Khát vọng trở về - Chương 328: Thừa nhận và Thức tỉnh


Khí chất của Kindness đã thay đổi ngay lập tức. Dòng mana bỗng bao trùm lấy cô ta như một màn sương mù, rồi bắt đầu rực lên như thể một thùng dầu đã được đổ trên ngọn lửa.

Seol Jihu cau mày, cảm thấy một áp lực nặng nề đè xuống cơ thể mình.

Ý định của cô ta rất rõ ràng. Cổ Long nói rằng, cô ta sẽ không còn nhẹ tay với họ nữa.

Seol Jihu giương Thần thương về phía trước và chờ đợi một cuộc tấn công. Nói một cách trung thực, chỉ cần đối mặt với Kindness cũng đủ khiến cậu ta sợ hãi. Cậu rất muốn chạy trốn. Nhưng Seol biết rằng, khoảnh khắc cậu làm như vậy, mọi thứ cậu đã xây dựng từ đầu cho đến bây giờ sẽ sụp đổ.

Giữa cơn tuyệt vọng, Seol Jihu cố gắng tập trung để giữ lấy bản ngã của chính mình.

Kindness sẽ tấn công như thế nào? Có vẻ như cô ấy có một khả năng đặc biệt, chứ không chỉ dựa vào sức mạnh thể chất của mình.

Nhưng mà, ngay cả sức mạnh thể chất của cô ta đã bá đạo đến vậy rồi, nếu cô ta dùng kỹ năng đặc biệt thì còn kinh khủng đến cỡ nào nữa???

Muôn vàn suy nghĩ lướt qua tâm trí Seol Jihu.

Ngay lúc đó, Kindness nhẹ nhàng nhảy lên khỏi mặt đất. Cô ta thu hẹp khoảng cách, trước khi Seol Jihu kịp chớp mắt.

Nhưng mà, dù rất kinh ngạc trước tốc độ của cô ta, Seol Jihu vẫn cố gắng hành động theo phản xạ và đẩy mũi thương về phía trước.

Tuy nhiên, Kindness đã tránh được đòn tấn công bằng cách xoay nhẹ eo và dùng tay gạt cán thương như một tia sét.

"Chuyển động tệ quá..."

Khoảnh khắc giọng nói của cô chạm đến tai Seol, cậu lập tức cúi xuống và né tránh bàn tay đang hướng tới yết hầu mình. Và đồng thời, cậu biến chiêu, thu cây thương lại nhắm vào eo cô ta.

Vì khoảng cách giữa hai bên rất hẹp, cậu đoán rằng cô ta không thể tránh được cuộc tấn công này. Cậu tin tưởng rằng Thần thương sẽ xuyên vào cơ thể cô ta.

Nhưng trong khoảnh khắc tiếp theo, Seol Jihu nhận ra những dự đoán ​​của mình đều vô nghĩa. Đó là bởi vì Kindness lập tức dang rộng đôi cánh và bay lên.

Tốc độ phản ứng của cô ta, thực sự ngoài sức tưởng tượng.

"Hmm. Làm sao Diligence lại thua ngươi cơ chứ???"

Cô ta đăm chiêm đánh giá tình hình. Khi cái bóng của cô phủ lên Seol Jihu, theo phản xạ cậu dồn mana xuống chân. Dòng điện kêu lách tách dưới chân cậu.

Não cậu gửi tín hiệu cảnh báo, bảo cậu hãy lùi lại thật xa, nhưng trái tim cậu mạnh mẽ rũ bỏ những cảnh báo đó.

Bây giờ cậu đã quyết định chiến đấu, không thể lùi bước nữa rồi. Cậu phải dốc sức lao vào kẻ thù để tìm đường sống.

Và thế là, cậu dồn sức nhảy lên không trung và vung cây thương lên cao.

Uỳnh!

Kindness đã biến mất từ bao giờ.

Seol Jihu chợt cảm thấy có gì đó tiếp cận từ phía sau cậu.

'Khốn kiếp!!'

