Khát vọng trở về - Chương 306: Ma gặp Ma
Tóm lại, Evangeline Rose và Adam Galaev đã đồng hành để làm gì đó, nhưng rồi trong quá trình thực hiện, họ bất hòa và chia tay.
Adam Galaev vẫn níu kéo sự hợp tác, nhưng Evangeline Rose dường như đã từ chối. Và bây giờ, Evangeline Rose đã chết, còn Adam Galaev đã mất tích.
Điều đó có nghĩa là, mục tiêu cuối cùng của họ dường như bị chôn vùi. Nhưng nhờ Kim Hannah nỗ lực, giờ đã có một manh mối.
Nữ linh mục hệ Invidia, người mà Adam Galaev đã liên lạc, chính là cô nàng "băng đô trắng nhợt nhạt" mà Seol Jihu đã gặp trong bữa tiệc.
Kim Hannah đã đăng một nhiệm vụ tìm kiếm. Và với vị thế hiện tại của Valhalla, chuyện này không mấy khó khăn.
Bốn hôm sau, Tong Chai của Hội sát thủ đã mang tin tức đến.
Hai anh em này đã đi du lịch đến nhiều thành phố, sau khi họ rời Eva. Từ Eva đến Caligo, từ Caligo đến Grazia, từ Grazia đến Nur, rồi từ Nur đến Odor.
Thành phố cuối cùng mà người ta nhìn thấy họ là vùng đất phía tây nam của Odor.
Nghe nói họ đang ở tại một quán trọ tên là Mộng Nguyệt. Vì Hội sát thủ có một chi nhánh ở Odor, Seol Jihu đã gửi một người đưa tin đến để liên hệ với họ.
Vì họ có vẻ là những kẻ lang thang lãng du, Seol Jihu muốn gọi họ đến Eva hoặc bảo họ ở lại Odor. Thật vậy, Seol Jihu sẽ lãng phí thời gian và công sức của mình nếu họ bỗng nhiên đi mất.
Hội sát thủ nhanh chóng liên lạc với họ. Tuy nhiên, câu trả lời có vẻ không khả quan.
Seol Jihu bối rối, bảo đại diện của Hội sát thủ truyền đi thông điệp rằng, người muốn gặp họ chính là người đã hợp tác với họ ở Bữa tiệc.
Tuy nhiên, Hội sát thủ trả lời rằng, hai người này vẫn từ chối.
Người đàn ông to lớn - Khổng Lồ Vạm Vỡ - dường như là người bảo vệ cô gái đeo băng đầu màu trắng, đã từ chối kịch liệt. Hội sát thủ không hiểu tại sao hai người này từ chối đến gặp Seol.
Cuối cùng, Seol Jihu quyết định tự mình đến Odor. Thật ra cậu không muốn làm phiền họ, nhưng tình hình đang khẩn cấp nên không còn cách nào khác.
Seol Jihu đã dùng quyền uy của mình để mượn chiếc xe ngựa tốt nhất của Hoàng gia Eva và chạy suốt cả ngày. Nhờ đó, cậu đã đến Odor trước khi bình minh ló dạng. Rất may, cả hai vẫn chưa rời khỏi thành phố.
Mộng Nguyệt Quán là một quán trọ nhỏ gần cổng phía nam của Odor. Sau khi nhận thông tin từ quầy lễ tân, Seol Jihu tiến lên tầng hai.
"Phòng thứ hai bên trái phải không nhỉ?"
Trái tim Seol Jihu tràn đầy cảm xúc lẫn lộn khi cậu bước lên cầu thang. Mặc dù cậu ta vội vã đến đây, nhưng có vẻ như cậu sẽ không được chào đón.
Cậu đã tự tiện đến đây, lại còn đến vào lúc trời chưa sáng nữa.
'Có lẽ mình nên đợi một chút...'
Ít nhất thì, họ sẽ không quát cậu rằng "Anh có biết bây giờ là mấy giờ không?"
Nhưng sự lo lắng của Seol biến thành sự bối rối, ngay khi cậu bước lên tầng hai.
Đó là một ánh sáng lờ mờ đang ló ra từ cuối hành lang. Ánh sáng ló ra từ khoảng trống dưới cánh cửa của căn phòng thứ hai bên trái hành lang.
