Khát vọng trở về - Chương 370: Đẳng cấp siêu việt - Phần 1


Sự căng thẳng của Seol Jihu bốc hơi ngay lập tức. Thay vào đó, cậu đần mặt ra.

'Làm sao anh ta có thể đùa trong tình huống này hả trời?'


"Hahahaha! Anh đùa, anh đùa chú thôi. Dù anh có muốn cũng chẳng làm được".

Seol Jihu mặc áo giáp đen cười lăn cười bò trên mặt đất và vỗ đùi đen đét.

"Nhưng mà, nói thật với chú nhá, anh ước gì có thể làm như vậy. Chú không biết anh thất vọng với chú bao nhiêu lần đâu. Chú nhận được rất nhiều tài nguyên, có lẽ phải nhiều gấp hàng chục lần anh, nhưng chú làm ăn như cái c** c**!"


"..."

"Chưa hết. Mỗi khi chú 'Gì cơ' hoặc 'Hả' là anh lại cáu điên. Đàn ông con trai mà thiếu quyết đoán vl".

"..."

Seol Jihu khịt mũi và quay lại nhìn tảng đá. Cậu quyết định làm ngơ cái gã khoe khoang kia.


Và giờ thì cậu đã hiểu cảm giác của Chohong hay Phi Sora, mỗi khi cậu lên mặt với họ.

"À phải, chú có muốn nghe chuyện thú vị này không? Không phải tất cả những kẻ đồng cấp đều giống nhau đâu nhé".

Thấy Seol Jihu quay đi, gã khoe khoang bắt đầu cười và đổi chủ đề.

"Kinh nghiệm, khả năng, khí chất, trình độ vật lý và hướng phát triển.... Cấp độ chỉ là một đại lượng cơ bản để đánh giá trình độ của ai đó. Với các chỉ số cũng vậy".


Anh ta tiếp tục liến thoắng.


"Hai người có chỉ số số sức mạnh Trung cấp (Cao), không có nghĩa là sức mạnh thể chất của họ giống nhau. Giả sử ta dùng thang điểm từ 1 đến 100 để đánh giá, từ cấp bậc thấp nhất đến cấp bậc cao nhất. À, đằng sau cấp đỉnh cao vẫn còn một cấp nữa, nhưng ta tạm thời bỏ qua nó nhé, vì người bình thường không thể đạt tới được".


Mặc dù đã cố gắng hết sức để bỏ qua anh ta, Seol Jihu vẫn dỏng tai lên lắng nghe những thông tin mới lạ.


"Theo thang điểm đó, thì Trung cấp (Thấp) có thể sẽ ở khoảng 55 và Trung cấp (Cao) có thể là khoảng 85. Chú có thấy khoảng ở giữa rất lớn không?"

Seol Jihu gật đầu.

Cậu đã mường tượng về điều đó, nhưng đây là lần đầu tiên có người giải thích chi tiết như vậy.


"Vì khi chỉ số sức mạnh của chú vừa đạt mức Trung cấp (Cao), nên anh nghĩ nó đang ở khoảng 75 đến 77."


Seol Jihu mặc áo giáp đen nghiêm giọng

"Tập luyện chăm chỉ hơn một chút và nâng nó lên khoảng 81, 82. Sức mạnh của chú vẫn sẽ ở thứ hạng Trung cấp (Cao), nhưng chú sẽ thấy một sự khác biệt đáng chú ý."

Từ 75-77 lên 81-82.

Nghe có vẻ dễ, nhưng thực tế thì không. Lên cấp cao, tốc độ tiến bộ sẽ chậm đi, khó có thể thấy rõ và nhanh như ở cấp thấp.


Nhưng đây vẫn là một lời khuyên hữu dụng.

Cách định lượng và đánh giá này giúp Seol Jihu hiểu rõ hơn những gì cậu cần làm, cũng như giúp cậu sáng tỏ sự khác biệt mơ hồ giữa các cấp bậc.


"... Tôi tưởng anh không được phép giúp tôi".


"Ai cấm anh nói vài câu chứ? Với lại, chú hơi nhầm nhé".


Seol Jihu giáp đen nở một nụ nười ranh mãnh.


"Nếu anh muốn, anh có thể hoàn thành các thử nghiệm cho chú".

"Gì cơ?"

"Nghĩ xem. Chú là ai??

"Huh?"

"Và anh là ai?"

Seol Jihu muốn hỏi liệu anh có đùa thêm một lần nữa không, nhung cậu bắt đầu chìm vào suy nghĩ.


Theo nguyên tắc, tự Seol Jihu phải hoàn thành các thử thách này.

Seol Jihu là chính cậu, nhưng Seol Jihu mặc áo giáp đen này cũng là chính cậu nốt.

"Chú hiểu chưa? Anh không phải là một ảo ảnh. Anh là một Seol Jihu đã tồn tại, tồn tại và sẽ tiếp tục tồn tại."

