Khát vọng trở về - Chương 372: Hai chị em, hai con đường - Phần 1


"Cô không nên nói "đồng ý" với tất cả mọi thứ."

Kim Hannah ngồi xuống, vừa nói vừa giũa móng tay.

"Vì khi cô làm thế, mọi người sẽ coi thường cô. Hãy nhìn xem, những kẻ đó bị mê hoặc khi cô đề cập đến Valhalla, nhưng khi họ nhận ra điểm yếu của cô, họ lập tức coi cô như một con bò sữa. Những kẻ đó không thể chiêu mộ một High Ranker cho một chuyến phiêu lưu kéo dài bốn ngày, nên họ đang lợi dụng cô thôi".


"... Không, tôi không nghĩ vậy" -  Yi Seol-Ah rụt rè nói - "Chỉ là họ không tin vào khả năng của chúng tôi, nên..."

"Ah, vậy sao?" - Kim Hannah nhếch mép - "Thế thì cô nên tình nguyện đi cùng với họ để lấy thêm kinh nghiệm. Xin làm culi khuân vác cũng được".

"Chắc họ không cần người khuân vác đâu...".

"Cô đã hỏi họ chưa? Một cung thủ phải luôn chắc chắn 100%. Họ không cần, hay chỉ là cô nghĩ vậy thôi?"

Yi Seol-Ah nghẹn lời.

"Mà, nếu họ không đồng ý, cô chỉ cần kiếm một nhóm khác."

Phù. 

Kim Hannah thổi vào ngón tay của cô và đặt cái giũa xuống. Rồi cô hướng mắt về phía chị em nhà Yi.

"Hoặc cô có thể nói dối, nếu cô thực sự muốn tham gia chuyến thám hiểm đó đó. Mượn cái bóng của người khác để khẳng định bản thân. Đó là một thói quen xấu."

"Tôi không có ý đó..."
"Tôi chưa nói xong".

Yi Seol-Ah cố gắng phản kháng, nhưng Kim Hannah đã ngăn cô lại.

"Cô Yi, cô có nhớ không? Ngày đầu tiên tôi đến Valhalla, à không, đeens Carpe Diem. Tôi đã đề nghị gặp riêng hai người.

[Cuối cùng, cô Yi Seol-Ah và cậu Yi Sungjin.]

[Chúng ta cần nói chuyện.]

Khuôn mặt Yi Seol-Ah tối sầm khi cô nhớ lại quá khứ.

"Lúc đó Carpe Diem chưa trở thành một Hội, và tôi đã cảnh báo rằng hai người chưa đủ sức để trở thành nhân sự chính thức. Nhưng cô nói rằng cô có thể làm được".

"…Đúng vậy."

Yi Seol-Ah lý nhí.

"Thực ra tôi đã kỳ vọng rất nhiều vào hai người. Bởi vì tôi biết rằng Bạch Hồng Hoa từng chọn cô làm thành viên chủ lực trong tương lai. Và tôi tin vào con mắt nhìn người của Chủ hội Seol Jihu. Ai mà ngờ được, đến giờ này cô cậu vẫn chưa thể tham gia một chuyến thám hiểm?"


Mỗi lời của Kim Hannh đều sắc bén như một lưỡi dao, cứa vào danh dự của chị em nhà Yi.

"À, tôi quên mất. Cô rất giỏi buôn bán lúc ở Khu vực Trung lập. Chà, đáng lẽ tôi nên bảo Chủ hội thành lập một đội Marketing."

Kim Hannah cười khẩy. 

Ai cũng biết rằng Yi seol-Ah đang bị mỉa mai.

"Có vẻ cô không muốn nói chuyện, nên tôi sẽ nói thẳng. Hai người chuyển đến đây khá lâu rồi, hai người đã làm được gì chưa? Ngoài việc tập luyện, đương nhiên là vậy".
"Đó là vì..."

Yi Seol-Ah định hét lên một cái gì đó, nhưng cô ấy đã kìm chế lại.

Vì đôi mắt Kim Hannah đang nhìn cô chằm chằm. Như thế, dù Yi Seol-Ah nói gì, cô cũng sẽ bị phản bác.

