Khát vọng trở về - Chương 385: Kẻ thù lộ mặt - Phần 2
Seo Yuhui đã đến.
Tình hình của cô ấy rất tệ, thậm chí mỗi giây ở Thiên đường, sức khỏe của cô ấy lại trở nên xấu đi.
Như để chứng minh rằng đó không phải là một lời nói dối, khuôn mặt của Seo Yuhui nhợt nhạt ngay khi cô bước ra khỏi cánh cổng.
Gần như ngay lập tức, cô loạng choạng và ngã xuống cầu thang.
Seol Jihu, người đã đợi cô bên cạnh cánh cổng, cố gắng tiếp cận cô nhưng bị các thành viên khác đập cho một trận.
Họ đã quen với tình huống tương tự trong quá khứ, nên họ biết phải làm gì trong tình huống này. Một người đang bối rối và ngáo ngơ như Seol Jihu chẳng làm được tích sự gì cả.
Kazuki cõng Seo Yuhui trên lưng và những người còn lại nhanh chóng dọn đường đến phòng hồi sức.
Phòng phục hồi có đầy đủ các lễ vật cần thiết.
Khi Kazuki đặt Seo Yuhui lên bệ thờ, các linh mục đã chờ sẵn ở đó, nhanh chóng hô vang những câu thần chú.
Một khối ánh sáng khổng lồ bay lên từ đống đồ cúng và đáp xuống thân hình Seo Yuhui.
Hàng chục linh mục đứng xung quanh bệ thờ với hai cánh tay dang rộng về phía Seo Yuhui, trong khi sức mạnh thần thánh được rút ra từ các lễ vật và đổ xuống người cô. Đó là một cảnh tượng kỳ vĩ.
Đứng ở hành lang, Seol Jihu nhìn chằm chằm vào phòng với ánh mắt lo lắng.
Cậu không ngờ rằng, một lượng sức mạnh thần thánh khổng lồ như vậy, cũng không đủ để cải thiện tình trạng sức khỏe của Seo Yuhui.
‘Hmm?'
Seol Jihu đột nhiên cau mày.
Tại sao cậu lại nghĩ Seo Yuhui vẫn đang nguy kịch?
Chắc chắn cậu đã tặng cô món Kỷ vật của Moirai rồi mà? Món đồ đó, lẽ ra phải đủ để cô hồi phục chứ?
Dù đã nhắc nhở bản thân về thực tế đó, Seol Jihu vẫn cảm thấy lo lắng.
Làn da trắng mịn của Seo Yuhui tái nhợt, khiến cô ấy trông như đã chết.
Những ngón tay cô run rẩy và cơ thể cô cong lên trong cơn co thắt, khiến cậu run lên vì lo sợ.
Khi máu bắt đầu chảy ra từ mũi và miệng cô, nỗi lo lắng của cậu dâng lên đến đỉnh điểm.
'Có lẽ….'
Cuối cùng, Seol thực sự nghĩ rằng, sinh mạng của Seo Yuhui đang bị đe dọa.
Đúng là cậu đã tặng cô Kỷ vật của Moirai, nhưng cậu chưa bao giờ chứng kiến cô sử dụng nó.
Nếu đó là sự thật, cậu không thể bình tâm được nữa.
Bởi vì điều đó có nghĩa là, cô ấy đang liều mạng để thực hiện kế hoạch này.
Seol Jihu cắn răng và siết chặt nắm tay.
Trong khi đó, Kim Hannah gật đầu khi thấy diễn xuất của Seol Jihu.
'Hehe. Cậu ta giỏi hơn mình nghĩ.'
Đôi mắt lo lắng và cử chỉ sốt ruột của cậu ta quá tự nhiên.
Kim Hannah không biết rằng Seol Jihu đang thực sự lo lắng, nên cô tưởng rằng cậu đang diễn.
Chẳng mấy chốc, khi sức mạnh thần thánh bị hút hết khỏi các lễ vật, quá trình điều trị cho Seo Yuhui đã chấm dứt.
Các linh mục đều hít một hơi thật sâu và rời khỏi phòng hồi sức.
Seol Jihu chặn một Linh mục lại và hỏi anh ta về tình trạng của Seo Yuhui.
"Lúc này, Quý nương Seo Yuhui giống như một cái chai bị thủng đáy".
Vị linh mục vừa nói vừa lau mồ hôi trên trán.
"Hãy coi nước bên trong chai là sự sống. Bởi vì cô ấy không còn chút sức mạnh thần thánh nào trong cơ thể, nên cô ấy phải trả giá bằng sức sống của mình".
"Thế thì…"
"Chúng tôi đã rút sức mạnh thần thánh từ các lễ vật mà anh mang đến, và đổ vào thân thể cô ấy. Nhưng vì cô ấy là một cái chai bị thủng đáy, nên nước đổ tới đâu lại chảy ra tới đó..."
