Khát vọng trở về - Chương 390: Mười năm mài vũ khí


Giữa đêm mưa lạnh lẽo, giữa rừng thiêng nước độc, đó là một địa điểm hoàn hảo để lũ Ký sinh trùng tấn công.

Seol Jihu và hai đồng đội của mình vội vã quay về khi nghe thấy tiếng hét của Seo Yuhui.

Mặc dù vậy, khi về đến nơi, họ chỉ có thể há hốc mồm và sững sờ. Vì cảnh tượng trước mặt còn gây sốc hơn nhiều.

Tình hình đã trở nên tồi tệ. Seo Yuhui bị khuất phục, và Chohong đang bị đè xuống đất, kêu la thảm thiết.

Không ai có thể trách Chohong. Có ít nhất vài chục người trong khu vực này. Nếu tính cả những kẻ đang ẩn nấp trong bóng tối, số lượng kẻ tấn công có lẽ đã phải hơn một trăm người.

Mỗi kẻ đều mang mặt nạ và áo choàng để che giấu danh tính.

Cách chúng ẩn náu và ngụy trang cho thấy, chúng đã được huấn luyện kỹ càng cho các tình huống như thế này.

Hơn nữa, năm người xung quanh Seo Yuhui đang tỏa ra khí lực mạnh mẽ.

Seol Jihu nhanh chóng quan sát chúng bằng Cửu Nhãn. Thông tin cho thấy, tất cả bọn chúng đều là High Ranker cấp 6.

Cậu mím môi và nuốt nước bọt.

"Thật kỳ quái. Tôi không cảm thấy bất cứ ai theo dõi chúng ta cả" - Hoshino Urara vừa lẩm bẩm vừa rút một con dao găm ra.

"Nếu... nếu họ không theo dõi chúng ta, có nghĩa là họ đã chờ sẵn ở đây rồi. Sau khi thấy ba chúng ta rời đi, chúng mới ra tay. Vậy... toàn bộ chuyện này là một cái bẫy?"

"Hoh? Ta nghe nói ngươi chỉ là một đũy chó điên rồ." - Một giọng nói khàn khàn vang lên - "Hóa ra ngươi cũng biết động não cơ đấy".

Một trong những người đang khống chế Seo Yuhui, từ từ bước về phía trước. Mặc dù toàn thân người này được che phủ bởi một chiếc áo choàng rộng, nhưng giọng nói cho thấy đây là một phụ nữ.

"Bây giờ, chúng ta nên làm gì nhỉ?"

Người phụ nữ bí ẩn đưa mắt nhìn nhóm Seol Jihu.

"Chết tiệt-"

"Ở yên đó"

Khi Chohong nắm chặt Thorn of Steel, người phụ nữ cười khẩy.

"Chắc chắn hôm nay các ngươi sẽ chết ở đây. Nhưng nếu các ngươi ngoan ngoãn, bọn ta sẽ ban cho các ngươi một cái chết êm ái. Còn nếu các ngươi kháng cự thì... ta không biết chuyện gì sẽ xảy ra với cô nàng này đâu nhé".

Người phụ nữ hất hàm, và một gã đàn ông lực lưỡng xách cổ Seo Yuhui lên.

"Heeuuu ~"

Khi Seo Yuhui cố gắng giãy dụa, gã đàn ông vạm vỡ dí mặt hắn vào ngực cô và hít một hơi thật sâu.

"Ah, nứng vãi ~ Mùi hương này thật quyết rũ. Hítttttttt hà~"

Seo Yuhui run rẩy, cố gỡ bàn tay khổng lồ đang nắm chặt cổ cô.

Khi cô trừng mắt nhìn hắn như nhìn vào một con bọ ghê tởm, hắn khịt mũi như thể đang bị kích thích.