"Đó là vì cái gì?"
"À... Tôi..."
"Hmm.. Tôi khá tò mò đấy. Hy vọng cô không đổ lỗi cho Chủ hội của chúng ta, vì cậu ấy đã quên dắt cô đi chơi".

Bị nói trúng tim đen, Yi Seol-Ah nuốt nước bọt. May mà cô không nói ra điều đó.

"Tôi nghĩ rằng cô đã nhầm. Chủ hội của chúng ta có cách suy nghĩ khác với người Trái đất bình thường."

Kim Hannah nắm chặt tay và hơi nghiêng về phía trước.

"Cậu ấy đã đi đến Haramark, thực ra là vì cậu ấy bị đuổi khỏi Scheherazade. Cậu ấy khởi nghiệp bằng cách làm cu li khuân vác cho một đoàn thám hiểm đến một khu vực cấm, đó là rừng Khước từ. Vì cậu ấy bắt đầu theo cách phi thường nên cậu ấy cứ tưởng rằng mọi người cũng làm được những điều tương tự."

"..."

"Tôi không bắt cô làm được những điều như Chủ hội. Nhưng cô hãy coi Valhalla như một công ty. Cô được nhận làm nhân viên chính thức, có nghĩa là công ty đã công nhận khả năng của cô. Công ty kỳ vọng rằng cô có thể tự xử lý các vấn đề của mình."

Kim Hannah tiếp tục.

"Ví dụ như Eun Yuri. Cô ấy gia nhập Valhalla muộn hơn nhiều so với hai người, nhưng cô ấy đã đạt được chiến công lớn lao, ngay từ khi mới ở cấp 1. Chẳng ai phàn nàn gì khi thấy cô ấy được chọn làm thành viên của đội chủ lực".

Yi Seol-Ah đầu cúi xuống khi nghe thấy tên của Yuri Yuri.

Trước đây cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này, và bây giờ, cô ấy cảm thấy xấu hổ, thậm chí tuyệt vọng.

Đúng lúc đó...

"Tôi hiểu rồi."

Kim Hannah đưa mắt nhìn sang Yi Sungjin. Cậu bé đang nhìn cô bằng ánh mắt bình tĩnh và nghiêm trang.

"Có vẻ như chúng tôi đã hành động sai lầm.
Tôi hứa sẽ không lặp lại chuyện này thêm một lần nào nữa."

Đôi mắt Kim Hannah sáng rực.

"Ít nhất là em trai cô đã hiểu... Được rồi, hai người đi đi".

Yi Sungjin nhanh chóng đứng dậy.

Yi Seol-Ah thở phào nhẹ nhõm. Em trai cô đã cứu cô một bàn thua trông thấy.

Thế nhưng, cô đã nhầm.

"Cô Yi Seol-Ah..."

Giọng nói của Kim Hannah vang lên, khi cô chuẩn bị ra khỏi cửa.

Yi Seol-Ah quay lại và nhìn thấy nụ cười xa xăm của Kim Hannah.

"Cô Yi Seol-Ah, đây không phải là Bạch Hồng Hoa".

"..."

"Và cũng không phải là nhà của cô"

"…Tôi biết."

Cạch.

Yi Seol-Ah lặng lẽ đóng cửa lại


***


Sau khi rời văn phòng, hai chị em nhà Yi lặng lẽ lê bước qua hành lang.

Gặp hết chuyện này đến chuyện khác, bị người này người kia trách mắng. Đương nhiên là họ không thể hài lòng với tình huống này.

Thế rồi, Yi Sungjin đột nhiên nói.

"Em rất muốn giúp mẹ chữa bệnh."

Một quyết tâm mạnh mẽ hiện rõ trong giọng nói của cậu.

"Vì vậy, đừng giận em".


Yi Seol-Ah quay đầu lại trước những lời nói lạ lùng của em trai mình.

"Sungjin?"

Tuy nhiên, Yi Sungjin không nói gì nữa và đi về phòng. Mặc áo giáp và đeo khiên, cậu rời khỏi tòa nhà ngay lập tức.

