Khát vọng trở về - Chương 356: Hẹn hò ở Hawaii


Jang Maldong bước nhanh về Valhalla sau khi rời nhà hàng.

"Thằng ngốc đó!"

Càng nghĩ ông càng tức giận. Dù ông đã cố gắng kìm chế, nhưng ông vẫn không thể chịu nổi.

"Biến mất? Không gặp lại họ nữa? Hừ! Đúng là đồ đầu đất!"

Thay vì nỗ lực đến cùng để giải quyết vấn đề, cậu ta định bỏ cuộc và chuyển hẳn đến Thiên đường.

Làm sao mà Jang Maldong không tức giận cơ chứ!

Đồng thời, ông cũng cảm thấy cay đắng.

[Con không đến Thiên đường vì danh tiếng và tiền bạc.]

[Bởi vì con thuộc về nơi này]

[Nó cũng là nơi mang lại cho con một khởi đầu mới]

[Con chẳng có gì để nói nữa... Thật sự là con thích ở đây]

Ông nhớ lại thời điểm họ mới gặp nhau. Giờ thì ông mới hiểu ý nghĩa thực sự đằng sau lời nói của Seol hồi đó.

'Không. Ta không thể chấp nhận chuyện đó'.

Jang Maldong lắc đầu.

Seol Jihu không lừa dối ông.

Cậu ấy nói rằng cậu ấy đã bỏ cờ bạc, và Jang Maldong rất ấn tượng khi lần đầu tiên nghe điều này. Bởi vì cờ bạc là một thú vui nguyên thủy của đàn ông, là một đam mê đã thu hút hàng triệu triệu con người.

Một người có thể bỏ được cờ bạc, chắn chắn phải là một người có nghị lực và quyết tâm cao độ. Ông cực kỳ tự hào về học trò của mình.

Nhưng ông đã nhầm.

Đúng là Seol đã bỏ cờ bạc, nhưng cậu lại sa lầy vào Thiên đường.

Và Thiên đường nguy hiểm hơn nhiều so với cờ bạc.

Đột nhiên, hình ảnh Ian lóe lên trong tâm trí của Jang Maldong. Và cả những người mà ông từng yêu quý...

Sau khi chết ở Thiên đường, hầu như họ đều tự tử ở Trái đất. Tỷ lệ có lẽ lên tới tám mươi phần trăm.

Còn Seol Jihu?

Jang Maldong không nghi ngờ gì nữa. Nếu Seol Jihu chết trên Thiên đường, có lẽ vài ngày sau, cậu sẽ tự sát trên Trái đất.

Thiên đường là một thế giới nguy hiểm. Đáng lẽ Seol đã chết hàng chục lần.

Mặc dù cậu ta đã sống sót một cách kỳ diệu, nhưng không có gì đảm bảo rằng điều tương tự sẽ xảy ra vào lần tới.

Hơn nữa, bản năng của con bạc khiến Seol thường xuyên mạo hiểm mạng sống và hướng tới những điều bất khả thi, vì vậy cậu sẽ sớm tự ném mình vào nguy hiểm.

Jang Maldong không thể chấp nhận chuyện này. Ông đã phải làm một cái gì đó.

Ngay khi Jang Maldong đang suy nghĩ, một giọng nói vang lên.

"Ngài quá khắc nghiệt."

Ông quay lại thật nhanh.

Kim Hannah đang đứng sau lưng ông với một nụ cười cay đắng.

Seol Jihu không về cùng với cô ấy.

"Sao cơ?"

Jang Maldong dừng bước.

"Ta quá khắc nghiệt?"

"Đúng. Jihu cũng cố..."

"Khoan đã. Cho ta hỏi cô vài điều."

Jang Maldong quay lại, ngắt lời Kim Hannah.

Mặc dù giọng nói của ông vẫn bình tĩnh, nhưng trái tim ông đang sôi sục như một ngọn núi lửa sắp phun trào.

"Tại sao cô lại làm vậy?"

