Chương 386: Rắn độc - Phần 1

Cạch!

"Thật là ngạc nhiên."

Roberto Servillo vừa nói vừa đóng cửa phòng hồi sức.

"Cô ấy hoàn toàn thoải mái khi ôm ấp cậu. Có vẻ như  cô ấy đã thay đổi rất nhiều."

"Ý ngài là gì…?"

"Ồ, cậu không biết sao?"

Khi Seol Jihu hỏi với vẻ bối rối, vị giám mục quay đầu lại và trả lời.

"Quý nương Seo Yuhui rất kỵ tiếp xúc với những người ngoài. Dù là những cử chỉ đụng chạm nhỏ nhất cũng khiến cô ấy khó chịu."

"Thật ư?"

"Có vẻ như đây là lần đầu tiên cậu nghe nói về điều này. Chà, chắc là tiết lộ cho cậu một chút cũng không sao. Ban nãy tôi nói rằng tôi đã rửa tay bằng nước thánh, cậu nhớ không? Nếu có việc gì đó buộc phải để người khác chạm vào, cô ấy bắt người đó rửa sạch đến nỗi không có một hạt bụi trên tay".

Tổng Giám mục giơ tay trái lên và mỉm cười.

"Cô thậm chí còn rửa tay sau mỗi mỗi trận chiến. Nghe kỳ quặc lắm phải không? Tuy nhiên cô ấy đã cư xử tinh tế để không ảnh hưởng đến người khác".

Seol không ngờ rằng Seo Yuhui là một kẻ sạch sẽ đến mức lập dị như vậy.

Seol Jihu nghiêng đầu bối rối.

"Nghe thật khó tin, có phải không? Thế mà bây giờ cô ấy lại ôm một người đàn ông... Chà, tôi không thể hiểu nổi!"

Tổng Giám mục lắc đầu.

"Tôi vẫn chưa thể quen được chuyện này. Chậc chậc, tôi có cảm giác cô ấy như một người khác vậy. À, chúng ta đi nào?"

Tổng Giám mục vừa nói vừa bắt đầu bước đi.

Ông ta định đi đâu?

Seol Jihu có phần lo lắng, nhưng cậu lặng lẽ đi theo mà không nói gì cả.

Hành lang dài hơn cậu tưởng. Dù họ đã đi vài phút mà Seol vẫn không nhìn thấy điểm dừng.

"Tôi nghe nói là, các thành viên Valhalla vừa tổ chức một bữa tiệc chào mừng hoành tráng?"

Ông ta đột nhiên lên tiếng.

"...Ah, vâng. Làm ngài biết chuyện đó vậy?"

"Chuyện Chủ Hội Seol quay về đã khiến người dân khắp Thiên đường xôn xao. Ngay cả tôi cũng nhảy cẫng lên vì mừng rỡ ấy chứ. Cậu đi những 8 tháng cơ đấy. Tôi còn tưởng là cậu đã nghỉ hưu hoặc phản bội như cái tên khốn nạn nào đó cơ."

Vị Tổng Giám mục lại cười lớn: "Nhân loại biết làm gì nếu vị anh hùng hiếm hoi bỗng nhiên biến mất?"

"Thành thật mà nói, cái đó không nên gọi là một bữa tiệc."

Seol Jihu cười cay đắng.

"Tôi đã bỏ công sức suốt tám tháng, và quay về với hai bàn tay trắng. Mọi người tổ chức ăn uống để động viên tinh thần cho tôi mà thôi".

"Bỏ công sức suốt tám tháng và trở về với hai bàn tay trắng? Ồ ồ, chuyện này nghe mới mẻ đây. Cậu có việc gì quan trọng à?"

"Chuyện đó... liên quan đến Yuhui Noona."

Vị Tổng Giám mục dừng lại.

"Ah, tôi hiểu rồi…"

Ông quay lại và bắt đầu đi tiếp.

"Vậy là... trong tám tháng qua, cậu đã tìm kiếm một cách nào đó để cứu Quý nương Seo Yuhui, nhưng không tìm ra?".

"À... Thật ra thì tôi đã tìm được cách."

Seol Jihu thở dài.

