Khát vọng trở về - Chương 315: Yêu cầu của Baek Haeju



Nhìn vào đôi mắt cô ấy, Seol Jihu cảm giác như đang đứng trước một mỹ nhân trong tiểu thuyết võ hiệp.

Dung mạo này! Khí chất này! Tất cả đều vượt trên lẽ thường và cuốn hút một cách bí ẩn.

Tóc cô chảy xuống tận hông như một dòng sông xanh thẳm. Tư thế cô hiên ngang lẫm liệt. Bên dưới hàng mi dày của cô là đôi mắt long lanh, ánh lên những tia lạnh lẽo và sắc bén.

Nhưng mà, Seol Jihu biết chắc chắn rằng người đẹp này là một cao thủ.

Từ sống mũi cao, đôi môi dịu dàng cho đến đôi chân thon dài. Toàn bộ cơ thể cô toát ra một luồng mana mãnh liệt, như sóng thần chờ chực trào dâng.

Tuy nhiên, Seol Jihu cũng cảm thấy như cô đang lườm mình. Seol bàng hoàng nhận ra rằng mình đang ở trong vòng tay của Seo Yuhui, cậu vội gỡ tay cô ấy ra.

"No... Noona, đây là..."

"Phải. Cô ấy là người mà em đang mong đợi rất nhiều".

Nghe những lời đó, người phụ nữ khẽ liếc nhìn Seo Yuhui trước khi quay lại với Seol Jihu.

Chào...  Ah, chào mừng cô. Um..."

Seol Jihu không biết phải làm gì. Sau đó, nhận ra mình đang lắp bắp, cậu bối rỗi gãi đầu.

'Mình bị sao thế nhỉ?'

Cậu ta không gặp vấn đề gì khi nói chuyện với Philip Muller, một Chấp chưởng giả. Nhưng khi đối mặt với người phụ nữ này, cơ thể cậu ta đang tự phản xạ, giống như gà con thấy mẹ.

Seol Jihu cố gắng xoa dịu trái tim đang đập thình thịch của mình, rồi lên tiếng.

"Xin chào, tôi là đại diện của Valhalla, Seol Jihu."

Người phụ nữ - không, Nữ hoàng thiêng liêng Baek Haeju, đã không trả lời. Cô chỉ nhìn cậu một cách chăm chú.

Seol Jihu không quan tâm đến chuyện này cho lắm. Cậu chỉ nghĩ rằng cô ấy là người ít nói và trầm lặng.

"Cảm ơn cô đã giúp tôi trong cuộc chiến ở thung lũng. Cảm ơn cô đã cứu mạng tôi."

"..."

"Err... Và cảm ơn cô đã đến đây. Sức mạnh của chúng tôi vẫn chưa đạt yêu cầu, nên đành mặt dày nhờ cô trợ giúp..."

Seol Jihu cố gắng lựa chọn từ ngữ một cách cẩn thận và nói chuyện cực kỳ lịch sự. Như thế một chàng trai lần đầu đến nhà bạn gái vậy.

Thậm chí cậu còn cảm thấy mặt mình nóng bừng lên.

'Trời ơi, mình làm sao thế nhỉ?!'

Ngay lúc đó, Baek Haeju lên tiếng.

"Tôi đã nghe cô Seo Yuhui kể về hoàn cảnh của anh"

Đôi mắt Seol Jihu mở to.

"Giúp đỡ Linh giới, bảo vệ Liên bang. Đó chắc chắn là một điều cần thiết cho Thiên đường. Vì vậy tôi quyết định đến đây".

Cô nói với giọng bình thản, không quá nghiêm trang nhưng cũng không hề thân mật. Bên cạnh đó, lời nói của cô ta như thể đang nhấn mạnh rằng ‘Tôi đến đây vì tương lai của Thiên đường, không phải để giúp đỡ anh'.

Seol Jihu khẽ gật đầu. Cô ấy có quyền hành xử như vậy.

"Tuy nhiên, tôi chưa đồng ý hành động cùng anh. Dù sao thì, bàn bạc kế hoạch trên giấy thường khác xa với tình hình thực tế."

