Khát vọng trở về - Chương 378: Lời cảm ơn - Phần 1


Seol Jihu bước vào thử thách cuối cùng. 

Cũng giống như hai thử thách trước, cậu lại trải qua những ngày lặp đi lặp lại.


Sau một thời gian, cậu đã học được một vài điều về không gian hư vô.

Đầu tiên, không chỉ năm giác quan bị hạn chế. Thay vào đó, Seol cảm thấy mọi thứ xung quanh cậu đã biến mất. Không chỉ con dốc mà ngay cả tảng đá cậu đang đẩy cũng biến mất. Vì thế, cậu thậm chí không biết mình đang leo lên một con dốc hay đi trên mặt đất bằng phẳng.

Tương tự, ý thức về thời gian của cậu cũng tan biến. Vì thế, cậu không thể cảm nhận được dòng chảy thời gian.

Nhưng cậu cảm thấy rằng nơi này không hề có điểm cuối, mặc dù cậu đã đi bộ lâu hơn cả lúc leo lên đỉnh núi thứ nhất và thứ hai.

Xung quanh cậu chỉ có những ảo ảnh vô tận.


[Jihu, Jihu! Làm ơn đi!]

Nhìn thấy người anh trai của mình ngã gục xuống đất và rên rỉ, ruột gan cậu như bốc lửa và không lâu sau, cơ thể cậu rực cháy.

[Oppa! Oppppaaa! Đừng đi mà!]

Khi cậu ta bỏ chạy, bỏ lại đứa em gái lê lết đằng sau, cậu cảm thấy cơn đau lan tỏa từ gân cốt đến xương tủy.


[…Gì cơ? Dân chơi?]

Trái tim cậu thắt lại mỗi khi gặp Yoo Seonhwa cho đến khi cuối cùng nó vỡ tan thành hàng triệu mảnh..

[Con trai, tại sao con lại làm thế?]

Khi nhìn thấy mẹ mình khóc trước bàn ăn bị đạp đổ, cậu cảm thấy như có hàng vạn mũi dao đâm vào cơ thể mình.

[Jihu... bố không hiểu... bố đau đớn quá...]
Nhìn thấy bố mình thều thào bất lực, cậu cảm thấy nghẹt thở.
Cứ như thế, cậu suy sụp và lịm đi. Khi tỉnh dậy, cậu thấy mình ở điểm xuất phát.

Theo Seol Jihu giáp đen, anh thấy cậu co quắp, ngã xuống dốc và nhanh chóng bị tảng đá đè chết.

Thành thật mà nói, nỗi đau này không quá đáng sợ. Cậu đã chết liên tục trong gần năm năm, nên cậu không sợ nỗi đau nữa. Cậu đã sẵn sàng chấp nhận, như thể chuộc lại những tội lỗi trong quá khứ.

Tuy nhiên, điều khiến cậu đau khổ nhất là, bên trong không gian đó, cậu đã thốt ra những điều trái với ý muốn của mình.

"Đồ đần đụt. Anh đến đây làm cái đ** gì? Ăn một đấm mà đã ngã lăn như giun dế thế kia!"

"Hehe, kế hoạch thành công mỹ mãn. Bán cái xe và mình sẽ nhanh chóng làm lại từ đầu".

"Iya, Yoo Seonhwa. Cô đi du học có mấy năm mà thay đổi nhiều đấy. Mấy thằng dân chơi bên Mỹ vỗ béo cô giỏi thật!"


"Không, bố ơi, con bỏ cờ bạc rồi. Bố cho con ít tiền để khởi nghiệp nào! Con sẽ không đánh bạc nữa đâu, đừng lo"

Khi phải tái hiện lại những hành động rác rưởi trong quá khứ, Seol Jihu cảm thấy xấu hổ và hối hận vô cùng.


'Không thể thế được, mình phải thay đổi! Mình phải thay đổi chuyện này!'
Seol Jihu bắt đầu nỗ lực rất nhiều.

Để cố gắng thay đổi những ảo ảnh.

Nhưng rồi cậu dần dần nhận ra...


'Không.'
Những ảo ảnh đã không thay đổi.

Thứ cần phải thay đổi là chính cậu.

Và vì vậy, cậu cố gắng hết sức để nói.

Và một ngày, một sự thay đổi nhỏ đã xảy ra.

"Con nhãi này, phiền quá. Anh sẽ thắng, anh sẽ nhân số tiền này lên vài lần và mua cho mày, x...xin....."

Miệng cậu vẫn di chuyển. Tuy nhiên, một tiếng lầm bầm giống như rên rỉ bắt đầu trộn lẫn vào lời nói của cậu.

