Khát vọng trở về - Chương 383: Bữa tiệc địa ngục


Tối hôm đó, các thành viên Valhalla đã tổ chức một bữa tiệc để chúc mừng sự trở lại của Seol Jihu.

"Nâng ly lên nào anh em eiii!"

Seol Jihu tròn mắt ngạc nhiên. Có vẻ như Jang Maldong đã lo lắng vô ích.

Trong bữa tiệc, cậu thấy Phi Sora sôi nổi hơn bao giờ hết. Thậm chí cô ấy còn xung phong đứng ra mời rượu cậu.

"Chai đầu tiên, chúc mừng Chủ hội của chúng đã trở về an toàn!"

"Chúc mừng Chủ hội!"

Mọi người hét lên theo Phi Sora.

Cô dốc cạn chai rượu đầu tiên và mở một chai mới.

"Chai thứ hai, chúc mừng Chủ hội của chúng ta đã trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều!"

"Chúc mừng Chủ hội!"

"Và chai thứ ba, vẫn là chúc mừng Chủ hội của chúng ta, học được những kỹ năng mới và đè bẹp đối phương để quên đi thất bại trong quá khứ!"

"Chúc mừng Chủ hội!"

Giọng Hoshino Urara vang lên lảnh lót giữa đám đông.

Seol Jihu đưa mắt lườm Phi Sora, nhưng cô giả vờ không chú ý và dốc cạn chai rượu của mình.

Cổ cô đỏ ửng, rõ ràng cô đã say.

Seol khịt mũi, rồi cậu lắc đầu. Dù sao như thế này cũng vui.

Hầu như tất cả các thành viên của Valhalla đã ăn uống no say bằng cả trái tim của họ. Nhiệm vụ bưng bê phục vụ được giao cho những con ma - những linh hồn tội nghiệp bị Flone bóc lột.

Dù màn đêm đã buông xuống, mọi người vẫn hò hét, cười đùa vang vọng khắp tòa nhà.

Đáng sợ nhất là họ nốc rượu như thác lũ.

"Uống đê anh em! Uống tẹt ga thì thôi!"

"…Mấy tên này định chết chìm trong rượu à?" -  Oh Rahee lẩm bẩm với vẻ khinh bỉ. Cô liếc mắt nhìn Chohong ôm hai chai rượu và dốc vào cổ họng.

Mãi đến nửa đêm, bữa tiệc địa ngục này mới lắng xuống một chút.

Không phải là nó đã kết thúc. Nó chỉ yên tĩnh so với lúc ban đầu, và nhiều người vẫn còn tỉnh táo.

"Hmm? Hết rượu rồi à?"

"Đừng lo, trong bếp còn nhiều lắm. Để tôi đi lấy cho:".

"Woah. Vậy nhờ chị nha, đội trưởng Phi".

Chohong cười lớn và và vẫy cái chai rỗng trong tay cô. Phi Sora đứng dậy.

'Mình-mình chịu hết nổi rồi!'

Seol Jihu cũng đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình.

'Gan... gan... Gan của mình đang kêu cứu!'

Bước đi loạng choang, cậu suýt giẫm lên Marcel Ghionea, người đang bất tỉnh và nằm co quắp trên sàn như một con tôm.

'Mình tưởng mình chết rồi cơ, mẹ kiếp!'

Seol lẩm bẩm, rồi nhìn quanh phòng. Cậu thấy Maria đang thu thập những chai rượu rỗng, và nói rằng cô sẽ bán chúng cho hàng đồng nát.

Seol Jihu quyết định đi bộ một lúc cho tỉnh táo.

Seol nhìn thấy một căn phòng vẫn đang sáng đèn ở cuối hành lang. Cậu lén nhìn vào bên trong và thấy Eun Yuri.

Cô cũng có mặt tại bữa tiệc, nhưng đã về sớm để đi học.

Cây bút của cô đang bận rộn di chuyển, ghi lại những công thức phức tạp trên tờ giấy.

Căn phòng cô sáng bừng nhờ ma pháp ánh sáng. Dường như cô ấy đã trở thành một pháp sư toàn diện.