"Chỉ là cách đó quá khó. Cho nên, có thể coi đó là một thất bại".

"Ô..."

Ông lão chậm rãi gật đầu.

"Thảo nào cậu tỏ ra tiếc nuối đến thế. Hmm, có chuyện này tôi hơi tò mò. Lão già này có thể hỏi vài câu được không?"

"Vâng, mời ngài".

"Chủ hội Seol có thực sự muốn cứu cô Seo Yuhui không?"

Seol Jihu nhăn mặt. Câu hỏi này nghe thật trái khoáy và kỳ quái.

"…Huh? Đương nhiên là có rồi".

"Cậu nói thật chứ?" - Ông già cố gắng hỏi lại.

Seol Jihu trả lời một cách bối rối.

"Tôi không biết vì sao ngài lại hỏi như vậy, nhưng tôi thật lòng muốn cứu Yuhui Noona. Cô ấy đã cứu mạng tôi, và cũng vì tôi mà thành ra thế này".

"Nếu vậy..." -  Tổng Giám mục khẽ quay đầu nhìn lại - "Tôi xin lỗi nếu câu hỏi này hơi thô lỗ. Nhưng sao Chủ Hội Seol lại khiến mọi việc trở nên phức tạp như thế?"

"…Xin lỗi, ý ngài là gì?"

Tổng Giám mục dừng lại. Hai người đã bước vào một căn phòng nhỏ, yên tĩnh.

"Ý của tôi là…"

Giám mục từ từ quay lại và nhìn Seol Jihu.

"Cậu đã có một món đồ có thể chữa lành cho cô Seo Yuhui rồi mà. Sao không lấy ra dùng, lại phải đi kiếm cách khác làm gì?"

Dường như ông ta đang trách mắng Seol Jihu.

Seol Jihu bàng hoàng nhìn vị Tổng Giám mục, rồi nhíu mày.

"Ngài muốn nói về kỷ vật của Moirai?"

Tổng Giám mục gật đầu.

"Đừng hiểu lầm. Không phải tôi do thám cậu đâu. Chỉ là tôi cũng định cứu cô Seo Yuhui, và nhớ ra món cổ vật quý giá ấy. Tôi nhớ vật phẩm này nằm trong cửa hàng VIP của Khu vực trung lập, vì vậy tôi đã nhờ thuộc hạ kiểm tra hộ. Nhưng có người nào đó đã mua món đồ ấy... Hình như tên cô ấy là Yuri thì phải".

Ông ta vừa nói vừa nhìn cậu bằng ánh mắt sắc sảo.

Seol Jihu nhắm mắt và thở dài.

"Thật đáng tiếc... Nếu tôi vẫn còn món đồ đó, thì tôi đã dùng rồi".

"Hả? Cậu không còn sở hữu nó nữa?"

"Vâng. Tôi đã dùng nó trong cuộc chiến vừa qua".

"Huh? Ý cậu là trong trận chiến tại pháo đài Tigol?"

Seol Jihu lắc đầu.

"Không, tôi đã sử dụng vật phẩm ấy khi ở Linh Giới".

Tổng Giám mục tròn mắt.

"Vào thời điểm đó, tôi đoán rằng Trùng hậu sẽ cử một Tư lệnh mai phục ở Linh giới. Thế là tôi cầm theo kỷ vật của Morai, để đối phó với kẻ đó."

"Dùng món cổ vật để đối phó với Tư lệnh Ký sinh trùng???"

"Vâng. Chắc ngài cũng biết, các Tư lệnh thường phải phong ấn sức mạnh thần thánh của chúng".

"Tất nhiên. Khi chúng giải phóng thần tính, chúng có thể bộc lộ quyền năng không hề thua kém các vị thần. Nhưng thân xác phàm trần của chúng không chứa nổi sức mạnh khổng lồ đó, nên chúng chỉ giải phóng được một thời gian ngắn, sau đó phải rút lui để chữa trị".

"Chính xác. Kỷ vật của Moirai là một món cổ vật chứa sức mạnh thần thánh khổng lồ, được sử dụng để nhắm vào điểm yếu này."

"Huh? Ý cậu là...?"

