Khát vọng trở về - Chương 363: Sự thay đổi của một ngôi sao
Khi Luxuria than thở, bà vô tình ngước nhìn các thiên thể
[…Huh?]
Nữ thần bất ngờ thốt lên một tiếng kêu kinh ngạc.
Gula đang lơ đãng lắng nghe, cũng nghiêng đầu nhìn lên.
[Hmm?]
Một ngôi sao đang tỏa sáng rực rõ.
Không, nó đã tỏa sáng được một lúc, nhưng cường độ tỏa sáng đang ngày càng tăng lên.
Trong quá khứ, thi thoảng nó lại run rẩy như ánh nến chập chờn trong gió, nhưng bây giờ nó đang đứng vững chãi và tỏa ra một ánh sáng rực rỡ.
Nếu cường độ mạnh hơn chút nữa, nó có thể tự chiếu sáng khoảng không ra xung quanh.
[Uh... lúc trước nó không sáng như thế này, phải không?]
[Uhm. Cường độ ánh sáng vừa tăng lên tới vài lần] - Gula gật đầu đồng ý.
Ngôi sao đột ngột phát triển rực rỡ. Ngay cả Luxuria và Gula, hai nữ thần luôn theo dõi tình hình của ngôi sao, cũng bị bất ngờ.
[Wa... Ánh sáng này... đẹp quá]
Luxuria nói với giọng mơ màng.
[Ngôi sao của chúng ta đã đạt được một ý chí vững chắc. Cuối cùng nó đã tìm thấy con đường của mình rồi ư?] - Gula gật gù với vẻ hài lòng.
[Chuyện gì đã xảy ra?]
[Một vài ngôi sao xung quanh nó đã di chuyển... Nhưng cái gì đã khiến nó thay đổi nhỉ? Chúng ta không thể nhìn thấy nguyên nhân, có lẽ là một Ngôi sao trên Trái đất đã ảnh hưởng trực tiếp đến nó.]
[Ah, phải rồi! Đó là một một ngôi sao đã chết, phải không?]
[Không hẳn là chết, nhưng nó đã biến mất.]
Hai nữ thần vui vẻ trò chuyện. Mặc dù họ không rõ điều gì đã xảy ra, nhưng chắc chắn đây là một sự thay đổi tuyệt vời.
[Ah, mừng quá ~ Không biết khi quay lại, thằng bé sẽ làm gì đây. ~]
Đúng như Luxuria nói.
Ngôi sao này chỉ mới hồi sinh, mà đã ảnh hưởng đến chuyển động của các thiên thể xung quanh.
Điều gì sẽ xảy ra nếu ngôi sao đó lấy lại được ánh sáng rực rỡ ban đầu? Các nữ thần đều háo hức chờ đợi.
[Mmm...]
Gula khoanh tay khi nhìn chằm chằm vào Ngôi sao.
Khuôn mặt nữ thần hơi băn khoăn.
Vì bà đã phải đặt tên chức nghiệp cấp 5 của ngôi sao này theo ý Luxuria, nên lần này bà quyết tâm đặt tên theo ý mình.
[Nhìn xem! Thằng bé thật đáng khen ngợi và ngưỡng mô. Tại sao cô không thể đáp ứng nguyện vọng của nó cơ chứ? Đó chỉ là cái tên chức nghiệp thôi mà!]
[…Tôi sẽ cân nhắc về điều đó.]
Nghe Luxuria cằn nhằn, Gula lặng lẽ mím môi suy nghĩ.
**
Bình minh bừng sáng.
Kim Hannah đi xuống sảnh khách sạn để lấy đồ sáng, nhưng dừng lại và giật mình khi thấy Seol Jihu đang ăn uống một cách hào hứng.
Một chồng đĩa khổng lồ đang chất đống trước mặt cậu ta.
Kẻ lờ đờ biếng ăn của ngày hôm qua đã biến mất, và trước mặt cô là một người hoàn toàn khác.
"Oh, cô đấy à. Ngồi đây không?"
"... Chuyện gì đã xảy ra với cậu thế?
Kim Hannah chăm chú quan sát Seol Jihu chặt chẽ trước khi ngồi xuống trước mặt cậu ta.
"Sao trông cô mệt mỏi thế? Mất ngủ à?"
'Đó là lỗi của cậu chứ ai, đồ khốn' - Kim Hannah lẩm bẩm, suýt nữa thì cô đã hét vào mặt cậu.
Đúng là cô ấy đã trải qua một đêm mất ngủ. Lý do là vì cô phải vắt óc nghĩ ra những trò chơi mới để chặn đà chiến thắng của Seol Jihu.
"À, tôi tò mò về một chuyện..."
Kim Hannah giật mình căng thẳng. Lẽ nào Seol Jihu định hỏi cô xem khi nào trò chơi sẽ bắt đầu?
Nhưng thứ cô được nghe lại là một điều hoàn toàn khác.
"Ở Hàn Quốc có bệnh viện đặc biệt nào giống như ở Hawaii không?"
Kim Hannah ngạc nhiên khi thấy Seol Jihu chợt nhắc đến một thứ khác, không liên quan đến việc quay trở lại Thiên đường.
"H-Huh? Ừ thì... có, nhưng sao cơ?"
"Uhm. Quả nhiên... Không có mới là lạ đó".
"Sao vậy? Cậu có muốn lập hợp đồng bảo hiểm với họ không? Tôi biết một bệnh viện tốt ở Seoul. Tôi có thể gửi thư giới thiệu cho cậu, nếu cậu muốn."
"Yeah, tốt lắm. Thực ra thì tôi đã suy nghĩ về một vài điều..."
Má Seol Jihu phồng lên khi cậu nhét một thìa trứng vào.
"Đêm qua, tôi đã đến bệnh viện đặc biệt ở Hawaii. Sư phụ Jang nói với tôi rằng, ngay cả những người chuẩn bị kỹ lưỡng cho cũng khó tránh khỏi cái chết ở Thiên đường. Và càng gắn bó với Thiên đường thì sinh mạng ở Trái đất càng gặp nhiều nguy hiểm hơn".
"Tất nhiên. Trở về Trái đất định kỳ và ký hợp đồng với một bệnh viện đặc biệt, đều là những điều cơ bản nhất trong số những điều cơ bản. Ở cấp độ thấp thì chuyện này có thể không quá quan trọng, nhưng càng sống lâu ở đó, cậu càng phải chuẩn bị nhiều hơn."
Seol Jihu hoàn toàn đồng ý.
Ian kể rằng ông đã nỗ lực mô tả kỹ lưỡng thói quen và cử chỉ của bản thân trong cuốn nhật ký của mình. Nhờ đó ông có thể nhận ra mình chính là tác giả của cuốn nhật ký đó, chỉ trong nháy mắt.
Kiếm việc làm thêm như Phi Sora cũng có thể là một phương pháp khác.
"Có lẽ tôi cần tìm ra phương pháp của riêng mình"
Trong thực tế, Seol đã chuẩn bị một phương án.
Đó là gia đình của cậu ấy.