"..."
"Chúng ta buộc phải đổ thêm sức mạnh thần thánh vào thân thể cô ấy, cho đến khi cô ấy trả xong nợ cho các vị thần. Vấn đề là, không biết cô ấy còn cần thêm bao nhiêu nữa".
Vị linh mục chán nản nói và thở dài.
Rồi anh ta khẽ cúi đầu bước đi.
Seol Jihu đứng yên một lúc lâu trước khi từ từ bước vào phòng hồi sức.
Cạch
Cậu đóng cửa và bước lại gần cô.
Seo Yuhui đang nhắm mắt và lặng lẽ nằm đó.
Mái tóc mềm mượt và thân thể đẹp như tranh của cô ấy nằm dài trên bàn thờ. Nhìn cô ấy trông yếu đuối và thuần khiết như một bông hoa đào sắp rụng.
Seol Jihu quỳ bên cạnh bàn thờ và cẩn thận nắm lấy bàn tay Seo Yuhui.
Cậu có thể cảm nhận được sự dịu dàng của bàn tay cô, nhưng nó cũng lạnh đến đáng sợ.
Đặt tay lên trán cô, Seol Jihu từ từ nhắm mắt lại.
*
Bao nhiêu lâu đã trôi qua?
‘?'
Seo Yuhui tỉnh dậy, cảm thấy có gì đó lạ lùng.
Cơ thể cô bị giữ chặt, nhưng cô lại cảm thấy yên bình. Một hơi ấm dịu dàng đang lan tỏa tới cơ thể cô.
Mí mắt Seo Yuhui từ từ hé mở, và đôi mắt cô lập tức mở to.
Cô thấy một khuôn mặt đang ngủ say.
Đó là khuôn mặt mà cô mong đợi bao lâu nay.
Nhận ra rằng Seol Jihu đang ôm cô và ngủ thiếp đi, mặt cô nhanh chóng đỏ bừng lên.
"Jihu."
Cô thì thầm tên cậu, nhưng không có hồi âm. Dường như cậu đã ngủ thiếp đi khi canh chừng cho cô.
'Ấm áp qá…'
Vùi mặt vào ngực Seol Jihu, nét mặt của Seo Yuhui sớm trở nên kỳ lạ.
Cảm giác thật tuyệt vời, nhưng cô vẫn thấy có gì sai sai.
Suy nghĩ một cách cẩn thận, cô đã hiểu tại sao. Cách cậu ôm cô đã thay đổi, giống như bố ôm con vậy.
'Thay đổi thế cũng tốt, nhưng mà...'
Seo Yuhui đặt tay lên vai Seol Jihu trước khi nhẹ nhàng kéo cậu xuống.
'Mình thích thế này hơn'.
Cô áp mặt Seol Jihu vào ngực mình, Seo Yuhui mỉm cười ngọt ngào.
"Jihu đáng yêu của noona... Trời ơi, noona nhớ em quá ~"
Trong khi Seo Yuhui dụi dụi lên đầu Seol Jihu và tận hưởng cảm giác hưng phấn này, Seol Jihu lại rên rỉ như thể cậu đang bị nghẹt thở.
"H-Hmm?"
Cậu ta sao vậy?
Seo Yuhui thực sự hoang mang.
Trong quá khứ, cậu sẽ nở nụ cười hạnh phúc và cắm mặt vào ngực cô.
Bây giờ, có vẻ như cậu ta đang cố tránh xa cô.
Ngay khi cô sắp xị mặt ra, đôi mắt Seol Jihu đã mở to.
Thấy Seo Yuhui đã tỉnh, cậu bật dậy.
Seo Yuhui cũng từ từ ngồi lên. Ánh mắt ấm áp của hai người quấn quýt lấy nhau.
Đó là cuộc hội ngộ sau gần một năm.
Tuy nhiên, với Seol Jihu, cậu có cảm giác như 7 năm đã trôi qua. Seo Yuhui cũng biết chuyện này, vì Baek Haeju đã kể cho cô ấy nghe.
"Noona."
Seol Jihu gọi bằng giọng khàn khàn với khuôn mặt ngẩn ngơ.
"…Uhm…."
Seo Yuhui gật đầu trong khi mỉm cười dịu dàng.
"Noona!"
"Chị đây…!"
"Noona!"
"Uhm!"
Trong khoảnh khắc tiếp theo, hai người ôm chầm lấy nhau.
Họ bám lấy nhau như hai thỏi nam châm và chia sẻ niềm vui của một cuộc hội ngộ đầy cảm động.
"Em nhớ noona, nhớ lắm!"