Vừa khoa chân múa tay, Seol vừa nói dối không chớp mắt:

"Tôi đã dụ tên Tư lệnh Ký sinh trùng đó Hóa thần, rồi dốc toàn bộ sức mạnh thần thánh lưu trữ trong món cổ vật đó vào thân thể hắn. Giống như người ta bơm thêm hơi vào quả bóng đã căng phồng. Và thế là... bùm!"

"Hoh, quả là một phương pháp hay ho. Và kết quả là gì?"

"Thì... tôi đã thành công, nên tôi mới đứng ở đây." - Seol Jihu mím môi - "Tôi cũng tiếc lắm chứ. Nhưng có tới hai Tư lệnh trong Linh giới. Chúng tôi không có lựa chọn nào khác..."

Seol Jihu giả bộ thở dài.

"Có lẽ ngài không biết, nhưng lúc đó chúng tôi may mắn lắm mới giành chiến thắng. Có bao nhiêu phương án hay đối sách, chúng tôi đều tận dụng hết".

Tổng Giám mục gật đầu.

"Hóa ra là vậy... Chà, những chuyện đó diễn ra trong Linh giới nên tôi không biết. Ông già này đã hiểu lầm cậu rồi".

"Không, không sao. Đó không phải là lỗi của ông".

"Đã đến nước này rồi, tôi muốn hỏi thêm một câu nữa".

Seol Jihu nhíu mày, nhưng ông già vẫn nói tiếp.

"Sau cuộc chiến đó, chắc chắn Chủ Hội Seol đã nhận được một số điểm cống hiến khổng lồ. Sao cậu không dùng số điểm đó để...

Khi ông già tinh tế dừng lại, Seol Jihu thở dài.

"Ông muốn hỏi tại sao tôi không sử dụng điểm cống hiến để cứu Yuhui Noona, đúng không? Rất tiếc, số điểm của tôi không đủ".

Đôi mắt Tổng Giám mục bỗng sáng lên:

"Là vậy sao? Thật bất ngờ...."

"Ngài đã bao giờ nhận  được một Điều ước Thiêng liêng chưa?"

"Không, tôi không bao giờ tích lũy được nhiều điểm cống hiến như thế".

"Tôi đã dùng điểm cống hiến để đổi lấy một Điều ước Thiêng liêng".

"... Và cậu dùng nó để hồi sinh một pháp sư tên là Eun Yuri, đúng không?"

‘Chà, ông ta biết cả chuyện đó ư?'


Seol Jihu nghĩ thầm, rồi nói nhanh.

"Đúng. Số điểm đó, tôi kiếm được khi tự tay giết chết Diligence Bất Diệt".

"Tôi biết. Vậy còn lần này thì sao?"

"Eun Yuri mới là người mua món kỷ vật của Moirai. Yuhui Noona mới là người kích hoạt nó. Và chính ngài Ayase Kazuki mới là người chọc giận Temperance đến mức hắn phải Hóa Thần".

Seol Jihu nói liến thoắng, không để cho ông ta kịp ngắt lời.

"Thành thật mà nói, trong trận chiến vừa qua, tôi chẳng làm được gì nhiều. Tìm đường đi qua thế giới Hỗn nguyên? Đó là nhờ anh em nhà Halep. Hồi sinh cây thế giới? Đó là công sức của Marcel Ghionea. Lúc ở pháo đài Tigol cũng vậy".

Tổng Giám mục gật gù.

Theo những gì ông ta biết, Seol đã giết Tư lệnh thứ nhất của Ký sinh trùng khi cậu mới cấp 5. Nhưng thời điểm đó, Seol Jihu đã sử dụng một Kỹ năng Thức tỉnh và sử dụng mạng sống của mình để đánh đổi. Thậm chí Seo Yuhui cũng suýt mất mạng vì cố gắng cứu cậu ta thoát chết.

Và lời giải thích của Seol Jihu cho thấy, trong trận chiến vừa rồi, hai người không thể lặp lại kỳ tích như lần trước.

Và bây giờ khi Seo Yuhui nguy kịch, kỳ tích đó càng không thể diễn ra.

"Đúng là tôi đã nhận được chút phần thưởng... Nhưng vì đóng góp lần này quá nhỏ bé nên số điểm nhận được cũng ít hơn nhiều" - Seol Jihu vẫn tiếp tục màn kịch của mình.