Có lẽ, đây chính là điều đem lại cho cậu nhiều cảm xúc mạnh mẽ nhất khi ở Trái đất.
Ngay cả bây giờ, những ký ức về bữa tiệc sinh nhật hôm trước, vẫn sống động trong tâm trí cậu.
"Hmm, tôi nghĩ chuyện này không thể xong xuôi trong một sớm một chiều. Có lẽ phải làm từng bước một".
"Cậu có muốn tôi gọi cho họ không? Tôi có thể chuẩn bị một cuộc hẹn ngay bây giờ."
Kim Hannah gõ gõ vào điện thoại của mình.
Đây là một cơ hội hiếm hoi, cô muốn hoàn thành thỏa thuận ngay và luôn.
"Sao cô phải vội vàng như vậy? Lúc nào quay về Hàn Quốc rồi tính... Cô quên là chúng ta đang đi nghỉ à?" - Seol Jihu cười toe toét.
"…Hở? Cậu có chắc không? Tôi cứ tưởng là cậu sẽ trốn về Thiên đường ngay khi chúng ta quay trở lại Hàn Quốc."
"... Chuyện này chắc không mất nhiều thời gian đâu. Cô nói bệnh viện đó ở Seoul, phải không? Tôi đoán rằng chúng ta chỉ cần dành một hoặc hai ngày là đủ".
Kim Hannah bàng hoàng đến nỗi há hốc mồm.
"Sao ngạc nhiên thế, tôi chỉ hỏi vậy thôi mà. Chúng ta đến đây để giải trí, đúng không? Vậy thì cứ ăn chơi xả láng đi đã".
Kim Hannah nhảy dựng lên. Nhưng Seol Jihu vẫn tiếp tục.
"À, tối nay tôi không đi ăn cùng mọi người đâu. Tôi bận gặp một người... cả thầy Jang cũng đi cùng tôi nữa. Từ giờ đến lúc quay về, hôm nào cũng vậy... Huh, cô đang làm gì thế?"
"Aigoo, aigoo, cậu bé của tôi... Cuối cùng thì cậu đã... Ể??"
Kim Hannah chớp mắt. Trong vô thức, cô đã tiến lại gần Seol Jihu, ôm ấp và vỗ về cậu từ lúc nào.
"À phải rồi, hôm nay chúng ta sẽ chơi thêm vài trò nữa, phải không?"
Seol Jihu đẩy Kim Hannah ra, nhìn vào mắt cô và nở một nụ cười ranh mãnh. Đó là kiểu cười của một nhân vật phản diện khiến ai cũng phải lo lắng.
"Cô đã nói với tôi. Rằng giải nhất là một điều ước."
"Tôi biết... nhưng cậu đang cố gắng để ước điều gì?"
"Đừng lo. Điều ước này nằm trong khả năng của cô".
"Huh? Cậu định bắt tôi làm gì?" - Kim Hannah chớp mắt run rẩy.
"Ờ. Hôm trước cô gọi tôi là gì trước mặt mọi người ấy nhỉ? Bố của Jinah?"
Seol Jihu nở nụ cười lạnh lẽo.
"Cô dám chơi xỏ tôi? Tôi sẽ trả lại cho cô đầy đủ, kekeke!"
Kim Hannah chết lặng.
"A, đó là tại..."
"Thôi, đằng nào cũng đến nước này rồi, chúng ta hãy cùng nhau trở thành bố mẹ của Jinah nào".
"…Cậu đang đùa, phải không?"
"Không, tôi để ý rồi, trông cô ngon lắm. Nhất là trong cặp kính râm và bộ đồ tắm màu đen hôm qua."
Seol Jihu lẩm bẩm trong khi đặt thìa xuống. Cậu xếp chồng đĩa lại cẩn thận, rồi đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
Kim Hannah lắp bắp.
"C-Cậu đang đùa, phải không?"
"Trông tôi giống đang đùa lắm hả?"
Seol Jihu cười toe toét trước khi ra khỏi quán cà phê.
Kim Hannah bàng hoàng ngồi đó một lúc, rồi chạy theo cậu ta. Nhưng cô không thấy Seol Jihu đâu cả.
Khi cô chạy ra sân thượng và nhìn xuống..
"Ai muốn đi chợ Ala Moana với tôi nào ~"
"Tôi! Tôi muốn đi!"
"Hở? Cưng à, anh mà cũng rủ mọi người đi chơi á?"
"Có gì lạ chứ? Tôi định mua vài món quà cho gia đình".
... Kim Hannah có thể thấy Seol Jihu đang nói chuyện vui vẻ với các thành viên khác.
"À há. Còn ai đi nữa không?"
"Hừm. Không ai đi nữa thì thôi. Phi Sora, hai ta là đủ rồi. Hôm nay là một ngày tuyệt vời để hẹn hò".
"Huh??? Anh đang nói cái gì thế? Có phải anh thích tôi không đấy?"
"Trời ạ, cô đừng nhạy cảm như thế chứ. Chỉ là tôi muốn nói với cô vài chuyện riêng tư mà thôi".
"Chà, nếu chỉ có thế thì..."
"Ổn rồi, đi thi. Nhanh lên nào!"
"Khoan đã, tại sao anh lại nắm tay tôi? Cứ như chúng ta đang hẹn hò thật ý!"
Seol Jihu mặc kệ lời phàn nàn của Phi Sora và nắm tay cô lôi đi. Ngay cả khi cô phản đối, cậu chỉ nhún vai và nói: "Không phải tôi đã giúp cô về nhất ngày hôm qua sao?"
"Mẹ kiếp!"
Kim Hannah đưa hai tay ôm mặt.
Có thể ban nãy cậu ta chỉ đùa thôi, nhưng dường như mọi chuyện sẽ không dừng lại ở đó.
Hơn nữa, Seol Jihu là kiểu người sẽ làm điều gì đó đến cùng.
Mặc dù bây giờ cậu ta chỉ đùa, nhưng trong tương lai có thể cậu sẽ dùng điều ước này để chơi xỏ cô.
Kim Hannah cay đắng tự trách mình vì đã quá bất cẩn.
"Mình không thể để điều đó xảy ra..."
Kim Hannah vừa rên rỉ vừa suy nghĩ. Cô phải nghĩ cách ngăn Seol Jihu chiếm vị trí quán quân.
Nhưng mơ ước của Kim Hannah không thể thành hiện thực.
Cô quyết định tổ chức các trò chơi vào buổi chiều, khi Seol Jihu và Jang Maldong đi vắng. Nhưng mọi người cứ thay phiên nhau đứng đầu, nên khi tổng kết, Seol Jihu vẫn là người có tổng điểm cao nhất.
Đúng là người tính không bằng trời tính!
Kim Hannah nhìn lên bầu trời và thở dài thườn thượt.
"Con mụ Cáo bị sao thế? Cô ta buồn vì kỳ nghỉ sắp kết thúc à?" - Oh Rahee vừa sấy tóc ướt vừa nghiêng đầu hỏi.
Eun Yuri đưa tay chống cằm và nhấm nháp một ly cocktail, nhún vai một cách thờ ơ.
*
Kỳ nghỉ đã kết thúc.
