Khát vọng trở về - Chương 377: Chinh phục thử thách thứ ba - Phần 1


Sau hơn 1000 ngày không ngừng lặp đi lặp lại, hành trình của Seol Jihu đã đạt đến một giai đoạn mới.

Seol Jihu giáp đen bắt đầu dạy cho Seol Jihu rất nhiều kỹ năng.

Nhưng Seol Jihu vẫn không ngừng leo núi.

Giống như Jang Maldong, Seol Jihu giáp đen cho rằng "học phải đi đôi với hành". Anh muốn Seol Jihu vừa học hỏi vừa tiếp tục vượt qua thử thách.


Và Seol Jihu không có lý do gì để từ chối. Khi đến chân dốc thứ hai, cậu đứng đó và đợi những tảng đá xuất hiện.

'Thiên Cang Vận là một kỹ thuật dựa trên thái cực đạo'.


Seol Jihu giáp đen đứng phía xa, và gửi truyền âm tới tâm trí cậu.

'Chú có nghe câu lấy nhu chế cương không? Mấu chốt của lý thuyết này là, sức mạnh bá đạo cũng có thể bị khuất phục bởi kỹ thuật uyển chuyển'.


'Quán tính chính là một đòn bẩy. Giả sử có một kẻ nào đó đang chạy hết tốc lực về phía cậu. Thay vì đối đầu trực diện với kẻ đó, cậu hãy lách sang một bên và ngáng chân hắn. Chuyện gì sẽ xảy ra?'


'Kẻ thù sẽ mất thăng bằng và ngã lăn ra, và chú chỉ cần tới kết liễu hắn'.


'Muốn làm được điều đó, chú phải xác định được kích thước, sức mạnh, hướng di chuyển và trọng tâm của đối thủ trong tích tắc. Để có thể ra tay đúng thời điểm'.


'Chuyện này không dễ chút nào, đặc biệt là trong những trận chiến sống còn'.


Khi những tảng đá đã gần kề, anh ta lại gần Seol Jihu.

'Hãy thả lỏng cơ thể và tập trung cảm nhận năng lượng của anh'
.

Sau đó, anh ta nắm lấy hai cổ tay của Seol Jihu, truyền năng lượng của mình vào và đẩy chúng về phía trước.


Lòng bàn tay Seol Jihu đã chạm vào tảng đá đầu tiên.

'Huh?'


Seol Jihu nao núng.

Khi chạm vào tảng đá, cậu không bị chấn động đến nỗi nghiêng ngả như mọi khi nữa.

'Nhưng tại sao nhỉ
?'

Ngay lúc đó, một dòng mana bắn ra từ giữa lòng bàn tay. Mana nhanh chóng tuôn chảy, bao phủ bề mặt của tảng đá.

Kết quả là...

'Cái quái gì thế??'
Mặc dù tay cậu chạm vào tảng đá, Seol gần như không cảm thấy áp lực nào cả. Thay vào đó, cậu cảm nhận tảng đá đang trượt sang một bên.


Thật vậy, tảng đá đã lắc lư từ bên này sang bên kia, rồi ầm ầm lăn xuống dốc.

'Di hoa Tiếp mộc, cũng là một kỹ năng sử dụng nguyên tắc này.'


Anh ta tiếp tục truyền âm tới Seol Jihu, trước khi cậu kịp hít thở.

'Giống như những gì anh đã nói trước đó. Chú có thể kéo hoặc đẩy đối phương theo hướng tấn công của hắn. Chú cũng có thể bổ sung thêm sức mạnh của mình vào, để kẻ thù bị tổn thương nặng hơn'.

'Điều quan trọng ở đây là dòng chảy mana. Ví dụ, khi đối thủ sử dụng một kỹ năng, chủ phải biết năng lượng của hắn ta di chuyển trong kinh mạch ra sao, và nó được biểu hiện ra bên ngoài như thế nào. Để xuyên phá đòn tấn công của kẻ thù, chú phải phán đoán được tất cả những điều đó'.

Ngay lúc đó một tảng đá khác lăn tới chỗ Seol Jihu.


Cậu ngừng suy nghĩ về mọi thứ khác, và chỉ tập trung vào tảng đá.

Lần này, thay vì gồng mình chống chọi lại tảng đá, Seol Jihu đã thả lỏng để đón nhận nó. Sau đó, cậu trộn năng lượng của mình vào động năng của tảng đá, rồi xoay người để nó trượt sang một bên.