Baek Haeju siết chặt ngọn thương của mình.

"Vì vậy, tôi muốn hỏi anh một việc"

Đột nhiên giơ tay lên, cô chĩa mũi thương màu xanh ngọc vào Seol Jihu.

Lông mày Seol Jihu giật giật khi chứng kiến cảnh này.

Thật kỳ lạ. Càng nhìn cô, cậu càng cảm thấy có gì đó kỳ lạ. Mặt khác, cậu cũng cảm thấy có gì đó quen thộc.

Ngay cả bây giờ khi cô ấy đang chĩa mũi thương vào cậu, cậu cũng không cảm thấy chút thù địch hay sát khí nào.

Nhưng dường như mục đich của cô ấy không phải là kiểm tra quyết tâm của cậu.

"Nếu tôi bảo anh từ bỏ việc cứu cõi Linh hồn, anh sẽ làm gì?"

Cô đột nhiên hỏi một câu kỳ lạ.

"Huh? K-Không, tôi không có ý định từ bỏ."

"Thế thì-"

Baek Haeju tiếp tục ngay lập tức, như thể cô đã mong đợi câu trả lời này.

"Nếu tôi đứng ra xử lý vụ này thay anh và yêu cầu anh rút lui, anh có đồng ý không?"

Giờ thì cô ấy bắt đầu nói những câu lạ lùng.

Ngay khi Seol Jihu chuẩn bị hỏi xem ý cô ta là gì, một giọng nói sắc bén đã vang lên.

"Cô Baek Haeju?"

Seo Yuhui đang nhìn Baek Haeju với ánh mắt cau có.

"Làm ơn dừng lại."

"Tôi không hỏi cô, cô Seo Yuhui."

"Tôi biết. Nhưng tôi bảo cô rồi mà, đâu cần phải đến đây để hỏi cái câu ngớ ngẩn đó?"

Họ bắt đầu cãi nhau. Cách họ bắt bẻ nhau từng lời, như thể hai người đang trong một cuộc chiến tranh lạnh..

"Xin chờ một chút."

Seol Jihu nhanh chóng chen vào.

"Tại sao cô lại hỏi tôi một cách bất ngờ như vậy?"

Nét mặt Baek Haeju bỗng nhăn nhó và khó hiểu.  Đôi môi cô mím chặt, Seol Jihu có thể nghe thấy cô hít một hơi thật sâu.

Thế rồi, cô gằn giọng và nói từng tiếng

"Cứu Linh giới. Hành động đó nhắm tới mục đích tốt, nhưng cực kỳ nguy hiểm."

Nghe có vẻ như cô ấy có rất nhiều điều để nói nhưng đang cố kìm nén lại.

Seol Jihu bàng hoàng lắc đầu.

"Dù nguy hiểm đến mấy, tôi cũng phải đi. Cảm ơn cô đã quan tâm đến tôi, nhưng tôi nhờ cô đến giúp chứ không phải đến đây can ngăn tôi".

Baek Haeju khẽ thở dài. Cô cắn môi và nhíu mày.

"Tôi có một điều kiện."

"Nói đi".

"Vì cuộc thám hiểm này do Chủ Hội lên kế hoạch, tôi đồng ý về việc anh là người lãnh đạo. Nhưng tôi muốn anh cho tôi quyền quyết định khi nào nên rút lui."

"Quyền ra lệnh rút lui?"

"Có rất nhiều rủi ro trong chuyến thám hiểm này. Dù anh đã tập hợp được một nhóm mạnh mẽ, nhưng Ký sinh trùng cũng không phải những kẻ yếu đuối. Trùng hậu Đế vương là kẻ khôn ngoan và mạnh mẽ ngoài sức tưởng tượng của anh. Tôi e là một nửa trong số bảy Tư lệnh đã đến Linh giới để chờ đợi chúng ta. Có nghĩa là, khoảnh khắc chúng ta bước chân vào Linh giới, chúng ta đã bước chân vào thòng lọng của kẻ thù".