[Chú có thể tin tưởng Eun Yuri nhiều hơn.]

Cậu nhớ tới lời của Seol Jihu giáp đen và gật gù. Rồi cậu nhón chân, khe khẽ bước qua phòng cô.

Nơi tiếp theo Seol Jihu đến thăm là ngôi đền ở góc tòa nhà.

Những con ma đã làm việc chăm chỉ suốt buổi tối. Giờ chúng đang tập trung ở đó, đánh chén những món thức ăn thừa - tất nhiên là dưới sự cho phép của Flone.

'Suýt nữa thì mình quên mất chúng'.


Seol nhìn chúng một lúc, rồi đột nhiên cảm thấy một ngón tay chọc vào lưng mình.

"Flone?"

Flone đang lơ lửng sau lưng cậu.

Cô ấy có vẻ căng thẳng và lo lắng.

"Chuyện gì vậy?"

"À... Em đã đi vào bếp để lấy thêm thức ăn và rượu cho mấy đứa nhóc này.... Thế rồi..."

Flone cúi đầu, ngập ngừng không nói hết câu.

Seol Jihu vội vã chạy lên cầu thang.

Khi lên đến tầng mười, cậu nghe thấy một tiếng khóc nghẹn ngào.

Tiếng kêu vang lên từ gian bếp tối tăm, tạo ra một bầu không khí ma quái.

'Có con ma nào bị Flone phạt chăng? Nhưng nếu thế, tại sao cô ấy lại không nhận ra?'

Seol bối rối thò đầu nhìn vào bếp.

và...

"!!"

Cậu giật mình.

Một mái tóc đỏ thẫm nổi bật giữa căn phòng tối.

"Hức! Hức!"

Phi Sora đứng giữa căn bếp, lặng lẽ khóc một mình.

Thật vậy, cô đang khóc nức nở trước một cái đĩa chứa đầy thức ăn.

Cô sụt sịt một lần trước khi đưa ly rượu lên miệng.

Ực! Ực!

Cô ấy vừa uống, vừa khóc, vừa ăn, rồi lại tiếp tục khóc.

Thế rồi cô khẽ cúi đầu, cẩn thận xoa tay lên bụng.

Người nào mới nhìn qua sẽ tưởng cô mang thai. Nhưng không, đó là chỗ cô bị Seol Jihu đánh lúc sáng.

Nước mắt cô nhỏ xuống bàn, và cô cố kìm lại tiếng nấc.

Seol Jihu định chạy vào, nhưng rồi cậu quyết định dừng lại.

Cậu đã nhầm, cô ấy không ổn chút nào. Cô ấy đã cố kìm nén những giọt nước mắt của mình trong suốt bữa tiệc.

Seol Jihu muốn an ủi cô, nhưng cậu biết rằng nếu cậu làm thế, niềm kiêu hãnh của Phi Sora sẽ bị tổn thương hơn nữa.

Trong trường hợp này, những lời an ủi chỉ làm tình hình thêm xấu đi.

Trong khi đó, Phi Sora lau nước mắt trên mặt và tiếp tục đưa tay xoa bụng.

Seol Jihu im lặng nhìn cô một lúc rồi bỏ đi.


*

Sáng hôm sau....

Khi tỉnh dậy, Seol Jihu rên rỉ như một kẻ ốm liệt giường hàng chục năm.


Cơn đau đầu và chóng mặt khủng khiếp, khiến bộ não cậu quay cuồng.


Sau khi lăn lộn trên giường một lúc, cậu lảo đảo đứng dậy và bước ra ngoài.

Cậu muốn xuống tầng hầm, tắm rửa sạch sẽ để gột rửa mùi rượu nồng nặc.


Sau khi đến sảnh tầng một, Seol Jihu không nói nên lời. Mặt trởi đã lên, nhưng bữa tiệc điên rồ vẫn đang tiếp diễn. 


"Hey, hey, tôi hết rượu rồi".

"Có ngay đây người anh em!"

Chính xác hơn, một vài người vẫn đang nốc rượu. Những người còn lại nằm dài trên sàn nhà và ngáy như sấm.