Chàng trai giáp đen vênh mặt, bởi anh ta là sự tồn tại duy nhất có thể can thiệp trực tiếp vào các thử nghiệm.

"Không phải là anh chưa từng nghĩ đến chuyện giúp chú.... mà thôi!"

Seol Jihu giáp đen bật dậy.

"Dù sao, hãy nhanh lên. Đừng chịu thua viên sỏi nhỏ này".


Sau đó anh quay lưng về phía đỉnh núi và bỏ đi.



**

Một điều Seol Jihu nhận thấy khi đi trên Con đường linh hồn, là nơi này cũng có bốn mùa.

Khi cậu mới bước vào, trời rất nóng - cái nóng đặc trưng của mùa hè. Nhưng bây giờ những làn gió mát nhẹ nhàng lướt qua da cậu.

Phải, trời đã sang thu.

Nhưng mùa thu sang cũng không mang lại điều gì khác biệt.

Seol Jihu vẫn bị mắc kẹt ở con đường lên đỉnh núi đầu tiên, cố gắng đẩy tảng đá nhích từng bước một.


Rất may, cậu có tiến bộ một chút. Bây giờ cậu chỉ còn cách đỉnh mười tám bước, và khoảng cách đang giảm dần.

Nhưng...


Khi mùa thu chầm chậm trôi qua, không khí trở nên lạnh lẽo hơn.

Seol Jihu có thể nhìn thấy hơi thở của chính mình, như làn khói trắng bốc lên trong không khí..

Và thế rồi, mùa đông lạnh lẽo đã đến.

Trong thực tế, cái lạnh không phải là vấn đề nghiêm trọng vì cơ thể cậu nóng bừng mỗi khi leo lên núi.

Quan trọng hơn là, tuyết rơi liên tục. Và khi tuyết đông cứng lại, con dốc cũng đóng băng.

Việc đẩy tảng đá lên dốc trở nên khó khăn gấp bội. Chưa hết, Seol Jiuhu thường xuyên bị trượt chân, nên cậu sắp phát điên đến nơi.


Đẩy đá lên con dốc đóng băng đã khổ sở lắm rồi, nhưng điều khiến Seol đau khổ hơn nữa là cậu không thể lặp lại thành quả của mùa thu. Giờ đây, cậu còn cách đỉnh tới năm mươi bước.

Cậu đã thất vọng đến mức cậu từ bỏ việc đẩy đá trong vài ngày và dùng Thần thương để đi cào tuyết.

Tuy nhiên, Seol sớm nhận ra điều đó là vô nghĩa bởi hôm nào tuyết cũng rơi.

Cậu càng cay cú hơn khi nghe Seol Jihu giáp đen mỉa mai: "À há! Vậy là khi chú đang chiến đấu với một tư lệnh ký sinh trùng, chú sẽ bảo hắn tạm nghỉ ngồi uống trà vì mặt đất trơn quá? Hay chú định rủ hắn đi cào tuyết? Hay là rủ hắn về nhà ngủ cho khỏe, chờ khi nào trời ấm lên rồi đánh tiếp?"



Nghe những lời đó, Seol Jihu dừng lại và lặng lẽ quay về bên tảng đá.

Cuối cùng, cậu dần quen với mặt đất đóng băng và rút ngắn khoảng cách xuống, chỉ còn hai mươi lăm bước.

Thế rồi, trời ấm lên và ngọn núi đã rũ mình khỏi lớp tuyết trắng.


Mặc dù không có cây hay hoa trên núi, một mùi thơm tươi mát tràn ngập khắp khu vực.

Xuân đã về.

Khi mặt đất không còn đóng băng nữa, Seol Jihu băng băng tiến về vạch đích.

Và....


Hạt giống được trồng vào mùa đông cuối cùng đã nở hoa.

Chỉ số sức mạnh của cậu ta không tăng lên Cao (Thấp), nhưng cậu ta có thể cảm nhận được sự thay đổi từ chính cơ thể mình.

Khi quay lại mốc mười tám bước, bàn tay và đôi chân cậu không còn run rẩy nữa. Và khi cậu dồng thêm sức vào đôi tay, tảng đá tiếp tục chuyển động.

Seol Jihu đang leo tiếp, mặc dù rất khó khăn. Ngay cả cậu cũng ngạc nhiên với sự tiến bộ của chính mình.

Mười bước, tám bước, năm bước, ba bước...


Nhưng khi anh chỉ còn một bước nữa, tảng đá khẽ nứt ra.

Nó không dừng lại. Thay vào đó, nó lắc lư một chút, như thể đang muốn trêu đùa cậu.

Seol Jihu không bỏ cuộc. Cậu ta dậm chân xuống đất và tạo một rãnh nhỏ ở sườn dốc.

Đây là một cách mà cậu đã dùng trong mùa đông, để ổn định lại tư thế của mình.


Đặt chân mình vào rãnh, Seol Jihu hút một hơi thật sâu.