Seol Jihu chia tay một số thành viên trong nhóm và nhảy lên máy bay trở về Hàn Quốc.
Dù cậu đến đây trong sự miễn cưỡng, nhưng giờ đây, khi phải trở về, lòng cậu ngập tràn tiếc nuối.
Đó là vì sự xuất hiện của Ian.
Hôm nào cậu cũng đến trò chuyện với ông, và tận hưởng những khoảnh khắc sảng khoái. Thậm chí cậu còn muốn ở lâu hơn nữa.
Đương nhiên, đó là chuyện bất khả thi. Cậu không thể ở lại Hawaii mãi mãi.
Cậu hứa với Ian rằng mình sẽ sớm quay lại gặp ông.
Chuyến bay trở về thật yên tĩnh.
Hầu hết các thành viên nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu, có lẽ họ đã mệt mỏi vì chơi đùa quá nhiều.
Jang Maldong băn khoăn nhìn Kim Hannah. Trông cô cay đắng và thê thảm như thể tương lai của cô vừa sụp đổ.
Rồi ông hướng mắt về phía Seol Jihu. Hầu hết các thành viên đều nằm ngửa ra ghế, nhưng chỉ có Seol Jihu đang bận rộn ngồi ghi chép gì đó.
‘Cái đó là...'
Khi Jang Maldong len lén nhìn sang, đôi mắt ông sáng bừng lên.
'Lịch?'
Phải, Seol Jihu đang làm lịch.
Nhưng đó không phải là lịch Trái đất.
Một ngày trong lịch của cậu ta được tách thành tám phần.
'Nó đang làm lịch ở Thiên đường!!'
Jang Maldong ngay lập tức nhận ra ý định của Seol Jihu là gì.
Một ngày trên Trái đất tương đương với ba ngày trên Thiên đường. Vì dòng thời gian khác nhau, lịch cũng sẽ khác nhau.
Vì cậu làm lịch bằng tay, nên món đồ này có thể mang tới Thiên đường. Nhưng vì sao Seol Jihu đột nhiên lại làm lịch?
"…Lão sư?"
Seol Jihu ngơ ngác quay đầu lại, khi cảm nhận được ánh mắt của Jang Maldong.
"Không có gì. Tiếp tục đi."
Jang Maldong trùm tấm bịt mắt lại và ngả người ra ghế.
Seol Jihu nghiêng đầu, rồi lại khi nhìn xuống tờ giấy.
Jang Maldong khẽ kéo chiếc bịt mắt lên một chút và nhìn chằm chằm vào Seol Jihu, người đang bận rộn làm lịch.
Một tiếng cười khe khẽ bật ra khỏi miệng ông.
*
Sau khi đến sân bay Incheon, các thành viên tạm biệt nhau và trở về nhà.
Khi Seol Jihu trở về căn hộ của mình, cậu sắp xếp lại đồ đạc rồi nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, cậu được Kim Hannah đưa đi ký hợp đồng với một bệnh viện đặc biệt ở Hàn Quốc.
Hợp đồng mà cậu ký với Bệnh viện Soyoung, được ngụy trang như một chương trình bảo hiểm. Mặc dù phí ký kết và các khoản thanh toán hàng tháng đắt hơn nhiều lần so với phí bảo hiểm nhân thọ, nhưng cậu được giảm giá một chút vì đã tốt nghiệp Đại học Soyoung.
Sau khi đọc chi tiết hợp đồng một cách tinh tế, Seol Jihu nhanh chóng ký kết mà không hề do dự.
Dù đã xong việc, cậu vẫn không trở về Thiên đường ngay lập tức.
Một ngày nọ, cậu gặp Seol Wooseok và tặng anh ấy những món quà từ Hawaii. Hôm sau, cậu dừng lại ở một trung tâm thương mại để mua quà cho những người ở Thiên đường.
Tất nhiên, cậu cũng không quên gọi điện cho mẹ.
"Vâng, vui lắm ạ. Con đã cùng đồng nghiệp chơi vài trò mạo hiểm, và con đã thắng. Uhm, mẹ có thích món quà không?"
"Hì hì, có gì đâu ạ. Vâng vâng, con sẽ gọi cho mẹ...Àh!"
"Không được rồi, vài tháng tới con hơi bận. Con quên mất, công ty sắp có một dự án quan trọng".
"Chà, đó là một dự án bí mật nên các nhân viên không được liên lạc với thế giới bên ngoài. Điện thoại và các thiết bị điện tử nói chung, đều bị cấm. Chắc là mất vài tháng đấy ạ">
"Vâng, điều này là để giữ bí mật cho dự án. Không có gì nguy hiểm đâu ạ".
"Cảm ơn mẹ đã hiểu con... Vâng, con sẽ gọi cho mẹ ngay sau khi xong việc".
Khi cuộc gọi kết thúc, Seol Jihu thở dài.
Cậu cảm thấy hơi hối hận, nhưng dù sao vẫn tốt hơn là hứa gọi điện mà không thực hiện được. Thà nói trước với mẹ cậu ngay từ đầu còn hơn.
Hơn nữa, cậu ta đã lên kế hoạch sử dụng ‘thứ đó' ngay khi trở lại Thiên đường và hoàn thành việc cải tổ Valhalla. Vì vậy, Seol Jihu thực sự không có lựa chọn nào khác.
Bởi vì khi cậu sử dụng 'thứ đó', cậu không thể quay trở lại Trái đất hoặc thậm chí là Thiên đường. Trong một thời gian rất dài.
"Có lẽ mình đã chuẩn bị xong những gì cần thiết rồi".
Seol mỉm cười, rồi chợt nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.
Cậu nhớ đến một người mà cậu đã bỏ quên cho đến tận bây giờ.
"Cô Yun Seora..."
Seol Jihu mím môi nghĩ ngợi, rồi mỉm cười.
"Chà, có lẽ mình nên tạo ra thêm vài kỷ niệm nữa trước khi quay trở lại Thiên đường."
Nhưng lần này, Yun Seora không hồi âm.
Thông thường Yun Seora sẽ trả lời những tin nhắn của cậu rất nhanh. Nên lần này Seol Jihu hơi ngạc nhiên.
Cậu thử gọi cô, nhưng cô không nhấc máy.
"Cô ấy giận mình chăng? Hay cô ấy đang ở Thiên đường?"
Có lẽ cậu đã chọn nhầm thời điểm.
"Thôi đành vậy".
Seol Jihu cắm điện thoại của mình vào bộ sạc và cầm lấy túi quà ở giữa phòng.
Cậu cũng không quên mang theo quyển lịch tự chế của mình.
Sau đó, cậu lấy ra một mảnh giấy nhỏ từ trong túi và xé vụn.
*
Cùng lúc đó...
Một ông già tóc bạc đang ngồi trong một hiệu sách cũ kỹ ở Hawaii.
Mặc dù TV đang bật, nhưng ông ấy không hề nhìn vào màn hình.
Ông cứ nhìn chằm chằm xuống đường như đang đợi ai đó.
Tuy nhiên, người mà ông ta chờ đợi đã không xuất hiện.