'Đón nhận, dịch chuyển và đáp trả. Chú phải thành thạo cả ba yếu tố này thì mới học được Đẩu Chuyển Tinh Di".

'Giờ thì, thử xem nào. Chú từng vô tình sử dụng được Di Hoa Tiếp Mộc một lần khi chiến đấu với Kindness đấy'
.

'Anh sẽ rút mana lại, chỉ giữ tư thế cho chú thôi. Lần này hãy thao tác bằng mana của chú nhé'.


Seol Jihu giáp đen dành một chút thời gian để quan sát dòng mana của cậu. Cuối cùng, khi cậu đã quen với chuyển động này, Seol Jihu giáp đen thả tay ra.

Giờ thì Seol Jihu đang tự mình thao tác.
Mỗi khi cậu vung tay, những tảng đá đổi hướng và lăn xuống dốc như một dòng sông.

Đôi khi chúng lắc lư hoặc nảy lên nảy xuống, nhưng Seol Jihu vẫn bình tĩnh. Cậu tập trung vào việc duy trì dòng chảy mana mà anh ta vừa thiết lập cho cậu.


Một lát sau...


[Kỹ năng Thiên Cang Vận (Thấp nhất), đã được khởi tạo.]

Cậu không nhận ra rằng một cửa sổ tin nhắn đã xuất hiện.

Tất nhiên, do thị giác và thính giác bị phá hủy, cậu cũng không thể biết được chuyện đó.

Seol Jihu giáp đen khẽ mỉm cười.


*


Giống như một kẻ chết đói được đưa tới bữa tiệc đẩy rẫy thức ăn, Seol Jihu điên cuồng đón nhận những bài giảng của Seol Jihu giáp đen.


Mọi chuyện đã hoàn toàn thay đổi khi Seol Jihu đặt chân vào cảnh giới mới. Sự khác biệt quá rõ rệt đến mức khó tin.


Nhưng đây là chuyện hoàn toàn dễ hiểu. Các kỹ thuật mà anh ta dạy cho cậu, đều là những kỹ năng cao cấp, đòi hỏi cậu phải kiểm soát mana một cách nhanh chóng, chi tiết và chính xác.

Nếu không có sự kết hợp giữa Trực giác và Hòa hợp Tuyệt đối, Seol Jihu không thể tiếp nhận được những kỹ thuật này.


Và bây giờ, mỗi ngày trôi qua là một niềm vui.

Seol Jihu đang tự mình trải nghiệm và sử dụng những chiêu thức tuyệt vời mà cậu chỉ nghe thấy trong anime và tiểu thuyết. Cậu cảm thấy vô cùng phấn khích.

Dù cậu cảm thấy mình đang trở nên mạnh mẽ hơn mỗi ngày, nhưng cậu không hề tự mãn.

Dù cậu đã tiến bộ rất xa, nhưng Seol Jihu không dừng lại một chút nào.

Ví dụ, Trực giác của cậu ta đã ở cấp bậc Đỉnh cao, nhưng cậu vẫn tiếp tục hạn chế thị giác, thính giác và khứu giác của mình để tiếp tục rèn luyện và đưa Trực giác lên cấp bậc Siêu việt.

Seol Jihu thậm chí đã hy sinh giấc ngủ của mình để học và thực hành các kỹ năng mới.

Kết quả là thái độ của Baek Haeju đã thay đổi.

Ngày trước, cô từng cố gắng nói chuyện với cậu, nhưng ngày nay cô chỉ đứng nhìn cậu từ xa. Cô lặng lẽ đến và lặng lẽ bỏ đi, chỉ để lại những hộp bento.

Có một lý do khiến thái độ của cô thay đổi.

''Thiên Thiểm Điện là một kỹ năng dạng thức tỉnh. Từng tế bào trong cơ thể chú phải được đánh thức để phát huy tối đa tiềm năng của cơ thể và tâm trí.''

Cô thấy Seol Jihu giáp đen đang giảng dạy như một vị giáo sư tận tâm.

''Chú thấy nó trông giống Bước Chân Sấm Sét, đúng không? Nhưng nó không phải là một kỹ năng di chuyển. Điều đó nghĩa là gì?"

Và cô thấy Seol Jihu say mê học tập như một thí sinh chuẩn bị thi Olympic.