"Những người xung quanh ca tụng tôi là một anh hùng, nhưng tôi thực sự chỉ là một kẻ phàm phu gặp may mắn".

Thậm chí cậu còn tự giễu cợt bản thân với một nụ cười cay đắng.

Tổng Giám mục im lặng lắng nghe, rồi hỏi tiếp.

"Vậy cậu đã làm gì suốt tám tháng qua? Có thể nói cho tôi biết được không?"

Seol Jihu đưa tay ôm mặt, như thể cậu đang vô cùng chán nản.

"Tôi đã cố gắng xâm nhập vào Đế chế."

"Đế chế? Ý cậu là lãnh thổ Ký sinh trùng?"

"Đúng. Vì tôi không đủ điểm Cống hiến để đổi lấy một Điều ước Thiêng liêng, tôi đành phải tìm cách khác. Thế là tôi dùng số điểm đang có để xin một gợi ý của Gula".

"Và sao nữa?"

"Vâng... Gula đã tiết lộ cho tôi biết một nơi chôn cất rất nhiều lễ vật. Đó là kho tàng của Gia tộc Rothschear,được mệnh danh là Ngọn giáo của Đế chế".

"Ố ồ... Rothschear? Có phải là một trong tứ đại gia tộc của Đế chế, và bị bị xóa sổ bởi gia tộc Gorgonu?

Tổng Giám mục ngỡ ngàng, như thể ông không ngờ rằng cậu lại biết đến cái tên ‘Rothschear'.

Seol Jihu cũng nhìn chằm chằm vào ông già với ánh mắt ngạc nhiên. Có vẻ như ông ta nắm rất rõ về lịch sử Thiên đường.

"Kho tàng của Gia tộc Rothschear. Tôi hiểu rồi. Họ là những người thờ phụng Nữ thần Castitas".

Khi vị Tổng Giám mục lẩm bẩm, Seol Jihu cố gắng kìm nén mặt dây chuyền đang run rẩy bên trong túi áo.

"Cố gắng xâm nhập vào Đế chế... Có nghĩa là kho tàng này nằm trong lãnh thổ của Ký sinh trùng."

"Chính xác."

"Tại sao cậu không dẫn ai đi cùng? Đi tới đó một mình thì quá mạo hiểm".

"Tôi biết chứ. Nhưng đồng đội của tôi cũng đã kiệt sức vì chiến tranh. Với lại, tôi tin rằng càng ít người thì càng dễ xoay sở".

"À há... Cậu nghĩ rằng Ký sinh trùng chưa kịp hồi phục sau trận chiến đó, phải không nào?"

"Vâng. Nhưng tôi không ngờ rằng chúng lại hồi phục nhanh đến thế".

Nói đến đây, Seol Jihu thở dài.

"…Như thế đủ chưa?"

Tổng Giám mục không trả lời. Ông chỉ cúi đầu và xoa cằm, suy nghĩ đăm chiêu.

H'm, hm, hmm, hmmmm.

Ông ta lắc lư cái đầu một lúc, rồi quay sang Seol Jihu.

"Chà chà…"

Một nụ cười mỏng manh hiện lên trên mặt ông ta.

"Có vẻ như tôi đã nợ cậu một lời xin lỗi."

Dường như ông ta rất hài lòng với câu chuyện vừa rồi.

"Không phải cậu bỏ bê cô Seo Yuhui, chỉ là cậu không thể làm gì khác. Hóa ra là vậy. Tôi đã nghĩ sai về cậu rồi.  Tôi thành thật xin lỗi.

Tổng Giám mục tiếp tục lên tiếng.

"Cô Kim Hannah đó có nói rằng tôi muốn gặp cậu không?"

"…Có."

"Tôi muốn thảo luận với cậu về chuyện này từ vài tháng nay. Vì tôi sẽ phải chịu thiệt hại nặng nề, nên tôi muốn chắc chắn rằng cậu là người đáng tin cậy. Thế nên nãy giờ tôi mới hỏi nhiều như thế".

"Thiệt hại?"