"Kehehehe. Đóa hoa tuyệt sắc của Thiên đường, người phụ nữ mà cả Sung Shihyun cũng thèm khát, giờ đang nằm trong tay tôi. Mẹ kiếp, nứng quá anh em ạ. Tôi chịu hết nổi rồi".

"Im ngay. Tôi mới là người quyết định số phận cô ta".

Người phụ nữ quát lớn, và gà đó mím môi đầy tiếc nuối. Hắn lặng lẽ hạ tay xuống.

"Cảm giác thế nào, ông chủ Valhalla?"

Cho đến bây giờ, Seol Jihu vẫn bàng hoàng đứng đó.

"...!"

"Sao thế? Ngươi vẫn không nhận ra được tình hình à?"

Cô ta cười khẩy và chế giễu cậu.

Seol Jihu nhanh chóng nhìn xung quanh. Sau đó, cậu nghiến răng và lẩm bẩm với giọng run run.

"Được rồi, ta sẽ làm theo ý các ngươi".

"Hmm? Ta đã yêu cầu gì đâu?"

"Bọn ta sẽ để lại mọi thứ. Các người muốn độc chiếm vùng đất thánh này chứ gì? Bọn ta sẽ bàn giao nó lại cho các ngươi. Bỏ Yuhui Noona xuống đi, Chúng ta sẽ rời đi ngay lập tức."

Tất cả mọi người, từ đồng đội đến kẻ thù, đều im lặng sững sờ.

Một lúc sau...

"Ah... Đù má cái thằng đần này, mày vẫn chưa hiểu à?" - Người phụ nữ lẩm bẩm.

"Con điên Urara kia còn thông minh hơn mày đấy. Chà, có lẽ đây là lần đầu tiên vị anh hùng của Thiên đường gặp thất bại thảm hại nên anh ta vẫn không muốn chấp nhận thực tế. Tao nhắc lại nhé, hôm nay chúng mày phải chết".

Những tiếng cười rộ lên từ bốn phía.

"Ý ngươi là gì? Không phải các ngươi muốn độc chiếm Gorad Boga hay sao? Ta đã đồng ý bàn giao cho các ngươi rồi còn gì!"

Seol Jihu lại hét lên.

Người phụ nữ thở dài trước khi nhìn lại Seo Yuhui.

"Này, con đũy zdú bự. Mày có ngu như nó không thế?"

"..."

Seo Yuhui đã không trả lời.

Cô chỉ lườm người phụ nữ và hít một hơi thật sâu.

"Đây không phải là Gorad Boga." -Người phụ nữ lắc đầu.

Seol Jihu nhíu mày.

"Không phải ư?"

"Ôi đuỵt mẹ cái thằng ngu này. Thôi được rồi, tao sẽ nói cho mày nghe vì mày quá đáng thương. Mày nghĩ cái vùng đất Gorad Boga đó tồn tại à?"

"Nhưng... Nhưng Tổng Giám mục đáng kính đã nói với ta như thế mà!"

"... Mày ngu đến thế cơ à? Thế mà tao tưởng mày có não cơ đấy" - Người phụ nữ ôm mặt và thở dài - "Con điên kia nói đúng đấy, bọn tao đã lập trận địa phục kích và chờ đợi ở đây vài ngày rồi. Nói cách khác, bọn tao biết rằng mày sẽ đến đây. Giờ thì mày đã hiểu chưa hả, thằng ngu?"

Seol Jihu chớp mắt.

Cậu há hốc mồm, tỏ vẻ kinh ngạc.

"Đừng... đừng nói là..."

"Chuẩn luôn. Mày bị Tổng Giám mục lừa rồi! Hiểu chưa hả?"

"Seol! Vậy là sao? Cậu nói với chúng tôi rằng chính cậu đã tìm ra nơi này mà?" - Chohong nhăn mặt hỏi.

Seol Jihu không trả lời. Đôi môi cậu run rẩy dữ dội.

"Nhưng... nhưng ông ấy đã tặng tôi cái nhẫn quý giá đó".