"Mấy thằng dân chơi bên Mỹ, xin, không, Seonhwa!"

Và sau một khoảng thời gian, những lời lắp bắp của cậu dần trở nên rõ ràng hơn.

"Xi....xin...xin lỗi"

"Con xin lỗi...bố"

Cuối cùng, Seol Jihu làm chủ được hành động của mình.

Cậu đã thành công trong việc sử dụng kỹ năng Hòa Hợp Tuyệt đối bên trong Không gian hư vô.

Sau khi kiểm soát được lời nói, cậu dần dần kiểm soát được hành vi của mình.

Seol Jihu không còn đánh anh trai mình hay lấy trộm xe của em gái của mình nữa.


Cậu chỉ lặng lẽ bước về phía trước.

Sau đó, phản ứng của gia đình cậu cũng thay đổi.

Tất nhiên, họ không ôm lấy cậu và tha thứ cho cậu trong nước mắt.

Họ đã khóc. Vấn đề là họ đã khóc ra những giọt máu và vồ lấy cậu như những linh hồn báo thù.

[Xin lỗi? Xin lỗi làm gì khi mày vẫn đánh bạc? Sao, làm việc cho Sinyoung? Thật là một câu chuyện hài hước!]

Bố cậu lao vào như một tia sét và tát cậu.

[Đồ khôn! Anh dám nghi ngờ tôi hả, đồ khốn? Tôi sẽ giết anh và tự sát!]

Yoo Seonhwa lao tới, dùng dao đâm vào bụng cậu.


Mẹ cậu không nói gì, nhưng bà đứng đó và nhìn cậu chằm chằm với đôi mắt trống rỗng.

Nhưng khi Seol Jihu mặc kệ họ và tiếp tục tiến lên, thái độ của họ lại thay đổi.

[Đừng đi mà.]

Seol Wooseok nói trong khi ngã gục xuống đất.

[Nếu em thực sự hối hận, đừng có đi! Quay lại và giúp anh đứng lên nào.]

Sau đó anh ta vươn tay ra và nắm lấy mắt cá chân của Seol Jihu.

[Đừng đi! Đừng đi!!]

Seol Jihu có thể nghe rõ tiếng hét của 
Seol Jinhee.


[Anh nói xin lỗi rồi mà! Sao anh lại bỏ rơi tôi! Tên khốn này, anh lại nói dối hả?]

Cô bé chạy đến bên cậu và bám vào cánh tay cậu.

Seol bị bao vây bởi những hình bóng giận dữ và ai oán.

Thế nhưng, cậu lặng lẽ mỉm cười với chính mình. Bây giờ, những bóng hình kia đúng là ảo ảnh.

Thời gian trôi lững lờ như dòng sông đang chảy.

Trước khi cậu nhận ra, mọi thứ xung quanh cậu mờ đi.

Cơ thể cậu không đau đớn nữa, và lời nói của những ảo ảnh chỉ lang thang trong đầu cậu một cách vô vọng.

Cuối cùng, ngay cả những ảo ảnh cũng trở nên mờ nhạt.

Cậu đã đi bộ được bao lâu?

Trong khi đi về phía trước và cúi đầu xuống như một tên tội phạm, Seol Jihu đột nhiên nhìn lên, chớp mắt.

'Ánh sáng…?'


Phải, một ánh sáng rực rỡ đã che khuất tầm nhìn của cậu.

Khi Seol Jihu nheo mắt lại, cậu có thể thấy một quầng sáng ở phía xa.

Ánh sáng dần lớn lên, rồi cuối cùng, nó mở rộng ra bằng kích thước của một cánh cổng.

Seol Jihu dừng lại.

Cậu nhìn chằm chằm vào cánh cửa hình bầu dục, tỏa sáng rực rỡ bên trong bóng tối.

Đúng như thông báo đã nói. Nếu cậu cứ đi, cậu sẽ tìm thấy lối ra.

Seol Jihu quay đầu và nhìn lại mọi thứ trước khi đi vảo cổng.

Người cha đang chửi bới, người mẹ lặng lẽ, Yoo Seonhwa đang cầm con dao đẫm máu; người anh trai nằm trên mặt đất, cô em gái đang gào thét.

Năm người đều dừng lại và đang trừng mắt nhìn cậu ta.

Seol Jihu chợt thấy mẹ của mình.

Đó là ảo ảnh mà cậu thấy khó cưỡng nhất.

Nếu ảo ảnh này chửi rủa cậu và hành hạ cậu như những người khác, cậu sẽ thoải mái hơn. Nhưng bởi vì bà chỉ đơn giản đứng đó và nhìn cậu chằm chằm, nên cậu đã suy nghĩ rất nhiều.

