Khát vọng trở về - Chương 317: Hổ phụ sinh hổ tử



Lần đầu nhìn vào bức vẽ, Seol thậm chí còn chả biết Oana đang vẽ cái quái gì.

Cùng lúc đó, một cảm giác lo âu, khó chịu xuất hiện trong tâm trí cậu. Đó chính là bản năng - bản năng khiến chúng ta bối rối, sợ hãi, do dự... với những thứ mà ta chưa từng thấy hay trải nghiệm qua trước đây.

Chỉ nhìn bức vẽ đã khiến nội tâm Seol dâng lên những cảm xúc tiêu cực, cậu chỉ muốn xé vụn nó ra mà thôi.

Ngay khi cậu vô tình làm nhàu bức vẽ...

"Bình tĩnh nào Seol, hãy hít 1 hơi thật sâu rồi từ từ thở ra nào".

Giọng nói nhẹ nhàng của Philip Muller lọt vào tai cậu.

"Sự khó chịu mà cậu cảm thấy ngay lúc này chỉ là một phản ứng tự nhiên thôi, đừng căng thẳng quá."

Trung địa không chấp nhận những hiện tượng chồng chéo không gian như thế này. Nói cách khác, thứ Jihu đang nhìn chính là biểu hiện cho thấy Trung địa đang tìm cách bài trừ không gian chồng chéo đó.

"..."

Seol thừa nhận, cậu không được phép yếu đuối như thế. Thậm chí nó chỉ là một bức vẽ minh họa, thứ mà Oana thấy còn kinh khủng hơn nhiều. Hơn nữa, nó còn là nơi cậu và các chiến hữu sắp đặt chân đến.

Mặc dù Seol không muốn nhìn, nhưng vì nhiệm vụ, cậu lấy hết can đảm và soi bức vẽ lần nữa.

'Chẳng có thứ gì trông như rừng rậm hay đại dương.'

Đầu tiên, bản vẽ gần như không có khoảng trống nào. Tất cả những chỗ trống đều bị bao phủ bởi những thứ như vết nứt của một tờ giấy bị vo nhàu nát.

Chưa kể còn có thêm cả một cơn lốc đang tung hoành khắp nơi.

Nhưng không, thứ cậu nghĩ là một cơn lốc thật ra nó là tất cả những thứ siêu hình kì quái, đang bám vào nhau, xoắn lấy nhau"

"Nó làm tôi nhớ đến tác phẩm "Tiếng Thét" của Edvard Munch."

(Note: Tiếng Thét là một bức tranh kinh dị nổi tiếng của Edvard Munch. Bức tranh mô tả một người bị vặn vẹo trong không gian uốn éo, khiến cho người xem có cảm giác sợ hãi vô cớ).

Sau khi nghe Oh Rahee nói, Seol ''Ah'' lên một tiếng. Sau khi nghĩ kỹ, cậu nhìn lại một lần nữa. Có hàng tră... Không, hàng ngàn người đang tỏ ra cực kì đau đớn, họ trợn mắt, cơ thể họ bị kéo dãn ra và bị uốn cong như thể họ đang bị hút vào hố đen, trông như 1 cơn lốc.

"Có vẻ như trung tâm nơi này có cái gì đó".

Kazuki vừa lẩm bẩm vừa nhíu mày. Tất cả ánh mắt của mọi người đều dồn vào Kazuki nhưng anh vẫn tập trung nhìn vào bức vẽ.

"Đó là nơi an toàn nhất."

Khi Kazuki đề cập đến nó, mọi người bắt đầu nhận ra rằng, mọi thứ trên tấm vẽ đều trông cực kì hỗn độn. Kì lạ thay, ở một nơi hỗn độn như thế,trung tâm của nó bình yên một cách lạ thường.

"Đó có thể là trung tâm của sự hỗn mang, biết đâu khi vào đến đó, chúng sẽ biết đã có chuyện gì xảy ra thì sao."