"Giết tụi mày rồi lấy nhẫn về là được".

Người phụ nữ bước đến bên Seo Yuhui và rút chiếc nhẫn ra khỏi ngón tay cô.

Seol Jihu hét lên.

"Này! Ngươi đang làm gì đấy!? Không có nó thì Yuhui Noona sẽ…!"

Seol Jihu cắn môi và nghẹn lời.

"Chà, bọn tao cũng phải chuẩn bị cẩn thận lắm đó" - Người phụ nữ nhún vai - "Bọn tao phải chôn cổ vật ở khắp nơi để chúng mày nghĩ rằng nơi này là Gorad Boga."

Seol Jihu há hốc mồm không nói nên lời. Trông cậu ta như mới bị ai đó táng một cú vào đầu.

Trong khoảnh khắc tiếp theo, Seol gục đầu xuống và lẩm bẩm.

"…Tại sao?"

"Hả?"

"Tại sao các ngươi lại làm thế?!? Không phải chúng ta đều là người Trái đất ư! Chúng ta là đồng minh mà!! Vậy tại sao…!?"

"Chỉ có mày nghĩ thế thôi. Ai bảo mày ngu!"

Người phụ nữ thẳng thừng bác bỏ quan điểm của Seol Jihu.

"Do mày chuốc họa vào thân thôi. Tại mày nên Ký sinh trùng mới tấn công nhân loại thay vì Liên bang".

"Cái... cái quái gì!!"

"Được rồi, chàng trai trẻ. Chị hiểu cảm giác của chú. Đau khổ lắm phải không nào. Chị biết chú đã rất cố gắng cống hiến vì mọi người. Nhưng mà, chị đến đây không phải để tranh luận ai đúng và ai sai."

Người phụ nữ nói tiếp.

"Và chị cũng không muốn nói nhiều. Nào, chú sẽ chiến đấu hay chịu chết một cách ngoan ngoãn?"

Seol Jihu nắm chặt ngọn giáo tinh khiết với vẻ cau có.

"Ta sẽ..."

"Nào nào, chị biết chú rất mạnh, và chú định kéo một vài người trong số bọn chị chết chung. Nhưng..."

Người phụ nữ ngọt ngào cắt lời cậu.

"Nhưng tại sao chú không suy nghĩ kỹ lưỡng một chút?"

"Gì cơ?"

"Hai chiến binh cấp 6, một cung thủ cấp 7 và một pháp sư cấp 4. Quả là một đội mạnh. Nếu chúng ta giao chiến, chắc chắn bọn chị sẽ phải gánh chịu nhiều mất mát".

".."

"Nhưng... chắc chú cũng biết, bọn chị đã chuẩn rất kỹ lưỡng rồi đúng không?"

Người phụ nữ khoanh tay và bình thản nói.

"Đằng nào mọi chuyện cũng hạ màn rồi, để chị nói cho chú nghe. Ở đây, hàng chục tổ chức đã gửi những thành viên ưu tú nhất đến nơi này để xử lý chú. Là người lãnh đạo của họ, chị muốn đồng đội của chị sống sót, các nhiều càng tốt".

"..."

"Tất nhiên, nếu chú cố phản kháng, bọn chị sẵn sàng chơi với chú đến cùng. Nhưng những chuyện sau đó thì... chà, chú sẽ phải hối tiếc đấy".

Người phụ nữ nhấn mạnh.

"Ý cô là sao?"

"Ví dụ như thế này."

Người phụ nữ ra hiệu, và gã đàn ông vạm vỡ háo hức nắm lấy gấu áo của Seo Yuhui rồi kéo mạnh.

SOẠT!

Chiếc áo choàng và áo khoác của Seo Yuhui nhanh chóng bị xé nát.

Seol Jihu trợn mắt gào lên.

"Dừng lại…!"

Tuy nhiên, đã muộn mất rồi. Trang phục của Seo Yuhui đã rách toạc và làn da của cô ấy bị phơi bày trước mặt mọi người.

