Khát vọng trở về - Chương 388: Seol Jihu đi câu cá - Phần 1


Seol Jihu và Philip Muller trò chuyện thâu đêm.

Hai người chủ yếu bàn bạc kế hoạch, nhưng đôi khi những cuộc thảo luận căng thẳng nổ ra và cả hai đều gân cổ tranh cãi nảy lửa.

Đương nhiên là cánh cửa đã được đóng chặt, và hàng rào ma thuật của Philip Muller dựng lên đã ngăn chặn mọi âm thanh phát ra ngoài. Thế nên chẳng có ai biết chuyện này.

Bầu không khí dần lắng xuống khi bình minh lên.

"Đủ rồi, dừng lại ở đây thôi"  - Giọng Philip Muller nghe uể oải và mệt mỏi vì thức suốt đêm -"Nói nữa cũng vô ích. Cậu bướng bỉnh như một con lừa vậy".

"Thật là một sự trùng hợp. Tôi cũng đang nghĩ vậy."

"Tóm lại, là đạo diễn và người quay phim chính. Tôi yêu cầu cậu không được can thiệp vào các vấn đề chuyên môn như góc quay, thời lượng quay..."

"Tại sao lại thế! Tôi cũng có quyền lên tiếng chứ. Tôi là diễn viên và cũng là chủ đầu tư mà!"

"Chết tiệt. Diễn viên thì lo diễn cho tử tế vào! Các cụ dạy "một nghề cho chín còn hơn chín nghề", cậu nghe chưa hả?"

Philip Muller quở trách Seol, rồi cầm quyển sách lên và đứng dậy.

"Tôi đảm bảo rằng một bộ phim mà không có điểm nhấn thì chả ra gì đâu" - Seol Jihu vẫn ngoan cố.

Philip Muller lắc đầu, rõ ràng anh ta đã chán ngấy với cuộc tranh cãi này.

"Ít nhất, cậu cũng nên xem xét lại phần kết phim đi. Và báo cho tôi biết khi nào chúng ta bắt đầu".

"Được rồi. Khi thời cơ tới, tôi sẽ báo cho anh biết".

Seol Jihu dụi mắt và ngáp.

Khi cậu mở mắt ra, Philip Muller đã biến mất.

Có lẽ anh ta đã sử dụng dịch chuyển tức thời để quay về.

Seol Jihu đứng dậy và đứng bên cửa sổ, ngắm nhìn ánh nắng ban mai.

Điều cậu thích nhất khi câu cá, chính là khoảnh khắc nhìn cá mắc câu.

Con cá tinh ranh, cuối cùng cũng bắt đầu tỏ ra thích thú.

Con cá đang khám phá và quan sát, thỉnh thoảng lại rỉa một miếng. Nếu cậu kéo cần câu quá sớm, nó sẽ chạy mất.

Cậu phải chờ đợi khoảnh khắc hoàn hảo.

"Mình không được vội vàng! Mình không được vội vàng."

Seol Jihu khẽ thở dài. Sau đó, cậu đi đến giường và nằm lăn ra.

Cậu nhắm mắt lại và từ từ chìm vào giấc ngủ.

*

Sau cuộc gặp gỡ với Tổng Giám mục, Seol Jihu không hề ra ngoài.

Cậu cũng không còn lang thang khắp các thành phố để tìm kiếm lễ vật.

Cậu im lìm như thể đang đấu tranh tư tưởng.

Trong khi đó, Tổng Giám mục đã tiếp cận cậu ta.

Ông ta giục Seol Jihu chuẩn bị cho một chuyến thám hiểm và hỏi cậu về tọa độ kho báu của nhà Rothschear.

Vì Tổng Giám mục đã trao cho cậu ta những cổ vật quý giá, Seol Jihu cũng nói cho ông ta biết địa điểm chôn cất các lễ vật. Đương nhiên, cậu giả vờ như mình đang đắn đo miễn cưỡng.

Cậu cũng yêu cầu các thành viên của Valhalla không được tiết lộ gì về chuyện này. Bên cạnh đó, Seol dành nhiều thời gian để làm một số việc quan trọng khác.

Ví dụ như là….

"Ah xin lỗi, xin lỗi!"

Seol Jihu nhíu mày khi nhìn Chohong điên cuồng chạy về phía cậu.

Cậu gọi đây là Dự án Chuẩn bị đối đầu với Trùng hậu.

Học sinh đầu tiên của cậu, Phi Sora, đã hoàn thành toàn bộ chương trình giảng dạy và đang trên đường tốt nghiệp sớm.

Cô ấy nhanh chóng thành thạo cả Thiên Cang Vận và Di Hoa Tiếp Mộc. Bây giờ cô ấy phải tự kết hợp hai kỹ năng đó để đạt được Đẩu Chuyển Tinh Di.

Theo thỏa thuận, Phi Sora phải dạy Chohong, nhưng cô ấy đang chú tâm luyện tập, và Seol Jihu hiện đang rảnh.

Kết quả là Chohong trở thành học sinh thứ hai của Seol Jihu.

Dù sao, cô cũng là một trong những đồng đội thân thiết nhất của cậu, và cũng đạt cấp 6.

Tuy nhiên, ngay khi bắt đầu giảng dạy cho Chohong, Seol Jihu nhận thấy rằng thực tế và kỳ vọng khác nhau rất nhiều. Giờ thì cậu đã hiểu được những nỗi bực dọc của Seol Jihu giáp đen.

Hai học trò của Seol Jihu là hai thái cực đối lập.

Phi Sora là điển hình của một học sinh mẫu mực.

Cô luôn luôn đúng giờ và đôi khi còn yêu cầu được tập nhiều hơn.