Yi Seol-Ah cũng mặc áo giáp mình và nhanh chóng đuổi theo em trai.

Họ đến quán rượu.

Cả ba người đang đợi họ.


"Thế nào, có ai đến không?"


"Không, mọi người đều bận rộn."

Sergei Romanchev nhíu mày. Anh ta có vẻ như đang lo lắng về chuyện gì đã xảy ra.


"Khỉ thât, chúng tôi đã nán lại chờ cô cậu, vậy mà..."

"Chúng tôi sẽ làm việc chăm chỉ. Nếu cần, anh có thể coi chúng tôi là culi khuân vác".

"Chúng tôi không cần culi. Nuôi thân cũng đủ mệt rồi, huống chi là nuôi thêm hai cái miệng nữa..."


"Không, các anh không cần chia sẻ cho chúng tôi thứ gì cả. Chỉ cần để chúng tôi đi cùng là được".

"Huh? Không phải hai người đến từ Valhalla ư? Tôi không muốn rắc rối trong tương lai đâu nhé" - Romanchev nhìn họ với vẻ mặt sững sờ.

"Thì cứ mang chúng theo đi" - 
Người đàn ông gầy gò vừa tung hứng con dao, vừa đưa ra ý kiến ​​của mình.


"Chúng ta cũng tính trước chuyện này rồi mà, đúng không? Nếu không tìm được High Ranker thì cũng đành chịu. Bọn họ cấp 3 rồi, ít nhất họ cũng có chút tác dụng. Hơn nữa..."


Anh ta cẩn thận nhìn xung quanh, và không nói thêm gì nữa.


Sergei Romanchev nhổ một bãi nước bọt xuống sàn nhà.

"Chết tiệt, đáng lẽ tôi không nên đề nghị chuyện đó".


"Tại anh bất cẩn thôi. Lũ trẻ không có lỗi gì cả".

"Tôi biết."

"Dù sao đi nữa, họ cũng không đòi hỏi chia sẻ các chiến lợi phẩm. Có lẽ họ sẽ giúp chúng ta di chuyển nhanh hơn một chút. Các nhóm khác đã hành động rồi thì phải".


Sergei Romanchev liên tục vò đầu bứt tai khi nghe lời thúc giục của đồng đội.

Anh nhìn chằm chằm vào hai chị em, và thở dài.

"Được rồi. Hai người nói là sẽ tự chăm sóc bản thân và không cần chia chiến lợi phẩm. Đừng có nuốt lời đấy nhé".


"Tất nhiên."

"Tôi biết cô cậu đến từ Valhalla, nhưng chúng ta vẫn phải chơi theo luật. Nếu hai người trở thành trở ngại cho chúng tôi, chúng tôi sẽ để mặc hai người ngay tại chỗ."


"..."


"Nếu cô cậu vẫn muốn đi, hãy đến cổng thành phía đông, trước sáu giờ tối nay."

"Tôi đã chuẩn bị xong hết rồi. Anh chỉ cần đưa hành lý cho tôi".


"Hoho, cậu nói chuyện như dân chuyên nghiệp vậy. Ok, càm lấy".

Người đàn ông vạm vỡ khịt mũi và nhìn lại Yi Seol-Ah.

"Cô thì sao? Nếu không đi thì cứ việc về nhà".

"Hả? À...Vâng, tôi sẽ đến."

Yi Seol-Ah đồng ý trong vô thức và bối rối nhìn lại em trai mình.

Yi Sungjin đang đeo ba lô trên vai với khuôn mặt vô cảm.

Chẳng mấy chốc, Sergei Romanchev bắt đầu càu nhàu.

Chủ quán rượu vừa lau cốc, vừa, liếc nhìn năm người rời khỏi quán rượu.



*


Chưa đầy năm ngày sau, chủ quán rượu mới gặp lại họ.


Cả nhóm đi theo sau người đàn ông vạm vỡ và bụi bặm, bước vào quán.

"Chủ quán, mang cho chúng tôi ít rượu thịt!"

"Hey, Sungjin vẫn là trẻ vị thành niên mà?"

