắt chước. Giờ chú đã hiểu chưa?
Giọng nói của Seol Jihu giáp đen vang lên từ phía sau.
Seol Jihu gật đầu trong vô thức. Cậu đã hiểu được ý nghĩa trong câu nói của anh ta.
Cậu siết chặt cây thương. Cậu không cần vận mana trong huyết mạch của mình và truyền nó sang cây thương nữa.
Bởi vì cậu đã hòa hợp với dòng mana, và cả Thần thương nữa.
Ngay lập tức, năng lượng mang theo ý chí của cậu đã bao trùm Thần thương tinh khiết.
Wooooong!
Khoảnh khắc đó, Thần thương Tinh khiết phát ra một âm thanh lảnh lót như tiếng chuông reo, và bắn ra một cột năng lượng mạnh mẽ.
Tốc độ vật chất hóa nhanh gấp đôi so với trước đây, và uy lực của nó cũng tăng lên theo.
Nhưng đó mới chỉ là sự khởi đầu. Cột kiếm khí tiếp tục lớn hơn, phóng lên tít trời cao, rồi nhẹ nhành thu lại. Phải, cột kiếm khí có thể rút ngắn và kéo dài theo ý muốn của cậu, giống gậy Như Ý của Tôn Ngộ Không.
Chưa hết. Khi Seol Jihu vung cây thương trong tay mình, kiếm khí phóng ra tua tủa. Khi cậu thử vung thương theo nhiều tư thế, Seol Jihu nhận ra rằng kiếm khí có thể phóng ra theo hình mũi tên hoặc hình lưỡi liềm.
"Chính là như thế này!"
Cậu nhớ lại cảnh Baek Haeju tấn công Seol Jihu giáp đen, bằng những luồng kiếm khí đan vào nhau như mạng lưới.
Cậu đã choáng váng khi thấy cô ta phá hủy những tảng đá lăn bằng cách bắn ra hàng chục luồng kiếm khí. Nhưng bây giờ, Seol đoán rằng mình sẽ sớm làm được điều đó.
Và linh cảm này nhanh chóng trở thành hiện thực.
Ding!
[Kỹ năng nghề nghiệp: ‘Kiếm Khí (Trung cấp), tiến hóa thành Bí Kỹ: Sóng Kiếm Khí (Thấp nhất).]
Một thông báo hấp dẫn xuất hiện.
Seol Jihu sững sờ đến mức không nói nên lời.
Cậu đã học được một Bí kỹ, thứ kỹ năng bí mật của những chiến binh ở đỉnh phong cấp 7. Thông thường, dù có dùng điểm Cống hiến cũng không học được kỹ năng này. Nghĩa là, cậu sẽ học được các kỹ năng thông thường của cấp dưới một cách dễ dàng.
Đúng như người ta nói, khổ tận cam lai. Sau khi trải qua vô vàn đắng cay, thành quả mà cậu nhận được quá đỗi ngọt ngào. Đến nỗi cậu cảm thấy lâng lâng.
"Thấy thế nào?"
Seol Jihu giáp đen lại gần cậu, khẽ hỏi. Trong lúc đó, Seol Jihu hào hứng vung thương lia lịa.
"Giờ thì thử thách thứ hai chỉ là trò chơi trẻ con, đúng không?"
Seol Jihu vội vàng quay lại và gật đầu với một nụ cười vui vẻ.
Tất cả những gì cậu làm được là bước chân vào một cảnh giới mới, nhưng thế giới đã hoàn toàn thay đổi.
"Phewww"
Seol Jihu đen đột nhiên thở dài. Anh cúi xuống và mỉm cười cay đắng.
"Chú có biết là anh hồi hộp lắm không. Tim anh đập như trống vậy đó... Suýt nữa thì anh bỏ cuộc rồi. Dù sao, chúc mừng chú. Trực giác đạt cấp Đỉnh cao, và kỹ năng Hòa hợp Tuyệt đối... Thế là đủ để đạt điểm cao trong thử thách thứ hai".
Jang Maldong nói rằng Trực giác là một bước đệm. Giờ thì cậu đã làm chủ được bước đệm đó, thậm chí còn sở hữu một cảnh giới phi thường nữa. Lúc này, Seol cảm giác như cậu có thể bay lên bầu trời.
"Anh muốn bắt đầu ngay lập tức, nhưng... sao chúng ta không xử lý đống này nhỉ? Cũng là một dịp tốt để ăn mừng".
Quay theo hướng anh ta đang chỉ, Seol Jihu tròn mắt. Cậu thấy vài chiếc túi, với những hộp cơm đầy ắp. Thậm chí còn có cả một cái phích đựng canh.
"Đó là gì vậy?"