Seol đưa mắt nhìn về phía Oana, cô gật đầu một cách yếu ớt trước lời nhận xét của Kazuki.

Vậy là, một nhiệm vụ đã được vạch ra. Đến bây giờ, Seol mới đặt bức tranh xuống.

" Có lẽ, chúng ta sẽ phải vào trong đó...."

"Kho... Khoan đi đã, chúng ta đợi thêm ít lâu nữa rồi hãy xuất phát có được không?"

Oana nài nỉ trong khi đang thút thít.

"Em nghĩ em không thể chịu nổi nếu chúng ta đi ngay đâu."

"... Chờ cũng được thôi, nhưng làm thế em sẽ ổn chứ?"

"Không cần tới 1 tiếng đâu, tầm 30 phút là được".

Khi Seol lo lắng hỏi, Oana cắn môi.

" Em quen rồi, khi lần đầu có đôi mắt linh hồn, em bị như thế này suốt, làm quen cảm giác này một lát là sẽ ổn ngay thôi, anh đừng lo lắng quá."

Seol gật đầu, cậu hiểu điều này kinh khủng hơn nhiều so với việc thấy ma. Nhưng mà, cả bọn chẳng thể giúp được gì cho cô cả, ngoài việc hi vọng Oana có thể chịu đựng được cho đến hết hành trình.

Bây giờ là thời điểm khá tốt để nghỉ ngơi, họ đã đi bộ liên tục sau khi xuống ngựa. Seol Jihu ra lệnh tổ đội nghỉ chân trong 1 giờ. Còn Seol, cậu đang lúi húi tìm bức vẽ.

Nghĩ về Oana đang cố gắng hết mình, cậu lại có thêm nguồn động lực.

Vào lúc này, nỗi lo của cậu vẫn không quá tệ. Nhưng khi đến nơi, nó chắc chắn sẽ trỗi dậy một cách mạnh mẽ. Seol muốn làm quen với cảm giác đó trước khi đến nơi để không bỡ ngỡ, có vẻ như cả đội đều nghĩ thế nhưng, bức vẽ đã biến mất.

"Ugggr...".

Thật ra thì, Hugo đang cầm nó, anh ta nhìn chằm chằm vào bức vẽ .

"Trông cứ như là cái mồm con quái vật đang há ra vậy".

Hugo cau mày lẩm bẩm vừa nhìn về phía Seol.

"Tôi có cảm giác như Trùng Hậu đang đợi chúng ta bước vào cái mồm đang há to này vậy.... Mặc dù tui chả biết mặt mũi bả ra làm sao."

Cái miệng của con quái vật à... Có vẻ như mỗi người khi nhìn vào bức vẽ đều nghĩ đến nhiều thứ khác nhau.

"Nếu điều đó là đúng đi chăng nữa, chúng ta vẫn phải đi vào, không vào hang cọp thì sao bắt được cọp con hở Hugo."

"Shit, cậu nghĩ đúng đấy, mà phía hoàng gia hay Vahalla có nhắn tin nào chưa."

"Vẫn chưa."

"Hmm, dù cho vẫn chưa có gì bất thường xảy ra nhưng tôi vẫn rất lo, tôi chả thấy ổn khi tới đây tí nào cả."

Hugo khạc nhổ một bãi, rồi quẳng tờ giấy đi, Seol thờ dài rồi nhặt bức vẽ lên. Khoảng 1 giờ sau, Oana cảm thấy khá hơn. Cuộc hành trình tiếp tục.

***

[ Hắn đang rời đi!]

Mặt Trùng Hậu trở nên đỏ ửng vì sự phấn khích dâng trào.

[Hắn đang đi! Đang đi! Đang đi rồi!~~~]

Nữ hoàng đang dõi theo một Ngôi sao duy nhất. Khi chòm sao di chuyển, con ngươi của mụ sáng lên như muốn nổ tung.