Hôm nay, một lần nữa, Baek Haeju đặt những túi nylon gần hai người đàn ông, rồi len lén bỏ đi và đứng nhìn họ từ xa.

Cô muốn nhìn thấy họ ăn, rồi mới quay về.


"Rất đơn giản. Bước Chân Sấm Sét chỉ tập trung vào việc tăng tốc độ của chú, nhưng Thiên Thiểm Điện linh hoạt hơn nhiều. Thông qua việc thức tỉnh các tế bào, nó làm tăng phản xạ vật lý của chú và đẩy sức mạnh của tất cả các kỹ năng đến cực hạn."

"Đã hiểu chưa? Đại loại, đây là một kỹ năng buff tốc độ, phản xạ và sát thương. Huh? Tại sao anh phải phối hợp Thiên Thiểm Điện với Luyện Ngục Bùng Nổ hả?"

"Luyện Ngục Bùng Nổ là  một kỹ năng tập trung vào sự hủy diệt. Chú ngưng tụ năng lượng thành một khối nhỏ, rồi ép nó nổ tung, giống như nhồi thuốc nổ vậy. Ừ, Thiên Thiểm Điện sẽ buff thêm sát thương cho kỹ năng đó".

"À há!"


"Trước khi chúng ta bắt đầu, anh muốn chú hứa một điều. Thiên Thiểm Điện là một kỹ năng mà anh tự tạo ra. Thời điểm đó anh giống như một kẻ đánh bom liều chết vậy, nên kỹ năng này không an toàn lắm.


Seol Jihu giáp đen nghiêm giọng.


"Khi chú sử dụng Thiên Thiểm điện, có nghĩa là chú chia năng lượng của mình thành một ngàn luồng mana. Trong quá trình chuyển đổi những luồng mana đó thành sấm sét, chú sẽ ngưng tụ năng lượng và cơ thể chú hóa thành một điện trở. Khoảnh khắc dòng điện vượt qua điện trở, cơ thể chú sẽ nổ tung và... tèo! Thế nên anh chỉ nâng nó lên Trung cấp. Nâng lên cao hơn nữa cũng được nhưng nguy hiểm lắm."


"Một ngàn dòng mana.... Chà, kinh mạch sẽ căng thẳng lắm đây".

"Còn hơn thế. Thiên Thiểm Điện có thể coi là vũ khí hủy diệt chỉ dùng khi cấp bách. Chú là người sử dụng mana dạng sấm sét nên điều này còn nguy hiểm hơn. Nhớ nhé, không nâng cao hơn Trung cấp." 


"Ok, tôi hiểu..."

"Tốt. Vậy thì lắng nghe nè..."

Bỗng nhiên, Seol Jihu giáp đen dừng lại và đưa mắt nhìn về những chiếc túi. Anh chỉ vào chúng và lắc đầu.

"Trước khi chúng ta bắt đầu, hãy xử lý mớ thứ ăn này đã nhé".

"Oh? Thế là cô ta lại đến à. Nhưng tại sao cô ấy lại..."

"Có lẽ cô ta đã quay về hoặc trốn ở đâu đó. Giống như cô dâu ốc sên vậy, Puhahaha!"

(Note: Cô dâu ốc sên là một nhân vật trong cổ tích Hàn Quốc. Khi chồng đi vắng, cô ấy sẽ bò ra khỏi vỏ và làm việc nhà. Giống như Tấm chui ra khỏi quả thị vậy. Sau khi xong việc, cô ấy lại chui vào vỏ ốc)
.

Hai người ngồi bên nhau như thường lệ và mở hộp cơm .

Đôi mắt Baek Haeju cong lên thành một nụ cười khi nhìn hai người đàn ông nhai rau.

Thế rồi Seol Jihu giáp đen gào lên vì bất mãn.

"Sao mấy món ăn kèm toàn là màu xanh thế này??" - Thỏ đen liên tục càu nhàu.


"Có sao đâu? Rau ngon mà." -  Thỏ trắng có vẻ hài lòng với thực đơn.

"Hừ, anh đâu có nói là chúng không ngon. Vấn đề là tất cả đều có màu xanh lá cây. Chú không thấy sao?"


"Hmm... Nhưng có rất nhiều loại rau mà. Cô ấy đã trộn salad rất chuẩn vị, còn bành xèo rau thì vừa thơm vừa ngon."

"Anh muốn ăn thịt. THỊT. Này, chú bảo cô ta mang thịt đến được không?"