'Họ thức khuya vậy ư?'
Seol Jihu khẽ bước tới. Cậu áp đặt tai lên cửa nhưng không thể nghe thấy ai nói chuyện. Cậu băn khoăn, liệu mình có nên gõ cửa không?
Đúng lúc đó...
"Mời vào."
Một giọng nói nhạt nhòa rót vào tai cậu
Seol Jihu giật mình. Cậu có thể nghe thấy tiếng cười khúc khích từ bên trong.
"Anh cứ vào đi. Ah, mọi người ở các phòng khác đang ngủ, nên hãy nhẹ tay thôi nhé?'
'Cô ấy biết rồi sao?'
Seol bối rối. Họ có phải là Chiến binh và Linh mục không? Sao lại nhạy bén như Cung thủ vậy?
Seol Jihu nhìn chằm chằm vào cánh cửa, trước khi mở nó một cách cẩn thận. Cậu bắt gặp một cô gái yếu đuối, mái tóc trắng như ánh trăng chảy xuống tận thắt lưng. Cô đang ngồi trên một chiếc ghế cũ, ngây người ngắm ánh trăng xa xăm thông qua khung cửa sổ.
Cô từ từ quay đầu lại khi Seol Jihu lặng lẽ đóng cửa lại. Cô nở một nụ cười mơ màng trái ngược với đôi mắt tinh nghịch và hóm hỉnh.
"Xin chào."
Seol Jihu cuối cùng cũng nhận ra chiếc băng đô màu trắng xinh xắn trên đầu cô gái.
"Một lần nữa, chúng ta lại gặp nhau."
"À... vâng, rất vui được gặp lại hai người".
Seol Jihu giật mình, khẽ khàng chào hỏi.
"Tôi xin lỗi. Các vị không muốn gặp tôi, nhưng tôi lại mò đến đây. Thật sự xin lỗi hai vị".
Cô gái bình tĩnh lắc đầu.
"Lúc Oppa từ chối thì tôi mới biết. Không sao, gặp nhau một chút cũng được" - Cô lẩm bẩm trong khi cau mày.
Khi Seol Jihu quay đầu nhìn theo ánh mắt của cô, cậu thấy một người đàn ông vạm vỡ, cao hơn cậu ít nhất là một cái đầu. Anh ta đang dựa vào tường, khoanh tay lại, trừng mắt nhìn Seol Jihu. Mặc dù anh ta chỉ đang nhìn, nhưng khuôn mặt đáng sợ của anh ta khiến ai cũng tưởng anh ta đang cáu giận.
Seol Jihu đã không biết phải làm gì và quyết định gật đầu một cách lịch sự. Sau đó, người đàn ông vạm vỡ lặng lẽ cúi đầu xuống. Không rõ đó có phải là một lời chào hay không.
Cô gái nhìn qua nhìn lại giữa hai người đàn ông, nở nụ cười như gió thoảng rồi từ từ đứng dậy khỏi ghế.
"Xin lỗi, anh đã cứu chúng tôi ở Bữa Tiệc, đáng ra chúng tôi nên đến gặp anh mới đúng".
"Không, hoàn toàn không. Tôi tự ý đến đây mà không bị cô đuổi đi, vậy là tôi mừng rồi".
"Fufu, không phải lo lắng về điều đó. Tôi là người tốt mà, nhớ không?"
Nhớ lại thì, lúc ở Bữa Tiệc, cô ấy cũng luôn nói mình là người tốt.
Cô gái kéo ra hai cái ghế và mời hai người đàn ông ngồi.
Mặc dù Seol Jihu đã ngồi xuống ngay lập tức, nhưng người đàn ông vạm vỡ thì không. Anh ấy thậm chí còn không hề nhúc nhích.
"A, đừng quan tâm. Mỗi khi Oppa bận suy nghĩ, anh ấy có thể đứng cả ngày".
Seol Jihu nhìn chằm chằm vào chiếc ghế trống. Nếu cô ấy biết anh trai mình sẽ không ngồi, tại sao cô ấy lại kéo ra hai chiếc ghế??
Ngay khi Seol định hỏi về vấn đề này, cô gái bất ngờ lên tiếng.
"Chị gái xinh đẹp, chị không ngồi ư?"