Những miếng xương xầu và thức ăn vương vãi khắp nơi. Sàn nhà thì ướt nhẹp vì rượu đổ tràn ra ngoài. Quả là một bãi chiến trường khủng khiếp, nơi mà những High Ranker phải ngã gục và người anh hùng của Thiên đường phải bỏ trốn.


"Dạ dày của họ làm bằng hợp kim titan à?"

Seol Jihu kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Chohong, Hugo và Audrey Basler.

Sợ họ sẽ rủ mình uống tiếp, cậu cúi người như một con rùa và len lén mò tới suối nước nóng dưới lòng đất.

"Phewww"


Khi ngâm mình trong nước nóng, cơn nôn nao của cậu dần biến mất.

Seol Jihu tắm trong khoảng hai giờ trước khi vui vẻ trở lại sảnh.

Sau đó, cậu lại sững sờ thêm một lần nữa.

Mớ hỗn độn ban nãy đã biến mất, và tiền sảnh đã được dọn sạch sẽ như một khách sạn năm sao. Ngay cả những kẻ nát rượu kia cũng biến mất từ bao giờ.

Seol Jihu bối rối đi đi lại lại, tự hỏi chuyện gì đã xảy ra. Rồi cậu thấy Phi Sora bước xuống cầu thang, vừa đi vừa phủi bụi trên tay mình.

"Khỉ thật, lũ ngốc đó. Uống như thế là tự sát chứ vui vẻ gì hả trời?" 


Cô càu nhàu trong khi lau những hạt mồ hôi trên trán. Sau đó, sau khi thấy Seol Jihu, cô dừng lại.

"Cô.... cô  đã dọn dẹp toàn bộ nơi này một mình sao?" - Seol Jihu ngơ ngác hỏi.


"… Ờ." -  Phi Sora gật đầu với vẻ mặt lạnh tanh - "Đừng hiểu nhầm. Tôi không tốt bụng thế đâu. Chỉ là tôi ghét nhìn những thứ rác rưởi bẩn thỉu chất đầy trước mặt mình".


Seol Jihu lắc đầu khi nghe lời phân trần của Phi Sora. Cô ấy vẫn như thế, luôn che giấu lòng tốt và sự nhiệt tình của mình.


"Chắc là vất vả lắm nhỉ".

"Không, cũng không tệ lắm. Ai đó đã giúp tôi dọn hết vỏ chai. Kẻ nào lạ lùng thế nhỉ, cứ như một tay buôn đồng nát sắt vụn vaayh".

Seol Jihu mỉm cười. Nếu tối qua cậu không đến nhà bếp, cậu sẽ nghĩ Phi Sora hoàn toàn bình thường.

Cô ấy thực sự là một người mạnh mẽ.

"Cô Phi Sora, chúng ta có thể nói chuyện một chút không?"

"Về cái gì?"

"Vài chuyện linh tinh thôi. Cùng nhau đi dạo một lúc nhé".

Khi Seol Jihu chỉ ra cửa, Phi Sora nheo mắt và ngập ngừng.

"Tôi muốn tắm một chút đã. Người tôi đầy mồ hôi đây này".

"Sẽ không lâu đâu".
"… Thôi được rồi"

Phi Sora trả lời một cách nhu mì, như thể cô không còn lựa chọn nào khác.

Thế là hai người cùng nhau đi dạo trong vườn.

Phi Sora đi sau Seol Jihu một đoạn. Đầu cô vẫn cúi gằm và mắt cô vẫn nhìn chằm chằm xuống đất.

Seol Jihu cố gắng nghĩ xem nên mở lời ra sao. Cuối cùng, cậu hắng giọng.

"E hèm... Từ hôm nay hoặc ngày mai, cô có thể dành ra mỗi ngày một giờ được không?"

"Mỗi ngày một giờ? Tại sao tôi phải làm vậy? " - Phi Sora lườm cậu - "hay anh nghĩ rằng, anh đánh bại tôi nên anh sẽ trở thành chủ nhân của tôi?".

Seol Jihu nhắm mắt lại. Cô ta nghĩ cậu là cái giống gì vậy trời?