"Ai biết đâu. Haeju đã mang chúng tới đây. Anh đã bảo là không cần, nhưng cô ta cứ ngang bướng..."
Theo phản xạ, Seol Jihu nhìn xung quanh. Tuy nhiên, cậu không thấy Baek Haeju đâu cả.
"Chắc cô ta đã bỏ đi hoặc trốn ở đâu đó quan sát. Kệ cô ta, chén thôi!"
Anh ta nhặt một hộp cơm lên và mở nó ra. Seol Jihu cũng làm theo.
"Wow!!"
Seol Jihu hào hứng kêu lên. Cơm trắng, salad củ cải, bánh xèo kẹp rau, ốc xáo, và cả súp đậu nành. Chúng đều là những món ăn yêu thích của Seol Jihu.
Dù không biết tại sao cô lại đối xử tốt với mình như vậy, nhưng Seol không nghĩ ngợi gì nữa. Cậu thầm cảm ơn cô và ngồi xuống.
Chẳng mấy chốc, hai người bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Cho ốc xáo vào súp đậu nành, và xúc một thìa cho vào miệng. Hương thơm và vị ngon bùng nổ trong miệng Seol Jihu. Vị dai dai giòn giòn của ốc, hơi ấm tinh tế của súp đậu nành, khiến Seol Jihu nở một nụ cười mãn nguyện.
Thức ăn ngon đến nỗi cậu muốn nằm vật ra và quên hết mọi thứ xung quanh.
"Ngon lắm hà?"
Seol Jihu giáp đen cười khúc khích, nhìn thấy cậu nhai ngấu nghiến.
"Người ta nói rằng cái đói là gia vị tuyệt vời nhất, nhưng thực ra hoàn cảnh còn quan trọng hơn. Lần tới, dù ăn lại món này, chú cũng không cảm thấy sung sướng như vậy đâu".
Seol Jihu ngay lập tức hiểu ý anh ta.
Đúng là thức ăn rất ngon, nhưng lý do khiến cậu hạnh phúc như thế này, là vì cậu đang cảm thấy hạnh phúc trước thành quả hiện tại.
Seol Jihu ngẫm nghĩ một lúc.
Cậu muốn cảm nhận hương vị này một lần nữa.
"Được rồi, sau khi ăn xong, chúng ta sẽ thử Thiên Cang Vận".
Seol Jihu giáp đen vừa nói vừa trộn cơm trắng với dầu mè và salad củ cải.
"Thiên Cang Vận? Đó phải là kỹ thuật mà người ta thường gọi là "bốn lạng địch ngàn cân"?
"Ờ, chú nghe nói rồi hả. Đại loại, đó là một kỹ năng sử dụng ít sức mạnh nhưng mang lại hiệu quả phi thường".
Seol Jihu nhăn mặt trong khi nhét cơm vào mồm. Cậu chợt nhớ đến những lúc bị đá đè.
"Sao anh không dạy tôi sớm hơn?"
"Huh? Chú tưởng anh không muốn chắc".
Seol Jihu giáp đen khịt mũi. Anh lẽ lưỡi liếm cái muỗng đầy dầu mè rồi hỏi.
"72 x 24 : 12. Đáp án là gì?"
"144".
Seol Jihu trả lời ngay lập tức, mặc dù cậu không hiểu câu hỏi này nghĩa là gì. Trong khi đó, Seol Jihu giáp đen ôm đầu và nhíu mày.
"Ừ quên, mình giỏi tính nhẩm lắm mà. Thế... 81922757 x 22233847 : 421.242 thì sao?"
"..."
"Đáp án là gì?"
"Tôi đâu phải là một cái máy tính."
"Chú không tính được, đúng không?"
Seol Jihu giáp đen khịt mũi lần nữa.
"Thế nếu anh cho chú một cây bút và một mảnh giấy, chú có tính ra được câu trả lời không?"
"Chắc là được... nhưng hơi lâu một chút".
"Thế đấy"
Anh ta vừa nhai cơm trộn, vừa thờ ơ trả lời
"Chú chỉ mới nhẩm được những phép tính đơn giản. Làm sao anh có thể giao cho chú những phép tính phức tạp?"
"Ờ... Tôi hiểu rồi..."
"Cứ bình tĩnh. Nếu Hòa hợp Tuyệt đối là kỹ năng ở cấp độ Trung học, thì thứ chú cần học là kỹ năng ở bậc Tiến sĩ."
Seol Jihu gật đầu. Rồi cậu cầm lấy một chiếc bánh xèo kẹp rau và cắn một miếng.
Ngon tuyệt.
*
Cùng lúc đó...
Có một người đang quan sát họ.
"Nhưng tại sao chúng ta lại bắt đầu với Thiên Cang Vận?"
