Khát vọng trở về - Chương 367: Thử thách kinh hoàng - Phần 2



Một lúc sau, Seol Jihu thẫn thờ nhìn xuống sườn núi rồi ngồi phịch xuống đất.

Cậu cảm thấy chùn chân mỏi gối.


Như thể cậu bị ép phải tham gia một cuộc đua marathon, vừa chạy xong vòng này đã phải chạy thêm vòng khác.


Vấn đề là tình hình hiện tại tồi tệ hơn chạy marathon hàng ngàn lần.

"..."


Seol Jihu cứ ngồi đó, thẫn thờ một lúc lâu.

Người xưa bảo rằng, vạch đích càng gần, chông gai càng nhiều.

Giờ đây, Seol Jihu cảm thấy thấm thía câu nói này hơn bao giờ hết.

Cậu không muốn quay lại nữa. 


Cậu đã phải trải qua hàng trăm ngày đêm vất vả mới đạt được thành quả như hiện tại. Cậu sẽ mất bao lâu để hoàn thành quãng đường còn lại?

Seol cũng không biết nữa.

"Mẹ kiếp..."

Seol phun ra một câu chửi thề.


Khi cậu ngồi thẫn thờ ở đó, một suy nghĩ đột nhiên xuất hiện.

'Sao mình không thử trèo lên đó nhỉ?'

Seol Jihu liếc lên đỉnh núi đầu tiên.

Cậu vẫn chưa từng leo lên đó.

Đến tận bây giờ, cậu vẫn chưa nghĩ đến chuyện leo lên mà không có tảng đá.

'Thông điệp nói mình phải đẩy tảng đá lên, nhưng nó đâu cấm mình lên đó ngó nghiêng một chút?'


Seol Jihu không định gian lận. Cậu không hy vọng sẽ vượt qua thử thách bằng cách này. Chỉ đơn giản là, cậu muốn biết mục đích của thử thách này là gì.

'…Thử xem nào. Có mình sẽ nhận được gợi ý nào đó'.


Seol Jihu đứng dậy sau nhiều đắn đo và lảo đảo leo lên dốc.


Mặc dù cậu đưa ra đủ mọi lý do để biện minh cho hành động này, nhưng lý do thật sự là cậu quá chán nản đến mức không muốn quay xuống chân núi và đứng trước tảng đá kia nữa.

Cậu cần làm gì đó mới mẻ để xoa dịu tâm trạng của bản thân.


Và thế là, Seol Jihu 
 leo lên từng bước. Ngay khi cậu đặt chân lên đỉnh, ba thông báo vang lên, dội vào tai cậu.


[Hạn chế kỹ năng nghề nghiệp và kỹ năng khác, đã được gỡ bỏ.]
[Hạn chế sử dụng mana, đã được gỡ bỏ.]
[Tất cả các vật phẩm đã được mở khóa.]

"Huh?"

Seol Jihu thở hắt ra vì ngạc nhiên.  Hạnh phúc dâng trào trên khuôn mặt ủ rũ của cậu.

Các kỹ năng của cậu không còn bị cấm nữa, các vật phẩm cũng được mở khóa, và mana của cậu lại tuôn trào trong cơ thể.


Seol Jihu hít một hơi thật sâu, cảm nhận sức mạnh tuôn chảy qua từng đường gân thớ thịt.

'Vậy là, vượt qua thử nghiệm đầu tiên sẽ khiến các hạn chế bị gỡ bỏ'.

Seol Jihu gật gù khi phát hiện ra điều này. Nhưng rồi, cậu bỗng thấy bối rối.

'Tại sao kỹ năng bẩm sinh của mình vẫn bị cấm?'


Nghĩ kỹ lại, Seol cảm thấy thật lạ lùng.


Các tin nhắn cho biết kỹ năng nghề nghiệp, kỹ năng chưa phân loại và các vật phẩm của cậu, có thể sử dụng lại bình thường. Nhưng riêng kỹ năng bẩm sinh - Cửu nhãn thấu Tương lai - vẫn chưa trở lại. Dường như nó đã tạm thời biến mất.


Nghĩ đi nghĩ lại, Seol Jihu cảm thấy chuyện này thật kỳ quái.

Nhưng dù sao, cậu cũng đã leo lên đến đỉnh núi đầu tiên. Seol Jihu cho rằng cậu cũng nên thử đi tới những đỉnh còn lại xem sao. Thế là cậu lững thững đi bộ tiếp.


Con đường thứ hai cũng không quá khác biệt. Tất cả những gì cậu phải làm là trèo lên dốc.

Nhưng nếu phải so sánh thì, con đường thứ hai hơi hẹp và 
có vô số ngã tư ở giữa.