"Sao cơ?"

Theo bản năng, Kim Hannah đứng thẳng và trợn mắt lên.

"Đừng giả vờ nữa".

"Tôi không hiểu ngài định nói gì..."

"Thôi được, ta sẽ nói thẳng".

Jang Maldong trừng mắt nhìn Kim Hannah với ánh mắt thiêu đốt.

"Tại sao cô lại đưa cho thằng bé một khoản tiền hoàn hảo để trả hết nợ trong lần đầu tiên trở về Trái đất? Tại sao cô lại sử dụng lễ kỷ niệm ngày cưới của cha mẹ thằng bé để làm cái cớ dụ nó về nhà??"

Nghe câu này, cô Cáo xảo quyệt mỉm cười cay đắng.

Jang Maldong đứng đó, lạnh lùng nhìn cô chằm chằm.

Nụ cười trên khuôn mặt Kim Hannah từ từ biến mất, và nét mặt cô trở nên vô cảm.

Ngay khi Jang Maldong định nói tiếp, Kim Hannah đã lên tiếng.

"Ngài nhầm rồi".

"Nhầm?"

"Đúng. Tôi biết ngài đang định buộc tội tôi, nhưng ngài nhầm rồi" - Kim Hannah khẳng định.

Jang Maldong chế giễu: "Ta không nghĩ cô lại bất tài như thế, cô Kim Hannah."

"Tôi rất vui vì lời khen của ngài, nhưng..."

"Tất nhiên, Seol Jihu là một thằng ngốc. Nhưng tại sao cô không cho nó một lời khuyên? Rằng nó chỉ nên mang một chút về nhà, chứ không nên ôm cả bịch tiền về và khiến gia đình nó nghi ngờ?"

"Thì..."

"Ok. Cô có thể chối cãi rằng cô không ngờ Seol lại làm vậy. Nhưng sau sự có tệ hại đó, tại sao cô vẫn dụ nó ôm rượu về thăm nhà?"

"Tôi thừa nhận rằng tôi đã chọn sai cách xử lý vấn đề. Nhưng mà..."

"Phải, cô đã sai. Sai hoàn toàn. Nhưng ta băn khoăn về chuyện khác".

Jang Maldong nói với giọng sôi sục.

Không phải vô cớ mà ông nổi giận như vậy.

Đáng lẽ mối quan hệ của Seol Jihu với gia đình cậu ta có thể giải quyết suôn sẻ. Mà nếu không suôn sẻ, thì cũng không đến mức tệ hại như thế này.

Nhưng vì Seol Jihu đã đi sai nước cờ đầu tiên, nên mối quan hệ giữa cậu và gia đình mình đã bị đẩy đển bờ vực thẳm.

Và ai đã thúc đẩy Seol Jihu đi sai nước cờ? Đương nhiên, đó là Kim Hannah.

Vì cô ấy là một người tài giỏi, nên Jang Maldong không tin rằng đây là một sự nhầm lẫn.  Ngược lại, ông đang nghi ngờ cô cố tình làm vậy. Vì một mục đích nào đó.

"Lúc đó, tôi không còn cách nào khác" - Kim Hannah thở dài - "Ngài có nhớ sự cố ở phòng thí nghiệm Công tước không?"

Jang Maldong nhíu mày khi cô bất ngờ đề cập đến một sự kiện trong quá khứ.

Ông đã từng nghe kể về chuyện này, nhưng ông không hiểu tại sao cô lại nhắc đến nó.

"Và cả những chuyện trước đấy nữa. Chuyến thám hiểm Rừng Khước từ, tình nguyện làm mồi nhử ở thung lũng Arden... Seol Jihu liên tục đặt mình vào những tình huống cực kỳ nguy hiểm. Điều đó khiến tôi vô cùng lo lắng".

Kim Hannah thở dài khi kể lại quá khứ, và cô nói tiếp.