Seol Jihu nhanh chóng vung ngọn thương về phía sau lưng. Tuy nhiên, Kindness bình thản di chuyển nhẹ nhàng trong khi vẽ một đường lưỡi liềm giữa không trung. Cứ như vậy, cô ta đặt tay lên sườn Seol Jihu.

Seol Jihu trở nên bàng hoàng, cảm giác như mình đang chiến đấu với một con ma. Cậu vẫn xoay người và phản ứng, nhưng quá muộn rồi!

Khoảnh khắc cậu nhìn thấy bàn tay cô chạm vào người mình, xương sườn cậu đau nhói. Và đến lúc cậu cảm thấy đau đớn, bàn tay Kindness đã phá vỡ áo giáp của cậu và bổ vào lồng ngực cậu

"Khụ-"

Ngay lập tức, máu và không khí trào lên như muốn tuôn ra khỏi cổ họng cậu.

Seol Jihu cố gắng nuốt nó xuống và bình tĩnh lại. Nhưng trước khi cậu có thể làm bất cứ điều gì, bàn tay cô ta lại giáng xuống đầu cậu.

"Ặc!"

Máu trào ra từ mũi và miệng Seol. Khi cậu dần mất ý thức, giọng nói của Jang Maldong, vang lên trong đầu cậu.

[Con làm cái quái gì vậy?]

Lời mắng mỏ nghe thật quen thuộc.

[Nếu con nhìn thấy đòn tấn công, rồi mới suy nghĩ và tìm cách đánh trả, thì muộn rồi! Phản công từ trước khi nhìn thấy cú đánh! Hãy di chuyển bằng trực giác của con!!]

[Một cao thủ thực thụ sẽ tấn công xong trước khi con kịp suy nghĩ gì cả! Nếu con mải mê tìm cách đánh trả, có lẽ cái đầu con đã bị chém văng lên không trung rồi!]

Đúng như lời Lão sư nói, Seol Jihu không thể thấy các chuyển động của Kindness Tráo trở. Vì cậu thậm chí không thể nhìn thấy đòn tấn công, nên nghĩ cách phản công là chuyện hão huyền.

Điều này có nghĩa là cậu ta sẽ phải dự đoán chuyển động của Cổ Long, và di chuyển bằng trực giác của mình.

Nhưng mà, các chuyển động của kẻ thù đã hoàn toàn vượt qua sự tưởng tượng của Seol.

Từ nãy đến giờ vẫn vậy.

Trước khi cậu có thể thử bất cứ kế hoạch nào, một ánh sáng đã lóe lên trước mắt. Vì cảm giác bỏng rát lan ra từ mũi cậu ta, có vẻ như cậu ta vừa nhận một cú đấm vào giữa mặt.

Chết tiệt, chết tiệt!

Không chấp nhận cảnh bị đánh bầm dập như thế này, cậu hành động theo bản năng và múa thương bừa bãi.

Tuy nhiên, cậu không cảm thấy một va chạm nào.

Ngay cả Trực giác cũng không hiệu quả.

Cái giá của việc lãng phí sức lực, dĩ nhiên là một trận đòn cay đắng.

Cậu cảm thấy một cảm giác đau nhói, bỏng rát trên cổ. Mặc dù cậu ta đã sử dụng Bước chân Sấm sét để trốn tránh, nhưng vẫn dính thêm  một đòn đau vào bả vai.

Seol Jihu hét lên đau đớn khi cảm thấy xương vai của mình đã bị gãy.

'Không thể nào!….'

Đầu cậu quay cuồng. Seol vô tình hít một hơi thật sâu, và mùi tanh của máu xộc vào phổi,

Cơ thể Seol Jihu lảo đảo. Điều khiến cậu cay đắng hơn nữa, là những đòn tấn công liên tiếp giáng xuống, trước khi cậu ta kịp tìm lại thăng bằng.

Chỉ trong một giây ngắn ngủi, cậu đã bị đánh bao nhiêu lần? Mười lần? Hai mươi lần?

Cậu ấy không biết.

Nhưng có một điều mà cậu biết chắc chắn. Đó là ý thức của cậu dần trở nên mờ nhạt.