'Thử thách thứ hai là một mê cung hay gì đó tương tự chăng?'


Khi Seol Jihu cẩn thận trèo lên, cậu bỗng cảm thấy mặt đất rung chuyển.


Sau đó, cậu thấy một tảng đá đang ầm ầm lăn xuống từ đỉnh thứ hai.

Không, không chỉ có một tảng đá. Nhìn qua cũng thấy có tới hàng chục tảng đá như thế.

Theo phản xạ, Seol Jihu hơi nao núng; nhưng rồi cậu nhanh chóng chớp mắt và hưng phấn. Giờ đây cậu đã lấy lại được mana của mình, chẳng có lý do gì để sợ hãi những tảng đá này nữa.

Seol Jihu chờ đợi tảng đá đầu tiên lăn tới trước mặt mình, và tung ra một cú đấm toàn lực.

UỲNH!


Chỉ sau một cú đấm, tảng đá nổ tung.


Đúng như dự đoán, sức mạnh của mana Cao cấp (Cao) đủ để phá vỡ tảng đá khổng lồ thành từng mảnh vụn.

Khi những mảnh đá nhỏ bay lên không trung, Seol Jihu vẫn liên tục vung nắm đấm.

CHÁT!

BINH!

RẦM!

Seol Jihu vung tay không ngừng.

Cậu tung ra những cú đấm sấm sét như muốn giải tỏa nỗi bực bội của mình.

Cảm giác phá hủy các tảng đá, khiến cậu thoải mái và phấn khích đến khó tả.


Cứ thế, cậu vừa đập đá vừa cười như điên dại.

Nhưng khi cậu phá hủy tảng đá thứ mười, những cơn chấn động mới đồng thời xuất hiện từ bên trái và bên phải.

Những tảng đá đang lăn xuống từ hàng chục ngã tư, trải dài theo mọi hướng.

'Vậy ra, đây không phải là một mê cung.'


Seol Jihu cười toe toét và nhảy dựng lên.

Nhẹ nhàng bước lên một tảng đá vừa lăn xuống, cậu phóng thích mana trong cơ thể mình.  Năng lượng tràn ra ào ạt như thác lũ, và cậu lao đi như một tia chớp.


"Hahaha!"

Seol Jihu vẫn tiếp tục cười.

Cậu biết mình không nên ỷ lại vào mana như thế này, nhưng hiện tại, cậu đang rất vui.


Seol Jihu đoán rằng thử thách thứ hai thậm chí còn khó khăn hơn  thử thách đầu tiên. Vì vậy, khi thấy hành trình dễ dàng như như thế này, cậu không thể kìm nổi niềm hạnh phúc.

Seol Jihu chạy qua con đường trong chớp mắt và nhanh chóng trèo lên tới đỉnh thứ hai.

Cậu đáp xuống và đưa mắt nhìn xung quanh.

Chính lúc đó.

"?!"


Ngay khi bước xuống đất, cậu lảo đảo.

"Huh? Huh?"

Đột nhiên cậu không thể cảm nhận được mana của mình nữa.

Không phải nó đã biến mất , mà dường như nó không thể luân chuyển được nữa.

Cậu cảm thấy cơ thể mình như đang lơ lửng giữa không trung.

Ngay cả khi cậu nuốt nước bọt, cậu cũng không thể cảm thấy nó chảy xuống cổ họng.

Cậu cũng không thể cảm thấy mình đang thở, và mọi âm thanh trở nên xa vời.

Cuối cùng, tầm nhìn của cậu mờ dần và tối sầm lại.


Cả năm giác quan của cậu đã ngừng hoạt động.


Seol Jihu không biết phải làm gì trước tình thế đột ngột này. Thế rồi...

[Eu...u...]

Một tiếng rên vang lên trong đầu cậu.

Seol Jihu nhìn sang trái và phải, rồi giật mình. Có một nơi đang bừng sáng giữa màn tối đen kịt, như thể một ánh đèn sân khấu đang chiếu xuống đó.


Một người đàn ông khỏe mạnh đang nằm đó, rên rỉ.

Seol Jihu nhìn chằm chằm vào người đàn ông nọ, trước khi nhân ra anh ta.

"...Anh trai?"

Tại sao đột nhiên cậu lại nhìn thấy Seol Wooseok ở đây?

Cậu không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng cậu không thể đứng nhìn.


Ngay khi Seol cố gắng chạy tới và hỏi han anh trai mình...

"Đồ phiền phức".

Đôi mắt Seol Jihu mở to.

Cậu vừa nói gì cơ?

"Anh đến đây làm gì? Anh tưởng tôi sẽ bị đánh như lúc chúng ta còn bé à? Vớ vẩn, giờ anh chẳng chịu nổi một cú đấm của tôi nữa là..."