"Dĩ nhiên là không."

"… Thế lý do của anh là gì?"

"Hôm qua…"

Seol Jihu tạm dừng một chút, rồi cần thận nói.

"Có lẽ cô đã cảm nhận được. Cô như bị hút vào trong trận chiến. Và cô đã tấn công  toàn lực, nhưng tôi không hề hấn gì. Và có lẽ cô cũng thấy, tôi đã mạnh mẽ hơn rất nhiều".

Phi Sora không trả lời.

Thấy cô không phản đối, Seol Jihu tiếp tục lên tiếng và cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.

"Cô có muốn học những kỹ năng đó không?"

"Gì cơ?"

"Tôi sẽ dạy chúng cho cô. Và cả những kỹ năng khác nữa".

Phi Sora đứng sững lại.

"Tuy nhiên, có một điều kiện...." -  Seol Jihu đang nói dở thì ngừng lại và quay về phía Phi Sora. Cô đang lườm cậu, và hơi thở của cô dồn dập như một con bò tót đang giận dữ.

"Anh... Anh đang thương hại tôi ư?"


Giọng cô nghe sắc bén như một lưỡi dao.

"Không hề. Cô có thể nghe tôi nói được không?"
Má Phi Sora má đỏ ửng lên như màu tóc của cô. Cô nghiến răng, rồi khoanh tay.

"Lý do rất đơn giản. Chúng ta cần chuẩn bị cho cuộc chiến với Ký sinh trùng trong tương lai".

Phi Sora nhíu mày. Nhưng mắt cô đã dịu đi đôi chút.

"Thời gian qua, lũ Ký sinh trùng liên tiếp thất bại."


"..."


"Khi lâm vào đường cùng, một con chuột sẵn sàng cắn một con mèo. Thế thì liệu ký sinh trùng sẽ làm gì trong tương lai?"

Seol Jihu không nói hết câu, nhưng Phi Sora có thể đoán được ý của cậu.
Vì lý do nào đó, thời gian qua Ký sinh trùng đã để mặc nhân loại.

Không phải là không có trận chiến nào, nhưng thực tế, những cuộc đụng độ giữa nhân loại và Ký sinh trùng đã giảm đi đáng kể.

Tuy nhiên, ai cũng biết rằng tình hình này sẽ sớm thay đổi. Sự bình yên hiện tại chỉ là khoảnh khắc trước cơn bão lớn.

Thời điểm đó, có lẽ Ký sinh trùng sẽ dốc sức tấn công nhân loại, mãnh liệt và tàn khốc hơn xưa.

"Các Tư lệnh không phải là mối lo lớn nhất. Giờ thì chúng ta phải đề phòng cả Trùng hậu nữa. Trong Cuộc chiến ở pháo đài Tigol, mụ ta đã xuất hiện. Ai dám khẳng định rằng lần sau mụ sẽ không ra tay?"

Phi Sora gật đầu trong vô thức.

Làm sao cô quên được sức mạnh nghiêng trời lật đất của Trùng hậu?

Đã gần một năm trôi qua, nhưng cảnh tượng kinh thiên động địa đó vẫn làm cô gặp ác mộng.

"Tôi không nói là những kỹ năng này sẽ giúp chúng ta giành chiến thắng, nhưng chúng ta phải cố gắng hết sức".

Nét mặt cau có của Phi Sora giãn ra, có lẽ vì cô cũng đồng ý với cậu. Phi Sora chớp mắt và bĩu môi.

"Thế điều kiện của anh là gì?"


"Không có gì khó khăn cả. Chỉ là, tôi muốn cô sẽ dạy những kỹ năng này cho đồng đội của chúng ta."


"Huh?"

Đôi mắt Phi Sora mở to như hai hòn bi, khi cô nghe thấy yêu cầu bất ngờ này.

"Thực ra tôi có thể tự dạy họ, nhưng e là tôi sẽ phải bận rộn nhiều việc khác. Xin lỗi vì đã làm phiền cô".

Đương nhiên, Phi Sora không hề phiền lòng. Cô tròn mắt ngạc nhiên vì vấn đề khác.