"Ai quan tâm chứ? Đây là thiên đường mà. Với lại, cậu ta là học sinh cấp 3 rồi. Ở Nga, bọn tôi uống rượu từ lúc học cấp 2 ấy chứ!"


Nhìn cách họ cười cười nói nói, dường như chuyến thám hiểm của họ đã thành công.

Khi quán mang rượu thịt ra, ông thấy bầu không khí khá vui vẻ. 


Đương nhiên, "khá vui vẻ" nghĩa là vẫn có chút gì đó không ổn.


Trong khi Chiến binh và Sát thủ đang mỉm cười với chàng trai trẻ, nữ Cung thủ lặng lẽ nhìn cả nhóm, còn cô gái trẻ có vẻ lo lắng và hoang mang.

"Nào, uống đê. Sungjin, cậu cũng làm một ly đi chứ".

"Không, tôi..."

"Nào. Cậu từ chối là anh buồn đấy nhé. Hôm nay anh mời, cứ xả láng đi".


Sergei Romanchev cắt miếng thịt ngon nhất và đặt nó lên đĩa của Yi Sungjin. Thái độ của anh ta hoàn toàn khác so với năm ngày trước.

Anh ta thậm chí còn ngồi xuống bên cạnh Yi Sungjin và khoác vai cậu một cách thân mật.

"Anh xin lỗi vì hôm trước đã thờ ơ với cậu, nhá. Lúc đó anh sốt ruột quá nên nói lung tung. Với lại, ai ngờ một lính mới như cậu mà lại xuất sắc đến thế cơ chứ!"

"Hoho. Không có cậu ấy thì anh toi mạng rồi."

Người đàn ông da đen gầy gò vừa nói vừa cười khúc khích, và Romanchev run rẩy.

"Đừng nhắc lại nữa, tôi vẫn sợ teo d** đây này."

"Hehe. Hay là anh bị nhiễm độc rồi?"


"Mẹ kiếp. Tôi đang định kết liễu con quái đó thì một con khác lù lù phía sau. Móng vuốt nó bổ thẳng vào đầu tôi, quả đấy tưởng sắp toi đời rồi cơ! Thế rồi... Uỳnh!"


Sergei Romanchev nhảy dựng lên, nhặt lấy khiên của Yi Sungjin, rồi bắt chước tư thế của cậu ta.

"May mà có chàng trai này xen vào và đẩy tôi lùi lại. Trời ơi, anh yêu cậu mất rồi, Sungjin!!"


Anh ta vừa cười vừa vỗ vai Yi Sungjin vài lần.


Chủ quán rượu mỉm cười khi nhìn cậu bé tuổi teen đang nhai một miếng thịt với vẻ đăm chiêu. Dường như cậu ta đã cứu sống người đàn ông vạm vỡ kia.

Chính lúc đó.

Cạch.

"Xin m..."


Chủ quán dừng lại khi nghe thấy tiếng ai đó bước vào.

"Được rồi, ăn đi. Đây là cũng một phần của cuộc thám hiểm đấy, cậu hiểu không. Dù công việc đã xong nhưng chúng ta không nên chia tay nhau sớm như thế. Chà, ý anh là, đây là một dịp tốt để xây dựng một mối quan hệ với nhau".

Sergei Romanchev liếm mép và nhìn chàng trai tuổi teen một cách chăm chú.

"...Sungjin."

Sau đó, anh bắt đầu mời mọc.

"Cậu có muốn làm việc với chúng tôi một thời gian không?"

"Sao cơ?"

"Anh biết rằng cậu là thành viên của Valhalla. Nhưng cậu nói là cậu cần kinh nghiệm, đúng không?"

"Ah, vâng."

"Cậu thấy đấy, anh là một chiến binh man di".

Người đàn ông vạm vỡ vỗ ngực.

"Anh hiếm khi sử dụng được 100% công lực vì phải bảo vệ những người này. Nếu một vệ binh ưu tú như cậu gia nhập nhóm, anh có thể bùng nổ và chiến đấu với toàn bộ sức lực của mình. Chú chính là mảnh ghép mà anh còn thiếu!"


"Tôi rất vui nhưng... như thế có được không?"