"Uhyah!"

Người đàn ông vạm vỡ kêu lên.

"Ôi mẹ kiếp! Nhìn này! Cặp dzú này! Eiiii~"

Seo Yuhui vặn vẹo, cố gắng che giấu cơ thể mình, nhưng vô ích. Trong khi đó, những gã đàn ông nhốn nháo khi nhìn thấy làn da trắng sữa của cô ấy, như một bầy chó đói.

Như để đáp lại sự háo hức của đám đông, gã đàn ông vạm vỡ định kéo quần lót của cô xuống.

"Đủ rồi, dừng lại đã".

Người phụ nữ đã ngăn hắn lại.

"Chú hiểu chưa? Ngôi sao của Dục vọng, là một cô gái được nhiều người thèm khát".

"Mlem mlem!!!:

"Chú nghe thấy bọn họ nuốt nước bọt không? Đóa hoa huyền thoại của Thiên đường đang nằm trong tay chúng ta...  và tất cả mọi người đang thèm khát cô ta đến nỗi quần họ sắp rách toạc đến nơi.

Người phụ nữ cười khúc khích.

"Nếu chú chọn chiến đấu, các đồng đội của chị sẽ càng căm phẫn hơn... và sẽ dùng cô ta để trút giận đấy".

Seol Jihu thẫn thờ.

"Và... những đồng đội của chú cũng khá đẹp."

Cô liếc nhìn Eun Yuri, Chung Chohong và Hoshino Urara trước khi tiếp tục.

"Chú không muốn thấy điều đó, phải không?"

".."

"Người tình của chú, và những đồng đội quý giá của chú, biến thành những món đồ chơi và bị quăng quật như những con điếm rẻ tiền, từ người này sang người khác. Chú muốn họ phải chịu đựng đủ thứ nhục nhã trước khi bị giết ư?"

Người phụ nữ liên tục khoe môi múa mép.

"Chị thì, thà chết ngay tại chỗ còn hơn là bị hãm hiếp đến chết. Thế nên chị cho chú quyền lựa chọn. Tử tế đến thế còn gì!"

Rồi cô ta chỉ vào Seol Jihu.

"Chỉ cần chú tự sát. Sau đó, như một lời cảm ơn, chị sẽ ra lệnh hành quyết những người còn lại một cách nhanh chóng và êm đẹp. Chị hứa đấy".

".."

"Nếu chú chưa tin, chị sẽ giết mấy cô nàng này trước, để chú có thể yên tâm. Nhưng mà, chú phải chặt tay mình trước đã, kẻo chú lại nuốt lời lật kèo thì mệt lắm!"

"Seol! Đừng! Đừng nghe lời mụ ta!"

Chohong hét lên, cô không thể chịu đựng được nữa".

"Hãy cùng nhau chiến đấu! Những tên khốn này đâu thấm tháp gì so với những tên Tư lệnh Ký sinh trùng cơ chứ!"

"Oh? Ghê nhỉ. Nhưng lúc đó chú chỉ dựa vào may mắn và dựa vào người khác thôi, đúng không nào?"

Người phụ nữ cười khẩy.

"Nếu chú muốn đánh thì chị chiều. Chị cũng nói hết lời rồi. Nếu chú đồng ý, mau ném vũ khí xuống".

Chohong nghiến răng.

Hoshino Urara trông có vẻ thẫn thờ, trong khi Eun Yuri gục đầu xuống.

'Đúng như Oppa đoán...'

Những hạt mồ hôi rủ xuống từ trán của Yuri Yuri. Mặc dù một phần là do cô ấy lo lắng, nhưng chủ yếu là vì cô ấy tập trung vào việc làm những gì Seol Jihu yêu cầu..

Người phụ nữ bình thản đứng nhìn Seol Jihu ôm đầu dằn vặt.

Cô không hề thúc giục cậu ta.

