Khát vọng trở về - Chương 376: Cảm nhận cảnh giới mới - Phần 1



Baek Haeju đưa mắt nhìn xung quanh.


Đây không phải là lần thứ hai cô ghé thăm Seol Jihu ở
Con đường của linh hồn.
Mặc dù Seol Jihu không biết, nhưng thực ra Baek Haeju đã đến đây nhiều lần.

Sau chuyến thăm đầu tiên, cô đã dành khoảng mười ngày trên Trái đất rồi mới trở lại Thiên đường. Thế nên, cô ấy bị sốc khi biết rằng Seol Jihu vẫn chưa hoàn thành thử thách.

Bởi vì điều đó có nghĩa là, cậu ta đã ở đó hơn 400 ngày.

Thế là cô chạy ngay đến đó.

Nhưng khi cô định gặp cậu, Seol Jihu giáp đen đã cản cô lại. Và những lần tiếp theo cũng thế.
 

"Không được, quay lại đi" - Anh ta luôn nói vậy - "Cậu ta đang vật vã vượt qua giới hạn của bản thân. Nếu nhìn thấy cô, cậu ta sẽ mềm lòng và xao nhãng".

Lần nào cũng thế, cô đều bị đuổi ra ngoài.

Cô không thể làm gì khác, bởi anh ta rất kiên quyết, và nếu cô định dùng vũ lực thì cũng không thắng được anh ta.


Và cứ thế, thời gian trôi qua.
 

'Hôm nay nhất định mình phải gặp được Seol Jihu...'
 

Trong tay Baek Haeju là những chiếc túi nylon chất đầy cơm hộp.

Trong không gian này, người ta không có nhu cầu ăn và uống. Nhưng cảm giác thèm ăn vẫn còn nguyên.



Khi Baek Haeju tham gia thử thách, một trong những điều cô khao khát nhất là được ăn.

Khi cô cảm thấy mệt mỏi và chán nản, cô sẽ thèm một bát mì nóng, hoặc một lon Coke lạnh.


'Hy vọng điều này sẽ cổ vũ anh ấy một chút...'

Cô không biết Seol Jihu giáp đen sẽ phản ứng ra sao, nhưng cô nghĩ rằng mọi thứ sẽ ổn. Dù sao, đã nhiều ngày trôi qua, chắc là Seol Jihu trẻ tuổi đã tiến bộ nhiều rồi.

Với suy nghĩ lạc quan đó, cô nhìn quanh và thấy....

"Huh?"


Seol Jihu giáp đen đang đứng trên đỉnh núi đầu tiên, trầm ngâm như một bức tượng đá.

Một cao thủ như anh ấy, chắc chắn đã nhận thấy sự hiện diện của cô.

Nhưng không như lần trước, anh ấy không nói gì cả.

'Có chuyện gì xảy ra à?'


Cảm thấy có gì đó không ổn, Baek Haeju nhìn theo ánh mắt của anh ta.

Ngay khi đưa mắt tới con đường dốc kéo lên đỉnh núi thứ hai, đôi mắt cô mở to.

Vì cô đã nhìn thấy Seol Jihu đang leo núi.

Không, cái này không giống leo núi chút nào.
 

Cậu ta lê bước trên con đường băng giá, bảo vệ tảng đá trong vòng tay mình một cách tuyệt vọng.

Những tảng đá vô số ngã tư đang lăn tới, va đập vào cơ thể anh cậu.

CHÁT!

Ngay lúc này, cơ thể cậu lại rung lên một lần nữa.
 

Đó là chưa phải là tất cả. Con dốc phủ đầy tuyết phủ đầy tuyết, nhưng lại có màu đỏ thẫm.

Những tảng đá cũng nhuốm màu đỏ.

Toàn bộ khu vực tràn ngập mùi máu.


"Đừng nói là..." 
Từng trải nghiệm thử thách của Con đường linh hồn trong quá khứ, Baek Haeju lập tức nhận ra nguồn gốc của màu đỏ kia. Đó đều là từ máu của Seol Jihu.

Có nghĩa là cậu đã chết hàng ngàn hàng vạn lần.

Vù ù ù~
 

Trong khoảnh khắc, âm thanh của gió mùa đông thổi từ ngọn núi nghe như tiếng hú của một con thú sắp chết. Tiếng gió khiến cảnh tượng trở nên thê lương hơn bao giờ hết.