Và khi Ngôi sao đó đi đến một điểm nhất định, ánh sáng của nó mờ đi. Cùng lúc đó, Mắt của Trùng Hậu sáng lên.

Grackk! Bà ta bật dậy như muốn đạp bẹp luôn cái ngai vàng

[ Hắn đã vào !!!]

Giọng bà xen lẫn sự hân hoan và phấn khích vỡ òa.

Thực tế, ngôi sao đó vẫn chưa hoàn toàn rời khỏi Trung Địa. Nhưng, nó chắc chắn đang đi vào lối thông hai thế giới. Trong trường hợp đó, chỉ là vấn đề thời gian trước khi nó biến mất vĩnh viễn. Chỉ thế này thôi là đủ để Trùng Hậu đưa ra quyết định.

[ Nghe đây ]

Giọng nói của Trùng Hậu vang lên trong đại sảnh trống không. Tuy nhiên, giờ đây mụ là Chủ Thần duy nhất trên hành tinh này. Nếu mụ muốn, mụ có thể hét cho cả cái hành tinh này nghe thấy.

Dù một biến cố trong quá khứ khiến mụ không thể rời khỏi ngai vàng Bại Vong, nhưng thực ra cả Đế chế là lãnh địa của mụ.

Ngay lúc này, năm Thủ lĩnh đã tập trung trên tiền tuyến với toàn bộ đội quân Ký sinh trùng, chúng đang chăm chú nhìn lên bầu trời

Giữa bầu trời u ám đột nhiên nhiên hiện lên khung cảnh rộng lớn của đại sảnh và Nữ hoàng.

[ Hành quân!]

Cuối cùng, chúng đã được ra lệnh tiến công.

Năm Tư lệnh mỉm cười thỏa mãn, như thể chúng đã đợi điều này rất lâu.

Bắt đầu với các Death Knight và đội quân Undead do Humility Khó Coi dẫn đầu, bốn đội quân đồng loạt di chuyển theo sau.

Đằng sau đội quân riêng của các Tư lệnh là những Ký sinh trùng Mẹ, chúng dẫn theo vô số con non và hơn 200 quái ổ được bảo vệ bởi một đội quân xác sống đông đến vô tận.

Cuối cùng, cuộc cuộc công thành của Ký Sinh trùng đã bắt đầu.

***

Tại Liên Bang

Một thú nhân đang canh gác ở khu vực biên giới không biết nói gì.

Đen. Đó là cách duy nhất anh ta có thể mô tả những gì anh đang nhìn thấy.

Mặc dù tháp canh được đặt ở nơi cực kì cao, nhưng mọi thứ trong tầm nhìn của anh ta biến thành màu đen ngay lập tức. Ký sinh trùng cuối cùng đã xuất hiện, quân đội của chúng nhuộm màu đen cả một vùng đất .

Chúng đang diễu hành, chúng đang sẵn sàng nuốt chửng cả một dãy núi hùng vĩ, .

"NHANH LÊNNNNNN!!!!!!!!"

Anh ta hét to, sau đó, 2 người khác vội vàng cúi xuống. Họ mò mẫm xung quanh và nắm chặt viên pha lê giao tiếp mà họ tìm được.

***

"Chúng đang đến."

Teresa bĩnh tĩnh báo cho mọi người xung quanh.

Sau đó, cô thở dài một cách nặng nề.

Mặc dù chỉ là phỏng đoán, nhưng họ đã đúng. Ngay khi Seol cùng đội quân mạnh nhất nhân loại rời khỏi Trung Địa, Trùng Hậu bắt đầu tiến công ngay, như thể mụ đã biết trước điều này.

"Đội thám hiểm nên đến chỗ đó sớm, nếu không thì ..."

Đây khó có thể coi là sự trùng hợp. Teresa đã có thể khẳng định, mụ ta đã nhắm đến chuyện này từ đầu.

"Chúng ta nên làm gì đây, thưa công chúa."

Đại tướng của Haramark, Jan Sanctus cất tiếng sau một hồi im lặng.