"???"
Thực ra, để đề phòng, Seol Jihu không đến Odor một mình. Thành viên mạnh nhất Valhalla đang đi cùng cậu.
Khi Seol nhìn cô gái như muốn hỏi cô đang nói về chuyện gì, cô thốt lên thích thú.
"Wow, chị đẹp quá! Màu tóc của chị cũng giống màu tóc của tôi nữa".
Cô gái đang nhìn về phía cậu, nhưng không nhìn vào mặt cậu. Cô đang nhìn xuống dưới cổ cậu.
Khi một ý nghĩ lóe lên trong tâm trí Seol Jihu, khói đen bay ra từ mặt dây chuyền của cậu ta và lập tức tụ lại.
"Flone?"
[Tôi biết mà.]
Flone đột nhiên xuất hiện. Người đàn ông vạm vỡ lập tức di chuyển, nhưng cô gái giơ tay và ra hiệu cho anh ta dừng lại.
"Không sao đâu, Oppa."
"..."
"Em cũng sợ, nhưng cô ấy trông không giống một kẻ xấu đâu. Chỉ là sự oán hận của cô ấy hơi nhiều".
Nước da Seol Jihu tái dần. Cô gái quá bình tĩnh. Dù nghĩ thế nào đi nữa, đây cũng là một phản ứng bất thường.
Nhìn lại thì, Seol mới thấy có gì đó sai sai. Ngay từ đầu cả hai đều thức và nói chuyện như thể họ đang đợi cậu. Như thể họ biết cậu sẽ đến đây tối nay.
[Hãy cẩn thận.]
Flone thì thầm, rồi ôm chầm lấy Seol Jihu như muốn bảo vệ cậu. Những gì cô ấy nói sau đó thậm chí còn đáng ngạc nhiên hơn.
[Cô ấy bị ma ám.]
"…Huh?"
[Cô gái đó, cô ấy bị ma ám.]
"Ma ám?"
Đôi mắt Seol Jihu mở to.
"Không, không, tôi không bị ám".
Cô gái nở nụ cười bí ẩn và xua tay.
Giờ Seol mới để ý.
Dưới ánh trăng, nước da nhợt nhạt và chiếc băng đô trắng của cô ấy trông càng kỳ quái hơn.
"Tôi không bị ám. Tôi vẫn có thể suy nghĩ độc lập và vẫn kiểm soát cơ thể này".
[Cô không bị ám?? Tôi không tin! Tôi có thể nhìn rõ bằng đôi mắt này.]
Flone hét lên. Cô ấy trông có vẻ giận dữ.
[Nếu nó nuốt chửng linh hồn cô, tôi đã xé xác nó rồi]
"Cảm ơn sự tử tế của chị, nhưng..."
[Tôi biết! Nó đã hòa nhập với một phần linh hồn của cô. Tại sao lại thế? Sao cô lại từ bỏ tâm trí và cơ thể của mình cho một linh hồn dâm dục thấp hèn như vậy?]
"Flone!"
Seol Jihu vội hét lên, cậu cảm thấy Flone đã hơi quá lời. Mặc dù cậu ấy không chắc họ đang nói gì, nhưng sau nhiều lần va vấp thì cậu tin rằng mọi người có hoàn cảnh riêng của họ. Giống như chuyện giữa Yi Seol-Ah và Phi Sora.
"Tôi cũng muốn hỏi hai người một chút..." - Cô gái dường như không bận tâm đến lời sỉ vả của Flone. Thay vào đó, cô tỏ ra hiếu kỳ.
"Tại sao chị Ma kia lại đi cùng Oppa này?"
[Tôi không ám anh ấy. Tôi không hành xử như cái linh hồn thấp hèn kia. Tôi có một cổ vật để nương thân] - Flone nghiêm trang nói.
"Chà chà. Khí chất phẫn nộ của chị thật kinh hoàng. Sức mạnh của chị lớn đến nỗi linh hồn tà dâm trong cơ thể tôi đang nín thở kinh hoàng. Xin lỗi nếu tôi thô lỗ, nhưng chị chắc chắn là một linh hồn báo thù hạng nhất".
[Thì sao? Ý cô là gì??]
Cô gái mỉm cười trả lời câu trả lời cộc lốc của Flone.