Seol Jihu nhăn mặt đăm chiêu. Mặc dù việc hồi sinh Cây thế giới rất quan trọng, nhưng cậu cũng phải cân nhắc chuyện đó.  Nguy cơ đụng độ Thất Trùng quân ở Linh Giới thậm chí còn cao hơn ở Pháo đài Tigol.

Không có lý do gì để Seol lôi kéo những đồng đội quý giá của mình vào một trận chiến vô vọng.

Chỉ là, cậu không hiểu tại sao cô ấy lại đặt ra một điều kiện như thế này.

"Đôi khi, chạy trốn có thể là quyết định hợp lý nhất".

Cảm thấy Baek Haeju đang rất cố gắng để thuyết phục mình, Seol Jihu kiên nhẫn lắng nghe.

"Có phải đó là lý do tại sao cô yêu cầu được quyền ra lệnh rút lui?"

"Phải. Tôi có nhiều kinh nghiệm chiến đấu chống lại Ký sinh trùng hơn bất kỳ ai khác ở đây. Kể cả so với con gái của Luxuria".

"..."

"Tôi không cần anh trao cho tôi quyền quyết định cao nhất. Nhưng nếu đa số thành viên đoàn thám hiểm đồng ý với quan điểm của tôi, tôi muốn Chủ hội Seol chấp thuận quan điểm đó".

Nói một cách đơn giản, cô đang yêu cầu quyền lực ngang với người Tiên phong của nhóm.

Cậu không thể tranh cãi với cô ấy. Một cao thủ kỳ cựu như Nữ hoàng thiêng liêng, chắc chắn cô ấy biết cách xử trí phù hợp với những bất trắc xảy ra trong chuyến thám hiểm.

Tuy nhiên, Seol Jihu nghiêng đầu.

Đáng lẽ cô có thể nói điều này ngay từ đầu, nhưng tại sao cô ấy phải vòng vèo như thế? Sao lúc đầu cô lại đề nghị cậu từ bỏ chuyến thám hiểm này?

Người phụ nữ này thật kỳ quái.

'Có lẽ cô ấy sợ chết?'

Không, điều này cũng không hợp lý.

Nếu cô ấy ham sống sợ chết, cô ấy sẽ yêu cầu Seol cho phép bỏ cuộc và trở về bất kỳ lúc nào. Tuy nhiên, cô lại yêu cầu được quyền ra lệnh cho cả đoàn rút lui.

Cho dù Seol Jihu nghĩ thế nào đi chăng nữa, cậu vẫn không hiểu nổi.

Và thế là, cậu quyết định hỏi.

"Giả sử như tôi đã chấp nhận điều kiện đó. Và giả sử đa số thành viên đã chấp thuận đề nghị của cô. Nếu lúc đó tôi vẫn cương quyết phản đối. thì cô sẽ làm gì?"

"Không thành vấn đề."

Cô ấy trả lời với giọng bình thản.

"Tôi sẽ lôi cô anh về, kể cả khi tôi phải đánh gục anh".

Seol Jihu có thể cảm thấy một ý chí mạnh mẽ từ lời tuyên bố của cô.

"Hnng."

Rồi đột nhiên, một âm thanh chen vào giữa họ.

Oh Rahee, người đang nghịch nghịch mái tóc của mình, tỏ vẻ thích thú khi nhìn Baek Haeju.

"Tôi đã rất ngạc nhiên khi bà chị xuất hiện ở đây. Nhưng bây giờ, tôi còn ngạc nhiên hơn nữa."

Seol Jihu liếc nhìn Oh Rahee. Nghe có vẻ như cô ta quen biết với Baek Haeju.

Nghĩ lại thì, cô ấy từng gọi Baek Haeju là ‘con đũy Baek '?

"Nữ hoàng Thiêng liêng Baek Haeju đang lo lắng cho đồng đội. Thậm chí cô ấy sẵn sàng đánh gục trưởng nhóm để lôi cổ anh ta về nơi an toàn. Tôi có nghe nhầm không?"