" Ông có nhất thiết phải hỏi lại nữa không ?? Dĩ nhiên chúng ta sẽ câu giờ cho chồng tôi trở về rồi còn gì".

Bắt đầu từ giây phút này, nó sẽ là một cuộc đua với thời gian, mỗi giây trôi qua đều cực kì quý giá.

Seol Jihu muốn Teresa kéo dài thời gian càng lâu càng tốt cho đến khi anh trở về, và Teresa đã hoàn toàn đáp ứng nguyện vọng của anh.

"Tập hợp tất cả các lực lượng đang đóng quân tại pháo đài Arden, chỉ giữ lại quân số tối thiểu cho việc phòng thủ mà thôi."

"Việc chuẩn bị đã hoàn tất."

"Tốt. Và-"

Teresa hít một hơi thật sâu, rồi nói tiếp.

"Liên hệ với Sicilia."

Ngòi nổ chiến tranh đã được thắp sáng.

***

Sorg Kühne chạy thục mạng. Khi nhận được cuộc gọi, ông bỏ hết mọi thứ mình đang làm và bắt đầu chạy như bay.

Ông ta chạy điên cuồng. Những người lính và người hầu biết rõ ông là người cực kì bĩnh tĩnh, họ nhìn ông bằng những ánh mắt bối rối, nhưng vị Quan Phụ Chính không bận tâm điều đó chút nào.

Bởi vì đây là vấn đề hết sức nguy cấp.

Ông bỏ qua tất cả các thủ tục rườm rà và chạy vào sảnh.

"Thưa Nữ Hoàng!"

Ông hét lớn sau khi đạp tung cửa bước vào.

"Tin tức... đã ....tới".

Vừa dứt lời, ông quỳ  xuống sàn, thở hổn hển.

"Cuộc xâm lăng của kí sinh trùng đã được xác thực. Chúng đã băng qua dãy núi Hirus và bắt đầu tiến về pháo đài Tigol với tốc độ chóng mặt."

Tiếng ông nhuốm màu lo sợ.

" Vẫn chưa biết được quân số, có tận 5 tên Tư kêbghđang ở tiền tuyến và..."

Sorg Kühne, người đang đưa ra một tin tức quan trọng, ngẩng đầu lên. Ngay khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, ông nao núng. Charlotte Aria đang ngồi trên ngai vàng. Đôi mắt cô nhắm chặt, và đôi tay nắm lấy tay vịn đang run rẩy.

"Phe kí sinh trùng đang bắt đầu một cuộc tổng tấn công."

Sợ nữ hoàng phát hoảng, Sorg Kühne nuốt nước bọt và tiếp tục bài báo cáo của mình bằng một giọng nói nhẹ nhàng hơn.

" Liên Bang đang yêu cầu sự giúp đỡ từ Eva."

Đôi mắt run rẩy yếu ớt của cô từ từ mở ra. Đôi mắt yếu ớt của cô rưng rưng như muốn bật khóc bất cứ lúc nào. Rõ ràng, ai cũng biết cô gái nhỏ đang rất sợ hãi.

"... Sorg Kühne."

Một giọng nói run rẩy cất lên xen lẫn hơi thở của cô.

"Jihu...."

Sorg Kühne nhăn mặt ngay lập tức.

Seol Jihu không ở đây tại thời điểm này. Tất nhiên, nếu Seol có mặt trong thành phố, cậu ta đã có thể dẫn dắt Eva thay cho Nữ hoàng. Tuy nhiên, chàng trai trẻ đã rời đi để hoàn thành những gì cần phải làm cho tương lai của cả nhân loại.

Không phải Charlotte Aria không biết điều này. Thấy Nữ hoàng vẫn đang tìm Seol Jihu vào thời điểm như thế này, Sorg Kühne không thể không cau mày trong sự thất vọng.

"Xin đừng lo lắng, nữ hoàng. Như thần đã nói trước đây, thần sẽ giúp bệ hạ xử l....."