"Nếu chỉ một hoặc hai lần, tôi có thể coi đây là một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Nhưng đến lần thứ ba, thì không còn là sự trùng hợp nữa. Seol đã thích nghi với Thiên đường nhanh hơn bất kỳ ai khác."

"Hmm. Ý cô là, cô lo sợ thằng bé bị nghiện Thiên đường?"

"Những gì tôi lo sợ, đã trở thành hiện thực."

Kim Hannah mím môi và trả lời.

"Tôi đã nói với cậu ấy nhiều lần rằng cậu ta không nên chìm đắm ở Thiên đường, nhưngcậu ấy không quan tâm. Mỗi khi tôi ép cậu ta quay trở lại Trái đất, cậu ta đều phản kháng. Thậm chí Seol chỉ muốn quay trở lại Thiên đường càng nhanh càng tốt."

Kim Hannah thở dài.

'' Vì tình hình ngày càng phức tạp, tôi sợ rằng nếu tôi cứ mặc kệ cậu ta, mối quan hệ của Seol Jihu với gia đình mình sẽ hoàn toàn bế tắc. Vì vậy tôi đã đề nghị cậu ấy về thăm nhà vào lễ kỷ niệm ngày cưới. Dù sao đi nữa, gia đình là nơi bình yên nhất trên Trái đất".

Jang Maldong nhíu mày, nhưng vẫn im lặng lắng nghe.

"Đáng lẽ tôi nên tìm giải pháp nào đó, nhưng mà tình hình quá cấp bách. Cậu ta không hề quan tâm gì đến bài bạc nữa, vì cậu ta đã nghiện một thứ mới. Chính là Thiên đường".

Kim Hannah nói không sai. Seol Jihu lún sâu vào Thiên đường, nhanh hơn nhiều so với tưởng tượng của cô.

"Tôi muốn cậu ta nhanh chóng hàn gắn với gia đình, để tạo ra một mối liên kết vững chắc giữ Seol lại Trái đất. Thế là tôi đã vạch ra kế hoạch đó..."

"..."

"Tất nhiên, tôi thừa nhận rằng tôi đã quá vội vàng. Đó là sai lầm của tôi."

"Ta hiểu ý cô..." -  Jang Maldong liếc nhìn Kim Hannah - "Nhưng ta thấy cô đang cố biện bạch. Ta nói có sai không?"

"Lão sư Jang..."

"Quý cô Cáo mà lại sơ ý như thế? Thật khó tin. Nghe như chuyện con cá bị chết đuối vậy".

"Lão sư, tôi cũng chỉ là con người. Đâu phải lúc nào tôi cũng tính toán hoàn hảo được. Nếu kế hoạch của tôi suôn sẻ, chắc tôi vẫn đang ở Sinyoung chứ không phải là ở nơi này".

Kim Hannah mỉm cười yếu ớt.

"Nghĩ lại thì..." - Cô hắng giọng và tiếp tục - "Có lẽ ngài nói đúng. Tôi đã cố gắng điều khiển Jihu. Và thế là mọi thứ rối tung lên".

"Điều khiển?"

"Đúng là Jihu hiện tại đã hoàn thành những kì tích tuyệt vời và sánh ngang với những huyền thoại của Thiên đường. Nhưng thời điểm đó cậu ta gặp vô rố rắc rối ở Thiên đường và Trái đất. Lúc ấy, tôi nghĩ rằng mình nên điều khiển cậu ta, giống như điều khiển robot vậy".

Sau đó, Kim Hannah mỉm cười cay đắng.

"Tuy nhiên, Jihu không phải là robot và không thể bị điều khiển".

"..."

"Tôi nhận ra điều đó ngay trong đêm đầu tiên ở Eva. Dù là tôi hay bất kỳ ai cũng không thể kiểm soát được cậu ấy. Tiếc là tôi nhận ra điều này quá muộn."

Kim Hannah buông một tiếng thở dài. 

Jang Maldong vẫn không nói gì. Ông chỉ nhìn chằm chằm vào Kim Hannah.