'Không…'

Nhanh chóng đuối sức, Seol xiêu vẹo như một cành cây trước bão. Nhưng khi cậu định quay người trốn khỏi phạm vi tấn công của cô ta, cậu phải chịu thêm một đòn nữa. Lần này, từ dưới lên trên.

Cơ thể của cậu bị kéo giật lại theo ý muốn của kẻ thù.

"Dường như…"

Một giọng nói thất vọng vang lên bên tai cậu.

"Sức mạnh của ngươi, thực sự chỉ có chừng này".

Cơn đau nhức nhối từ nội tạng làm mắt cậu mờ đi. Và những gì Seol Jihu nhìn thấy trong khoảnh khắc tiếp theo là một bàn tay được bọc trong luồng mana chết chóc, trườn vào như một con rắn.

Cậu không có cách nào để né, cũng không có đủ sức mạnh để né.

Chát!

Bàn tay vỗ vào ngực Seol. Áo giáp của cậu nổ tung, và một dấu hình bàn tay in hằn trên ngực cậu.

Những tia sét lóe lên trước mắt Seol Jihu.  Cậu mất tỉnh táo trong giây lát, khi cơ thể cậu bị đánh bay đi.

'…Huh?'

Khi Seol hồi phục ý thức, mắt cậu ngập trong sắc đỏ. Cơ thể cậu đang bay trong không trung. Và chẳng mấy chốc, nó đập mạnh xuống đất như một đống giẻ rách.

Không chịu nổi đau đớn, cuối cùng Seol Jihu đã sụp đổ.

Và nằm đó chờ chết.

Kindness đến gần, nhìn cậu bằng một ánh mắt chán nản rồi từ từ giơ chân lên.

"Con ma cà rồng đó bị giết bởi tay ngươi... đây chắc chắn là câu chuyện hài hước nhất mà ta từng nghe thấy."

Nói với giọng đầy thất vọng, cô ta chuẩn bị giậm chân xuống. Nhưng mà...

[Euuuuuu!]

Cơ thể Seol Jihu đã bất ngờ bị kéo lại.

Một đám khói đen đang cuộn quanh người cậu.

Trước khi bàn chân Kindness giẫm nát đầu Seol Jihu, Flone đã lao vào ôm cậu và bỏ chạy  hết tốc lực.

Nhưng cô hoàn toàn bị sốc, bởi Cổ Long đã bắt kịp cô ngay sau một giây.

"Đừng quấy rối nữa, nhãi con. Giao hắn ta ra đây."

[Hiik!]

Flone nhắm mắt và co rúm người lại khi thấy Kindness vung tay lên. 

Khi một nắm đấm mang theo hào quang đáng sợ lao thẳng về phía hai người họ, một luồng sáng xanh lớn bỗng chen vào giữa.

PANG!

Hai hào quang đụng độ dữ dội. Sóng xung kích từ vụ nổ đã đẩySeol Jihu và Flone bay đi, trong khi Baek Haeju cũng loạng choạng và bị đẩy lùi.

Về phần Kindness Tráo Trở, cô ta ngừng đuổi theo Seol Jihu và dừng lại khi thấy ánh sáng xanh khác thường đang dao động quanh cơ thể Baek Haeju. Sau khi quan sát một cách cẩn thận, cô ta buông một tiếng cười khúc khích.

"Một kỹ năng thức tỉnh? Không, không phải, ngươi đang đốt cháy lửa sinh mệnh của mình. Chà, làm như vậy ngươi sẽ chết sớm đó, biết không?"

Baek Haeju vung thương lên, rồi theo phản xạ che miệng lại. Cô cảm thấy buồn nôn và chóng mặt.

Thấy vậy, Kindness lắc đầu tỏ vẻ thương hại.

"Ta hoan nghênh tinh thần quả cảm của ngươi. Nhưng mà...ngay cả khi ngươi đốt cháy toàn bộ sinh mệnh của mình, thì cũng vô ích thôi".

Baek Haeju không trả lời. Cô chỉ liếc nhìn Seol Jihu ở đằng xa và nghiến răng.

"Hmm, tốt thôi. Ít nhất thì ngươi sẽ có thể giải trí cho ta một lúc."