Cô học hành chăm chỉ và liên tục đưa ra những câu hỏi cặn kẽ và tỉ mỉ, đến mức Seol cũng phải sợ hãi.

Cậu có thể thấy cô ấy đang tiến bộ từng ngày.

Trong khi đó, Chohong lại khác hẳn.

Không phải là cô ấy không nhiệt tình. Cô ấy thực sự vui mừng khi Seol Jihu nói rằng cậu sẽ trực tiếp dạy cho cô.

Nhưng cô ấy thiếu quyết tâm và hay nản chí.

Hôm nay, cô ấy lại trễ hẹn. Vì không thấy Chohong đâu, Seol đã chạy khắp nơi để tìm cô. Cuối cùng, cậu thấy cô trên giường, vẫn còn ngái ngủ.

"À... Xin lỗi nha, hôm qua Yi Sungjin mới quay về. Tôi đã tham gia buổi pạc-ty với Đội 1 và uống hơi nhiều..."

"Nhưng... tại sao cô lại đi đánh chén cùng Đội 1?"

"Ể, tại sao lại không chứ?"

Chohong cười toe toét.

"Nhân tiện, tôi chợt nhận ra. Giờ Valhalla chúng ta nổi tiếng cực kỳ luôn!!"

Seol Jihu khẽ thở dài.

Chohong không bao giờ phàn nàn về những bài học, nhưng cô luôn dành một nửa thời gian để tán phét.

Thậm chí cậu không hiểu cô ta đến để buôn chuyện hay để học nữa.

"Hôm qua nhé, một loạt người đã bu lại chỗ chúng tôi và hỏi han về cuộc chiến ở Linh Giới. Họ cực kỳ tò mò, dù chuyện này đã xảy ra gần 1 năm!"

Đôi mắt Seol Jihu đột nhiên sáng lên.

"Và sao nữa?"

"Thì bọn tôi kể cho họ nghe chứ sao nữa! Cao trào của câu chuyện là khi Ghio bắn túi hạt về phía Cây thế giới. Họ đòi chúng tôi kể đi kể lại. Cậu phải nhìn mặt Ghio lúc đó cơ, nó đỏ như cà chua chín vậy! Anh ta nói đó là do rượu, nhưng ai mà tin được cơ chứ!"

"..."

"Mấy gã đó thật dễ thương, sau khi nghe xong, họ thích thú đến nỗi quyết định trả tiền thay chúng tôi. Mấy khi được ăn uống miễn phí, thế là bọn tôi uống đến say mèm luôn!" - Chohong cười toe toét.

Seol Jihu khịt mũi:

"Cô không quên những gì tôi dặn chứ?"

"Hả?"

"Về chuyện kỷ vật của Morai và một số thứ khác".

"À, yên tâm đê! Tôi không thốt ra một lời nào cả, chỉ ngồi nghe mấy người kia kể thôi. Chứ tôi là hay lỡ mồm lắm".

"Tốt, có thế chứ."

"Nhưng... có cần phải nói dối như vậy không?"

Đột nhiên, Chohong búng mũi Seol Jihu.

"Sao không kể cho họ những gì đã thực sự xảy ra? Rằng lúc Temperance Hóa thần, chúng ta suýt toi mạng và phải dựa vào mặt dây chuyền của cậu?"

"Chà, thì tôi nói rồi mà, tôi có một kế hoạch bí mật".

"Kế hoạch gì? Nói thật đi, cậu bịa chuyện dùng Kỷ vật của Morai để tỏ ra cool ngầu đúng không?"

"Huh? Cô thực sự nghĩ rằng tôi thích mấy cái danh hão lắm à?"

Seol Jihu khẽ cười khúc khích.

"Biết đâu đấy" - Chohong khịt mũi - "Vì bây giờ mọi người ca ngợi cậu và gọi cậu là anh hùng. Một anh hùng thì phải cool ngầu chứ".

"Đừng để tâm. Lũ chim sẻ làm sao hiểu nổi kế hoạch của phượng hoàng!"

"Gì? Cậu dám gọi tôi là chim sẻ à?"

"Nếu cô không phải chim sẻ thì chứng minh đi. Phi Sora chỉ mất một ngày để nắm vững kiến ​​thức cơ bản đấy".

"Hừ, đừng có thách. Tối nay tôi sẽ thành thạo cả hai kỹ năng này cho cậu xem".

"Vâng, nói thì dễ lắm" -  Seol Jihu lắc đầu, rồi giải thích.

"Nghe kỹ nhé. Cơ sở của Thiên Cang Vận là..."

Chohong chăm chú lắng nghe, đôi mắt rạng rỡ vì háo hức.

Nhưng tất nhiên, điều đó không kéo dài được lâu.

"Kìa, Chohong! Di chuyển mana hấp tấp quá. Hãy điều khiển mana lưu chuyển nhẹ nhàng thôi".

"Nhẹ thế này còn gì!"

"Chưa được! Cả tư thế của cô cũng quá cứng nhắc. Hãy nhớ, chúng ta đang học một kỹ năng dùng nhu chế cương. Hãy tưởng tượng ra một dòng sông, hoặc một dải lụa".

"Cương cái gì mà cương?"

"…Huh?"


---

Dịch và biên tập bởi các thành viên nhà MSN

Tham gia nhóm trên Facebook để cập nhật thông tin, bàn luận, giục chương:
https://www.facebook.com/groups/802511883600547


Like Fanpage để ủng hộ nhóm: https://www.facebook.com/Moonsnovel

Yêu cầu các bên leech truyện giữ nguyên credit, link Fanpage và link nhóm.

MỤC LỤC





























Không có nhận xét nào

Được tạo bởi Blogger.