"Đó là một kỹ năng quan trọng. Chú học được Di Hoa Tiếp Mộc rồi đúng không? Dù chú vẫn chưa thành thạo lắm, vì chú chỉ vô tình nhận được nó khi chiến đấu với tên khốn đó."
"Đúng vậy."
"Nếu chú kết hợp Di Hoa Tiếp Mộc với Thiên Cang Vận, rồi nâng cả hai kỹ năng đó lên đẳng cấp cao, chúng sẽ kết hợp lại và tiến hóa thành Đẩu Chuyển Tinh Di. Đó là kỹ năng mà anh đã sử dụng ở đỉnh thứ hai."
"Wow!"
"Chú cần kỹ năng Đẩu Chuyển Tinh Di, nếu chú định chiến đấu với Trùng hậu".
Đúng như Seol Jihu giáp đen dự đoán, Baek Haeju đang đứng từ xa nhìn họ ăn bánh xèo kẹp rau.
"Đẩu chuyển Tinh Di, Đẩu chuyển Tinh Di... Ah!" - Seol màu trắng lên tiếng.
"Đúng rồi. Chú nhớ lúc con mụ đó nghiêng trời lật đất ở Pháo đài Tigol không? Nếu chú có kỹ năng này, chú có thể hoán đổi tình thế, và mọi sự có lẽ đã thay đổi" - Seol màu đen gật gù.
"Dễ thương quá!"
Cô nhìn họ như nhìn hai con thỏ đang vui vẻ gặm cỏ trên đồi.
MỤC LỤC
Chương 376 - Phần 2
Chương 376 - Phần 1
Chương 375 - Phần 2
Chương 375 - Phần 1
Chương 374
Chương 373
Chương 372 - Phần 2
Chương 372 - Phần 1
Chương 371 - Phần 2
Chương 371 - Phần 1
Chương 370 - Phần 2
Chương 370 - Phần 1
Chương 369 - Phần 2
Chương 369 - Phần 1
Chương 368 - Phần 2
Chương 368 - Phần 1
Chương 367 - Phần 2
Chương 367 - Phần 1
Chương 366 - Phần 2
Chương 366 - Phần 1
Chương 365
Chương 364 - Phần 2
Chương 364 - Phần 1
Chương 363
Chương 362
Chương 361 - Phần 2
Chương 361 - Phần 1
Chương 360 - Phần 2
Chương 360 - Phần 1
Chương 359 - Phần 2
Chương 359 - Phần 1
Chương 358
Chương 357
Chương 356
Chương 355
Chương 354
Chương 353
Chương 352
Chương 351 - Phần 2
Chương 351 - Phần 1
Chương 350
Chương 349
Chương 348 - Phần 2
Chương 348 - Phần 1
Chương 347 - Phần 2
Chương 347 - Phần 1
Chương 346 - Phần 2
Chương 346 - Phần 1
Chương 345 - Phần 2
Chương 345
Chương 344
Chương 343 - Phần 2
Chương 343 - Phần 1
Chương 342 - Phần 2
Chương 342 - Phần 1
Chương 341
Chương 340 - Phần 2
Chương 340 - Phần 1
Chương 339 - Phần 2
Chương 339 - Phần 1
Chương 338
Chương 337
Chương 336
Chương 335 - Phần 2
Chương 335 - Phần 1
Chương 334
Chương 333
Chương 332
Chương 331
Chương 330
Chương 329
Chương 328
Chương 327
Chương 326
Chương 325
Chương 324
Chương 323
Chương 322
Chương 321
Chương 320
Chương 319
Chương 318
Chương 317
Chương 316
Chương 315
Chương 314
Chương 313
Chương 312
Chương 311 - Phần 2
Chương 311 - Phần 1
Chương 310
Chương 309
Chương 308
Chương 307
Chương 306
Chương 305
Chương 304
Chương 303 - Phần 2
Chương 303 - Phần 1
Chương 302
Chương 301 - Phần 2
Chương 301 - Phần 1
Chương 300
Tem
Trả lờiXóaVãi cả dễ thương 🤣🤣🤣
Trả lờiXóaSao lại là thỏ 🤣
Trả lờiXóachuẩn bị có màn thịt thỏ không chừng =))
Trả lờiXóaHaha nói thiệt là mình không thể tưởng tượng nỗi 2 thằng main nhai cơm kiểu gì mà bị nhìn thành nhai nhai cỏ nhỉ. Và dễ thương chỗ chỗ nào dzay chài.
Trả lờiXóaHừm, nói chung là nữ hoàng ký sinh trùng sử dụng 1 lực lớn để lật tung cả pháo đài Tigol. Cái bí kỹ này chắc là chỉ đơn giản cậu nhận lực rồi đẩy lại mạnh mẽ hơn theo ý mình chăng?
Trả lờiXóaTuyệt vời
Trả lờiXóa