"Tất nhiên! Nếu là cậu, anh sẵn sàng giang tay chào đón!"

Sergei Romanchev dang hai tay ra, rồi nhìn lại những người bạn đồng hành của mình.

"Mọi người có ý kiến gì không?"

"Dĩ nhiên là không. Đây là Vệ binh được huấn luyện bởi huấn luyện viên huyền thoại của Thiên đường. Chắc chắn cậu ấy sẽ giúp chúng ta được an toàn".

Người đàn gầy gò lập tức tán thành ý tưởng này. Sau đó, Romanchev liếc nhìn nữ Cung thủ.

"Cô nghĩ sao?"

"...Nghe khá ổn..." - Nữ  Cung thủ nghiêng đầu và khịt mũi.

"Tuy nhiên, có một điều kiện".

"Điều kiện?"

"Vâng. Tôi thấy cậu ấy rất tuyêt. Có thêm một Vệ binh, chúng ta sẽ mạnh hơn nhiều. Nhưng lần sau, cậu ta nên đi một mình."

Nữ cung thủ chỉ vào Yi Seol-Ah.

"Đừng mang cô ấy theo".


---


Xin các bạn donate cho nhóm thông qua Fanpage Moonsnovel để hỗ trợ chúng mình! 



Chương 372 - Phần 1

Chương 371 - Phần 2

Chương 371 - Phần 1

Chương 370 - Phần 2

Chương 370 - Phần 1

Chương 369 - Phần 2

Chương 369 - Phần 1

Chương 368 - Phần 2

Chương 368 - Phần 1

Chương 367 - Phần 2

Chương 367 - Phần 1

Chương 366 - Phần 2

Chương 366 - Phần 1

Chương 365

Chương 364 - Phần 2

Chương 364 - Phần 1

Chương 363

Chương 362

Chương 361 - Phần 2

Chương 361 - Phần 1

Chương 360 - Phần 2

Chương 360 - Phần 1

Chương  359 - Phần 2

Chương 359 - Phần 1

Chương 358

Chương 357 

Chương 356

Chương 355

Chương 354

Chương 353

Chương 352

Chương 351 - Phần 2

Chương 351 - Phần 1

Chương 350

Chương 349

Chương 348 - Phần 2

Chương 348 - Phần 1

Chương 347 - Phần 2

Chương 347 - Phần 1

Chương 346 - Phần 2

Chương 346 - Phần 1

Chương 345 - Phần 2

Chương 345

Chương 344

Chương 343 - Phần 2

Chương 343 - Phần 1

Chương 342 - Phần 2

Chương 342 - Phần 1

Chương 341

Chương 340 - Phần 2

Chương 340 - Phần 1

Chương 339 - Phần 2

Chương 339 - Phần 1

Chương 338

Chương 337

Chương 336

Chương 335 - Phần 2

Chương 335 - Phần 1

Chương 334

Chương 333

Chương 332

Chương 331

Chương 330

Chương 329

Chương 328

Chương 327

Chương 326

Chương 325

Chương 324

Chương 323 

Chương 322 

Chương 321

Chương 320

Chương 319

Chương 318

Chương 317

Chương 316

Chương 315

Chương 314

Chương 313

Chương 312

Chương 311 - Phần 2

Chương 311 - Phần 1

Chương 310

Chương 309

Chương 308

Chương 307

Chương 306

Chương 305

Chương 304

Chương 303 - Phần 2
Chương 303 - Phần 1

Chương 302

Chương 301 - Phần 2

Chương 301 - Phần 1

Chương 300



5 nhận xét:

  1. Hồi đó tưởng con chị sẽ mạnh hơn thằng em .giờ chỉ xem con chỉ coá lên đc hj hay bỉ cuộc

    Trả lờiXóa
  2. Bà chị bị thằng main làm cho hư hỏng rồi. Lúc đầu đứa chị rất giỏi và nhạy.

    Trả lờiXóa
  3. Seol-ah giống như Joe trong the last of us 2, kiểu sống trong hoa bình lâu quá thành ra kinh nghiệm bị mai một

    Trả lờiXóa

Được tạo bởi Blogger.