Thấy Baek Haeju im lặng, Oh Rahee nghĩ rằng cô ta ngó lơ mình. Oh Rahee cười khẩy:

"Một con sói cái cô độc như bà chị, hôm nay ăn nhầm thứ gì vậy?"

"..."

"Chà chà, hay là cô mới nhận được vài bài học cuộc sống?"

Baek Haeju thậm chí còn không thèm liếc nhìn Oh Rahee. Cô vẫn dán mắt vào Seol Jihu, và khẽ siết chặt ngọn thương.

"Đây là điều kiện duy nhất của tôi."

"..."

"Hãy xem xét sức mạnh của đoàn thám hiểm và tương lai của Thiên đường. Anh phải chấp nhận điều kiện này. Nếu không, tôi sẽ từ chối tham gia".

Vậy là cô ấy đã đưa ra tối hậu thư. Trông có vẻ như cô ấy sẽ không hạ cây thương xuống, nếu không được nghe một câu trả lời ưng ý.

Mặc dù Oh Rahee vừa mới chen vào, nhưng những người xung quanh họ đều im lặng. Thông thường, những thành viên ngang tàng của Valhalla sẽ xông vào hoặc hét lên "Cô là đứa nào mà dám bố đồi ở đây?"

Nhưng hôm nay, không ai dám lên tiếng.

Lý do rất đơn giản.

Bởi vì đây là Hoàng hậu thiêng liêng. Huyền thoại mạnh nhất của Thiên đường.

Cuối cùng, Seol buộc phải đưa ra câu trả lời.

Cậu cắn môi và nói sau khi suy nghĩ một lúc.

"Nếu chúng ta vẫn còn cơ hội thì cô sẽ không làm thế, phải không?"

"Còn tùy xem các thành viên nghĩ sao. Tôi nói rồi, tôi không cần quyền lực tuyệt đối".

Baek Haeju trả lời với giọng quyết đoán.

Seol Jihu không có gì để nói. Dù cậu thấy hơi mất mặt một chút, nhưng thay vì cố bám lấy chút sĩ diện thì cậu nên đồng ý với yêu cầu của Nữ hoàng thiêng liêng để nhận được sự hợp tác của cô.

"Được rồi."

Seol Jihu đã đưa ra một câu trả lời chắc chắn.

"Tôi sẽ trao cho cô quyền rút lui, tương đương với quyền của người Tiên phong".

"…Anh hứa rồi nhé."

Ngọn thương cuối cùng đã hạ xuống.

Bây giờ mọi chuyện đã được quyết định, Seol Jihu muốn kết thúc cuộc gặp gỡ này một cách thân thiện.

"Hãy giúp đỡ chúng tôi. Và một lần nữa, cảm ơn cô".

Baek Haeju định nói gì đó nhưng rồi cô ngậm miệng lại. Nhắm mắt lại, cô thở dài.

"Hah, vì tương lai của Thiên đường? Từ khi nào mà cô quan tâm đến Thiên đường như thế??|"

Giọng Oh Rahee vẫn léo nha léo nhéo bên cạnh.

"..."

Nhưng cũng giống như trước đây, Baek Haeju không nói gì.

*

Một cuộc họp đã được tổ chức.

Không khí nặng nề tràn ngập phòng hội nghị lớn. Vì Seol Jihu thường xuyên thông báo tiến trình của kế hoạch này với Kim Hannah, nên mọi người đều hiểu mục đích của cuộc họp. Kết quả là, cuộc họp trở nên đơn giản hơn.

Đúng như Agnes nói, diện mạo của đàn ông thay đổi theo địa vị của họ.

Đứng trước các thành viên trong hội, chỉ vào một bản đồ khổng lồ trên bàn làm việc và giải thích kế hoạch thám hiểu, Seol Jihu trông hoàn toàn khác so với gã trẻ trâu khóc nhè ngày xưa.

"Chúng ta sẽ khởi hành vào ngày mai."

Seol Jihu với giọng quyết đoán và nắm chặt Thần thương Tinh khiết.