"Khi chuyện này kết thúc..."

Seol Jihu mở miệng và nói với giọng khàn khàn.

"Con sẽ quay trở lại Trái đất và gặp mẹ ngay. Con hứa đấy."

Và rồi, bà lặng lẽ lùi lại một bước. Bà ấy không nói hay làm gì khác, và biểu cảm của bà ấy vẫn khó hiểu như ban đầu.


"Thế thì…"

Seol Jihu mỉm cười và cúi đầu.

"Xin hãy bảo trọng."

Cậu quay lại và nhảy vào quầng sáng.




Ngay sau đó, không gian hư vô sụp đổ.

"…Ah."

Seol Jihu kêu lên.

Một khung cảnh mới đã trải ra trước mắt cậu

Không, cũng không hẳn là mới.

Cậu đã từng thấy nó một lần, khi đi cùng với Baek Haeju.

Một bình nguyên bằng phẳng phủ đầy những đám mây, nằm trên đỉnh núi cao nhất giữa Con đường Linh hồn. Và một bệ thờ đơn độc được đặt ở trung tâm bình nguyên.

[Bạn đã vượt qua thử thách thứ ba.]

Thật vậy, Seol Jihu đã leo lên đỉnh cao nhất của Con đường linh hồn.

"..."


Cậu không cảm thấy gì đặc biệt. Nhưng nhìn xuống con dốc thứ ba, cậu thấy hơi khó tin. Seol có cảm giác như đã đi bộ hàng tháng trong Không gian hư vô, nhưng quãng đường mà cậu đi thực sự khá ngắn.

[Lần đầu vượt qua các thử thách: 1.672 ngày 17 giờ 24 phút.]

[Nếu bạn muốn lặp lại thử thách, hãy lăn tảng đá xuống núi.]

[Nếu bạn muốn kết thúc thử thách, xin vui lòng đứng trước bệ thờ.]

Những thông báo từ từ hiện lên trong không trung.




MỤC LỤC



Chương 378 - Phần 1

Chương 377 - Phần 2 
Chương 377 - Phần 1

Chương 376 - Phần 2
Chương 376 - Phần 1

Chương 375 - Phần 2
Chương 375 - Phần 1

Chương 374

Chương 373

Chương 372 - Phần 2

Chương 372 - Phần 1

Chương 371 - Phần 2

Chương 371 - Phần 1

Chương 370 - Phần 2

Chương 370 - Phần 1

Chương 369 - Phần 2

Chương 369 - Phần 1

Chương 368 - Phần 2

Chương 368 - Phần 1

Chương 367 - Phần 2

Chương 367 - Phần 1

Chương 366 - Phần 2

Chương 366 - Phần 1

Chương 365

Chương 364 - Phần 2

Chương 364 - Phần 1

Chương 363

Chương 362

Chương 361 - Phần 2

Chương 361 - Phần 1

Chương 360 - Phần 2

Chương 360 - Phần 1

Chương  359 - Phần 2

Chương 359 - Phần 1

Chương 358

Chương 357 

Chương 356

Chương 355

Chương 354

Chương 353

Chương 352

Chương 351 - Phần 2

Chương 351 - Phần 1

Chương 350

Chương 349

Chương 348 - Phần 2

Chương 348 - Phần 1

Chương 347 - Phần 2

Chương 347 - Phần 1

Chương 346 - Phần 2

Chương 346 - Phần 1

Chương 345 - Phần 2

Chương 345

Chương 344

Chương 343 - Phần 2

Chương 343 - Phần 1

Chương 342 - Phần 2

Chương 342 - Phần 1

Chương 341

Chương 340 - Phần 2

Chương 340 - Phần 1

Chương 339 - Phần 2

Chương 339 - Phần 1

Chương 338

Chương 337

Chương 336

Chương 335 - Phần 2

Chương 335 - Phần 1

Chương 334

Chương 333

Chương 332

Chương 331

Chương 330

Chương 329

Chương 328

Chương 327

Chương 326

Chương 325

Chương 324

Chương 323 

Chương 322 

Chương 321

Chương 320

Chương 319

Chương 318

Chương 317

Chương 316

Chương 315

Chương 314

Chương 313

Chương 312

Chương 311 - Phần 2

Chương 311 - Phần 1

Chương 310

Chương 309

Chương 308

Chương 307

Chương 306

Chương 305

Chương 304

Chương 303 - Phần 2
Chương 303 - Phần 1

Chương 302

Chương 301 - Phần 2

Chương 301 - Phần 1

Chương 300




5 nhận xét:

Được tạo bởi Blogger.