Trong thực tế, những kỹ năng đặc thù của một cảnh giới cao thủ, thường được chủ nhân của nó giữ bí mật. Đa số người Trái đất không thích truyền bá kỹ năng cho kẻ khác.

Tuy nhiên, Seol Jihu đã quyết định dạy cho cô, và còn muốn cô truyền bá những kỹ năng này cho các thành viên còn lại của Valhalla. Tất cả nhằm chuẩn bị cho cuộc chiến với Ký sinh trùng trong tương lai.

Cuối cùng Phi Sora  đã cảm nhận được sự chân thành của cậu.

Có lẽ cảm thấy xấu hổ về sự hẹp hòi của bản thân, Phi Sora cúi đầu và lẩm bẩm.

"Chuyện đó... Chà, với tôi thì không thành vấn đề. Nhưng anh có chắc không?"

"Nếu cô muốn, chúng ta có thể bắt đầu ngay bây giờ. Cũng nên vận động một chút vào buổi sáng, đúng không nào?"


"Có thật không? Anh nói rồi đấy nhé, đừng có nuốt lời!" - Phi Sora ngay lập tức hào hứng trở lại. 
Nhận được lời đề nghị hào phóng này, làm sao cô không vui vẻ cơ chứ?


"Được, chúng ta bắt đầu thôi!"

Phi Sora hét lên với đôi mắt lấp lánh vì phấn khích.



*


Sau khi dạy Phi Sora vào buổi sáng, Seol Jihu trở lại văn phòng của mình vào buổi trưa và thở dài.

Là một người đã tự bước chân vào cảnh giới cao thủ, Phi Sora học hỏi rất nhanh.

Đương nhiên  cô ấy không thể học được những kỹ thuật tinh xảo này chỉ trong hai giờ. Nhưng ít nhất, cô ấy đã hiểu được nguyên tắc của chúng.

Với tốc độ này, có lẽ cô sẽ sớm học được Di Hoa Tiếp Mộc. Và Seol Jihu tin chắc rằng cô ấy sẽ không gặp khó khăn gì, cho đến khi chuyển sang Đẩu Chuyển Tinh Di.

'Hóa ra đây là thực lực của một người có năng khiếu 'Sáng chói'


Sau khi cân nhắc tài năng, sức mạnh hiện tại và vị trí trong tổ chức, 
Seol Jihu đã chọn Phi Sora .


Nhưng sau khi dạy cô, cậu cảm thấy hơi cay đắng.

Dù sao, một thủ lĩnh không nên ghen tỵ với cấp dưới của mình. Seol Jihu mím môi và mở cửa sổ trạng thái ra. Cậu muốn kiểm tra ba kỹ năng anh mà cậu được thưởng sau khi hoàn thành thử thách.

Đầu tiên là Trái tim chính nghĩa.

Thứ hạng của nó tăng lên tối thượng, cho phép cậu mở khóa kỹ năng Tu luyện Mana và hiển thị các hiệu ứng của kỹ năng Kỹ thuật Mana.

Trước đó, Seol Jihu giáp đen cũng khuyên cậu thử luyện tập để phát triển Tu luyện Mana thành Kỹ thuật Mana. Nhưng điều này không dễ dàng chút nào.

Ngay cả Agnes cũng đã phải bỏ cuộc và dùng điểm cống hiến để học Kỹ thuật Mana.
Thế nên, phần thưởng quý giá này đã giúp cậu trút bỏ gánh nặng.

Cảm nhận từng giọt mana luân chuyển trong cơ thể, Seol Jihu thấy mình trở nên mạnh mẽ rõ rệt. Nếu cậu thành thạo Kỹ thuật Mana, các kỹ năng của cậu sẽ mạnh đến mức nào đây?

Phần thưởng thứ hai là Ý chí Bất khuất. Đây là một kỹ mới được tạo ra, nhưng đã đạt cấp siêu việt.


Nếu ý nghĩa trực tiếp của cụm từ này là, Seol Jihu sẽ vững tâm bền chí đến tận lúc chết. Nhưng khi đọc kỹ tác dụng của nó, Seol Jihu há hốc mồm.