"Cô biết đấy..." - Jang Maldong lên tiếng sau một khoảnh khắc im lặng - "Dù ta đã cố gắng, nhưng ta không thể nghĩ tốt về cô".

"Vâng, tôi có cảm giác rằng ngài không thích tôi."

"Lúc cô liên minh với Hội Tam Hoàng và tự ý hành động mà không nói lời nào với Jihu, ta im lặng vì ta biết cô làm thế vì tương lai của Valhalla. Nhưng trong lòng ta luôn cảm thấy không thoải mái về điều đó."

"Tôi hiểu. Một số thành viên khác cũng ghét tôi vì chuyện ấy. Tôi đã đoán được hậu quả và sẵn sàng chấp nhận chúng".

"... Ta ghi nhận những lần cô nỗ lực vì tương lai của Seol Jihu. Và lần này, ta sẽ bỏ qua cho cô. Nhưng đây sẽ là lần cuối cùng."

Jang Maldong nhấn mạnh rằng sẽ không có lần sau.

Rằng ông sẽ không ngồi yên, nếu cô làm mọi chuyện rối tung lên một lần nữa.

Kim Hannah nhanh chóng hiểu ý định của ông lão.

"Nếu cô muốn chứng minh mình vô tội, hãy chứng minh đi. Đặc biệt là vấn đề liên quan đến gia đình Jihu."

"Ngài yên tâm. Jihu đã nói với rằng cậu ấy sẽ tự xử lý rắc rối của mình. Tôi cũng đồng ý với cậu ấy."

"Tôi hy vọng cô sẽ giữ lời".

"Chắc chắn rồi".

Mãi đến lúc này, Jang Maldong mới ngừng lườm Kim Hannah.

Ông quay lại và tiếp tục bước đi.

Suốt chặng đường dài, ông chỉ suy nghĩ mông lung về tương lai của Seol Jihu.

Chính lúc đó.

Jang Maldong bắt gặp một người.

Đó là Phi Sora. Cô đang ngồi ăn vặt.

Một ý tưởng đã nảy ra trong đầu Jang Maldong, thế là ông đột nhiên lên tiếng.

"Sora!"

"Hả, hả? Cái gì đấy!"

Khi ông lên tiếng, Phi Sora giật mình đến nỗi làm rơi cái muỗng trong mình.

Cô quay sang một bên, nhíu mày và thở hắt ra.

"Ông nội à!"

"Lại đây một chút nào".

"Sao ông lại hét lên như thế! Trái tim thiếu nữ của con sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi đây này".

"Hừ, con trở nên yếu đuối như thế từ bao giờ đấy? Dù sao, hãy qua đây! Ta cần nói với con vài điều."

"... Ugh, con đang thư giãn mà. Ông lại bắt con làm trò khỉ gì nữa đây?"

Phi Sora càu nhàu, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng dậy và đi theo Jang Maldong.

"Vậy đó là cái gi?"

"Giúp ta một việc."

"Ông á? Ông nhờ con giúp??"

"Nghe này."

Jang Maldong chậm rãi giải thích, và Phi Sora không thể che giấu cú sốc của mình.

"G-Gì cơ?"

"Liệu con có làm được không?"

"Chà, chắc là được. Nhưng tại sao lại là con?"

Phi Sora chuẩn bị phản kháng, nhưng nhìn thấy ánh mắt đăm chiêu của Jang Maldong, cô liền ngậm miệng lại.

"Argh, chết tiệt! Con đang cãi nhau với tên khốn đó mà, hic!" - Phi Sora gãi đầu và nhăn nhó.

Nhưng cô không hề từ chối.



*


Sáng hôm sau, Seol Jihu thức dậy khá muộn.

Suốt đêm, cậu không thể ngủ ngon giấc.

Những gì Jang Maldong nói cứ lẩn quẩn trong đầu cậu.