"Eh... Đòi hòi như thế có quá đáng không? Cô ấy đã mang đồ ăn đến đây giúp chúng ta mà?"

"Đây không phải là đòi hỏi. Đó là một yêu cầu. Cô ta tưởng hai đứa mình là Thỏ chắc! Nhìn xem, toàn rau là rau!"


Baek Haeju nao núng.

Lông mày cô nheo lại và cô đưa mắt lườm Thỏ đen. Không giống như Thỏ trắng tốt bụng và dịu dàng, Thỏ đen thật cục cằn và hay hờn dỗi.

Trong khi đó, Thỏ đen liên tục liếc. Anh biết rằng cô vẫn ở đây.

"Ê, quản gia! Lần sau đến đây… ngoàm... nhớ mang...ngoàm... rà gán nhé! Nếu không, chúng tôi sẽ bỏ bữa đấy! Ngoàm ngoàm!"

Thậm chí Thỏ đen còn công khai phản đối.

'Cô quản gia'
 lặng lẽ quay đi.

Cô khịt mũi, nhưng cô có lựa chọn nào khác?

Đương nhiên cô ấy sẽ thực hiện điều ước của hai chú thỏ.



*


Khi được hỏi về thuyết tương đối, Einstein đã trả lời:

"Đặt tay lên bếp lửa trong một phút, cảm giác như một giờ. Ngồi bên một cô gái xinh đẹp trong một giờ, cảm giác chỉ như là một phút. Đó chính là thuyết tương đối."

Trong quá khứ, mỗi giây trôi qua sẽ khiến Seol Jihu đau đớn đến mức cảm thấy như một giờ. Nhưng hiện tại thì ngược lại.


Đêm hôm đó, cậu mở mắt sau khi ngủ thiếp đi vì mệt mỏi.

Ý thức về thời gian của cậu đã mờ dần, vì ngày nào cũng luyện tập từ sáng tới đêm.

"Xin lỗi, tôi chỉ định đi ngủ một chút. Mệt quá…"

"Hm... Chú định ngủ bao lâu?"

"Bốn giờ."

"Thế hử, không sao, hôm nay nghỉ cả ngày cũng được".

Seol Jihu ngạc nhiên nhìn anh ta.
Khi huấn luyện, anh ta luôn nghiêm khắc và lạnh lùng. Dù chuyện này đã giảm bớt sau khi Seol Jihu đạt tới cảnh giới mới, nhưng anh ta vẫn là một huấn luyện viên hà khác.

Vậy tại sao hôm nay anh ta lại cho cậu nghỉ cả ngày?

Thế rồi anh ta nằm ngửa xuống. Đầu anh ta chạm vào đỉnh đầu Seol Jihu, giống như hai đồng chí: "Súng bên súng đầu sát bên đầu".

Đưa hai bàn tay lên, anh nheo mắt và nhìn lên bầu trời.

Bầu trời đêm lấp lánh những vì sao, thật thơ mộng.


Sau một hồi im lặng, anh ta lên tiếng.

"Ngày mai...  hãy thử đi".


Đang mơ màng, Seol Jihu từ từ mở mắt.


Anh ta vừa gặm một cọng cỏ vừa nói tiếp.

"Còn thử thách thứ ba mà. Chú định ở đây hàng chục năm à?"

"..."


"Anh đã dạy cho chú mọi thứ cần thiết rồi, thử dùng chúng để leo lên đi. Anh đoán chú sẽ ghi được ít nhất 50 điểm."

Seol Jihu nhắm mắt mà không nói gì.

Vì lý do nào đó, cậu cảm thấy hơi tiếc nuối. Chính cậu cũng tự hỏi tại sao cậu lại cảm thấy như vậy, nhưng cơn buồn ngủ tràn vào, và Seol nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Rồi cuối cùng, ngày hôm sau cũng bắt đầu.

Lâu lắm rồi Seol mới có một giấc ngủ ngon như vậy, nên cậu thức dậy với cảm giác sảng khoái.

Vào lúc mặt trời lên cao, Seol Jihu đã hoàn thành việc chuẩn bị của mình và đang đẩy tảng đá. Không phải để học các kỹ thuật Seol Jihu giáp đen, mà là để vượt qua thử thách.

Seol Jihu đen ngồi trên đỉnh núi đầu tiên và nói với một nụ cười rạng rỡ.