Thật ra thì ông biết lý do tại sao.
Vài ngày trước, chàng trai trẻ đã nói với ông rằng cậu ta phải quay lại Dị giới.
Mặc dù ông biết điều này, nhưng ông không thể xóa đi cảm giác trống rỗng đang tràn ngập trong tim.
Nét cô đơn hiện rõ trên khuôn mặt già nua.
Mãi đến khi hoàng hôn nhuộm màu vàng đậm lên bầu trời và mặt đất, ông lão mới khịt mũi và đóng cuốn sổ lại.
Vẻ mặt buồn rầu khiến ông già đi hàng chục tuổi.
Lảo đảo bước lên chiếc thang bên trong hiệu sách cũ, ông mở cánh cửa lên gác xép.
Có một sợi dây buộc vào xà ngang, và một chiếc ghế bụi bặm được đặt ngay bên dưới.
Chính Ian đã chuẩn bị những thứ này.
Dù cuốn tiểu thuyết đã giúp ông hiểu được sơ qua những gì diễn ra trong thời gian qua, nhưng có nhiều điều mà ngôn ngữ không thể truyền tải hết. Đôi lúc, ông vẫn cảm thấy mất mát và cay đắng vì đã đánh mất nhiều ký ức quý giá. Mỗi khi cảm thấy cô đơn như bây giờ, ông thường đi lên gác xép, bất lực nhìn chằm chằm vào sợi dây và cái ghế.
Đôi lúc, ông đứng đó hàng giờ liền.
Nhưng lý do khiến ông vẫn còn ở đây, là vì ông có một nguyện vọng.
Nếu nội dung của cuốn nhật ký là đúng, ông ta muốn gặp chàng trai trẻ kia.
Ông muốn gặp và nói với cậu ta nhiều điều.
Và bây giờ, chàng trai ấy lại biến mất.
"..."
Ian từ từ leo lên ghế.
Ông nắm lấy sợi dây ngang tầm mắt.
Thế rồi...
Phựt!
Sợi dây rơi xuống đất.
Ian đã cắt sợi dây và giật nó ra khỏi xà nhà.
Lý do rất đơn giản.
Một nguyện vọng mới đã hình thành, sau khi ông gặp chàng trai trẻ đó.
Seol Jihu nói rằng cậu sẽ quay lại thăm ông. Rằng cậu sẽ giúp ông quay lại nơi đó.
Nghe nói, ở nơi đó người ta có thể hồi sinh những kẻ đã chết. Giống như ông.
Tất nhiên, việc hồi sinh không dễ dàng chút nào. Nhưng Seol Jihu đã hứa với ông.
[Bây giờ thì chưa được, nơi đó vẫn chưa an toàn. Nếu tôi hồi sinh ngài, có thể ngài sẽ chết thêm một lần nữa]
[Tôi không thể đảm bảo, nhưng tôi xin hứa. Khi nào tiêu diệt được Trùng hậu và Thiên đường yên bình trở lại, tôi sẽ đưa ngài trở lại nơi đó.]
Ian mỉm cười sau khi nhớ lại lời Seol Jihu.
Cậu ta sẽ đưa ông trở lại nơi đó?
Để ông có thể trải nghiệm những điều được viết trong nhật ký của mình
Chỉ nghĩ đến đó thôi, trái tim ông cũng đập thình thịch.
Ian cắt sợi dây thành mảnh vụn rồi ném nó vào thùng rác, sau đó đập nát cái ghế và ném nó sang một bên.
Sau khi trở xuống tầng một, ông hào hứng ngồi xuống bàn.
"Xem nào... mình đã bỏ dở ở đâu nhỉ?"
Vừa bật đèn vừa đeo kính lên, ông mở cuốn sổ ra và bơm mực vào cây bút.
Sau đó, ông nhìn lại cuốn sổ tay và bản ghi chép hôm trước, rồi viết tiếp cuốn tiểu thuyết của mình.
- Có lẽ cậu muốn hỏi ta rất nhiều điều. Ví dụ như, tôi có gì đặc biệt? Tại sao mọi người lại hy sinh thân mình vì tôi? Tôi có xứng đáng không?
- Ta sẽ thay mặt mọi người để trả lời cho cậu.
- Đúng. Hy sinh để bảo vệ một ngôi sao mà Trùng hậu khiếp sợ, là điều hoàn toàn xứng đáng.
- Ta... không hề hối tiếc.
"Kyaa! Mình ngầu quá!"
Ian vừa viết vừa cười khúc khích.
"Hừm, một tác giả thì không thể đánh giá chính xác tác phẩm của bản thân. Mình cần ai đó đọc và đánh giá tác phẩm của mình. Ồ đúng rồi, anh bạn này... Phải rồi, chàng trai tên là Dylan đang ở trong bệnh viện!"
Ông lẩm bẩm và đưa cây bút lên chống cằm.
"Ngày mai mình phải đến thăm anh ta. Ở đây cũng hơi chán. Kiếm thêm vài người bạn mới sẽ vui hơn nhiều, Fuhehe!"
Ian ngân nga trong niềm hạnh phúc và tiếp tục di chuyển cây bút của mình.
[…Huh?]
Nữ thần bất ngờ thốt lên một tiếng kêu kinh ngạc.
Gula đang lơ đãng lắng nghe, cũng nghiêng đầu nhìn lên.
[Hmm?]
Một ngôi sao đang tỏa sáng rực rõ.
Không, nó đã tỏa sáng được một lúc, nhưng cường độ tỏa sáng đang ngày càng tăng lên.
Trong quá khứ, thi thoảng nó lại run rẩy như ánh nến chập chờn trong gió, nhưng bây giờ nó đang đứng vững chãi và tỏa ra một ánh sáng rực rỡ.
Nếu cường độ mạnh hơn chút nữa, nó có thể tự chiếu sáng khoảng không ra xung quanh.
[Uh... lúc trước nó không sáng như thế này, phải không?]
[Uhm. Cường độ ánh sáng vừa tăng lên tới vài lần] - Gula gật đầu đồng ý.
Ngôi sao đột ngột phát triển rực rỡ. Ngay cả Luxuria và Gula, hai nữ thần luôn theo dõi tình hình của ngôi sao, cũng bị bất ngờ.
[Wa... Ánh sáng này... đẹp quá]
Luxuria nói với giọng mơ màng.
[Ngôi sao của chúng ta đã đạt được một ý chí vững chắc. Cuối cùng nó đã tìm thấy con đường của mình rồi ư?] - Gula gật gù với vẻ hài lòng.
[Chuyện gì đã xảy ra?]
[Một vài ngôi sao xung quanh nó đã di chuyển... Nhưng cái gì đã khiến nó thay đổi nhỉ? Chúng ta không thể nhìn thấy nguyên nhân, có lẽ là một Ngôi sao trên Trái đất đã ảnh hưởng trực tiếp đến nó.]
[Ah, phải rồi! Đó là một một ngôi sao đã chết, phải không?]
[Không hẳn là chết, nhưng nó đã biến mất.]
Hai nữ thần vui vẻ trò chuyện. Mặc dù họ không rõ điều gì đã xảy ra, nhưng chắc chắn đây là một sự thay đổi tuyệt vời.