Seol Jihu lắc đầu điên cuồng. Cậu cố phản kháng, nhưng miệng cậu tự di chuyển.

"Anh đến đây làm cái quái gì? Thật đáng xấu hổ."

THỊCH! 


Cơ thể cậu cũng tự di chuyển. Cậu đang giơ chân đá anh trai mình.

[Jihu... Làm ơn...]

"Câm đi. Ngay khi tôi vừa gặp may một chút, mẹ kiếp anh làm tôi lỡ vận may rồi đấy!"

Seol Jihu nhổ một bãi nước bọt xuống đất và quay lưng bỏ đi, để mặc anh mình quằn quai nằm đó, cắn môi nhìn theo cậu.


Seol Jihu nhìn chằm chằm vào tất cả những điều này trong sự bàng hoàng. Cậu cố lắc đầu.

'Không, không phải thế!'


'Mình không định nói vậy!'


Trong khi tâm trí cậu đang hỗn loạn, Seol đột nhiên cảm thấy một ánh mắt rực lửa hướng về mình.

Phải, Seol Wooseok đang nhìn thẳng vào cậu ta với một ánh mắt đầy phẫn nộ, và nước mắt chảy dài trên má anh ấy.


Xì ì ì!!!


Khoảnh khắc tiếp theo, đôi mắt Seol Jihu trợn lên. Một quả cầu lửa khổng lồ đột nhiên bùng lên từ trái tim cậu.


Ngọn lửa lan rộng ngay lập tức và khiến cơ thể Seol Jihu bốc cháy.

"Kuaaaaaaaaah!"

Seol Jihu hét lên kinh hoàng. Cậu cảm thấy đau đớn khôn xiết, g
iống như một phù thủy bị thiêu sống trên dàn lửa.


Và mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.

Sau khi Seol Jihu quằn quại trong đau đớn khoảng mười phút

[Cảm ơn chúa, Oppa. Quyết định sáng suốt lắm! Như thế mới là Oppa của em chứ]


Một giọng nói trong trẻo vang lên, ngay khi ngọn lửa lắng xuống.

[Trước tiên, anh hãy bảo họ phát lệnh cấm nhé. Sau đó chúng ta sẽ về thông báo cho bố mẹ, à, và cho anh Seol Wooseol nữa!]

[Đừng buồn! Em sẽ đi cùng anh!]

Seol Jihu cố gắng giành quyền kiểm soát cơ thể mình, nhưng đầu cậu tự gật gù.

Qua đôi mắt đẫm lệ, cậu nhìn thấy em gái mình, Seol Jinhee đang cười vui vẻ.

[À, anh có đói không? Hay là chúng ta dừng lại ở trạm nghỉ chân và ăn thứ gì đó nhé?]

[Khoai tây nướng và mực nướng hả? Ok, em hiểu rồi. Chờ chút nhé, em sẽ quay lại ngay thôi, Oppaaa ~]

'Không, đừng mà!'


Trái tim Seol Jihu gào thét.


Bởi vì, cậu
biết chuyện gì sắp xảy ra.


Như để chứng minh rằng cậu đã đoán đúng, khung cảnh thay đổi ngay lập tức.

[Oppa! Opppaaaaa!]

Seol Jinhee đang chạy về phía cậu.

Hai tay cô ôm một bịch thức ăn đầy ắp. Khi cô bé luống cuống đuổi theo cậu...

[Oppa... Ah, aaack!]

Cô bé bị vấp và ngã lăn ra đường.


Khoai tây nướng đổ tung tóe, súp và nước sốt cũng tràn ra.

[Oppa! Đừng đi mà! Oppaaaaaaaaa!!!]

"Hehe, kế hoạch thành công rực rỡ!'"


Miệng của cậu lại tự di chuyển.

"Bán cái xe này, mình có thể chơi tiếp được rồi. Đừng buồn, em gái bé bỏng, anh sẽ thắng lớn và sớm mua cho em cái xe khác xịn hơn!"


Seol Jihu vừa nhấn ga vừa ngân nga với giọng vui vẻ.

Dù khuôn mặt cậu tươi cười, nhưng tâm trí cậu đang nhăn nhó đến méo xệch.

"Uaaah, uaaaah!"

Seol Jihu gào thét trong nội tâm và cố ngoái đầu lại để tìm kiếm em gái mình.

Ở đó, Seol Jinhee vẫn đang bò lê bò càng, nhìn chằm chằm vào chiếc xe.

[....Op]...

Nét mặt cô bé bỗng trở nên lạnh lẽo.

Cô nghiến răng, run rẩy từ đầu đến chân và nước mắt rơi lã chã.