Nếu Seol Jihu đồng ý với thỏa thuận của cô, thì đó là tình huống thuận lợi nhất. Còn nếu Seol không đồng ý, cô ta vẫn còn kế hoạch B.

Việc cô ta dùng lời lẽ ngọt ngào để dụ dỗ cậu, và thậm chí còn cho cậu thời gian suy nghĩ, chính là để câu giờ cho kế hoạch B.

Phịch!

Sau vài phút trôi qua, Seol Jihu đã buông cây thương xuống.

Những kẻ tấn công sửng sốt, họ ngờ cậu lại làm thế.

Người phụ nữ cũng ngạc nhiên, nhưng cô bình tĩnh lại và nói.

"Ném nó sang đây".

"Ah! Đừng mà! Đừng lo cho tôi!"

Chohong hét lớn, trông cô cực kỳ hoảng hốt.

Tuy nhiên, Seol Jihu đã đá cây thương về phía trước.

Người phụ nữ bắt lấy cây thương và mỉm cười hài lòng.

Cô ấy không ngờ rằng mọi việc sẽ diễn ra suôn sẻ như vậy. Nhưng có vẻ như thông tin của Tổng Giám mục khá chính xác. Đúng là Seol và Chohong thường bất đồng với nhau.

"Haizz.... Thật bất ngờ"

Một trong bốn người đàn ông phía sau cô thì thầm.

Đó là giọng nói của một chàng trai trẻ.

"Thật đáng thất vọng. Tôi muốn thử đấu với cậu một lần. Không ngờ anh hùng Thiên đường lại là một kẻ yếu đuối như vậy".

"Ý anh là gì? Hắn cũng biết điều đấy chứ"

Người phụ nữ phá lên cười.

"Nếu chúng cố gắng phản kháng, ký ức về cái chết sẽ trở nên mãnh liệt. Và điều đó sẽ làm chúng phát điên ngay khi được hồi sinh trên Trái đất. Nếu chúng chết một cách nhẹ nhàng ở đây, cuộc sống trên Trái đất sẽ dễ dàng hơn nhiều".

Với vẻ phấn khích, người phụ nữ đưa mắt nhìn xung quanh.

"Bây giờ, chú bảo đồng đội buông vũ khí đi nào".

Seol Jihu buông một tiếng thở dài.

"Xin lỗi mọi người..."

"Cậu điên à!?" - Chohong hét lên. Đôi mắt cô lấp lánh những giọt nước mắt.

Seol Jihu lẩm bẩm bất lực và cúi gằm xuống đất.

"Buông vũ khí đi".

"Uaaaah!"

Chohong hú lên như một con thú dữ.

Cô ấy vung cây chùy đập mạnh xuống đất vài lần, rồi ném nó sang một bên.

Hoshino Urara nhún vai và buông hai con dao găm trên tay ra.

Eun Yuri vẫn không nhúc nhích.

Người phụ nữ gật đầu. Mọi chuyện đã đi đến hồi kết.

"Tốt lắm!"

Keengg!

Cô ấy rút ra một thanh katana.

"Ô? Cô định giết lũ đàn bà này thật à? Sao không..."

"Im đi. Một lời hứa, dù hứa với ai, cũng đều có giá trị".

Gã đàn ông vạm vỡ nhìn Seo Yuhui với vẻ tiếc nuối. Nhưng người phụ nữ thì tỏ ra kiên quyết.

"Cảm ơn. Giờ chị sẽ giữ lời hứa. Chị nên giết ai trước đây? Bồ của chú nhé?"

Seol Jihu hít một hơi thật sâu.

Cậu đứng yên một lúc lâu rồi lên tiếng.

"…Cho tôi hỏi vài điều. Trước khi tôi chết."

Giọng cậu khàn khàn như một kẻ đã mất hết ý chí sống sót.