[Ah, mừng quá ~ Không biết khi quay lại, thằng bé sẽ làm gì đây. ~]
Đúng như Luxuria nói.
Ngôi sao này chỉ mới hồi sinh, mà đã ảnh hưởng đến chuyển động của các thiên thể xung quanh.
Điều gì sẽ xảy ra nếu ngôi sao đó lấy lại được ánh sáng rực rỡ ban đầu? Các nữ thần đều háo hức chờ đợi.
[Mmm...]
Gula khoanh tay khi nhìn chằm chằm vào Ngôi sao.
Khuôn mặt nữ thần hơi băn khoăn.
Vì bà đã phải đặt tên chức nghiệp cấp 5 của ngôi sao này theo ý Luxuria, nên lần này bà quyết tâm đặt tên theo ý mình.
[Nhìn xem! Thằng bé thật đáng khen ngợi và ngưỡng mô. Tại sao cô không thể đáp ứng nguyện vọng của nó cơ chứ? Đó chỉ là cái tên chức nghiệp thôi mà!]
[…Tôi sẽ cân nhắc về điều đó.]
Nghe Luxuria cằn nhằn, Gula lặng lẽ mím môi suy nghĩ.
**
Bình minh bừng sáng.
Kim Hannah đi xuống sảnh khách sạn để lấy đồ sáng, nhưng dừng lại và giật mình khi thấy Seol Jihu đang ăn uống một cách hào hứng.
Một chồng đĩa khổng lồ đang chất đống trước mặt cậu ta.
Kẻ lờ đờ biếng ăn của ngày hôm qua đã biến mất, và trước mặt cô là một người hoàn toàn khác.
"Oh, cô đấy à. Ngồi đây không?"
"... Chuyện gì đã xảy ra với cậu thế?
Kim Hannah chăm chú quan sát Seol Jihu chặt chẽ trước khi ngồi xuống trước mặt cậu ta.
"Sao trông cô mệt mỏi thế? Mất ngủ à?"
'Đó là lỗi của cậu chứ ai, đồ khốn' - Kim Hannah lẩm bẩm, suýt nữa thì cô đã hét vào mặt cậu.
Đúng là cô ấy đã trải qua một đêm mất ngủ. Lý do là vì cô phải vắt óc nghĩ ra những trò chơi mới để chặn đà chiến thắng của Seol Jihu.
"À, tôi tò mò về một chuyện..."
Kim Hannah giật mình căng thẳng. Lẽ nào Seol Jihu định hỏi cô xem khi nào trò chơi sẽ bắt đầu?
Nhưng thứ cô được nghe lại là một điều hoàn toàn khác.
"Ở Hàn Quốc có bệnh viện đặc biệt nào giống như ở Hawaii không?"
Kim Hannah ngạc nhiên khi thấy Seol Jihu chợt nhắc đến một thứ khác, không liên quan đến việc quay trở lại Thiên đường.
"H-Huh? Ừ thì... có, nhưng sao cơ?"
"Uhm. Quả nhiên... Không có mới là lạ đó".
"Sao vậy? Cậu có muốn lập hợp đồng bảo hiểm với họ không? Tôi biết một bệnh viện tốt ở Seoul. Tôi có thể gửi thư giới thiệu cho cậu, nếu cậu muốn."
"Yeah, tốt lắm. Thực ra thì tôi đã suy nghĩ về một vài điều..."
Má Seol Jihu phồng lên khi cậu nhét một thìa trứng vào.
"Đêm qua, tôi đã đến bệnh viện đặc biệt ở Hawaii. Sư phụ Jang nói với tôi rằng, ngay cả những người chuẩn bị kỹ lưỡng cho cũng khó tránh khỏi cái chết ở Thiên đường. Và càng gắn bó với Thiên đường thì sinh mạng ở Trái đất càng gặp nhiều nguy hiểm hơn".
"Tất nhiên. Trở về Trái đất định kỳ và ký hợp đồng với một bệnh viện đặc biệt, đều là những điều cơ bản nhất trong số những điều cơ bản. Ở cấp độ thấp thì chuyện này có thể không quá quan trọng, nhưng càng sống lâu ở đó, cậu càng phải chuẩn bị nhiều hơn."
Seol Jihu hoàn toàn đồng ý.
Ian kể rằng ông đã nỗ lực mô tả kỹ lưỡng thói quen và cử chỉ của bản thân trong cuốn nhật ký của mình. Nhờ đó ông có thể nhận ra mình chính là tác giả của cuốn nhật ký đó, chỉ trong nháy mắt.
Kiếm việc làm thêm như Phi Sora cũng có thể là một phương pháp khác.
"Có lẽ tôi cần tìm ra phương pháp của riêng mình"
Trong thực tế, Seol đã chuẩn bị một phương án.
Đó là gia đình của cậu ấy.
Có lẽ, đây chính là điều đem lại cho cậu nhiều cảm xúc mạnh mẽ nhất khi ở Trái đất.
Ngay cả bây giờ, những ký ức về bữa tiệc sinh nhật hôm trước, vẫn sống động trong tâm trí cậu.
"Hmm, tôi nghĩ chuyện này không thể xong xuôi trong một sớm một chiều. Có lẽ phải làm từng bước một".
"Cậu có muốn tôi gọi cho họ không? Tôi có thể chuẩn bị một cuộc hẹn ngay bây giờ."
Kim Hannah gõ gõ vào điện thoại của mình.
Đây là một cơ hội hiếm hoi, cô muốn hoàn thành thỏa thuận ngay và luôn.
"Sao cô phải vội vàng như vậy? Lúc nào quay về Hàn Quốc rồi tính... Cô quên là chúng ta đang đi nghỉ à?" - Seol Jihu cười toe toét.
"…Hở? Cậu có chắc không? Tôi cứ tưởng là cậu sẽ trốn về Thiên đường ngay khi chúng ta quay trở lại Hàn Quốc."
"... Chuyện này chắc không mất nhiều thời gian đâu. Cô nói bệnh viện đó ở Seoul, phải không? Tôi đoán rằng chúng ta chỉ cần dành một hoặc hai ngày là đủ".
Kim Hannah bàng hoàng đến nỗi há hốc mồm.
"Sao ngạc nhiên thế, tôi chỉ hỏi vậy thôi mà. Chúng ta đến đây để giải trí, đúng không? Vậy thì cứ ăn chơi xả láng đi đã".
Kim Hannah nhảy dựng lên. Nhưng Seol Jihu vẫn tiếp tục.
"À, tối nay tôi không đi ăn cùng mọi người đâu. Tôi bận gặp một người... cả thầy Jang cũng đi cùng tôi nữa. Từ giờ đến lúc quay về, hôm nào cũng vậy... Huh, cô đang làm gì thế?"
"Aigoo, aigoo, cậu bé của tôi... Cuối cùng thì cậu đã... Ể??"
Kim Hannah chớp mắt. Trong vô thức, cô đã tiến lại gần Seol Jihu, ôm ấp và vỗ về cậu từ lúc nào.