Nói một cách đơn giản, kỹ năng này cho phép Seol duy trì sức mạnh chiến đấu ở trạng thái đỉnh cao, cho đến khi chết.

Theo lẽ thường, sức mạnh của cậu sẽ suy giảm dần trong trận chiến. Đặc biệt, khi cậu bị thương hay trúng độc, tốc độ suy giảm còn nhanh hơn nữa.

Tuy nhiên, Ý Chí Bất khuất cho phép cậu bỏ qua sự mệt mỏi và thương tích, để chiến đấu bằng 100% sức lực cho đến phút cuối cùng.

Tất nhiên, nó không có tác dụng nếu cậu cạn kiệt mana hoặc bị mất tay chân, nhưng nếu chuyện đó xảy ra, cậu cũng không bị kiệt sức nhanh chóng.

Phần thưởng thứ ba là Minh Kính Tĩnh Thủy. Đó là một năng khiếu cho phép cậu ta bình tĩnh trong những thời khắc khốc liệt nhất.

Thành thật mà nói, cậu ấy không thcish phần thưởng này cho lắm.

Đó là bởi vì cảm xúc của cậu sẽ bị kiểm soát mạnh mẽ, và tâm trí cậu sẽ luôn bình lặng như một hồ nước tĩnh mịch.

Tuy nhiên, điều này rất có ích trong những trận chiến. Thay vì bối rối và hoảng hốt, kỹ năng này sẽ giúp cậu bình tĩnh để hành động đúng đắn trong những khoảnh khắc nguy cấp.

'Vậy là mình đã mạnh mẽ hơn...'


Seol Jihu đóng cửa sổ trạng thái của mình và suy nghĩ miên man.

'Mình cần một đối thủ nào đó xứng tầm...'

Một trong những lý do lớn nhất khiến Seol Jihu rời khỏi Con đường linh hồn, là cậu không thể tìm thấy bất kỳ sai sót nào nữa.

Nhưng Seol biết rằng, diều đó không có nghĩa là kỹ thuật của cậu đã hoàn mỹ tuyệt đối. Cậu không tìm thấy, không có nghĩa là những sai sót không tồn tại.

Nếu cậu không thể tìm thấy trong lúc luyện tập, có lẽ cậu sẽ tìm thấy trong một trận chiến, hoặc sau một thất bại.


Thế nên cậu cần một đối thủ thích hợp.

'Không thể trông chờ vào lũ Ký sinh trùng'.

Có lẽ, cậu nên tìm một người Trái đất hoặc một chiến binh nào đó ở Liên bang. Một người có thể giao đấu sòng phẳng với cậu.

Khi Seol vẫn đang suy nghĩ...


Clack, clack, clack. 


Tiếng giày cao gót vang lên ở hành lang.

Cộc cộc.


Đúng như dự đoán, tiếng gõ đã vang lên, và cánh cửa mở ra. Kim Hannah bước vào, với một nụ cười tươi tắn.


"Đây là các báo cáo mà cậu yêu cầu ngày hôm qua. Chúng rất nhiều nên tôi mất không ít thời gian để sắp xếp".

"Không phải do bữa tiệc hôm qua ư?"
"Lý do đó cũng hay đấy, nhưng tôi đã rời khỏi bữa tiệc khi mọi người bắt đầu phê pha..."

Kim Hannah mỉm cười và lấy tập hồ sơ mà cô đang kẹp ở nách.

"Lâu lắm rồi không làm chuyện này nên tôi hơi lạ lẫm. Chà, cậu muốn nghe gì trước?"

"Cái nào cũng được. À, tôi đã hỏi Phi Sora về Seol-Ah và Sungjin, nên cô có thể bỏ qua mục đó".

"Cái nào cũng được ư?"

Kim Hannah lật qua các trang của tập tài liệu, rồi lên tiếng.

"…Đầu tiên."

Cô liếc nhìn Seol Jihu trước khi bắt đầu.

"Là về cô Seo Yuhui."

5 nhận xét:

Được tạo bởi Blogger.