"Cái này... thật điên rồ!"

Bịch! 


Những chiếc túi trong tay cô rơi xuống, và những hộp cơm rơi ra.

"Chuyện này thật điên rồ, hoàn toàn điên rồ"

Vừa lẩm bẩm, Baek Haeju vừa chạy vội lên núi.
 

Chỉ nhìn qua, cô cũng đoán được rằng Seol Jihu đang ở trong tình trạng nguy hiểm.

Tuy nhiên, cô phải dừng lại trước khi leo lên đỉnh núi đầu tiên.

Đó là bởi vì một mũi thương sắc bén đã bổ xuống và rơi xuống trước mặt cô.

"Anh…!"

Baek Haeju
nhíu mày và hét to.

"Anh điên rồi! Anh định biến Seol Jihu thành cái thứ gì thế?"

"…Trật tự nào."

Seol Jihu giáp đen lẩm bẩm, trong khi nhìn chằm chằm vào Seol Jihu.

"Anh đang cố giết Seol Jihu hay sao? Cứ thế này, tâm trí anh ấy sẽ..."

Khi Baek Haeju hét lớn, anh ta cũng gầm lên:

"Tôi biết điều đó, nên cô hãy im đi!"

Baek Haeju cau mày. Người đàn ông này, lâu nay luôn ranh mãnh và xảo quyệt.

Sao hôm nay anh ta lại nghiêm túc và căng thẳng như thế?
 

Thật ra, Seol Jihu giáp đen đang vô cùng lo lắng.
 

Tâm trí của Seol Jihu trẻ tuổi đang trên bờ vực nguy hiểm, giống như một quả bom sắp nổ.

Cậu sẽ cố thêm được bao lâu? Một lần nữa? Hai lần nữa? Hay đây chính là lần cuối cùng?

Mặc dù anh biết mình phải ngăn chuyện này lại, nhưng anh vẫn níu kéo hy vọng.
 

"Cố lên!…"

Trong vô thức, anh ta nắm chặt đôi bàn tay đầy mồ hôi của mình.

"Cố lên nào…!"

Nhìn thấy Seol Jihu lảo đảo như lá vàng trước gió, anh ta liên tục lẩm bẩm như một khán giả ngồi xem hai đội đá luân lưu 11 mét.
 

Chính lúc đó.

Puk!

Một tiếng va chạm nặng nề vang lên.

Ngay lúc đó, Baek Haeju quay lại và nhìn thấy...
 

Seol Jihu đang khuỵu xuống, với đôi mắt khép hờ.

Máu trào ra khỏi đầu cậu như một vòi phun nước.

Cậu chầm chậm gục đầu xuống và hai cánh tay đang ôm tảng đá trở nên lỏng lẻo. Cuối cùng, cậu loạng choạng và ngã về phía sau.

Baek Haeju run rẩy.
 

Seol Jihu giáp đen cũng nín thở.

'Thế là hết'.
 

Cả hai người cùng nghĩ như vậy.

Cậu ta sẽ gục ngã, bị nghiền nát và bị chà đạp đến chết.

Và rồi chuyện gì sẽ xảy ra? Khi tinh thần của Seol Jihu đã cạn kiệt, điều gì sẽ xảy ra với cậu ấy?

Ngay khi nghĩ đến đó, hai người vùng chạy. Nhưng đích đến của họ khác nhau: Seol Jihu giáp đen chạy tới chỗ cậu ta, còn Baek Haeju chạy về điểm xuất phát ở dưới chân dốc.

Tuy nhiên...
 

Nét mặt Seol Jihu vẫn bình tĩnh. Với đôi mắt khép hờ, trông cậu ta có vẻ thanh thản lạ thường.

Đó là bởi vì cậu không còn sợ hãi, hoang mang và hoảng loạn nữa.
 

Dù cậu vẫn cảm thấy đau, nhưng nỗi đau đã quá quen thuộc. Đầu óc cậu bình thản dù sắp đối mặt với cái chết.
 

Cậu biết rằng tảng đá vừa chệch hướng, rằng tay cậu đã bị trượt, và cậu đang từ từ rơi xuống.