"À phải rồi, hôm nay chúng ta sẽ chơi thêm vài trò nữa, phải không?"
Seol Jihu đẩy Kim Hannah ra, nhìn vào mắt cô và nở một nụ cười ranh mãnh. Đó là kiểu cười của một nhân vật phản diện khiến ai cũng phải lo lắng.
"Cô đã nói với tôi. Rằng giải nhất là một điều ước."
"Tôi biết... nhưng cậu đang cố gắng để ước điều gì?"
"Đừng lo. Điều ước này nằm trong khả năng của cô".
"Huh? Cậu định bắt tôi làm gì?" - Kim Hannah chớp mắt run rẩy.
"Ờ. Hôm trước cô gọi tôi là gì trước mặt mọi người ấy nhỉ? Bố của Jinah?"
Seol Jihu nở nụ cười lạnh lẽo.
"Cô dám chơi xỏ tôi? Tôi sẽ trả lại cho cô đầy đủ, kekeke!"
Kim Hannah chết lặng.
"A, đó là tại..."
"Thôi, đằng nào cũng đến nước này rồi, chúng ta hãy cùng nhau trở thành bố mẹ của Jinah nào".
"…Cậu đang đùa, phải không?"
"Không, tôi để ý rồi, trông cô ngon lắm. Nhất là trong cặp kính râm và bộ đồ tắm màu đen hôm qua."
Seol Jihu lẩm bẩm trong khi đặt thìa xuống. Cậu xếp chồng đĩa lại cẩn thận, rồi đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
Kim Hannah lắp bắp.
"C-Cậu đang đùa, phải không?"
"Trông tôi giống đang đùa lắm hả?"
Seol Jihu cười toe toét trước khi ra khỏi quán cà phê.
Kim Hannah bàng hoàng ngồi đó một lúc, rồi chạy theo cậu ta. Nhưng cô không thấy Seol Jihu đâu cả.
Khi cô chạy ra sân thượng và nhìn xuống..
"Ai muốn đi chợ Ala Moana với tôi nào ~"
"Tôi! Tôi muốn đi!"
"Hở? Cưng à, anh mà cũng rủ mọi người đi chơi á?"
"Có gì lạ chứ? Tôi định mua vài món quà cho gia đình".
... Kim Hannah có thể thấy Seol Jihu đang nói chuyện vui vẻ với các thành viên khác.
"À há. Còn ai đi nữa không?"
"Hừm. Không ai đi nữa thì thôi. Phi Sora, hai ta là đủ rồi. Hôm nay là một ngày tuyệt vời để hẹn hò".
"Huh??? Anh đang nói cái gì thế? Có phải anh thích tôi không đấy?"
"Trời ạ, cô đừng nhạy cảm như thế chứ. Chỉ là tôi muốn nói với cô vài chuyện riêng tư mà thôi".
"Chà, nếu chỉ có thế thì..."
"Ổn rồi, đi thi. Nhanh lên nào!"
"Khoan đã, tại sao anh lại nắm tay tôi? Cứ như chúng ta đang hẹn hò thật ý!"
Seol Jihu mặc kệ lời phàn nàn của Phi Sora và nắm tay cô lôi đi. Ngay cả khi cô phản đối, cậu chỉ nhún vai và nói: "Không phải tôi đã giúp cô về nhất ngày hôm qua sao?"
"Mẹ kiếp!"
Kim Hannah đưa hai tay ôm mặt.
Có thể ban nãy cậu ta chỉ đùa thôi, nhưng dường như mọi chuyện sẽ không dừng lại ở đó.
Hơn nữa, Seol Jihu là kiểu người sẽ làm điều gì đó đến cùng.
Mặc dù bây giờ cậu ta chỉ đùa, nhưng trong tương lai có thể cậu sẽ dùng điều ước này để chơi xỏ cô.
Kim Hannah cay đắng tự trách mình vì đã quá bất cẩn.
"Mình không thể để điều đó xảy ra..."
Kim Hannah vừa rên rỉ vừa suy nghĩ. Cô phải nghĩ cách ngăn Seol Jihu chiếm vị trí quán quân.
Nhưng mơ ước của Kim Hannah không thể thành hiện thực.
Cô quyết định tổ chức các trò chơi vào buổi chiều, khi Seol Jihu và Jang Maldong đi vắng. Nhưng mọi người cứ thay phiên nhau đứng đầu, nên khi tổng kết, Seol Jihu vẫn là người có tổng điểm cao nhất.
Đúng là người tính không bằng trời tính!
Kim Hannah nhìn lên bầu trời và thở dài thườn thượt.
"Con mụ Cáo bị sao thế? Cô ta buồn vì kỳ nghỉ sắp kết thúc à?" - Oh Rahee vừa sấy tóc ướt vừa nghiêng đầu hỏi.
Eun Yuri đưa tay chống cằm và nhấm nháp một ly cocktail, nhún vai một cách thờ ơ.
*
Kỳ nghỉ đã kết thúc.
Seol Jihu chia tay một số thành viên trong nhóm và nhảy lên máy bay trở về Hàn Quốc.
Dù cậu đến đây trong sự miễn cưỡng, nhưng giờ đây, khi phải trở về, lòng cậu ngập tràn tiếc nuối.
Đó là vì sự xuất hiện của Ian.
Hôm nào cậu cũng đến trò chuyện với ông, và tận hưởng những khoảnh khắc sảng khoái. Thậm chí cậu còn muốn ở lâu hơn nữa.
Đương nhiên, đó là chuyện bất khả thi. Cậu không thể ở lại Hawaii mãi mãi.
Cậu hứa với Ian rằng mình sẽ sớm quay lại gặp ông.
Chuyến bay trở về thật yên tĩnh.
Hầu hết các thành viên nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu, có lẽ họ đã mệt mỏi vì chơi đùa quá nhiều.
Jang Maldong băn khoăn nhìn Kim Hannah. Trông cô cay đắng và thê thảm như thể tương lai của cô vừa sụp đổ.
Rồi ông hướng mắt về phía Seol Jihu. Hầu hết các thành viên đều nằm ngửa ra ghế, nhưng chỉ có Seol Jihu đang bận rộn ngồi ghi chép gì đó.
‘Cái đó là...'
Khi Jang Maldong len lén nhìn sang, đôi mắt ông sáng bừng lên.
'Lịch?'
Phải, Seol Jihu đang làm lịch.
Nhưng đó không phải là lịch Trái đất.
Một ngày trong lịch của cậu ta được tách thành tám phần.
'Nó đang làm lịch ở Thiên đường!!'
Jang Maldong ngay lập tức nhận ra ý định của Seol Jihu là gì.
Một ngày trên Trái đất tương đương với ba ngày trên Thiên đường. Vì dòng thời gian khác nhau, lịch cũng sẽ khác nhau.
Vì cậu làm lịch bằng tay, nên món đồ này có thể mang tới Thiên đường. Nhưng vì sao Seol Jihu đột nhiên lại làm lịch?
"…Lão sư?"
Seol Jihu ngơ ngác quay đầu lại, khi cảm nhận được ánh mắt của Jang Maldong.