"Chú biết không? Việc leo lên đỉnh thứ nhất, giờ dễ như ăn cháo vậy".

Đúng như anh ấy dự đoán. 


Trong quá khứ, cậu phải lê từng bước nặng nhọc, thậm chí còn dùng chân vạch ra những rãnh đất để khỏi bị ngã. Bây giờ, cậu chưa thể vừa đi vừa nhảy như Seol Jihu giáp đen, nhưng cũng có thể bước đi thong thả.

"Hehe. Giờ chú được khoảng 80 điểm rồi đấy. Cao hơn nhiều so với hồi trước, đúng không?"

Seol Jihu giáp đen vừa nói vừa nhìn cậu leo lên đỉnh thứ hai.

Cậu không nói gì cả. Dù hôm nay, Seol Jihu không hạn chế các giác quan của mình, nhưng cậu vẫn tập trung cao độ.

Không lâu sau đó, khi Seol Jihu lên đỉnh thứ hai, vài đá đã xuất hiện. Khi chúng ầm ầm lăn xuống, Seol Jihu dừng lại.

Cậu nhắm mắt trong vô thức.

Cậu đã quen với điều này. Thậm chí cậu cảm thấy gượng gạo khi nhìn bằng mắt.

Khi Trực giác đã vẽ ra một bức tranh về môi trường xung quanh trong đầu, Seol Jihu từ từ hành động.

Tảng đá trong tay cậu bay lên trời. Học theo Seol Jihu giáp đen, cậu đã ném nó lên không trung.

Sau đó, cậu vươn tay về phía những tảng đá đang lăn xuống.

"Ái chà chà."

Seol Jihu đen kêu lên.

Một số tảng đá lướt qua Seol Jihu và lăn xuống, nhưng nhiều tảng đá khác va vào nhau và lăn tứ tung. Cùng lúc đó, tảng đá ban đầu đã rơi xuống. Seol Jihu bắt lấy nó, rồi lại ném nó lên cao.

"Eh... Chú đang chơi bóng rổ à?"

Mặc dù trông động tác của cậu hơi buồn cười, nhưng điều này cũng rất đáng khen ngợi.

Chính tại thời điểm này, một loạt đá mới xuất hiện trên ngã tư đường.

Đôi mắt của Seol Jihu giáp đen bỗng sáng lên, anh lặng lẽ chờ đợi.

Những tảng đá rơi xuống từ ngã tư, va chạm với những tảng đá bị cậu hất văng. Chúng đập vào nhau và dội lên theo mọi hướng.

Seol Jihu giương Thần thương lên và vung lia lịa.

Ngay sau đó, hàng chục luồng kiếm khí vàng óng phóng ra tung tóe khắp nơi.


ẦM!

ẦM!

ẦM!


Những tiếng nổ ầm ĩ vang vọng trên bầu trời. Thấy những tảng đá vỡ tan thành mảnh vụn, Seol Jihu giáp đen bỗng bật cười khúc khích.

Nhìn kiểu gì đi nữa, đó cũng là một pha xử lý cồng kềnh.

Có phải cậu ta chỉ tấn công loạn xạ bằng nguồn mana dồi dào của mình? Hay là cậu ta có tính toán gì đó?


Không lâu sau, kết quả đã lộ diện.

Sau những vụ nổ liên hoàn, tảng đá mà cậu ném lên không trung đang rơi xuống, không một vết xước. Cậu bình thản phủi bụi bám quanh người và tiếp tục lăn tảng đá lên dốc.

Seol Jihu giáp đen mỉm cười.


Rõ ràng, cậu không thông thạo các kỹ năng bằng anh ta. Cậu cũng không tinh tế và khéo léo như Baek Haeju. Tuy nhiên, với lượng mana dồi dào, Seol Jihu đã thể hiện một sức mạnh hủy diệt.

Rõ ràng, Seol Jihu của hôm nay khác hẳn với Seol Jihu thảm hại của vài tháng trước.

Mặc dù xung quanh có nhiều đá vụn, nhưng mana của cậu đã bảo vệ cho tảng đá không gặp phải một vế xước.

Trong khi leo núi, Seol Jihu cảm thấy rằng quá trình phá đá và lên dốc, chính là quá trình cậu vượt qua những giới hạn của bản thân. 

Giới hạn càng lúc càng vươn cao, và cậu luôn phải đối mặt với một bức tường giới hạn mới.