Phải rồi, lần này cũng như những lần trước. Cậu sẽ bị đè chết giống như hàng ngàn lần trước đây.

Nhưng mà... dù chuyện đó xảy ra, cậu vẫn không có ý định buông xuôi.

 Đi nào.



Tiến lên nào.

 Dù chỉ thêm một bước nữa.

Dù chỉ là một bước duy nhất.


Cậu đã không nhìn. Cậu đã không nghĩ. Và giờ thì, cậu cũng không nhận thức được gì nữa.

Và khoảnh khắc cậu buông bỏ chút ý thức cuối cùng còn đọng lại trong cơ thể, Seol Jihu đã rơi vào trạng thái "vô ngã".
 

Cơ thể Seol Jihu tự động tiến lên. Giống như hàng trăm, hàng vạn lần trước đó.
 

Hơn cả bản năng, hơn cả thói quen. Cậu tự chuyển động trong vô thức, theo những cử động đã được thấm nhuần vào cơ thể.

"!"


Khi Seol Jihu giáp đen lao lên dốc, anh bỗng sững sờ.
 

Cái đầu Seol Jihu, vốn nghiêng ngả về phía sau, giờ đã đổ về đằng trước. Đôi chân loạng choạng của cậu lại đặt xuống nền tuyết. Cơ thể tàn tạ của cậu đang chuyển động.
 

Anh ta nghĩ rằng mọi chuyện đã đén hồi kết, nhưng bằng cách nào đó, Seol Jihu đã trụ lại được và đang bật lên như một con lật đật.
 

Trong giây phút cuối cùng, Seol Jihu đã thành công.

Dù Seol Jihu đã mất hết giác quan, dù gân cốt cậu phát ra tiếng động ghê rợn như một cỗ máy gỉ sét.

‘Đừng nói là...'


Seol Jihu giáp đen hít một hơi thật sâu.

Anh tập trung cao độ để quan sát những chuyển động chậm chạp của cậu. Và chỉ vài giây sau, anh ta đã nhận ra...

'Chính là nó!
'

Hòa hợp Tuyệt đối - đó là trạng thái mà ý chí và hành động hoàn toàn thống nhất với nhau.

"Đừng suy nghĩ gì cả!"

Seol Jihu giáp đen gào lên.
 

"Chính là cảm giác đó!! Hãy chấp nhận trạng thái đó và để cơ thể chú tự hành động!"
 

Anh ta biết rằng Seol Jihu không thể nghe những lời nói đó, vì màng nhĩ cậu đã bị xé rách.

Chỉ là anh ta không thể kìm chế nổi cảm xúc của bản thân.
 

Như thể đáp lại nguyện vọng của anh ta, Seol Jihu nghiêng người về phía trước, và cánh tay cậu vươn ra.
 

Seol Jihu đang đứng đó, giữ chặt tảng đá. 

Thậm chí cậu còn giơ chân lên...
 

'Đúng rồi, bước lên đi, chỉ một chút nữa thôi!'Ùynh! Ùynh! Ùynh!

Những tảng đá mới đồng loạt xuất hiện từ hư không. Nhưng Seol Jihu đã đẩy tảng đá tiến thêm một bước.
 

Đứng từ xa, Seol Jihu giáp đen siết chặt nắm tay vì  sung sướng.

Cùng lúc đó...


Ầm ầm ầm ầm!!
 

Những tảng đá vừa xuất hiện đã nghiền nát Seol Jihu.
 

Nhưng mà, trong mắt Seol Jihu giáp đen, đó không khác gì một loạt pháo chào mừng.


*


Ngay khi hồi sinh ở điểm xuất phát, Seol Jihu giơ hai ngón tay lên và chuẩn bị đâm vào mắt mình.
 

Tuy nhiên, cậu bỗng khựng lại.

'…Huh?'
Những tin nhắn nhanh chóng bật lên trước mặt cậu. Không phải một tin nhắn, mà là rất nhiều.

[Tính khí 'Bền bỉ' đã phát triển thành 'Phi phàm'.]

[Tính khí, ’Nôn nóng' đã biến mất.]

[Năng lực ‘Tâm Hồn Hợp nhất' đã khởi tạo.]

[Kỹ năng nghề nghiệp
'Hòa hợp Tuyệt đối' đã khởi tạo.]