"Mặc dù một số người có thể nghĩ rằng chúng ta hơi vội vã, nhưng thực ra chúng ta đã chuẩn bị quá lâu. Giờ thì không thể trì hoãn thêm nữa. Linh giới có lẽ đang tuyệt vọng chống trả kẻ thù".

Vì mọi người đã chuẩn bị tinh thần, nên không ai ý kiến gì.

’Chỉ có một người khiến mình băn khoăn...'

Seol Jihu đưa mắt về góc phòng.

Baek Haeju đang ngồi đó, nhìn cậu chằm chằm với một ánh mắt ngạc nhiên. Bên cạnh cô, Seo Yuhui đang nhìn Seol với một nụ cười ấm áp và tự hào. Thi thoảng cô lại liếc nhìn Nữ hoàng Thiêng liêng, như thể cô ấy đang cà khịa.

Thậm chí Seol cảm giác như mình là một sinh viên, Baek Haeju là một giảng viên khó tính, còn Seo Yuhui là một người mẹ đang tự hào khoe con.

Seol Jihu nghiêng đầu và hỏi.

"Nữ hoàng Thiêng liêng, cô thấy sao?? Nếu cô cần thêm thời gian để chuẩn bị thì..."

Baek Haeju lặng lẽ lắc đầu. Cô ấy nói chuyện này không thành vấn đề.

Seol Jihu gật đầu xác nhận.

"Sau đó, mọi người, hãy chuẩn bị chu đáo trong tối nay".

Cạch.

Seol Jihu xoay giáo, đứng đối mặt với toàn bộ phòng họp và nói.

"Đó là tất cả nội dung cần thiết. Hẹn gặp mọi người vào sáng mai."

*


Đêm đó, Seol Jihu đến thăm cung điện.

Để báo cáo về tiến trình của kế hoạch và để tiếp kiến Charlotte Aria.

"Đừng lo lắng về Eva."

Sorg Kühne nói với giọng đầy nhiệt huyết.

"Nhờ những gì cậu đã làm, quân đội của chúng tôi đã tập hợp lại. Chi nhánh Hội pháp sư cũng đã xây dựng xong. Nếu Liên bang yêu cầu tiếp viện, Eva thề sẽ trở thành cầu nối kết nối giữa họ với lực lượng nhân loại".

Ông ấy đang khuyên Seol Jihu đừng lo lắng và chỉ tập trung vào cuộc thám hiểm. Nhờ đó, Seol Jihu đã có thể thở phào nhẹ nhõm.

"Nhân tiện, Nữ hoàng đâu rồi?"

"Mm, về chuyện đó..."

Nét mặt Sorg Kühne trở nên u ám. Charlotte Aria đã ở lỳ trong phòng của cô ấy suốt vài ngày qua mà không thèm gặp ai.

"Có phải cô ấy lo lắng vì chiến tranh không?"

"Tôi không chắc lắm, nhưng có vẻ như Bệ hạ đang rất ưu tư" - Sorg Kühne thở dài - "Kể từ khi Bệ hạ giao cho tôi xử lý các vấn đề nội chính, cô ấy đã rất ít khi ra ngoài rồi. Vậy mà giờ cô ấy còn từ chối gặp tôi nữa. Thật lạ lùng".

Thấy Sorg Kühne băn khoăn, Seol Jihu cũng lo lắng.

"Tôi muốn gặp cô ấy trước khi rời đi..."

Nhưng rồi cậu nghĩ lại. Đã có  Roselle và Eun Yuri chăm sóc nữ hoàng, chắc là không có vấn đề gì lớn. Lúc này, hãy tập trung vào vấn đề quan trọng nhất.

Seol Jihu an ủi quan Phụ Chính vài câu, rồi trở về nhà.


*

Đêm trôi qua, và cuối cùng trời cũng sáng.

Bầu trời trong xanh và yên tĩnh, nhưng Valhalla đã nhộn nhịp từ sáng sớm.