Có lẽ đã phát chán với gã Seol Jihu yếu đuối, Kindness mặc kệ cậu ta và bắt đầu khởi động chân tay.

"Để thể hiện lòng tôn trọng trước tinh thần chiến đấu rực rỡ của ngươi, ta sẽ đấu với ngươi một cách nghiêm túc."

Chẳng mấy chốc, hai luồng hào quang khổng lồ đã đụng độ dữ dội.

Mặt khác, Seol Jihu đang nằm bẹp trong trạng thái choáng váng. Bầu trời đỏ rực của Cõi Linh hồn, giờ đây còn đỏ hơn nữa, bởi máu tươi đã chảy tràn trên mắt cậu.

Và trong khi nhìn lên bầu trời vô tận, Seol đột nhiên cảm thấy cơ thể mình trở nên ấm áp. Một ánh sáng trắng đang bao trùm lấy cậu ta.

Đó là một câu thần chú trị thương.

Cậu cảm thấy cơ thể mình hồi phục một chút. Nhưng mà...

Cơn đau ập tới.

Phải, cảm giác của cậu đã trở lại. Và thứ cậu ta cảm nhận được là cơn đau kinh hoàng.

‘Uuuaaaaaaaaa!'

Nếu có thể, cậu sẽ hét đến đứt cả cổ họng.

Trạng thái cơ thể cậu đang được cải thiện, nhưng điều đó khiến cậu đau muốn chết. Trong ánh nhìn lờ mờ, cậu có thể thấy Seo Yuhui đang luôn miệng niệm thần chú, còn Maria đổ thuốc trị thương tung tóe lên người cậu.

Và sau khi nỗi đau này nguôi ngoai, cậu tiếp tục đối mặt với nỗi thất vọng.

Đây không thể coi là một cuộc chiến khốc liệt. Cậu ta chẳng thể tấn công một đòn nào ra hồn. Cậu ta bị đánh như một cái giẻ rách..

Nhớ lại màn giao đấu ban nãy, nỗi sợ hãi len lỏi lên và bò trên da cậu.

‘Điên khùng! Sức mạnh này hoàn toàn điên rồ'

Cuối cùng cậu cũng nhận ra tại sao Baek Haeju kêu gọi mọi người bỏ chạy ngay khi Cổ long xuất hiện. Cậu cũng hiểu được rằng, một kẻ đã hấp thụ hoàn toàn Thần tính, sẽ mạnh đến cỡ nào.

Seol hiện tại mạnh gấp hàng chục lần so với thời điểm mở màn trận chiến ở Arden. Nghĩa là, Kidness Tráo trở mạnh gấp hàng chục lần so với Diligence Bất Diệt.

Cô ta đơn giản là một con quái vật vô song. Ở trạng thái hiện tại, dù cậu ta có một trăm mạng sống, cũng không có cơ hội nào cả.

Ngay lúc đó, một ánh sáng rực rỡ tỏa ra từ bàn tay Seo Yuhui, đang đặt trên ngực của Seol Jihu.

"…dậy!"

Tai cậu bắt đầu hoạt động trở lại.

"Thức dậy! Dậy đi, thằng khốn!"

Maria vừa hét vừa khóc như một dòng sông. Cô ấy dường như không thể chấp nhận được tình hình bi thảm hiện tại.

Dường như thính giác của cậu đã hồi phục, vì cậu bắt đầu nghe thấy vô số âm thanh quanh mình. Đặc biệt là lời chửi rủa của Maria.

"Tại sao!? Tại sao anh lại nằm bẹp như một con gián thế này? Tại sao anh lại bị con thằn lằn đó đánh te tua như thế? Lúc đó anh đã áp đảo cả ba Tư lệnh mà!"

Seol Jihu chớp mắt chậm chạp.

'Tầm nhìn tương lai….'

Một tiếng cười thoát ra khỏi miệng cậu.

Nếu cậu ta có thể, cậu ta đã sử dụng kỹ năng ấy từ lâu rồi. Tuy nhiên, Tầm nhìn Tương lai là một kỹ năng kích hoạt ngẫu nhiên. Mặc dù nó đã cứu mạng cậu ta nhiều lần, nhưng Seol biết rằng mình không thể ỷ lại vào nó.