"Không có gì. Tiếp tục đi."
Jang Maldong trùm tấm bịt mắt lại và ngả người ra ghế.
Seol Jihu nghiêng đầu, rồi lại khi nhìn xuống tờ giấy.
Jang Maldong khẽ kéo chiếc bịt mắt lên một chút và nhìn chằm chằm vào Seol Jihu, người đang bận rộn làm lịch.
Một tiếng cười khe khẽ bật ra khỏi miệng ông.
*
Sau khi đến sân bay Incheon, các thành viên tạm biệt nhau và trở về nhà.
Khi Seol Jihu trở về căn hộ của mình, cậu sắp xếp lại đồ đạc rồi nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, cậu được Kim Hannah đưa đi ký hợp đồng với một bệnh viện đặc biệt ở Hàn Quốc.
Hợp đồng mà cậu ký với Bệnh viện Soyoung, được ngụy trang như một chương trình bảo hiểm. Mặc dù phí ký kết và các khoản thanh toán hàng tháng đắt hơn nhiều lần so với phí bảo hiểm nhân thọ, nhưng cậu được giảm giá một chút vì đã tốt nghiệp Đại học Soyoung.
Sau khi đọc chi tiết hợp đồng một cách tinh tế, Seol Jihu nhanh chóng ký kết mà không hề do dự.
Dù đã xong việc, cậu vẫn không trở về Thiên đường ngay lập tức.
Một ngày nọ, cậu gặp Seol Wooseok và tặng anh ấy những món quà từ Hawaii. Hôm sau, cậu dừng lại ở một trung tâm thương mại để mua quà cho những người ở Thiên đường.
Tất nhiên, cậu cũng không quên gọi điện cho mẹ.
"Vâng, vui lắm ạ. Con đã cùng đồng nghiệp chơi vài trò mạo hiểm, và con đã thắng. Uhm, mẹ có thích món quà không?"
"Hì hì, có gì đâu ạ. Vâng vâng, con sẽ gọi cho mẹ...Àh!"
"Không được rồi, vài tháng tới con hơi bận. Con quên mất, công ty sắp có một dự án quan trọng".
"Chà, đó là một dự án bí mật nên các nhân viên không được liên lạc với thế giới bên ngoài. Điện thoại và các thiết bị điện tử nói chung, đều bị cấm. Chắc là mất vài tháng đấy ạ">
"Vâng, điều này là để giữ bí mật cho dự án. Không có gì nguy hiểm đâu ạ".
"Cảm ơn mẹ đã hiểu con... Vâng, con sẽ gọi cho mẹ ngay sau khi xong việc".
Khi cuộc gọi kết thúc, Seol Jihu thở dài.
Cậu cảm thấy hơi hối hận, nhưng dù sao vẫn tốt hơn là hứa gọi điện mà không thực hiện được. Thà nói trước với mẹ cậu ngay từ đầu còn hơn.
Hơn nữa, cậu ta đã lên kế hoạch sử dụng ‘thứ đó' ngay khi trở lại Thiên đường và hoàn thành việc cải tổ Valhalla. Vì vậy, Seol Jihu thực sự không có lựa chọn nào khác.
Bởi vì khi cậu sử dụng 'thứ đó', cậu không thể quay trở lại Trái đất hoặc thậm chí là Thiên đường. Trong một thời gian rất dài.
"Có lẽ mình đã chuẩn bị xong những gì cần thiết rồi".
Seol mỉm cười, rồi chợt nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.
Cậu nhớ đến một người mà cậu đã bỏ quên cho đến tận bây giờ.
"Cô Yun Seora..."
Seol Jihu mím môi nghĩ ngợi, rồi mỉm cười.
"Chà, có lẽ mình nên tạo ra thêm vài kỷ niệm nữa trước khi quay trở lại Thiên đường."
Nhưng lần này, Yun Seora không hồi âm.
Thông thường Yun Seora sẽ trả lời những tin nhắn của cậu rất nhanh. Nên lần này Seol Jihu hơi ngạc nhiên.
Cậu thử gọi cô, nhưng cô không nhấc máy.
"Cô ấy giận mình chăng? Hay cô ấy đang ở Thiên đường?"
Có lẽ cậu đã chọn nhầm thời điểm.
"Thôi đành vậy".
Seol Jihu cắm điện thoại của mình vào bộ sạc và cầm lấy túi quà ở giữa phòng.
Cậu cũng không quên mang theo quyển lịch tự chế của mình.
Sau đó, cậu lấy ra một mảnh giấy nhỏ từ trong túi và xé vụn.
*
Cùng lúc đó...
Một ông già tóc bạc đang ngồi trong một hiệu sách cũ kỹ ở Hawaii.
Mặc dù TV đang bật, nhưng ông ấy không hề nhìn vào màn hình.
Ông cứ nhìn chằm chằm xuống đường như đang đợi ai đó.
Tuy nhiên, người mà ông ta chờ đợi đã không xuất hiện.
Thật ra thì ông biết lý do tại sao.
Vài ngày trước, chàng trai trẻ đã nói với ông rằng cậu ta phải quay lại Dị giới.
Mặc dù ông biết điều này, nhưng ông không thể xóa đi cảm giác trống rỗng đang tràn ngập trong tim.
Nét cô đơn hiện rõ trên khuôn mặt già nua.
Mãi đến khi hoàng hôn nhuộm màu vàng đậm lên bầu trời và mặt đất, ông lão mới khịt mũi và đóng cuốn sổ lại.
Vẻ mặt buồn rầu khiến ông già đi hàng chục tuổi.
Lảo đảo bước lên chiếc thang bên trong hiệu sách cũ, ông mở cánh cửa lên gác xép.
Có một sợi dây buộc vào xà ngang, và một chiếc ghế bụi bặm được đặt ngay bên dưới.
Chính Ian đã chuẩn bị những thứ này.
Dù cuốn tiểu thuyết đã giúp ông hiểu được sơ qua những gì diễn ra trong thời gian qua, nhưng có nhiều điều mà ngôn ngữ không thể truyền tải hết. Đôi lúc, ông vẫn cảm thấy mất mát và cay đắng vì đã đánh mất nhiều ký ức quý giá. Mỗi khi cảm thấy cô đơn như bây giờ, ông thường đi lên gác xép, bất lực nhìn chằm chằm vào sợi dây và cái ghế.
Đôi lúc, ông đứng đó hàng giờ liền.
Nhưng lý do khiến ông vẫn còn ở đây, là vì ông có một nguyện vọng.
Nếu nội dung của cuốn nhật ký là đúng, ông ta muốn gặp chàng trai trẻ kia.
Ông muốn gặp và nói với cậu ta nhiều điều.
Và bây giờ, chàng trai ấy lại biến mất.
"..."
Ian từ từ leo lên ghế.
Ông nắm lấy sợi dây ngang tầm mắt.
Thế rồi...
Phựt!
Sợi dây rơi xuống đất.
Ian đã cắt sợi dây và giật nó ra khỏi xà nhà.
Lý do rất đơn giản.
Một nguyện vọng mới đã hình thành, sau khi ông gặp chàng trai trẻ đó.