[Kỹ năng ‘Trực giác (Cao)', tiến hóa thành‘ Trực giác (Đỉnh cao)'.]

[Vui lòng kiểm tra Cửa sổ trạng thái của bạn.]

Seol Jihu chớp mắt.
 

Cánh tay cậu từ từ hạ xuống.

[Cửa sổ trạng thái của bạn]

[2. Đặc điểm]
1. Tính khí
Tự chủ (Kìm nén cảm xúc, tham lam và dục vọng bằng ý chí sắt đá)
Cạnh tranh (Khát khao giành chiến thắng)
Phi phàm (Có thể chịu đựng và vượt qua những chông gai khủng khiếp mà người thường không thể tin nổi).
 

2. Năng khiếu
Nỗ lực (Cố gắng cả về thể xác lẫn tinh thần để đạt được mục tiêu)
Tâm Hồn Hợp nhất (Trái tim và Linh hồn hòa hợp tuyệt đối, không e ngại và không nao núng khi đối mặt với khó khăn).

Trung bình (Bình thường; không có tài năng đặc biệt)

[4. Kỹ năng]
2. Kỹ năng nghề nghiệp (6)
Hòa hợp Tuyệt đối (Thấp nhất)

3. Kỹ năng khác (3)
Trực giác (Đỉnh cao)


MỤC LỤC



Chương 376 - Phần 2
Chương 376 - Phần 1

Chương 375 - Phần 2
Chương 375 - Phần 1

Chương 374

Chương 373

Chương 372 - Phần 2

Chương 372 - Phần 1

Chương 371 - Phần 2

Chương 371 - Phần 1

Chương 370 - Phần 2

Chương 370 - Phần 1

Chương 369 - Phần 2

Chương 369 - Phần 1

Chương 368 - Phần 2

Chương 368 - Phần 1

Chương 367 - Phần 2

Chương 367 - Phần 1

Chương 366 - Phần 2

Chương 366 - Phần 1

Chương 365

Chương 364 - Phần 2

Chương 364 - Phần 1

Chương 363

Chương 362

Chương 361 - Phần 2

Chương 361 - Phần 1

Chương 360 - Phần 2

Chương 360 - Phần 1

Chương  359 - Phần 2

Chương 359 - Phần 1

Chương 358

Chương 357 

Chương 356

Chương 355

Chương 354

Chương 353

Chương 352

Chương 351 - Phần 2

Chương 351 - Phần 1

Chương 350

Chương 349

Chương 348 - Phần 2

Chương 348 - Phần 1

Chương 347 - Phần 2

Chương 347 - Phần 1

Chương 346 - Phần 2

Chương 346 - Phần 1

Chương 345 - Phần 2

Chương 345

Chương 344

Chương 343 - Phần 2

Chương 343 - Phần 1

Chương 342 - Phần 2

Chương 342 - Phần 1

Chương 341

Chương 340 - Phần 2

Chương 340 - Phần 1

Chương 339 - Phần 2

Chương 339 - Phần 1

Chương 338

Chương 337

Chương 336

Chương 335 - Phần 2

Chương 335 - Phần 1

Chương 334

Chương 333

Chương 332

Chương 331

Chương 330

Chương 329

Chương 328

Chương 327

Chương 326

Chương 325

Chương 324

Chương 323 

Chương 322 

Chương 321

Chương 320

Chương 319

Chương 318

Chương 317

Chương 316

Chương 315

Chương 314

Chương 313

Chương 312

Chương 311 - Phần 2

Chương 311 - Phần 1

Chương 310

Chương 309

Chương 308

Chương 307

Chương 306

Chương 305

Chương 304

Chương 303 - Phần 2
Chương 303 - Phần 1

Chương 302

Chương 301 - Phần 2

Chương 301 - Phần 1

Chương 300




4 nhận xét:

  1. TUYỆT VỜI... SAU BAO NỖ LỰC, CHẾT ĐI SỐNG LẠI CUỐI CÙNG seol CŨNG ĐÃ THÀNH CÔNG

    Trả lờiXóa
  2. Hoà hợp tuyệt đối ở mức thấp nhất có nghĩa là tác giả còn cho anh jihu ăn hành tiếp.

    Trả lờiXóa

Được tạo bởi Blogger.