"Không có gì. Tôi chỉ muốn nói là, một linh hồn đầy tà khí như chị không nên ở bên một con người đầy chính khí như Oppa. Đại loại là vậy".
Nghe điều này, Flone nao núng.
"Nhưng mà, chắc là có một lý do chính đáng nào đó. Một câu chuyện hậu trường mà chỉ có hai người biết."
[....]
"Cũng như tôi đây".
Flone câm lặng khi nghe lời giải thích hoàn hảo của cô gái.
[... Hmm. Tôi không cảm thấy bất kỳ sự oán giận nào từ linh hồn đê hèn kia]
Sau một khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi, cô khẽ gầm gừ.
[Tôi chỉ cảm thấy một ham muốn dâm tà kinh tởm. Đó là lý do tại sao tôi tức giận.]
"... Không phải là nó không oán hận. Chỉ là sự oán hận đã lắng xuống."
Cô gái mỉm cười ngọt ngào, sau đó nói thêm.
"Tất nhiên, tôi cũng không hiểu vì sao tôi lại bị oán hận. Người làm gây thù chuốc oán có thể là người nào đó trong gia đình tôi, tổ tiên của tôi chẳng hạn. Nhưng những con ma được sinh ra từ linh hồn báo thù, thường không quan tâm đến chuyện đó. Với những linh hồn báo thù, oán hận là thứ có thể truyền từ đời này sang đời khác.
[Euk.]
Flone không nói nên lời.
Thế rồi, cô gái cuối cùng cũng rời mắt khỏi Flone và quay lại với Seol Jihu.
"Ma... ma ám?"
"Đừng lo, không có gì phải hoảng sợ đâu" - Cô gái nói bằng giọng nghiêm trang - "Hình như là từ khi tôi còn nhỏ xíu. Mắt tôi đột nhiên mở to giữa giấc ngủ. Tôi có thể thấy một cái gì đó kỳ lạ trên trần nhà. Tôi chưa bao giờ thấy bất cứ điều gì như thế."
Đôi mắt cô gái lờ mờ như thể đang mơ.
"Sau đó, nó ngồi phịch xuống và đè lên người tôi. Tôi sợ đến nỗi bật khóc. Bố mẹ tôi chạy vào ngay."
"..."
"Đó là cuộc gặp gỡ đầu tiên của tôi với linh hồn tà dâm. Đó chắc chắn là một ký ức gây sốc, đến mức tôi nhớ đến tận bây giờ."
"Có phải cô đã bị ám từ lúc đó?"
Seol Jihu khẽ hỏi sau khi lặng lẽ lắng nghe câu chuyện của cô. Adam Galaev gọi cô gái này là một trợ lý xuất sắc, và điều này dường như có liên quan.
"Tôi chưa bị ám ngay" - Cô gái lắc đầu - "Tôi đã chống cự hết mức có thể, và bố mẹ cùng anh trai tôi đã làm hết sức để giúp tôi. Tôi đã thử khá nhiều thứ, từ cầu nguyện trước Chúa đến đốt nhang. Nhưng không cách nào hiệu quả cả..."
"Chà, chuyện này chắc là rất khó khăn..." - Seol Jihu nhăn nhó.
"Phải. Tôi bắt đầu ghét bất cứ ai, chỉ vì linh hồn đó cứ bám lấy tôi. Bất cứ khi nào tôi mở mắt ra, tôi sẽ khóc vì đau khổ" - Cô gái chậm rãi kể - "Linh hồn tà dâm đó cứ xuất hiện mỗi đêm để hành hạ tôi. Nó là như vậy, rất đáng sợ. Đó là những ngày thực sự đau đớn. Nếu Oppa không ở đó với tôi, tôi đã phát điên từ lâu rồi."
Seol Jihu liếc về phía bức tường. Người đàn ông vạm vỡ đang lặng lẽ đứng đó, giống như khi anh ta mới bước vào phòng. Từ giây phút cô gái ra hiệu cho anh ta, anh ta đã im lìm như bức tượng.
"Nhưng điều làm tôi đau lòng nhất là gia đình tôi bị tổn thương."
"Huh? Nó làm hại gia đình cô ư?"