"..."

Cậu cố gắng tìm mọi cách để khơi dậy Tầm nhìn Tương lai. Nhưng vô vọng.

Và như thế, cậu càng thấy cay đắng hơn. 

Cậu đã thề sẽ không bao giờ dựa vào kỹ năng này nữa. Cậu gần như bật khóc vì thấy mình quá thảm hại.

Nhìn lại, mọi chuyện vẫn luôn như thế này. Cho dù cậu đã nỗ lực bao nhiêu hay đấu tranh bao nhiêu, kết quả vẫn luôn như vậy.

Kẻ thù luôn dồn cậu vào đường cùng, như muốn chế giễu và cười nhạo những nỗ lực của cậu. Khi cậu đánh cược sinh mạng để vượt qua được một thử thách, thứ chờ đợi cậu lại là một thử thách khó khăn hơn.

Lần này cũng vậy.

'Mình…'

'Mình đã làm tất cả những gì có thể rồi...'

'Mình đã kiệt sức... mình đã thất bại...'

..

'Không!'

Seol Jihu nghiến răng.

Cậu không đến Linh giới để chết như một con chó hèn nhát! Cậu còn thở tức là còn hi vọng.

Còn bây giờ, cậu phải nắm lấy mọi cơ hội, dù là nhỏ nhất!

Ngay lúc đó...

"Sao rồi?"

Cậu nghe thấy một giọng nói trẻ trung.

Gà Nhép đã đứng trên cơ thể của cậu từ bao giờ. Nó nhìn xuống khuôn mặt đẫm máu của Seol Jihu.

"Cậu định làm gì? Tôi hiểu, tôi hiểu mà. Cậu đã đến được đây nên cậu không muốn từ bỏ".

"..."

"Nhưng mà, sao cậu không cúi đầu xuống cầu xin cô ta? Tôi thấy cô ta không phải là một kẻ khắc nghiệt, có lẽ con quái vật đó sẽ chấp nhận lời xin lỗi của cậu và cho cậu cơ hội nghỉ ngơi."

Đôi mắt Seol Jihu trợn lên.

Đây là lúc để nói những điều đó ư?

Seol Jihu trừng mắt nhìn con Gà Nhép đang cười nhếch mép.

"Tại sao không thử? Tôi nghĩ rằng đó là một phương pháp tốt. Ít nhất cậu sẽ giữ được mạng sống của mình."

"Câm miệng…"

Seol Jihu lẩm bẩm với giọng lạnh lùng và cau có. Trong khoảnh khắc tiếp theo, cậu cố nhổm dậy nhưng một cơn đau  dữ dội khiến cậu rùng mình.

Cơ thể Seol vẫn không chịu nghe lời cậu.

"Hmm. Tôi nghĩ rằng đó là một đề nghị tốt mà!"

"..."

"Thôi được, vậy là cậu muốn chiến đấu đến chết? Chà, thế cậu có ý tưởng sáng giá nào không?"

"Ta đã nói là câm miệng..."

Cảm thấy một ánh mắt hung ác, Little Chick khịt mũi.

"Úi dà, sợ quá! Nhưng mà, nếu cậu đã cạn ý tưởng..."

Sau đó, nó cười toe toét.

"Tại sao không thử nghe kế hoạch của tôi?"

"…Gì cơ?"

"Chà, tôi đồng ý với cậu. Có gì đó kỳ quái trong lời đề nghi đó. Như thể một điều gì đó quý giá sẽ vụt biến mất, nếu chúng ta làm theo lời cô ta".

Thái độ Gà Nhép đột nhiên thay đổi. Cái nhếch mép của nó biến mất và được thay thế bằng một cái nhìn nghiêm túc.

"Mọi thứ đang dần trở nên tồi tệ. Tôi chắc chắn là cậu biết điều đó."

Con ngươi nó lấp lánh với vẻ thông thái.