Sau đó, cô ấy trừng mắt nhìn theo Seol Jihu.

"Khụ!'


Khi Seol Jihu bắt gặp ánh mắt của cô bé, cậu đột nhiên nghẹt thở.

Một cảm giác lạnh lùng băng giá tràn vào trái tim cậu..

Cơn bão băng giá cuồn cuộn như một vòi rồng, thấm vào từng mạch máu và thớ thịt.

Nỗi đau thể xác là một chuyện, nhưng đáng sợ hơn nữa, là nỗi đau tinh thần.

Cơn lốc băng như thể đang chọc vào não cậu, kéo ra mọi ký ức đau đớn.

"Khẹc! Khẹc!"

Bây giờ, cậu thậm chí không thể nói nên lời.


''Xin lỗi... anh xin lỗi…''

Seol Jihu lùi vài bước, rồi đột nhiên lảo đảo
 gục xuống.


Nước mắt cậu không ngừng tuôn rơi.

Chẳng mấy chốc, đôi mắt cậu trở nên  mơ hồ.

Cậu vẫn khóc, trong khi thân hình cậu ngả nghiêng, rồi từ từ ngã sấp xuống.

Seol Jihu đã sụp đổ, cậu không còn muốn đứng dậy nữa.


Thế rồi, Seol Jihu bắt gặp ánh mắt của ai đó qua tầm nhìn mờ ảo của mình.

Một cô gái đang nhìn cậu với vẻ mặt đau khổ.

Làm sao cậu quên được khuôn mặt này

Ngay lúc đó, Seol Jihu nghĩ đến một người.

Dù cậu hiểu rằng không thể có chuyện này, nhưng cậu vẫn lắp bắp.

"S…"

Seol cố lên tiếng, mặc dù cậu biết điều đó là vô dụng.

"Seonh...."


Như để đáp lại lời kêu gọi của Seol, cô gái bước về phía cậu.

Seol Jihu khẽ ngước mắt lên.

Bóng tối đã bao quanh cậu từ bao giờ.

Seol Jihu không quan tâm đến chuyện đó, cậu vẫn tiến về phía người phụ nữ kia.

"Seonhwa"

Cậu đưa tay ra và gọi tên cô.

"Seonhwa..."


Thế rồi, ngay trước khi đầu cậu chạm đất

Bàn tay run rẩy vô định của Seol Jihu...

Tak.

.... đã rơi vào một bàn tay mềm mại.


---


Xin các bạn donate cho nhóm thông qua Fanpage Moonsnovel để hỗ trợ chúng mình! 



Chương 368 - Phần 2

Chương 368 - Phần 1

Chương 367 - Phần 2

Chương 367 - Phần 1

Chương 366 - Phần 2

Chương 366 - Phần 1

Chương 365

Chương 364 - Phần 2

Chương 364 - Phần 1

Chương 363

Chương 362

Chương 361 - Phần 2

Chương 361 - Phần 1

Chương 360 - Phần 2

Chương 360 - Phần 1

Chương  359 - Phần 2

Chương 359 - Phần 1

Chương 358

Chương 357 

Chương 356

Chương 355

Chương 354

Chương 353

Chương 352

Chương 351 - Phần 2

Chương 351 - Phần 1

Chương 350

Chương 349

Chương 348 - Phần 2

Chương 348 - Phần 1

Chương 347 - Phần 2

Chương 347 - Phần 1

Chương 346 - Phần 2

Chương 346 - Phần 1

Chương 345 - Phần 2

Chương 345

Chương 344

Chương 343 - Phần 2

Chương 343 - Phần 1

Chương 342 - Phần 2

Chương 342 - Phần 1

Chương 341

Chương 340 - Phần 2

Chương 340 - Phần 1

Chương 339 - Phần 2

Chương 339 - Phần 1

Chương 338

Chương 337

Chương 336

Chương 335 - Phần 2

Chương 335 - Phần 1

Chương 334

Chương 333

Chương 332

Chương 331

Chương 330

Chương 329

Chương 328

Chương 327

Chương 326

Chương 325

Chương 324

Chương 323 

Chương 322 

Chương 321

Chương 320

Chương 319

Chương 318

Chương 317

Chương 316

Chương 315

Chương 314

Chương 313

Chương 312

Chương 311 - Phần 2

Chương 311 - Phần 1

Chương 310

Chương 309

Chương 308

Chương 307

Chương 306

Chương 305

Chương 304

Chương 303 - Phần 2
Chương 303 - Phần 1

Chương 302

Chương 301 - Phần 2

Chương 301 - Phần 1

Chương 300



7 nhận xét:

Được tạo bởi Blogger.