"Phải. Tai nạn, cả nhỏ và lớn, bắt đầu xuất hiện thường xuyên hơn." - Cô gái thở dài nặng nề - "Vì vậy, cuối cùng tôi đã bỏ cuộc."
"Cô đã ngừng kháng cự?"
"Đúng. Linh hồn đó thì thầm đe dọa vào tai tôi mỗi đêm. Rằng mọi chuyện sẽ kết thúc nếu tôi chấp nhận nó. Rằng gia đình tôi sẽ phải chịu tổn thương nữa. Chuyện đó đã diễn ra trong vài năm."
"Nhiều năm???"
"Đến năm thứ bảy, tôi không thể chịu đựng được nữa. Tình hình kinh khủng đến mức tôi không thể chịu đựng được nữa. Tôi đã bỏ cuộc và ngừng chống cự. Khi tôi 17 tuổi, tôi đã ngừng kháng cự và để nó làm gì thì làm".
Cô tiếp tục câu chuyện của mình bằng một giọng lạnh lẽo.
"Nhưng…"
Sau đó, cô đột nhiên bắt đầu nói chậm lại.
"Tôi nên nói thế nào nhỉ?"
Khóe miệng cô gái cong lên từ từ và khẽ nhếch lên
"Tôi thực sự cảm thấy tuyệt vời."
Lông mày cô gái cong thành hình lưỡi liềm khi cô nở một nụ cười quái đản.
"Đó là một trải nghiệm thực sự kỳ diệu. Đến nỗi tôi hối hận vì đã không chấp nhận nó sớm hơn."
Seol Jihu cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, khi nhìn vào khuôn mặt nhợt nhạt và đôi mắt đen tối của cô gái.
[Tôi hiểu quyết định của cô. Nhưng mà... cô vẫn ổn chứ?]
Flone nói với giọng thương hại.
[Một sinh vật sẽ gặp nhiều khó khắn khi bị ma ám. Cơ thể của cô chắc chắn đã bị biến đổi, ví dụ như nhìn thấy những hồn ma....]
"Nếu chị đang nói về Linh Nhãn, thì đúng rồi đó. Nhưng có sao đâu. Tôi đã nhìn thấy linh hồn tà dâm này bao nhiêu năm, nhìn thấy thêm vài con ma nữa cũng không sao".
[Không khó chịu ư?]
"Ban đầu tôi rất ngạc nhiên, nhưng dần dần tôi đã quen với nó."
Cô gái trả lời trong khi cười lớn. Miêng cô ngoác tận mang tai. Đó có phải là nụ cười của một con người nữa không?
"Dù sao đi nữa, sau đó, những tai nạn xảy ra với gia đình tôi đã biến mất như chưa từng tồn tại. Tôi hài lòng với điều đó."
"Làm sao cô lại đến Thiên đường?"
"Những tai nạn đã biến mất, nhưng gia đình chúng tôi cũng gặp nhiều khó khăn. Bố mẹ chúng tôi đã chi rất nhiều tiền vì tôi, nên gia đình tôi nợ rất nhiều. Một chủ nợ lớn đã đề nghị chúng tôi đến đây để trừ nợ".
"..."
"Anh không cần nhìn tôi bằng ánh mắt đó. Dù sao thì, cuộc sống là một chuỗi những sự trùng hợp."
Cô gái thờ ơ nhún vai, nhưng câu chuyện của cô thực sự không bình thường chút nào.
"Tại sao linh hồn đó lại...:
"Nếu anh muốn hỏi tại sao linh hồn tà dâm đó bám lấy tôi, chắc là kể cả ngày cũng không hết. Đó là một câu chuyện dài, từ thời cụ nội của tôi, thậm chí còn xa hơn nữa trong lịch sử gia đình tôi ở Rumani."
Cô gái ‘Ah' lên một tiếng rồi ngậm miệng lại.
"Tôi đã nói quá nhiều rồi, xin lỗi nhé. Thực ra thì, tôi đã cảm thấy lạ lẫm ngay khi anh mở cửa và bước vào. Tôi có thể cảm nhận được hào quang của một con ma, nhưng hóa ra vị khách lại là anh. Tiếc thật, tôi cứ tưởng anh cũng giống tôi".