"Tôi sẽ nói ngắn gọn, vì vậy hãy chú ý. Ngay bây giờ, một số lượng đáng kể các Tinh linh đã tập trung tại khu vực trung tâm của Linh Giới. Tôi có thể cảm thấy hào quang của họ. Lũ nhóc chúng ta vừa cứu đã kêu gọi được các Tinh linh khác. Họ dường như đã nhận ra tình cảnh của chúng ta, và đang tranh luận xem có nên giúp đỡ hay không."

"Những linh hồn đó..."

"Nhưng họ không được đến đây. Họ chẳng làm được gì đâu, cậu biết mà..."

Gà Nhép nói bằng một giọng mạch lạc:

"Vì vậy, tôi sẽ đi đến chỗ họ họ. Hãy cho tôi mượn một cung thủ  nhanh nhẹn, à, nếu bắn giỏi thì càng tốt".

"…Ngươi sẽ đi?"

"Đúng rồi. Tôi sẽ đến đó và tìm một lối thoát. Cậu phải ở đây và cầm chân con quái vật đó. Chính xác là hai con.

Seol Jihu chớp mắt. Cậu ấy không hiểu Gà Nhép đang định làm gì.

Nhưng cậu ấy không có thời gian để hỏi chi tiết. Cậu ta có thể cảm nhận được ý chí của gà Nhép, à không, ý chí của Linh hồn Arcus đang quyết tâm lật ngược tình huống này.

"Sao nào? Cậu có thể làm được không?"

Seol Jihu suy nghĩ một lúc trước khi lắc đầu.

Không, cậu định lắc đầu. Nhưng cậu ta không thể làm thế.

"Nếu chỉ một lúc thôi thì..." - Cậu cố gắng nói bằng giọng cứng cỏi.

"Hohoho!"

Con gà khịt mũi mỉa mai.

"Thật không đó? Tôi thấy con quái vật đó đánh cậu như đánh cái bao cát. Cậu còn không biết tôi cần bao nhiêu thời gian...''

Seol Jihu bị bất ngờ.Như thể con gà đang chơi xỏ cậu.

Thế rồi, nó thở dài.

"…Thật lòng thì..." - Con gà lắc đầu - "Tôi không thích cậu lắm đâu".

Nó đã đưa ra một đánh giá bất ngờ,

Nhưng có vẻ như nó không mong đợi câu trả lời của Seol, mà nhanh chóng nói tiếp.

"Tôi chưa bao giờ thấy ai ích kỷ như vậy. Tất cả những thành tựu mà cậu đã đạt được cho đến nay, chỉ nhằm mục đích vảo vệ nơi ẩn náu của mình. Còn những lúc bình thường, cậu như thằng hâm vậy".

Con gà vỗ cánh nhè nhẹ.

"Tuy nhiên, tôi thừa nhận..."

Nơi nó dừng lại chính là tay phải Seol Jihu. Trong tay cậu là Thần thương Tinh khiết, dù bị đánh tơi tả thì cậu vẫn không buông vũ khí".

"Cậu vẫn tốt hơn nhiều so với những kẻ chỉ biết nói mồm và không dám làm gì cả".

Little Chick giơ chân lên và lau đi phần máu ở cán thương, để lộ bảy lỗ lõm.

"Và quan trọng hơn…"

Sau đó, nó liếc lại. Nhìn Seol Jihu hơi sững sờ, nó cười toe toét.

"Tôi thực sự thích sự cứng đầu của cậu. Cậu vẫn giữ được tinh thần chiến đấu của mình, ngay cả trong tình trạng tồi tệ như vậy. Ít nhất, tinh thần chiến đấu của cậu đã vượt qua tất cả các Gia chủ mà tôi từng hợp tác"..

Nói xong, Gà Nhép nhổ ba chiếc lông trên trán nó. Chúng lần lượt là lông màu vàng, xanh lá cây và xanh dương.

"Cậu may mắn lắm đấy nhé. Tôi chưa bao giờ trao cho ai ba phần quyền năng..."

Và thế là...

"Với tinh thần chiến đấu đó, lần này cậu đã đạt yêu cầu.