"Chị cũng vậy, chị cũng vậy! Chị nhớ Jihu lắm, đến nỗi chị đã mua và nuôi một con thỏ trắng!"
"Hả? Một con thỏ trắng? Nghĩa là sao??"
"À không, quên chuyện đó đi. Dù sao, em có khỏe không? Thử thách của em khó khăn lắm hả?"
Hơn mười phút trôi qua, nhưng cả hai bên đều không nghĩ đến việc buông nhau ra.
Trên thực tế, họ đang ôm nhau chặt hơn lúc nãy.
"E hèm."
Thế rồi họ nghe thấy một tiếng ho khan.
Seol Jihu và Seo Yuhui đồng loạt quay lại.
Một ông già đứng cạnh cửa, mặc chiếc áo choàng linh mục thêu chỉ vàng. Ông ta đang nhìn họ với vẻ khó chịu.
"…Xin lỗi. Tôi gõ nhiều lần, nhưng không có câu trả lời. Thấy hai người không có ý định buông nhau ra nên..."
Seol Jihu và Seo Yuhui từ từ lùi lại, với khuôn mặt đỏ ửng.
Ông già khẽ mỉm cười. Nhìn bề ngoài, đó là một nụ cười dịu dàng làm Seol Jihu nhớ đến Ian.
"Hai người luôn làm lão già này ngạc nhiên".
Đôi mắt Seol Jihu mở to.
Ông già nói như thể ông ấy đã thấy chuyện này trước đây.
Thật ra, ông ta đã chứng kiến cảnh Seol Jihu nũng nịu với Seo Yuhui trong cơn mê sảng, lúc ở Haramark. Nhưng với Seol Jihu, đó là chuyện từ hàng chục năm trước, và lúc đó cậu cũng không tỉnh táo nên không nhớ nổi.
Ông già gật gù.
"À, tôi xin lỗi, tôi quên tự giới thiệu về mình. Tôi là Roberto Servillo, Tông đồ của Nữ thần Luxuria. Mặc dù tôi vẫn còn thiếu kinh nghiệm, tôi là Tổng giám mục."
"À vâng, tôi là..."
"Tôi biết. Bất cứ ai ở Thiên đường này, đều nghe danh Chủ hội Seol".
Roberto Servillo nháy mắt.
"Đây là cuộc gặp đầu tiên của chúng ta, nhưng... Tôi có thể kiểm tra tình trạng của Quý nương Seo Yuhui không?"
"Tất nhiên. Mời ông".
Seol Jihu ngay lập tức lùi lại vài bước.
"Tôi đã rửa tay bằng nước thánh, xin Quý nương chịu đựng một lát."
Roberto Servillo vừa cười vừa nói, rồi đặt lòng bàn tay lên lưng cô.
Sau vài phút, ông thở dài.
"Cô ấy thế nào?" - Seol Jihu vội vàng hỏi.
Nét mặt của Roberto Servillo tối sầm lại.
"…Không ổn chút nào."
"Hả?"
"Sức mạnh thần thánh mà chúng ta vừa truyền cho cô ấy, đã nhanh chóng cạn kiệt. Tốc độ này thậm chí còn nhanh hơn trước đây. Có lẽ Quý nương Seo Yuhui biết rõ điều này hơn bất kỳ ai khác."
Seo Yuhui không nói gì. Khuôn mặt cô cứng đờ.
"Tôi rất tiếc phải nói điều này, nhưng..."
Roberto Servillo lẩm bẩm.
"Chúng ta nên đưa cô ấy trở lại Trái đất ngay lập tức. "
Không khí trong phòng nhanh chóng lắng xuống.
Seol Jihu không biết phải làm gì. Cậuquay sang Seo Yuhui rồi cúi đầu xuống.
"Noona, em xin lỗi. Em đã cố gắng hết sức, nhưng..."
Seo Yuhui tỏ vẻ buồn bã mà không nói gì.
Roberto Servillo xoa cằm trong khi lặng lẽ quan sát họ.
"Hmm. Nếu không phiền, tôi muốn nói chuyện với Chủ hội Seol một chút."
"Nói chuyện với Jihu?"
Seo Yuhui chớp mắt hai lần.
Sau đó…
"Vâng. Đừng lo lắng. Sẽ không mất nhiều thời gian đâu. Tôi chỉ cần nói vài câu thôi".
"Ah…!"
Trong khi Roberto Servillo đang nói chuyện, cô bất ngờ gục đầu xuống và ôm lấy ngực mình.
"Noona! Chị có sao không?"
Thấy cô đau đớn, Seol Jihu chen vào giữa hai người và lao về phía cô.
Khi cậu ôm cô trong tay, Seo Yuhui từ từ ngẩng đầu lên.
Ngay lúc đó, Seol Jihu có thể thấy rõ.