Nhìn cô ấy nói chuyện một cách vội vã và nở nụ cười ma mị, dường như cô ấy đang đưa ra những gợi ý tinh tế với Seol.
Seol đang định hỏi cô có ý gì, nhưng sau khi nhớ lại mục đích của đi này, Seol Jihu gác lại câu hỏi của mình và hắng giọng.
"Tôi có thể hỏi cô một câu không?"
"Nói đi. Câu hỏi nào cũng được."
Cô gái đáp ngay lập tức. Cô dường như cũng đang tự hỏi tại sao Seol đến đây.
"Cô có biết một pháp sư tên là Adam Galaev không?"
"Wow..."
Cô gái tròn mắt một lần trước khi gật đầu.
"Có. Oppa và tôi đã giúp anh ấy một lần khi chúng tôi ở Eva."
"Sau đó, anh ta có đến tìm hai người không?"
"Có. Nhưng chỉ một lần thôi."
"Cô có thể cho tôi biết mọi người đã nói gì không?"
"Đương nhiên. Cũng không có gì quan trọng. Anh chỉ đến để nhờ giúp đỡ..." - Cô gái khoanh tay và tiếp tục - "Anh ta nói anh ta cần đi đâu đó và muốn mượn sức mạnh của tôi."
Đi đâu đó. Đôi mắt Seol Jihu sáng lên khi nghe thấy điều này. Suýt nữa thì cậu hét lên "Tìm ra rồi!"
Cho đến khi cô ấy nói tiếp.
"Anh ấy yêu cầu tôi dẫn đường cho anh ấy."
"Dẫn đường?"
"Nghe thật lạ, phải không? Yêu cầu một linh mục dẫn đường, chứ không nhờ một Cung thủ".
"Cô có thể giải thích chi tiết hơn không?"
"Nói thế nào nhỉ?" - Cô gái nghiêng đầu suy ngẫm - "Anh ấy đã nói với tôi một số điều, nhưng chúng rất phức tạp và rối rắm đến nỗi tôi cũng không hiểu lắm. Tôi chỉ nói những gì tôi nhớ thôi, được không?"
"Tất nhiên."
"Tốt quá. Pháp sư đó nói, nơi anh ta đến rất đặc biệt."
"Đặc biệt?"
"Đúng. Ngay cả Cung thủ tài giỏi nhất cũng sẽ bị lạc nếu họ bước vào nơi đó. Cuối cùng họ sẽ bị điên loạn".
Seol Jihu chăm chú lắng nghe.
"Ông ấy nói rằng không chỉ con người, mà kể cả linh hồn, ký sinh trùng hay bất kỳ chủng tộc nào cũng sẽ bị mất phương hướng khi đến nơi đó".
"Tại sao?"
"Tôi không chắc. Anh ấy đã nói gì nhỉ? À, định luật của thế giới bị vặn vẹo và một phần của thế giới khác sẽ đè lên Trung địa... gì gì đó, khó hiểu lắm".
Cô gái liếm môi.
"Đại loại, anh ấy nói là, chỉ có những người nhìn được cả hai thế giới cùng một lúc, mới không bị lạc ở nơi đó. Phải có người đó dẫn đường mới đến được trung tâm của không gian kia. Và..."
Cô gái giơ ngón trỏ lên.
"Anh ấy nói rằng tôi rất phù hợp với điều kiện đó".
Cô nở một nụ cười lạ lùng và chọc vào gò má tái nhợt.
---
Dịch và biên tập bởi các thành viên nhà MSN
Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547
Like Fanpage để ủng hộ nhóm: https://www.facebook.com/Moonsnovel
Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.
---
Xin các bạn donate cho nhóm thông qua Fanpage Moonsnovel để hỗ trợ chúng mình!
Chương 307
Chương 306
Chương 305
Chương 304
Chương 303 - Phần 2
Chương 303 - Phần 1
Chương 302
Chương 301 - Phần 2
Chương 301 - Phần 1
Chương 300
Con kia sặc mùi nguy hiểm :v
Trả lờiXóaCảm ơn nhóm dịch nhiều !!
thấy con nhợt nhạt này sao sao á ta
Trả lờiXóaThanks
Trả lờiXóama nhập lại còn thấy sướng thì tởm vlon, bảo flone giết mẹ đi cho nhanh
Trả lờiXóa