Trước khi Seol Jihu có thể nói bất cứ điều gì, Gà Nhép đã ném những chiếc lông vũ xuống

Sau đó, khoảnh khắc chúng nhẹ nhàng đáp xuống Ngọn Thương tinh khiết

Woooong!

Một âm thanh mạnh mẽ vang lên.

Khi ba sợi lông tan ra và biến thành hào quang bao phủ cây thương, Seol Jihu giật mình. Bàn tay phải của cậu, nó bắt đầu run rẩy như thể trong tay cậu là một con rồng đang thức giấc.

Đó chưa phải là tất cả. Một giọng nói xa lạ, nhưng trang nghiêm và thánh thót tràn ngập tai cậu. Nó thì thầm những lời nhẹ nhàng và chân thành.

'Đây là…'

Seol Jihu vô thức khum tay lên tai.

"Có vẻ như cuối cùng cậu cũng đã nghe thấy..."

Con Gà ngẩng đầu lên.

"Cây Thương đang nói chuyện với cậu".

"Thần Thương đang nói?"

"Đúng vậy" - Con gà gật đầu và tiếp tục - "Cây thương đã cố nói chuyện với cậu, kể từ khi cậu thức tỉnh nó. Ngay cả trong trận chiến ban nãy, nó đã la hét và kêu gào trong tuyệt vọng. Nhưng mà cậu chưa hề nghe thấy".

Seol Jihu liếc nhìn Ngọn giáo tinh khiết với đôi mắt ngạc nhiên.

Thần thương Tinh khiết đang tỏa ra một thứ ánh sáng rõ ràng và mãnh liệt. Đó là loại ánh sáng trang trọng, cao quý của thần thánh

Và, như Gà Nhép nói, Seol Jihu bắt đầu nghe thấy...

Woong! Woong!

Tại sao anh không tận dụng được sức mạnh của tôi? Tôi là vô địch trong việc trừ ma diệt quỷ! Hãy sử dụng tôi cho đúng cách!

Woong!!!

Cậu có thể nghe thấy cây thương buồn bã và than thở.

Trong khoảnh khắc tiếp theo, Seol Jihu nắm chặt cây thương như thể cậu ta đã bị mê hoặc. Khi cậu ta khuấy động dòng mana nchảy trong cơ thể mình

Bzzzzzzzzzzzzzzzz!

Thần Thương Tinh khiết rung lên và thốt ra một âm thanh kỳ lạ. Cùng lúc đó, đôi mắt Seol Jihu phóng mở to, cảm thấy một sức mạnh vô biên tràn vào cơ thể, thông qua tay phải của mình.

Đó là một dòng sức mạnh mà cậu chưa bao giờ cảm thấy trong đời.

Khi cảm nhận được sức mạnh đang đổ vào cơ thể mình, đôi mắt cậu mở to.

"…Cô Maria."

Cậu nói với Maria, người đang sững sờ nhìn mình.

"Mau gọi Marcel Ghionea."

Và cậu giơ bàn tay run rẩy của mình lên, hướng cây thương về phía Kindness Tráo Trở. Nó đang chuẩn bị kết liễu Baek Haeju.

Sau khi bị cuốn đi bởi sức mạnh bá đạo và tàn nhẫn của cô ta.

Sau khi điên cuồng vật lộn để tìm lối thoát.

Cuối cùng, cậu đã tìm thấy lối đi. Một lối đi sáng sủa và ngập tràn hy vọng.

[Nguyệt Ảnh Thương, Kỹ thuật tối thượng đầu tiên - Nhân Thương Hợp nhất - đã được thức tỉnh.]
[Nguyệt Ảnh Thương, Kỹ thuật tối thượng thứ hai - Phi Thăng Thương - đã được thức tỉnh.]
[Nguyệt Ảnh Thương, Kỹ thuật tối thượng thứ ba - Vô Ảnh Thương - đã được thức tỉnh.]

Sau đó, khi Twisted Kindness cố gắng bóp cổ Baek Haeju...

"HUAAAAAAAA - !"

Không thể chịu được sức mạnh đang dâng trào, Seol Jihu gầm lên và lao về phía trước.

11 nhận xét:

Được tạo bởi Blogger.