Tảng đá vẫn lắc lư qua lại và trái tim Seol Jihu đập thình thịch theo nó.


Ngay sau đó, Seol Jihu nín thở và trừng mắt nhìn vào tảng đá.

Cậu cúi xuống và vắt kiệt sức lực trong cơ thể.

Kết quả là gì? Tay cậu sẽ bị gãy, chân cậu sẽ trượt xuống và tảng đá sẽ nghiền nát cậu ta, hay là

'Làm ơn đi…!' - Seol nhủ thầm trong khi nhăn nhó.

Khoảnh khắc tiếp theo...


Sức nặng đột nhiên biến mất.

"!!!"


Với một tiếng sột soạt, cậu giật mình vì mất đà và bước vội về phía trước.

Khi cậu ta lấy lại thăng bằng, cậu nhận ra rằng trước mặt cậu không còn là con đường dốc nữa, mà là một mặt đất bằng phẳng.

Bàn chân trái của cậu đã đặt lên trên đỉnh núi đầu tiên.

"Yeahh!"


Seol Jihu vội nhảy lên đỉnh, và nghe thấy tiếng tin nhắn.

[Bạn đã vượt qua thử nghiệm đầu tiên.]
[Hạn chế kỹ năng nghề nghiệp và kỹ năng khác, đã được gỡ bỏ.] 

[Hạn chế sử dụng mana, đã được gỡ bỏ.]
[Tất cả các vật phẩm đã được mở khóa.]

Cậu ta đã thấy ba tin nhắn cuối, nhưng tin nhắn đầu tiên mới là thứ cậu mong chờ.

Cuối cùng cậu đã vượt qua thử thách đầu tiên.

"Uwaaaah"

Một tiếng rên rỉ thoát ra khỏi miệng cậu, nhưng vẻ mặt cậu đờ đẫn vì quá hạnh phúc.

Seol Jihu nhìn chằm chằm vào tảng đá, nhảy lên xuống trên mặt đất bằng phẳng, rồi nhìn lại.

Từ đây, cậu có thể thấy một con dốc vừa cao vừa dài ở phía dưới.

Chỉ đến bây giờ  cậu mới cảm nhận được mình đã vượt qua chặng đường dài tới mức nào.


Dù trái tim cậu đang ca hát, nhưng bên ngoài, cậu vẫn im lặng. Cậu cứ ngồi đó, và kinh ngạc nhìn xuống dốc.


Một cơn gió mùa xuân kịp thời thổi đến và xoa dịu cơ thể nóng bỏng của cậu.

'Mình cứ tưởng rằng ngày này sẽ không bao giờ đến…'

Cậu cảm thấy mình giuống như một tù nhân bị biệt giam, sau bao ngày mới được quay lại nhìn thế giới.


Seol Jihu mỉm cười khi nhìn chằm chằm vào con dốc đẫm máu và mồ hôi.

Cậu vừa tự hào vừa hạnh phúc.

Mặc dù đã trải qua nhiều khó khăn, cậu tự hào về bản thân mình vì đã lên được đây.


"Iyaaaaaaaaa!"

Khi cảm giác hạnh phúc trào dâng từ cổ họng, Seol đứng dậy và hét lớn.


Cảm giác ngột ngạt trong ngực cậu, cuối cùng cũng được giải tỏa. Cậu cảm thấy phấn khích và tự tin, đến nỗi cậu nghĩ rằng mình có thể đánh bay một Tư lệnh Ký sinh trùng ngay bây giờ.


Cho đến khi, một tiếng thở dài thườn thượt vang lên.


"Haizzzzz"

"...."

Một gáo nước lạnh dội xuống đầu cậu".

"Mất 352 ngày để leo lên đỉnh đầu tiên. Hồi đó mình có vô dụng như thế không nhỉ? Không, rõ ràng mình không tệ như thế... Aigooo, sao mình lại thấy xấu hổ thế nhỉ?"


Seol Jihu quay đầu lại.

Seol Jihu mặc giáp đen đang ngồi xổm trên mặt đất, mút cọng cỏ như thể anh ta là một con thỏ.

"À thôi, nói 352 ngày thì hơi quá. Ta hãy nói theo mốc thời gian ở Thiên đường, rằng chú chỉ mất 35 ngày".


Seol Jihu bị bất ngờ bởi vì gã mặc giáp đen kia đang mỉa mai cậu bằng một giọng cực kỳ nghiêm túc.


"Dù sao thì tôi cũng vượt qua thử thách rồi".

"Anh biết, anh biết. Nhưng chú không thấy xấu hổ chút nào à?"

Seol Jihu giáp đen cúi đầu và thở dài.

Trong khi đó, Seol Jihu khịt mũi. Dù anh ta không muốn chúc mừng cậu, nhưng anh ta có cần phải nói với giọng điệu như thế không?


5 nhận xét:

Được tạo bởi Blogger.