Sau khi thức dậy, Seol Jihu lặng lẽ chuẩn bị hành trang. Sau khi tắm một lúc, cậu mặc quần áo vào và khoác chiếc áo khoác lông thần tiên do Liên bang tặng.

"..."

Soi mình trong gương, cậu thấy hơi xa lạ. Đột nhiện cậu nảy ra ý định dùng Cửu Nhãn và kiểm tra màu sắc của mình trong gương, nhưng trong khoảnh khắc tiếp theo, cậu lắc đầu.

'…Chúng ta sẽ giành chiến thắng.'

Sau khi vỗ mạnh vào hai má, cậu lặp lại.

'Chúng ta phải giành chiến thắng.'

Sau khi khẳng định lại quyết tâm của mình, Seol chộp lấy Thần thương Tinh khiết và đi ra ngoài.

Khi Seol rời khỏi tòa nhà, một cơn gió mạnh thổi qua. Seol Jihu nhăn mặt và dừng lại.

Từ xa, cậu đã thấy các thành viên tham gia cuộc thám hiểm:

Baek Haeju đưa tay vuốt tóc với đôi mắt nhắm nghiền, chiếc áo choàng truyền thống màu trắng của cô tung bay trong gió.

Seo Yuhui, nhẹ nhàng vuốt ve Gà Nhép trong lòng bàn tay cô.

Philip Muller, ngồi gần cái ao ở vườn, say mê đọc một cuốn sách dày.

Agnes, đứng nghiêm trang tựa lưng vào cửa.

Hoshino Urara, đang nhảy nhót khởi động và nói huyên thuyên gì đó.

Và cuối cùng, anh em nhà Halep và các thành viên còn lại của Valhalla lặng lẽ đứng sau Ayase Kazuki.

Khoảnh khắc Seol Jihu bước ra khỏi tòa nhà, mọi người quay lại đối mặt với cậu như thể họ đã hứa trước đó. Khi họ dần dần bắt đầu đi về phía cậu, Seol Jihu cảm thấy trái tim mình đập rộn ràng.

Trong số đó có hai cấp 8, một cấp 7 và hai cấp 6.

Với một đội ngũ như thế này, High Ranker chẳng là cái thá gì cả.

'Liệu mình có cơ hội lãnh đạo một nhóm thám hiểm hoành tráng thế này nữa không?'

Ý nghĩ này chợt thoáng qua tâm trí Seol. Cậu mỉm cười, sau đó nhìn vào mắt của từng người đang tập trung xung quanh mình.

Sau đó, cậu lên tiếng:

"Đi nào."

Vậy là, cuộc chiến quyết định cả số phận Linh giới và số phận Liên bang, đã mở màn.

Đồng thời cũng là giai đoạn quyết định lịch sử Thiên đường.

14 nhận xét:

  1. Cảm ơn nhóm dịch nhiều !!!!!

    Trả lờiXóa
  2. Thanks nhóm dịch nhiều nhé vì đam mê và nhiệt huyết

    Trả lờiXóa
  3. #FanYuhuiwithloveSeonhwatuoilon

    Trả lờiXóa
  4. Sắp đánh nhau to rồi, hóng quá
    Thank nhóm nhiều!

    Trả lờiXóa
  5. rủ nhau đi đánh phó bản

    Trả lờiXóa
  6. Mình nghĩ đợt này seonhwa sẽ hi sinh vì main, và sau khi trở về Trái Đất main sẽ biết đc cô ấy là ai

    Trả lờiXóa
  7. Hk bt j nhìu về con bạn gái củ của main nên hk coá thiện cảm tí nào

    Trả lờiXóa
  8. Nhớ lúc đầu Seonhwa chăm sóc, cho seol mượn tiền bla bla là rơi nước mắt rồi. Seo Yuhui cũng hơi tốt tốt, nhưng chiều main quá cảm giác giống như mẹ vậy (cảm giác già già), lỗi của Seo Yuhui là cô là người đến sau, không gay ấn tượng mạnh từ đầu
    #fanSeonhwawithlove

    Trả lờiXóa

Được tạo bởi Blogger.