"Được. Miễn là chú đừng hỏi mấy câu ngu xuẩn như kiểu, tại sao bọn chị lại làm chuyện này" - Người phụ nữ gật đầu.

"Ở Haramark..." - Seol Jihu lặng lẽ nói - "Vụ tấn công Yuhui Noona.... Và vụ đấu tố tôi... Đều là chiêu trò của mấy người, đúng không?"

"Ah, vụ đó hả?"

"Có phải Tổng Giám mục cũng ra lệnh cho người làm như thế không?"

Người phụ nữ khẽ cười khúc khích trước khi ngẩng đầu lên.

"Chú nhận ra rồi à? Đúng vậy, Tổng Giám mục của chúng ta khá là thù dai đấy."

Khi sắp giành chiến thắng chính là lúc dễ thất bại nhất. Vì khi đó người ta thường bị mờ mắt vì phấn khích.

Và đám người này cũng vậy.

"Hóa ra... đó là sự thật…" - Seol Jihu vừa lẩm bẩm vừa siết chặt nắm tay. Toàn thân cậu run lên.

Seol từ từ ngẩng đầu lên, nhưng ngay khi định nói gì đó, cậu mở to mắt.

"Các người... Hả? Gì cơ?"

Seol nói trong khi nhìn chằm chằm vào không trung, hay chính xác hơn là nhìn vào Seo Yuhui.

"Ồ xin lỗi nhé. Tôi mải diễn quá... À không, đừng giết chúng. Đây là một cơ hội tốt, nhưng tôi vẫn cần tận dụng năm kẻ đó".

Những lời này chắc chắn là không dành cho người phụ nữ kia.

Ngay khi cô ta nghĩ rằng cậu đang phát điên vì bị sốc...

"Ờ, ra tay đi. Có lẽ mọi thông tin đã đủ rồi".

"…Gì cơ?" - Người phụ nữ ngơ ngác hỏi.

Và rồi...

Một tiếng hét lớn vang lên.

"AAAAAACK!"

Gã đàn ông vạm vỡ quằn quại trong đau đớn, trong khi cánh tay hắn bị xoắn như một sợi dây thừng.

Seo Yuhui đang lơ lửng trong không trung.

"Huh?"

Ngay cả trong bóng đêm u ám, người phụ nữ vẫn có thể nhìn rõ.

Một đám khói đang bay ôm Seo Yuhui và bay về phía Seol Jihu.

"C-cái quái gì vậy?"

Cô ta trợn mắt lên vì sốc. Chưa bao giờ cô nghe thấy một kỹ năng hoặc một cổ vật nào có tác dụng như vậy.

[Xin lỗi, em biết rằng em phải chờ anh ra hiệu, nhưng dường như chị ấy không chịu được nữa rồi]

"Không, không sao. Tôi cũng chuẩn bị ra hiệu rồi mà".

Seol Jihu vội nhìn xuống.

Seo Yuhui đang ngồi dưới chân cậu, cuộn tròn và run rẩy như một chú mèo con gặp mưa.

Nếu cô ấy đang diễn, cô ấy xứng đáng được nhận giải Oscar. Nhưng không, có vẻ như cô ấy đang thực sự đau đớn.

"..."

Seol Jihu ngay lập tức cởi áo choàng và quấn nó quanh cơ thể Seo Yuhui. Khi cậu đặt tay lên lưng cô, cậu có thể thấy cô đang run lẩy bẩy và thở hổn hển.

Ngay sau đó, Seo Yuhui gật đầu. Cô ấy dường muốn bảo cậu rằng, cô đã ổn và cậu cứ việc tiếp tục kế hoạch.

"Nói hay lắm."

Seol Jihu lẩm bẩm và đứng dậy.

'Nói hay lắm?'

Người phụ nữ vô tình cau mày.

Bản năng của cô đang gào lên  rằng có gì đó không ổn.

Không phải là tình hình đã thay đổi, mà mọi thứ đã chệch hướng ngay từ đầu.