Cậu muốn nói những câu biện hộ cho bản thân, như kiểu "Dù sao con cũng đã dẫn dắt mọi người đến thành công", hoặc "Con luôn nỗ lực hơn bất kỳ ai khác". Nhưng cuối cùng Seol Jihu đã rũ bỏ những suy nghĩ này.

Jang Maldong thực sự quan tâm đến cậu, và những lời ông nói không hề sai chút nào.

Trong lúc cậu đấu tranh tư tưởng, một ngày sẽ nhanh chóng trôi qua. Và cậu phải trở về Trái đất vào cuối ngày hôm đó.

"…Ôi trời ơi!"

Thở dài, Seol Jihu leo ​​lên cầu thang thì bất ngờ thấy một người phụ nữ tóc đỏ xinh đẹp bước xuống.

Thật trùng hợp, đôi mắt họ chạm nhau.

"...!"

Người phụ nữ tròn mắt.

Và một nụ cười hiện ra trên khuôn mặt Seol Jihu.

Nhìn Phi Sora, tâm trạng cậu đã khá hơn một chút.

Vì cậu đã tìm thấy đối tượng để chơi khăm.

Tất nhiên, Phi Sora không phản ứng giống Seol Jihu. Cô vẫn còn tức cậu ta về vụ lần trước, nên cô lập tức nhíu mày và cau có. Và khi cô cố tỏ ra thờ ơ và đi ngang qua Seol Jihu, cậu liền bám lấy cô.

"Nè, cô Phi Sora ~"

"Biến đê!"

"Eii, thưa bà Phi, sao bà lại giận thế ~?"

"Tôi đã nói anh biến đi" - Phi Sora gắt lên với giọng sắc sảo.

Tuy nhiên, Seol Jihu không có ý định lùi bước.

Bóp, bóp.

Cậu khéo léo xoa bóp vai Phi Sora, như một gã hầu ngoan ngoãn chăm sóc cô chủ.

"Bỏ tay ra! Anh làm cái quái gì thế?? Bỏ tay ra khỏi tôi ngay lập tức!"

"Eii Eii, cô đang hờn dỗi vì điều gì vậy? Nhỏ nhen thế!."

"Anh nói gì??"

"Thôi nào, cô đã ăn sáng chưa? Chưa ăn chứ gì, thế thì đi với tôi nào".

Seol nắm lấy tay Phi Sora và kéo cô lên cầu thang.

Phi Sora đi cùng cậu ta, giả vờ như đang nhượng bộ. Thực tế, cô đang cười thầm trong bụng. Khi cô đang tự hỏi bản thân nên bắt chuyện với cậu như thế nào, thì cậu lại tự chui đầu vào rọ".

Họ đã đến tầng mười.

Vì đã đến giờ ăn sáng, một vài người đã ngồi lại với nhau, trò chuyện ồn ào.

Seol Jihu dẫn Phi Sora đến một cái bàn, sau đó đi thẳng vào bếp.

Không lâu sau, cậu bước ra với một cái đĩa.

Một bát ramen hấp được đặt trên bàn.

Seol Jihu lấy thêm một đĩa kim chi nhỏ và một bát cơm trắng. Đây chính là món Ramen đặc biệt của  Seol Jihu.

Trong lúc Phi Sora đang bất ngờ, cậu bỗng hỏi

"Ồ đúng rồi, cô mới lên cấp 6 phải không?"

"…Đúng."

"Xin chúc mừng. Chức nghiệp của cô là gì? Tôi biết chức nghiệp cũ là Hộ vệ Hoàng gia".

"Là Công tước".

"Iya ~ Tên ngầu quá. Ah, mì sẽ bị nhão mất. Ăn đi nào!"

Với một nụ cười ngớ ngẩn, Seol Jihu đẩy bát ramen về phía cô.

Phi Sora trông có vẻ khó chịu, nhưng cơ thể cô ấy thì phản ứng thật thà.

Ực.

Sau  tiếng nuốt nước bọt, cô đành bỏ cuộc và cầm đũa lên.