"Đúng vậy. Đến giờ phút này, tôi công nhận sự chân thành của Chủ Hội Seol. Và tôi cũng sẽ thể hiện sự chân thành của mình."

Ông lão mỉm cười và nói.

"Cậu đã bao giờ nghe nói về Gorad Boga chưa?"

Seol Jihu lắc đầu.

"Đó là lãnh địa của những vị Cổ Thần, từ thuở thành tinh này mới khai sinh. Đó là một huyền thoại được truyền lại từ Thời đại Thần thánh cổ xưa. Uhm, có thể ví nó như thành phố Atlantis hoặc Vùng đất Thánh ở Trái đất".

"Có một nơi như thế ư?…"

"Là lãnh địa của Cổ Thần, nơi đó chứa đựng nguồn năng lượng kỳ diệu. Đối với các linh mục, đây là nơi rèn luyện và tĩnh dưỡng lý tưởng nhất."

"Ngài muốn nói đến những khu vực như vùng núi lửa Mount Peléeom?"

"Phải phải, chính là nơi cô Seo Yuhui thường đến để cầu nguyện. Nếu cậu hiểu nhanh như thế thì tốt quá. Nhưng mà, sức mạnh tích tụ ở Gorad Boga còn lớn gấp hàng trăm lần như thế".

Đôi mắt Seol Jihu trợn lên:

"Hàng-hàng trăm lần?"

"Phải. Đó là một thành tựu nhỏ của tôi".

Tổng Giám mục khẽ mỉm cười rồi hắng giọng.

"Vào đúng thời điểm quan trọng, tôi đã tìm thấy vùng đất đó".

Tổng Giám mục liếc nhìn vẻ phấn khích của Seol Jihu, rồi nói tiếp.

"Tôi chưa bao giờ thấy bất cứ điều gì như thế. Như thể những khối năng lượng khổng lồ nằm rải rác khắp nơi. Nếu đưa cô Seo Yuhui đến đó, cô ấy sẽ nhanh chóng hồi phục hoàn toàn."

"Có... có thật vậy không?"

"Đúng! Nhưng-"

Ông ta khẽ ho vài tiếng.

"Trước khi tôi nói với cho cậu biết vị trí của nơi đó, tôi cần cậu hứa một chuyện".

"Một lời hứa…?"

"Đừng lo lắng. Không có gì khó khăn đâu".

Khóe miệng của giám mục từ từ cong lên.

"Hãy nói với cô Seo Yuhui rằng..."

Ông ta đột nhiên thì thầm:

"Hãy nói rằng, chính Chủ hội Seol đã tìm ra nơi này."

Seol Jihu chớp mắt trước yêu cầu bất ngờ.

---

Dịch và biên tập bởi các thành viên nhà MSN


Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547


Like Fanpage để ủng hộ nhóm: https://www.facebook.com/Moonsnovel


Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.


MỤC LỤC


Chương 386 - Phần 2
Chuơng 386 - Phần 1

Chương 385 - Phần 2
Chương 385- Phần 1

Chương 384

Chương 383

Chương 382

Chương 381

Chương 380 - Phần 2
Chương 380 - Phần 1

Chương 379 - Phần 2
Chương 379 - Phần 1

Chương 378 - Phần 2
Chương 378 - Phần 1

Chương 377 - Phần 2 
Chương 377 - Phần 1

Chương 376 - Phần 2
Chương 376 - Phần 1

Chương 375 - Phần 2
Chương 375 - Phần 1

Chương 374

Chương 373

Chương 372 - Phần 2

Chương 372 - Phần 1

Chương 371 - Phần 2

Chương 371 - Phần 1

Chương 370 - Phần 2

Chương 370 - Phần 1

Chương 369 - Phần 2

Chương 369 - Phần 1

Chương 368 - Phần 2

Chương 368 - Phần 1

Chương 367 - Phần 2

Chương 367 - Phần 1

Chương 366 - Phần 2

Chương 366 - Phần 1

Chương 365

Chương 364 - Phần 2

Chương 364 - Phần 1

Chương 363

Chương 362

Chương 361 - Phần 2

Chương 361 - Phần 1

Chương 360 - Phần 2


Chương 360 - Phần 1

3 nhận xét:

Được tạo bởi Blogger.