Nhưng khi cậu leo qua một bức tường, nó sẽ trở thành một bước đệm đáng tin cậy để cậu tiếp tục tiến lên.


Sau bao ngày vất vả, giờ cậu có thể tận hưởng thành quả luyện tập.


Một lúc lâu sau...

Seol Jihu đột nhiên dừng lại và nhìn về phía sau. Ở đó, cậu có thểnhìn thấy con đường dốc thứ hai trải dài tít tắp.


Và ở dưới chân cậu, bây giờ, là mặt đất bằng phẳng.

"..."

Một cơn gió thổi qua, và Seol Jihu nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

[Bạn đã vượt qua thử thách thứ hai.]



MỤC LỤC



Chương 378 - Phần 1

Chương 377 - Phần 2 
Chương 377 - Phần 1

Chương 376 - Phần 2
Chương 376 - Phần 1

Chương 375 - Phần 2
Chương 375 - Phần 1

Chương 374

Chương 373

Chương 372 - Phần 2

Chương 372 - Phần 1

Chương 371 - Phần 2

Chương 371 - Phần 1

Chương 370 - Phần 2

Chương 370 - Phần 1

Chương 369 - Phần 2

Chương 369 - Phần 1

Chương 368 - Phần 2

Chương 368 - Phần 1

Chương 367 - Phần 2

Chương 367 - Phần 1

Chương 366 - Phần 2

Chương 366 - Phần 1

Chương 365

Chương 364 - Phần 2

Chương 364 - Phần 1

Chương 363

Chương 362

Chương 361 - Phần 2

Chương 361 - Phần 1

Chương 360 - Phần 2

Chương 360 - Phần 1

Chương  359 - Phần 2

Chương 359 - Phần 1

Chương 358

Chương 357 

Chương 356

Chương 355

Chương 354

Chương 353

Chương 352

Chương 351 - Phần 2

Chương 351 - Phần 1

Chương 350

Chương 349

Chương 348 - Phần 2

Chương 348 - Phần 1

Chương 347 - Phần 2

Chương 347 - Phần 1

Chương 346 - Phần 2

Chương 346 - Phần 1

Chương 345 - Phần 2

Chương 345

Chương 344

Chương 343 - Phần 2

Chương 343 - Phần 1

Chương 342 - Phần 2

Chương 342 - Phần 1

Chương 341

Chương 340 - Phần 2

Chương 340 - Phần 1

Chương 339 - Phần 2

Chương 339 - Phần 1

Chương 338

Chương 337

Chương 336

Chương 335 - Phần 2

Chương 335 - Phần 1

Chương 334

Chương 333

Chương 332

Chương 331

Chương 330

Chương 329

Chương 328

Chương 327

Chương 326

Chương 325

Chương 324

Chương 323 

Chương 322 

Chương 321

Chương 320

Chương 319

Chương 318

Chương 317

Chương 316

Chương 315

Chương 314

Chương 313

Chương 312

Chương 311 - Phần 2

Chương 311 - Phần 1

Chương 310

Chương 309

Chương 308

Chương 307

Chương 306

Chương 305

Chương 304

Chương 303 - Phần 2
Chương 303 - Phần 1

Chương 302

Chương 301 - Phần 2

Chương 301 - Phần 1

Chương 300




5 nhận xét:

  1. -Thiên Thiểm Điện giống như chích điện toàn người vậy nhưng mà nó có thể kiểm soát được. Chiêu này có cái bất lợi là phải có thời gian kích hoạt như Beserk chứ không muốn là ngay đc vì phải chia thành hàng nghìn mà. Nếu có thể ngay lập tức thì cũng phải cho cơ thể sốc quen tí rồi mới di chuyển chứ kích hoạt trong lúc đang đánh nhau có thể khiến cho việc chia gặp trục trặc và cơ thể có thể đang di chuyển bình thường bị sốc 1 tí mà 1 tí ấy là bay vài cái xương rồi. Cơ thể giống như thể đang đi xe bình thường thì không để ý có thằng phía sau khúc 1 cái không kiểm soát được tốc độ và...BÙM!Dù là nếu có cơ thể và ý chí hợp nhất thì cũng sẽ không thể thoát khỏi ảnh hưởng vật lý.

    Trả lờiXóa
  2. cái thuyết tương đối thâm thế trans ơi

    Trả lờiXóa

Được tạo bởi Blogger.