"... Khỉ thật. Cậu có bỏ ma túy hay gì đó vào ramen không? Tại sao nó ngon đến thế?" - Cô càu nhàu khi gắp một đũa to đùng.

Sụp! Soạp!

Seol Jihu cười rạng rỡ khi thấy Phi Sora ăn với một âm thanh ngon lành.
Cảm nhận được ánh mắt này, Phi Sora liếc lên và nhìn Seol Jihu.

"... Tôi nói trước nhé".

Cô nói với giọng nghiêm túc, với hai má căng phồng vì ramen.

"Đừng tưởng thứ này có thể xoa dịu cơn giận của tôi."

"Có nghĩa là cô không muốn ăn ramen của tôi nữa?"

"Agh, chết tiệt, ý tôi không phải thế. Tôi bảo rằng, anh nên bày tỏ lời xin lỗi một cách chân thành, thay vì dùng thức ăn để dụ dỗ người khác".

Phi Sora dịu giọng, như thể cô sợ Seol Jihu sẽ lấy lại bát mì vĩnh viền.

Seol Jihu nghiêng đầu.

"Chân thành?"

"Phải, chân thành. Ví dụ như…""

Phi Sora chớp mắt:

"Chúng ta đã gặp nhau trên Trái đất một lần trước đây, phải không?"

"Ừ, tại quán nướng."

"Ờ. Thế thì, lần này hãy đưa tôi đi dã ngoại một chút".

"Đi dã ngoại?"

"Anh sắp về Trái đất mà, đúng không? Đi cùng tôi cho vui. Đi đâu bây giờ nhỉ?"

Phi Sora nhớ lại cuộc trò chuyện với Jang Maldong tối qua, trong khi giả vờ suy nghĩ.

[Ta cần con đưa Jihu đến một nơi.]

[Đó là…]

"Uhm, tôi muốn đến Hawaii." - Phi Sora nhún vai - "Tầm này ở Trái đất là mùa hè. Tại sao chúng ta không đi biển cùng nhau? Tôi biết một nơi gọi là Waikiki, có rất nhiều bãi biển đẹp".

Nụ cười trên khuôn mặt Seol Jihu đã biến mất ngay khi Phi Sora nói điều này.

Vẻ mặt cậu cứng đờ đến đáng sợ, như thể cậu vừa cắn phải một trăm quả ớt.

'Có vẻ anh ta thực sự ghét việc quay trở lại Trái đất.' - Phi Sora vô cùng kinh ngạc.

"...  Đi Hawaii? tắm biển?"

Ngay khi Seol Jihu nói với giọng đờ đẫn...

"Cái gì, cái gì? Hai người rủ nhau đi biển hả? Cho tôi đi với!!"

"Tôi cũng vậy! Ê, hai người định đi đâu vậy?"

Hugo và Chohong bất ngờ xuất hiện và tham gia vào cuộc trò chuyện.

"Chúng tôi định tới Hawaii. Thực ra là ông nội muốn thế".

"Huh? Ông già đó muốn thế? Mà thôi kệ đi, đây sẽ là lần đầu tiên tôi gặp ông ta trên Trái đất."

Trước khi Seol kịp nhận ra, mọi người đã tụ tập quanh cậu.

Seol Jihu bàng hoàng khi thấy họ trò chuyện trong sự phấn khích.

"Seol, Seol, cậu sẽ đi, phải không? Chúng ta sẽ gặp nhau trên Trái đất!" - Hugo hỏi với một nụ cười rạng rỡ.

Seol Jihu đã không trả lời.

"Này, Seol?"

"..."

: Seol? Seol! Chuyện gì vậy? Cậu có bị ốm không?" - Hugo túm cổ cậu và lắc lia lịa.

"Ah."

Seol Jihu cuối cùng cũng bừng tỉnh và trả lời.

"Tôi không biết…."

"Eii! Mấy khi có cơ hội tụ tập cùng nhau. Cậu là Chủ hội, cậu đừng có tránh né nha!"