Trên khuôn mặt đau đớn của Seo Yuhui, đôi mắt cô nhíu lại rồi giãn ra.
Gần như cô ấy đang chớp mắt.
Hai lần trong khi nhìn vào Roberto Servillo
Và rồi một lần trong khi nhìn cậu
[Ngày chúng ta gặp lại nhau...]
[Khi có kẻ thù ở gần chúng ta...]
Seol Jihu nhớ lại lời nhắn của cô...
[Chị sẽ chớp mắt với em ba lần.]
Phải, Seo Yuhui đã chớp mắt ba lần.
---
Dịch và biên tập bởi các thành viên nhà MSN
Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547
Like Fanpage để ủng hộ nhóm: https://www.facebook.com/Moonsnovel
Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.
MỤC LỤC
Chương 385 - Phần 2
Chương 385- Phần 1
Chương 384
Chương 383
Chương 382
Chương 381
Chương 380 - Phần 2
Chương 380 - Phần 1
Chương 379 - Phần 2
Chương 379 - Phần 1
Chương 378 - Phần 2
Chương 378 - Phần 1
Chương 377 - Phần 2
Chương 377 - Phần 1
Chương 376 - Phần 2
Chương 376 - Phần 1
Chương 375 - Phần 2
Chương 375 - Phần 1
Chương 374
Chương 373
Chương 372 - Phần 2
Chương 372 - Phần 1
Chương 371 - Phần 2
Chương 371 - Phần 1
Chương 370 - Phần 2
Chương 370 - Phần 1
Chương 369 - Phần 2
Chương 369 - Phần 1
Chương 368 - Phần 2
Chương 368 - Phần 1
Chương 367 - Phần 2
Chương 367 - Phần 1
Chương 366 - Phần 2
Chương 366 - Phần 1
Chương 365
Chương 364 - Phần 2
Chương 364 - Phần 1
Chương 363
Chương 362
Chương 361 - Phần 2
Chương 361 - Phần 1
Chương 360 - Phần 2
Chương 360 - Phần 1
Chương 359 - Phần 2
Chương 359 - Phần 1
Chương 358
Chương 357
Chương 356
Chương 355
Chương 354
Chương 353
Chương 352
Chương 351 - Phần 2
Chương 351 - Phần 1
Chương 350
Chương 349
Chương 348 - Phần 2
Chương 348 - Phần 1
Chương 347 - Phần 2
Chương 347 - Phần 1
Chương 346 - Phần 2
Chương 346 - Phần 1
Chương 345 - Phần 2
Chương 345
Chương 344
Chương 343 - Phần 2
Chương 343 - Phần 1
Chương 342 - Phần 2
Chương 342 - Phần 1
Chương 341
Chương 340 - Phần 2
Chương 340 - Phần 1
Chương 339 - Phần 2
Chương 339 - Phần 1
Chương 338
Chương 337
Chương 336
Chương 335 - Phần 2
Chương 335 - Phần 1
Chương 334
Chương 333
Chương 332
Chương 331
Chương 330
Chương 329
Chương 328
Chương 327
Chương 326
Chương 325
Chương 324
Chương 323
Chương 322
Chương 321
Chương 320
Chương 319
Chương 318
Chương 317
Chương 316
Chương 315
Chương 314
Chương 313
Chương 312
Chương 311 - Phần 2
Chương 311 - Phần 1
Chương 310
Chương 309
Chương 308
Chương 307
Chương 306
Chương 305
Chương 304
Chương 303 - Phần 2
Chương 303 - Phần 1
Chương 302
Chương 301 - Phần 2
Chương 301 - Phần 1
Chương 300
Không biết main có nhận ra không nữa, dù gì cũng 7 năm rồi ở trên tác giả còn nói main còn không nhớ chuyện đã làm nũng với Nonna ở Haramark kìa, phải chăng thỏ trắng sẽ rơi vào tay địch và sau đó sẽ là màn thể hiện học được những gì trong 7 năm chăng, hóng thuiiii
Trả lờiXóaĐọc kĩ chưa mà hỏi. Lúc ở haramak thằng main nó nhắm mắt như chết. Nó còn ko bjt lúc đó ôm seo yuhui nữa. Còn lúc này thì nó nhớ rõ như in
XóaSpoil: main cáo già
Trả lờiXóaliều kích thích mỗi ngày :))
Trả lờiXóaP/s: hello ad Linh nghiện cmt
Tôi nghi ông già này quá
Trả lờiXóaKể mà tác giả chém gió thêm về liên bang cỡ 30-50 chap thì tuyệt vời.Thấy bảo có hơn 400 chương thôi.Mà chiến trận cuối thì cũng hết rồi.
Trả lờiXóat nghi ông già này lắm mà
Trả lờiXóa