"Suốt chặng đường dài, tôi đã băn khoăn không biết phải làm thế nào để khiến các người nhận tội. Ai ngờ cô lại dễ dàng nói ra mọi điều như thế cơ chứ. Cảm ơn nhiều nhé, bà chị".

Không chỉ người phụ nữ mà tất cả mọi người xung quanh đều hoàn toàn sững sờ. Dường như họ đang choáng váng trước tình hình hiện tại.

Trong đầu người phụ nữ, bỗng lóe lên một suy nghĩ.

Nếu nãy giờ Seol Jihu chỉ giả vờ thì sao?

Vậy thì tại sao cậu ta lại giả vờ rơi vào bẫy của họ?

Mục đích của cậu ta là gì?


Và tại sao cậu ta lại nhận ra cái bẫy?


Không chỉ có những kẻ tấn công, mà ngay cả Chohong cũng bối rối.

"Huh? C- Chuyện gì đã xảy ra?"


Ngay cả đồng đội thân thiết của Seol cũng bị lừa, thì làm sao kẻ thù có thể nhận ra?

"Hai...À không ba năm ở Haramark, bảy năm ở nơi đó. Tổng cộng khoảng mười năm."

Seol Jihu lẩm bẩm lặng lẽ trước khi đưa tay ra.

Đồng thời, người phụ nữ suýt nữa ngã về phía trước.

Vút!!

Cây thương trong tay cô ta tự phóng vụt đi rồi quay trở lại tay Seol Jihu.

"Các ngươi biết không?" - Seol Jihu lên tiếng -  "Người ta nói rằng thời gian sẽ chữa lành mọi nỗi đau".

Seol Jihu gằn giọng.

"Không, họ nhầm rồi. Có những thứ mà, dù mười năm trôi qua, ta vẫn không quên được. Thay vì quên đi, ta chỉ tức giận hơn. Và lặng lẽ mài dũa vũ khí của mình">

Người phụ nữ  loạng choạng và vô thức lùi lại.

Không phải một lần, mà nhiều lần.

Cô ấy không hiểu điều gì đang xảy ra, nhưng cô biết.

Người anh hùng trẻ măng và ngây ngơ ban nãy, đã hiện hình thành một chiến binh lão luyện, đã trải qua hàng chục năm gian khổ.

Không không.

Kẻ đứng trước mặt cô ta, không phải là một anh hùng.

Trong đêm tối đen như mực và làn mưa lạnh lẽo, toàn bộ dãy núi đột nhiên chết lặng.

"C-Cái quái gì vậy?"

Người đàn ông vạm vỡ hét lên trong sợ hãi.

Đó là bởi vì... mọi người đều có thể cảm thấy nó.

Một luồng sát khí khủng khiếp bùng nổ, tỏa ra mọi hướng như muốn đè bẹp những kẻ ngáng đường.

Cơ thể của những kẻ đột kích run lên bần bật. Và toàn thân chúng nổi da gà.

Nhưng đã quá muộn. Khi chúng kịp nhận ra tình hình, con quỷ chiến trường đã giơ cây thương lên.

"Mười năm."

Xẹt xẹt

Những tia điện bùng nổ từ dưới chân Seol

"Ta đã chờ đợi trong suốt mười năm."

Từ cơ thể và từ đôi mắt đáng sợ của chàng trai ấy, mana hoàng kim phun trào khắp nơi.

"Để hôm nay…"

Bộ phim vẫn chưa kết thúc. Trên thực tế, đây mới chỉ là khởi đầu.

Seol Jihu cười rạng rỡ.

"... ta có thể táng vỡ mồm, từng đứa một".

---
---

Dịch và biên tập bởi các thành viên nhà MSN


Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547


Like Fanpage để ủng hộ nhóm: https://www.facebook.com/Moonsnovel


Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.

MỤC LỤC






























4 nhận xét:

Được tạo bởi Blogger.