"Tụ tập? Huh, vậy tại sao chúng ta phải tụ tập ở Trái đất? Thậm chí ở đó chúng ta còn nói những ngôn ngữ khác nhau nữa".

"Lo gì chứ! Cứ gặp nhau là mọi thứ sẽ suôn sẻ. Tôi đã gặp Dylan và Chohong rồi, chả sao cả!"

"Ý tưởng hay đấy! Mọi người cùng về Trái đất, cùng nhau đi nghỉ ngơi. Quả là một dịp tốt để thắt chặt tình đoàn kết!" - Kim Hannah cũng reo lên.

"Aha!! Cô Kim cũng nói vậy kìa!"

"Ở Hawaii có một bệnh viện chuyên biệt cho các cựu binh Thiên đường, nên tôi có người quen ở đó. Tôi có thể chuẩn bị ngay lập tức, nếu Chủ hội cho phép".

Trước lời nói của Kim Hannah, mọi người quay sang Seol Jihu và chờ đợi.

Seol Jihu gắt lên.

"Tôi không thể hiểu nổi!"

"Không hiểu gì cơ?"

"Cứ mỗi lần kết thúc một trận chiến lớn, mọi người lại đòi về Trái đất nghỉ. Có cần thiết phải như thế không?"

Tất cả mọi người tròn mắt trước câu nói của Seol Jihu.

"Chà, đây không phải là một điều bắt buộc..." - Chohong nhún vai - "Nhưng làm thế thì có gì sai? Đây là một niềm vui mà?"

"Vui?"

"Yeah. Hãy vui chơi để quên đi những ký ức tồi tệ'.

"Ký ức tồi tệ?"

Seol Jihu nhăn mặt. Cậu đang yêu cầu một lời giải thích.

"Haizz. Nghĩ xem nào, chúng ta vừa trải qua một cuộc chiến lớn, phải không? Chúng ta đã suýt chết không biết bao nhiêu lần. Liệu cậu có quên được những ký ức đó không?"

"..."

Câu trả lời là không.

Seol biết rất rõ điều đó. Một cuộc chiến tàn khốc như thế, Seol Jihu sẽ không bao giờ quên được.

Có lẽ cho đến khi cậu trút hơi thở cuối cùng.

"Nhưng chúng ta đã thắng mà?"

"Tôi không nói về chuyện thắng thua. Điều quan trọng là Thiên đường để lại cho chúng ta những kỷ niệm khó quên" - Chohong tiếp tục - "Chúng ta phải tìm cách bổ sung thêm những ký ức từ Trái đất. Đừng để đầu óc chúng ta chìm đắm trong Thiên đường".

"..."

"Seol à, tôi nghĩ là cậu cần điều này hơn bất kỳ ai khác. Mọi người đều chuẩn bị để đề phòng cho cái chết ở Thiên đường. Cậu đã làm gì chưa?"

Seol Jihu ngậm miệng lại. Cậu chợt nhớ tới Phi Sora, cô đi bán hàng để cân bằng lại cuộc sống trên Trái đất.

Nhưng còn cậu thì sao?

"Nếu cậu chưa làm thì đi cùng mọi người nhé! Gặp nhau ở Trái đất là một kỷ niệm tuyệt vời. Chúng ta có thể nô đùa, trêu chọc, quậy phá cùng nhau. Nghĩ đến đó là tôi thất phấn khích rồi".

"Đúng! Đúng! Lần này cô ta nói đúng đó! Cậu sẽ đi, phải không Seol?"

Hugo can thiệp một cách khéo léo.

Seol Jihu liếm môi và thở dài thất vọng.

Cậu ta hiểu những gì họ nói, nhưng cậu ta không thể đồng cảm với họ.

Thậm chí cậu bắt đầu thấy khó chịu.

"Mọi người ghét cuộc sống ở Thiên đường đến thế ư?" - Seol lầm bầm.

Chohong nhíu mày, và nụ cười trên khuôn mặt đầy phấn khích của Hugo, đã biến mất.