"Ngay bây giờ..."

Miệng cô đã phát ra những điều ngoài mong đợi của Sorg Kühne.

"Có lẽ....anh ấy đang mạo hiểm tính mạng của mình."

"....X-Xin thứ lỗi ??"

"Có lẽ, ngay lúc chúng ta đang nói chuyện, Seol có thể đang ở ranh giới giữa sự sống và cái chết. Có phải không?"

Sorg Kühne không biết phải nói gì trước câu hỏi bất ngờ của Nữ Hoàng.

"Anh ấy..."

Charlotte Aria mở miệng và liên tục hít thở sâu. Cô ấy dường như đang cố gắng trấn tĩnh trái tim đang đập thình thịch của mình.

Sau một hồi yên lặng.

"Chủ Hội Seol....".

Cô lặng lẽ nói

"......Anh ta đã vực dậy một Eva đang hấp hối."

Đó là điều hiển nhiên.

" anh ấy cũng giúp Eva chống lại cái ác."

Không ai có thể phủ nhận điều đó.

"Cha đã dạy ta, nhân nghĩa phải được báo đáp lại bằng nhân nghĩa."

Nói với giọng hơi mệt mỏi, Charlotte Aria nghiến răng.

Mắt cô sáng lên

"Giờ đây, anh ấy đang đi khỏi Eva để cứu toàn bộ Thiên đường. Làm thế nào ta có thể từ chối yêu cầu từ ân nhân ấy đây?."

"B-Bệ Hạ..."

"Kể từ khi Seol Jihu vắng mặt, hoàng gia Eva phải thay anh ấy lãnh đạo người Trái Đất."

Sorg Kühne ngước nhìn trong sự bàng hoàng.

Charlotte Aria từ từ đứng dậy từ ngai vàng.

"Thời gian để báo đáp lòng tốt của anh ấy đã tới"

Nét mặt của Sorg Kühne dần sáng lên. Trong khi ông chỉ phụ trách các nhiệm vụ hành chính trên danh nghĩa, mọi người đều biết rằng ông luôn thay nữ hoàng làm mọi chuyện.

Với sự vắng mặt của Seol Jihu, điều ông lo lắng nhất là việc triệu tập cuộc họp. Tuy nhiên, Charlotte Aria đã quyết định bước lên tiền tuyến.

Nếu vậy, ông đã có cách. So với danh hiệu quan Phụ chính của hoàng gia, danh hiệu Nữ hoàng mang uy quyền lớn hơn nhiều.

"Tôi sẽ chỉ huy dưới tên của Hoàng tộc Aria."

Mặc dù giọng cô run rẩy, nhưng cô vẫn nói với vẻ nghiêm trang.

"Hoàng gia Eva sẽ chấp nhận yêu cầu viện trợ của Liên Bang."

Nữ hoàng của Eva thể hiện sự quyết tâm của mình bằng một giọng nói dõng dạc.

"Tập hợp quân đội và triệu tập người Trái đất!"

"Tuân lệnh Nữ Hoàng!"

Với hơi thở nặng nhọc, Sorg Kühne cười rạng rỡ và cúi đầu xuống đến khi nó gần chạm đất.

"Tên đầy tớ khiêm nhường này sẽ tuân theo mệnh lệnh của Người!"



---

Dịch và biên tập bởi các thành viên nhà MSN

Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547


Like Fanpage để ủng hộ nhóm: https://www.facebook.com/Moonsnovel

Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.

---

Xin các bạn donate cho nhóm thông qua Fanpage Moonsnovel để hỗ trợ chúng mình! 

















15 nhận xét:

  1. Spoli 10 chap tiếp là main quay về nhưng quá muộn rồi. Nên phải nhờ đến gula và luxura để trùng sinh tiếp. Quay về số 0

    Trả lờiXóa
  2. Trận chiến lại bắt đầu. Thank Moons team.

    Trả lờiXóa

Được tạo bởi Blogger.