Seol Jihu nói rằng cậu sẽ quay lại thăm ông. Rằng cậu sẽ giúp ông quay lại nơi đó.
Nghe nói, ở nơi đó người ta có thể hồi sinh những kẻ đã chết. Giống như ông.
Tất nhiên, việc hồi sinh không dễ dàng chút nào. Nhưng Seol Jihu đã hứa với ông.
[Bây giờ thì chưa được, nơi đó vẫn chưa an toàn. Nếu tôi hồi sinh ngài, có thể ngài sẽ chết thêm một lần nữa]
[Tôi không thể đảm bảo, nhưng tôi xin hứa. Khi nào tiêu diệt được Trùng hậu và Thiên đường yên bình trở lại, tôi sẽ đưa ngài trở lại nơi đó.]
Ian mỉm cười sau khi nhớ lại lời Seol Jihu.
Cậu ta sẽ đưa ông trở lại nơi đó?
Để ông có thể trải nghiệm những điều được viết trong nhật ký của mình
Chỉ nghĩ đến đó thôi, trái tim ông cũng đập thình thịch.
Ian cắt sợi dây thành mảnh vụn rồi ném nó vào thùng rác, sau đó đập nát cái ghế và ném nó sang một bên.
Sau khi trở xuống tầng một, ông hào hứng ngồi xuống bàn.
"Xem nào... mình đã bỏ dở ở đâu nhỉ?"
Vừa bật đèn vừa đeo kính lên, ông mở cuốn sổ ra và bơm mực vào cây bút.
Sau đó, ông nhìn lại cuốn sổ tay và bản ghi chép hôm trước, rồi viết tiếp cuốn tiểu thuyết của mình.
- Có lẽ cậu muốn hỏi ta rất nhiều điều. Ví dụ như, tôi có gì đặc biệt? Tại sao mọi người lại hy sinh thân mình vì tôi? Tôi có xứng đáng không?
- Ta sẽ thay mặt mọi người để trả lời cho cậu.
- Đúng. Hy sinh để bảo vệ một ngôi sao mà Trùng hậu khiếp sợ, là điều hoàn toàn xứng đáng.
- Ta... không hề hối tiếc.
"Kyaa! Mình ngầu quá!"
Ian vừa viết vừa cười khúc khích.
"Hừm, một tác giả thì không thể đánh giá chính xác tác phẩm của bản thân. Mình cần ai đó đọc và đánh giá tác phẩm của mình. Ồ đúng rồi, anh bạn này... Phải rồi, chàng trai tên là Dylan đang ở trong bệnh viện!"
Ông lẩm bẩm và đưa cây bút lên chống cằm.
"Ngày mai mình phải đến thăm anh ta. Ở đây cũng hơi chán. Kiếm thêm vài người bạn mới sẽ vui hơn nhiều, Fuhehe!"
Ian ngân nga trong niềm hạnh phúc và tiếp tục di chuyển cây bút của mình.
---
Chương 364 - Phần 2
Chương 364 - Phần 1
Chương 363
Chương 362
Chương 361 - Phần 2
Chương 361 - Phần 1
Chương 360 - Phần 2
Chương 360 - Phần 1
Chương 359 - Phần 2
Chương 359 - Phần 1
Chương 358
Chương 357
Chương 356
Chương 355
Chương 354
Chương 353
Chương 352
Chương 351 - Phần 2
Chương 351 - Phần 1
Chương 350
Chương 349
Chương 348 - Phần 2
Chương 348 - Phần 1
Chương 347 - Phần 2
Chương 347 - Phần 1
Chương 346 - Phần 2
Chương 346 - Phần 1
Chương 345 - Phần 2
Chương 345
Chương 344
Chương 343 - Phần 2
Chương 343 - Phần 1
Chương 342 - Phần 2
Chương 342 - Phần 1
Chương 341
Chương 340 - Phần 2
Chương 340 - Phần 1
Chương 339 - Phần 2
Chương 339 - Phần 1
Chương 338
Chương 337
Chương 336
Chương 335 - Phần 2
Chương 335 - Phần 1
Chương 334
Chương 333
Chương 332
Chương 331
Chương 330
Chương 329
Chương 328
Chương 327
Chương 326
Chương 325
Chương 324
Chương 323
Chương 322
Chương 321
Chương 320
Chương 319
Chương 318
Chương 317
Chương 316
Chương 315
Chương 314
Chương 313
Chương 312
Chương 311 - Phần 2
Chương 311 - Phần 1
Chương 310
Chương 309
Chương 308
Chương 307
Chương 306
Chương 305
Chương 304
Chương 303 - Phần 2
Chương 303 - Phần 1
Chương 302
Chương 301 - Phần 2
Chương 301 - Phần 1
Chương 300
Xin các bạn donate cho nhóm thông qua Fanpage Moonsnovel để hỗ trợ chúng mình!
Chương 364 - Phần 2
Chương 364 - Phần 1
Chương 363
Chương 362
Chương 361 - Phần 2
Chương 361 - Phần 1
Chương 360 - Phần 2
Chương 360 - Phần 1
Chương 359 - Phần 2
Chương 359 - Phần 1
Chương 358
Chương 357
Chương 356
Chương 355
Chương 354
Chương 353
Chương 352
Chương 351 - Phần 2
Chương 351 - Phần 1
Chương 350
Chương 349
Chương 348 - Phần 2
Chương 348 - Phần 1
Chương 347 - Phần 2
Chương 347 - Phần 1
Chương 346 - Phần 2
Chương 346 - Phần 1
Chương 345 - Phần 2
Chương 345
Chương 344
Chương 343 - Phần 2
Chương 343 - Phần 1
Chương 342 - Phần 2
Chương 342 - Phần 1
Chương 341
Chương 340 - Phần 2
Chương 340 - Phần 1
Chương 339 - Phần 2
Chương 339 - Phần 1
Chương 338
Chương 337
Chương 336
Chương 335 - Phần 2
Chương 335 - Phần 1
Chương 334
Chương 333
Chương 332
Chương 331
Chương 330
Chương 329
Chương 328
Chương 327
Chương 326
Chương 325
Chương 324
Chương 323
Chương 322
Chương 321
Chương 320
Chương 319
Chương 318
Chương 317
Chương 316
Chương 315
Chương 314
Chương 313
Chương 312
Chương 311 - Phần 2
Chương 311 - Phần 1
Chương 310
Chương 309
Chương 308
Chương 307
Chương 306
Chương 305
Chương 304
Chương 303 - Phần 2
Chương 303 - Phần 1
Chương 302
Chương 301 - Phần 2
Chương 301 - Phần 1
Chương 300
Tác giả lái lụa vãi chưởng
Trả lờiXóaVãi, tuởng ian hẹo. Ai ngờ pha drift của tác giả quá nuột
Trả lờiXóaĐứng tim khi đọc tới khúc mút dzú chụt chụt đi tự tử nhưng ko ai ngờ lại cua ko kịp đội nón , nói chung là quá hayyy
Trả lờiXóaTưởng Ian ngỏm chứ =)))))
Trả lờiXóa