"Này, ý tôi không phải thế!"

"Vâng, vâng, tôi hiểu ý cô mà. Đi biển, nghe cũng vui đấy. Chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất, cũng tốt đấy. Tôi công nhận điều đó. Ai thích thì cứ đi"

Seol Jihu nói lòng vòng để ám chỉ rằng, họ không nên ép buộc cậu nếu cậu không muốn đi chơi.

"À, quên mất. Tôi chưa nói với mọi người về trái Cây Thế giới và thần tính, phải không?"

Seol Jihu gật đầu và thay đổi chủ đề bằng một giọng tươi sáng.

"Nghe này, chuyện này cực kỳ thú vị nhé. Thần tính thì hơi khó xử lý, nhưng trái cây là một vật phẩm tuyệt vời. Hiệu ứng của nó là..."

Seol nghẹn lời khi thấy mọi người đang nhìn cậu một cách chăm chú. Một số người tỏ vẻ choáng váng, và một sốđang liếc nhìn nghi ngờ.

Đó là chuyện đương nhiên. Một kẻ ngốc như Hugo cũng nhận thấy rằng Seol Jihu đang cố gắng đánh trống lảng.

"Uh.... Seol à..."

Hugo cẩn thận lên tiếng sau một khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi.

"Cậu ghét quay trở lại Trái đất à?"

"Ai bảo thế? Sao tôi phải ghét về Trái đất chứ"

"Hay là cậu không muốn gặp chúng tôi?"

"Hugo..."

"Chỉ là...  chúng ta đã đồng hành với nhau một khoảng thời gian dài ở Thiên đường, nên tôi muốn gặp cậu cả ở Trái đất nữa".

Hugo lầm bầm chán nản.

Seol Jihu nhắm chặt mắt và thở dài.



*


Cuối cùng, cả nhóm đã quyết định rằng Seol Jihu sẽ quay trở lại Trái đất.

Mặc dù cậu không khẳng định, nhưng mọi người đã nói chuyện như thể cậu đã đồng ý.

Kim Hannah trở lại Trái đất trước, nói rằng cô sẽ chuẩn bị vài thứ.

Khi hoàng hôn buông xuống, tòa nhà Valhalla trở nên náo nhiệt.

Seol Jihu và những người khác rời khỏi tòa nhà và đi đến đền thờ. Ai nấy đều hào hứng trò chuyện rôm rả, chỉ mình Seol Jihu vẫn im lặng.

Thật ra, mọi người đều biết.

Seol Jihu, kẻ thường xuyên trêu đùa và chơi khăm mọi người, giờ đang nghiêm mặt và lặng lẽ bước đi. Thậm chí trông cậu hơi tức giận.

Nhưng cậu vẫn kìm chế. Vì cậu biết, mình cần phải quay trở lại Trái đất.

Nhưng bị ép buộc thế này, cậu cảm thấy...

'Không, không được!'

Seol Jihu mỉm cười cay đắng và tự nhắc mình kiềm chế.

Bởi vì cơn thịnh nộ bí ẩn và sự lo lắng bồn chồn hiện tại, cũng chính là những cảm xúc mà cậu gặp phải khi không có tiền và không thể đánh bạc.

Bản thân Seol cũng thấy tâm trí mình có gì đó sai sai.
Seol Jihu vừa đi vừa kìm nén sự bất mãn của mình, và trước khi cậu nhận ra, cậu đã đến ngôi đền từ bao giờ.

Phi Sora vẫy tay trước cổng dịch chuyển

"Ehehe!! Hẹn gặp lại các bạn ở Hawaii!" - Hugo hét lên.

Seol Jihu vẫn im lặng. Cậu thở dài và bước lên cầu thang.

Mặc dù nghe thấy ai đó gọi tên mình, cậu không quay đầu nhìn lại và lao vào cánh cổng màu nước biển đang dao động.

Đó là lần thứ tư cậu quay về Trái đất.

9 nhận xét:

Được tạo bởi Blogger.